Đô Thị Tàng Kiều

Tần Dao ngồi trong phòng làm việc, dựa theo chỉ lệnh của Lâm Tuyết xử lý các sự viêc. Những nhân viên trong bách hóa An Thịnh ngoài thì khách khí nhưng trên thực tế trong lòng đều không phục. Tần Dao cảm thấy vị trí của mình trong công ty cực kỳ xấu hồ. Bản thân là phó giám đốc nhưng không có thực quyền, không ai thèm để ỷ đến. Tần Dao cảm thấy cô đơn và bất lực.

Hôm qua Lâm Tuyết đưa cô đi gặp một người trong ngân hàng nhưng Tần Dao cảm giác được người kia rất thân với Lâm Tuyết, chỉ nói vài câu lừa gạt lấy lệ với mình. Tần Dao hiện tại ý thức được, những người này coi trọng mình là vì thèm thuồng nhan sắc của mình, điều đó có thể nhận ra trong ánh mắt bọn họ, còn bản thân thì không có địa vị, không thể nào gia nhập tầng lớp thượng lưu trong xã hội.

Tần Dao càng ngày càng muốn thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, thoát khỏi Lâm Tuyết. Bây giờ trong tài khoản ngân hàng của Tần Dao có mười vạn tệ. con số này với Tần Dao là quá đủ rồi. Cô cũng quen biết một số nhân vật cao cấp, đặc biệt là người đàn ông tên là Trương Thanh Sơn. Tuy anh ta lớn hơn Tần Dao khá nhiều nhưng Tần Dao cũng tự nhủ nếu không tìm được người đàn ông tốt thì Trương Thanh Sơn cũng là một lựa chọn không tồi, chí ít sẽ đem lại cho cô cảm giác an toàn.

Tần Dao thật sự hối hận, nếu như trước đây không ảo tưởng về một bạch mã hoàng tử thì có thể những gì Vu Đình Đình đang hương thụ sẽ là của cô. So với Diệp Lăng Phi, Trương Thanh Sơn quả là kém xa vài nghìn dặm. Tần Dao biết giờ có hối hận cũng chẳng thay đổi được gì nữa.

Tần Dao vừa nhận được điện thoại của Lâm Tuyết bảo cô đi vay tiền ngân hàng. Lâm Tuyết không nói cho Tần Dao tình hình cụ thể, chuyện đó sẽ để cô nữ thư ký làm, đến lúc đó chỉ cần Tần Dao ký tên là cần thận. Cô rất cẩn trọng với những vấn đề Lâm Tuyết sắp xếp mà mình lại không hiểu gì về nó, sợ lại bị Lâm Tuyết đưa vào tròng. Tần Dao thông báo cho thư kí Vương Phương rẳng Lâm Tuyết muốn Vương Phương đi làm mấy thủ tục này.

Vương Phương dường như đã sớm biết Lâm Tuyết sẽ giao việc nên không có phản ứng gì với thông báo của Tần Dao. Khi Vương Phương ra khỏi phòng làm việc cùa Tần Dao, Tần Dao cảm thấy trong lòng phiền muộn, đi tới cửa sổ hít thở không khí để đỡ cảm thấy ngột ngạt.

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Tần Dao tưởng Lâm Tuyết gọi tới vội vàng quay về bàn làm việc lấy điện thoại. Khi Tần Dao thấy người gọi đến là ai, cô do dự vài giây, hít sâu một hơi rồi nhận điện thoại.

- Xin chào!

Tần Dao khách sáo nói.

- Tần Tiểu thư, dạo này cuộc sống thế nào?

Giọng của Mễ Tuyết vang lên trong điện thoại.

- Tôi rất tốt!

Tần Dao hơi khẩn trương, cô khóa cửa phòng làm việc lại rồi đi tới chỗ cửa sồ, nói:

- Tôi đã nói tất cả những gì tôi biết cho cô rồi, cô còn muốn gì ở tôi nữa đây?

- Ha ha, tôi thấy cô hiểu lầm rồi. Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mời cô tới biệt thự cạnh biển của tôi để tôi giới thiệu với cô một người!

- Xin lỗi, tôi rất bận, thực sự không có thời gian ra ngoài!

Tần Dao rất kiêng kỵ người phụ nữ này. Nếu như nói Lâm Tuyết là một con rắn thì Mễ Tuyết là thứ khiến con rắn cũng phải sợ. Tần Dao thậm chí nghĩ Mễ Tuyết bất kì lúc nào cũng có thể lấy mạng mình, ở cạnh Mễ Tuyết, Tần Dao luôn luôn cảm thấy nguy hiểm bất an vì vậy không bao giờ cô ở cùng Mễ Tuyết quá lâu.

Nghe Tần Dao cự tuyệt, Mễ Tuyết lại nở nụ cười, nói:

- Tần tiểu thư, tôi nghĩ cô rất rõ ràng, có một số việc làm rồi sẽ không xóa được. Nếu như Lâm Tuyết biết cô đã tiết lộ rất nhiều bí mật của ả cho tôi thì cô nghĩ ả sẽ làm gì? À, tôi còn phải cảm ơn cô giúp tôi đối phó ả. Lần trước cô khiến Lâm Tuyết khó xử, tôi nghĩ nếu Lâm Tuyết biết là cô cố ý làm như vậy cô ta có tha cho cô không? Tôi cũng đã điều tra qua lai lịch của Lâm Tuyết, biết cô ta có quan hệ khá thân với bang 3K. Chỉ cần một lời của Lâm Tuyết thì mạng cô khó bảo toàn. Tần Dao, tôi tin một người thông minh như cô biết phải làm gì chứ.

Mễ Tuyết mồm miệng sắc bén nói trúng vào chỗ yếu hại của Tần Dao. Tần Dao lo lắng nhất việc Mễ Tuyết đã mật báo chuyện của cô ta cho Lâm Tuyết. Tần Dao nghe Mễ Tuyết nói vậy, hơi chần chừ rồi quyết định:

- Tôi lập tức đến đó!

- Ừ. vậy là tốt rồi. Tần Dao, cô phải tin tưởng tôi, tôi sẽ không hại cô đâu!

Mễ Tuyết cười nói.

Tần Dao không nói với ai, lập tức rời bách hóa An Thịnh, gọi một chỉếc xe taxi. Đến cách biệt thự của Mễ Tuyết khoảng 100m, Tần Dao xuống xe đi bộ. Kẻ lần trước bắt cóc Tần Dao đã đứng chờ ở cửa, thấy Tần Dao hắn không nói câu nào, trực tiếp dẫn Tần Dao đến vườn hoa trong biệt thự.

Bộ dạng của Mễ Tuyết vẫn giống như lần trước Tần Dao đã gặp, tay cầm chén rượu, có lẽ là đang uống rượu vang đỏ. Chỉ có điều bên cạnh Mễ Tuyết có một người đàn ông mặc sơ mi cộc tay màu vàng, thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, trên mặt đeo kính râm tạo cho người ta cảm giác không thoải mái.

- Tần Dao, cô đến rồi, hoan nghênh, hoan nghênh!

Mễ Tuyết vừa cười vừa nói.

- Dương Tử, tôi giới thiệu với anh, đại mỹ nhân trước mặt anh chính là Tần Dao. Chẳng phải anh từng nói muốn gặp cô ấy sao, bây giờ cô ấy đã tới rồi đấy!

- Quả nhiên thật xinh đẹp, chả trách Lâm Tuyết muốn dùng cô để mượn hơi Từ Hàn Vệ.

Dương Tử ăn nói không kiêng nể gì Tần Dao.

- Đáng tiếc Lâm Tuyết kia không biết, so với cô ta. Mễ Tuyết của chúng ta mới thực sự là cường giả.

Nói xong, Dương Tử nói:

- Tần tiểu thư, ngồi đi!

Tần Dao ngồi đối diện Mễ Tuyết và Dương Tử, hai chân kẹp chặt, xách tay để trên đùi, hiển nhiên đang rất căng thăng, không biết phải làm cái gì. Cô nhìn Mễ Tuyết, gấp gáp hỏi:

- Mễ tỷ tỷ, chị tìm tôi có chuyện gì?

- Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi muốn cô gặp mặt một người bạn của tôi!

Mễ Tuyết nhấm nháp ly rượu vang, cười nói với Dương Tử:

- Dương Tử, người cũng mời tới rồi, chuyện tiếp theo là của anh. Ta không chấp nhận anh vừa thấy người đẹp là á khẩu không nói được gì nữa đâu đó!

- Mễ Tuyết, trong mắt tôi cô mới thực sự là người đẹp nhất!

Dương Tử sỗ sàng cười nói.

- Đáng tiếc cô lại không có hứng thú với tôi!

Mễ Tuyết cũng cười nói:

- Anh muốn tôi sao, vậy thì phải thương lượng với ông chủ thôi. Anh không phải không biết tôi là người của ông chủ, bất cứ chuyện gì cũng không phải do tôi quyết định. A, sao tôi lại quên mất anh cũng giống tôi chứ!

Dương Tử cười rộ lên, đáp:

- Tôi sẽ đề nghị với ông chủ cho cô làm bạn trên giường của tôi cũng được rồi!

Mễ Tuyết và Dương Tử ăn nói không ngượng ngùng, thần tình giống như Tần Dao ngồi trước mặt chỉ là không khí. Nói giỡn xong, Dương Tử quay lại nhìn Tần Dao từ trên xuống dưới, thầm đánh giá rồi bĩu môi:

- Tần tiểu thư, tôi nghe nói bây giờ cô là phó giám đốc công ty bách hóa An Thịnh đúng không?

Tần Dao giật mình, không ngờ cả chuyện này mà anh ta cũng biết, gật đầu:

- Đúng vậy!

- Cô thấy cảm giác làm phó giám đốc như thế nào?

Dương Tử cười hỏi.

Những lời của Dương Tử khiến Tần Dao không biết nên trả lời như thế nào, nhất thời rơi vào trầm mặc. Dương Tử không hề ngại việc Tần Dao không trả lời vấn đề này, cười nói:

- Tôi biết cô nhất định sẽ rất ngạc nhiên vì sao tôi lại hỏi cô như vậy. Được rồi, cô đã đến đây rồi chúng ta có thể thẳng thắn với nhau. Tần Dao, cô là một cô gái thông minh, cô hẳn rất rõ nếu Lâm Tuyết biết cô phản bội sẽ không bỏ qua cho cô. Nếu đổi lại là chúng tôi, nếu cô phản bội thì kết cục chính là cái chết. Bây giờ, trước mặt cô chỉ có hai con đường. Một là tiếp tục đi theo Lâm Tuyết, sớm muộn gì cô ta sẽ phải chết không minh bạch thôi. Một con đường khác là theo chúng tôi, tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô mong muốn. Không biết cô chọn con đường nào?

Tần Dao cũng không phải đứa ngốc, sao có thể không hiểu nếu mình chọn con đường thứ nhất thì chắc không thể còn sống mà rời khỏi biệt thự. Trong hoàn cảnh này, Tần Dao không còn lựa chọn nào khác ngoài thỏa hiệp. Tần Dao nhìn Dương Tử, do dự hỏi:

- Vì sao các người lại chọn tôi? Tôi chỉ là một học sinh bình thường, ở thành phố này lại không có thân thích bằng hữu, tôi có thể đem lại cho các người cái gì chứ?

Dương Tử nghe xong liền cười nói:

- Tần Dao, quả cô không làm tôi thất vọng. Tôi giờ mới thấy cô thông minh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Tôi cũng thấy buồn cho Lâm Tuyết, vốn tưởng rằng đã tìm được một trợ thủ nhưng không ngờ trợ thủ đó còn thông minh hơn xa cô ta. Tần Dao, cô thực muốn biết lí do à?

Tần Dao gật đầu, đến lúc này. Tần Dao ngược lại không cảm thấy sợ nữa, tỏ ra vẻ không còn gì để mất, thanh âm không khỏi cao thêm mấy phần:

- Tôi không muốn bị anh cho là đứa ngốc!

- Hay, nói rất hay!

Dương Tử cười ha hả.

- Tôi rất thích làm việc với những người thông minh vì nó tiết kiệm rất nhiều thời gian của tôi. Mà cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi, cô chọn đi theo chúng tôi hay là đi theo Lâm Tuyết?

- Tôi có lựa chọn sao?

Tần Dao hỏi ngược lại.

- Đương nhiên cô không có quyền lựa chọn.

Dương Tử cũng không phủ nhận, nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp của Tần Dao thêm một lần, cười nói:

- Được rồi, cô đã lựa chọn đi theo chúng tôi thì chúng ta đã là người một nhà. Tôi có thể nói cho cô biết vì sao cô lại là người được chọn, vì ở thành phố Vọng Hải cô không có chút thế lực gì chỉ như một tờ giấy trắng mà thôi. Người như vậy chính là đối tượng chúng tôi muốn tìm. Tần Dao, chúng tôi cần cô ra mặt để giải quyết một số chuyện chúng tôi không tiện nhúng tay vào, giả dụ như đối phó Lâm Tuyết?

- Tôi không có thế lực, chỉ là một cô gái bình thường, thực sự tôi không biết phải làm sao bây giờ!

Tần Dao nói.

- Tần Dao, cái này cô không cần lo lắng. Chúng tôi sẽ nói cho cô, cô cứ theo đó mà làm.

Dương Tử nói đến đây, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, nói:

- Mễ Tuyết, cô xem, dạo này trí nhớ của tôi kém quá, quên chưa nói cho Tần Dao thân phận của chúng ta!

- Anh thực sự muốn nói cho cô ta sao? Mễ Tuyết cười hỏi.

- Anh không lo lắng cô ấy bán đứng chúng ta chứ?

- Mễ Tuyết, cô cho rằng tôi sẽ làm chuyện mà mình không nắm chắc sao?

Dương Tử cười nói.

- Tần Dao, tôi biết trong nhà cô có một em trai, gia đình không sống ở thành phố Vọng Hải mà là ở……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui