Đô Thị Tàng Kiều

Tình Đình nam trong lòng Diệp Lăng Phi, thôn thức mài không thôi, dường như có phần oan ức ủy khuất, Diệp Lăng Phi thay Bạch Tình Đình như vậy trong lòng cũng không khỏi cảm thấy hoang mang, vội vàng an ủi Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình vô tình nói ra một câu làm Diệp Lăng Phi vô cùng bất ngờ, công bang mà nói, Diệp Lăng Phi rất muốn được gần gũi xác thịt với Bạch Tình Đình, đương nhiên không phải vì sự thèm khát đối với dáng vẻ yêu kiều của Bạch Tình Đình mà là vì trong lòng hắn hiểu rất rõ hắn đã yêu vợ mình như thế nào, muốn được gân gũi cô như thế nào, hoàn toàn chỉ là vì tình yêu đơn thuần mà hắn dành cho cô nên muốn được gàn gũi với cô cả về thể xác lân tinh thần.

Nam nữ phát sinh quan hệ là cảm xúc bản năng nhất của con người, nhưng không phải cặp trai gái sau khi gân gũi, đến cuối cùng khi phải chia tay mà không có bất cứ sự luyến tiếc nào. Tình yêu chần thật giữa nam và nữ phải được xây dựng trên sự gần gũi về tâm hồn, chỉ có sự hòa hợp về tâm hồn mới có thể cùng nhau chung sống lâu dài, đương nhiên đôi khi cũng cần phải có sự gần gũi khác nữa.

Diệp Lăng Phi muốn có những hành động thân mật hơn với Bạch Tình Đình cũng là vì muốn quan hệ của hắn và cô sâu sắc- hơn, nhưng lúc này hắn lại lo lẳng về thái độ cũng như phản ứng của Bạch Tình Đình, theo như hắn thấy, cảm xúc của Bạch Tình Đình lúc này có phần không thoải mái.

Diệp Lăng Phi rất muốn biết rốt cuộc Bạch Tình Đình đang nghĩ gì, hắn giơ tay giữ lấy chiếc cam thanh mảnh của cô, nhẹ nhàng xoay mặt cô hướng về phía mình, hắn nhìn vào đôi mắt đỏ hoe cùng khuôn mặt đâm nước của cô, dịu dàng nói:

- Bà xã à, anh yêu em, anh cũng muốn cả đời này được ở bên em mài mài, nhưng đây không phải là cái giá phải trả, anh muốn gân gũi với em, chính là vì cả hai đứa chúng mình đều muốn thuộc về nhau, muốn tận hướng cảm giác ấm áp của người mình yêu, muốn được nghe nhịp đập của con tim nhau, bà xã à, em đã chuẩn bị kỳ chưa, trong lòng em đã chuẩn bị hòa hợp cùng anh chưa?

Bạch Tình Đình không trá lời ngay, cô cắn môi, cắn manh đến nôi Diệp Lăng Phi có cảm giác làn môi nhỏ xinh kia của cô sắp bật máu, cô lặng lẽ gật đầu. Nhìn thấy biểu hiện này của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi lại thì thầm nói tiếp:

- Vậy được, em nhắm mắt vào đi, hãy tin anh, hãy giao em cho anh!

Bạch Tình Đình nhắm chặt mắt lại, cô có cám giác Diệp Lăng Phi đang đặt mình nam xuống giường, cảm nhận thay từng hành động của Diệp Lăng Phi, cảm nhận được hắn nhẹ nhàng cỡi bỏ chiếc váy cô đang mặc trên người, cảm nhận được nụ hôn nồng cháy của hắn xuống phần thần dưới của mình, thậm chí cũng cảm nhận được sự ấm áp ngọt ngào mà lưỡi hắn mang lại.

Cả người Bạch Tình Đình run lên, hai tay cô giữ chặt lấy mép giường, răng cắn chặt vào môi, cô đang cảm thấy rất sợ hãi, gần như muốn khóc thét lên theo bản năng. Nhưng cô vân cố gắng nhân nhịn, cô cần phải biết hiến dâng cho người đàn ông mình yêu, cô rất muốn được cùng người đàn ông này đi đến cuối con đường, muốn được ở bên Diệp Lăng Phi mãi mãi, không bao giờ rời xa.

Nhưng, đến khi cảm nhận được cái vật cứng rắn cúa Diệp Lăng Phi đang sắp sửa xâm chiếm chỗ mềm mại nhất của mình, từng chút từng chút một len lỏi vào bèn trong, thi Bạch Tình Đình không còn nhịn được nữa, cô đột nhiên kêu lên một tiếng, rồi ngay lập tức lãn xuống giường, cô ngồi thu lu vào một góc giường, lưng tựa vào thành giường, hai tay vòng lấy hai chân, cả người cô nhễ nhại mồ hôi, mồm liên tục nói:

- Ông xã, em xin lỗi, ông xã, em xin lỗi!

Cô vùi mặt mình vào giữa hai chân rồi khóc nức nớ.

Diệp Lăng Phi nhích đến bên Bạch Tình Đình, nhìn thấy cô ngồi bên mép giường lanh lẽo mà xót xa. Hắn cúi người, ôm lấy Bạch Tình Đình rồi đặt cô lên giường, hắn dùng tay lau chất nhờn tiết ra từ phần thân dưới của cô, ngoài Diệp Lăng Phi ra chưa từng có một người đàn ông nào từng được khám phá vùng bí hiểm đó, và cũng chỉ có hắn là làm cho nó trở nên âm ướt từ trước đên nay.

- Bà xã à, đừng nói xin lôi với anh, anh sớm đà biết em sẽ như vậy rồi.

Nói đoạn hắn với tay lấy chiếc quần lót của Bạch Tình Đình, giúp cô mặc vào. Hán vô nhẹ vào vai cô an ủi, dịu dàng an ủi:

- Ban này anh mới chỉ định thăm dò một chút. Anh muốn biết có thật là em đã chấp nhận cơ thể anh được hay chưa mà thôi.

- Ông xã, em xin lỗi, xin lỗi!

Bạch Tình Đình nức nở nói:

- Em rất hận bản thân mình. Sao em lại như vậy cơ chứ. Rõ ràng là em rất yêu anh, muốn được mãi mãi bên anh. Nhưng em không làm được chuyện đó.

- Vì tất cả là tại anh. Nếu ngày hôm đó anh không bị bệnh, không làm tổn thường đến em thì có lẽ em cũng không bị ám ảnh đến như vậy.

Diệp Lăng Phi đau lòng ôm Bạch Tình Đình vào lồng ngực, thầm thì tiếp:

- Anh không trách em, anh biết em cần có thời gian để thích ứng với anh. Anh sẽ cho em thêm thời gian. Nếu một tháng không đủ thì một năm. Nếu một năm không đủ thì mười năm. Tóm lại anh sẽ luôn bên em suốt đời. Anh rất mong một ngày nào đó khi chứng ta già đi, chứng ta vàn có thể cùng nắm tay cất bước bên nhau. Mình có thể ngồi trên bãi biên đê cùng ngắm mặt trời mọc. Lúc đó, chắc chắn tóc anh cũng đã bạc trắng, mặt em cũng đẩy nếp nhăn. Anh có thể gọi em một tiếng “mình à”. Những ngày tháng đẹp đê nhất của anh là có em bên canh. Khi anh hấp hối, anh vân có thể được nắm tay em vì em lúc nào cũng bên canh anh. Anh sẽ lại gọi, “mình à”. Rồi khi anh chết, em nhất định phải chăm sóc bân thần cho thật tốt. Được gặp em là điều hanh phúc lớn nhất trong cuộc đời anh. Anh hi vọng kiếp sau vân được ở bên em.

Khi những lời này cúa Diệp Lăng Phi vừa dứt thì Bạch Tình Đình cũng không thể khóc được thành tiếng nữa. Hai tay cô nắm chặt lấy tay hắn, sợ hãi nói:

- Ông xã, anh sẽ không chết. Em muốn dược đời đời kiếp kiếp bên anh!

- Cô bé ngốc nghếch, ai mà chả phái chết.

Diệp Lăng Phi mắt ngân ngấn nước nói. Hắn dịu dàng ân cần nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Bạch Tình Đình, nói tiếp:

- Anh chỉ mong em được hạnh phúc mỗi ngày.

- Ông xã, chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau. Nếu có chết em cũng muốn được chết cùng anh.

Bạch Tình Đình kích động nói:

- Nếu anh chết, em cũng chẳng muốn sống nữa. Ông xã, trong lòng em luôn chỉ có mình anh.

Diệp Lăng Phi cũng không nói thêm gì nữa, hắn ôm lấy cô, đê cô thôn thức trong lòng mình.

Cốc... Cốc!

Từ ngoài vọng vào tiếng gõ cửa, Diệp Lăng Phi toan đứng dậy thì thay Bạch Tình Đình lại càng ôm chặt lấy mình hơn.

Cô vội vàng nói:

- Ông xã, đừng mở cửa!

- Tình Đình, con có ở trong đó không?

Bên ngoài vọng vào tiếng nói của Bạch Cảnh Sùng.

Nghe thấy tiếng nói của Bạch Cảnh Sùng, Diệp Lăng Phi nhỏ giọng nói:

- Là con, nhạc phụ. Con sẽ đi ra mở cửa.

- Em không muốn gặp ông ấy, không muốn!

Bạch Tình Đình vàn giữ chặt lấy Diệp Lăng Phi, không đê hắn đứng dậy, thút thít nói:

- Ông xã, anh chỉ muốn được ngồi cùng anh như thế này mài thôi!

Diệp Lăng Phi bỗng nhiên ngờ ngợ về biểu hiện lúc này của Bạch Tình Đình, chắc chắn là có liên quan đến Bạch Cảnh Sùng. Nhưng hắn cũng chưa thể biết được giữa Bạch Tình Đình và cha mình đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào hai cha con bọn họ đã cãi nhau.

Lúc này bên ngoài Bạch Cảnh Sùng lại cất tiếng nói tiếp:

- Tình Đình, cha biết con đang ở trong phòng, ba biết ba đã sai, nhưng con cũng nên nghe ba giải thích.

- Con không nghe, không muốn nghe!

Bạch Tình Đình đột nhiên ngàng đầu, chạy ra phía cửa ra vào nhưng không phải để mở mà cô chỉ đứng đó hét ra ngoài:

- Con không muốn gặp ba, con hận ba!

- Tình Đình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy em?

Diệp Lăng Phi hỏi, giọng điệu có phần lo lẳng.

Sau đó Bạch Tình Đình đột nhiên lại nhảy lên giường, thôn thức tiếp. Diệp Lăng Phi nhìn thấy vợ mình như vậy, chỉ còn biết đứng dậy, đi ra mở cửa.

- Tình Đình...!

Nhìn thay cửa phòng bật mờ, Bạch Cảnh Sùng còn tường là con gái mình ra mở cửa nghe mình giải thích, nhưng chang ngờ lại là chàng con rê Diệp Lăng Phi của mình tiếp ông. Ong ngàn người trong chốc lát rồi ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu Diệp sao con lại ở đây?

- Con vừa mới đến, hôm nay con có gọi điện thoại cho vợ con, thấy giọng cô ấy không được tốt, con lo cô ấy xảy ra chuyện, nên vội vàng đến đây, con cũng chỉ vừa mới đến thôi ạ.

Diệp Lăng Phi nói xong thì hướng mắt vào trong tìm bóng hình Bạch Tình Đình thi thấy cô đang tron sau giường, hắn lại quay lại nói với Bạch Cảnh Sùng:

- Con thay tâm tình hiện nay của Bạch Tình Đình không được tốt lắm, như thế này đi, đê con an ủi cô ấy một lát, rồi lát nữa con sẽ đến gặp ba nói chuyện sau. Ba ở phòng đối diện đúng không ạ? Theo con bây giờ ba vàn nên tạm lánh đi một lát, trách kích động tâm tư của Bạch Tình Đình lần nữa.

- Hai???!

Bạch Cảnh Sùng khê thở dài, giơ tay vô nhẹ lên vai Diệp Lăng Phi, nói:

- Tiểu Diệp, lần này đành phải nhờ con vậy, mong là con khuyên nhủ được Tình Đình, ba biết là ba đã có lôi với nó, nhưng, haizzz, thôi không nói nữa, ba về phòng đây!

Bạch Cảnh Sùng nói xong thì quay người, bước về phía căn phòng đối diện.

Đợi đến khi Bạch Cảnh Sùng khép cửa lại. Diệp Lăng Phi cũng mới đóng cửa, quay vào trong tìm Bạch Tình Đình, hắn đến bên cô, dịu dàng nắm lấy vai cô. Bạch Tình Đình lúc này đang quỳ gối trên giường. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng hỏi:

- Tình Đình, rốt cuộc đà xảy chuyện gì rồi em?

Bạch Tình Đình vàn cứ quỳ nguyên như vậy, thôn thức nói:

- Ba em có con riêng, tối qua ông ấy mới nói cho em biết. Em không thể ngờ ông ấy có thể lừa gạt em bao nhiêu năm nay, tại sao ba lại lừa em? Tại sao? Tại sao cơ chứ?

- Con riêng?

Diệp Lăng Phi thoáng giật mình, hắn không ngờ lại nghe được chuyện như vậy về Bạch Cảnh Sùng từ miệng của Bạch Tình Đình. Theo như những gì hắn biết về ông nhạc phụ đại nhân này, thì hắn sẽ không thể nào tin nôi Bạch Cảnh Sùng lại có những việc làm như thế này. Nhưng việc có con riêng của Bạch Cảnh Sùng đang được chính mồm Bạch Tình Đình nói ra, sao hắn có thể không tin được.

Diệp Lăng Phi giờ mới nhận thức được việc tại sao Bạch Tình Đình lại có thể khóc thám thương đến vậy, hóa ra là vì biết được chuyện ba mình có con riêng. Hắn cũng rất muốn biết tại sao Bạch Tình Đình lại biết được chuyện này. Hắn nhớ rõ là lúc rời khỏi Vọng Hải cô vân còn rất vui vẻ kia mà, thế mà vừa đến Bắc Kinh một cái là đã biết được chuyện này.

- Bà xã à, em sao lại biết được chuyện này?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Là chính miệng ông ẩy nói với em.

Lúc này Bạch Tình Đình mới ngồi lại, tay lau nước mắt rồi lại thút thít tiếp.

- Em vừa đến Bắc Kinh, thì đã ngờ ngợ ắt hắn ba có chuyện muốn nói với em, lúc đó em cùng không nghĩ ngợi nhiều, vân ung dung cùng ông ấy đến thăm một vài người bạn cũ, cho đến tối hôm qua, ông ấy mới nói cho em biết chuyện này, ông ẩy nói... Nói rang ông ấy cũng chỉ mới biết chuyện.

Nói đến đây, nước mắt lại tuôn ra như mưa, cô nghẹn ngào hồi lâu vì không thể nói thêm được gì nữa.

Thấy bộ dạng của vợ mình như vậy, Diệp Lăng Phi cũng chang muốn gặng hỏi tiếp, sợ lại chọc sâu vào vết thương trong lòng cô, hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi:

- Bà xã à, mình đừng nói chuyện này nữa nhé. Hôm nay anh vừa nghe thấy giọng nói của em có phần bất bình thường thì vội vàng chạy đến đây, giờ cơm tối cũng chưa có mà ăn, em xem, bụng anh đang biểu tình rẩm rẩm rồi đây này, hay là giờ em cùng anh đi ăn cơm nhé?

- Em không nuốt được!

Bạch Tình Đình nói:

- Em chang đói chút nào cả.

- Nhưng anh đói rồi thì phải làm sao? Chang nhè em không thè cùng chồng mình ăn một bữa cơm hay sao?

Diệp Lăng Phi cố ý dài giọng, nũng nịu nói tiếp:

- Em xem, ông xã em vất vả khổ sở chạy đên đây, kết quả chỗ ngủ cũng chang có mà cơm cũng chằng được ăn. Ôi, đáng thương cho tôi.

Bạch Tình Đình mắt mũi đỏ hoe, lấy tay lau lại khuôn mặt tèm nhem vì nước mắt, nhìn Diệp Lăng Phi, vừa khóc vừa nói:

- Ông xã, anh đợi em một lát, đợi em đi trang điểm đà rồi sẽ cùng anh đi ăn cơm, được không?

- Uhm, thế chứ, được!

Diệp Lăng Phi hôn lên bờ môi cùng thấm đẩy nước mắt cúa Bạch Tình Đình, nói tiếp:

- Giờ em chá khác gì động vật quý hiếm cúa Trung Quốc, y như gấu trúc ấy, sao anh dám cùng em với cái mặt đỏ hoe thảm thương kia mà đi ra ngoài kia chứ?

Bạch Tình Đình phì cười, phán bác lại:

- Anh là mới đồ gấu trúc!

Ngay sau đó, Bạch Tình Đình bước xuống giường đi vào phòng vệ sinh. Trên người cô lúc này chỉ còn độc chiếc quần lót, nhưng cũng chả sao, dù gì thì trong phòng lúc này cũng chỉ có mình cô và và Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình vốn đã sớm chấp nhận Diệp Lăng Phi. Trong lòng cô luôn tâm niệm mình là vợ của hắn, dù giữa hai người chưa có sự gần gũi xác thịt thực sự nào, nhưng chang sớm thì muộn chuyện đó cũng xảy ra. Trước mặt chồng mình, dù có khỏa thân cũng chang có gì đáng ngại. Bạch Tình Đình không cảm thấy có gì bất thường, thêm nữa, lúc này cô cũng chỉ muốn đi trang diêm rồi cùng ra ngoài ăn tối với Diệp Lăng Phi nên cũng không nghĩ gì nhiều.

Bạch Tình Đình trang diêm xong, bước ra từ phòng vệ sinh, cô mặc chiếc váy của mình lại rồi còn hỏi Diệp Lăng Phi xem mình giờ mình liệu đã ổn chưa.

Dù có đánh lớp phần kẻ mặt dày như thể nào thì cô cũng không thể che giấu được đôi mắt đang sưng mọng lên của mình. Diệp Lăng Phi đau lòng nhìn Bạch Tình Đình, hắn đứng dậy, ôm lấy vai cô, nhẹ giọng vô về:

- Bà xã à, em đừng trang diêm đẹp quá có được không? Anh ra ngoài cùng em chang khác nào ra cùng tuyệt sắc giai nhàn, em có biết như vậy áp lực của người chồng đi bên canh em lớn như thế nào không? Em nghĩ mà xem, nếu như bây giờ giờ có hàng trăm vệ tinh bám theo em, thì không phải anh sẽ phải một mình chiến đấu với từng ấy tên sao? Dù chồng em có tráng kiện hơn người thật, nhưng hảo hán có giỏi đến mấy cũng không thể vung tay một cái mà trong một lúc có thể hạ được từng ấy tên, à, nên nói là đánh không lại được sói. Những tên đó chỉ toàn nhưng tên háo sắc không thôi à.

- Đi, anh lại ăn nói linh tinh rồi đấy. Nếu anh mà còn nói như vậy nữa, em sẽ không đi ăn cùng anh nữa.

Bạch Tình Đình nói.

Diệp Lăng Phi nghe thấy vậy, vội vàng nói:

- Đừng, đừng mà bà xã, anh không nói thế nữa là được chứ gì?

Nói xong, hắn vội vàng ôm cô ra khỏi phòng.

Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình đến khách sạn Á Châu trước, lúc hắn đến chỉ nghĩ đến việc gặp mặt vợ hắn, chứ chưa kịp tính đến việc đặt phòng khách sạn, giờ mới nghĩ đến việc tối nay phải đến đây ngủ, nên trước tiên phải đi đặt phòng cái đã. Nhưng lúc này gần như tất cả các phòng trong khách sạn đã bị đặt trước hết rồi, mà hắn thì không muốn cách chỗ Bạch Tình Đình ở quá xa, thế là, hắn nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã à, em xem khách sạn này chang còn phòng nào tử tế cả, anh thấy phòng em ở cũng khá rộng rãi, dù gì thi đẩy cũng là phòng bao trọn gói, anh ngủ ngoài, em ngủ bên trong.

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi gọi là bà xã trước mặt bao nhiêu người như vậy, nên nếu giờ mà không cho Diệp Lăng Phi ở chung phòng thì người ta thế nào cũng hiểu lẩm rang tình cảm giữa hai vợ chồng cô không được tốt đẹp, ơ cùng nhau nhưng vàn không nhất thiết phải ngủ cùng nhau. Bạch Tình Đình liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nhỏ giọng nói:

- Anh đà nói như vậy rồi, em còn biết làm thế nào nữa, lát nữa ăn cơm xong, anh đợi xem em sẽ trừng phạt anh như thế nào?

Diệp Lăng Phi hì hì nói:

- Mặc sức bà xã xử lý!

Bàn bạc xong Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cũng chưa rời đi. Diệp Lăng Phi thì muốn ăn cơm ở bên ngoài, nhân tiện củng Bạch Tình Đình đi dạo phố nhưng Bạch Tình Đình lại nhất quyết không chịu ra ngoài, cô chỉ muốn ngồi ăn trong phòng ăn của khách sạn. Diệp Lăng Phi cũng nhìn qua là biết được nguyên nhàn thái độ kiên quyết của cô là gì. Mắt Bạch Tình Đình lúc này vàn đang sưng mọng lên. Mà theo như quan diêm bảo vệ hình tượng mọi lúc mọi nơi của cô thì cô không thể đê bộ dạng mất mặt như vậy mà ra ngoài được.

Diệp Lăng Phi chỉ có thể thuận theo ý của Bạch Tình Đình, ai bảo giờ tâm tình của cô không được tốt cơ chứ. Việc duy nhất hắn nên làm lúc này là dô dành cô, làm cho cô vui vẻ.

Câu nói đùa ban này của Diệp Lăng Phi rất chính xác, mặc dù giờ không phải lúc Bạch Tình Đình xinh đẹp nhất, nhưng cũng vân có không ít ánh mắt đắm đuổi dõi theo, cần phải biết rang ở Bắc Kinh này vốn rất nhiều mỹ nữ, thậm chí có thể nói đây là nơi hội tụ của các quý cô xinh đẹp, nhưng vân không thiếu nhưng ánh mắt trầm trồ của những tên đã nhìn quen gái đẹp ở chốn phồn hoa đô thị vào loại bậc nhất ở Trung Quốc này. Những kẻ này đang nhìn chằm chằm vào cô đánh giá.

Nhưng những tên này cũng chỉ dám nhìn mà không dám có bất cứ một lời trêu ghẹo làm quen nào. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình chọn một bàn ăn bên cửa sô, Bạch Tình Đình đương nhiên không có tâm trạng nào mà ăn uổng, cô chỉ nhón vài miếng diêm tâm lấy lệ, rồi sau đó ngồi nhìn Diệp Lăng Phi ăn ngon lành.

Diệp Lăng Phi quả thực rất đói, ngồi hơn tiếng đồng hồ trên máy bay. Vừa xuống máy bay cái là chạy nhào đến chỗ khách sạn Á Châu, chứ nào đã có thời gian ăn cơm. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi ăn uống nhồm nhoàm như hô ngốn, Bạch Tình Đình không nhịn được nhắc nhớ:

- Ông xã à, anh ăn cẩn thận một chút.

- Kệ đi em, ai thích nhìn thì nhìn, anh ăn mục đích cũng không phải là đê người khác nhìn!

Diệp Lăng Phi hiểu rõ Bạch Tình Đình định nói gì, khách sạn này toàn là những kẻ có quyền có thế, Vọng Hải không thể so được với Bắc Kinh, vì dù gì, xét ra Bắc Kinh cũng là thủ đô, còn Vọng Hải chỉ là đô thị loại hai cấp quốc gia, ngay cả tỉnh cũng không bang. Mặc dù được công nhận là thành phố cảng hiện đại, nhưng so với Bắc Kinh, Vọng Hải cũng chỉ là muôi. Bắc Kinh là nơi như thế nào kia chứ, trung tâm kinh tế chính trị của cá nước, các vị lành đạo quan chức cao cấp nhất đều tập trung ở đây, nhàn tài trong tất cả các ngành nghề đều tụ hội. Còn Vọng Hải thực sự là không thể bì được với Bắc Kinh.

Nhung Diệp Lăng Phi từ trước đến nay luôn là người vô cùng tùy tiện, hắn cũng chang hơi đâu mà đê ý người khác nghĩ như thế nào về mình. Khi ăn cơm kị nhất là phát ra tiếng, vì như vậy sẽ bị cho là vô văn hóa và mất lịch sự. Nhưng Diệp Lăng Phi vân một mực phát ra tiếng kêu, những người khách xung quanh bắt đầu tỏ thái độ khinh bỉ đối với hẳn.

Diệp Lăng Phi cùng chang ngại ngần gì, hắn cứ vô tư ăn, đến khi không thể nhét thêm được gì vào bụng nữa, hắn mới đột nhiên nói:

- Bà xã, em quả thật không đói sao?

Bạch Tình Đình cẩm ly nước hoa quả của mình lên, nhấp một ngum, rồi sau đó gật đầu nói với Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, anh cứ ăn đi, em không đói!

Diệp Lăng Phi buông đũạ, nhìn Bạch Tình Đình nói:

- Bà xã, anh kê em nghe một câu chuyện cười, nêu như chuyện anh kê làm em cười, em nhất định phải ăn một thứ gì đó, còn nếu em không thì anh cũng sẽ không ép em nữa. Được không?

Bạch Tình Đình gật đầu nói:

- Được ạ.

- Ờ, bà xã, em nghe nhé!

Diệp Lăng Phi hắng giọng, nói:

- Có một người thầy giáo, ông muốn học sinh của mình hiểu được ý nghĩa của từ kì tích, ông ta bèn nói với học sinh của mình: “ nếu có một ngày em bị rơi từ trên tầng 10 xuống đất mà không có hề hấn gì thì em nói xem như vậy người ta gọi là gì?” học sinh của ông ta nghe vậy bèn nói: “ thầy à, sao rơi từ tầng 10 xuống mà lại không có chuyện gì xảy ra được ạ?”. “ mà câu chuyện thầy vừa kê chang hợp với logic gì cả, làm sao có thể rơi từ tầng 10 xuống mà chang hề hấn gì được”.

- Đúng vậy, câu chuyện này của anh chang logic gì cả, chang ai rơi từ trên cao xuống mà không bị làm sao cả.

Bạch Tình Đình đè mình không bật cười, cố tình ngắt lời Diệp Lăng Phi nói:

- Anh chỉ nói linh tinh!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, anh đã nói rồi, đây chỉ là truyện cười, em đừng tường là thật nhé.

- Sao có thể coi là thật được, câu chuyện của anh chang phù hợp với logic thông thường tẹo nào.

Bạch Tình Đình nói.

- Được rồi, được rồi, anh đã bảo đây là câu chuyện cười rồi mà lại, nếu em còn ngắt lời anh, xem như em thua, và em phải ăn cơm.

Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô im bặt. Thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi mới nói tiếp:

- Ông thầy này nghe học sinh của mình hỏi như vậy, thì tức giận nói “đừng có nghĩ đến những chuyện khác, tôi chỉ hỏi em việc rơi từ trên cao xuống mà vân sống sót thì được gọi là gì thôi?” học sinh đó nghĩ một lát rồi trả lời là may mắn. Thầy giáo nghe xong câu trả lời của học sinh mình thì cau mày hỏi tiếp, nếu như là lần thứ hai rơi xuống mà vàn không sao thì sao, như vậy thì được gọi là gì. Học sinh lại đáp là ngâu nhiên. Lúc này khói đã bốc ra từ đầu của thầy giáo, ông lại hỏi tiếp, nếu là lần thứ ba vân không hề hấn gì thì gọi là gì.

Nói đến đây. Diệp Lăng Phi quay sang nhìn Bạch Tình Đình đang nhìn mình chăm chú chờ đợi diên biến tiếp theo của câu chuyện, nhưng hắn không vội nói mà hỏi ngược lại cô:

- Tình Đình, em đoán xem, cậu học sinh đó sẽ nói gì?

- Nói gì?

Bạch Tình Đình đã bị câu chuyện cúa Diệp Lăng Phi cuốn vào, cô tò mò muốn biết cậu học sinh kia đã nói gì.

Diệp Lăng Phi cười hì hì nói:

- Cậu học sinh đó nói, nếu là lần thứ ba em ngã xuống mà không bị làm sao thì gọi là ngà riết rồi cũng quen.

Nghe xong câu trả lời của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình vốn không định cười nhưng cô không thể nhịn được nữa, cuối cùng vàn phải chào thua bật cười thích thú.

Nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi vội vàng nói:

- Bà xã, em thua rồi, mau ăn cơm đi!

Diệp Lăng Phi nghĩ cách chọc cười Bạch Tình Đình, làm Bạch Tình Đình bật cười vui vẻ suốt bữa ăn, rồi sau đó hắn đưa cô về phòng. Vừa về đến phòng, hắn đã bật tivi lên rồi ngồi lên giường, gọi Bạch Tình Đình lại ngồi cùng mình.

Bạch Tình Đình ngồi bên canh Diệp Lăng Phi, đê hắn ôm lấy bờ vai mỏng manh của cô, dịu dàng nói:

- Bà xã à, có thể ba em có nôi khô riêng, em nên nghe ba giải thích đà rồi hãy kết luận, nói không chừng mọi việc không giống như em nghĩ.

- Ông xã à, đừng nói đến chuyện này nữa có được không?

Trước đó tâm tình của Bạch Tình Đình đã khá lên một chút, nhưng vừa nghe Diệp Lăng Phi nói đến chuyện này, thì mặt bỗng tối sẩm lại, nói:

- Giờ em đang rất roi bời, em thật không thể hiểu nôi sao ba em lại có thể cùng vú Ngô làm những chuyện như vậy, ba em không phải đã làm những việc không thể chấp nhận nôi đoi với người mẹ quá cố của em hay sao?

Nói đến đây. Bạch Tình Đình quay về phía Diệp Lăng Phi, nghiêm túc nói:

- Ông xã à, nếu như em bị bệnh rồi chẳng bao lâu nữa sẽ qua đời, anh sẽ không ở bên canh em để đến với người con gái khác chứ?

- Đương nhiên là không rồi.

Diệp Lăng Phi không suy nghĩ đáp.

- Không ngờ ba lại có thể làm những chuyện có lôi với mẹ em như vậy, lúc mẹ em lâm bệnh mà ba vân có thể gần gũi được với người đàn bà khác, hơn nữa lại còn có cả con riêng, ông xã à, không phải em không cho phép ông ấy có người đàn bà nào đó bên cạnh, cung không phải không cho phép ba có con riêng, nhưng em không thể tha thứ cho ông ẩy khi ông ấy có thể đối xử với mẹ em như vậy, là một người chồng, ông ấy sao có thể đổi xử với vợ mình như vậy được cơ chứ.

Bạch Tình Đình nói đến đây, đột nhiên đứng dậy, nói:

- Ông xã, em mệt rồi, em muốn đi tắm! Nếu anh định đi gặp ba em nói chuyện, em muốn nhờ anh hỏi hộ em xem sao ông ấy có thể làm vậy với mẹ em?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui