Đô Thị Tàng Kiều

Đồn trưởng Trương trán đầy mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng nói:

- Tôi đã xem xét đến việc từ chức, tất cả chuyện này đều do Vu phó đồn trưởng của chúng tôi gây ra, tôi sẽ dựa theo đúng trình tự pháp luật để xử lý. Chu đại đội trưởng, cô cứ yên tâm, tôi sẽ cho cô một câu trả lòi thỏa đáng!

Chu Hân Mính nghe vậy mới cám thấy cơn tức giảm đi không ít, cô hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu như vậy thì tôi sẽ chờ kết quả của đồn trưởng Trương, nhưng tôi cũng không muốn thời gian xử lí vụ này quá dài đâu!

- Sẽ không lâu đâu, ngay khi Vu phó đồn trưởng trở về tôi sẽ lập tức nói chuyện với hắn, sau đó dựa theo trình tự pháp luật để giải quyết. Chu đại đội trưởng, trong vòng hai ngày tới tôi sẽ cố một câu trà lời thuyết phục cho cô!

- Vậy thì tốt, tôi sẽ câu trả lời thuyết phục đó của anh!

Chu Hân Mính nói xong, đứng dậy cùng Diệp Lăng Phi đi đến cồng ra vào của đồn công an. Hai người vừa mới đi đến chỗ công thì thấy tên Vu phó đồn trưởng kia dẫn theo bà lão nọ quay về. Nhìn thấy Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi định đi ra ngoài, Vu phó đồn trưởng trợn mắt nói:

- Các người định làm gì vậy, nơi đây là đồn công an, mọi việc còn chưa được xử lý xong xuôi sao có thể đi được?

Chu Hân Mính còn chưa kịp lên tiếng, đồn trưởng Trương đã đi tới, trừng mắt lên quát:

- Cậu vào đây cho tôi!

Tên Vu phó đồn trưởng sửng sốt, hắn thấy sắc mật của đồn trưởng rất khó coi, không biết chuyện gì đã xây ra.Tuy vậy, hắn vẫn hô:

- Tiểu Vương, các cậu đã lấy khẩu cung của bọn họ chưa?

Tên cảnh sát tên Tiểu Vương cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên, trong lòng mắng to:***** nhà mày, lần này ông đây bị mày hại thảm rồi!

Đồn trưởng Trương thấy gã Vu phó đồn trưởng vẫn đứng ở đây lải nhài, không phải là lại muốn gây sự sao, ông ta vội quýnh lên, quát lớn:

- Vu phó đồn trưởng, bây giờ cậu tạm thời bị cách chức, trước hết cậu phải khai báo rõ ràng các hành vi của mình đã!

- Em bị cách chức tạm thời sao?

Vu phó đồn trưởng rất ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi lại:

- Đồn trưởng, sếp đừng nói đùa với em thế!

- Nói đùa cái rắm ấy!

Đồn trưởng Trương bị tên đồn phó ngu ngốc này chọc tức thực sự, ông ta quát lên:

- Bây giờ cậu phải khai báo thành khẩn cho tôi, cậu dám vì thiên vị người quen mà làm việc trái pháp luật, chuẩn bị tinh thần để ngồi tù đi!

Diệp Lăng Phi lúc này mới chĩa mũi vào, cười nói:

- Đồng chí cảnh sát này, sao anh không chịu nhìn xem chúng tôi là ai. Đừng nói một tên đồn phó đồn công an nhãi nhép như anh, cho dù là cục trưởng cục cảnh sát của các anh cũng không dám vu oan chúng tôi đâu. Bây giờ coi như tôi đã nhìn ra, loại như anh thì ngồi tù cũng chẳng oan uổng gì.

Diệp Lăng Phi nói xong, nhìn sang bà lão kia cười lạnh:

- Còn cả bà nữa, tôi thực sự không biết phải nói với bà như thế nào. Bà đã là người cao tuổi rồi mà còn không biết phân biệt tốt xấu. Bà sống một đời quả thực quá uổng phí rồi. Lão nhân gia, tôi xin chân thành khuyên bà một câu, người ta sống phải biết tu thân tích đức một chút, đừng có động một tí là lại muốn giờ trò lừa tiền của người khác!

Diệp Lăng Phi vốn định nói thêm mấy câu nữa nhưng hắn thấy bà lão cũng cao tuổi rồi, mình mà thực sự chọc cho bà ta tức đến chết thì phiên toái lắm, Diệp Lăng Phi nuốt mây câu sau vào trong bụng, cùng Chu Hân Mính ra khỏi đồn công an. Hai người lên xe. Diệp Lăng Phi thắt dây an toàn, hỏi:

- Hân Mính, mình đi ăn ở đâu đây?

- Còn ăn cái gì nữa, em còn đầy bụng tức đây này!

Chu Hân Mính thở phì phì nói.

- Thật không ngờ hôm nay lại dập phải loại chuyện này, thực là tức chết đi được!

- Cái này thì có là gì, chỉ là chuyện bình thường thôi!

Diệp Lăng Phi vừa cười vừa lái xe đi.

Chu Hân Mính tuy ngoài miệng nói không ăn cơm nhưng vẫn cùng Diệp Lăng Phi đến một nhà hàng gần đó để ăn cơm. Cơm nước xong xuôi thì cũng đã 2 giờ chiều, Chu Hân Mính bây giờ không có tâm tình để tiếp tục đi dạo nên đề nghị trở về nhà. Diệp Lăng Phi cũng đồng tình như vậy, lái xe quay lại biệt thự. Vừa về đến nhà. Chu Hân Mính lập tức trở về phòng mình. Diệp Lăng Phi đi xuống tầng một, thấy Trương Vân đang lau chùi phòng khách. Cả căn biệt thự được Trương Vân dọn dẹp sạch sề hầu như không có một hạt bụi nào. Trương Vân thuộc nhóm người không thích ngồi yên một chỗ, đặc biệt chịu khó. Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng khách, nói với Trương Vân:

- Trương Vân, cô không cần bận rộn như thế, phải nghi ngơi một chút, không có việc gì làm thì có thể ra ngoài dạo chơi!

- Không được, tôi không thích đi ra ngoài, tôi thấy bên ngoài quá hỗn loạn, cứ ở trong nhà thì tốt hơn!

Trương Vân đáp.

Diệp Lăng Phi nghĩ lại thấy cũng đúng, bây giờ bên ngoài quá hỗn loạn, đi trên đường cũng không được yên ổn, sao có thể an toàn như ở nhà chứ. Diệp Lăng Phi không nói thêm gì nữa, tiện tay bật TV, hắn kênh của đài truyền hình thành phố Vọng Hải, lúc này đài truyền hình đang phát sóng bản tin thời sự. Diệp Lăng Phi từ phụ đề trên màn hình biết được bản tin này đang đưa tin về việc chung cư Dương Quang xuất hiện chuyện có người trà lại nhà đã mua, có thêm cã cuộc phỏng vấn của một cô phóng viên với một chù nhà đã trà lại căn hộ của mình, người đó cực kỳ phẫn nộ nói: "Tôi không ngờ một tập đoàn lớn như tập đoàn Quốc Tế Thế Kỳ lại có những chuyện như thế này. Lúc đầu chúng tôi chọn mua nhà ở đây chính là vì những quàng cáo về nơi này, bầy giờ thì hay rồi, thực tế đây không hề giống như tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đã tuyên bố, nơi đây sắp thành trung tâm mua sắm thì đúng hơn......"

Diệp Lăng Phi nghe tin tức này xong lập tức minh bạch vì sao trưa hôm nay Bạch Tình Đình lại bận họp, nhất định là do hạng mục chung cư Dương Quang xảy ra vấn đề. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại di động gọi cho Bạch Tình Đình, nhưng Bạch Tình Đình hình như có việc nên không nghe máy, Diệp Lăng Phi liên tiếp gọi lại mấy lần mà vẫn không thấy Bạch Tình Đình nhận cuộc gọi. Bất đắc dĩ. Diệp Lăng Phi đành phải gọi đến số máy bàn ở phòng làm việc của Bạch Tình Đình, lần này thì thư kí của Bạch Tình Đình tiếp điện thoại. Diệp Lăng Phi từ chỗ kí của Bạch Tình Đình biết được trưa nay sau khi họp xong, Bạch Tình Đình nhận được một cuộc điện thoại liền rời đi, trước khi đi Bạch Tình Đình cũng nói mình đi đâu. Diệp Lăng Phi nghe thế lập tức sốt ruột, thầm nghĩ: "Cô nàng Bạch Tình Đình này làm sao vậy, sao lại nghe một cuộc điện thoại xong liền đi ra ngoài, gọi điện mãi cũng không tiếp, không phải là đã xây ra chuyện gì rồi chứ!

Diệp Lăng Phi vô cùng khẩn trương, lại gọi vào di dộng của Bạch Tình Đình, gọi đến lần thử ba, rốt cuộc Bạch Tình Đình cũng chịu nghe máy. Diệp Lăng Phi nghe được giọng nói của Bạch Tình Đình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đùa giỡn:

- Bà xã đại nhân à, em làm sao thế, đang yên đang lành sao lại không nghe điện thoại của anh thế?

- Em có chút chuyện!

Diệp Lăng Phi nghe giọng của Bạch Tình Đình có gì đó khác lạ, đoán chừng Bạch Tình Đình nhất định gập phải chuyện gì đó. Hắn hỏi:

- Bà xã, em không có việc gì chứ?

- Không có việc gì.., em không có việc gì cả!

Giọng nói của Bạch Tình Đình có vẻ không ổn, dường như cô sắp bật khóc.

Diệp Lăng Phi hoảng hốt, vội vàng nói:

- Bà xã, rốt cuộc em làm sao vậy, bây giờ em ở đâu để anh đến đón!

Đầu dây bên kia Bạch Tình Đình trầm mặc trong chốc lát, rồi đáp:

- Em đang ở chỗ cha em, anh đến nhà cha em đi!

Diệp Lăng Phi dập điện thoại, thầm tính toán, nếu như Bạch Tình Đình đang ở nhà thì cần gì phải khóc, nghe ngừ khí của Bạch Tình Đình dường như cô ấy bị ủy khuất rất lớn thì phải? Diệp Lăng Phi tự nhũ, nếu như Bạch Tình Đình bị ủy khuất hẳn là sẽ tự nói với mình, sao lần này Bạch Tình Đình lại có vẻ muốn che giấu gì đó, không muốn nói cho mình biết. Diệp Lăng Phi càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn không qua nói gì với Chu Hân Mính, lái xe rời biệt thự.

Khi Diệp Lăng Phi đến Bạch gia thì thấy Bạch Tình Đình đang đứng trước cửa ngôi biệt thự, dường như là đang đợi mình. Diệp Lăng Phi vội cất tiếng gọi, vừa xuống xe thì Bạch Tình Đình chẳng nói chẳng rằng nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi, nức nở.

- Tình Đình, đừng khóc nữa, em kể cho anh rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, có phải có người khi dễ em không?

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng an ủi cô.

- Ông xã, chúng mình về nhà đi!

Bạch Tình Đình ngẩng mặt lên, nói với Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi gật đầu một cái, đúng lúc này vú Ngô từ trong biệt thự đi ra. Vú Ngô thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đang đứng ngoài cửa, bà lập tức bước nhanh tới chỗ hai người. Vẻ mật của vú Ngô cực kì bất đắc dĩ, bà nói với Bạch Tình Đình rằng:

- Tiểu thư, quả thật chuyện này tôi không biết nên nói thế nào cho phải, tôi chưa từng nói gì với thằng bé, không hiếu vì sao nó lại biết được, tôi......!

- Vú Ngô, cô đừng nói nữa, cháu không muốn ở lại đây đâu!

Bạch Tình Đình lau nước mắt, quay sang nói với vú Ngô:

- Vú Ngô, cô nói với ba cháu thế này, ông ấy thích làm gì thì cứ làm đi, tóm lại cháu sẽ không nhận người em trai này, còn nữa, nếu như ông ấy muốn cổ phần của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế thì cháu sẽ trả lại cho ông ấy, cháu không cần!

- Tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi nghĩ lão gia vừa rồi chỉ là do nhất thời tức giận nên mới thế, dù sao thái độ lúc nãy của cô...

Vú Ngô chưa nói hết câu. Bạch Tình Đình đã ngắt lời:

- Vú Ngô, cháu hiểu ý của cô, việc này dù là ai gập phải cũng sẽ tức giận thôi! Cháu thừa nhận vừa rồi cháu phản ứng quá mức, nhưng mà, cha cháu nhận lại con trai của mình, điều đó không có gì sai, nhưng tại sao lại không nói trước cho cháu một tiếng. Lẽ nào đúng một cái gọi cháu đến đây nói vài câu là xong chuyện sao, lẽ nào cháu không phải con gái ruột của ông ấy?

Bạch Tình Đình càng nói càng tức giận, nước mắt của cô không tự chủ được chày xuống hai gò má, lại nói tiếp:

- Cha cháu chỉ vì cái tên còn chưa rõ có phải con ruột của mình không mà đánh cháu, từ nhỏ đến lớn ông ấy chưa từng đánh cháu lần nào.

Vú Ngô không biết nói gì cả, chỉ có thể liên tục xin lỗi:

- Tiểu thư, đều tại tôi, tôi...!

- Vú Ngô, cô không cần nói nữa, tóm lại cháu không muốn gặp cô, cũng không muốn gặp cha nữa!

Bạch Tình Đình lên xe của Diệp Lăng Phi, nói rằng:

- Cháu không để ý những gì cha cháu tặng nữa, chiếc xe kia cháu không cần để lại đây cho cha cháu, còn cả cổ phần của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỳ nữa, cháu cũng không cần, ông ấy thích cho ai thì cho!

Bạch Tình Đình rất kích động. Diệp Lăng Phi nhất thời cũng không biết nên an ủi như thế nào. Diệp Lăng Phi tựa người vào xe, không hề động đậy. Bạch Tình Đình thấy thế liền thúc giục:

- Ông xã, anh làm gì vậy, mau lái xe đi, em không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa!

- Được! Diệp Lăng Phi đáp một tiếng, lập tức lên xe rời khỏi biệt thự Bạch gia.

Bạch Tình Đình ngồi trong xe bung mật khóc, Diệp Lăng Phi ân cần hỏi han:

- Bà xã, chúng ta đi đâu bây giờ?

- Đi đâu cũng được, nói chung em chỉ không muốn ở lại đây thôi!

Bạch Tình Đình vừa nói xong, di động của cô liền đổ chuông, Bạch Tình Đình không hề liếc nhìn một cái. Tiếng chuông vang lên một lần nữa, đến hồi chuông thứ ba. Bạch Tình Đình lấy điện thoại ra khỏi xắc tay, trực tiếp tắt máy. Diệp Lăng Phi một mực im lặng, lái xe đến chỗ quảng trường bên bờ biên. Diệp Lăng Phi dừng xe lại, Bạch Tình Đình không xuống xe mà đòi hạ hết các cửa kính trên xe xuống, để gió biển thổi qua gương mặt cô. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, dịu dàng nói:

- Tình Đình, nói anh nghe đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Bạch Tình Đình hai mắt đỏ hồng, cô nhào vào ngực Diệp Lăng Phi, hai tay ôm chật cổ hắn, nói:

- Ông xã, bây giờ em chỉ còn mình anh thôi!

- Tình Đình, không cần lo lắng, dù cho có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không bỏ rơi em!

Diệp Lăng Phi vươn tay vỗ nhẹ lung của Bạch Tình Đình, dịu giọng nói:

- Hai người chúng ta đã là vợ chồng rồi, em chịu ủy khuất gì thì cứ nói với anh!

Bạch Tình Đình khóc nức nỡ, cô ngẩng đầu lên, lấy tay lau nước mắt, kể:

- Cũng là do.., cha.., cha em, ông ấy.., ông ấy muốn nhận tên kia.., là con trai!

Diệp Lăng Phi vừa nghe đã hiểu đại khái chuyện như thế nào. Diệp Lăng Phi thấy tâm trạng của Bạch Tình Đình rất sa sút, ngắt lời cô:

- Tình Đình, anh kể chuyện cười cho em nhé!

- Em không nghe!

Bạch Tình Đình đáp.

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình đang rất tức giận, trong lòng tự biết mình có nói cái gì thì Bạch Tình Đình cũng không chịu nghe, hiện tại cứ để Bạch Tình Đình phát tiết những khó chịu trong lòng thì tốt hơn. Bạch Tình Đình vừa nức nỡ khóc vừa kể lại mọi chuyện, nguyên lai là khi Bạch Tình Đình họp xong thì nhận được điện thoại của Bạch Cảnh Sùng, lúc đó Bạch Cảnh Sùng chưa nói với Bạch Tình Đình là có chuyện gì, chỉ bảo Bạch Tình Đình về nhà một chuyến. Bạch Tình Đình lúc ấy cũng không suy nghĩ nhiều, lái xe đến chỗ biệt thự của Bạch Cảnh Sùng. Vừa đi vào bên trong, Bạch Tình Đình thấy một thanh niên ngồi bên cạnh Bạch Cảnh Sùng, vú Ngô cũng ngồi ở đó, chỉ là gương mặt vú Ngô lộ vẻ bất an.

Người thanh niên này chính là Thái Hạo. Bạch Tình Đình vốn không ưa tên Thái Hạo này, cô đã nói trước sẽ không nhận hắn làm em trai của mình. Bạch Cảnh Sùng hi vọng Bạch Tình Đình có thê chấp nhận Thái Hạo, theo ý của Bạch Cảnh Sùng, nói thế nào Thái Hạo cũng là con trai của mình, ông muốn để Thái Hạo có thể tiến vào hàng ngũ lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Bạch Tình Đình vốn đã không hài lòng, rất khó chịu với tên Thái Hạo, bây giờ nghe ý cha già muốn giao tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ cho Thái Hạo, Bạch Tình Đình càng thêm cáu giận, cò không nhịn được nói một câu "Còn không biết đây là con ai đâu!". Vừa nghe Bạch Tình Đình nói câu đó, sắc mặt vú Ngô lập tức thay đồi. Bạch Cảnh Sùng cũng bị Bạch Tình Đình làm cho muốn phát điên, trong lúc tức giận, ông đã tát Bạch Tình Đình một cái. Từ nhò đến giờ Bạch Tình Đình chưa từng bị Bạch Cảnh Sùng đánh một lần nào, hiện tại bị ủy khuất như vậy, cô giận dồi bất chấp tất cả, tuyên bố với Bạch Cảnh Sùng rằng sẽ trả lại tất cả mọi thử cho Bạch gia.

Diệp Lăng Phi nghe xong, bỗng nhiên cười thoải mái, nói:

- Bà xã, đừng khóc nữa. Anh còn tưởng chuyện gì, vừa nãy anh thấy em khóc, thực sự khiến anh sợ hãi đó. Được rồi, chúng mình về nhà đã, về chuyện ở chỗ cha em, anh sẽ đi nói với ông ấy!

- Em vẫn ấm ức lắm, cha em dựa vào cái gì mà đánh em, dù thế nào em vẫn là con gái ruột của ông ấy, vậy mà ông ấy vì một kẻ còn chưa biết có phải con đẻ của mình không mà đánh em!

Bạch Tình Đình kiên quyết nói.

- Bà xã, anh đã bảo rồi, chuyện này cứ để anh đi nói chuyện!

Diệp Lăng Phi nói,

- Chúng ta đừng nói mãi về chuyện này nữa, về nhà ăn cơm đi. Hôm nay Hân Mính cũng bực bội lắm, xem hai em kìa, đến cả mấy chuyện không vui cũng hẹn nhau gập phải trong hôm nay!

- Hân Mính bị làm sao vậy?

Bạch Tình Đình nghe tin Chu Hân Mính cũng có chuyện bực mình, cô lau nước mắt, lập tức hỏi nguyên do. Diệp Lăng Phi kế lại câu chuyện ngày hôm nay của hắn và Chu Hân Mính gặp phải. Bạch Tình Đình nghe xong liền lầm bẩm: "Ngày hôm nay rốt cuộc làm sao vậy!"

- Đây là cuộc sống mà, chúng ta sống ở trên thế giới này không phải là vì gặp phải đủ loại chuyện tình như thế sao. Mấy kè sống cả đời trong nhà bình lặng nhàm chán làm gì có tí thú vị nào. Được rồi, cô bé giận dỗi, trước hết chúng mình về nhà xem Hân Mính thế nào đi!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì chuông điện thoại của hắn vang lên. Diệp Lăng Phi lấy máy ra, thấy người gọi đến chính là Bạch Cảnh Sùng.

Bạch Tình Đình vươn tay cầm lấy di động của Diệp Lăng Phi, ấn nút từ chối nhận cuộc gọi.

- Ông xã, chúng mình về nhà đi, em không muốn gập cha em thêm lần nữa đâu!

Bạch Tình Đình nói.

Diệp Lăng Phi lắc đầu, lấy lại điện thoại từ trong tay Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, trốn tránh cũng vô ích, hẳn là phải đối mặt thôi!

Diệp Lăng Phi chưa dứt lời, chiếc điện thoại trong tay lại đổ chuông, lần này Bạch Tình Đình không giằng lấy tắt đi mà nhìn xem Diệp Lăng Phi định làm gì. Diệp Lăng Phi vừa nghe máy, thanh âm già nua của Bạch Cảnh Sùng vang lên trong máy:

- Tiểu Diệp, con đang ở cùng với Tình Đình à?

Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh, đáp:

- Nhạc phụ, cha có chuyện gì sao?

Diệp Lăng Phi nghe được tiếng thở dài nặng nề của Bạch Cảnh Sùng, hắn có thể tưởng tượng được hình dáng của Bạch Cảnh Sùng trong giờ phút này. Bạch Cảnh Sùng luôn nâng niu Bạch Tình Đình như viên ngọc quý trên tay, thương yêu nuông chiều hết mực, lần này ông lỡ tay đánh Bạch Tình Đình, có thể hiểu lúc này trong lòng Bạch Cảnh Sùng hối hận đến bực nào.

- Tiểu Diệp, cha muốn nói mấy câu với Tình Đình!

Bạch Cảnh Sùng nói ra câu này không nhịn được lại thở dài. Diệp Lăng Phi nhìn sang phía Bạch Tình Đình, nhưng thấy Bạch Tình Đình không hề có ý muốn nghe điện thoại của Bạch Cảnh Sùng, hắn đành phải nói:

- Nhạc phụ đại nhân, bây giờ tâm trạng của Tình Đình không được tốt, có lẽ cha nên chờ một khoảng thời gian nữa thì hơn!

- Cha biết cha không nên đánh nó, cha biết bây giờ Tình Đình nhất định rất hận chai

Thanh âm già nua mệt mòi của Bạch Cảnh Sùng lại vang lên bên tai Diệp Lăng Phi.

- Tiểu Diệp, là một người cha, cha luôn hy vọng có người kế thừa sự nghiệp của mình, cha biết Tình Đình luôn rất nỗ lực cố gắng, thế nhưng... Khụ khụ, con muốn nói cha thế nào cũng được, cha thực sự chỉ mong muốn có một người con trai có thể kế thừa tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Thế nhưng, khi nãy Tình Đình nói rất đúng, cha không thể không suy nghĩ đến cảm nhận của nó, cha làm như vậy thực quá ích kỷ rồi, đáng lẽ cha phải lo lắng cho Tình Đình mới đúng!

- Nhạc phụ, con sẽ chuyển lời của cha tới Tình Đình!

Diệp Lăng Phi nói rằng.

- Nhạc phụ, trước hết con không nói tên Thái Hạo kia như thế nào, nhưng với địa vị của cha hiện tại, nếu như truyền ra tin tức cha có một đứa con trai ngoài giá thú. Tình Đình phải làm sao bây giờ. Con tin tưởng cha hẳn là rõ ràng ảnh hưởng của chuyện này. Vì thế, nhạc phụ đại nhân, cha hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hãy làm!

- Tiểu Diệp, con nói với Tình Đình, cha đã nói cho Thái Hạo rằng cha sẽ không nhận hắn làm con nữa.

Bạch Cảnh Sùng nói.

- Nhưng mà cha sẽ bồi thường cho Thái Hạo!

- Vâng, nhạc phụ đại nhân, cha làm như vậy là được rồi, con tin rằng Tình Đình nghe xong sẽ rất hài lòng!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhìn Bạch Tình Đình, lúc này Bạch Tình Đình đang tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Cảnh Sùng, vừa thấy Diệp Lăng Phi quay sang nhìn mình. Bạch Tình Đình lập tức quay mật ra chỗ khác, giả bộ không thèm quan tâm đến chuyện này.

Diệp Lăng Phi quay sang làm ra bộ dáng buồn cười để trêu Bạch Tình Đình, ngay sau đó tiếp tục nói:

- Nhạc phụ, chuyện này tạm thời cứ để đó đã, cứ để con khuyên nhủ Tình Đình, chờ tâm tình của cô ấy khá lên, chúng ta sẽ nói chuyện thêm lần nữa!

Việc đã đến nước này, Bạch Cảnh Sùng cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Sau khi dập máy, Diệp Lăng Phi vừa khởi động xe, vừa nói với:

- Tình Đình, chúng mình trước tiên cứ về nhà đã, em đừng suy nghĩ nhiều về chuyện này làm gì!

Bạch Tình Đình gật đầu. Diệp Lăng Phi lái xe đưa Bạch Tình Đình quay về biệt thự...

Đường Hiểu Uyển tan sờ, lúc đi về cô gặp Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc trong thang máy.

- Hiểu Uyển, thật là trùng hợp a!

Trịnh Khả Nhạc vừa nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đứng trong thang máy, cô lập tức chen đến bên cạnh Đường Hiểu Uyển, cố ý nói:

- Hiểu Uyển à, em đúng càng ngày càng đẹp ra đó, có phải là được tình yêu tưới tấm cho không vậy!

Đường Hiểu Uyển nghe Trịnh Khả Nhạc trêu chọc mình như vậy, cô ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn lên. Từ Oánh kéo tay Trịnh Khả Nhạc một cái, nói:

- Khả Nhạc, em nói linh tinh gì vậy, em đã bao giờ thấy Hiểu Uyển đi cùng bạn trai chưa?

Trịnh Khả Nhạc nhìn Đường Hiểu Uyển, cười nói đầy ẩn ý:

- Ai biết được, Hiểu Uyển của chúng ta chính là một tiểu mỹ nữ ai gặp cũng sẽ thích, nếu như em mà là đàn ông chắc chắn em sẽ theo đuổi Hiểu Uyển đó!

- Khả Nhạc, chị đừng nói lung tung nha, em thực sự...

Đường Hiểu Uyển vốn định biện giải mấy câu, nhưng đúng lúc đó Trịnh Khả Nhạc lại cố ý huých nhẹ vào bộ ngực sữa của Đường Hiểu Uyển, thấp giọng thì thầm bên tai cô:

- Hiểu Uyển, em đừng giải thích nữa, chỗ kia của em đã làm bại lộ mọi chuyện rồi!

- Em không nói chuyện với chị nữa!

Đường Hiểu Uyển bị Trịnh Khả Nhạc chọc đến mức cả gương mặt đỏ bừng, cô thực sự không có cách nào nói lại được Trịnh Khả Nhạc, đành phải cúi đầu im lặng. Khi cửa thang máy mờ ra, các nhân viên của tập đoàn Tân Á đều tranh thủ ra ngoài thật nhanh, còn Trịnh Khả Nhạc có ý muốn để mình bà Đường Hiểu Uyển ra sau cùng. Hai người vừa đi ra khỏi thang máy. Trịnh Khả Nhạc kéo Đường Hiểu Uyển lại, thấp giọng hỏi:

- Hiểu Uyển, dạo này em có thường gặp Diệp đại ca không vậy?

- Không có, gần đây em bận quá nên không có thời gian!

Đường Hiểu Uyển đáp.

Trịnh Khả Nhạc đảo mất trông chừng bốn phía, ngoại trừ Từ Oánh đang đi trước, xung quanh không có người nào cả. Trịnh Khả Nhạc nhỏ giọng nói:

- Hiểu Uyển, chị nói với em thế này nhé, chị cũng thích Diệp đại ca, nếu em có thời gian thì nên nói tốt giúp chị trước mặt Diệp đại ca nha!

Đường Hiểu Uyển ngẩng đầu nhìn Trịnh Khả Nhạc, không hiểu vì sao Trịnh Khả Nhạc lại tâm sự với mình những lời này. Trịnh Khả Nhạc hạ giọng hỏi:

- Hiểu Uyển, em có muốn ngày nào cũng được ở cùng với Diệp đại ca không?

Đôi mất xinh đẹp của Đường Hiểu Uyển chớp chớp, vẫn không hiểu rõ Trịnh Khả Nhạc rốt cuộc muốn làm gì. Trịnh Khả Nhạc lúc này mới đi vào vấn đề chính:

- Chị cho rằng chúng mình những.., cô gái yêu Diệp đại ca hẳn là phải liên họp lại để tranh thủ sự ủng hộ Diệp đại ca đi đối kháng với cô nàng Bạch Tình Đình kia. Hiểu Uyển, chị biết quan hệ giữa em và Diệp đại ca là tốt nhất, em nên góp sức nhiều hơn được chứ!

Đường Hiểu Uyển lập tức minh bạch bà chị Trịnh Khả Nhạc này cái gì chủ ý có, đó chính là muốn lôi kéo thêm một người thành lập liên mình đối phó với Bạch Tình Đình. Nhưng mà. Đường Hiểu Uyển không cho rằng làm như vậy là một biện pháp tốt, ít ra theo quan điểm của Đường Hiểu Uyển, có thê bão trì mối quan hệ như hiện tại với Diệp Lăng Phi là cô đã thoả mãn lắm rồi.

- Cái này.., cái này để sau nói đi, bây giờ em còn phải về nhà!

Đường Hiểu Uyển ấp úng đáp.

Trịnh Khả Nhạc cũng không nói gì thêm, chỉ nhắc nhờ:

- Hiểu Uyển, về nhà rồi nhớ suy nghĩ kỹ về nhùng gì chị nói!

Đường Hiểu Uyển gật đầu, đáp:

- Vâng, em biết rồi!

Đây chính là tính cách của Đường Hiểu Uyển, dù trong lòng không muốn, cô cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài ngay trước mặt người khác. Đường Hiểu Uyển và Trịnh Khả Nhạc hai người ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Tân Á rồi tách ra, Đường Hiểu Uyên mới đi được vài bước, chợt nghe thấy có người gọi tên mình. Đường Hiểu Uyển dựa theo nói phát ra giọng nói nhìn lại, vừa nhìn cô lập tức kinh ngạc, thầm nghĩ: "Sao hắn lại đến đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui