Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi không ngờ rằng Tần Dao và Trịnh Thiên Soái cùng đến nhà hàng Âu này, trong lòng rất kỳ quái, hắn thấy quan hệ giữa Trịnh Thiên Soái và Tần Dao không giống như là tình yêu. Diệp Lăng Phi biết Trịnh Thiên Soái là tồng giám đốc công ty bất động sản Hải Đức, từng là bạn cùng lớp với Bạch Tình Đình. Công ty bất động sản Hải Đức từ sau khi nhận thầu khu nhà máy sợi cũng không tiến hành đầu tư như trong kế hoạch đã đề ra mà biến nơi này thành noi lưu chuyển buôn bán vật liệu. Diệp Lăng Phi vẫn luôn nghi hoặc, vì sao chính quyền thành phố không yêu cầu công ty này dùng nơi đó vói mục đích thương mại? Các hành động khác thường của Công ty bất động sản Hải Đức khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác rất khó hiên, bây giờ lại thấy tông giám đốc Công ty bất động sản Hải Đức Trịnh Thiên Soái đi cùng với Tần Dao, điều này càng làm cho Diệp Lăng Phi không thề giải thích được.

Tuy vậy, tên Trịnh Thiên Soái này là bạn cùng lóp với Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi lo lắng việc mình và Đường Hiểu Uyển có hành vi quá mức thân mật. Trịnh Thiên Soái lại tố cáo với Bạch Tình Đình, như vậy tình cảnh sẽ bất lợi với mình. Diệp Lăng Phi nói khẽ với Đường Hiểu Uyển rằng:

- Hiểu Uyển, chúng ta đi nhé?

Đường Hiểu Uyển thấy vẻ mặt khác thường của Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy kì lạ, nhưng Đường Hiểu Uyển cũng không hỏi nguyên nhân vì sao, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển vừa bàn bạc xong. Trịnh Thiên Soái đã đi tới chỗ hai người. Tần Dao đi phía sau Trịnh Thiên Soái, cố ý đi thật chậm, xem ra Tần Dao không muốn gặp gỡ nói chuyện với Diệp Lăng Phi.

- Diệp tiên sinh, thực là trùng hợp a, không ngờ lại có thể gặp được anh ở đây!

Trịnh Thiên Soái đứng đối diện Diệp Lăng Phi, mở lời chào hỏi. Ánh mắt của Trịnh Thiên Soái đảo qua Đường Hiểu Uyển đang ngồi bên cạnh, hắn cố ý hỏi:

- Diệp tiên sinh, đây là bạn anh sao?

- Chúng ta rất quen thân à?

Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng nói,

- Đừng có làm bộ như rất thân thiết với tao, tao không quen biết mày!

Diệp Lăng Phi nói xong, đứng lên đi rạ quầy thanh toán. Đường Hiểu Uyển cũng cầm lấy túi xách, theo sau Diệp Lăng Phi. Trịnh Thiên Soái xoay người lại, nhìn Diệp Lăng Phi bỏ đi, khóe miệng nở nụ cười lạnh. Khi Diệp Lăng Phi đi qua người Tần Dao, Tần Dao hoi tránh ra. Diệp Lăng Phi cũng không hề có ý muốn chào hỏi Tần Dao, thanh toán xong. Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển rời khỏi nhà hàng Âu này.

Trịnh Thiên Soái và Tần Dao chộn chỗ ngồi, sau khi đã an vị, Trịnh Thiên Soái lấy thực đơn ra hỏi:

- Tần tiểu thư, cô muốn ăn món gì?

- Thế nào cũng được!

Tần Dao đáp.

Trịnh Thiên Soái liền làm chủ, gọi hai phần ăn đến. Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Trịnh Thiên Soái nhìn về phía Tần Dao, cười nói:

- Tần tiểu thư, không ngờ lần này tôi lại được họp tác với cô. Nhưng mà chúng ta đều là thủ hạ làm việc cho người khác vì thế hai chúng ta chăng có gì đế thương thào cả. Cô chỉ cần phái người đưa cho tôi bản kế hoạch kinh doanh để tôi công bố ra bên ngoài là được. Chúng ta có lẽ nên dành thời gian để nói những chuyện khác thì tốt hơn. Không biết Tần tiểu thư có sờ thích gì?

- Ta thích được ngồi tĩnh tâm một mình!

Tần Dao đáp.

- Xem ra Tần tiểu thư là một cô gái rất biết cách hưởng thụ đó. Xã hội bây giờ những cô gái giống như Tần tiểu thư càng ngày càng hiếm. Cá nhân tôi thì rất yêu thích âm nhạc, nhất là nhạc cổ điển. Tôi biết cuối tuần này có một buổi diễn âm nhạc, không biết Tần tiểu thư có muốn đi không?

Trịnh Thiên Soái hỏi.

- Xin lỗi, tôi không có hứng thú với thể loại âm nhạc đó!

Tần Dao có vẻ không yên lòng, cô nắm chặt chặt điện thoại di động trong tay, không ngừng liếc nhìn màn hình.

- Tần tiểu thư, cô sao thế, có chuyện gì à?

Trịnh Thiên Soái hỏi.

- Có chút chuyện nhỏ!

Tần Dao đặt điện thoại xuống bàn, len lén đặt chuông, cô cố ý để điện thoại di động phát ra tiếng chuông, ngay khi hồi chuông thứ nhất vừa đổ, Tần Dao vội vàng nói với Trịnh Thiên Soái:

- Xin lỗi, tôi phải ra ngoài nhận một cuộc điện thoại!

Tần Dao nói xong, cầm điện thoại di động rời khỏi chỗ ngồi. Không lâu sau, Tần Dao quay trở lại, vẻ mặt vô cùng áy náy, cô nói với Trịnh Thiên Soái rằng:

- Thật xin lỗi, tôi có chút việc gấp phải đi trước rồi, chúng ta liên hệ qua điện thoại sau nhé!

Tần Dao nói xong, không chờ Trịnh Thiên Soái nói gì, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Trịnh Thiên Soái nhìn theo bóng lung Tần Dao rời đi, lông mày nhíu chặt. Tần Dao rời khỏi nhà hàng, cô thở dài một hơi lên chiếc Audi A6 mới mua. Tần Dao nổ máy chạy đi. Cô một tay tiếp tục giừ vô lãng, tay kia cầm điện thoại di động gọi vào số của Diệp Lăng Phi, khi đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Diệp Lăng Phi, Tần Dao mói nói:

- Diệp đại ca, em có một chuyện muốn nói với anh!

- Chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Là chuyện về Hồng Phấn Đế Quốc...!

Tần Dao vừa nói đến đó, thình lình phát hiện có một chiếc xe đang đi theo mình. Tần Dao không dám nói tiếp, cô vội vàng bảo với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, anh đợi em, một lát.., nữa em sẽ gọi lại cho anh!

Nói xong, Tần Dao cúp điện thoại. Tần Dao đỗ xe sát vào lề đường, chiếc xe kia cũng dừng lại. Tần Dao cảm thấy hơi căng thẳng, cô thấy một người đàn ông từ trên xe bước xuống. Người đàn ông đó sau khi đi xuống liền đi lên đầu xe lật nắp mui xe lên.

Thấy tình hình như vậy, Tần Dao mói thở phào nhẹ nhõm, cười cười như đang tự giễu mình. Tần Dao luôn có cảm giác bọn tay sai của Dương Tử luôn luôn theo dõi mình sát sao, cô cho rằng có lẽ thần kinh mình đã quả mức căng thăng nên mới như vậy, thở dài một hoi, lại lái xe đi. Đang đi trên đường thì điện thoại lại đồ chuông, Tần Dao đoán rằng đây là do Diệp Lăng Phi gọi tới, vừa rồi mình mới nói được nửa câu, như vậy có thế nói Diệp Lăng Phi rất muốn biết rốt cuộc mình muốn nói gì với anh ấy nên mới gọi lại nhanh như vậy.

Tần Dao rất hy vọng có thề nói hết mọi việc cho Diệp Lăng Phi, với cái nhìn của Tần Dao thì Diệp Lăng Phi là một người đàn ông đáng đế tin tưởng, ngày hôm nay mình đã đến bước này thì muốn hối hận cũng đã muộn rồi. Tần Dao muốn đem tất cả mọi chuyện nói với Diệp Lăng Phi, bao gồm một loạt các bí mật như chuyện ở Hồng Phấn Đế Quốc hay việc Lâm Tuyết đã bị sát hại, không chừng Diệp Lăng Phi nghe được sẽ ra tay giúp đỡ mình.

Tần Dao cầm lấy chiếc điện thoại di động, không nhìn người gọi đến đã lập tức nhận cuộc gọi. Tần Dao cười nói:

- Tôi vừa...!

- Tâm tình không tệ đó, cô vừa làm sao vậy?

Trong điện thoại là giọng nói của Dương Tử, nghe thấy thanh âm của người này, Tần Dao cảm giác đầu mình như bị sét đánh, tay cô hơi run rẩy, làm cho chiếc xe loạng choạng ngay giữa đường, thiếu chút nữa đã đâm vào dãi phân cách. Tần Dao vội vàng ồn định tâm thần, sau đó bóp phanh dừng xe lại. Tần Dao rất lo lắng, cô vội vàng giãi thích:

- Tôi nói tôi vừa gặp gỡ tổng giám đốc của công ty bất động sản Hãi Đức Trịnh Thiên Soái, đã bàn qua về việc thành lập trung tâm vật tư của bách hóa An Thịnh!

Dương Tử ở bên kia cười một tiếng, nói:

- Thảo nào, chằng trách nghe giọng của cô vui mừng như vậy, Trịnh tiên sinh chính là một “toàn thạch vương lão ngũ” (thanh niên có đầy đủ các yếu tố như: Sự nghiệp hoặc gia thế, tướng mạo, học vấn, tính tình tốt, có chí phấn đấu tóm lại là gần như hoàn hào) có tiền, lại anh tuấn tiêu sái, tôi tin rằng nhất định Tần tiểu thư và Trịnh tiên sinh sẽ hợp tác rất thành công.

Tần Dao trong lòng cảm thấy căng thẳng, may là vừa rồi cô phản ứng rất nhanh lại giòi ứng biến, nếu không để Dương Tử cảm thấy hoài nghi, chắc chắn tính mạng cô sẽ bị đe dọa. Tần Dao trở nên cực kỳ khẩn trương, cần thận hỏi:

- Ngài gọi cho tôi có chuyện gì vậy?

Dương Tử cười nói:

- Cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi muốn nói cho cô một tin tốt, người nhà của cô đều đến thành phố Vọng Hải rồi!

- Cái gì?

Tần Dao còn chưa nghe rõ nên hỏi lại, Dương Tử nghe Tần Dao nói vậy, cười nói:

- Tần tiểu thư, cô không nên vui mừng quá mức như thế, đây là chuyện chúng tôi phải làm mà, ông chũ rất thoả mãn với thành tích của cô, ông ấy cho rằng chúng tôi phải chiếu cố đến cuộc sống của Tần tiểu thư nhiều hơn nữa, vì thế chúng tôi mới đưa người nhà cô đến nơi này. Tần tiểu thư, cha mẹ và cả em trai của cô nữa, tất cả đều đang ở chỗ tôi đây này, nếu cô không bận thì qua chỗ tôi một chuyến, có thế gặp lại gia đình của mình đấy!

Tần Dao không hiểu rõ ý của Dương Tử, cô lo lắng Dương Tử làm hại thân nhân của mình, vội vàng nói:

- Dương tiên sinh, tôi luôn dựa theo sự phân phó của ngài mà làm việc, ngài nghìn vạn lần đừng làm tổn thương người nhà của tôi!

- Tần tiều thư, cô hiểu lầm rồi, ta đã nói là vì ông chù rất vừa lòng với công tác của cô nên mới chiếu cô người nhà của cô, ông chủ cũng chỉ hy vọng cô có thể làm việc tốt hơn nữa thôi. Tần tiểu thư, cô yên tâm đi, chỉ cần cô toàn tâm toàn ỷ làm việc cho ông chủ, cô và người nhà của cô sẽ bình an vô sự. Tôi cũng không giúp gì cho cô được cả, chỉ có thế đón người nhà của cô đến đây thôi. À, tôi vừa trò chuyện với em trai cô, tôi phát hiện cậu ấy rất có tiềm năng. Tần tiều thư, tôi cho rằng cậu ấy sẽ trở thành một người phụ tá đắc lực cho cô, tôi hy vọng cô hãy suy nghĩ cho kĩ đề nghị của tôi. Đương nhiên, cô có thể lựa chọn để em trai cô rời đi, thế nhưng, đối với những người còn trẻ lại có quyết đoán như vậy, nguyên tắc của chúng tôi là hoặc là ta dùng, hoặc là phế vật, biện pháp xử lý phế vật thì chỉ có một, Tần tiêu thư, tôi tin cô hiên rõ ý của tôi!

Tần Dao cũng không dám nhiều lời thêm nữa, vội vàng nói:

- Dương tiên sinh, bây giờ tôi đến chỗ của ngài!

Sau khi cúp điện thoại của Dương Tử, Tần Dao không lập tức lái xe đi, cô gục đầu vào vô-lăng, hai vai không ngừng run run. Một lúc lâu sau, Tần Dao mới ngẩng đầu dậy, vành mắt của cô đã đỏ ửng. Tần Dao lấy điện thoại di động gọi cho Diệp Lăng Phi.

- Diệp đại ca, vừa rồi em chỉ muốn nói rằng nếu Diệp đại ca có thời gian rảnh, em muốn mời Diệp đại ca đến Hồng Phấn Đế Quốc chơi, bây giờ em đã có thể báo đáp Diệp đại ca rồi!

Diệp Lăng Phi chậm rãi nói:

- Tần Dao, phần tâm ý này của cô tôi xin nhận, tôi là người không mong người khác phải báo đáp lại mình, còn nếu tương lai cô có chuyện cần tôi thì cứ đến tìm tôi, tôi mong muốn cô năng hảo hảo sống sót!

- Cảm ơn anh!

Tần Dao đáp, giọng nói mang theo tiếng nức nơ.

Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đi đến dưới Hang Thỏ, trong khu nhà này còn có căn hộ của Trần Ngọc Đình. Lúc đầu Diệp Lăng Phi bời vì giúp đỡ, chiếu cố cho Trần Ngọc Đình nên mới mua một căn hộ, sau này căn hộ lắp đật trang thiết bị thành Hang Thò, được Diệp Lăng Phi lấy làm lễ vật cho Đường Hiểu Uyển.

Diệp Lăng Phi ngồi trong xe, để điện thoại xuống, nhíu mày. Đường Hiểu Uyển ngồi bên cạnh, thấy Diệp Lăng Phi sau khi nghe điện thoại thì nhãn trán cau mày, không nhịn được hỏi:

- Diệp đại ca. Tần Dao nói gì với anh trong điện thoại vậy?

- Không có gì quan trọng đâu, Tần Dao chỉ nói khi nào có thời gian sẽ mời anh đến Hồng Phấn Đế Quốc chơi!

Diệp Lăng Phi thuận miệng đáp lại, hắn cũng không muốn nói thật suy nghĩ trong lòng với Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển là một cô gái rất đơn thuần, những chuyện kiểu như thế này không thế nói cho cô biết được. Diệp Lăng Phi đoán nhất định lúc này Tần Dao đang gập phải chuyện gì đó, chỉ là có một số việc không thể kể vói mình.

Diệp Lăng Phi cảm giác được bây giờ thành phố Vọng Hải đang có một tầng sương mù khiến hắn không nắm rõ mọi chuyện được, trong dự cảm của hắn, dường như ở thành phố Vọng Hải đang có một thế lực cực kì bí ẩn, cỗ thế lực trước nay vẫn ẩn mình trong bóng tối đến gần đây mới từ từ hiện ra. Chuyện của Tiêu Triều Dương còn chưa kết thúc, rồi sự sụp đồ của bang 3K, có thể sắp tới sẽ có một hắc bang mới còn hùng mạnh hơn xuất hiện. Diệp Lăng Phi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Chu Hân Mính, không biết hắn có nên để Chu Hân Mính rời khỏi đại đội cảnh sát hình sự không, chỉ như vậy mới khiến hắn cảm thấy an tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui