Đô Thị Tàng Kiều

Dã Thú giương mắt gườm tên đàn ông cao cao đó, tên đàn ông cao cao đó thấy Dã Thú nhìn chằm chằm hắn, liền giơ tay chỉ thẳng vào Dã Thú mắng:

- Nhìn gì hà, muốn chết à?

Dã Thú thấy người đàn ông cao cao giận dữ, hắn liền cười toét miệng nói:

- Sao mày biết tao nhìn mày chứ, tưởng bở lắm đấy, mày nghĩ mày là thiếu nữ mười tám xinh đẹp như hoa như ngọc sao!

Người đàn ông đó trong chốc lát tức điên lên, định đứng dậy thì bị hai tên bên cạnh tóm lại, một trong hai kẻ nói:

- Không được gây chuyện!

Tên đó tức đùng đùng ngồi yên, mở miệng mắng:

- Thật xúi quẩy!

Dã Thú lạnh hừm một tiếng, nói:

- Cũng không biết ai xui đây, đây là thành phố Vọng Hải, ngoại lang tới đây còn dám ra oai cơ đây, còn không biết xấu hổ nữa chứ.

Tên đó hất quai hàm lên, hai mắt tóe lửa, trừng trừng nhìn Dã Thú, ngay sau đó liền đứng dậy. Dã Thú còn đang nghĩ tên này chắc sẽ xông về phía mình đây, nào ngờ hắn đứng dậy, xoay người, bước thẳng về phía bể tắm nước nóng. Hai tên kia cũng đứng dậy, ba kẻ cùng nhau bước về trước cửa phòng tắm.

Dã Thú thấy ba tên đó đi rồi, lại toét miệng cười nói:

- Đại ca, ba tên đó trông cũng chẳng vừa đâu, em cử cảm thấy sát khí toát ra trên người ba tên đó, lâu rồi em không gặp những kẻ thế này rồi, nên mới định phân cao thấp với tên cao cao lúc nãy coi sao.

- Cậu thật là, lúc nào cũng chì thích gây chuyện!

Diệp Lăng Phi nói.

- Đừng gây chuyện nữa, cậu còn không thay tính đổi nết đi, sớm muộn cũng có ngày xảy ra chuyện.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đứng dậy. Dã Thú và Dã Lang cũng đứng dậy.

Ba người bước vào phòng tắm, lấy mấy chiếc áo tắm khoác lên người. Diệp Lăng Phi vừa mặc vừa nói:

- Dã Thú, nói với cậu bao nhiêu lần rồi hà, đừng có động cái lại gây chuyện, cậu nói xem, nếu lúc nãy đánh nhau thật, dù thắng hay thua cũng có ý nghĩ gì chứ, thật là, đúng là nhàn cư vi bất thiện!

- Đại ca, em biết rồi, sau em sẽ chú ý hơn!

Dã Thú sợ nhất là Diệp Lăng Phi, đấu khẩu với Diệp Lăng Phi, hắn không dám. Dã Thú lại toét miệng cười. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng này của Dã Thú, vốn còn định nói vài lời nữa, nhưng những lời đó vừa tới cửa miệng, lại nuốt lại, nghĩ Dã Thú giờ cũng khá hơn nhiều rồi, chứ theo tính cách trước đây của Dã Thú thì sớm đã đánh nhau với tên cao cao kia lâu rồi.

Diệp Lăng Phi cũng thấy tên cao cao lúc nãy có vẻ khoa trương. Theo lí mà nói, những người ngoại thành tới đều sẽ cẩn thận chút, cố gắng không để gây chuyện. Phải biết rằng rồng mạnh đè không nổi đầu rắn. Người ngoài tới thành phố Vọng Hải đa phần đều an phận chút. Nhưng tên cao cao lúc nãy lại hoàn toàn không thèm để ý gì cả. Có vẽ không thèm để ý.

Điều này khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy khó hiểu. Song, chuyện đã qua rồi. Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ làm gì cho mệt.

Diệp Lăng Phi. Dã Thú và Dã Lang vừa thay xong đồ, định tới khu nghỉ ngơi một lát cho thoải mái. Ngay khi cả ba vừa bước được vài bước liền nghe ngay thấy bên trong vọng ra một trận náo loạn. Ngay sau đó, một nhân công phụ trách kỳ lưng cho khách hoàng loạn chạy từ phòng tắm ra.

Một thanh niên tầm hai mươi tuổi hơn chuyên phụ trách cấp quần áo tắm cho khách ở đây chạy lại hỏi:

- Chú Trương, bên trong xảy ra chuyện gì thế?

Người nhân công đó hoảng loạn nói:

- Nãy có ba tên cầm súng lao vào bên trong. Sợ quá. Bọn chúng đi khắp nơi tim ba người khách trong hồ bơi. Ba người đó...

Người nhân công đó nói tới đây, mới chú ý tới ba người Diệp Lăng Phi, hắn vội vàng nói:

- Ba vị, mọi người mau chạy đi. Có người đang cầm súng tìm các cậu đó, Aida, cậu xem, sao tôi lại trốn ở đây cơ chứ. Tôi phải nhanh tìm chỗ nấp mới được!

Người nhân công đó nói xong, liền vội vội vàng vàng chạy về phía một cửa khác.

Dã Thú vừa nghe xong, liền tức sôi máu. Hắn mở miệng mắng:

- Mẹ nó chứ, ba tên đó cũng to gan phết nhi. Còn dám cầm cả súng nữa. Xem ông đây có lột da chúng ra không!

- Câm ngay, cậu mắng gì hả, chẳng phải tại cậu cả sao!

Diệp Lăng Phi sắc mặt sa sầm lại, quát:

- Chúng ta có mang theo nó đâu chứ, cử thế mà ra, chẳng phải tìm chết sao hả?

- Đại ca, thế giờ phải làm thế nào đây ạ?

Dã Thú hỏi.

- Còn làm thế nào nữa, chạy trước đă, mẹ nó chứ, quay lại xe lấy nó đã!

Diệp Lăng Phi quát.

Dã Thú và Dã Lang vừa nghe xong cũng cảm thấy thế là phải, ba người liền cử thế mặc quần áo tắm từ cửa khác chạy ra. Chạy thẳng tới cuối hành lang phòng tắm, ở đó có một chiếc cửa sồ đã bị khóa. Ba người phá cửa, nhảy xuống.

Ba người này đều đang mặc quần áo tắm, vừa xuất hiện ở bên ngoài liền làm náo loạn cả lên, những người đang ở ngoài khu nghỉ thấy ba người để chân đất chạy ra ngoài, đều nghĩ có chuyện xảy ra rồi. Ba người Diệp Lăng Phi cũng chẳng buồn để ý, chạy thẳng về phía xe. Dã Thú và Dã Lang rờ rờ trên xe tìm súng; hai người này luôn mang súng cạnh người, không rời nửa phân, chính vì lo sẽ có chuyện thế này xảy ra. Còn Diệp Lăng Phi lại cầm một con dao sầm sập, ba người lại quay ngược ừở lại.

Đợi lúc ba người xông vào, khách trong khu nghỉ đều đã chạy đầy ra ngoài, xem ra bên trong đã xảy ra chuyện rồi.

Ba người Diệp Lăng Phi vừa định tìm ba tên kia, lúc này bỗng nghe thấy tiếng xe cảnh sát tới. Diệp Lăng Phi cau mày, nghĩ: “Cánh sát ở đây phàn ứng cũng nhanh ghê, mới đó đã tới ngay rồi.” Diệp Lăng Phi nháy mắt với Dã Thú và Dã Lang, ba người liền vội vàng giấu vũ khí đi, cũng không lao vào trong nữa, mà đi chạy về phòng thay đồ.

Ba người nhanh như chớp thay xong quần áo giống như những khách bình thường, từ khu nghỉ bước ra ngoài. Đợi ba người vừa bước ra, lại nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát nữa chạy tới, mười mấy cảnh sát lao vào trong. Diệp Lăng Phi. Dã Thú và Dã Lang vờ như không để ý tới, bọn họ tự nhiên lên xe, song không lái xe mà ngồi quan sát tình hình.

Pằng!

Một tiếng súng trầm lắng vọng ra từ khu nghỉ dường, những người xung quanh kêu hét ầm ĩ, huyên náo tìm chỗ trốn, còn cảnh sát hiển nhiên tinh thần cũng đề cao cánh giác, không ngừng dùng điện thoại liên hệ báo cáo tình hình với cấp trên.

- Đại ca, anh nói xem ba tên tiều tử đó có lai lịch thế nào, lớn san thật, căn bản không biết sợ cảnh sát là gì!

Dã Thú nói.

- Cái này hơi khó, trước khi chưa biết rõ lai lịch của bọn chúng, tốt nhất không nên đoán mò.

Diệp Lăng Phi tay kẹp điếu thuốc, nói với Dã Lang:

- Dã Lang, nếu giờ là cậu, cậu sẽ làm thế nào?

Dã Lang mặt rất thản nhiên nhìn những cảnh sát kia đang tụ tập trước cửa khu nghỉ, miệng lạnh lùng nói:

- Em sẽ cố ý tạo hoàng loạn, sau đó nhân cơ hội tháo chạy.

- Nói rất hay, ba tên đó dám cầm súng tới đây, chứng tỏ súng rất nhỏ gọn, có thể tùy tiện mang theo người, chắc chắn đây không phải là lằn đầu chúng làm chuyện thế này, thậm chí còn rất thành thạo rồi. Nghe giọng nói của bọn chúng không giống người bàn địa, càng có khả năng người từ Hong Kong tới, nếu thật từ Hong Kong tới, thế thì ba tên này không hề đơn gián đâu.

- Chưa nói tới việc tại sao bọn chúng lại xuất hiện tại thành phố Vọng Hải, chỉ nhìn về mặt kinh nghiệm, chắc chắn cảnh sát ở đây không thể so với các cảnh sát ở Hong Kong được, ba tên tiểu tử đó nhất định có rất nhiều kinh nghiệm tẩu thoát. Thôi, chúng ta có ngẩn ra ở đây đợi cũng chẳng có ích lợi gì. Dã Thú, lái xe tới phía sau của khu nghì này xem, chúng ta ở đó đợi bọn chúng vậy.

Dã Thú lái xe tới phía sau của khu nghỉ, xe bọn họ vừa tới liên nhìn thây cửa sô của tâng bốn của khu nghỉ, ba tên tiểu tử đó đang từ bên trong bò ra ngoài. Ba tên đó thân thủ nhanh nhẹn, chớp mắt đã nhảy ngay sang tầng thượng của nhà ba tầng phía đối diện rồi.

- Mẹ nó chứ, ba tên tiêu tử đó định chạy!

Dã Thú thấy thế, liền rút súng chuẩn bị bắn, nhưng bị Diệp Lăng Phi ngăn lại:

- Này, cậu thật là, nếu giờ cậu mà nồ súng, ngược lại càng thu hút sự chú ý của cảnh sát, ba chúng ta sẽ trở thành đối tượng bị cảnh sát truy bắt, mau lái xe đi, để xem ba tên tiểu đó có thể chạy tới đâu nào!

Dã Thú rút súng lại, mở miệng nói:

- Ba thằng ranh con này thân thủ cũng được đó chứ, hừm, đợi ông đây bắt được tụi mày, ông không lột da tụi mày mới lạ!

Vừa nói, vừa lái xe đuổi theo.

Dã Thú lái xe theo sau ba tên tiểu tử đó, thấy ba tên tiểu tử biến mất ở một ngõ nhỏ. Dã Thú liền cho xe dừng trước cửa ngõ, ba người Diệp Lăng Phi xuống xe, cẩn thận dè dặt đuổi theo.

Ba tên đó tưởng đã bình an vô sự, không còn cảnh giác cao như lúc nãy nữa, vừa cười vừa nói chuyện bước tới đầu con phố bên kia, ở cuối hẻm, ba tên đó còn rất thản nhiên, đứng cạnh đầu phố hút thuốc.

- Dã Thú. Dã Lang, hai cậu từ đằng sau đánh hai tên bên cạnh cho anh, đừng đánh chết, chỉ cần khiến bọn chúng không thể phắn kháng được là ok, tên ở giữa đề anh!

Diệp Lăng Phi nói.

Hai người Dã Thú và Dã Lang gật đầu, ba người lặng lê bước qua, Dã Thú và Dã Lang giơ súng chỉ thẳng vào sau lưng hai tên đó, pằng một phát, sau tiếng súng lanh lánh đó, hai tên kia chì vội kêu một tiếng rồi ngã sục xuống đất.

Tên cao cao ở giữa vừa nghe thấy tiếng súng, theo phản xạ bản năng liền lăn một vòng.

Lúc này. Diệp Lăng Phi tay cầm còn dao găm lao qua.

Tên cao cao đó gục trên đất, lăn lăn mấy vòng nấp vào một bên. Hắn cũng lo không nổi hai tên đồng bọn sống chết thế nào, rút súng ra, thấy rõ kẻ đang lao qua chính là tên ở khu tắm, tên cao cao đó liền giơ súng định bắn, nhanh như tia chớp, con dao găm trong tay Diệp Lăng Phi đã lao qua, găm thẳng vào bả vai hắn.

Leng keng!

Bà vai tên đó đau nhức, tay buông ra, súng rơi xuống đất.

Diệp Lăng Phi vội chạy tới, tên đó từ đất bò dậy, cắn răng, rút thẳng con dao săm ra, dùng sức chém qua, nhằm thẳng vào mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi khê ghé đầu, tránh qua. Nhân lúc Diệp Lăng Phi tránh đòn, tên đó liền ba chân bốn cẳng chạy. Diệp Lăng Phi vội đuổi theo sau.

_

Còn Dã Lang và Dã Thú cũng đuổi theo sau, ba người đuổi theo tên cao cao phía trước.

Tên đó bạt mạng chạy, nhưng hắn có chạy thế nào chăng nữa, cũng không sao thoát khỏi sự truy đuổi của mấy người Diệp Lăng Phi. Hắn nghĩ nếu cứ chạy thế này cũng không phải là cách hay, bỗng, hay chuyển hướng chạy, đột nhiên lao thẳng ra đường lớn đầy xe lao qua.

Song, hắn vừa tới giữa đường lớn, một chiếc xe lao qua không kịp phanh, trong chốc lát. I rầm, người tên đó bồng bay lên. Tạo ngay một cú nhào lộn tuyệt đẹp trên không rồi rớt xuống cách đó hai mét. Hắn vừa tiếp đất, một chiếc khác vừa chạy tới, đợi người lái xe nhìn rõ có người đang nằm trên đường, muốn thắng phanh sấp cũng quá muộn rồi, chiếc xe lao thẳng qua, đè thẳng lên người hắn.

Diệp Lăng Phi đứng ở bên đường, thấy tên đó nằm trên đường bất động, mắng:

- Mẹ kiếp, sướng cho tên đó quá mà!

Diệp Lăng Phi rút điện thoại ra, gọi điện thoại cho Chu Hân Mính.

- Hân Mính, cho người qua đây!

Khoảng tầm hơn mười phút. Chu Hân Mính đã dẫn theo đội cảnh sát hình sự của mình tới hiện trường. Hiện trường đã được những cảnh sát và cảnh sát giao thông tới trước đó phong tỏa. Chu Hân Mính vừa xuống xe, đầu bốc khói hỏi Diệp Lăng Phi:

- Chuyện gì thế hả?

- Có ba tên người ngoại địa mang theo súng!

Diệp Lăng Phi thấy người vây lại rất đông, cũng không tiện nói nhiều, chỉ tóm gọn nói:

- Anh. Dã Thú và Dã Lang đúng lúc gặp phải, tiện tay giúp cảnh sát bắt người, kết quả, một tay bị xe đâm chết, hai tên bị bắn thương, đã được đưa tới bệnh viện!

- Bắn thương?

Chu Hân Mính vừa nghe, liền cau mày lại, cô lôi Diệp Lăng Phi tới một bên, nhô giọng hỏi:

- Anh mang theo súng?

- Không, là Dã Thú và Dã Lang mang!

Diệp Lăng Phi nhô giọng nói:

- Chuyện này nói ra anh cũng thấy rất khó hiếu. Ba người bọn anh tới bể tắm tắm nóng, kết quả Dẫ Thú liền xảy ra xích mích với tên bị đâm chết kia, kết quả ba tên đó liền rút súng định dọn bọn anh, san cũng lớn ghê thật. Hân Mính, vụ này anh thấy không đơn giàn tẹo nào, em còn nhớ vụ Tiêu Triều Dương bị giết không, đó hiển nhiên không phải do bang 3K làm, mà chắc chắn có người đứng đằng sau thao túng sự việc, hiện có thể thấy, thành phố Vọng Hài rất có thể đang ẩn giấu một thế lực rất mạnh, những kẻ này còn mang theo cả vũ khí nữa.

Hân Mính, anh nghe giọng nói của ba tên đó có vẻ là người Hong Kong; em cho người điều tra lai lịch của ba tên này xem. Hai tên kia tuy bị thương, song, không nguy hiềm tới tính mạng đâu, em cho người giám sát bọn chúng, chờ bọn chúng có thể nói được, em thẩm cung xem thế nào, không chừng lại phá được án lớn đó!

Chu Hân Mính gườm Diệp Lăng Phi một cái, gằn giọng nói:

- Em biết ngay chuyện này thế nào cũng có liên quan tới anh mà, anh gọi em qua đây để dọn án cho anh chứ gì, em thật hết cách với anh rồi!

- Hân Mính, em không thể nói như thế được, đây chẳng phải là anh nghĩ cho em sao!

Diệp Lăng Phi nhỏ giọng nói:

- Hân Mính, nếu em phá được án lớn, em chắc chắn được thăng chức rồi, em nghĩ chắc sẽ lên tinh đó!

- Thôi ạ, em không đi đâu hết, cử ở lại thành phố Vọng Hải này trông chừng anh là được

Rồi!

Chu Hân Mính kéo Diệp Lăng Phi một cái, nhô giọng nói:

- Em mà đi rồi, anh không gây ra chuyện lớn mới lạ đó, thôi, ở đây có em xử lý rồi, anh 1 về sớm đi. Giờ em tình nguyện để anh ngày ngày ở bên mấy cô gái kia còn hơn để anh ra I ngoài gây chuyện thế này!

Diệp Lăng Phi cười, nói: I

- Hân Mính, thê anh đi trước đây, có chuyện gì nói với anh một tiêng nhé!

Diệp Lăng Phi vốn định thư giãn chút, nào ngờ lại vớ ngay phải vụ này, tâm trạng vui vẻ I cũng tan luôn. Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú và Dã Lang thầm tính, hay cứ tìm chỗ nào uống i rượu giải sầu cái đã. Tuy nói giờ vẫn chưa muộn, nhưng nơi uống rượu vẫn rất đông.

Người ngồi cùng nhau bắt đầu thường thức rượu, thoáng cái, đà sần tới bày giờ tối rồi. Diệp Lăng Phi thấy lạ, sao Bạch Tình Đình thấy mình muộn thế này còn chưa về nhà, cũng không gọi điện thoại hỏi một câu, chẳng lê Bạch Tình Đình thay tính rồi?

Không gọi cho anh thì anh gọi cho em vậy. Diệp Lăng Phi nhấc điện thoại ra, gọi điện. Đợi điện thoại được thông. Diệp Lăng Phi liền nghe thấy đầu dây bên kia của Bạch Tình Đình rất ồn ào.

- Bà xã, em đang ở đâu thế?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Em đang ở công ty!

Bạch Tình Đình trà lời.

- Ông xã, tối nay chắc em muộn mới về được!

- Em làm gì thế hả, muộn thế này sao còn ở công ty?

Diệp Lăng Phi không hiểu, hỏi:

- Chẳng lê công ty lại xảy ra chuyện gì sao?

- Công ty có chút chuyện, thôi, ông xã, đợi em về rồi nói nhé!

Bạch Tình Đình vội vội vàng vàng cúp máy, khiến Diệp Lăng Phi đầu bốc khói. Bạch Tình Đình lại làm sao thế này, chằng lê vẫn đang vò đầu vì dự án Gia viên Dương Quang sao? Diệp Lăng Phi nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, chẳng phải hắn đã bàn qua với Bạch Tình Đình rồi sao, sao Bạch Tình Đình vẫn còn vì chuyện của Gia viên Dương Quang mà đau đầu được?

Diệp Lăng Phi cũng không sao uống tiếp được nữa, hắn nói với Dã Thú và Dã Lang một câu “có chuyện” rồi biến trước. Hắn lái xe tới Tập đoàn Quốc tế Thế kĩ, thấy đại sành của Tập đoàn Quốc tế Thế kì vẫn sáng điện vẳng vặc, xem ra có rất nhiều bộ phận đang phải tăng ca đây.

Diệp Lăng Phi bước vào phòng làm việc của Bạch Tình Đình trước, nhưng không thấy Bạch Tình Đình ở trong, chì thấy thư kí của Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh phòng làm việc, đang ngồi ăn cơm hộp.

Diệp Lăng Phi hỏi:

- Tình Đình đâu?

Vị thư kí đó thấy Diệp Lăng Phi, liền vội vàng đặt hộp cơm xuống, lấy giấy ăn lau miệng, nói:

- Tổng giám đốc vẫn đang họp!

- Lại họp nữa là sao?

Diệp Lăng Phi cau mày, nói:

- Sao tôi thấy mỗi lần tôi tới đây, đều thấy Tình Đình họp là sao, chẳng lê cả một tập đoàn lớn như Tập đoàn Quốc tế Thế kì đây mà chuyện gì cũng cần tới Tổng giám đốc giải quyết là sao, điều này cũng quá vô lý rồi đó!

Cô thư kí đó cũng không dám nói nhiều, lo động phải Diệp Lăng Phi thì chết. Dù sao Diệp Lăng Phi cũng là ông xã của Tổng giám đốc tập đoàn, cô chỉ là thân phận thư kí hèn mọn thôi, sao dám đắc tội Diệp Lăng Phi chứ.

Diệp Lăng Phi thấy cô thư kí của Bạch Tình Đình có vẻ lo lắng, hắn khê cười nói:

- Tôi cũng chì là bực tức thôi, không có ý gì khác đâu. Chì là lần này lại họp gì mà tới giờ vẫn chưa xong thế, không lê tập đoàn lại có chuyện rồi?

- Tôi cũng không biết, là Tổng giám đốc đột nhiên thông báo yêu cầu tất cả các bộ phận phải tăng ca, hình như có chuyện thì phải!

Cô thư kí đó cũng không nói cho Diệp Lăng Phi biết là chuyện gì. Diệp Lăng Phi thấy cô thư kí này rất cẩn trọng, cũng không hỏi tiếp. Diệp Lăng Phi đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình lạnh lùng, cau mày, bước chân nặng nề, từ phòng họp bước về phòng làm việc hiển nhiên cũng mất nhiều thời gian hơn.

Bạch Tình Đình không ngờ vào thời khắc quan trọng thế này công ty còn xảy ra chuyện, thật là họa vô đơn chí, đã rét lại còn giá nữa chứ. Nãy trong cuộc họp từ thái độ của các cổ đông có thể thấy, các vị cổ đông đó đã bắt đầu không hài lòng với cách điều hành của cô rồi, chỉ thiếu mồi bước hạ đài khỏi chiếc ghế Tổng giám đốc này nữa thôi.

Số cổ phần trong tay Bạch Tình Đình cộng với số cổ phần trong tay Diệp Lăng Phi đã chiếm tới 70%, tuy nói nắm tuyệt đối việc khống chế Tập đoàn Quốc tế Thế kĩ, nhưng chì cần các cồ đông khác bất mãn với cô, họ hoàn toàn có thể rút cồ phần khỏi tập đoàn, tập đoàn sao đủ sức mua lại số cồ phần đó của các cồ đông chứ, một khi xảy ra cục diện như thế này. Tập đoàn Quốc tế Thế ki sẽ rất dề bị sụp đồ, đây là cục diện mà Bạch Tình Đình không muốn nhìn thấy chút nào.

Nghĩ tới những lời vừa nãy của các vị cổ đông lão làng đã cùng Bạch Cành Sùng khơi dựng sự nghiệp, đầu Bạch Tình Đình lại ong lên. Nhất là vị cổ đông trước giờ Bạch Tình Đình vẫn gọi là chú ngô, thường rất ít khi phát biểu ý kiến, lằn này, phá lệ yêu cầu Bạch Tình Đình nhanh chóng đưa ra lời giải thích thỏa đáng, không được để ánh hường tới tập đoàn.

Theo Bạch Tình Đình thấy, chú ngô đã đưa ra lời cánh cáo với cô rồi, nếu cô không thể xử lý tốt được việc này, thì chiếc ghế Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc của cô cũng đừng mong ngồi nữa.

Bạch Tình Đình cảm thấy người mệt nhoài, chuyện ở nhà, chuyện Gia viên Dương Quang, giờ lại xảy ra chuyện lớn thế này, từng chuyện từng chuyện một cứ thế chất đống lên đầu cô, đè nén cô tới mức cô thở không ra hơi nữa rồi.

Bạch Tình Đình lúc này nghĩ tới nhiều nhất chính là Diệp Lăng Phi, theo Bạch Tình Đình thấy, cô không phải là nữ thương nhân tài giòi, cô vốn không thể chịu đựng được áp lực nghẹt thở thế này. Lúc này Bạch Tình Đình càng thấy cô chì muốn làm một người vợ bình thường, có thể nằm trong lòng chồng tha hồ làm nũng.

“ông xã, anh đang ở đâu, em rất nhớ anh, em muốn nằm trong lòng anh!” Bạch Tình Đình trong lòng không ngừng gọi Diệp Lăng Phi.

Khi cô bước tới trước phòng làm việc, thư kí của cô vội vàng đứng dậy, nói:

- Tổng giám đốc, chồng cô đang trong phòng làm việc đợi cô!

Bạch Tình Đình nghe xong câu này, sắc mặt lạnh lùng của cô liền hiện lên chút sung sướng, hạnh phúc, cô vội vàng đẩy cửa bước vào.

Thấy Diệp Lăng Phi đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ trong phòng làm việc, hai chân đang duỗi lên bàn uống nước, đang ngủ. Tư thế ngủ này của Diệp Lăng Phi thật sự không được mỹ quan cho lắm, nếu là lúc khác. Bạch Tình Đình chắc chắn đã xông lên cho Diệp Lăng Phi vài câu giáo huấn rồi. Bạch Tình Đình được học rất cặn kê về việc chú ý tới hình tượng. Bạch Tình Đình tuyệt đổi không thể làm ra bộ dạng thế này ở phòng làm việc.

Song lúc này, trong lòng Bạch Tình Đình ngập tràn tình yêu sâu sắc với Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi, liền thấy những mệt mỏi trong lòng cô đều được tan biến hết. Bạch Tình Đình nhẹ chân bước tới bên ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi.

Cô đưa đầu đặt lên ngực Diệp Lăng Phi, tay phải đưa tay vuốt vuốt bộ ngực nỡ nang của Diệp Lăng Phi, không biết vì sao, mũi Bạch Tình Đình thấy cay cay, bồng hai dòng nước mắt chảy ra.

Diệp Lăng Phi thấy ngực mình có gì đè vào, hắn liền mở mắt ra, thấy Bạch Tình Đình không biết từ lúc nào đà ghé đầu vào ngực mình. Diệp Lăng Phi động người. Bạch Tình Đình lập tức đưa tay lên, ngồi thẳng người dậy, dùng tay gạt đi dòng nước mắt.

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình khóc, trong lòng hắn liền thắt lại. Hắn không muốn thấy Bạch Tình Đình thương tâm. Diệp Lăng Phi ôm lấy vai Bạch Tình Đình, đưa tay trái lên lau hai dòng nước mặt ngọc ngà trên mặt Bạch Tình Đình, quặn lòng hỏi:

- Tình Đình, có chuyện gì xảy ra thế?

- Không... Sao!

Bạch Tình Đình định giấu nhưng cô vừa nói xong, nước mắt lại chực ào ra. Bạch Tình Đình không sao nhịn được nữa, hai tay ôm chặt lấy cồ Diệp Lăng Phi, dán đầu chặt vào ngực Diệp Lăng Phi, nức nở nói:

- Ông xã, em không muốn làm Tổng giám đốc gì gì nữa, em chỉ muốn làm vợ của anh, chỉ muốn sinh con cho anh, muốn được anh ôm trong lòng, được anh yêu thương...!

Bạch Tình Đình khóc nức nở, cuối cùng cô chì biết nức nở khóc, không sao nói tiếp được, giọng nói đầy nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui