Đô Thị Tàng Kiều

Thời buổi bây giờ muốn kiêu ngạo thì phải có tiền vốn để mà kiêu ngạo, nhưng bây giờ không ít kẻ chẳng có gì nhưng cũng cố tỏ ra nguy hiểm. Diệp Lăng Phi thì không như vậy, hắn thực sự là một nhân vật hổ báo có tư cách để hung hăng càn quấy, bối cảnh cường đại mà mọi người không thể tưởng tượng nổi của Diệp Lăng Phi trong bất kì trường hợp nào cũng làm cho người khác phải kiêng kỵ ba phần.

Lý Quân có thể trèo lên cái ghế tổng biên tập của tòa soạn tất nhiên đã phài tốn rất nhiều công sức, chịu không ít đau khổ. Phải cung kính khép nép như cháu trai người ta, lại đưa tặng rất nhiều lễ vật, tìm đủ mọi cách để gây dựng quan hệ với mấy lãnh đạo, vất vả lắm cuối cùng cũng trở thành tổng biên tập, vốn tưởng rằng bản thân có thể kiêu ngạo một phen, không ngờ lại gặp phải Diệp Lăng Phi, người mà ông ta còn không đáng được xách dép cho. Lý Quân trong lòng không ngừng kêu khổ, ông ta cũng bất chấp luôn cái gì gọi là thể diện, trước hết phải vượt qua cái cửa ải này rồi nói sau.

Lý Quân khúm núm vói Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết như ông nội bà nội, mòi hai người đến phòng làm việc của mình, ông ta thì tự thân pha trà rồi châm thuốc, ngay cả Trương Lộ Tuyết nhìn thấy như vậy cũng cảm thấy đàn ông mà làm như thế này quả là quá mất mặt.

- Ngài tổng biên tập à, chúng ta bàn chuyện chính sự đi, ngồi chơi xơi nước thế này chán lắm, ông mau đi gọi cái tên đã viết bài báo kia đến đây cho tôi, để chúng tôi nói chuyện với hắn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Diệp Lăng Phi vừa nói vậy, Lý Quân gật đầu lia lịa, cuống quýt chạy ra ngoài, không lâu sau, hai người thấy một thanh niên đeo kính đi theo Lý Quân vào trong phòng.

Người thanh niên kia tướng mạo rất văn nhã, nhưng theo quan điểm của Diệp Lăng Phi. Kẻ trông càng tuấn nhã thì lại càng giống bọn cầm thú, không, chính xác hơn là cả cầm thú cũng không bằng. Những kẻ cầm thú thì người ta chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra, mà những tên nho nhã quân tử kiểu này, thường thường hay dùng vẻ ngoài lương thiện để lừa dối người khác.

- Cậu ta tên Nghê Nguyên, là nhân viên mà tòa soạn chúng tôi mói tuyển trong năm nay!

Lý Quân giói thiệu với Diệp Lăng Phi.

- Ừ, tôi biết rồi!

Ánh mắt Diệp Lăng Phi quét về phía Nghê Nguyên, hỏi:

- Anh bạn à, bài báo hôm trước anh viết rất khá đó, hôm nay tôi đến đây chính là muốn cùng anh đàm luận về bài báo này.

Lúc nãy ờ bên ngoài, Lý Quân đã nói cho Nghê Nguyên biết lần này hắn đã gây ra họa lớn, chọc phải một nhân vật không ai có thể trêu vào. Nghê Nguyên cũng không có bối cảnh gì, bây giờ hắn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, gương mặt có vẻ bất an, lắp bắp giải thích:

- Tôi... chỉ là... là một yêu cầu của một người bạn, nói....

Nghê Nguyên nói đến đây, len lén liếc nhìn Trương Lộ Tuyết, thấy trên gương mặt xinh đẹp của Trương Lộ Tuyết phủ một tầng sương mỏng, có vẻ rất tức tối. Trong lòng Nghê Nguyên biết nếu lần này mình xử lý không tốt chắc chắn sẽ bị mất việc ở tòa soạn, then quan trọng nhất là mình đã đắc tội người ta rồi, sau này đừng mong có thể phát triển ở thành phố Vọng Hải.

Lúc này Nghê Nguyên chỉ mong mình được an toàn, không hề giấu diếm nói ra thân phận của người bạn đã yêu cầu mình làm việc này. Khi Diệp Lăng Phi nghe xong, hắn nhíu mày, hỏi:

- Người bạn kia của cậu sao lại biết chuyện này thế?

- Tôi không biết anh ta có nói đúng sự thật không, anh ta còn đưa cho tôi mấy bức ảnh, mấy bức đó tôi không dám lấy ra, vẫn để trong ngăn kéo bàn làm việc đó!

- Đưa chúng cho tôi xem thử!

Diệp Lăng Phi nói.

Nghê Nguyên vội vàng chạy đi lấy mấy tấm ảnh. Trương Lộ Tuyết cầm lấy mấy bức ảnh, chi xem qua mấy bức đã phẫn nộ quát lên:

- Cái này đúng là bịa đặt!

Diệp Lăng Phi nhận lấy mấy bức ảnh từ tay Trương Lộ Tuyết. Sau khi xem xong, hắn cười nói:

- Đúng là mấy bức ảnh này đã trải qua photoshop, xem ra bạn của cậu cũng am hiểu về photoshop ảnh nhỉ!

- Ờ công ty quảng cáo cậu ta chuyên môn phụ trách việc thiết kế mà!

- À, hóa ra là như vậy!

Diệp Lăng Phi gật đầu, cầm mấy tấm hình, nói vói Lý Quân rằng:

- Lý tổng biên tập, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện này, nhưng các ông cũng phải bồi thường cho những lời đồn ác ý vói tổng giám đốc Trương. Thế này đi, các ông phải đăng lên trang nhất thông cáo xin lỗi tổng giám đốc Trương trong một tuần liền, về phần người đã viết bài báo này, tôi nghĩ để cậu bồi thường cũng không được hay cho lắm, cậu có bao nhiêu tiền mà đền bù cho người ta chứ, ừm, vậy thì cậu phải viết hơn mười bài phỏng vấn tập đoàn Tân Á, coi như cậu tuyên truyền cho tập đoàn là được!

Yêu cầu này của Diệp Lăng Phi tuy hơi hà khắc một chút nhưng với Lý Quân và Nghê Nguyên, dù điều kiện có nghiệt ngã hơn nữa họ cũng sẽ đáp ứng.

Diệp Lăng Phi quay sang bảo vói Nghê Nguyên:

- Bây giờ cậu dẫn chúng tôi đến chỗ anh bạn của cậu nhé, tôi muốn gặp anh ta một chút.

Trên đường đến công ty quảng cáo, Trương Lộ Tuyết có vẻ rất căm phẫn, cô bất bình nói:

- Thời buổi bây giờ đúng là loại người nào cũng có, thật là, sao lại có những kẻ rỗi hơi làm mấy cái chuyện kiểu này chứ?

- Lộ Tuyết, em không biết chứ bây giờ cuộc sống rất vô vị, có mấy tên tâm lí biến thái thích làm những trò này lắm.

Diệp Lăng Phi cố ý nói vói Nghê Nguyên ngồi ở đằng sau,

- Cậu nói có đúng hay không?

- Đúng, đúng!

Nghê Nguyên chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc.

- Này, đồng chí Tiểu Nghê, cậu kể một ít về người bạn này đi!

Diệp Lăng Phi bắt đầu hỏi lung tung.

- Người này đã kết hôn chưa?

- Anh ta chưa kết hôn đâu, tôi và anh ta thông qua một người bạn mà quen biết, chúng tôi cũng không thân nhau cho lắm.

Nghê Nguyên thật thà trả lời,

- Người này tính tình rất cổ quái, khó có thể nói rõ được.

"Tính tình cổ quái à?"

Diệp Lăng Phi nghe vậy lập tức hứng thú hỏi dồn:

- Tính khí hắn ta cổ quái ở chỗ nào vậy?

- Anh ta rất ghét con gái, à, cũng không phải anh ta không có hứng thú vói con gái, chi là khi cùng bọn tôi đàm luận về những chuyện không hay của phụ nữ, anh ta luôn luôn than thở rằng con gái bây giờ chẳng có ai hoàn mỹ cã!

Nghê Nguyên đáp.

- Anh ta rất sạch sẽ, mỗi khi đi ăn với bọn tôi, anh ta luôn lau chùi mọi thứ rất sạch sẽ.

- Em nghĩ người này chắc chắn là một tên biến thái!

Trương Lộ Tuyết nghe xong, không nhịn được mắng:

- Cái gì mà phụ nữ không có ai hoàn mỹ chứ, chắc chắn hắn ta có vấn đề thần kinh nên mới không thích phụ nữ.

- Lộ Tuyết, cái này cũng có khả năng đấy, không chừng người kia là một tên có tư tưởng hết sức biến thái, ừ thậm chí còn có thể có khuynh hướng lập dị khác nữa.

Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên tự lẩm bẩm:

- Nhưng mà một kẻ không ưa gì phụ nữ như thế, sao lại có ảnh chụp của Lộ Tuyết nhỉ, lẽ nào hấn đối với em....

- Ọe, ọe. Diệp Lăng Phi, anh đừng nói lung tung nữa, ghê quá. Bây giờ em nghĩ lại vẫn còn thấy buồn nôn đây này!

Trương Lộ Tuyết tỏ vẻ rất ghê sợ, nói:

- Có buồn nôn cũng phải nôn làm hắn ghê sợ mà chết!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Lộ Tuyết, anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi!

Sau đó. Diệp Lăng Phi quay đầu lại hỏi Nghê Nguyên:

- Người này có xe không vậy?

"Có xe?" Nghê Nguyên hơi sửng sốt, hỏi lại:

- Xe gì cơ?

- Cái này còn cần tôi giải thích sao?

Diệp Lăng Phi kiên nhẫn nói,

- Có phải là anh cố ý giả bộ hồ đồ với tôi không vậy?

- Không phải, không phải thế!

Nghê Nguyên đã hiểu rõ Diệp Lăng Phi nói “ xe” là có ý gì. Hắn cau mày, nói:

- Tôi cũng không chơi thân với anh ta lắm, thỉnh thoảng mọi người rủ nhau ra ngoài ăn com, thường thường anh ta hay đi một chiếc xe màu đen, nhưng mà tôi cũng không để ý cái này cho lắm, cũng không biết chiếc xe đó có phài là của anh ta không nữa.

- Xe màu đen à?

Trương Lộ Tuyết nghe vậy liền cả kinh, bảo mẫu của cô cũng từng nói mấy ngày hôm nay bà ấy hay thấy một chiếc xe màu đen hay đỗ gần nhà mình. Trương Lộ Tuyết không khỏi liên tường đến cái này, cô nhìn về phía Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi khẽ gật gật đầu với minh. Trương Lộ Tuyết hiểu Diệp Lăng Phi cũng đang nghi ngờ chiếc xe này, tuy thế Diệp Lăng Phi chi “à” một tiếng rồi không hói tiếp nữa.

Sau khi đến công ty quảng cáo. Nghê Nguyên liền chạy đi hỏi thăm tin tức của người bạn tên gọi Từ Thiệu Dương kia, biết được Từ Thiệu Dương vừa mói rời khỏi công ty.

- Cái này cũng trùng hợp quá nhỉ, chúng ta vừa mới đến thì hắn ta cũng vừa mới đi!

Trương Lộ Tuyết không tin, lẩm bẩm.

Nghê Nguyên vội vàng nói:

- Để tôi gọi điện thoại cho anh ta, xem bây giờ anh ta đang ở đâu?

Nghê Nguyên gọi vài cuộc liền nhưng điện thoại của Từ Thiệu Dương không có ai nghe máy. Đến lúc này Nghê Nguyên cũng không biết làm gì hơn, hắn đành phải nói thẳng với Diệp Lăng Phi là mình không tìm được Từ Thiệu Dương.

- Hòa thượng chạy được, chùa không chạy được, hôm nay không tìm được hắn thì ngày mai lại đi tìm tiếp!

Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, điện thoại của hắn liền đổ chuông. Diệp Lăng Phi thấy người gọi là Dã Thú, lập tức đoán rằng đây là chuyện có liên quan đến Tần Thiên. Diệp Lăng Phi khoát khoát tay vói Nghê Nguyên, nói:

- Cậu về trước đi, nếu như cậu liên hệ được vói anh bạn kia thì nhớ báo cho chúng tôi biết!

Nghê Nguyên như trút được gánh nặng trong lòng, hắn thở phào một tiếng, không ngừng gật đầu cám tạ. Diệp Lăng Phi nhận cuộc gọi, vừa nói chuyện với Dã Thú vừa cùng Trương Lộ Tuyết đi vào trong thang máy.

- Mọi chuyện ra sao rồi?

Diệp Lăng Phi hói.

- Lão đại, bọn em đã tìm được thằng ranh kia rồi!

Dã Thú đáp.

- Nhưng mà cũng có chút phiền toái!

- Phiền toái gì vậy?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Dạ, thằng nhãi kia rất hỗn láo, em đã đánh gãy một tay của nó rồi. Bây giờ em đang phân vân không biết nên đưa nó vào bệnh viện hay trực tiếp dẫn nó đến gập anh.

Dã Thú nói.

Lúc này, cửa thang máy đã mở ra. Trương Lộ Tuyết bước vào trong. Diệp Lăng Phi cũng đi theo, vừa vào thang máy điện thoại lập tức mất tín hiệu. Diệp Lăng Phi không đành phải dập máy, oán giận nói:

- Đây là cái chỗ quái quỷ gì vậy, vào trong thang máy là điện thoại bị mất sóng, thế là thế nào?

- Cũng không phải bên trong thang máy nào cũng có tín hiệu đâu, chắc ở đây còn chưa được phủ sóng, tí nữa ra bên ngoài anh gọi lại cũng được mà!

Trương Lộ Tuyết khoác tay Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua, cười nói:

- Lộ Tuyết, em không sợ bị người khác nhìn thấy sao, đến lúc đó người ta có chứng cứ rồi nhé!

Trương Lộ Tuyết quả thực lo lắng chuyện này, nghe Diệp Lăng Phi nói thế, cô lập tức buông tay ra.

Ra khỏi thang máy. Diệp Lăng Phi lập tức gọi lại cho Dã Thú. Trương Lộ Tuyết đi trước cách Diệp Lăng Phi một đoạn, cô không muốn nghe trộm điện thoại của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng có ý muốn giữ khoảng cách với Trương Lộ Tuyết, hắn cũng không muốn cho Trương Lộ Tuyết biết quá nhiều chuyện của mình.

- Nếu cái thằng ranh kia không chết thì mày chẳng phải quan tâm đến hắn làm cái khỉ gió gì cả, đấy là đáng đời.

Diệp Lăng Phi nói,

- Tao rất ghét thằng ranh này, không trực tiếp phế nó đi coi như là đã cho nó chút mặt mũi rồi.

- Lão đại, em đã biết!

Dã Thú nói,

- Em sẽ đưa thằng ranh này đến Tây Sơn, lão đại, có gì anh đến đó tìm em nhé!

- Ừ, bây giờ tao lập tức qua đó!

Diệp Lăng Phi đáp.

Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết lên xe, Trương Lộ Tuyết hỏi:

- Chúng ta đi đâu bây giờ?

- Lộ Tuyết, để anh đưa em trở về tập đoàn, anh bên này có chút chuyện cần phải xử lý!

- Có chuyện gì vậy, không phải là liên quan đến cô gái nào đó chứ?

Trương Lộ Tuyết cười hỏi.

- Không phải đâu!

Diệp Lăng Phi lắc đầu đáp,

- Là chuyện liên quan đến đàn ông!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui