Đô Thị Tàng Kiều

Ba người Diệp Lăng Phi và Dã Thú, Dã Lang trở lại quán rượu của Lý Khả Hân thì bọn họ cũng đã uống xấp xỉ rồi, ba khuôn mặt kiều diễm đỏ ửng, hiện rõ không thể phòng thân được nữa rồi.

- Không sao rồi, không sao rồi, tụi mình tiếp tục uống!

Diệp Lăng Phi ngồi xuống nhìn thấy mặt của Lý Khả Hân đỏ ửng, hắn cười cười nói:

- Khả Hân, em sao thế, uống nhiều quá rồi sao?

- Không sao, chỉ là uống một ít thôi!

Lý Khả Hân mặt kèm theo chút say xỉn nói:

- Diệp đại ca, nào, chúng ta tiếp tục uống!

- Được rồi, đừng uống nữa!

Diệp Lăng Phi lướt mắt qua nhìn ba người Lý Khả Hân, Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình, phát hiện ba người này đều đã uống khá nhiều rồi, liền dìu Lý Khả Hân nói:

- Khả Hân, anh đưa em về nhà!

Lý Khả Hân đã mua nhà mới, chính là nằm bên gia viên Dương Quang. Vốn định chuyển qua đó nhưng chỉ là nhà bên đó vẫn chưa tu sửa xong xuôi.

Diệp Lăng Phi lái xe đưa Lý Khả Hân về tới lầu dưới nhà Lý Khả Hân, Lý Khả Hân ngồi ở ghế phụ xe, quay lại nhìn Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình một cái thì thấy hai cô gái này đã nằm với nhau, nhắm mắt, mặt đỏ ửng. Lý Khả Hân quay qua nói với Diệp Lăng Phi:

- Tiểu tử anh, chăm chóc hai người bọn họ chu đáo, em lên lầu đây.

Lý Khả Hân đẩy cửa xe ra, vừa định bước xuống thì đột nhiên cô lại ngồi trở vào hỏi nhỏ:

- Tối nay anh về đâu?

Diệp Lăng Phi vừa nghe lập tức hắn hiểu được ý của Lý Khả Hân. Diệp Lăng Phi đưa tay ra đặt trên mái tóc của Lý Khả Hân, hắn vuốt ve mái tóc của Lý Khả Hân âu yếm nói:

- Đình Đình hôm nay không có ở nhà, có thể tối nay anh ở bên biệt thự Hải Tinh!

Lý Khả Hân nghe xong cô lại đóng cửa xe, rút điện thoại ra gọi về nhà mình.

- Mẹ, tối nay con không về nhà, con ở bên nhà bạn, ừm, mẹ, con biết rồi, con sẽ cẩn thận, ừm, con có uống một ít, không có uống nhiều đâu, mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ cẩn thận, được rồi, con cúp máy đây!

Lý Khả Hân cúp máy, cô quay mặt lại phía Diệp Lăng Phi, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ hiện rõ kiều diễm đến động lòng. Lý Khả Hân dùng tay hất những cọng tóc phủ xuống trán vuốt ra sau tai nói có chút hơi men:

- Nhìn gì mà nhìn, em chỉ là muốn tán gẫu nhiều nhiều với Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình thôi, anh đừng có nghĩ bậy!

- Anh có nghĩ bậy gì đâu!

Diệp Lăng Phi nói xong kề sát môi lại phía mặt Lý Khả Hân hôn một cái, rồi mới bắt đầu khởi động xe chạy về hướng biệt thự.

Hai người Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình hiện rõ đã uống quá nhiều, được Diệp Lăng Phi bồng vào phòng ngủ. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng hai người Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình nằm ngủ trên giường nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt ửng đỏ của hai người họ.

Quần áo của hai người họ cũng được Diệp Lăng Phi cởi ra, Diệp Lăng Phi vốn định cởi sạch quần áo của hai bọn họ nhưng lại lo đợi lúc hai người bọn họ tỉnh lại sẽ trách mình nhân lúc hai người bọn họ say mà bắt nạt. Diệp Lăng Phi thay đổi chủ ý để cho Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình mặc nội y nằm trênn giường ngủ.

Sau khi Diệp Lăng Phi thu xếp ổn thỏa cho hai cô gái này rồi rời khỏi phòng ngủ chính, từ lúc Lý Khả Hân vào đã ngồi ở trong phòng khách, Lý Khả Hân uống cũng không ít, khuôn mặt cô ửng đỏ như quả táo hồng, nhìn thấy Diệp Lăng Phi từ trên lầu đi xuống Lý Khả Hân cười ngọt ngào nói:

- Tối nay em ngủ ở đâu?

- Ngủ cùng với anh, cái này còn phải nữa!

Diệp Lăng Phi nói xong đến bên Lý Khả Hân ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta đến phòng ngủ phụ đi, chỉ hai người chúng ta, cho dù em có hét to thì bảo đảm hai tiểu nha đầu đó cũng không nghe thấy.

- Anh là tên háo sắc!

Lý Khả Hân mắng yêu một câu rồi tiếp theo đó hai tay cô ôm chặt cổ của Diệp Lăng Phi, áp khuôn mặt mềm mại vào ngực Diệp Lăng Phi, bộ ngực cao cao của cô bắt đầu phập phồng hiện rõ trong lòng rất căng thẳng.

Diệp Lăng Phi ôm Lý Khả Hân đi vào phòng ngủ phụ, tiếng đóng cửa phập một cái, thời gian không lâu thì từ trong căn phòng ngủ đó vọng ra tiếng rên khiến người ta phải ** của Lý Khả Hân, tiếng rên đó cao theo từng đợt sóng khiến cho người ta không ngừng liên tưởng đến.

………………………………………… ………………

Lúc Đường Hiểu Uyển tỉnh dậy thấy đầu mình đau như búa bổ, trước giờ cô chưa từng uống nhiều rượu như vậy, tối qua đã uống quá nhiều, ngay cả chuyện làm sao cô về tới biệt thự cô cũng không nhớ gì cả.

Đường Hiểu Uyển thấy mình chỉ mặc nội y nằm trên giường cùng với Vu Đình Đình, Đường Hiểu Uyển cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, trong ký ức của cô là cô đã thấy mình lên xe của Diệp Lăng Phi muốn đưa Lý Khả Hân về nhà, còn như sau đó thì Đường Hiểu Uyển không nhớ gì nữa rồi, theo tình hình đó thì chắc là Diệp đại ca cởi quần áo giúp cô, Đường Hiểu Uyển lại không thấy Diệp Lăng Phi, trong lòng không tránh khỏi thắc mắc:

- Chẳng lẽ tối qua Diệp đại ca đưa tụi mình về xong đã trở về lại nhà rồi?

Đường Hiểu Uyển vừa cử động đã làm thức tỉnh Vu Đình Đình đang nằm ngủ bên cạnh cô. Lúc Vu Đình Đình tỉnh dậy phản ứng của cô giống với Đường Hiểu Uyển, đều là đầu đau như búa bổ, Vu Đình Đình xoa vầng thái dương ngồi dậy.

- Chị Hiểu Uyển, tối qua chúng ta về nhà lúc nào, sao em chẳng có một chút ấn tượng nào hết cả!

Sau khi Vu Đình Đình nhìn rõ cô đang nằm trên giường, trên người chỉ mặt nội y, Vu Đình Đình mơ hồ nhìn Đường Hiểu Uyển. Cô hy vọng ở chỗ Đường Hiểu Uyển có thể hiểu được tình hình tối hôm qua, Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình giống nhau cả, vốn không hề biết gì về chuyện tối qua, hai người bọn họ đều không rõ tối qua về từ lúc nào nữa.

Có điều hai người Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình đều tin tối qua hai người bọn họ đã được Diệp Lăng Phi đưa về, hơn nữa cũng là Diệp Lăng Phi giúp hai người bọn họ cởi áo quần. Chỉ là bây giờ lại không thấy Diệp Lăng Phi, chí ít cũng khiến cho hai người bọn họ có chút thất vọng, bọn họ thậm chí còn hy vọng Diệp Lăng Phi nằm bên cạnh bọn họ, ôm bọn họ mà ngủ.

Bất kỳ người con gái nào cũng có một chút lòng ích kỷ, cho dù là Vu Đình Đình là loại cô gái cam nguyện bất chấp tất cả vì Diệp Lăng Phi, trong tận đáy lòng của cô cũng ẩn chứa một chút lòng ích kỷ, rất hy vọng có thể được người đàn ông mình yêu ôm vào lòng.

- Chị Hiểu Uyển, xem ra tối qua Diệp đại ca đưa mình về nhà rồi!

Vu Đình Đình đi chân trần xuống giường, cô không vội mặc quần áo mà là mò tìm di động của mình, cô vừa gọi điện thoại vừa nói:

- Em gọi điện cho Diệp đại ca, hỏi anh ấy thử!

Đường Hiểu Uyển ừm một tiếng rồi cô bước xuống giường, chân chỉ mang dép lê bước ra cửa phòng ngủ, nói với Vu Đình Đình đang gọi điện thoại:

- Đình Đình, chị đi tắm trước đây, nếu như em hỏi rõ rồi thì nói cho chị biết!

- Ừm, vâng!

Vu Đình Đình đáp.

Đường Hiểu Uyển bước ra khỏi phòng ngủ, cô vừa đi được mấy bước thì nghe tiếng nhạc chuông vang lên trong phòng ngủ kế bên, đó là tiếng chuông điện thoại của Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu Uyển dừng bước, cô đứng trước cửa phòng sau khi chắc chắn mình không có nghe nhầm Đường Hiểu Uyển liền đẩy cửa phòng, chỉ thấy trên giường phòng ngủ phụ, Diệp Lăng Phi đang trần truồn tay mò tìm điện thoại.

Trên sàn nhà vứt bừa bãi quần áo. Đường Hiểu Uyển không có nhìn kỹ mấy quần áo được ném xuống sàn nhà đó, nếu như cô nhìn kỹ thì có thể phát hiện trong đó còn có quần áo mà Lý Khả Hân mặc hôm qua, trong lòng Đường Hiểu Uyển chỉ đặt hết lên người Diệp Lăng Phi thôi.

- Diệp đại ca, sao anh lại ngủ ở đây?

Đường Hiểu Uyển bước nhanh đi đến bên giường, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trong tay lên sau khi nhìn rõ là điện thoại của Vu Đình Đình hắn liền bấm nút tắt, đưa tay ra gọi Đường Hiểu Uyển lại nằm xuống.

Đường Hiểu Uyển bỏ đôi dép lê ra bước lên giường, cô nằm bên cạnh Diệp Lăng Phi, đầu gối lên cánh tay của Diệp Lăng Phi, khuông mặt nhỏ xinh đang nhìn Diệp Lăng Phi, đôi môi mỏng mọng đỏ khẽ động đậy, hỏi:

- Diệp đại ca, tối qua anh không về nhà ngủ à?

- Ừm, anh ngủ lại đây, em và Đình Đình chẳng biết gì hết, nếu như anh đi khỏi, ngộ nhỡ có vấn đề gì thì phải làm sao đây?

Diệp Lăng Phi đưa tay ra vỗ vỗ tấm lưng nhẵn bóng của Đường Hiểu Uyển, nhẹ nhàng nói:

- Hiểu Uyển, sau này phải nhớ là không được uống nhiều như thế đó!

- Ừm, Diệp đại ca, em biết rồi!

Cơ thể Đường Hiểu Uyển ra sức sát vào lòng Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:

- Diệp đại ca, sao anh lại không ngủ bên tụi em, có phải bộ dạng tối qua của tụi em khó coi lắm phải không.

- Đương nhiên không phải rồi, em nghĩ bậy gì thế!

Diệp Lăng Phi cười cười, trong lúc Đường Hiểu Uyển còn muốn hỏi tiếp thì nghe bên ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân, tiếp theo đó là Lý Khả Hân đẩy cửa phòng rồi xuất hiện trong phòng, Lý Khả Hân vừa tắm xong, mái tóc dài còn thơm mùi dầu gội. Lý Khả Hân chỉ mặc quần lót màu trắng và chiếc áo ngực màu trắng, lúc Lý Khả Hân nhìn thấy Đường Hiểu Uyển nằm trong lòng Diệp Lăng Phi cô có chút ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng nói:

- Hiểu Uyển muội muội!

- A, chị Khả Hân!

Sau khi Đường Hiểu Uyển nhìn thấy Lý Khả Hân xuất hiện trong phòng cô đột nhiên hiểu ra, vội vàng ngồi dậy khỏi lòng Diệp Lăng Phi bước xuống giường.

- Chị Khả Hân, em vừa tỉnh dậy liền qua đây xem thử, a, em vẫn chưa tắm, toàn thân hôi chết đi được, chị Khả Hân, chị và Diệp đại ca cứ nói chuyện đi, em đi tắm trước đã!

Đường Hiểu Uyển nói xong còn chưa đợi Lý Khả Hân nói gì đã chạy ra khỏi phòng rồi.

Mặt Lý Khả Hân đỏ ửng, cô từ từ đi đến bên giường ngồi xuống, vừa dùng khăn lau mái tóc của mình vừa trách móc:

- Đều tại anh cả, tối qua làm gì mà dùng lực thế chứ, hại người ta sáng sớm nay chẳng có chút sức lực nào cả, nếu không em đã đi sớm rồi thì làm gì có thể đụng phải Hiểu Uyển, bây giờ anh hài lòng rồi chứ, để cho Hiểu Uyển bắt gặp thật ngượng quá đi được!

Diệp Lăng Phi ngồi dậy ôm Lý Khả Hân vào lòng, hai tay không thành thật mò Lý Khả Hân, âu yếm nói:

- Khả Hân, như vậy chẳng phải tốt hơn sao, dù sao tụi em cũng là phụ nữ anh thân nhất, tụi em có thể tiếp xúc nhiều!

- Anh đó, thật hết nói anh nỗi, từ đầu chí cuối cũng chỉ là một tên háo sắc!

Lý Khả Hân trách móc, sau đó nói tiếp:

- Anh đừng loạn thêm nữa, người ta vừa tắm xong, đều bị anh làm cho bẩn rồi, vừa mới sáng sớm, còn chưa súc miệng đánh răng, mau đi đánh răng đi, hôi chết đi được.

Diệp Lăng Phi đâu có chịu đi như vậy, hai tay chiếm tiện nghi đã mới thỏa mãn rời khỏi giường, mặc quần cộc vào và rời khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui