Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi lên lầu nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đang nằm trên giường xem một tờ tạp chí thời trang, Diệp Lăng Phi cầm áo ngủ đến trước mặt Trương Lộ Tuyết nói:

- Đây là áo ngủ của Chu Hân Mính, tối nay em mặt áo ngủ này ngủ đi, đợi ngày mai anh đưa em về nhà rồi hãy thay đồ ngủ!

- Hân Mính?

Trương Lộ Tuyết ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ là bạn thân của Bạch Tình Đình Chu Hân Mính?

- Ừm, chính là cô ấy, sao thế?

Diệp Lăng Phi ngồi bên giường Trương Lộ Tuyết, hắn đưa tay ra cầm lấy quyển tạp chí thời trang mà Trương Lộ Tuyết xem, nói:

- Lấy ở đâu đây, sao anh không biết nhà anh có thứ này?

- Nói bậy, trong phòng Bạch Tình Đình có rất nhiều!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Em vào phòng của Bạch Tình Đình rồi?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tham quan một chút!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Em vốn tưởng đó là phòng của hai người, nhưng em qua đó rồi mới phát hiện, đó vốn không phải là phòng ngủ chung của hai người mà là phòng riêng của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi, anh nói cho em biết rốt cuộc là chuyện gì thế, chẳng lẽ hai người vẫn luôn ngủ riêng sao?

- Đó là chuyện của tụi anh, em đừng có hỏi lung tung nữa, mau thay đồ ngủ đi, nếu em có chuyện gì có thể gọi Trương Vân!

Diệp Lăng Phi nói.

- Vậy nếu em có việc thì có thể gọi anh được không?

Trương Lộ Tuyết lật người qua, ngực cô đè lên giường, mông nhô lên, đôi mắt diễm lệ nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi.

- Đây là nhà anh, nếu bị Chu Hân Mính thấy rồi thì không được hay!

Diệp Lăng Phi đưa tay ra sờ vào khuôn mặt mềm mại trắng mịn như em bé của Trương Lộ Tuyết, âu yếm nói:

- Ngủ sớm đi, đừng có nghĩ lung tung nữa!

- Em vẫn còn thắc mắc!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Sao Chu Hân Mính lại ở đây? Giữa anh và Chu Hân Mính không có chuyện gì?

- Đã nói là em đừng có hỏi nữa mà!

Diệp Lăng Phi đứng lên nói:

- Nếu như em cứ hỏi như vậy nữa thì sau này anh mặc kệ em đó, cho dù em có chuyện anh cũng không quan tâm đâu!

- Vậy đâu có được, nói thế nào thì anh cũng là ba của đứa bé, sao anh có thể không quan tâm đến con của mình chứ!

Trương Lộ Tuyết nhấp nháy hàng mi xinh đẹp cười ha ha nói:

- Được rồi, nếu nửa đêm cần em thì em cũng không chấp anh đến chỗ em ngủ đâu!

Diệp Lăng Phi lắc đầu quay người rời khỏi phòng. Đợi Diệp Lăng Phi vừa đi khỏi Trương Lộ Tuyết liền cầm đồ ngủ của Chu Hân Mính lên mặc. Cô nhìn chiếc áo ngủ màu trắng của Chu Hân Mính lầm bầm nói:

- Không phải đó chứ. Chu Hân Mính mặc áo ngủ mỏng manh như vậy thì mình thật không tin giữa cô ta và tiểu tử này không có chuyện gì!

Trương Lộ Tuyết chớp chớp đôi mắt, trên khóe miệng nở nụ cười đắc ý.

Diệp Lăng Phi xuống lầu đi thẳng đến phòng của Chu Hân Mính, vừa đi vào thì thấy trong phòng Chu Hân Mính không có ai. Diệp Lăng Phi nhớ lại vừa rồi Chu Hân Mính đi tắm, chắc giờ vẫn còn đang tắm. Diệp Lăng Phi vốn cũng định chạy vào trong phòng tắm thân mật một phen với Chu Hân Mính trong phòng tắm, nhưng nghĩ lại rồi bỏ đi cái suy nghĩ ấy.

Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng Chu Hân Mính cầm điện thoại gọi cho Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi đúng là chột dạ, mình đã cho Trương Lộ Tuyết về nhà ở, ngộ nhỡ Bạch Tình Đình biết được thì khó tránh khỏi chuyện.

Điện thoại bên phía Bạch Tình Đình vừa đổ chuông mấy tiếng thì Diệp Lăng Phi lập tức tắt máy rồi. Bây giờ đã rất muộn, chắc Bạch Tình Đình đã ngủ rồi. Diệp Lăng Phi định đợi tới sáng mai sẽ gọi lại cho Bạch Tình Đình lần nữa.

Diệp Lăng Phi vừa đặt điện thoại xuống thì Chu Hân Mính đã từ phòng tắm đi vào cùng với mùi hương sữa tắm thoang thoảng trên người, Chu Hân Mính cầm khăn lau mái tóc của mình đi đến bên giường chổng mông lên thu dọn ra giường cho ngăn nắp.

Diệp Lăng Phi từ đằng sau chộp lấy bộ ngực sữa của Chu Hân Mính, hai tay vừa xoa bóp thì Chu Hân Mính nói nhỏ:

- Anh vội gì chứ, cửa phòng còn chưa đóng kìa!

- À, anh quên mất, anh lập tức đi đóng cửa ngay!

Diệp Lăng Phi nói xong vội vàng chạy ra đóng cửa phòng lại, đợi lúc hắn quay lại Chu Hân Mính đã lên giường, Diệp Lăng Phi cũng cởi dép ra leo lên giường, hắn đè Chu Hân Mính xuống dưới người hắn, hai tay ôm lấy Chu Hân Mính, môi hắn và môi Chu Hân Mính dán chặt lấy nhau, bắt đầu nồng nhiệt hôn.

Trong lúc hai người đang hôn nhau say đắm thì Trương Lộ Tuyết cũng đang mang dép vào len lén đi xuống lầu. Cô len lén tiến sát lại trước cửa phòng của Chu Hân Mính, cách cánh cửa phòng nghe vọng vào âm thanh ở bên trong phòng, lúc cô nghe thấy tiếng rên ** đó của Chu Hân Mính từ trong phòng vọng ra thì Trương Lộ Tuyết mím môi, thầm nghĩ:

- Mình biết ngay là tên khốn này chẳng tốt đẹp gì mà, mình thấy cô con gái của thị trưởng Chu đã thành kẻ thứ ba của người ta rồi, có điều nói đi thì cũng nói lại, sao Bạch Tình Đình lại để cho Diệp Lăng Phi làm những chuyện này trước mặt cô ta chứ?

Trương Lộ Tuyết chẳng hiểu đầu cua tai heo gì cả, dựa theo sự hiểu biết của Trương Lộ Tuyết về Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình sẽ không thể nào cho phép Diệp Lăng Phi có người đàn bà khác, càng huống hồ còn ngay dưới con mắt của Bạch Tình Đình.

Trương Lộ Tuyết đổi hướng suy nghĩ, Chu Hân Mính đã sống ở đây, tuyệt đối không phải nhân cơ hội Bạch Tình Đình đi công tác mới dọn qua đây, nhất định là đã ở rất lâu rồi, nếu như vậy thì rõ ràng Bạch Tình Đình đã cho phép chuyện này từ sớm rồi, lại nghĩ đến chuyện Bạch Tình Đình luôn ngủ riêng với Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết càng cảm thấy ở trong này có vấn đề, chỉ là dựa theo sự hiểu biết của Trương Lộ Tuyết về chuyện này thì chẳng thể nào hiểu được nguyên do của nó cả.

Trương Lộ Tuyết nghe tiếng rên của Chu Hân Mính ở bên trong càng lúc càng cao vang, cô cảm thấy trong lòng mình cũng đã nỗi dục hỏa lên rồi, lo mình nghe nhiều thì tối nay sẽ không khống chế được dục hỏa nên vội vàng chạy ngược trở vào phòng.

Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính không hề biết Trương Lộ Tuyết ở bên ngoài nghe lén, Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đang chìm trong khoái lạc vô cực.

………………………………

Lúc hai người quấn quýt nhau khoảng hơn một tiếng thì Chu Hân Mính cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cô mặc xong đồ ngủ nằm trong lòng Diệp Lăng Phi oán trách:

- Tiểu tử anh thật là, lần nào cũng vậy hệt, anh không biết là công việc gần đây của em rất bận sao, ngày nào cũng phải tăng ca, anh bắt nạt em vậy ngày mai nếu đi làm mà tinh thần em không tốt em sẽ tìm anh tính sổ đó!

- Được thôi!

Diệp Lăng Phi đang trần truồng, tay phải ôm Chu Hân Mính, tay trái kẹp điếu thuốc nhẹ nhàng nói:

- Anh hoan nghênh bất cứ lúc nào, anh không từ chối người đến, Hân Mính, lúc nào em muốn thì đến tìm anh, anh sẽ cung cấp phục vụ miễn phí cho anh!

- Dẹp, anh đúng là miệng chó không thể mọc được ngòi voi, làm em tức chết đi được!

Chu Hân Mính nói xong đưa tay ra giật lấy điếu thuốc trên tay Diệp Lăng Phi nói:

- Hôi chết đi được, anh đừng có hút thuốc nữa!

Nói xong cô dập điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc.

Diệp Lăng Phi cũng không có tranh luận với Chu Hân Mính nữa, đặt tay trước ngực Chu Hân Mính, tay hắn nhẹ bóp nẵn bộ ngực sữa của Chu Hân Mính, nói:

- Hân Mính, chúng ta ngủ thôi!

- Ngủ?

Chu Hân Mính ngạc nhiên, cô khẽ nâng mặt lên, đôi mắt thanh tú nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Anh vẫn còn chưa nói chuyện xảy ra tối nay cho em biết, anh phải nói trước cho em biết, sao điện thoại anh lại rớt trong phòng của Trương Lộ Tuyết?

Diệp Lăng Phi vừa nghe tay trái hắn rời khỏi vùng ngực của Chu Hân Mính, đặt trên trán mình. Sau khi Chu Hân Mính thấy động tác này của Diệp Lăng Phi nhịn không được cười nói:

- Xem ra đây là một vấn đề rất đau đầu, Diệp Lăng Phi, anh có biết động tác nhỏ nhặt này của anh không, hành vi lúc này của anh chính là muốn nói cho em biết bây giờ anh đang rất đau đầu, không biết nên trả lời câu hỏi như thế nào, có phải vậy không?

- Không phải, anh chỉ là đang nghĩ nên trả lời như thế nào với em!

Diệp Lăng Phi nói.

- Đối với vấn đề này rất phức tạp, Hân Mính, hôm nay quả thật anh có đi đến chỗ Trương Lộ Tuyết, hơn nữa còn ở đó cả ngày.

- Ở đó cả ngày, chuyện gì thế này?

Chu Hân Mính kinh ngạc hỏi.

- Anh đã nói rồi, đây là một vấn đề rất phức tạp, anh cũng thấy khó nói!

Diệp Lăng Phi suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Anh sẽ nói từng việc một cho em biết, nếu như em không nôn nóng đi ngủ thì anh muốn thông qua một blog nói cho em biết!

- Tức là nói muốn lên mạng?

Chu Hân Mính hỏi.

Diệp Lăng Phi gật đầu tay vỗ mông Chu Hân Mính nói:

- Hân Mính, bật máy tính lên đi, anh đi mặc áo quần!

- Ừm!

Chu Hân Mính đáp một tiếng rồi bước ra khỏi giường, cô vừa đặt chân xuống đất liền nhìn thấy hộp đựng bao cao su để dưới đất, cô cúi người xuống nhặt cái hộp đó lên vứt vào sọt rác.

Trong lúc Chu Hân Mính bật máy tính lên thì Diệp Lăng Phi cũng đã mặt xong nội y, hắn đến trước máy vi tính kéo ghế lại ngồi bên cạnh Chu Hân Mính. Đợi sau khi vi tính khỏi động xong Diệp Lăng Phi nhập một địa chỉ web, mở ra một trang blog mà hắn và Trương Lộ Tuyết đã từng xem qua.

Diệp Lăng Phi không nói gì, hắn để cho Chu Hân Mính xem xong trước đã. Sau khi Chu Hân Mính xem qua một lượt thắc mắc nỏi:

- Những bức ảnh này không giống Trương Lộ Tuyết, sao em cảm thấy không khớp với dáng của Trương Lộ Tuyết!

- Ừm, chính là PSS!

Diệp Lăng Phi nói.

- Đó là ngày hôm trước, Trương Lộ Tuyết gọi điện cho anh nói có người quấy rối cô ấy, chắc em biết, Trương Lộ Tuyết chỉ có một mình ở thành phố Vọng Hải, cô ấy đã gọi điện tìm anh nên anh qua đó, nói thế nào nhỉ, chính là có người tặng hoa cho cô ấy, mỗi ngày một đóa, hơn nữa còn có một bức thư rất buồn nôn!

- Đây thì có gì đâu, có người thầm thích Trương Lộ Tuyết, cái này có gì bất thường chứ?

Chu Hân Mính nói đến đây nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:

- Đâu có như ai đó trước giờ chưa từng tặng hoa cho em!

- Vậy được, ngày mai anh sẽ mua chín trăm chín mươi chín đóa hồng tặng em!

Diệp Lăng Phi nói.

- Được rồi, anh đừng có làm vậy, nếu như vậy chắc em nổi tiếng mất!

Chu Hân Mính vội từ chối nói:

- Anh nói tiếp đi, chẳng lẽ người tặng hoa đó có liên quan đến blog này?

- Người tặng hoa đó chính là tên khốn viết blog này, cũng chính là tên Từ Thiệu Dương muốn giết Trương Lộ Tuyết tối nay.

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh nghe Trương Lộ Tuyết nói, tên Từ Thiệu Dương này chính là một tên biến thái, nói Trương Lộ Tuyết giờ không còn hoàn mỹ nữa, Từ Thiệu Dương muốn giết Trương Lộ Tuyết, anh thật chẳng hiểu rốt cuộc là chuyện gì nữa, tâm lý của tên Từ Thiệu Dương đó cũng quá biến thái rồi!

Sau khi Chu Hân Mính nghe xong nói:

- Đây chẳng có gì lạ cả, từ tâm lý học tình nghi mà nói, tâm lý con người Từ Thiệu Dương này mắc bệnh tâm tý đặc thù, chính là đã nhắm trúng ai thì sẽ bất chấp tất cả theo đuổi. Nếu như hắn nói Trương Lộ Tuyết không hoàn mỹ thì điều đó nói lên rằng tên Từ Thiệu Dương đã thầm yêu Trương Lộ Tuyết sâu sắc rồi, cơ thể của Trương Lộ Tuyết rất bốc lửa, diện mạo cũng nổi bật, hơn nữa còn là nữ chủ tịch tập đoàn Tân Á, cô gái như vậy rất dễ thu hút sự chú ý của cánh đàn ông, nếu muốn giết Trương Lộ Tuyết thì trong đó chắc chắn có chuyện gì kích thích đến Từ Thiệu Dương, Diệp Lăng Phi, anh biết là việc gì không?

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính phân tích như vậy hắn vốn định giấu chuyện Trương Lộ Tuyết mang thai, nhưng giờ xem ra cho dù muốn giấu cũng rất khó, ai bảo Chu Hân Mính là cảnh sát chứ, rất dễ dàng để biết chuyện này. Diệp Lăng Phi liếm môi nói:

- Có thể là do sự xuất hiện của anh, anh đã xuất hiện bên cạnh Trương Lộ Tuyết, có thể đã kích thích đến Từ Thiệu Dương.

- Cái này không chắc, Từ Thiệu Dương sẽ không vì sự xuất hiện của anh mà muốn giết Trương Lộ Tuyết, trong đó chắc chắn còn có chuyện gì nữa!

Chu Hân Mính nói đến đây rồi nhìn Diệp Lăng Phi, đột nhiên cô nói:

- Diệp Lăng Phi, có phải anh có chuyện gì muốn giấu em không?

- Cái này… cái…

Diệp Lăng Phi lại liếm môi ấp a ấp úng nói:

- Thực ra… thực ra, anh cũng … cũng không biết sao mọi chuyện là trở nên thế này, Hân Mính, lần này em nhất định phải giúp anh, anh thật sự không ngờ chuyện lại trở nên thế này!

Chu Hân Mính nhận thức được việc rất nghiêm trọng, cô nhìn mặt Diệp Lăng Phi nói:

- Nói đi, nếu em có thể giúp được em nhất định sẽ giúp, nhưng…

Chu Hân Mính vừa nói đến đây liền bị Diệp Lăng Phi ngắt đoạn nói:

- Hân Mính, không có nhưng nhị gì hết, em nhất định phải giúp anh, anh nói thật cho em biết, Trương Lộ Tuyết đã có thai rồi, đứa con… đứa con đó là của anh!

Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì cô há hốc mồm, cả một hồi không thốt nên câu. Diệp Lăng Phi đã nói ra rồi thì cũng phải nói tiếp.

Hắn nói:

- Hân Mính, em còn nhớ chuyện tối hôm đó không, chính là chuyện tối hôm anh uống nhiều, à, không phải, chính là chuyện tối hôm anh bị tên tiểu nha đầu thối Tiêu Vũ Văn bỏ thuốc ấy!

Chu Hân Mính không nói gì nhìn Diệp Lăng Phi gật gật đầu. Diệp Lăng Phi nói:

- Lúc đó anh thật chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, tóm lại tối hôm đó anh đã nảy sinh quan hệ với Trương Lộ Tuyết, tối hôm đó thật sự anh không có cảm giác gì cả, thậm chí anh còn không biết xảy ra quan hệ với ai cả, tóm lại vấn đề bây giờ rất phức tạp, Trương Lộ Tuyết nói với anh cô ấy đã mang thai rồi, ây, anh thật không biết nên nói thế nào nữa, tại sao chuyện này lại đổ lên đầu anh chứ, nếu như Tình Đình biết được chuyện này thì Tình Đình nhất định sẽ bỏ anh, Hân Mính, xem như anh cầu xin em, nghĩ cách giúp anh với, anh quá yêu Tình Đình rồi, anh không hề muốn xa Tình Đình đâu!

Chu Hân Mính im lặng một hồi lâu, cô cần có thời gian để tiêu hóa hết những chuyện khiến người ta phải kinh ngạc mà Diệp Lăng Phi vừa nói với cô. Chu Hân Mính còn nhớ cảnh hôm đó mình nhìn thấy, từ cảnh hôm đó nhìn thấy thì có vẻ như Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết đã nảy sinh quan hệ, hơn nữa lúc đó có thể Bạch Tình Đình cũng biết chuyện giữa Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi nảy sinh quan hệ, bất luận nói thế nào thì chuyện này cũng là một chuyện rất nan giải.

Chu Hân Mính trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói:

- Vậy thì anh phải nghĩ cách có con với Tình Đình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui