Đô Thị Tàng Kiều

Lộ Tuyết mặc chiếc áo màu trắng tuyết, phía dưới là một chiếc váy trắng, bước lên chiếc BMW của mình, cô đeo chiếc kính đen, tay khẽ hất mái tóc phủ xuống trước mắt cô, chạy xe ra khỏi biệt thự.

Lộ Tuyết chạy xe đến bên cạnh xe Diệp Lăng Phi, kéo cửa sổ xe xuống, nói:

- Chúng ta đi đâu đây?

- Cái này phải hỏi Tình Đình, Tình Đình, em muốn đi dạo phố ở đâu?

Diệp Lăng Phi nghiêng mặt, hỏi Tình Đình ngồi bên cạnh hắn. Tình Đình suy nghĩ một chút, nói:

- Đi vòng vòng ở khu đường dành riêng cho người đi bộ!

- Được thôi, đi đến đường dành riêng cho người đi bộ!

Diệp Lăng Phi đồng ý nói, khởi động xe, chạy lên trước chiếc xe của Trương Lộ Tuyết.

Đường dành cho người đi bộ là một con đường nằm ở trung tâm thành phố, hai bên con đường là một số quầy bán nhỏ, trong đó có không thiếu những quầy chuyên bán các mặt hàng nổi tiếng trên thế giới như Adidas, Nike..., cũng có một quầy chuyên bán một số mặt hàng quốc nội không nổi tiếng. Dòng người đi bộ dạo phố rất nhiều, cho dù không phải ạilà chủ nhật, dòng người đi lại trên con đường này cũng đông hơn nhiều so với lượng người ở các khu phố Thương mại khác ở thành phố Vọng Hải.

Ở đầu con đường dành cho người đi bộ Diệp Lăng Phi đã tìm được một chỗ để xe, dừng xe lại và bước xuống.

Bạch Tình Đình rất tự nhiên mà ôm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết xuống xe, cô vốn định đi ở phía bên kia của Diệp Lăng Phi, nhưng suy nghĩ một chút lại đi bên cạnh Bạch Tình Đình, chủ động nắm lấy cánh tay của Bạch Tình Đình địa cánh tay đến, Bạch Tình Đình có chút sửng sốt, lập tức cô cười thân thiện với Trương Lộ Tuyết, nói:

- Lộ Tuyết, cô đừng để bị lạc đó, ở đây người đông, đi lạc rồi là tìm không có ra đâu!

Đây chỉ là câu nói đùa của Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết, tuy câu nói đùa này chẳng buồn cười gì cả nhưng chí ít Bạch Tình Đình cũng biểu hiện ra ý muốn hòa giải với Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết cười nói:

- Yên tâm đi, tôi sẽ không lạc mất đâu, hôm nay tôi sẽ mà kì đà cản mũi của hai người!

Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đều là đại mỹ nhân, mỗi người đều có thiên thu riêng của mình. Ở thành phố Vọng Hải những cô gái đẹp như Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết cũng thuộc dạng vật báu hiếm có, hai người vừa xuất hiện ở đường dành cho người đi bộ thì lập tức thu hút không ít ánh mắt của người đi đường, có người còn la thất thanh “Mỹ nữ đến rồi kìa”.

- Áp lực quá lớn!

Diệp Lăng Phi thở dài với Bạch Tình Đình.

- Mỗi lần cùng với bà xã em đi ra ngoài anh thấy áp lực rất lớn!

- Anh đang mừng thầm chứ gì!

Bạch Tình Đình nghe lời oán trách của Diệp Lăng Phi nũng nịu nói:

- Người khác có muốn cũng không có được đâu, tiểu tử anh đúng là có phúc mà không biết hưởng!

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:

- Đúng thế đấy, em xem ánh mắt của thấy tên đàn ông kia thử, ai cũng giống như con sói đã đói ba ngày rồi, đều phát ra tia nhìn xanh lè, bà xã, em có tin không, nếu như một mình em đến chỗ này thì bảo đảm có một đống người qua làm quen với em đấy!

- Anh chỉ biết nói người khác, sao anh không nói mình đi!

Bạch Tình Đình hờn dỗi nói.

- Chẳng phải bản thân anh là một con sói háo sắc lớn nhất rồi đó sao?

Diệp Lăng Phi nghe xong câu này cười hắc hắc nói.

- Đàn ông không háo sắc, đơn thuần là có bệnh!

Sau khi Trương Lộ Tuyết nghe xong câu nói này của Diệp Lăng Phi cô khẽ nhíu hàng lông mày hiện ra bộ dạng không vui, Bạch Tình Đình nhìn thấy nói nhỏ với Trương Lộ Tuyết:

- Lộ Tuyết, đã nhìn thấy chưa, cái này chính là bản tính của Diệp Lăng Phi!

- Ừm, tôi đã nhận thấy từ lâu rồi!

Trương Lộ Tuyết nói.

Không biết tại sao khi Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình nói chuyện với nhau thì cảm thấy bất an trong lòng, cũng có thể hắn lo lắng Trương Lộ Tuyết trong vô ý đã tiết lộ một số chuyện mà hắn đã dấu Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi vội ngắt đoạn nói:

- Phía trước hình như có hoạt động khuyến mãi, chúng ta qua bên đó xem đi, nói không chừng mua được đồ rẻ đó!

- Ông xã sẽ không keo kiệt như vậy đó chứ, anh muốn mua đồ giảm giá cho em sao?

Bạch Tình Đình cố ý cong chiếc miệng nhỏ nhắn mọng đỏ của cô lên hiện ra vẻ bất mãn nói.

- Anh là chồng của em, nếu như em ăn mặc giản dị thì mặt anh cũng chẳng được thơm gì, anh nói có đúng không?

Diệp Lăng Phi liếc nhìn Bạch Tình Đình một cái rồi nói:

- Tiền không thành vấn đề, nhưng bà xã à, quần áo của em ở nhà còn ít sao, anh thấy em có bận một năm cũng không thành vấn đề, giờ còn muốn mua áo quần nữa sao?

- Sao thế, chưa từng nghe nói bản lĩnh lớn nhất của phụ nữ chính là tiêu tiền cho đàn ông sao?

Bạch Tình Đình nói đến đây quay qua nói với Trương Lộ Tuyết:

- Lộ Tuyết, hôm nay hai chúng ta ra sức mua đồ, để cho anh ấy trả tiền!

Trương Lộ Tuyết gật đầu, cười nói:

- Vậy tốt quá, con người tôi rất thích dùng đồ miễn phí!

Cũng chẳng biết trong lòng Bạch Tình Đình tính thế nào nữa, tóm lại thực sự là không có ý muốn tiết kiệm tiền cho Diệp Lăng Phi, từ đầu đến cuối đi dạo bốn tiệm kinh doanh, cô và Trương Lộ Tuyết đã tiêu gần mười nghìn tệ, mua được một đống quần áo mà theo Diệp Lăng Phi thấy thì hai người bọn họ vốn không có cơ hội để được mặc.

Cách ăn mặc rất đẹp đẽ sang trọng, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết là những người nằm trong khuôn khổ đó, cách ăn mặc trang điểm của hai người họ cũng có nhu cầu không giống với người bình thường. Ví dụ như trong các trường hợp đi làm, gặp khách hàng, tham gia hội nghị thì phải ăn bận những y phục chính thống, cao quý, phóng khoáng, đúng mức, còn khi tham gia các buổi yến tiệc, tiệc rượu, gặp gỡ thì mặc các loại lễ phục, còn như thư giản nghỉ ngơi thì lại chọn những quần áo mát mẻ thoải mái thích hợp cho vui chơi.

Tuy nói hai người Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình mua nhiều nhất là trang phục dành đi chơi, nhưng trang phục đi chơi mà hai người này đang xách trên tay nhiều vô số kể, Diệp Lăng Phi hết sức có lý do để tin rằng, những quần áo có giá thành không rẻ mà hai người này mua về cùng lắm cũng chỉ mặc một lần, thậm chí có một số ngay cả cơ hội để mặc cũng không đó liền bị đem gác xó (cất đi không dùng đến).

Bạch Tình Đình tuy được sinh ra trong gia đình cao quý nhưng cũng không phải là người con gái tiêu xài hoang phí, Diệp Lăng Phi cảm thấy hôm nay Bạch Tình Đình làm vậy chắc có mục đích của cô. Đợi lúc ba người đi trên đường dành cho người đi bộ thì Diệp Lăng Phi đi đằng sau hai người nhìn Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đi phía trước vừa đi vừa nói chuyện, Diệp Lăng Phi chợt hiểu ra nguyên nhân của việc làm này của Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình muốn kéo gần lại mối quan hệ với Trương Lộ Tuyết, còn tại sao Bạch Tình Đình lại có sự thay đổi như vậy thì chắc phải hỏi Bạch Tình Đình rồi, bất luận nói thế nào thì Bạch Tình Đình cũng đang cố gắng giải hòa mối quan hệ giữa cô với Trương Lộ Tuyết, còn Trương Lộ Tuyết cũng biểu hiện ra thái độ sưởi ấm quan hệ.

Kết cục này là tất cả những gì Diệp Lăng Phi mong muốn có được, nhưng đây lại là kết cục Diệp Lăng Phi lo lắng. Diệp Lăng Phi cho rằng tính cách của hai người Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đã quyết định hai người bọn họ rất dễ nảy sinh tranh chấp và xung đột, tính cách rất khó để thay đổi, chỉ có thể nói tạm thời không biết nguyên nhân từ đâu mà Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết lại muốn giải hòa quan hệ, cũng có thể trong thời gian ngắn hai người bọn họ tiếp xúc rất tốt, nhưng đây không thể nói lên được sau này có thể tiếp tục như thế này được, còn như quyết định của hai người cũng có thể là vì một chuyện nào đó mà lại xảy ra xung đột nữa.

Một khi Trương Lộ Tuyết đi vào trong cuộc sống trước mắt giữa hắn và Bạch Tình Đình, vậy hoàn cảnh của hắn sau này sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều, thậm chí có cảm giác tiến thoái lưỡng nan, theo như Diệp Lăng Phi thấy được thì quan hệ không lạnh không nóng như hiện nay của Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết là tốt nhất, một khi quan hệ của hai bọn họ càng sâu sắc hơn thì lại không hay rồi.

Trong nhất thời Diệp Lăng Phi cũng không biết nên làm thế nào cả, hắn chỉ có thể đến đâu hay đến đó thôi. Tuy hôm nay là thứ hai nhưng lượng người trên con đường dành cho người đi bộ không ít. Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình đi đằng trước, Diệp Lăng Phi tay xách bảy tám túi hàng đã mua đi theo sau hai người bọn họ, lúc đến ngã tư của con đường đột nhiên nghe thấy tiếng leng keng, tiếp theo sau đó là nghe thấy tiếng của một thiếu nữ cao giọng chửi:

- Chết tiệt, cô có mắt không đó?

Diệp Lăng Phi đi phía sau không nhìn thấy rõ là chuyện gì, đợi lúc hắn chen qua thì nhìn thấy Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết bị năm sáu thanh thiếu nữ bao vây lại, trong đó có một thiếu nữ để tóc dài, quyến rũ đang giận dữ trừng mắt nhìn Trương Lộ Tuyết, chửi:

- Mắt cô mù rồi hả, bổn cô nương đang yên đang lành đi bộ trên đường thì bị tông vào, thủy tinh cầu tôi mua đã bị cô làm hỏng hết rồi, ** cô chí ít cũng phải bồi thường tiền cho tôi, nếu không chúng ta sẽ không xong chuyện đâu!

Thiếu nữ đó mặc chiếc váy ngắn, chiếc váy ngắn đến mức hầu như sắp lộ ra cả chiếc quần xì líp. Đứng bên cạnh cô ta còn có bốn thiếu nữ trẻ trung ăn mặc rất chi là khoa trương đang trừng mắt nhìn Trương Lộ Tuyết.

Trương Lộ Tuyết vốn không coi mấy thiếu nữ này ra gì, cô hừng lạnh nói:

- Tiểu muội muội, cô có nhầm không đó, rõ ràng là cô đụng vào tôi, sao cô lại vu oan cho tôi chứ!

- Cô đã đụng vào tôi, nè, đại thẩm cô có phải đầu chứa toàn nước rồi không hả!

Thiếu nữ đó nói xong dùng tay đẩy Trương Lộ Tuyết vốn không có chuẩn bị gì, cô bị đẩy ngã nhào ra sau mấy bước, nhưng may được Bạch Tình Đình kéo lại. Bạch Tình Đình chắn ngay trước mặt Trương Lộ Tuyết, sắc mặt không vui nói:

- Tiểu muội muội, có gì thì từ từ nói!

- Sao lại thò ra thêm một đại thẩm chen vào, lúc bổn cô nương nói chuyện cô có tư cách gì chen vào chứ!

Thiếu nữ đó khoa trương chửi:

- Nói cho cô biết, hôm nay ít nhất cô phải đền cho tôi năm trăm tệ, nếu không chúng ta không xong đâu!

Diệp Lăng Phi thấy không thể xem tiếp được nữa, hắn đưa đồ đang cầm trong tay cho Bạch Tình Đình, cười nói với thiếu nữ đó:

- Tiểu muội muội, cái giá này của cô cũng quá nhiều rồi đó, chẳng phải chỉ là một quả thủy tinh cầu xấu xí sao, tôi thấy cùng lắm cũng không vượt quá năm mươi tệ, cô lại đòi năm trăm tệ, có phần muốn lừa tiền người ta rồi đó!

Thiếu nữ đó ngẩng đầu quan sát Diệp Lăng Phi, tuy Diệp Lăng Phi là một đàn ông nhưng cô thiếu nữ này hoàn toàn không xem Diệp Lăng Phi ra gì quay qua nói với đồng bọn nữ bên cạnh:

- Thấy chưa kìa, lại có thêm một đại thúc xuất hiện quản chuyện người khác rồi kìa!

Đồng bọn nữ của cô ta bật cười, cô ta lại quay mặt lại, thò tay rút một điếu thuốc trong bao thuốc lá, lập tức trong đồng bọn nữ của cô ta có người lấy ra bật lửa đốt thuốc cho cô ta trước mặt mọi người. Thiếu nữ đó hút một hơi rồi phì khói thuốc vào mặt Diệp Lăng Phi mím môi nói:

- Tôi nói nè đại thúc, ở đây không có chuyện của đại thúc, đại thúc tránh sang bên sẽ tốt hơn đó!

- Nếu như tôi không tránh ra thì sao?

Diệp Lăng Phi vẫn giữ nụ cười đó, có điều nụ cười của hắn lại là một nụ cười lạnh nhạt. Theo như Diệp Lăng Phi thấy được thì mấy thiếu nữ này chẳng phải tốt đẹp gì, mặc ít thì chưa nói, mà xem cái bộ dạng hút thuốc của cô ta cũng biết cô gái này chẳng phải thiếu nữ con nhà lành.

Thiếu nữ đó nghe Diệp Lăng Phi nói không tránh ra thì lập tức biến sắc, chửi bới:

- Ngươi thật chán sống rồi, có gan thì đừng có chạy, tôi gọi bạn trai tôi đến đây!

- Khiếp, không ngờ cô cũng có bạn trai đó, nhìn bộ dạng thì chắc bạn trai cô là một nhân vật háo sắc rồi!

Diệp Lăng Phi cười nhạt nói.

- Được thôi, tôi cho cô gọi bạn trai cô tới đó, tôi ở đây chờ!

Diệp Lăng Phi vừa dứt lời thì đột nhiên trong đám đông xông ra một cô gái, cô gái đó đầu đầy mồ hôi nói:

- Tôn tỷ, khó khăn lắm em mới đuổi kịp chị đó, người đông thật!

Đợi khi cô gái đó thở hồng hộc chạy đến bên thiếu nữ đó, cô ta vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì biến sắc, quay người định chạy, Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy cô ta rồi, hắn đưa tay ra túm lấy cổ chiếc áo sơ mi ngắn của thiếu nữ, vừa kéo vừa nói:

- Tiểu nha đầu, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây!

Thiếu nữ đó bị Diệp Lăng Phi túm chặt, có muốn chạy cũng chạy không được, cô đành phải quay người lại tràn đầy nụ cười nói với Diệp Lăng Phi:

- Chú Diệp, thật khéo, không ngờ có thể gặp được chú ở đây, chú Diệp, hôm nay chú đi ra ngoài dạo hả, a, cháu không làm phiền chú nữa, cháu đi trước đây!

- Muốn chuồn hả, đâu dễ dàng thế!

Diệp Lăng Phi kéo cô gái đó đến trước mặt mình, buông tay ra nhìn cô gái mặc chiếc váy siêu ngắn đó cười nói:

- Kỷ Tuyết, mấy ngày nay chú không gặp được cháu, xem ra cháu đã hồi phục lại như trước đây rồi, cháu không lo học hành đàng hoàng mà chạy ra đây làm gì hả?

- A, cháu… cháu vẫn chưa khai giảng mà!

Kỷ Tuyết mặc đầy nụ cười, cô nhìn Bạch Tình Đình đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi nói:

- Chú Diệp, cháu không quấy rầy chú nữa, cháu thật sự có chuyện!

- Kỷ Tuyết, cô quen người này!

Thiếu nữ đó hỏi.

Kỷ Tuyết liên tục gật đầu, tiểu nha đầu Kỷ Tuyết này quả thật khá thông mình, cô nhìn thấy không khí ở đây có phần không ổn nên ra sức ra hiệu với thiếu nữ đó, thiếu nữ đó đâu có hiểu ý của Kỷ Tuyết, cô ta không nhẫn nại được nói:

- Có gì thì mau nói ra, ra hiệu cái **, không biết là tôi không hiểu sao?

Kỷ Tuyết vừa nghe xong liền thầm than trong bụng, cô quay mặt lại cười đau khổ nói với Diệp Lăng Phi:

- Chú Diệp, thật sự không có liên quan đến cháu, cháu chỉ ra ngoài chơi thôi!

Diệp Lăng Phi đưa tay ra vỗ vỗ vai Kỷ Tuyết nói:

- Kỷ Tuyết, không có chuyện của cháu, cháu đứng qua một bên đi, đợi lát nữa chú tìm cháu có chuyện!

Kỷ Tuyết mặc đầy khổ sở không cam tâm tình nguyện đứng qua một bên, Diệp Lăng Phi nói với thiếu nữ đó:

- Chẳng phải cô muốn gọi bạn trai cô đến đây sao, tôi thấy chúng ta nên tìm chỗ nào đó đi, ở đây đông người, cô nói xem bạn trai cô đến đây rồi, nếu như đánh tôi ở đây thì chẳng hay ho gì!

- Sao, sợ rồi à, bây giờ có cầu xin tha mạng cũng còn kịp đó!

Thiếu nữ đó cười nhạt, bốn thiếu nữ đi cùng cô ta cũng bật cười lớn.

Bọn họ vừa cười thì sắc mặt của Kỷ Tuyết càng trở nên khó coi, trong lòng Kỷ Tuyết đang tính nên giải thích với Diệp Lăng Phi thế nào về việc cô không có quan hệ gì với mấy cô gái này, Kỷ Tuyết biết rõ một khi có ai đối đầu với Diệp Lăng Phi thì không có kết cục tốt đẹp gì, chỉ có người hiểu được con người Diệp Lăng Phi mới biết được bề ngoài Diệp Lăng Phi xem có vẻ nho nhã thế nhưng tận sâu trong bụng là ra tay chết người, cho dù có đánh chết Kỷ tuyết thì cô cũng không dám đắc tội Diệp Lăng Phi.

- Cầu xin tha mạng? Tôi không biết cầu xin thế nào cả!

Diệp Lăng Phi quay qua nhìn Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết nói:

- Việc này để anh giải quyết, tụi em cứ tiếp tục đi dạo trước đi, đợi lát nữa anh gọi điện cho tụi em!

Trương Lộ Tuyết vừa định mở miệng thì bị Bạch Tình Đình nhéo một cái, bdt hiểu cách làm của Diệp Lăng Phi, theo như Bạch Tình Đình thấy được, việc này chỉ cần giao cho Diệp Lăng Phi quản thì bảo đảm xử lý rất thỏa đáng. Trương Lộ Tuyết bị Bạch Tình Đình nhéo một cái đành chỉ gật gật đầu, cô và Bạch Tình Đình quay người đi ra phía sau. Thiếu nữ đó vừa nhìn thấy Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình định đi thì nhịn không được chửi:

- M.k, chuyện chưa giải quyết xong đã muốn chuồn à, kéo bọn họ lại đây cho ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui