Đô Thị Tàng Kiều

Vừa nghe Chu Hân Mính nói như vậy, Diệp Lăng Phi thở dài, than:

- Chuyện này đều là tại anh quá khinh suất bất cẩn. Em còn nhớ anh đã từng để cập qua với em về chuyện của Tần Thiên, em trai Tần Dao không?

- Tất nhiên là em nhớ rõ, cái này làm sao vậy?

Chu Hân Mính hỏi.

- Buổi tối hôm đó, Tần Thiên không hề đi gặp bạn gái của nó!

Diệp Lăng Phi nói.

- Hôm nay, trong lúc anh, Tình Đình và Trương Lộ Tuyết cùng nhau đi dạo phố, vừa vặn gặp phải bạn gái của Tần Thiên. Con bé đó vẫn còn đang đi học, thế nhưng nó tỏ ra rất kiêu ngạo, anh đã giáo huấn một trận rồi. Quả thực anh không nghĩ nhờ có vụ này mà anh mới biết được chuyện buổi tối hôm đó Tần Thiên không đi gặp cái con tiểu nha đầu kia.

Chu Hân Mính nghe vậy, nhíu mày, nói:

- Nếu là như vậy thì chỉ có thể là Tần Thiên đã nói dối!

- Đúng thế, lúc đó anh đã nghĩ tới rồi, nhất định người mà Tần Thiên đến gặp tối hôm đó là Dương Tử, cùng chính là kẻ ở phía sau thao túng tất cả!

Diệp Lăng Phi nói.

- Vì thế anh mới biết được mình đã quá sơ suất, nếu như để Dương Tử biết được Tần Dao đã nói chuyện với anh, theo phong cách làm việc của hắn, nhất định sẽ giết chết Tần Dao, vĩnh tuyệt hậu hoạn. Cho nên anh mới vội vàng lái xe đến đó, vừa lúc gặp phải việc Tần Dao bị người khác tấn công, khi tên sát thủ kia xuống xe muốn bắn Tần Dao thêm một phát nữa thì anh đã lái xe tông hắn văng ra đường, nhưng tiếc là anh đã để tên còn lại chạy mất!

- Chỗ này có một vấn đề, nếu quả thật ngày đó Dương Tử đã biết Tần Dao lén gặp anh, vì sao Dương Tử còn muốn giữ Tần Dao lại cho tới hôm nay, Dương Tử có thể lập tức giết chết Tần Dao, lẽ nào là Dương Tử còn muốn chờ cơ hội?

- Vấn đề này cũng làm anh cảm thấy nghi hoặc, trên đường tới bách hóa An Thịnh anh đã nghĩ đến vấn đề này rồi!

Diệp Lăng Phi nói rằng.

- Từ tình huống của hai kẻ muốn ám sát Tần Dao có thể nhìn ra, những thuộc hạ của Dương Tử đều là những tên liều mạng, dù không phải là sát thủ chuyên nghiệp thì cũng là một số kẻ to gan không sợ chết, lũ này rất khó đối phó. Theo lý thuyết, Dương Tử có rất nhiều thời gian để giết chết Tần Dao, nhưng hắn lại để Tần Dao sống thêm vài ngày nữa, chuyện này anh vẫn chưa giải thích được.

- Phương diện này còn một chuyện khác nữa, em thấy không biết có phải Dương Tử đang lợi dụng Tần Dao, sau khi Tần Dao không còn giá trị nữa thì sẽ giết chết Tần Dao, nói chính xác là vắt sạch giá trị của Tần Dao cho đến khi không còn một chút nào nữa!

Chu Hân Mính nói. Khi Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói những lời này xong, cảm thấy trước mắt bỗng trở nên sáng ngời, nói:

- Hân Mính, thiếu chút nữa anh đã quên mất một vấn để quan trọng, may mà có em nhắc nhở kịp thời!

Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi làm cho mụ mẫm cả đầu óc, người này vừa nói là không rõ ràng vì sao Dương Tử lại làm như vậy, thế mà trong nháy mắt lại nói là đã hiểu ra mọi chuyện, còn bảo là nhờ mình mà giác ngộ ra. Chu Hân Mính cảm thấy vừa rồi mình cùng không hề nhắc nhờ Diệp Lăng Phi cái gì mà. Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện gì vậy, anh đừng đánh đố em nữa, mau nói ra đi mà!

- Hân Mính, em có biết vụ hợp tác giữa bách hóa An Thịnh và công ty bất động sản Hải Đức không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Chu Hân Mính lắc đầu đáp:

- Em có bao giờ để cập đến mấy cái này đâu, Em chỉ lo điều tra vụ án, không có hứng thú biết mấy thứ này!

- Nếu như việc này liên quan đến vụ án của em thì sao?

Diệp Lăng Phi phân tích.

- Bây giờ Tần Dao là tổng giám đốc của bách hóa An Thịnh. Cô ấy có quyền thực hiện việc chuyển nhượng cổ phần của mình. Em cũng nhớ anh đã từng nói qua. Tần Dao chỉ là một con rối trong tay người khác, không có bất kì thực quyền nào cả. Nhưng cổ phần trong công ty của Lâm Tuyết đã chuyển hết cho Tần Dao, ít nhất là với bên ngoài, Tần Dao là tổng giám đốc của bách hóa An Thịnh. Toan tính lúc đầu của Dương Tử rất có thể là biến Tần Dao thành con rối của mình, đứng ra giải quyết các công việc. Tần Dao không có hậu thuẫn gì cả, sẽ không khiến cảnh sát chú ý đến. Chuyện Tần Dao đem 50% cổ phần của bách hóa An Thịnh chuyển nhượng cho công ty bất động sản Hải Đức rất có khả năng là âm mưu của Dương Tử. Ban đầu Dương Tử thật không muốn giết Tần Dao, nhưng sự xuất hiện của anh làm Dương Tử ý thức được Tần Dao rất có thể là một điểm đột phá. Thực ra dù Tần Dao có gặp anh hay không cũng không quan trọng, để an toàn Dương Tử buộc phải lấy mạng Tần Dao. Sở dĩ Dương Tử chưa động thủ là do hắn đang đợi sau khi Tần Dao đem 50% cổ phần của bách hóa An Thịnh chuyển nhượng cho công ty bất động sản Hải Đức thì mới động thủ. Đó là nguyên nhân vì sao Dương Tử rõ ràng biết Tần Dao đã nói chuyện với anh mà lại không lập tức giết cô ấy, đợi đến tận hôm nay mới ra tay. Nguyên do là hôm qua, Tần Dao đã hoàn thành việc chuyển nhượng cổ phần cho công ty Hải Đức, có thể nói Tần Dao đã không còn hữu dụng nữa. Vì thế Dương Tử mới vội vàng sai người giết chết Tần Dao ngay trong hôm nay.

Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói một tràng như vậy liền tỏ vẻ ngơ ngác hoàn toàn không hiểu gì cả. Chu Hân Mính quả thực không thể nghe ra rốt cuộc Diệp Lăng Phi đang muốn giải thích cái gì. Trong lòng Chu Hân Mính lúc này có một nghi vấn rất lớn: Dương Tử làm như vậy thì có chỗ gì tốt? Chu Hân Mính đem vấn đề này ra hỏi Diệp Lăng Phi cũng không nhận được câu trả lời ngay. Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi đi lại lại trong hành lang, dường như đang băn khoăn một chuyện gì đó. Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi đang trầm ngâm suy nghĩ cũng không tiện quấy rầy, cô chỉ yên lặng ngồi một chỗ nhìn Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi bỗng nhiên dừng lại, gương mặt lộ ra thần sắc vô cùng hưng phấn. Diệp Lăng Phi vừa nói lớn cho Chu Hân Mính nghe nhưng lại nhớ ra đây là bệnh viện, để để phòng tai vách mạch rừng, hắn vội vàng ngồi xuống bên cạnh Chu Hân Mính thì thầm vào tai cô:

- Hân Mính, anh đã nghĩ ra rồi. Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng mình đi tìm một chỗ vắng người anh sẽ nói cho em biết. Hân Mính, anh đảm bảo lần này em có thề lập thêm một chiến công, hơn nữa là một chiến công cực lớn đó!

- Được rồi, anh đừng dông dài nữa, mau nói cho em rốt cuộc là thế nào đi, anh như vậy làm em vội muốn chết đây này!

Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc mà lại không nói cho mình, không khỏi cảm thấy tức tối, nhéo tay Diệp Lăng Phi một cái, nhìn quan sát thấy hành lang không có người, cô ghé vào tai Diệp Lăng Phi thì thầm:

- Nếu bây giờ anh chịu nói cho em biết, em sẽ học thêm nhiều chiêu thức để thỏa mãn anh, ông xã, anh nói cho em đi mà!

Chu Hân Mính làm ra vẻ yểu điệu, tất nhiên là muốn dùng nữ sắc để dụ Diệp Lăng Phi sa lưới, nhưng quả thật, tiếng gọi “ông xã” vừa rồi của Chu Hân Mính khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy xương mình cũng phải mềm ra, trong lòng thầm nghĩ: "Thật không ngờ cô nàng Chu Hân Mính này lại ẩn chứa mị lực từ trong xương tủy như vậy, cái tiếng gọi “ông xã” còn hấp dẫn hơn những tiểu thư phong tình vạn chủng ngoài kia, không biết có phải là Chu Hân Mính học được mấy cái này ờ trong mấy bộ phim JAV của Nhật Bản không, xem ra sau này phải cổ vũ Hân Mính xem thể loại này nhiều hơn mới được.

Diệp Lăng Phi trong đầu nghĩ như vây, vẻ mặt khó tránh khỏi toát ra nét dâm đàng, lập tức bị Chu Hân Mính phát hiện ra. Chu Hân Mính đoán được lúc này trong đầu Diệp Lăng Phi nhất định đang nghĩ về rất những chuyện rất bậy bạ, nếu như đổi thành ngày bình thưởng, không chừng lúc này Chu Hân Mính sẽ chỉ trích hai ba câu, nhưng bây giờ cô đang rất sốt ruột, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tuy trong lòng rất muốn mắng Diệp Lăng Phi, thế nhưng bất đắc dĩ phải tiếp tục dùng sắc dụ, nói:

- Ông xã, anh nói cho em biết đi mà!

- Ừ, vì biểu hiện ngoan ngoãn của em, anh sẽ nói cho em biết!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên nhíu mày, sau đó cắn môi nói:

- Ai nha, thiếu chút nữa thì anh quên mất, anh không thể nói cho em biết được!

Chu Hân Mính vốn tường rằng Diệp Lăng Phi sẽ nói cho mình nghe, vốn đang chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ kết quả là Diệp Lăng Phi lại nói câu này, Chu Hân Mính thiếu chút nữa chờ bị Diệp Lăng Phi làm cho tức giận đến ngất đi. Trong lòng cô vốn đang mong đợi lại bị Diệp Lăng Phi dội một gáo nước lạnh như vậy, không khỏi cảm thấy hụt hẫng.

Chu Hân Mính tức tối đến độ nghiến răng nghiến lợi, sáng ngày hôm nay cô đã giáo huấn Diệp Lăng Phi một phen vì bị Diệp Lăng Phi đem ra làm lá chắn, bây giờ lại nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Chu Hân Mính vốn định dạy dỗ Diệp Lăng Phi thêm lần nữa, nhưng nghĩ lại thì dù sao đây cũng là bệnh viện, nếu mình làm loạn với Diệp Lăng Phi thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt, nhưng không giáo huấn Diệp Lăng Phi thì không nuốt trôi cục tức này.

Chu Hân Mính không thể làm gì khác ngoài ngầm hạ độc thủ, cô luồn tay vào trong áo Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi còn tường rằng Chu Hân Mính muốn vuốt ve mình, vừa định nhắc nhở Chu Hân Mính nơi này là bệnh viện, không nên có những hành vi quá thân mật, nhưng những lời này còn chưa kịp nói ra khỏi mồm, Diệp Lăng Phi chợt cảm thấy vùng da dưới nách truyền đến một cơn đau đớn thấu vào tâm can. Nơi đó là vùng thịt mềm bậc nhất trong cơ thể, dù Diệp Lăng Phi có là người sắt thì chắc cũng chịu không nổi. Diệp Lăng Phi đau đến độ nhe răng, mặt nhăn mày nhó, luôn mồm cầu xin tha thứ:

- Hân Mính, anh sai rồi, là anh sai rồi, em tha cho anh đi!

- Tha cho tên khốn nhà anh hả, anh nói thật với em, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Chu Hân Mính hỏi.

Diệp Lăng Phi nhe răng, nói:

- Hân Mính, em buông tay ra trước rồi anh nói với em được không?

Chu Hân Mính cũng cảm thấy mình hơi nặng tay, cô lo lắng mình thực sự làm Diệp Lăng Phi bị thương, cô buông tay ra, nói:

- Anh nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

- Hân Mính, cái này...!

Diệp Lăng Phi vừa định nói thì thấy cửa phòng giải phẫu mở ra, một ông bác sĩ cấp vội vã đi tới chỗ Diệp Lăng Phi, nói với hắn rằng:

- Vị tiên sinh này, hiện giờ bệnh nhân cần truyền máu, mà kho máu của bệnh viện chúng tôi thì đang thiếu...

Ông kia bác sĩ còn chưa nói xong, Diệp Lăng Phi đã ngắt lời:

- Không phải chỉ là cần máu sao, ông nói cho tôi biết ông cần loại máu gì?

- Tốt nhất là nhóm máu A, đương nhiên, nhóm máu O cũng được!

- Tôi lập tức gọi điện thoại tìm người!

Diệp Lăng Phi vừa định nói tiếp đã bị Chu Hân Mính ngăn cản:

- Anh đang ngủ mê à, bây giờ đi tìm người, chờ anh tìm được thì Tần Dao cũng xong rồi.

Chu Hân Mính nói đến đây, bước nhanh đến đầu hàng lang, không lâu sau, Chu Hân Mính dẫn theo một đám cảnh sát quay lại.

Bận rộn một trận, cũng đã hơn một giờ chiều, Tần Dao vẫn còn đang được giải phẫu chưa có kết quả. Chu Hân Mính phái hai viên cảnh sát hình sự đi ra ngoài mua cơm hộp về, Chu Hân Mính tự mình cầm hai hộp cơm tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cô đặt chúng xuống cái ghế giữa hai người.

- Nào, anh ăn cơm trước đi!

Chu Hân Mính nói.

- Em nghĩ cuộc phẫu thuật không có thể xong trong chốc lát được, Diệp Lăng Phi, nếu không thì thế này, anh về nhà, em phái người bảo vệ chỗ này, nếu có tin tức gì em sẽ lập tức thông báo cho anh.

Diệp Lăng Phi lắc đầu, đáp:

- Hôm nay anh cũng không có chuyện gì, cứ đợi ở đây là được rồi. Hân Mính, kỳ thực anh cảm thấy hơi áy náy, nếu như không phải do anh khinh suất, có thể Tần Dao sẽ không gặp phải nguy hiểm như thế này, ừm, anh cảm thấy mình có lỗi với Tần Dao, anh muốn ngồi đây chờ tin tức của cô ấy!

Diệp Lăng Phi nói xong liền lấy đôi đũa từ tay Chu Hân Mính, xé vỏ bọc ra, hắn cầm lấy hộp cơm, vừa ăn vừa nói:

- Hân Mính, em nói lúc này Tần Dao có bao nhiêu cơ hội để sống sót?

- Không phải anh từng nói là có bốn mươi phần trăm sao?

Chu Hân Mính gắp một miếng thịt đặt vào trong hộp cơm của Diệp Lăng Phi, cô cũng gắp một miếng cho vào trong miệng, vừa nhai vừa nói:

- Em nghĩ cơ hội sống của Tần Dao rất nhiều, không phải vừa rồi bác sĩ đã nói là Tần Dao bị mất nhiều máu sao giờ máu đã có rồi, đó chính là nói Tần Dao vẫn còn có thể cứu. Em nghĩ anh không nên lo lắng quá mức, lo lắng nhiều quá ngược lại sẽ không tốt, anh thấy có đúng không?

- Khụ, nói là như thế nhưng trong lòng anh vẫn thấy bất an!

Diệp Lăng Phi thở dài, nói:

- Bây giờ anh đang nghĩ nếu một ngày Tần Dao bình phục, không biết rốt cuộc cô ấy phải làm sao đây?

- Anh có ý gì vậy?

Chu Hân Mính hỏi.

Diệp Lăng Phi thở dài, không nói hết ra, chỉ hàm hồ:

- Chúng ta ăn cơm trước đã, cơm nước xong rồi tính sau!

Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính ăn cơm xong, Diệp Lăng Phi thu dọn hộp cơm và đôi đũa cho vào trong túi nilông, hắn cầm túi nilông đi đến chỗ thùng rác ở tầng một, ném những thử bỏ đi vào, lúc hắn quay lại thì thấy Tần Dao đã được đưa ra ngoài, Chu Hân Mính đang nói chuyện với người bác sĩ kia. Diệp Lăng Phi vội vàng đi đến, hỏi:

- Tình hình thế nào rồi?

- Ca phẫu thuật rất thành công, viên đạn đã được lấy ra, chỉ là bệnh nhân bây giờ còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cần phải được chăm sóc cẩn thận!

Ông kia bác sĩ nói.

-Cảm ơn bác sĩ rất nhiều!

Tần Dao được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính thì đứng ở bên ngoài. Tuy Tần Dao vẫn chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, thế nhưng ít ra tỷ lệ sống sót đã lớn hơn rất nhiều. Diệp Lăng Phi đốt một điếu thuốc, vừa hút vừa nói:

- Hân Mính, vừa nãy anh chưa nói xong, nếu Tần Dao có thể tiếp tục sống, tình cảnh của cô ấy cũng rất nguy hiểm. Nếu như Dương Tử biết Tần Dao không chết, nhất định sẽ phái người tiếp tục truy sát Tần Dao. Bây giờ chúng ta không có chứng cứ chính xác có thể chứng minh mọi chuyện đều là do Dương Tử gây nên, chỉ bằng khẩu cung của Tần Dao thì không thể bắt Dương Tử được!

- Vậy anh định làm thế nào bây giờ?

Chu Hân Mính hỏi.

- Hân Mính, anh có một biện pháp!

Diệp Lăng Phi nói.

- Nhưng biện pháp này cần em hỗ trợ!

- Anh nói đi, chỉ cần em có thể làm được, nhất định em sẽ giúp anh!

- Anh chính là muốn cảnh sát bọn em tuyên bố một tin tức với giới truyền thông, chính là một thông cáo về vụ án ngày hôm nay, trong đó có đoạn nói Tần Dao do bị thương quá nặng không thề cứu chữa được nên đã chết!

Diệp Lăng Phi vừa mới nói xong, Chu Hân Mính đã kinh hãi thốt lên:

- Cái gì, anh muốn biến Tần Dao thành người chết ư?

- Ừ, chỉ có biện pháp này mới có thể khiến Tần Dao an toàn!

Diệp Lăng Phi giải thích.

- Tin tức này phải giấu diếm cả người nhà của cô ấy, nếu để thân nhân của Tần Dao biết Tần Dao còn chưa chết rất có thể tiết lộ tin này với Dương Tử, cho nên lần này Tần Dao chi có thể giả chết. Anh đang suy nghĩ chuyện đưa Tần Dao ra nước ngoài, có thể đến Anh Quốc nghỉ ngơi một thời gian, chờ chuyện bên này xử lý xong sẽ đưa Tần Dao trở về, ít nhất trong thời gian đó, Tần Dao sẽ được an toàn!

Chu Hân Mính nghe xong, trầm mặc hồi lâu, sau đó cô khẽ thở dài nói:

- Vâng, em thấy cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, em sẽ nghe lời anh. Nhưng mà anh đã nghĩ đến chuyện của Tần Thiên chưa, căn cứ theo khẩu cung em lấy được của các nòng cốt hội Đông Liên đã bị bắt, Tần Thiên là phó bang chủ của hội Đông Liên, mà Tần Dao lại chính là bang chủ, em đang suy nghĩ xem có nên bắt bọn họ không đây!

- Tần Dao có thể giả chết, để cô ấy tạm thời tránh thoát một kiếp này đã, về phần thằng ranh Tần Thiên kia, anh nghĩ em có thể dùng nó để buông dây dài câu cá lớn, thằng ranh này tuổi còn trẻ không có đầu óc gì đâu, có thể cố ý để lộ ra phong thanh là cảnh sát muốn bắt hắn. Nếu như vậy nhất định hắn sẽ đi tìm Dương Tử, nếu như Dương Tử muốn cứu Tần Thiên nhất định sẽ vận dụng đến những nguồn lực trong tay mình, như vậy thì có thể điều tra ra con cá lớn hơn nữa, còn nếu như Dương Tử không muốn cứu Tần Thiên thì kết cục của Tần Thiên chỉ có một, chết!

Khi Diệp Lăng Phi nói ra chữ “chết” này, Chu Hân Mính hơi kinh ngạc, cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Ý của anh là muốn để Tần Thiên tự đi tìm cái chết?

- Ừ, cũng gần như vậy đấy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Vốn lần trước anh đã định phế bỏ thằng ranh này, anh rất ngứa mắt với nó, chi là ngại mặt mũi của Tần Dao nên anh mới không động thủ với Tần Thiên. Nhưng anh thật không ngờ là thằng ranh Tần Thiên này lại bỏ mặc cả chị gái của mình, quả thực là không để ý một chút gì đến tình chị em ruột thịt, cái loại lòng lang dạ sói như vậy giữ lại có ích lợi gì, còn không bằng chết đi tốt hơn. Anh không muốn đích thân xử lí hắn, đó coi như là nể mặt Tần Dao, anh sẽ để Dương Tử đối phó với thằng ranh này! Anh tin rằng nếu như Dương Tử cảm thấy Tần Thiên không còn hữu dụng, nhất định hắn sẽ giết chết Tần Thiên, bởi vì Dương Tử sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào đâu.

- Được rồi, em biết phải làm như thế nào!

Chu Hân Mính gật đầu, rốt cuộc cũng đồng ý với cách làm của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính lại muốn nghe Diệp Lăng Phi nói chuyện ban nãy, chuyện này vẫn cứ khiến Chu Hân Mính cảm thấy rối bời, Chu Hân Mính rất muốn biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi đã nghĩ thông suốt cái gì. Chu Hân Mính vừa định hỏi lại Diệp Lăng Phi thì điện thoại của cô đổ chuông. Chu Hân Mính nghe điện thoại, hỏi:

- Tiểu Triệu, có chuyện gì vậy?

- Chu đội, bộ phận kỹ thuật đã có kết quả khám nghiệm, khẩu súng lục này và súng lục của những người sử dụng súng hôm trước là cùng một loại!

Tiểu Triệu nói.

- Nói thừa, đương nhiên tôi biết đó là cùng một loại, chẳng lẽ cậu nghĩ tôi đứa ngốc cả điểm đó cũng không nhìn ra sao?

Chu Hân Mính khiển trách.

- Lẽ nào nhân viên của bộ phận kỹ thuật chi có chút bản lĩnh như vậy, điều tôi muốn nghe không phải cái này.

- Chu đội, tôi còn chưa nói xong mà!

Tiểu Triệu nghe ngữ khí của Chu Hân Mính rất không tốt, vội vàng nói:

- Người của bộ phận kỹ thuật cho kết quả là khẩu súng và viên đạn trong vụ này và viên đạn trong vụ án của Tiêu Triều Dương rất giống nhau, nói cách khác, những người này rất có khả năng là hung thủ trong vụ án mạng của Tiêu Triều Dương!

Khi Chu Hân Mính nghe được câu này của Tiểu Triệu, cô không ức chế được lộ vẻ rất vui sướng, luôn miệng nói:

- Cái tôi muốn chính là kết quả này, nhân viên của bộ phận kỹ thuật quả nhiên là không tầm thường, rất xuất sắc đó. Tiểu Triệu, bây giờ tôi lập tức quay về, cậu chuẩn bị tài liệu để tôi đi hội báo với cục trưởng.

- Rõ. Chu đội trưởng, tôi đã chuẩn bị tài liệu hoàn thiện rồi, chỉ chờ cô trở về thôi!

Tiểu Triệu nói.

Chu Hân Mính dập máy, tinh thần hưng phấn nói với Diệp Lăng Phi rằng:

- Lần này vụ án của Tiêu Triều Dương rốt cục đã có điểm đột phá rồi, quả đúng như anh dự liệu, rất có khả năng Tiêu Triều Dương đã bị Dương Tử ám sát, nhưng mà bây giờ em phải quay về đại đội cảnh sát hình sự sau đó còn cần báo cáo với cục trưởng, cụ thể việc phá án và bắt giam thế nào còn phải chờ chỉ thị của cục trưởng!

- Hân Mính, làm cho tốt!

Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Hân Mính, khích lệ:

- Anh tin rằng lần này nhất định em có thể phá được vụ trọng án này.

Hồng Phấn Đế Quốc bắt đầu kinh doanh từ sáu giờ tối, bây giờ mới chỉ hơn một giờ chiều. Hồng Phấn Đế Quốc còn chưa mở cửa đón khách. Trong phòng VIP trên tầng ba ở Hồng Phấn Đế Quốc, Dương Tử cầm chén rượu vang, ngồi trên ghế salon, hai chân bắt chéo, ánh mắt hắn nhìn vào người đàn ông đang đứng đối diện.

- Mày xác định Tần Dao đã chết rồi sao?

Dương Tử hỏi.

Người đàn ông kia gật đầu, đáp:

- Là do Phong Tử (kẻ điên) nồ súng, em tận mắt nhìn thấy Phong Tử bắn trúng trái tim của con bé đó!

- Lẽ nào bắn trúng trái tim thì nhất định sẽ chết sao?

Dương Tử nhấp một ngụm rượu vang, miệng thì nhâm nhi, ánh mất sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, hắn cười lạnh nói:

- Mày và Phong Tử làm tao thất vọng quá, chút chuyện nhỏ như vậy mà làm cũng không xong. Tao đã nói với bọn mày bao nhiêu lần, không nên quá kiêu ngạo, làm việc phải sạch sẽ lưu loát một chút không được sao, thế mà bọn mày vẫn không chịu nghe. Cái thằng điên Phong Tử kia còn muốn xuống xe bắn thêm phát nữa, lẽ nào hai người bọn mày không biết bắn nhiều hơn mấy phát để nhanh chóng giết chết con quỷ nhỏ kia sao. Nếu như con quỷ nhỏ đó không chết, mày bảo ông chủ sẽ xử lý chúng ta như thế nào, mày tất phải biết rõ thủ đoạn của ông chủ, không cần tao nhiều lời nữa nhỉ.

Người đàn ông kia vừa nghe vậy, “bụp” một tiếng quỳ rạp xuống đất, cầu xin:

- Dương ca, anh nhất định phải giúp em mà, em cho rằng phát súng của Phong Tử bắn trúng trái tim của con bé kia, nó nhất định sẽ phải chết vì thế nên em mới quay lại. Dương ca, nếu không thì anh cho em thêm một cơ hội nữa, em lập tức điều tra xem con bé đó đã chết hay chưa, nếu như nó chưa chết, em nhất định sẽ tự tay giết nó.

- Xem ra bây giờ cũng chi có thể làm như vậy thôi!

Dương Tử nói.

- Đa tạ Dương ca, đa tạ Dương ca!

Người đàn ông kia nghe thấy vây, vội vàng cảm ơn Dương Tử, ngay khi hắn ta mới nói được lời cảm ơn thứ hai, chỉ nghe “đoàng” một tiếng, trên trán người đàn ông kia xuất hiện một lỗ máu, bụp, người đàn ông ngã xuống dưới chân Dương Tử. Dương Tử cất khẩu súng vào trong người, cười lạnh nói:

- Loại phế vật như thế này ta có thể yên tâm giao việc đi làm sao, lưu lại chỉ khiến ta thêm phiền toái!

Dương Tử nói xong, cầm chén rượu vang đổ lên thi thể của người đàn ông, rượu và máu chảy chung một chổ. Dương Tử ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tiểu Thất đang đứng ở cửa, thản nhiên nói:

- Tiểu Thất, xử lý sạch sẽ cỗ thi thể này!

Tiểu Thất chỉ hơi gật đầu, đi tới chỗ tử thi, khom lưng nắm chân của người đàn ông, kéo ra ngoài cửa. Ngay khi Tiểu Thất mới vừa đi ra, cánh cửa phòng VIP bị đẩy ra. Mễ Tuyết xinh đẹp gợi cảm mặc một bộ xườn xám đi đến. Mễ Tuyết thấy Tiểu Thất đang kéo một cỗ thi thể, nhíu nhíu mày, nói:

- Tiểu Thất, nếu cậu cứ lôi hắn ra ngoài như vậy, tôi sẽ phải tốn rất nhiều thời gian để xử lý vết máu của thằng khốn này, cậu sẽ không tha lôi hắn ra ngoài kiểu này nữa chứ?

Tiểu Thất liếc nhìn Dương Tử, Dương Tử gật đầu với Tiểu Thất. Tiểu Thất lập tức đi ra ngoài gọi người tới, mang theo một cái túi, sau khi ném thi thể vào bên trong túi, hai người mới khênh ra ngoài. Mễ Tuyết đi vào, lấy một lọ nước thơm ở trong góc phòng, phun ra khắp nơi, trong lúc phun ả vẫn nói:

- Khắp nơi toàn là mùi máu tươi. Dương Tử, anh thật là, sao lại giết người ở chỗ này, lẽ nào anh tìm chỗ khác không được sao?

- Ở đây tiện hơn!

Dương Tử đứng dậy, lấy hai chiếc ly đế cao, rót rượu vang vào hai ly, đưa một ly cho Mễ Tuyết, nhẹ nhàng nói:

- Mễ Tuyết, mọi chuyện sao rồi, cái tên Từ Hàn Vệ kia nói như thế nào?

- Hắn còn có thề nói như thế nào, hắn đang ước gì Chu Hồng Sâm chết sớm đi một chút nữa là!

Mễ Tuyết phun nước thơm xong, ngồi xuống salon, tay cầm ly rượu, cười nói với Dương Tử:

- Nhưng mà Từ Hàn Vệ đã nghĩ ra một biện pháp giải quyết, tôi đang giúp hắn chọn người thích họp đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui