Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi gọi điện cho Chu Hân Mính nhưng không có ai nhấc máy. Hắn cầm điện thoai trên tay, thắc mắc tại sao Chu Hân Mính lại không nghe điện.

- Diệp đại ca, được chưa?

Trịnh Khả Nhạc đang ngồi trên ghế lái xe. Cô kéo cửa kính xuống, thò đầu ra ngoài, thấy Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại đang đứng bên ngoài xe, cô giục nói:

- Diệp đại ca, em muốn đi hát. Em muốn đi nhảy, em còn muốn...

- Được rồi, được rồi. Thôi đi, em còn ồn nữa anh sẽ để em ở đây đó. Cho em muốn về nhà cũng không thể về được!

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại cho vào túi, chạy qua bên kia xe, lên xe.

- Diệp đại ca, giờ trên người em không có một xu nào đâu. Anh mà ném em ở đây. Em ngay cả nhà cũng không về được rồi.

Trịnh Khả Nhạc nói với giọng tựa say say, nói:

- Em sẽ bám chặt lấy anh, anh đi đâu em đi đó!

Diệp Lăng Phi thắt chặt dây an toàn, nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì rượu của Trịnh Khả Nhạc, nhịn không được đưa tay nhéo lấy mũi Trịnh Khả Nhạc cái, mở miệng nói:

- Em ngoan ngoãn ngồi đó cho anh, đừng có nghịch nữa!

Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa quán KTV đại chúng của Tôn Hồng. Lúc này, người trong quán KTV không nhiều. Diệp Lăng Phi đưa Trịnh Khả Nhạc vào, vừa hay gặp ngay Tôn Hồng.

Tôn Hồng vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi liền vội vàng tiến lại chào, mở miệng nói:

- Diệp tiên sinh, sao cậu lại qua đây thế này?

Trịnh Khả Nhạc khoác tay Diệp Lăng Phi. Cô thấy người đàn ông lạ này nói chuyện với Diệp Lăng Phi. Trịnh Khả Nhạc càng gắn chặt lấy Diệp Lăng Phi, hiển nhiên trông rất thân thiết. Tôn Hồng chỉ nhìn Trịnh Khả Nhạc một cái, cũng không có bất cứ phản ứng gì.

- Tôi dẫn bạn tới đây hát. Tôn Hồng, chúng ta chọn một phòng đi chứ!

Diệp Lăng Phi nói.

Tôn Hồng vừa nghe thấy thế, liền vội vàng gọi một người phục vụ lại, để người phục vụ đó dẫn Trịnh Khả Nhạc tới phòng hát. Hắn kéo Diệp Lăng Phi ngồi lên ghế sofa ở đại sảnh của KTV.

- Diệp tiên sinh, hai ngày này tôi vẫn định tìm cậu bàn chuyện!

Tôn Hồng nói.

- Tìm tôi bàn chuyện?

Diệp Lăng Phi có chút ngạc nhiên. Hắn đưa tay tìm thuốc. Tôn Hồng liền vội vàng cầm thuốc và lửa đưa cho Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp tiên sinh, hút thuốc của tôi đây!

Tôn Hồng đích thân châm lửa cho Diệp Lăng Phi xong, hắn mới tiếp tục nói:

- Diệp tiên sinh, hai ngày này tôi đang tính tới việc mà đại tiểu thư nói muốn mở công ty giải trí. Thực ra không phải tôi không muốn làm mà vì căn bản tôi không có hiểu. Diệp tiên sinh, không phải cậu không biết, để tôi đánh đấm tôi còn biết làm chứ, giờ, bảo tôi làm việc này, chẳng khác nào giết tôi đi cho xong.

Diệp Lăng Phi nghe xong, liền bật cười. Hắn đưa tay vỗ vỗ lên vai Tôn Hồng nói:

- Tôn Hồng, việc này không cần ông phải lo. Tôi sẽ giúp, không vấn đề gì đâu. Giờ các ông cứ chuyên tâm lập kế hoạch là được rồi. À, đúng rồi, Tiêu Vũ Văn chẳng phải nói với tôi kế hoạch đã làm gần xong rồi sao. Sao tôi vẫn chưa thấy bản kế hoạch ấy đâu cả?

- Đại tiểu thư của chúng tồi nói đợi hai hôm nữa, nói phải làm cho bản kế hoạch thật hoàn mỹ rồi mới đưa cho cậu!

Tôn Hồng nói:

- Diệp tiên sinh, chuyện này tôi thực sự không rành lắm. Mong câu giúp đỡ nhiều!

- Ồ, không vấn đề gì!

Diệp Lăng Phi nói với Tôn Hồng:

- Hay thế này đi, giờ tôi cũng không có việc gì cả, cậu bảo Tiêu Vũ Văn cầm bản kế hoạch tới đây. Tôi ở đây đợi cô ấy!

- Thế thì không hay lắm!

Tôn Hồng ngập ngừng nói:

- Đại tiểu thư nhà chúng tôi hình như.., hình như rất có cảm tình với Diệp tiên sinh. Tóm lại, tôi lo sẽ xảy ra chuyện!

- Xảy ra chuyện gì được chứ, không phải ông định nói là do tôi dẫn theo cô gái kia đó chứ. Yên tâm đi, chuyện cần xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Tất cả đều nhờ phúc đại tiểu thư nhà các ông đó. Đi đi, gọi Tiêu Vũ Văn lại đây!

- Vâng, thế giờ tôi sẽ đi tìm đại tiểu thư!

Tôn Hồng trả lời.

Diệp Lăng Phi và Tôn Hồng chia tay xong. Hắn liền được một nữ phục vụ dẫn đường tới phòng hát. Vừa bước vào phòng hát, đã thấy Trịnh Khả Nhạc cầm trên tay đồ uống đã được pha chế xong, đang ngồi uống rượu. Một nam phục vụ đưa đồ uống đã được pha chế xong đặt lên bàn trước mặt Trịnh Khả Nhạc. Người nam phục vụ đó pha xong, liền quay người, đi ra ngoài.

Diệp Lăng Phi cản người đó lại, hỏi:

- Tôi đâu có gọi đồ uống?

- Diệp tiên sinh, ngài không nhớ tôi nữa sao. Tôi vốn là người của Phủ Đầu Bang mà!

Người phục vụ đó cười nói:

- Đây là đường chủ của chúng tôi dặn, tặng miễn phí cho ngài!

- À, thì ra là thế.

Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ lên vai người phục vụ đó, nói:

- Ừm, không tôi nhớ. Biết pha chế đó. Tôi còn tưởng mấy người các cậu chỉ biết đâm chém chứ!

- Diệp tiên sinh, ngài đừng đùa tôi nữa. Tôi đây cũng là vì đường chủ ép thôi. Đường chủ phái tất cả anh em tới các tụ điểm khác nhau. Đường chủ nói bây giờ thiếu người, sai chúng tôi ra đỡ chân đỡ tay. Nói gì mà qua một thời gian nữa, cho chúng tôi chuyển vào văn phòng, giống như mấy người ngồi văn phòng chiếu trong xưởng phim đó. Diệp tiên sinh, chuyện này có thật không!

- Đương nhiên thật rồi. Làm cho tốt vào, Chỉ thời gian ngắn nữa là các cậu sẽ vào ngồi làm trong văn phòng. Không chừng còn đóng phim nữa ấy chứ. Tốt hơn nhiều so với việc các cậu ngày ngày nơm nớp lo sợ.

Người nam phục vụ đó gật đầu lia địa, nói xong câu “có gì cứ gọi tôi” xong rồi đi ra ngoài. Trịnh Khả Nhạc vừa uống xong cốc rượu, liền đặt xuống, cầm lấy micro, gọi Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp đại ca, mau qua đây. Chúng ta cùng nhau hát nào!

Diệp Lăng Phi ngồi xuống. Hắn cởi cúc áo cổ ra, tự rót cho mình một cốc rượu rồi nói với Trịnh Khả Nhạc:

- Khả Nhạc, em tự hát đi. Anh chỉ tới chơi cùng với em thôi. Anh chịu trách nhiệm nghe, không hát!

Trịnh Khả Nhạc cầm micro, tới bên lòng Diệp Lăng Phi. Trịnh Khả Nhạc tuy người cao hơn mét bảy, nhưng lại gầy, Cô ngồi trên người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy cô quá nặng.

Một tay ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, một tay cầm micro nói:

- Diệp đại ca, anh hát cùng với em đi. Xin anh đó. Một mình em hát chẳng có gì hay cả!

Tay phải Diệp Lăng Phi đặt lên chiếc đùi thon của Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc mặc chiếc váy ngắn, cùng chiếc tất da dài tới tận đùi. Tay Diệp Lăng Phi đặt đúng vào đoạn có làn da nõn nà không bị tất che.

Diệp Lăng Phi cảm thấy quan hệ giữa hắn và Trịnh Khả Nhạc đã rất thân thiết rồi. Thế nên, có sờ đùi Trịnh Khả Nhạc cũng cảm thấy rất tự nhiên.

- Em tự hát đi. Anh nghe không được sao?

Diệp Lăng Phi nói:

- Không thì lúc nào em hát mệt rồi anh sẽ hát!

- Được, thế cũng được!

Trịnh Khả Nhạc nói xong liền đưa môi thơm lên miệng Diệp Lăng Phi một cái, sau đó mới cầm micro, chọn xong bài liền hát.

Trịnh Khả Nhạc hát xong một bài. Cô liền đặt micro xuống, nghiêng người. Hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, chủ động hôn lấy Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, đưa tay đặt ngay lên bộ ngực sữa của Trịnh Khả Nhạc, nồng nhiệt hôn lấy Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc uống rượu cũng nhiều rồi nên cô chủ động hơn hẳn khi nồng nhiệt hôn Diệp Lăng Phi trong phòng hát.

Sau một hồi hôn thắm thiết. Trịnh Khả Nhạc hai mắt đã phát ra tia sáng mê hồn. Cô đưa miệng đến bên tai Diệp Lăng Phi, nhỏ giọng nói:

- Diệp đại ca, em muốn cùng với anh.., với anh.., làm chuyện đó!

Nói thật. Diệp Lăng Phi sớm đã bị Trịnh Khả Nhạc đốt lửa dục vọng lên rồi. Hắn vừa nghe thấy Trịnh Khả Nhạc nói vậy liền cười nói:

- Được thôi, anh không bao giờ từ chối những người tự tìm đến cả. Có điều, lúc nào em chịu không được thì đừng có tìm anh đó!

- Diệp đại ca, anh thật xấu chết được!

Trịnh Khả Nhạc mắng.

Diệp Lăng Phi cũng không khách sáo gì, đưa tay nhéo nhéo hạ thân của Trịnh Khả Nhạc, ngay lúc Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi đang thắm thiết trong phòng, bỗng cửa phòng bị người đẩy ra. Một người lao vào, Vì đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo nên Diệp Lăng Phi không nhìn rõ người bước vào là ai. Đợi nhìn rõ người vừa bước vào xong, Diệp Lăng Phi liền rút tay ra khỏi hạ thân của Trịnh Khả Nhạc, đưa tay ôm Trịnh Khả Nhạc đặt qua một bên, cũng không có chút ái ngại nào, đưa tay vỗ vỗ chồ bên cạnh hắn trên ghế sofa nói với Tiêu Vũ Văn:

- Vũ Văn, em tới rồi à, ngồi đây!

- Anh được đó. Anh dám mò tới đây hẹn hò với người đẹp cơ đấy!

Tiêu Vũ Văn trên tay cầm tập văn kiện dày dày. Cô vừa bước vào phòng, liền bật đèn trong phòng lên. Căn phòng lập tức sáng tò. Tiêu Vũ Văn ngồi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, đẩy cốc rượu trước mặt qua một bên tạo một khoảng trống xong. Pằng một cái, Tiêu Vũ Vãn ném đống văn kiện xuống bàn, nói:

- Đều ở đây cả, anh xem đi!

Trịnh Khả Nhạc bị sự đột ngột xông vào của Tiêu Vũ Văn phá vỡ không khí nồng thắm giữa cô vào Diệp Lăng Phi. Khuôn mặt đỏ bừng của cô vẫn chưa kịp tiêu tan. Trịnh Khả Nhạc hiển nhiên có chút xấu hổ, khác hẳn so với Trịnh Khả Nhạc thường ngày. Ngay khi Diệp Lăng Phi đưa tay cầm lấy văn kiện xem. Trịnh Khả Nhạc liền vội vàng đứng dậy, nói với Diệp Lăng Phi:

- Em đi vệ sinh lát!

Nói xong, cô chạy thẳng ra ngoài.

Ánh mắt của Tiêu Vũ Văn luôn dõi theo Trịnh Khả Nhạc nãy giờ. Mãi tới lúc Trịnh Khả Nhạc bước ra ngoài, cô mới chịu thôi. Cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói giọng ganh tỵ:

- Anh đúng là tên đàn ông xấu xa. Ở nhà đã có vợ rồi còn ra ngoài ôm ấp người tình nữa. Mà sao em cứ thấy cô gái này quen quen nhỉ

Diệp Lăng Phi vừa mở tập tài liệu, nghe thấy giọng nói ganh tỵ của Tiêu Vũ Văn, Diệp Lăng Phi liền lắc đầu nói:

- Vũ Văn, em còn dám nói hả. Anh giờ loạn như vậy cũng đều là do em làm loạn cả đó. Em không nhớ mình đã từng làm ra chuyện gì sao?

- Em làm chuyện gì nào?

Tiêu Vũ Văn không hiểu hỏi.

- Em còn giả vờ hồ đồ nữa cơ đây!

Diệp Lăng Phi đặt tập tài liệu xuống, một tay ôm lấy Tiêu Vũ Văn. Hắn lấy sức nhéo mông Tiêu Vũ Văn một cái, mở miệng nói:

- Em thật không nhớ sao. Chẳng lẽ em đã quên mất chuyện bỏ thuốc mê tối hôm đó. Đây đều là chuyện do em làm cả đấy. Nếu em không bỏ thuốc mê, anh có làm chuyện đó không?

Tiêu Vũ Văn mông đau điếng, kêu ai da tiếng. Hai tay liền hết sức đẩy đẩy tay đang nhéo mông cô của Diệp Lăng Phi, liền miệng nói:

- Diệp đại ca, em sai rồi, em sai rồi. Anh đừng nhéo nữa, đau chết được!

- Anh hận một nỗi không thể nhéo cho em nhéo tới mức không giãy được nữa thì thôi ấy chứ. Có thế anh mới có thể giải tỏa nỗi hận trong lòng.

Diệp Lăng Phi nói.

- Diệp đại ca. Diệp đại ca. Em đã nói em sai rồi mà. Anh tha cho em đi!

Tiêu Vũ Văn được Diệp Lăng Phi nhắc mới nhớ ra chuyện hôm đó. Giờ nghĩ lại, thực sự là do chuyện hôm đó cô làm ra nên mới khiến Diệp Lăng Phi mắc phải bao nhiêu phiền phức như vậy.

Tiêu Vũ Văn cảm thấy trong lòng có chút hối hận. Nãy cô thấy Diệp Lăng Phi và một cô gái xinh đẹp ngồi trong phòng âu âu yếm yếm thực sự khiến Tiêu Vũ Văn cảm thấy có chút ghen tỵ. Nhưng, giờ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, Tiêu Vũ Văn ngược lại lại cảm thấy cô có lỗi với Diệp Lăng Phi. Tiêu Vũ Văn vội vàng dịu giọng nói:

- Diệp đại ca, thôi mà. Anh đừng giận nữa. Thời gian gần đây thấy anh không thèm để ý tới em, trong lòng em cũng thấy khó chịu lắm!

Tiêu Vũ Văn thấy Diệp Lăng Phi không nói gì. Cô lại đưa môi tới bên tai Diệp Lăng Phi, nói:

- Hay tối nay em để anh muốn làm gì thì làm. Được không? Anh hài lòng thì thôi!

- Được đó, ý kiến này không tồi. Đáng để suy xét!

Diệp Lăng Phi lúc này mới gật đầu.

Tiêu Vũ Văn thơm lên mặt Diệp Lăng Phi một cái, ngay sau đó lại nhỏ giọng nói:

- Diệp đại ca, có phải anh đã có quan hệ vói cô gái đó rồi không?

Tiêu Vũ Văn vừa nói xong câu này, lại bị Diệp Lăng Phi nhéo một cái nữa vào mông.

Cô lại kêu ai da một tiếng. Vừa dứt lời, Trịnh Khả Nhạc đã bước vào phòng. Hiển nhiên Trịnh Khả Nhạc vừa đi rửa mặt về, trên mặt cô còn hơi ẩm ẩm. Trịnh Khả Nhạc bước vào, ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi.

- Các em đều quen cả rồi, không cần anh phái giới thiệu nữa chứ!

Diệp Lăng Phi nói.

Trịnh Khả Nhạc nhớ rất rõ Tiêu Vũ Văn, Sao cô có thể quên được cô gái đã hạ thuốc mê hôm đó chứ. Trịnh Khả Nhạc gật đầu nói:

- Diệp đại ca, em quen cô ấy.

- Diệp đại ca, em chỉ thấy quen thôi. Chứ không biết cô ấy tên gì. Diệp đại ca, anh giới thiệu chút đi!

Tiêu Vũ Văn rất tự nhiên ghé người sát vào người Diệp Lăng Phi, tay cầm lấy cốc rượu, khẽ nhấp môi một cái.

- Cô ấy là Trịnh Khả Nhạc, là thư kí của Tổng giám đốc công ty trước đây của anh!

Diệp Lăng Phi nói xong liền cầm lấy bản kế hoạch đó xem. Tiêu Vũ Văn nghe Diệp Lăng Phi giới thiệu xong thân phận của Trịnh Khả Nhạc, liền nhỏ giọng nói vào tai của Diệp Lăng Phi:

- Thì ra là nữ đồng nghiệp của Diệp đại ca, hì hì!

Diệp Lăng Phi không thèm để ý câu này của Tiêu Vũ Văn. Hắn chỉ quan tâm xem bản kế hoạch. Diệp Lăng Phi cùng không được coi là người có kinh nghiệm phong phú trong vấn đề quản lý kinh doanh. Nhưng cùng không có nghĩa rằng Diệp Lăng Phi không hiểu về việc quản lý kinh doanh. Thậm chí, hắn còn có những cách nghĩ, chiến lược mà ngay cả những bậc thầy trong kinh doanh cũng không sao nghĩ ra được.

Diệp Lăng Phi xem qua xong, liền đặt bản kế hoạch xuống. Hắn đưa tay cầm lấy cốc rượu, uống một hơi xong mới nói:

- Vũ Văn, anh đã xem qua bản kế hoạch này của em. Có thể nói khá hay. Nhưng trong bản kế hoạch của em có một vấn đề nghiêm trọng. Đó chính là tiền vốn. Em đã nghĩ qua nếu dựa theo bản kế hoạch này của em mà làm sẽ tốn bao nhiêu kinh phí chưa?

- Em tính qua rồi. Theo bản kế hoạch này, em cần phải thuê một căn nhà hai tầng. Một tầng chuyên dùng cho kinh doanh vui chơi giải trí, ví dụ như loại quán KTV. Một tầng dùng làm trung tâm điện ảnh. Thuê hai tầng chi phí một năm khoảng tầm tám trăm tới một triệu. Cộng thêm tiền mua các đồ dùng văn phòng, ít nhất cũng phái mất ba trăm tới bốn trăm nữa. Đây mới chỉ là lĩnh vực văn phòng. Nếu là trung tâm điện ảnh, nhất định phải có phim của chính mình, vốn đầu tư này thì lớn rồi, ít nhất cũng phải mất hơn chục triệu. Còn phải đầu tư các thiết bị, nhân viên cần thiết nữa, về mảng điện ảnh, em ước tính ban đầu cũng phải mất hai chục triệu. Còn...

Tiêu Vũ Vãn một hơi nói xong. Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Xem qua rồi, em lập công ty kiểu này, vốn đầu tư ban đầu khá lớn. Đây còn chưa tính tới việc đầu tư nếu chính thức khởi quay. Có điều, anh đã nói rồi. Tiền không cần phải lo. Anh sẽ giúp em, ít nhất về vốn đầu tư cho phim sẽ giảm được khá nhiều, ừm, Vũ Văn, em cứ làm theo kế hoạch của em đi. Nếu cần anh, cứ nói vói anh một tiếng.

- Được, về vấn đề tiền bạc. Chúng em không có nhiều tiền như vậy. Tới lúc đó chắc chắn cần sự giúp đỡ của Diệp đại ca rồi. Có điều, tạm thời tiền của chúng em vẫn có thể chi trả được.

Tiêu Vũ Văn nói.

Diệp Lăng Phi gật gật đầu. Đợi chuyện này giải quyết xong. Diệp Lăng Phi bỗng nhận thấy hắn đã phạm phải sai lầm. Chính là gọi Tiêu Vũ Vãn tới đây. Diệp Lăng Phi không ngờ Trịnh Khả Nhạc lại chủ động đề nghị tối nay ở cùng hắn. Thế nên mới gọi Tiêu Vũ Văn tới.

Ngay lúc nãy Tiêu Vũ Văn cũng đề nghị sẽ ở cùng với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi biết rõ Tiêu Vũ Văn và Trịnh Khả Nhạc không giống như Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển ở cùng nhau. Trong lòng Diệp Lăng Phi bất đầu lo lắng, nên tìm lí do gì để giải quyết cả hai mỹ nữ này đây?

Ngay lúc Diệp Lăng Phi còn đang băn khoăn, điện thoại của Diệp Lăng Phi bỗng reo lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn là Bạch Tình Đinh gọi điện tới, hắn liền vội vàng cầm điện thoại bước ra khỏi phòng KTV.

- Bà xã, có chuyện gì thế?

Diệp Lăng Phi cười hỏi.

- Ông xã, Hân Mính có ở cùng với anh không?

Bạch Tình Đình hói.

- Không, sao thế?

Diệp Lăng Phi hỏi:

- Sao đang tự nhiên em lại hỏi tới Hân Mính?

- Ông xã, em không biết nên giải thích thế nào với anh. Em vừa nhận được một tin nội bộ. Hình như bố của Hân Mính xảy ra chuyện rồi!

Bạch Tình Đình lo lắng nói:

- Nguồn tin này của em rất đáng tin. Còn cụ thể là chuyện gì thì em cũng không rõ. Giờ em đang lo Hân Mính sẽ xảy ra chuyện. Nãy em gọi cho Hân Mính nhưng điện thoại của Hân Mính tắt rồi. Em không tìm được cô ấy. Trong lòng em lo lắm!

- Bà xã, em nói bố Hân Mính xảy ra chuyện sao?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, hỏi:

- Em khẳng định chứ?

- Chắc có thể khẳng định được. Tin này em nghe được là từ một khách hàng của em. Anh ta trước giờ hợp tác với Tập đoàn Quốc tế Thế kỉ. Hơn nữa, anh ta còn có quan hệ rất thân thiết với các quan chức trong chính phủ!

Bạch Tình Đình nói.

- Về cơ bản, tin tức của anh ta rất chuẩn. Đều là những tin tức nội bộ trong chính phủ cả!

Diệp Lăng Phi nghe xong, cũng lo lắng hẳn. Hắn giờ rất lo Chu Hân Mính xảy ra chuyện.

Chu Hồng Sâm vốn là thị trưởng. Nên nếu ai muốn động tới Hân Mính, nghĩ tới việc Chu Hồng Sâm là thị trưởng, chắc chắn sẽ không dám động tới Chu Hân Mính. Nhưng, nếu Chu Hồng Sâm xảy ra chuyện, Chu Hân Mính không còn chỗ dựa, như thế những kẻ đó càng dễ dàng động tới Chu Hân Mính. Càng khiến Diệp Lăng Phi sợ hãi hơn chính là điện thoại của Chu Hân Mính lại tắt, căn bản không thể gọi được.

- Bà xã, anh biết rồi. Giờ anh lập tức đi tìm Hân Mính. Em không cần phải lo. Anh tìm được Hân Mính nhất định sẽ gọi cho em!

Diệp Lăng Phi nói xong, lập tức cúp ngay điện thoại. Lúc này, trong đầu Diệp Lăng Phi chỉ có một ý nghĩ, chính là Chu Hân Mính ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui