Đô Thị Tàng Kiều

Sáng sớm ngày thứ hai, Vu Tiêu Tiếu đã chạy đến khách sạn tìm Diệp Lăng Phi. Đợi một hồi lâu, mới nghe thấy tiếng bước chân từ trong phòng vọng ra. Diệp Lăng Phi ra mở cửa, Tiêu Tiếu mang đồ điểm tâm vào trong phòng.

- Bây giờ là mấy giờ rồi mà anh còn chưa dậy. Lười đến thế là cùng.

Vu Tiêu Tiếu đặt điểm tâm lên bàn rồi ngồi xuống ghế. Cô nhìn Diệp Lăng Phi mặc mỗi một cái quần đùi thì ấm ức nói:

-Tối hôm qua rốt cuộc sư phụ và bố em uống bao nhiêu rượu vậy? Tối qua tài xế của bố phải dìu bố vào tận trong nhà. Từ trước tới nay chưa bao giờ em thấy bố em uống nhiều rượu như vậy.

Diệp Lăng Phi quay trở lại giường, lấy ra một điếu thuôc để trên đầu giường và châm lửa và nói:

- Anh không ngờ tửu lượng của bố em lại cao đến vậy. Tối qua bố em và tư lệnh Trương cứ chuốc cho anh mãi. Em tưởng anh uống ít hả?

- Hút cái gì mà hút. Mới sớm tinh mơ ra đã hút với chả hít. Anh không biết như vậy rất có hại cho sức khỏe à?

Nói rồi tiến lại gần chỗ Diệp Lăng phi cầm lấy điếu thuốc hắn đang hút giở và dập tắt.

Diệp Lăng Phi cũng không đi giằng lại. Hắn nói:

- Được thôi, không hút thì không hút. Vậy anh đi tắm thì được chứ gì!

Nói xong hắn đi ra hướng nhà tắm. Vu Tiêu Tiếu đặt chỗ điểm tâm đó xuống bàn. Rồi quay ra phía Diệp Lăng Phi đang ở trong nhà tắm hỏi:

- Sư phụ à, hôm nay anh muốn đi đâu?

- Không biết nữa nhưng bố em nói sẽ gọi điện cho anh. Nói rằng cần đi gặp bí thư Trương gì gì đó. Anh cũng không biết nữa. Em biết đấy với những chức vụ trong chính phủ anh chẳng rõ đâu.

- Bí thư Trương? Lẽ nào là Bí thư Trương ủy viên tỉnh ủy?

Vu Tiêu Tiếu nói.

- A, Em biết rồi. Nhất định là bố em giúp anh nghe ngóng tin tức. Bố em và bí thư Trương đó rất thân. Xem tình hình này chắc chỉ có ông ấy là biết rõ mọi việc nhất.

Nói rồi. Vu Tiêu Tiếu đi về phía cửa sổ kéo rèm lên rồi lại quay về ngồi xuống chỗ của mình hướng về phía nhà tắm nói:

- Em nghĩ tình hình này chắc sẽ sớm có tin tức thôi. Anh đừng có lo nữa.

- Anh làm sao không lo cho được. Ai mà biết giờ này Chu Hân Mính thế nào rồi? Tiêu Tiếu anh hỏi câu này. Tại sao người trên tỉnh lại trực tiếp điều tra thị trưởng Chu.

- Cái này thì sao mà em biết được. Những việc như thế này anh hỏi bố em ý. Bố em sẽ rõ hơn.

Diệp Lăng Phi không hỏi nữa, hắn bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Vu Tiêu Tiếu đã bày đồ ăn sáng lên trên bàn rồi. Hắn ngồi xuống bàn vừa ăn vừa nói:

- Việc này anh nghi ngờ thành phố Vọng Hải có người cố tình ám hại thị trưởng Chu và Chu Hân Mính. Người này quyền lực không nhỏ đâu. Anh nghĩ rất có thể là gã Từ Hàn Vệ đó.

- Em thấy anh nói với em chuyện này cũng chẳng để làm gì.

Vu Tiêu Tiếu nói:

- Anh có sốt ruột như vậy cũng đâu phải cách. Anh cũng chẳng thể biết Chu Hân Mính bị giam ở đâu. Em nghĩ anh nên bình tĩnh lại. Đợi tin tức của bố em hãy hay.

Diệp Lăng Phi gật đầu đồng ý. Ăn xong. Vu Tiêu Tiếu đứng dậy nói với hắn.

- Tối qua em đã trót nói với bố mẹ em hôm nay em phải vào viện kiểm tra sức khỏe. Anh phải dẫn em đi thôi. Ứng phó với tình hình trước đã. Tìm ông bác sỹ giúp em làm tờ chứng nhận sức khỏe giả.

- Như vậy mà cũng được sao.

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên.

- Có gì mà không được. Những việc như thế này em làm nhiều rồi.

Vu Tiêu Tiếu bĩu môi coi như việc đó là chuyện bình thường vậy.

Diệp Lăng Phi dẫn Vu Tiêu Tiếu tới bệnh viện làm cái giấy chứng nhận bị bệnh giả. Hai người vừa bước ra khỏi bệnh viện thì Vu Chấn gọi điện tới, giọng nói có vẻ không tự nhiên. Chỉ nói là đã nói chuyện với Bí thư Trương rồi. Ông ta muốn gặp Diệp Lăng Phi. Nhưng là tối nay ở nhà ông ấy.

Diệp Lăng Phi nóng lòng muốn biết cả nhà Chu Hân Mính bây giờ thế nào.Càng muốn gặp Chu Hân Mính hơn nhưng Vu Chấn nói bây giờ không tiện gặp cô ấy. Địa điểm cụ thể ở đâu phải hỏi bí thư Trương. Vu Chấn còn nhắc nhở hắn nên gặp mặt ông ta. Mặc dù trong điện thoại Vu Chấn không nói rõ ràng nhưng nghe qua giọng nói cũng đoán được rằng cái ông Trương thư ký đó chắc chắn biết rõ Diệp Lăng Phi là ai và muốn gặp mặt hắn. Sau khi nói chuyện điện thoại với Vu Chấn. Diệp Lăng Phi trong lòng đã có tính toán. Chắc chắn là Nhạc Lâm Sơn giúp mình rồi. Có những việc Vu Chấn không tiện nói ra, nhưng chắc chắn khi gặp mặt bí thư Trương thì mình sẽ có được những thông tin mình chờ đợi bấy lâu.

Bây giờ có sốt ruột cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Diệp Lăng Phi đành phải đợi trời tối mới đi gặp bí thư Trương. Vu Tiêu Tiếu nhìn bộ dạng buồn bã của Diệp Lăng Phi thì bèn rủ hắn đi dạo. Hi vọng như vậy sẽ giúp tâm trạng của hắn tốt hơn. Đi dạo cả buổi sáng trong tỉnh. Vu Tiêu Tiếu dẫn hắn tới Bái Nguyệt Đài một địa điểm nổi tiếng nhất trong tỉnh. Từ trên Bái Nguyệt Đài nhìn xuống có thể nhìn thấy nửa thành phố. Tương truyền vào thời Thập quốc Ngũ đại, có một vị vua đã cho xây dựng lên Bái Nguyệt Đài này để thờ thần Mặt Trăng. Trải qua bao mưa gió giờ đây Bái Nguyệt Đài chỉ còn được dựng trên một tảng đá cổ trên đỉnh núi. Vu Tiêu Tiếu đứng trên Bái Nguyệt Đài, dựa vào lan can, nhìn ra xa. Một làn gió nhẹ thổi qua làm rối mái tóc cô, cô đưa tay ra vuốt, rồi nắm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi hỏi:

- Tại sao anh không hỏi em vì sao em không ở nhà đợi mà lại chạy tới đây ngắm cảnh?

- Em chạy đến đây là cũng có lý do của riêng em, hoặc cũng có thể em không muốn chịu sự giám sát của bố mẹ em ở nhà. Tất cả đều có thể xảy ra.

Diệp Lăng Phi đáp.

- Mỗi người đều có lý do của riêng mình. Anh hà tất phải hỏi lý do của em là gì?

Vu Tiêu Tiếu lắc đầu.

- Vậy là anh không hiểu rồi. Sở dĩ em tới thành phố Vọng Hải là muốn tránh mặt một người, một người mà em không muốn gặp chút nào.

Diệp Lăng Thiên đưa cánh tay của Vu Tiêu Tiếu vào lòng nói:

- Chẳng phải anh đã nói rồi sao. Mỗi người đều có một lý do riêng của chính mình.

- Anh không muốn hỏi quan hệ giữa em và người đó sao?

Vu Tiêu Tiếu ngẩng mặt nhìn Diệp Lăng Phi hỏi.

- Anh tin nếu như em muốn nói cho anh biết thì anh không cần phải hỏi tự em cũng sẽ nói.

Vu Tiêu Tiếu gật đầu:

- Sư phụ, em biết rồi. Nhưng bây giờ chưa phải lúc nói cho anh biết. Khi nào thích hợp em sẽ nói cho anh nghe.

Nhà của bí thư Trương nằm ở khu vực gần với Tây Hải. Khu vực này hầu như toàn là nhà của các vị lãnh đạo. Cảnh giới vô cùng nghiêm ngặt. Nếu như không phải Vu Chấn dẫn Diệp Lăng Phi vào thì hắn cũng chẳng dễ dàng vào được khu vực này.

Vu Chấn và ông Trương đó rất quen thân. Sở dĩ như vậy là vì trước đây bố của Vu Chấn đã từng đề bạt ông ta lên làm thư ký tỉnh ủy. Vì vậy hai người này có thể xem như người nhà cả. Nhưng chốn quan trường không đơn giản như trong tưởng tượng của người bình thường. Nếu như không có việc gì thì Vu Chấn cũng rất ít khi tới nhà ông Trương đó.

Lúc gặp bí thư Trương, Diệp Lăng Phi có chút ngạc nhiên. Trong tưởng tượng của hắn một người quyền cao chức trọng như ông ta chắc hẳn phải rất có phúc tướng bệ vệ oai nghiêm. Nhưng sự thật thì xem ra ông ta có vẻ quá gầy. Vu Chấn giải thích rằng do công việc của ông ta quá bận. Bất cứ việc gì cũng muốn làm hết sức mình.

Sau khi Vu Chấn và Diệp Lăng Phi ngồi xuống. Bí thư Trương nhìn khắp người Diệp Lăng Phi. Hắn cảm thấy hết sức kì lạ. Cái ông bí thư Trương này bị làm sao vậy. Tự nhiên cứ nhìn mình chằm chằm như vậy.

- Bí thư Trương, bố tôi hôm qua cũng đã gọi điện cho tôi. Ông cụ cũng rất quan tâm tới việc này. Vọng Hải là tỉnh hội trực thuộc thành phố chúng ta. Hai năm ngy phát triển rất nhanh. Năm đó bố tôi cũng ờ Vọng Hải một thời gian. Và có tình cảm sâu nặng với mảnh đất đó. Vì thế ông cụ muốn bí thư Trương nghiêm túc điều tra vụ này, đừng để người tốt phải chịu oan uổng, và cũng không để người xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Đặc biệt là những quan chức chính phủ càng cần điều tra nghiêm túc hơn những người này. Vì nó ảnh hưởng tới quyền lợi thiết thân của người dân. Những người lãnh đạo trong chính phủ phải trong sạch liêm khiết thì nhân dân mới tin tưởng.

Câu nói đó của Vu Chấn thật tài tình, bí thư Trương sau khi nghe xong mỉm cười nói:

- Tôi cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc. Sở dĩ tôi không phái tổ điều tra xuống Vọng Hải mà dẫn cả nhà Chu thị trưởng lên đây điều tra là vì lo khi xuống Vọng Hải tổ điều tra sẽ bị ảnh hưởng. Trước mắt tôi đã cử Viện trưởng viện kiểm sát ông Tôn phụ trách tổ điều tra. Hai ngày nay ông ấy đang điều tra tất cả những tình tiết liên quan. Hai ngày trước bên Bắc Kinh cũng có gọi điện về giục hỏi tình hình sự việc. Tiểu Vu, ông nói với lãnh đạo tôi rằng nhất định tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này. Tuyệt đối không để người tốt bị oan, càng không thể buông tha kẻ xấu.

Lúc bí thư Trương nói chuyện, ánh mắt ông ta không ngừng dò xét Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không hiểu bí thư Trương rốt cục muốn làm cái gì, sao cứ chằm chằm nhìn hắn thế?

Nhưng hắn đâu biết rằng, bí thư Trương chằm chằm nhìn hắn như vậy chính là đang đoán xem rốt cục hắn là người thế nào. Hôm nay bí thư Trương gặp mặt Diệp Lăng Phi chính là vì Nhạc Lâm Sơn. Xem ra một câu nói bình thường của Nhạc Lâm Sơn cũng mang tính cực kỳ quan trọng.

Hôm nay bí thư Trương đã gọi viện trưởng viện kiểm soát Tôn người phụ trách điều tra Chu Hồng Sâm vào văn phòng để hỏi qua trình tiến triển của việc điều tra vụ án.

Theo lời tường thuật của viện trưởng Tôn thì tội danh lớn nhất tính cho tới nay của Chu Hồng Sâm là tham ô. Theo thông tin tình báo thì trong khi đảm nhiệm chức phó thị trưởng, ông ta đã dùng mọi thủ đoạn phi pháp để chiếm đoạt khoảng tiền lớn làm của riêng. Sau khi làm thị trưởng, Chu Hồng Sâm đã nhận tiền hối lộ của tập đoàn Quốc tế Thế kỷ nhằm ngầm định bán xưởng dệt lại cho tập đoàn Quốc tế Thế kỉ. Chi là sau này do một số nguyên nhân khác mà xưởng dệt đó không rơi vào tay tập đoàn Quốc tế Thế kỉ. Đồng thời trong thời kỳ đảm nhận chức thị trưởng, hắn ta còn làm quan hệ với nữ sinh, bao hai bồ nhí.

Bí thư Trương lại hỏi người tình báo và cả nhân chứng rất nhiều câu hỏi rồi mới cho viện trưởng Tôn ra ngoài. Căn cứ vào kinh nghiệm của bí thư Trương cùng với nhân chứng vật chứng đã quá rõ ràng thì Chu Hồng Sâm rất dễ bị kết tội tham ô. Còn về con gái của Chu Hồng Sâm thì khả quan hơn, ngoài vài người làm chứng rằng cô ta nhận hối lộ và cấu kết với xã hội đen, nhưng lại không hề có vật chứng. Bí thư Trương cảm thấy thật sự khó xử, vụ án Chu Hồng Sâm đối với ông mà nói đúng là sự thách thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui