Đô Thị Tàng Kiều

SuSan rất không tin những lời của Diệp Lăng Phi.Cô luôn cho rằng mình luôn quang minh chính đại, luôn vì lý tưởng của mình mà phấn đấu. Nhưng những lời nói vừa rồi của hắn đã buộc cô chấp nhận một sự thật.Trên trái đất này không phải nơi nào cũng có ánh nắng mặt trời.

Cô rất muốn tìm lý do để phản lại lời nói của hắn thậm chí cô còn muốn tìm ra khe hở trong những lời nói ấy từ đó bác bỏ lời nói của hắn. Nhưng, SuSan thất bại rồi, cô không tìm được bất cứ lý do gì thích hợp. Cô cắn chặt môi.Trong lòng vô cùng đau khổ đột nhiên cô cầm ly rượu trước mắt cạn hết. Cô đặt lại chiếc ly trên bàn. Đôi mắt đầy vẻ phẫn nộ nhìn hắn nói:

-Tôi không biết rốt cuộc anh có quan hệ gì, cứ coi như anh một tay che trời đi Satan. Tôi vẫn phải bắt anh, tôi phải báo thù cho đồng nghiệp của tôi. Là do anh tự tay giết chết cô ấy. Tôi đã thề nhất định phải bắt tên khốn nhà ngươi về!

Nghe những lời này của SuSan bỗng Diệp Lăng Phi cười lớn,vừa cười vừa lắc đầu cảm giác như câu nó đó của SuSan thật buồn cười.Nhìn hắn như vậy SuSan tức giận hỏi:

-Mày cười cái gì? Lẽ nào tao nói sai à! Đồ khốn!

-Su San,cô cho rằng thế nào? Tôi cảm nhận đây là câu nói thú vị nhất trong ngày mà tôi được nghe đó. Cô nói tôi giết đồng nghiệp của cô. Tôi hỏi cô cô tận mắt nhìn thấy tôi giết cô ấy sao?

-Cô ấy luôn điều tra ngươi. Vì điều tra ngươi nên cô ấy mới đi Châu Phi rồi chết. Lẽ nào ngươi không phải hung thủ. Sở dĩ ngươi giết cô ấy vì ngươi sợ chuyện của ngươi bại lộ. Ngươi sợ bị vào tù!

Câu nói này của SuSan lại làm cho Diệp Lăng Phi không nhịn được cười chảy ra nước mắt.Hắn nhìn SuSan rồi nói:

-Cô cho rằng tôi giết cô ta sao? Vừa nãy tôi nói với cô rồi, Tôi có những mối quan hệ tốt hơn là các cô tưởng, cứ cho là các cô bắt được tôi, họ lại cũng lại thả tôi ra thôi. Tôi nói thật cho cô biết, Su San đồng nghiệp của cô là tự chết. Tôi vốn định cứu cô ta tiếc là cô ta không thể sống được nữa!

-Nói dối!

-Cô muốn nghe thì nghe,không muốn nghe tôi cũng hết cách. Su San,nói cho cô biết nếu tôi thật sự bị bắt tôi sẽ không nói cho cô biết thân phận của tôi. Lại nói cho cô một việc, cô có nhớ lần trước cô tới Vọng Hải bị người khác ám hại không? Nếu không phải tôi cứu cô thì cái mạng nhỏ của cô bây giờ cũng không còn rồi! Vĩ Đức Lý là bạn cũ của tôi, lần trước khi anh ta tới Vọng Hải, tôi đã gặp mặt anh ta. Sở dĩ tôi cứu cô chỉ vì tôi nể mặt anh ta. Tôi cũng không muốn cô chết dưới tay anh ta ở Vọng Hải này. Ngoài ra còn cung cấp cho cô một tin tức miễn phí nữa Vĩ Đức Hoa bị giết là do Diệp Phong chủ mưu đó. Nếu cô thật sự có bản lĩnh thì đi bắt Diệp Phong là được rồi. Chỉ sợ cô không tìm được hắn.

Su San nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì không còn tự chủ nữa trừng mắt nhìn Chu Hân Mính đang đứng cạnh Diệp Lăng Phi. Từ trước tới nay cô luôn nghĩ là do Chu Hân Mính cứu cô. Chu Hân Mính gật đầu nói:

-Su San! Lần đó đúng là Diệp Lăng Phi cứu cô chứ không phải tôi!

Mặt Su San bỗng trắng bệch, không dám tin nói:

-Satan, tại sao ngươi lại cứu ta. Ngươi không biết ta đang muốn bắt ngươi sao?

-Vừa nãy tôi nói qua rồi. Tôi hoàn toàn không lo lắng việc cô tới bắt tôi.

Hắn vừa nói vừa cầm chai rượu tựrót cho mình một ly rồi lại rót cho ly rượu trống không của Su San. Rồi đặt rượu một bên tay phải bưng ly rượu nói:

-Su San cô là một cảnh sát quốc tế. Ngay kể cả Vĩ Đức Lý không quan tâm tới cô tôi cũng sẽ cứu cô!

Su San nhìn Diệp Lăng Phi. Bây giờ cô không làm sao hiểu được người đàn ông này. Từ trước tới nay cái tên Satan đã giống như tên nhân vật trong truyện thần thoại, xuất hiện trong điều tra các vụ án. Su San chỉ căn cứ vào các vụ án ấy mà đoán ra vẻ ngoài và tính cách của hắn. Đối với cô mà nói, Satanlà một kẻ hung ác, giết người không chớp mắt. Nhưng khi cô thật sự nhìn thấy ảnh của hắn cô mới thấy rằng mình đã nhầm!

Lúc đó, Satan ngồi ngay trước mặt cô. Cô thật không thể tưởng tượng người ngồi trước mặt mình bây giờ và cái tên Dã Thú lần trước bị bắt lại là cùng một tổ chức.

Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Su San nhịn không được lại cười:

-Su San tôi nghĩ ra một chuyện!

Hắn nói tới đây rồi nhìn sang cô gái tóc bạch kim đang ngồi cạnh Su San rồi lại quét ánh mắt lên người Su San nói:

-Tôi biết lần này hai người tới Hải Nam này không phải vì tôi mà là điều tra một thành viên trong tổ chức buôn lậu. Nếu như tôi đoán không nhầm tổ chức đó rất lớn mạnh thậm chí còn có quan hệ với một vài tổ chức lớn mà các cô không bao giờ dám đắc tội. Tôi cần phải nhắc cô cẩn thận một chút. Đừng có như lần trước lại bị người khác vu oan đó!

-Cái gì?

Su San kinh ngạc. Su San bị từng lời từng lời của Diệp Lăng Phi làm cho chấn động. Bây giờ cô lại càng kinh ngạc hơn khi hắn biết mục đích cô tới Vọng Hải lần này. Càng ngày cô càng thấy sự đáng sợ hắn nhưng điều làm cô kinh ngạc hơn chính là câu nói cuối cùng của hắn. Tổ chức buôn lậu lại có quan hệ với những tổ chức khác. Những cái này cô hoàn toàn không biết. Bây giờ cô không còn thiết tha gì tới việc bắt Diệp Lăng Phi nữa, cô chỉ muốn biết được thật nhiều tin tức từ Diệp Lăng Phi mà thôi thế là vội hỏi:

- Nói như vậy chẳng nhẽ anh biết rõ về tổ chức ấy sao?

- Su San! Tôi nghĩ cô nhầm rồi tôi chỉ là tùy hứng nói ra thôi chứ chẳng biết gì về tổ chức đó cả. Còn về việc tại sao tôi lại biết được tin tức này đều là do cô giúp. Vì thế mới nói những gì tôi biết còn ít hơn cô nhiều.

Diệp Lăng Phi vừa nói tới đây thì dừng lại, ánh mắt quét qua người đàn ông đang đi về phía Bạch Tình Đình.

Hắn nhíu mày nói:

-Su San tôi tin người cô đang tìm ở bên kia. Nhưng mà tôi rất ghét hắn ta. Tôi tránh mặt một chút.

Vừa nghe hắn nói như vậy Su San nhìn ngay về phía người đàn ông kia. Lúc nhìn rõ người đàn ông đó chính là người bọn họ đang điều tra Trịnh Thiên Soái thì Su San không kiềm chế được kéo tay người bạn của mình, người con gái đó cũng để ý tới hắn rồi. Hai người làm bộ không nhìn thấy Trịnh Thiên Soái, cùng nhau uống rượu.

Diệp Lăng Phi không hiểu tại sao Trịnh Thiên Soái lại thiêng tới vậy, lại xuất hiện ở nơi này. Điều này làm Diệp Lăng Phi cảm thấy khó chịu, hắn không muốn Trịnh Thiên Soái tán vợ của mình. Hắn bước lại gần đúng lúc Trịnh Thiên Soái định chào hỏi Bạch Tình Đình thì cướp lời:

-Bà xã. Chúng ta lên về sớm thôi!

Bạch Tình Đình cũng thấy ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Trịnh Thiên Soái. Lúc nhìn thấy hắn đi về phía mình thì trong lòng đã nghĩ làm thế nào để đối phó với hắn. Sự xuất hiện của Diệp Lăng Phi thật đúng lúc làm cô khỏi phải phiền não nữa.Bạch Tình Đình đặt ly rượu xuống, nói với Vu Tiêu Tiếu và Tiêu Vũ Văn ở bên cạnh nói:

-Đi, chúng ta về thôi!

-Chị à, em còn chưa uống đủ mà.Tại sao vừa ngồi chưa được bao lâu đã đòi về vậy?

Vu Tiêu Tiếu tỏ ra không muốn về còn Tiêu Vũ Văn thì không có ý kiến. Cô ta nghe Bạch tình Đình nói phải về thì lập tức đặt ngay ly rượu xuống bàn, đưa tay chỉnh lại váy áo định đứng dậy.

-Tại sao lại trùng hợp thế nhỉ. Lại gặp mọi người ở đây!

Trịnh Thiên Soái cười:

-Thưa ông Diệp. Tôi thấy chúng ta rất có duyên với nhau, chi bằng cùng ngồi xuống uống một ly đi anh xem bây giờ vẫn còn sớm, bây giờ về đi ngủ chẳng phải quá lãng phí sao.

Bạch Tình Đình đã đứng lên, Diệp Lăng Phi lại ôm lấy eo Bạch Tình Đình nói:

- Trịnh tiên sinh, sợ người đêm nay nhạt nhẽo là anh đó. Tôi đã là người có vợ, tôi và cô ấy về sớm đi ngủ, sao lại gọi là lãng phí chứ.

Nói rồi hắn hôn lên má Bạch Tình Đình nói:

- Bà xã! Chúng ta mau về thôi!

Mặt Bạch Tình Đình bỗng đỏ ửng, lúc đó dáng vẻ kiều diễm e thẹn động lòng người không diễn tả được. Trịnh Thiên Soái nhìn thấy thì không khỏi ngẩn người ra. Trong lòng hắn nghĩ thầm tại sao người đẹp như Bạch Tình Đình lại rơi vào tay một kẻ khốn kiếp như Diệp Lăng Phi. Bản thân có điểm nào không hơn tên khốn đó. Trong lúc hắn đang nghĩ thầm thì Diệp Lăng Phi cũng chẳng để ý tới hắn ôm Bạch Tình Đình đi ngang qua. Nhưng vừa đi được vài bước thì chỉ nhìn thấy đi theo mình có mỗi Chu Hân Mính và Tiêu Vũ Văn. Nha đầu Vu Tiêu Tiếu thì vẫn ngồi đó không động đậy gì cả. Diệp Lăng Phi nhíu mày hắn ngoái đầu nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:

-Tiêu Tiếu em không muốn về hả?

-Sư phụ, em muốn ở đây thêm một lát, sớm như thế này mà về chẳng thú vị gì cả!

Trịnh Thiên Soái nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu cũng là một cô gái đẹp, mặc dù không thể diễm lệ được bằng Bạch Tình Đình nhưng Vu Tiêu Tiếu lại có vẻ đẹp thuần khiết của một thiếu nữ. Trịnh Thiên Soái cảm thấy không thểlừa được Bạch Tình Đình chi bằng tán cô gái nhỏ này cũng được. Buổi tôi có người đẹp ngủ cùng cũng là một việc không tồi. Thế là hắn tỏ vẻ nho nhã nói:

-Cô gái nhỏ, tôi có thể mời cô một ly được không?

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trịnh Thiên Soái định sàm sỡ Vu Tiêu Tiếu thì hắn bỏ tay Tình Đình ra quay người lại đi thêm vài bước tới trước mặt Vu Tiêu Tiếu, giữ chặt cánh tay của Tiêu Tiếu kéo lên nói:

-Tiểu nha đầu! Uống cái gì mà uống mau đi về phòng ngủ!

-Sư phụ!

Vu Tiêu Tiếu hét lên.

Trịnh Thiên Soái cứ nghĩ cô gái đẹp này không đồng ý về với Diệp Lăng Phi xem ra bản thân rất có cơ hội bèn nói:

-Tôi nói Diệp tiên sinh anh là chồng của Bạch Tình Đình chứ không phải chồng của cô gái này. Tôi thấy anh quản quá nhiều rồi đấy!

Trịnh Thiên Soái vốn nghĩ lời nói của mình sẽ nhận được sự ủng hộ của cô gái xinh đẹp đó nhưng lại không hề nghĩ rằng Vu Tiêu Tiếu nghe thấy lời nói của mình thì lạnh lùng nói:

-Anh nói bừa cái quái gì vậy? Sư phụ tôi tất nhiên quản được tôi rồi, sư phụ chúng ta đi.

Vu Tiêu Tiếu nói xong thì đòi về luôn. Nhưng vừa đi được vài bước thì bỗng dừng lại quay đầu nói với Trịnh Thiên Soái:

-Còn nữa, Tôi không phải là tiểu thư gì cả. Tôi nói anh đó lớn thế rồi mà ngay cả chào hỏi thôi cũng không xong, anh nói xem có mất mặt hay không? Tôi mà là anh thì sẽ tìm bìa đậu phụ đâm đầu vào đó tự tử rồi! thật là xấu hổ quá đi!

Diệp Lăng Phi chỉ chỉ ngón tay cái thì thấy Tiêu tiếu lại làm ra chuyện mất mặt.

Trịnh Thiên Soái bị Vu Tiêu Tiếu mắng tới nỗi xanh mặt. Một mình hắn ngồi trên ghế sô fa cảm thấy có chút thất vọng bỗng nhiên thấy điện thoại của hắn bỗng reo lên. Hắn lập tức hồi phục tinh thần rồi hắn rút điện thoại ra nghe. Su San và bạn cô cố làm ra vẻ đang uống rượu nhưng thật ra vẫn đang ngầm quan sát Trịnh Thiên Soái thì nhìn thấy Trịnh Thiên Soái nhận điện thoại xong liền đứng dậy ngay đi về phía cửa của quán bar. Su San và người đồng nghiệp cũng đứng dậy đi theo ngay sau Trịnh Thiên Soái.

Trịnh Thiên Soái đi thẳng tới quầy rượu hắn tới trước một căn phòng và gõ cửa. Cửa phòng vừa mở ra thì có một người đàn ông trung niên thò đầu ra. Sau khi người đàn ông đó nhìn thấy Trịnh Thiên Soái liền vội để hắn vào phòng rồi lập tức đóng cửa phòng lại. Su San và đồng nghiệp âm thầm ghi lại số phòng hai người lo lắng ở đây lâu quá. Liền vội vàng rời đi. Khi Su San và đồng nghiệp vừa về tới phòng Su San liền nói:

-Lộ Tây. Cậu nghĩ cái tên Trung Quốc đó là người như thế nào?

Cô gái mà Su San gọi là Lộ Tây đó đang ngồi trên giường, cái mông to của cô làm cho một chân giường bị gãy. Lộ Tây lắc đầu nói:

- Giữa chúng ta chẳng có chút tài liệu về tên Trung Quốc đó, đây là một tình hình mới, Chúng ta nên báo với tổng bộ.

Su San gật đầu nói:

-Tớ cũng nghĩ như vậy đấy! Ở đây xảy ra quá nhiều chuyện chúng ta cứ nghe lệnh của tổng bộ vậy!

Su San và Lộ Tây không biết tên Trung Quốc vừa nãy ở trong phòng là ai? Hắn không chỉ quen biết Diệp Lăng Phi mà còn là người mà Diệp Lăng Phi luôn muốn tìm.

Trong lúc Su San và Lộ Tuyết báo cáo tình hình mới nhất với tổng bộ, Diệp Lăng Phi thì đang ở trong phòng Vu Tiêu Tiếu dỗ dành cô. Mặc dù Diệp Lăng Phi dẫn Vu Tiêu Tiếu tới quầy bar nhưng hắn hoàn toàn không an tâm về a đầu này. Hắn luôn lo lắng Vu Tiêu Tiếu sẽ trốn ra ngoài chơi. Thế là hắn bèn nói ý kiến của mình cho Bạch Tình Đình nghe Bạch Tình Đình cảm thấy đúng là cũng lo lắng như vậy. Cô liền bảo Diệp Lăng Phi tới nói chuyện với Tiêu Tiếu bảo a đầu này ngoan ngoãn ở trong phòng. Vì thế hắn mới tới phòng Tiêu Tiếu vừa bước vào thì thấy Tiêu Tiếu ngồi trên giường, mím chặt môi tỏ ra rất không vui. Diệp Lăng Phi tới bên giường nói:

-Tiêu Tiếu, sao thế, không vui à?

-Đúng là như vậy mà, Sư phụ tối nay anh và chị Tình Đình hai người thật không cô đơn đâu. Nhưng em thì sao. Chỉ có em một mình ngay cả một người nói chuyện cũng không có, người ta chỉ muốn ngồi ở quầy bar lâu hơn một chút, Anh thì cứ bắt em về, sư phụ em cảm thấy nhạt nhẽo vô vị lắm!

Vu Tiêu Tiếu vừa nói vừa ngồi vào trong lòng Diệp Lăng Phi, hai cánh tay ôm lấy eo hắn nói:

-Sư phụ hay là anh ở lại đây đi!

-Vớ vẩn!

Diệp Lăng Phi vốn muốn đẩy hai tay Tiêu Tiếu ra nhưng lại ngại làm như vậy sẽ làm cho Tiêu Tiếu cảm thấy mình lạnh nhạt với cô ấy. Như vậy thì càng làm cho Vu Tiêu Tiếu cảm thấy không vui. Hắn đành để Tiêu Tiếu ôm lấy eo mình dỗ dành:

-Tiêu Tiếu em đừng làm càn nữa nếu nạo tới mức lanh tanh bành lên thì không tốt chút nào đâu. Hay là đợi khi trở về anh trốn ra vài ngày cùng chơi với em nhé! Còn nếu buổi tối em thấy chán quá em có thể tìm Tiêu Vũ Văn cô ấy và em có thể nói chuyện với nhau mà!

Vu Tiêu Tiếu vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc tới Tiêu Vũ Văn thì oán trách:

-Còn lâu em mới thèm nói chuyện với cô ta. Con người cô ta thật khó chịu. Sư phụ không phải anh không biết em nhìn cô ta không thuận mắt chút nào!

-Tiêu Tiếu, thật ra cô gái Tiêu Vũ Văn đó không phải khó hiểu đâu. Quan trọng là hai người bọn em không ai chịu nhường ai. Nếu cứ như vậy làm sao mà hiểu nhau được. Như thế này đi anh dắt em đi hai người bắt tay làm hòa. Như vậy được chưa?

Vu Tiêu Tiếu ngước đầu lên nghiến chặt môi nói:

-Sư phụ tại sao lại là em đi tìm cô ta trước. Lẽ nào cô ta không đi tìm em trước được sao?

Diệp Lăng Phi thấy Vu Tiêu Tiếu vẫn còn muốn giữ thể diện bèn ôm lấy Tiêu Tiếu miệng nói:

-Bởi vì nhà ta có Tiêu Tiếu là cô gái đáng yêu nhất! Tiêu Tiếu em nói đúng hay sai?

Diệp Lăng Phi ngồi sát lại thơm lên môi Vu Tiêu Tiếu. Cô ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi hôn hắn nồng nàn. Tiêu Tiếu hôn xong thì nói:

-Sư phụ, em đi cũng được nhưng mà em muốn anh ôm em nhiều hơn!

Diệp Lăng Phi vừa nghe Tiêu Tiếu đã làm nũng với mình rồi. Nghĩ đi nghĩ lại thì Tiêu Tiếu vẫn còn là một đứa trẻ nũng nịu như vậy cũng là bình thường. Diệp Lăng Phi đành ôm lấy Tiêu Tiếu dỗ dành một hồi cô mới đồng ý cùng hắn đi tìm Tiêu Vũ Văn.

Diệp Lăng Phi dẫn Tiêu Tiếu tới phòng Vũ Văn cô vẫn chưa ngủ mà mặc váy ngủ nằm trên giường, đang dùng điều khiển xem tivi nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu cùng đi vào Tiêu Vũ Văn bèn vặn nhỏ volum lại.

Cô nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:

-Anh Diệp! có chuyện gì à!

Diệp Lăng Phi cười nói:

-Thật ra cũng chẳng có chuyện gì! Vũ Văn anh muốn em và Tiêu Tiếu bắt tay làm hòa thôi! Đừng có tiếp tục náo loạn nữa!

Tiêu Vũ Văn nhìn Vu Tiêu Tiếu rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:

-Diệp đại ca! Tại sao vậy?

Tiêu Vũ Văn vừa nói câu này thì bị Vu Tiêu Tiếu cướp lời nói:

-Cái gì mà tại sao chứ! Nếu chẳng phải sư phụ bảo tôi tới bắt tay làm hòa với cô thì còn lâu tôi mới thèm để ý tới cô!

Tiêu Vũ Văn vừa nghe thấy liền lạnh lùng nói:

-Tôi cũng không thèm!

Diệp Lăng Phi nhìn hai a đầu lại chuẩn bị cãi nhau thì mặt ngắn tũn lại giọng nói thì cao hơn:

-Hai người còn muốn quậy cái gì hả? Anh bảo hai người bắt tay làm hòa thì bắt tay làm hòa đi nói gì mà nhiều thế hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui