Đô Thị Tàng Kiều

Bành Hiểu Lộ lái xe gần một tiếng nữa mới tới khu trại. Khu trại quân sự này nằm ẩn trong núi, từ ngoài nhìn vào không thể biết được ở trong núi sâu này còn có một căn cứ bí mật như vậy.

Ở đây chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là tình cờ từ bên đường nhìn thấy những tấm biển lẻ tẻ chỉ dẫn khiến cho con người ta cảm nhận đây không phải một con đường núi bình thường. Nhưng khi đi vào sâu hơn thì xuất hiện các trạm kiểm soát, cuối cùng, Bành Hiểu Lộ lái xe tới giữa khu núi để tới khu trại.

Diện tích khu trại này rất lớn, xung quanh các trại đều có rất nhiều trạm kiểm soát. Bành Hiểu Lộ dừng xe trước một căn lầu nhỏ 3 tầng, Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi ở bên cạnh nói:

- Tới rồi! Trước tiên tôi dẫn anh đi gặp đội trưởng Bạch!

- Có cần thiết phải vậy không?

- Anh nói xem? Nếu anh không gặp đội trưởng Bạch, có chuyện gì xảy ra đừng có tìm tôi. Tôi không quan tâm đâu!

- Ở đây cô là to nhất, ai dám đụng tới cô chứ! Cả đường đi như được ngồi trên ghế mátxa, dễ chịu chết đi được, Bành Hiểu Lộ ở đây có chỗ tắm không? Tí nữa tôi muốn tắm nước nóng!

- Lại còn tắm nước nóng nữa sao? Ở đây toàn nước lạnh. Tắm được thì tắm không tắm được thì thôi!

Bành Hiểu Lộ xuống xe, Diệp Lăng Phi và Dã Lang cùng hai người kia cũng xuống xe. Bành Hiểu Lộ gọi một người lính lại chỉ vào Dã lang, Dã Thú và Angel dặn người lính đó:

- Đưa những người này tới khu trại 1, nơi của mấy quái vật đó!

- Khu trại của quái vật sao?

Diệp Lăng Phi giật mình, lắc đầu nói:

- Bành Hiểu Lộ, như vậy không được đâu, làm sao mà cô khinh thường chúng tôi như thế được, những người trong tổ chức Lang Nha chúng tôi sao lại biến thành quái vật chứ!

- Tôi thích gọi như vậy! Có vấn đề gì à? Tôi không gọi anh là quái vật đã là tử tế lắm rồi, cái đồ đại quái vật!

- Tôi thấy sau khi trở về cô đổi hết tên những người trong tổ chức đi, Bành Hiểu Lộ, cô nói xem sau này công ty chúng ta sẽ là công ty quái vật được chưa?

Bành Hiểu Lộ bị những lời nói đó của Diệp Lăng Phi làm cho bật cười, cô vốn là một cô gái không thích cười, chỉ là vừa nãy nghe Diệp Lăng Phi nói sẽ đổi tên tổ chức quân sự Lang Nha thành công ty quái vật thì bỗng cười lên thích thú.

Bành Hiểu Lộ lại ý thức được rằng không nên cười trước mặt Diệp Lăng Phi, cô cố nhịn cười, thúc giục:

- Đừng có ở đây nói linh tinh nữa! Mau vào trong đi! Tôi cũng chẳng có thời gian ở đây mà tiếp anh!

Vừa nãy Diệp Lăng Phi nhìn thấy nụ cười của Bành Hiểu Lộ, trước đây hắn không hề để ý tới Hiểu Lộ cười thì như thế nào. Hôm nay vừa nhìn thấy, mới thấy Bành Hiểu lộ này cười cũng rất là mê hồn. Đối với Diệp Lăng Phi mà nói, thật ra mỗi một người con gái đều có một phương diện để làm đàn ông phải rung động, chỉ là có một số điểm mà người con gái đó không biết, vì vậy cứ khăng khăng bản thân mình chẳng có gì thu hút được đàn ông.

Ngoài ra vẫn còn một loại con gái, mặc dù sinh ra họ đã đẹp mĩ miều, nhưng lại ẩn cái vẻ đẹp ấy đi. Bành Hiểu Lộ chính là loại con gái này. Rõ ràng cô rất xinh đẹp diễm lệ nhưng lúc nào cũng một nét mặt như vậy. Người khác nhìn vào lúc nào cũng thấy cô lạnh lùng như vậy chỉ dám nhìn mà không dám có ý gì. Lâu dần, những người con gái này dần dần trở nên nam tính, cũng là làm việc gì cũng quyết đoán, dần dần đánh mất đi những nét mà một người phụ nữ nên có. Cứ cho là loại con gái này có đẹp tới đâu đi chăng nữa, đại đa số nam giới cũng vẫn sẽ chọn cách đứng ngắm từ xa. Đương nhiên, cũng có những gã không biết sống chết mà dũng cảm lao vào thử. Kết quả sẽ cũng có hai loại. Một loại đó là đàn ông vô cùng mãnh liệt, có thể trấn áp loại phụ nữ này, khiến gia đình ấm êm hòa thuận, mọi bão tố đều trong tầm kiểm soát. Một loại khác, đó là đàn ông nhu nhược, loại đàn ông này rất dễ bị bắt nạt. Ở nhà giặt quần áo, dọn dẹp, chăm con cái, còn phải chịu đựng bạo lực gia đình. Họ có thể chọn cách nhịn nhục, tìm bên ngoài một người phụ nữ nhẹ nhàng hơn dịu dàng hơn ở bên ngoài, sau đó lại quay về nhà lao động. Hoặc dũng cảm chọn biện pháp ly hôn. Đêm trước ngày ly hôn, bị bà xã đánh cho thâm tím mặt mày, bất đắc dĩ phải nhờ luật sư giải quyết cho việc phân chia của gia đình.

Diệp Lăng Phi phát hiện nếu Bành Hiểu Lộ trang điểm thêm một chút, tuyệt đối có thể làm điêu đổ khối người đàn ông, ngay cả khuôn mặt bình thường chưa trang điểm này cũng có thể làm cho đàn ông động lòng. Diệp Lăng Phi nói:

- Bành Hiểu Lộ này, thật ra, nụ cười của cô rất mê hoặc đó, tại sao cô lại không thích cười?

- Cái này chẳng liên quan gì tới anh! Đây là việc cá nhân của tôi, anh không cần phải lo cho tôi, anh cứ lo tốt cho bản thân anh đi đã!

- Ha ha, đừng nóng giận! Tôi chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi!

Diệp Lăng Phi đi theo Bành Hiểu Lộ bước vào lầu thứ 3 của căn nhà nhỏ. Bành Hiểu Lộ dẫn Diệp Lăng Phi tới phòng lầu thứ hai, tới cầu thang phía bên trái có một căn phòng, Bành Hiểu Lộ mở cửa phòng đi vào.

Diệp Lăng Phi lại đi theo Bành Hiểu Lộ vào phòng. Vừa bước vào phòng thì thấy một người đàn ông tầm hơn 40 tuổi đang gọi điện thoại. Lông mày ông ta rậm rạp, mắt to, trên người thì mặc quân phục, nói chuyện rất có lực. Những người trong quân đội có một khí chất mà không ai có thể giả được, cái đó toát ra từ trong xương cốt rồi.

Khi người đàn ông đó nhìn thấy Bành Hiểu Lộ vừa bước vào, hắn vội hỏi:

- Hiểu Lộ về rồi! Tôi thấy còn có một người thanh niên tầm hơn 30 tuổi, nhất định là người đó. Ừm, đúng! Đúng tôi biết rồi, em yên tâm.

- Đội trưởng Bạch! Tôi giúp anh đón người về tới đây rồi, tôi không ở đây nữa. Người này không dễ đối phó đâu, Bạch đội trưởng anh phải giữ nguyên nguyên tắc phải cẩn thận đối phó với hắn! Hắn ta có biệt hiệu là Satan, cũng là lão đại của công ty quái vật!

- Công ty quái vật?

Bạch Dương nghe nhưng không hiểu, anh ta không hiểu nhìn lại Bành Hiểu Lộ, muốn biết rõ công ty quái vật là cái gì? Bành Hiểu lộ lạnh lùng nói:

- À! Đó chính là những quái thú của trại chúng ta, đội trưởng đây chẳng phải là anh gọi quái thú sao?

- A! Ha ha! Hiểu Lộ, em thật biết nói đùa, tôi còn cứ nghĩ là thứ gì nữa!

Bạch Dương tỏ ra có chút xấu hổ. Bạch Dương thừa biết trên thế giới có tổ chức hỏa quân Lang Nha, tổ chức này không hề giống với những tổ chức quân sự bình thường khác. Bên trong tổ chức mỗi một thành viên đều có thể độc lập phụ trách một mặt. Lang Nha cái gì cũng dám làm, chỉ cần là trong lĩnh vực quân đội thì cái gì họ cũng có thể làm được. Lúc đầu Bạch Dương bị điều đến tổ chức đội quân đặc chủng của tổ chức Lang Nha. Lúc đó anh ta không thể hiểu tại sao những người bộ đội này lại liều cả mạng sống của mình vì tổ chức như vậy. Sau khi hắn gặp một số phần tử khủng bố của tổ chức, hắn mới hiểu rõ ý nghĩa sâu sắc của từ “Lang Nha” còn bao hàm cả ý nghĩa áp đảo.

Lúc đó đứng trước những người của tổ chức Lang Nha nói những câu đó, hắn làm sao mà không xấu hổ cho được.

May mà Diệp Lăng Phi không để bụng, ngược lại còn cười nói:

- Bành Hiểu Lộ này, cái tên công ty quái thú đó là do tôi nghĩ ra, sao cô cứ tự ý lấy cắp ý tưởng của tôi vậy. Cô biết không? Tôi có thể tố cáo cô đấy!

- Đừng có dọa tôi! Tôi chẳng sợ đâu, tôi cứ lấy dùng tạm đấy, có gì không được à?

- Ây da! Tôi nói cô nghe này Bành Hiểu Lộ, cô nói như vậy là không đúng rồi, cái gì gọi là lấy dùng tạm chứ! Cô làm như vậy là ăn cắp! Có biết không hả?

- Không biết!

- Đội trưởng Bạch Dương, em đi trước đây, anh cứ từ từ mà nói chuyện với tên quái vật này nhé!

- Hiểu Lộ! Đợi một chút!

Bành Hiểu Lộ đang định rời khỏi thì Bạch Dương gọi lại. Tuổi của Bạch Dương lớn hơn Hiểu Lộ, lại là người do bố Hiểu Lộ đề bạt, gọi Bành Hiểu Lộ tỏ vẻ rất thân mật.

- Có chuyện gì ạ?

- À! Là vừa nãy thượng tướng Bành gọi điện tới, ông ấy hỏi xem Diệp tiên sinh đã tới hay chưa.

Bành Sở Hoa vốn là thượng tướng, Bạch Dương tỏ ý tôn trọng nên luôn luôn gọi ông theo danh hiệu quân hàm chứ không gọi ông theo chức vụ. Bành Hiểu Lộ “ ừ ” lên một tiếng tỏ ra không cần Bạch Dương nói thì trong lòng cô cũng biết rồi. Bố mình nhất định là rất quan tâm xem Diệp Lăng Phi rốt cuộc đã tới chưa, bao gồm cả bố mình cũng hết sức kì vọng với bọn người ở tổ chức Lang Nha này. Nhất là ông nội, hầu hết tâm trí tâm lực ông đều đặt hết vào Lang Nha. Cô nghĩ tới việc ông nội thúc giục cha cô nhanh chóng đào tạo ra những người bộ đội đặc chủng cho tổ chức mà Diệp Lăng Phi lại là chìa khóa giải quyết vấn đề này.

Bành Hiểu Lộ lại nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Hắn chẳng phải đã ở đây rồi sao? Anh có thể nói với bố em, người cháu đã đón tới đây, còn về việc sau này em không quan tâm!

- Hiểu Lộ! Em cứ ngồi xuống đã!

Bạnh Dương nói Hiểu Lộ ngồi xuống rồi quay ra cười nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh! Tôi đã sớm nghe thấy quý danh của anh, chỉ là hôm nay mới được gặp mặt, thật ngoài sức tưởng tượng của tôi!

- Anh biết tên tôi?

- Có thể coi là hiểu đi, người trong tổ chức Lang Nha ai mà không biết, bên trong quân đội của tôi có không ít vũ khí của anh! Tất nhiên, đều là được cải trang từ những vũ khí ban đầu. Chúng tôi đã thành lập đội quân đặc chủng tất nhiên phải có vũ khí của chính mình, có thể so sánh với những lực lượng vũ trang khác, đội quân đặc chủng của tổ chức Lang Nha chúng tôi hi vọng có thể trở thành lực lượng vũ trang mạnh nhất!

Diệp Lăng Phi đưa tay gạt điếu thuốc cười nói:

- Đội trưởng Bạch, anh nói những điều này tôi nghe không hiểu lắm, có lẽ anh không biết, tôi còn chưa tốt nghiệp cấp 3, có một số thứ sâu xa quá tôi chẳng thể nào hiểu nổi. Chúng ta nói chuyện có thể đơn giản hơn chút không, không cần thiết phải làm phức tạp lên như thế đâu!

Diệp Lăng Phi lấy bật lửa ra đang định châm thuốc, Bành Hiểu Lộ bèn tỏ ra bất mãn nói:

- Diệp Lăng Phi, tại sao anh không hỏi xem ở đây có cho phép anh hút thuốc hay không? Anh không thấy ở đây trên bàn không có gạt tàn sao. Ở đây nghiêm cấm hút thuốc. Anh hay nhỉ, vừa tới đã hút thuốc. Lần sau tôi còn dám tới đây không hả, bị anh làm cho người ám toàn mùi thuốc lá!

- Hiểu Lộ! Không sao! Dù sao ở đây sau này cũng chẳng có ai, Lần này Diệp tiên sinh tới, anh cầu còn không tới nữa là. Anh cũng là đội trưởng ở đây một thời gian rồi. Những việc cần giải quyết cũng giải quyết tương đối rồi. Sau này anh cũng sẽ không có mặt ở đây nhiều đâu!

- Bành Hiểu Lộ, nghe thấy chưa hả? Người ta là chủ ở chỗ này mà còn chẳng nói gì. Cô lại trách móc cái gì. Đợi hôm nào tâm trạng tôi tốt, chạy tới phòng cô hút thuốc thì cô hãy nói. A! Đúng rồi, cô có văn phòng không?

- Chỗ của tôi không gọi là văn phòng!

Bành Hiểu Lộ bĩu môi nói:

- Tôi đâu có tự tại như tên quái vật nhà anh suốt ngày lang bạt bên ngoài, cần gì văn phòng chứ, phòng của tôi là phòng nghiên cứu, là nơi những người quản giáo chúng tôi cùng nhau nghiên cứu phương án huấn luyện.

- Ồ! Thì ra là như vậy! Vậy hôm nào tôi phải đi xem thử!

- Đừng có đi! Nơi đó là nơi vô cùng bí mật, làm sao mà anh có thể tùy tiện vào được!

- Hiểu Lộ! Anh quên mất! Bành thượng tướng đã nói rồi, Diệp tiên sinh có thể vào bất cứ nơi bí mật nào của đại đội chúng ta, đợi sau khi anh ấy quen với mọi thứ ở đây, sẽ cùng chúng ta chỉ định phương án huấn luyện!

Bành Hiểu Lộ nghe xong, lông mày lập tức dướng lên, nói:

- Làm sao mà thế được! Hắn ta cơ bản không phải là người bên quân sự, nếu cho hắn tùy tiện như vậy hắn sẽ biết hết mọi cơ quan bí mật ở đây. Như vậy không phải quá nguy hiểm sao? Em phải gọi điện cho bố em!

Bành Hiểu Lộ nói rồi đi tới bên bàn cầm điện thoại lên định gọi, nhưng tay cô vừa cầm điện thoại lên thì lại đặt xuống, chần chừ nói:

- Cái này.........thôi đi! Em không quan tâm nữa!

Bành Hiểu Lộ sở dĩ có hành động cổ quái như vậy, hoàn toàn là do cô nghĩ tới ông nội mình. Bành Nguyên mà đã quyết, thì dù cho Bành Sở Hoa có là thượng tướng cũng chịu. Nhưng để những người trong tổ chức Lang Nha này xâm nhập vào cơ sở của quân đội, như vậy chẳng phải quá mạo hiểm. Nói rõ ràng hơn thì rất có khả năng bí mật sẽ bị lộ ra ngoài.

Bành Hiểu Lộ vừa nghĩ tới điểm này, thì thấy mình gọi điện cho bố cũng vô dụng. Diệp Lăng Phi đã ngồi đây rồi, thì đã nói lên rất nhiều điều. Quyền lực của hắn ở đây vượt qua rất nhiều người. Mà Bạch Dương cũng chỉ là người phối hợp.

Bạch Dương nhìn thấy Bành Hiểu Lộ phản ứng như vậy, bèn vội vàng nói:

- Hiểu Lộ! Anh nghĩ bên trong chuyện này chắc chắn có những chuyện bí mật mà chúng ta chưa biết. Bất kể nói thế nào thì bây giờ Diệp Tiên sinh cũng đã tới đây rồi.Vậy chúng ta cũng chuẩn bị đi thôi!

Bạch Dương nói tới đây, quay lại nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh! Tôi nghĩ tôi cũng không cần phải giới thiệu quá nhiều đúng không? Bây giờ chúng ta vẫn đang trong quá trình tuyển chọn, dựa vào kế hoạch cuối cùng, hiện nay ở đây có gần 600 người, trải qua từng lượt thử thách chỉ có thể còn sót lại 100 người!

- Đội trưởng Bạch! Sao trước đây tôi không biết!

Bành Hiểu Lộ nghe xong nói:

- Bố em nói số lượng bộ đội đặc chủng có thể được duy trì là 500 người!

- Đó là con số cuối cùng, làm một đơn vị bộ đội đặc chủng, những người đủ điều kiện là có 500 người nhưng mà sau đó phải chọn một lực lượng bộ đội đặc chủng cực kỳ tinh nhuệ nữa, đảm nhận những công việc nặng nhọc nhất, nguy hiểm nhất để bảo vệ sự an toàn của tổ quốc. Vì như vậy, lúc đầu là chọn 500 người nhưng sau đó chỉ được chọn 100 người thôi. Làm như vậy là để khai thác được những tinh túy, những nét mới nhất trong quá trình huấn luyện!

Bạch Dương giải thích:

- Lần này chúng ta sẽ từ 500 người để chọn ra 100 người, tỉ lệ bị loại là 80%.

- Nhưng mà, những người đó đều là những người giỏi nhất từ các đơn vị bộ đội rồi, lẽ nào thật sự tàn nhẫn như vậy, cần phải loại bỏ 80% sao?

Bạch Dương gật đầu, nói nhỏ:

- Thật ra! Bây giờ đã bắt đầu loại bỏ rồi. Hiểu Lộ, trong lúc em đi đón Diệp tiên sinh, đã có hai người rút lui rồi!

- Cái gì? Lại có người bỏ đi à? Tại sao chứ?

- Bị đánh đó!

Bạch Dương gật đầu khẽ, quay ra nói với Diệp Lăng Phi:

- Là bị mấy người của Diệp tiên sinh đánh đó!

Diệp Lăng Phi ngây người ra, mặc dù hắn ngờ được lần này sẽ rất ác liệt, nhưng hắn không ngờ lần này hai người đó ngay cả chịu một chút đau đớn cũng không chịu được. Diệp Lăng Phi dập tắt điếu thuốc trong tay chưa kịp hút nói:

- Đội trưởng Bạch, như vậy là sao, tôi không hiểu!

Bạch Dương đang định nói thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vọng lại, Bạch Dương quay ra nhìn thì thấy có một anh binh sĩ tầm hơn 20 tuổi đứng ngoài cửa nói:

- Báo cáo!

Bạch Dương gọi người lính đó vào hỏi:

- Có chuyện gì?

- Báo cáo, tôi muốn rời khỏi đây! Tôi muốn về đơn vị của mình!

- Về đơn vị?

Bành Hiểu Lộ vừa nghe xong thì tức giận đùng đùng. Không để Bạch Dương nói, Bành Hiểu Lộ tới trước mặt người lính đó. Người lính này là do chính cô chọn ra, ấn tượng của cô với người lính này rất sâu sắc. Anh ta là loại người không biết khuất phục, có nghị lực.

- Không phải cậu muốn gia nhập Lang Nha sao? Trở thành người lính đặc chủng ưu tú nhất sao? Tại sao bây giờ lại đòi rút lui, cậu làm tôi quá thất vọng!

- Quản giáo! Tôi đánh cược thua rồi! Tôi đã nói những gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi không thể ở đây được nữa! Quản giáo, xin lỗi đã làm cô thất vọng!

- Cá cược thua sao?

Bành Hiểu Lộ nghe xong càng bực mình quát lên:

- Cậu vốn là người như thế nào mà bây giờ lựa chọn rời khỏi Lang Nha, lẽ nào cậu từ bỏ ước mơ của cậu dễ dàng đến vậy?

- Tôi....tôi không còn mặt mũi nào mà ở đây nữa, tôi....tôi tự nhận tôi rất am hiểu về súng ống, nhưng không ngờ rằng, mấy người bọn họ tùy tiện hỏi một câu tôi liền thua. Quản giáo, tôi thật sự không có mặt mũi nào ở lại đây nữa, Cô cho tôi về đơn vị cũ đi. Bây giờ tôi mới cảm thấy tôi quá kém so với yêu cầu của một chiến binh đặc chủng.

- Bọn họ? Bọn họ là ai?

- Đó là những quái nhân ở khu trại số 1!

Bành Hiểu Lộ nghe xong, quay sang chất vấn Diệp Lăng Phi:

- Diệp Lăng Phi, lẽ nào đây là cách huấn luyện của anh sao? Lẽ nào anh muốn thông qua cách này để đuổi đi những người lính tốt nhất?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui