Đô Thị Tàng Kiều

Cả Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đều nghỉ lại trong phòng trị liệu, có một nữ quân y trực ban. Tay phải của Bành Hiểu Lộ đặt nằm bên giường, dung dịch thuốc trong bình treo ở phía trên từ từ được truyền vào huyết quản của cô. Cô nằm nghiêng người, má phải áp lên gối, hai đùi khép chặt lại với nhau, cặp mắt long lanh như nước mùa thu nhìn Diệp Lăng Phi.

- Này, anh đã ngủ chưa?

Bành Hiểu Lộ hỏi.

Diệp Lăng Phi lắc đầu, hắn nằm nghiêng người qua, nói:

- Có điều tôi nghĩ tôi sắp ngủ rồi, đầu tôi đang mê man, nãy ở bên ngoài vẫn còn rất lạnh, giờ cảm thấy toàn thân nóng rực, đầu đau muốn chết, tôi nghĩ tôi sốt rồi!

- Cái gì mà nghĩ chứ, nhìn bộ dạng anh cũng biết anh đang sốt rồi!

Bành Hiểu Lộ nhìn cô nữ quân y ở đầu bên kia, thấy tay phải cô ta đang che mặt, ngồi trước bàn, trông bộ dạng chắc là ngủ rồi. Song, cô bỗng lắc lư một cái, rồi tỉnh lại. Lúc này Bành Hiểu Lộ gọi người nữ quân y đó qua, để người nữ quân y đó khám cho Diệp Lăng Phi.

Thật ra, không cần kiểm tra cũng biết Diệp Lăng Phi lúc này đã bị cảm nghiêm trọng. Vị nữ quân y đó lo truyền một bình nước không đủ, liền đợi Diệp Lăng Phi truyền xong một bình nước lại truyền cho Diệp Lăng Phi bình nữa.

So với Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ chủ yếu chỉ là hạ nhiệt. Đợi cô truyền xong bình nước đó, vị nữ quân y liền rút đầu kim ra khỏi tay Bành Hiểu Lộ, nói:

- Quản giáo Bành, cô ở đây nghỉ ngơi cho thoải mái, nếu có cần gì thì cứ gọi tôi!

Bành Hiểu Lộ đi đứng không tiện, nếu muốn đi vệ sinh, cần phải có người dìu đi. Vị nữ quân y đó chỉ chính là điểm này. Bành Hiểu Lộ trong lòng rất rõ, nói tiếng cảm ơn rồi lại quay sang Diệp Lăng Phi. Trong lòng Bành Hiểu Lộ rất cảm kích Diệp Lăng Phi, hơn nữa sau màn thắm thiết lúc nãy với Diệp Lăng Phi trên núi. ánh mắt cô nhìn Diệp Lăng Phi lúc này cũng khác trước, chỉ là Bành Hiểu Lộ không muốn nhắc lại chuyện trên núi, giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy đỏ mặt.

Diệp Lăng Phi sau khi truyền xong một bình nước thuốc, cảm thấy đỡ hơn chút, chỉ là cơ thể hắn khá mỏi, vốn định truyền xong bình nước này mới ngủ, không ngờ mắt hắn lại dần dần nhắm lại, ngủ thiếp đi.

Còn Bành Hiểu Lộ thấy bình nước của Diệp Lăng Phi truyền hết, lại gọi cô bác sĩ tới, sau khi rút đầu kim xong. Bành Hiểu Lộ để cô quân y đi nghỉ trước, nếu có chuyện gì sẽ gọi.

Bành Hiểu Lộ lại không đi ngủ luôn mà cứ ngồi nhìn chăm chú Diệp Lăng Phi một hồi, mới cảm thấy mi mắt nặng trĩu, thực sự không chịu được nữa, cô mới ngủ thiếp đi.

Đợi lúc cô tỉnh lại, trời còn chưa sáng, thoáng nghe thấy bên ngoài có khẩu hiệu to rõ hét lên lúc tập chạy bộ ở bên ngoài. Bành Hiểu Lộ nhìn qua chiếc giường bệnh đối bên, không có một ai, Diệp Lăng Phi đã không còn nằm trên giường bệnh nữa. Bành Hiểu Lộ không rõ Diệp Lăng Phi rời khỏi giường lúc nào, cô ngủ quá mệt, không hề nghe thấy tiếng động lúc Diệp Lăng Phi rời đi.

Bành Hiểu Lộ vừa tỉnh dậy, vị nữ quân y đó liền vội vàng chạy qua, quan tâm hỏi:

- Quản giáo Bành, cô có cần giúp gì không?

- Không cần đâu!

Bành Hiểu Lộ vừa nói vừa ngồi dậy, nói:

- Diệp Lăng Phi đâu?

- A, Diệp tiên sinh à, anh ấy vừa ra ngoài, tôi nghĩ chắc là đi vệ sinh!

Vị nữ quân y tầm hai năm hai sáu tuổi, vừa thoáng cười, trên má liền xuất hiện má núm đồng tiền nhỏ mở, cô cười nói:

- Tôi thấy Diệp tiên sinh vội vội vàng vàng chạy ra ngoài!

Bành Hiểu Lộ vừa nghe xong, liền cười hì hì nói:

- Tối qua anh ta phải truyền tới hai bình nước mà. Sao không đi vệ sinh được chứ!

- Quản giáo Bành, cô cười lên trông thật xinh!

Vị nữ quân y vừa nói như vậy, Bành Hiểu Lộ liền thu lại nụ cười, hỏi:

- Chẳng lẽ trước tôi cười ít lắm sao?

- Tôi chưa nhìn thấy quản giáo Bành cười bao giờ, tôi tới đây lâu như vậy rồi, cũng chỉ nhìn thấy quản giáo Bành mặt lạnh như tiền, như thế trông rất đáng sợ, tôi còn không dám nói chuyện với quản giáo Bành nữa!

Vị nữ quân y đó nói:

- Nãy tôi nhìn dáng vẻ cười của quản giáo Bành thật sự rất đẹp, quản giáo Bành, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao quản giáo Bành ít cười rồi, nếu cô mà suốt ngày cười thế này, chắc mấy binh sĩ kia sẽ không thể tập luyện được mất!

Bành Hiểu Lộ tuy ngoài miệng không hề nói song trong lòng lại cảm thấy rất vui, có cô gái nào không thích được khen đẹp chứ. Lúc này, Diệp Lăng Phi từ bên ngoài quay vào, vừa bước vào, liền cười nói với Bành Hiểu Lộ:

- Cô tỉnh rồi, tôi còn nghĩ có phải ngủ tới trời sáng chứ!

Bành Hiểu Lộ gắng sức lạnh mặt lại, nói:

- Tôi không có thói quen ngủ tới trời sáng!

- Tôi phải quay về tắm đây. Hiểu Lộ, có muốn ăn gì, có cần tôi bê qua cho không?

- Không cần, tôi tự mình giải quyết được!

Bành Hiểu Lộ cố gắng dùng vẻ mặt trước kia nói chuyện với Diệp Lăng Phi, cô không muốn để người khác biết chuyện tối hôm qua. Diệp Lăng Phi là ai chứ, nghe giọng điệu của Bành Hiểu Lộ cũng biết Bành Hiểu Lộ cố tình muốn tạo khoảng cách với hắn. Diệp Lăng Phi chỉ cười thầm trong lòng, chuyện tối qua nói quên là quên luôn được hay sao?

Diệp Lăng Phi cũng không nói nhiều, quay người bước khỏi phòng trị liệu. Thấy bộ dạng rời đi của Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ cắn cắn môi, như có vẻ không cam tâm. Cô bước xuống giường, tuy rằng chân trái hơi bị sưng, song không còn đau như tối qua nữa, nhờ vị nữ quân y đó dìu đi, cô cũng có thể bước ra ngoài được.

Bên ngoài đang tập luyện. Diệp Lăng Phi vốn định đi tắm, song nghĩ trên người bị thương, nên quay thẳng về phòng. Angel, Thiên Sứ và Dã Lang đang chạy bộ, thấy Diệp Lăng Phi bước ra từ phòng trị liệu, quay về phòng. Angel liền nói với Thiên Sứ:

- Tôi quay về trước đây!

- Sao thế, có không chạy nữa hả?

Thiên Sứ nói:

- Chẳng lẽ có có chuyện riêng gì?

Angel nói nhỏ vào tai Thiên Sứ mấy câu. Thiên Sứ mím môi khẽ cười, không nói gì cả. Angel rời khỏi đội, bước về phía phòng ở.

Đợi lúc cô tới trước phòng của Diệp Lăng Phi, thấy cửa phòng Diệp Lăng Phi mở. Diệp Lăng Phi chỉ mặc có chiếc quần nhỏ, đang thay đồ. Angel cũng không gõ cửa mà chậm bước tiến vào.

Diệp Lăng Phi nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, quay người lại, thấy Angel đang đứng sau lưng hắn. Diệp Lăng Phi trách:

- Angel, cô sao lại lén lút bước vào phòng tôi thế này, có không biết thế này có thể dọa chết người sao?

Ánh mắt Angel lướt qua người Diệp Lăng Phi một cái, hỏi:

- Tối qua anh đi đâu hả, sao trên người lại bị thương thế này?

- Nói ra dài lắm!

Diệp Lăng Phi cầm lấy chiếc áo ba lỗ, mặc vào người, hắn ngồi lên giường, mặc thêm chiếc quần dài, rồi nói với Angel:

- Tối qua tôi đi thi với Bành Hiểu Lộ, kết quả cả hai lăn xuống núi, nửa đêm mới về được tới đây, thế nào, Angel, câu trả lời này có vừa ý không?

Angel ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, hắng giọng nói:

- Tôi thấy không đơn giản thế đâu, tôi không tin anh đang yên đang lành nửa đêm nửa hôm lại đi so đấu với cô nữ quản giáo đó, tôi thấy mười phần là đi hẹn hò, có điều cũng phải nói lại, cô nữ quản giáo đó thực sự rất khiến người khác thích thú, đặc biệt là **sexy đó, ngay cả tôi cũng phải động lòng!

Diệp Lăng Phi nhìn Angel một cái, khẽ lắc đầu, nói:

- Angel, tôi thật không hiểu được, đầu cô nghĩ gì thế hả, mở miệng ra toàn là phụ nữ không à, cô không thể phản ứng bình thường theo giới tính của mình được sao?

Angel đưa hai tay ra. Ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, đưa môi chạm vào miệng Diệp Lăng Phi một cái. Giọng đầy lả lướt nói:

- Ai bảo người đàn ông mà tôi thích lại không thích tôi, tôi thấy cô đơn, trống vắng, đương nhiên phải tìm phụ nữ rồi!

- Nha đầu nhà cô, không thấy tôi bị thương hả, còn định mê hoặc tôi nữa!

Diệp Lăng Phi căn bản không thèm để ý tới sự mê hoặc của Angel, đưa tay đẩy Angel ra.

- Muốn chơi cũng phải chờ tôi lành đã!

Angel bật cười ha ha, toát ra hơi thở đầy dã tính của cô, nói:

- Satan, tôi cứ thích đùa với anh đó, tôi cũng biết, giờ anh gặp không ít phiền phức.

- Biết thì tốt!

Diệp Lăng Phi lúc này đã mặc xong quần áo, hắn đứng trước mặt Angel, hỏi:

- Thế nào, có gì không ổn không?

- Để tôi coi xem!

Angel vừa nói vừa đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Diệp Lăng Phi, ngắm một lúc, mới gật đầu.

- Thế này tốt hơn rồi!

- Đi thôi, phải đi ăn trước đã, bụng đói rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

Diệp Lăng Phi và Angel ăn sáng xong, mấy binh sĩ kia mới tập luyện xong qua ăn. Diệp Lăng Phi và Angel quay về phòng, vừa đi, Diệp Lăng Phi vừa nói:

- Angel, cuộc sống ở đây thế nào?

- Cũng thường thôi!

Angel không để tâm trả lời.

- Tiểu nha đầu, cô nghĩ gì thế?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tôi đang nghĩ tối qua anh làm “cử nhân” hay làm “tiến sĩ”.

Angel vừa nói vừa quay sang Diệp Lăng Phi, tỉ mỉ ngắm lại khuôn mặt Diệp Lăng Phi lần nữa, nhìn chằm chằm khiến Diệp Lăng Phi thấy khó hiểu, hắn lầm bầm nói:

- Cái gì mà cử nhân, tiến sĩ chứ, nói vớ vẩn!

Angel cười hì hì nói:

- Satan à, anh đừng có giả bộ nữa, anh có thể không hiểu sao!

Nói tới đây, cô bỗng lấy tay đẩy Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Satan, người tối qua anh âm thầm hẹn hò đã tới rồi, có cần tôi tránh đi không?

Diệp Lăng Phi ngước mắt nhìn lên, thấy Bành Hiểu Lộ đang được nữ quân y dìu tới, đang bước về phía nhà ăn. Bành Hiểu Lộ tuy đi khá chậm, nhưng chân cô hiển nhiên đã khá hơn so với tối qua khá nhiều, ít ra cũng có thể đi lại được. Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn Angel một cái, lạnh hắng giọng nói:

- Cô đừng có nói linh tinh!

- Sao tôi lại nói linh tinh chứ, sự thật là thế mà!

Angel nói:

- Anh đừng nghĩ chỉ mình tôi biết, tất cả người trong Lang Nha đều biết, sáng nay Lão Hổ còn nhắc tới chuyện này, đều nói Satan anh quá dũng mãnh, vừa tới đã túm được cô nữ quản giáo ở đây rồi, bọn họ ở đây lâu như vậy, còn chưa thấy được nụ cười của nữ quản giáo đó nữa đấy!

- Đúng là đáng sợ!

Diệp Lăng Phi lắc đầu, hiển nhiên có chút bất đắc dĩ. Bành Hiểu Lộ đã bước tới trước mặt Diệp Lăng Phi, ánh mặt xinh đẹp đó của cô nhìn Diệp Lăng Phi một cái, ngay sau đó cô liền thu lại, bước về phía nhà ăn.

- Hiểu Lộ!

Nhiếp Quân lúc này bỗng vội vàng chạy tới, lúc Nhiếp Quân bước qua người Diệp Lăng Phi, bỗng dừng ánh mắt thù hằn lạnh lùng liếc Diệp Lăng Phi một cái, toàn bộ quá trình này đã lọt vào mắt Angel, Angel khẽ cười nói nhỏ:

- Satan, xem ra, anh có tình địch rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui