Đô Thị Tàng Kiều

Bạch Dương vừa nhìn thấy Bành Hiểu Lộ nổi giận, hắn không dám đỡ lời cho Nhiếp Quân nữa, Bạch Dương lo sẽ chuốc họa vào thân. Trên mặt Bành Hiểu Lộ phủ lớp sương mỏng, cô cắn chặt môi xem ra là muốn đi tìm Nhiếp Quân tính sổ.

Đúng vào lúc này Diệp Lăng Phi dẫn theo hai người Angel và Dã Lang đi về phía bên này. Diệp Lăng Phi từ đằng xa đã nhìn thấy Bạch Dương và Bành Hiểu Lộ đang nói chuyện, hắn thấy điệu bộ nói chuyện của hai người cũng có thể nhìn ra bầu không khí nói chuyện của hai người họ không được hòa hợp.

Lúc này Diệp Lăng Phi với hai người Angel và Dã Lang bước tới, vừa tiếng lại gần Diệp Lăng Phi nhìn thấy trên mặt Bành Hiểu Lộ phủ một lớp sương mỏng khẽ cười nói:

- Hai người đang làm gì đấy, Hiểu Lộ, cô có biết bộ dạng lúc cô giận rất khó coi không hả?

Bành Hiểu Lộ trừng Diệp Lăng Phi một cái hừ lạnh:

- Không liên quan đến anh, tôi thích thế!

Bạch Dương ngượng ngùng cười nói:

- Không có gì, không có gì, tôi chỉ là nói chút chuyện về luyện tập ấy mà!

- Chuyện luyện tập?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên lập tức hỏi:

- Đại đội trưởng, anh sao thế, chẳng lẽ anh có bất mãn với phương phức sa thải trong huấn luyện của tôi?

- Không phải, là một số chuyện khác!

Bạch Dương giờ không biết nên nói thế nào, hắn đã sớm biết đây là chuyện rất nan giải, nhưng không ngờ là khó khăn đến như vậy.

Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi một cái quay người đi thẳng. Bạch Dương thấy Bành Hiểu Lộ tức hồng hộc bỏ đi cảm thấy sắp xảy ra chuyện rồi nên vội vàng đuổi theo.

- Satan, anh nói xem rốt cuộc Bành Hiểu Lộ muốn làm gì vậy?

Angel đến bên Diệp Lăng Phi nhìn bóng dáng của Bành Hiểu Lộ, cô nghi hoặc hỏi:

- Chẳng lẽ là đi đánh nhau?

- Quả thật có khả năng này!

Diệp Lăng Phi nhớ tới chuyện của Nhiếp Quân tối qua, hắn cảm giác rất có khả năng nguyên nhân là từ Nhiếp Quân mà Bành Hiểu Lộ mới giận dữ vậy. Chỉ là Diệp Lăng Phi lại không biết được nguyên nhân cụ thể, hắn quay qua nói với Dã Lang:

- Dã Lang, cậu gọi thêm lão Hổ, đem thêm vài người dựa theo lời anh nói đi ra ngoài xem thử, tìm cho ra mấy chỗ luyện tập dã ngoại. Tốt nhất trước khi hành sự nên lắp đặt mấy chướng ngại vật, ngày mai làm một đợt luyện tập dã ngoại!

- Vâng, em biết rồi!

Dã Lang nói.

Diệp Lăng Phi bước nhanh theo hướng Bành Hiểu Lộ bỏ đi, Angel cũng bước theo, Angel không rõ Diệp Lăng Phi định làm gì, thắc mắc hỏi:

- Satan, anh định làm gì?

- Đi xem náo nhiệt!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Chẳng lẽ em không biết sắp có chuyện xảy ra sao?

Angel không hiểu gì, nhưng cô cũng không hỏi tiếp mà đi theo Diệp Lăng Phi.

Bành Hiểu Lộ và Bạch Dương đi thẳng về văn phòng của sĩ quan, lúc vào văn phòng sĩ quan lại phát hiện ra Nhiếp Quân vốn không ở trong văn phòng. Bành Hiểu Lộ quay người rời khỏi văn phòng, lúc đến trước cửa văn phòng Bạch Dương nói:

- Hiểu Lộ, anh thấy hay là bỏ qua đi, sĩ quan Nhiếp cũng là vì tốt cho em thôi, không cần phải vậy đâu!

Bành Hiểu Lộ tức hồng hộc nói:

- Tốt cho em, em lại muốn xem thế nào mới là tốt cho em, nói bậy bạ, hắn xem mình là ai chứ?

Bành Hiểu Lộ ở bên này đang tức hồng hộc mắng thì nhìn thấy Nhiếp Quân từ bên kia hành lang đi vào. Bên kia hành lang là nhà vệ sinh, hắn đi ra nhìn thấy Bành Hiểu Lộ và Bạch Dương đứng ở trước cửa văn phòng. Nhiếp Quân tưởng rằng hai người này tìm mình là có chuyện vui gì hắn còn vội vàng chạy đến. Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Nhiếp Quân đi tới cô bước ra nghênh đón Nhiếp Quân, Bạch Dương thầm than trong lòng than trách Nhiếp Quân cũng thật quá xui xẻo rồi, sớm không ra, muộn không ra lại đúng lúc này thò đầu ra.

- Hiểu Lộ, em tìm anh có chuyện gì?

Nhiếp Quân nhìn thấy Hiểu Lộ đi về phía mình trên mặt hắn còn nở nụ cười chào Bành Hiểu Lộ. Nhưng không ngờ sau khi Nhiếp Quân đến trước mặt hắn thì trừng mắt nhìn hắn giận dữ nói:

- Nhiếp Quân, rốt cuộc anh bị sao thế hả, lại đi nói bậy, anh nói cho em biết, con mắt nào của anh nhìn thấy em và Diệp Lăng Phi có quan hệ, nếu như anh không có bằng chứng chứng minh em và Diệp Lăng Phi có quan hệ thì cứ đợi mà chịu xử phạt đi, sau này anh đừng có mơ tưởng được ở đây nữa, anh thích đến bộ đội nào thì cứ đến đó, tóm lại sau này em không muốn nhìn thấy anh nữa!

- Chuyện gì thế, Hiểu Lộ, anh bị em làm cho hồ đồ mất rồi, chẳng biết em đang nói cái gì nữa!

Nhiếp Quân mặt giả vờ hồ đồ, nhìn bộ dạng y như hắn không hiểu rốt cuộc Bành Hiểu Lộ đang nói gì cả, nhưng trên thực tế trong lòng Nhiếp Quân rất rõ vì sao Bành Hiểu Lộ lại tìm mình. Chuyện hắn đã làm sao có thể không rõ được.

Lúc Nhiếp Quân nói có nhìn Bạch Dương đứng đằng sau Bành Hiểu Lộ, mong sao Bạch Dương có thể nói giúp mình, nhưng Bạch Dương lúc này lại chỉ có thể thở dài, không thể giúp được gì cho Nhiếp Quân. Thực ra cho dù Bạch Dương có thể giúp hắn cũng không đồng ý giúp Nhiếp Quân. Bạch Dương đang tức trong lòng, tức Nhiếp Quân đi nói bậy, bây giờ còn lôi cả hắn vào cuộc.

- Nhiếp Quân, anh đừng giả bộ không biết em đang nói gì, tối qua chẳng phải anh nhìn thấy em và Diệp Lăng Phi đang bàn chuyện đó sao, chẳng lẽ giờ anh không dám thừa nhận? Nếu như anh còn là đàn ông thì thừa nhận đi, đừng để cho em phải xem thường anh!

Cục tức này của Bành Hiểu Lộ vô cùng to, ngay cả Bạch Dương cũng cảm giác được hình như Bành Hiểu Lộ không phải là nhằm vào chuyện này, bên trong còn có chuyện khác nữa.

Diệp Lăng Phi và Angel cũng xuất hiện trong hành lang, Angel sau khi nghe thấy tiếng nói giận dữ này của Bành Hiểu Lộ dùng tay nhéo Diệp Lăng Phi một cái nói nhỏ:

- Satan, nhìn thấy chưa, cô gái này rất hung hãn, em thật không biết cô ta nổi nóng lên lại có khí thế như vậy!

- Em đừng có nói bậy, ngoan ngoãn mà nghe cho xong chuyện đi!

Diệp Lăng Phi không để cho Angel nói chuyện, Angel chu môi nói nhỏ:

- Làm gì mà không cho em nói, em còn không biết tối qua anh đến phòng của Bành Hiểu Lộ, chả trách tối qua em tìm anh không được, xem ra sau này em phải dọn đến phòng anh ngủ, canh chừng anh!

Diệp Lăng Phi trừng mắt nói nhỏ:

- Em nói bậy gì thế hả, nếu như em dám đến phòng anh mà ngủ xem anh có ném em ra ngoài không đấy, tiểu nha đầu, phản rồi đó, gan càng ngày càng to!

Angel lè lưỡi với Diệp Lăng Phi làm bộ dạng bất mãn. Diệp Lăng Phi không thèm để ý đến phản ứng của Angel, hắn nhìn Bành Hiểu Lộ muốn xem rốt cuộc Bành Hiểu Lộ muốn làm gì.

Bành Hiểu Lộ tuôn một tràng, Nhiếp Quân cuối cùng cũng có chút không kiềm chế được nữa, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng là đàn ông, bị Bành Hiểu Lộ lớn tiếng mắng cho một trận bất kỳ người đàn ông nào cũng cảm thấy mất mặt, lại cộng thêm trong lòng Nhiếp Quân còn có cục tức, hắn đỏ cả mặt lớn tiếng nói át cả tiếng của Bành Hiểu Lộ:

- Sao anh không phải là đàn ông chứ, chính vì anh là đàn ông anh mới thấy chướng mắt.

Nhiếp Quân dùng tay chỉ Diệp Lăng Phi đứng sau lưng Bành Hiểu Lộ lớn tiếng nói:

- Chính là tên khốn này, hắn đã hủy tất cả của anh, nếu không phải hắn đến thì anh là sĩ quan ở đây, mấy binh sĩ này đều do anh tuyển chọn, anh vốn tưởng đây là một cơ hội, anh có thể tham gia vào bộ đội đặc chủng ưu tú nhất của tổ chức, nếu như vậy anh không cần thiết phải chạy khắp nơi nữa, Hiểu Lộ, em có biết là anh mệt mỏi biết bao, anh không có bất cứ quan hệ gì cả, anh chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của bản thân mình, anh luyện tập xong chi bộ này còn phải chạy đến chi bộ khác để luyện tập nữa, nhưng em thấy quân hàm của anh vẫn mãi không có thay đổi gì cả, đây là vì cái gì, anh vốn tưởng lần này anh có cơ hội được thăng tiến nhưng lại bị hắn hủy diệt tất cả của anh. Còn em nữa, trước khi hắn đến em chưa bao giờ nói với anh kiểu như thế này, Hiểu Lộ, anh biết tình cảm em đối với anh, còn tình cảm của anh đối với em em cũng hiểu rõ, nhưng giữa chúng ta lại có sự xuất hiện của hắn, anh…!

Nhiếp Quân vẫn còn muốn nói tiếp thì đúng lúc này chỉ nhìn thấy Bành Hiểu Lộ giơ tay phải lên, chỉ nghe thấy một tiếng “chát”, Bành Hiểu Lộ tát Nhiếp Quân một cái thật mạnh, đến nỗi nhất thời Nhiếp Quân không thốt nên lời. Nhiếp Quân ôm mặt mình ngơ ngác nhìn Bành Hiểu Lộ, ý đó giống như là đang hỏi tại sao Bành Hiểu Lộ lại tát hắn.

Bành Hiểu Lộ bị tức giận đến nỗi môi cô run lên, cô đưa tay chỉ vào mũi của Nhiếp Quân phẫn nộ nói:

- Nhiếp Quân, anh nghe cho rõ đây, tôi không quan tâm mấy cái tư tưởng gọi là thăng chức đó của anh, tôi chỉ quan tâm đến những lời anh vừa nói, anh nói anh có tình cảm gì với tôi, còn nói giữa chúng ta đã có sự xuất hiện của hắn, những lời đó anh đã dám nói ra thì anh phải chịu trách nhiệm. Giờ tôi nói cho anh biết, trước giờ tôi không có tình cảm gì với anh cả, nếu như anh có ảo tưởng gì thì đó là chuyện của anh. Hôn nhân của tôi không phải do tôi quyết định được, anh đã biết rõ bối cảnh thân phận của tôi cũng nên hiểu rõ nếu như tôi muốn kết hôn thì người đó cũng phải có bối cảnh bên quân sự, vì thế sau này anh đừng có ảo tưởng giữa chúng ta có thể có quan hệ gì nữa.

Bành Hiểu Lộ nói xong quay người bỏ chạy đi.

Lúc Bành Hiểu Lộ chạy qua người Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vốn định gọi Bành Hiểu Lộ lại nhưng chưa kịp đợi hắn nói Bành Hiểu Lộ đã chạy vụt qua rồi. Diệp Lăng Phi suy nghĩ rồi cũng quay người lại đuổi theo.

Sau khi Nhiếp Quân nghe thấy lời từ chối thẳng thừng của Bành Hiểu Lộ, cả người lập tức quỵ vào tường, hắn cảm giác toàn thân không còn sức lực gì nữa cả. Những lời nói sau cùng của Bành Hiểu Lộ giống như một nhát dao đâm vào tim của Nhiếp Quân, đâm nát giấc mơ luôn muốn theo đuổi của Nhiếp Quân.

Từ trước tới nay Nhiếp Quân đều đang nằm mơ, mơ mình có một ngày trở thành con rể của Bành Sở Hoa, nếu như vậy hắn sẽ một bước lên mây. Nhưng Bành Hiểu Lộ lại vô tình bóp nát mơ tưởng của hắn, điều càng quan trọng hơn là Bành Hiểu Lộ lại hủy đi tiền đồ trước mắt của hắn, Nhiếp Quân không dám tin sau này mình nên làm thế nào cả?

Bạch Dương lộ ra ánh mắt khinh bỉ, những lời lúc nãy Nhiếp Quân nói không giống như lời của một quân nhân nên nói. Bạch Dương không có chút đồng tình nào với Nhiếp Quân cả, hắn cũng quay người rời khỏi, vứt lại mình Nhiếp Quân ở đó.

- Mình phải làm thế nào đây? Mình phải làm thế nào đây?

Hai tay Nhiếp Quân ôm đầu, trong lòng đang tính nên làm thế nào. Lúc nãy hắn nhất thời bị kích động đã nói ra những lời như vậy, bây giờ hắn thấy hối hận rồi, nhưng có cách gì để cứu vãn, trong lòng Nhiếp Quân cảm thấy buồn phiền, hắn vốn định giải thích với Bành Hiểu Lộ nhưng Nhiếp Quân lại cảm giác nếu như mình đi giải thích chỉ bị Bành Hiểu Lộ càng khinh bỉ hơn, càng khiến cho Bành Hiểu Lộ xem thường.

Nhiếp Quân muốn rời khỏi đây, nhưng giờ hắn đã đắc tội với Bành Hiểu Lộ rồi, cho dù có rời khỏi đây thì cũng có thể đến được bộ đội nào nữa chứ?

- Chẳng lẽ mình phải chuyển ngành sớm?

Trong đầu Nhiếp Quân lóe lên suy nghĩ này, mặt hắn càng trắng bệch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui