Đô Thị Tàng Kiều

Vừa chớp mắt mà đã hơn 10 ngày trôi qua, tính ra Diệp Lăng Phi tới đây cũng gần 1 tháng rồi. Nhiếp Quân từ lần trước chọc tức Bành Hiểu Lộ, thì tự động rời khỏi tổ chức Lang Nha, điều này với nhiều người cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Lần này Nhiếp Quân ra đi, thì sẽ rất thiếu người. Thời gian này có rất nhiều người đã đi khỏi, những người còn sót lại chắc chỉ độ hơn 400 người.

Thời gian này Diệp Lăng Phi cũng tự tập luyện thân thể mình, trải qua một thời gian dài điều chỉnh, sức khỏe của Diệp Lăng Phi cũng đã thay đổi nhiều. Mặc dù cũng thiếu một chút kích thích của buổi tối nhưng tố chất sức khỏe của hắn cũng ngày càng tốt hơn. Bây giờ, Diệp Lăng Phi chạy 1000, 2000m dễ như đi chơi vậy.

Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi tỏ ra như là giữa hai người chưa hề xảy ra chuyện gì, tâm sự của người con gái này vốn khiến người khác khó hiểu. Hơn nữa Diệp Lăng Phi ở Vọng Hải cũng có không ít phụ nữ. Hắn cũng không muốn mang thêm một người phụ nữ nữa trở về. Đối với hắn mà nói, cuộc sống như hiện tại là tốt nhất, không có việc gì làm có thể tìm Bành Hiểu Lộ, đùa nhau, trêu trọc nhau.

Diệp Lăng Phi vốn định ở đây 2 tháng, nhưng ở đây chưa quá 1 tháng hắn đã cảm thấy rất nhớ Bạch Tình Đình đang ở Vọng Hải. Thời gian trôi qua thật nhanh, kể từ ngày Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình quen nhau, cho tới khi kết hôn và sống cùng nhau, trong thời gian hai người bên nhau, chẳng biết từ lúc nào đã bồi đắp nên tình cảm. Cả ngày ở bên nhau thì không thấy nhớ nhau, nhưng vừa xa nhau thì mới biết thế nào là ngày nhớ đêm nhớ.

Mặc dù nói trong thời gian này có gọi điện cùng Bạch Tình Đình, nhưng cũng không thể thay thế cho cái ôm khi gặp mặt. Diệp Lăng Phi bỗng nhiên thấy kích động, muốn trở về thăm Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi nói chuyện này với Dã Lang và những người khác, Dã Lang và những người còn lại đều tán thành ý kiến đó của Diệp Lăng Phi. Dù sao ở đây quá trình tập huấn cũng đi vào gia đoạn chính rồi, cũng không cần Diệp Lăng Phi ở đây phụ trách nữa. Tất nhiên, Diệp Lăng Phi vẫn còn một hạng mục tập huấn mà hắn chưa áp dụng. Đợt tập huấn này cần sát với thực tế.

Diệp Lăng Phi muốn trước khi hắn rời khỏi có thể hoàn thành kế hoạch của hạng mục tập huấn này. Nhưng đó không chỉ đơn giản là tập huấn cách sinh tồn trong môi trường hoang dã, Diệp Lăng Phi cần dùng tới sức mạnh của quân đội.

Diệp Lăng Phi nói với Bạch Dương và Bành Hiểu Lộ, vừa nhắc tới mục huấn luyện thực tế, Bành Hiểu lộ liền phản đối nói:

- Không được! Như vậy rất dễ có người chết và bị thương, tôi không muốn dùng cách đó!

Bạch Dương nhìn Bành Hiểu Lộ rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi, khó sử nói:

- Diệp tiên sinh, dùng đạn thật để diễn tập không tránh khỏi thương vong, như vậy có vẻ không tốt lắm, tôi kiến nghị nên dùng loại đạn gần với thực tế là được rồi, chính là đạn không tâm đó, loại đạn này tạo ra hiệu quả tương tự đạn thật, khi chúng tôi diễn tập đều dùng loại đạn này!

Diệp Lăng Phi đứng dậy, trên tường có một bức bản đồ lớn, ở đó đánh dấu những con sông, những đỉnh núi gần đây.

Diệp Lăng Phi tới bên bản đồ dùng tay vạch lên bản đồ nói:

- Trước mắt! Vùng này sẽ là nơi huấn luyện ngoài tự nhiên hoang dã của chúng ta, trong vòng vài ngày ngắn ngủi này, sẽ có không ít những người bộ đội bị loại bỏ, các người biết nguyên nhân không?

Bành Hiểu Lộ nói:

- Đó là vì trong bài giảng tập huấn của tôi, tập huấn ngoài hoang dã không phải là một bài giảng có trang bị trước, cũng có nghĩa là chỉ những người bộ đội đặc chủng mới tính toán được cái đó. Mà những binh sĩ bình thường càng rất ít được tiếp xúc. Bọn họ thiếu những phương diện đó, tôi cảm thấy phương pháp huấn luyện kiểu loại bỏ này sẽ làm cho rất nhiều binh sĩ phải rời bỏ trong sự tiếc nuối, tôi không tán đồng, chưa đào tạo họ trong một điều kiện tốt đẹp đã bắt họ tham gia cuộc huấn luyện mang tính loại bỏ này!

- Cái phương pháp huấn luyện của mấy người đó chẳng liên quan gì tới tôi, tôi cần là trong thời gian ngắn nhất có thể tìm được những binh sĩ đặc chủng thật sự!

Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi chẳng có nhiều thời gian đứng đây mà phí lời, tôi chẳng phải quân nhân, tôi muốn về với cuộc sống đời thường của tôi, bây giờ tôi đã mất hết nhẫn nại rồi, Hiểu Lộ, cô cần phải hiểu rằng, lúc tôi đồng ý với ông nội cô, đã quên mất một việc, đó là tôi không thể thích ứng với cuộc sống trong vòng hai tháng mà không hề tiếp xúc với người nhà tôi!

Câu nói này Diệp Lăng Phi vừa nói ra, Bành Hiểu Lộ liền tỏ ra khinh bỉ lườm hắn một cái, lạnh nhạt nói:

- Anh nói trực tiếp gớm nhỉ!

Bạch Dương cũng là người từng trải, nghe thì tự nhiên hiểu được hàm ý trong câu nói của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chẳng hề để tâm, cười cười nói:

- Qủa nhiên đàn ông đều là động vật cấp thấp!

- Ừm!

Lúc đó Bạch Dương đột nhiên phát ra âm thanh đó tỏ vẻ buồn bã. Bành Hiểu Lộ nhớ ra Bạch Dương cũng ngồi ở đây, bản thân mình nói câu đó cũng bao gồm cả Bạch Dương. Cô lại bổ sung thêm:

- Tôi nói anh này Diệp Lăng Phi, anh rời xa đàn bà là sống không nổi nữa hả?

- Hiểu Lộ! Bây giờ tôi cũng thích cách nói chuyện của cô, cô rất thẳng thắn, tôi rất thích đó!

Diệp Lăng Phi cười nói. Bành Hiểu Lộ lườm hắn một cái, muốn tranh luận với hắn mấy câu nữa thì bị Bạch Dương ngắt quãng nói:

- Diệp tiên sinh! Anh nói tiếp đi, tôi nghĩ anh nói rất đúng, chúng ta chẳng cần thiết lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, chúng ta cần chọn ra 100 người, hiện tại ở đây còn 400 người, tức là cần phải loại bỏ 75% nữa, tôi không phản đối những cách loại bỏ khác mà anh áp dụng!

Bành Hiểu Lộ phản đối nói:

- Bạch đại đội trưởng! Sao có thể nói như vậy được, nếu làm như vậy, chúng ta có phải có chút nhẫn tâm không, những binh sĩ đó đều muốn tham gia vào binh đoàn đặc chủng, nhưng nếu như chúng ta làm như vậy chẳng phải chúng ta đã đuổi đi những người vốn có năng lực tham gia vào binh đoàn đặc chủng sao? Tôi không đồng ý làm như vậy!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Ai nói phải đào thải 75% binh sĩ, tôi chỉ nói phương pháp huấn luyện hiện nay phải thay đổi một chút, bây giờ tôi nói một chút về phương án huấn luyện của tôi, tôi muốn làm những cuộc tập huấn thật sự, tất nhiên, vừa nãy các người cũng có nhắc tới, nếu như thật sự dùng đạn thật. Nhất định sẽ có thương vong, như vậy chúng ta có thể áp dụng cách khác, vận dụng không đạn, hoặc không cần bắn thật, chúng ta chỉ cần cho họ hình dung ra chiến trường thật sẽ như thế nào. Bạch đại đội trưởng, anh liên hệ cho tôi với mấy công xưởng chế tạo vũ khí hoặc hóa chất, tóm lại chỉ cần có môi trường phức tạp, giống như vừa có cuộc đụng độ hoặc vừa xảy ra xung đột vậy, để cho những binh sĩ đó tham gia vào một môi trường hoàn toàn xa lạ. Để cho họ nghĩ như là đây là sự thật là chiến trường thật chứ không phải huấn luyện, anh đã hiểu ý tôi chưa?

Bạch Dương gật đầu, nói:

- Diệp tiên sinh! Tôi hiểu rồi, tôi đi liên lạc ngay đây!

- Ừm. Rất tốt!

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Tôi hi vọng có thể nhanh chóng thực hiện cuộc huấn luyện này, như vậy, tôi quyết định thời gian tập huấn là trong vòng một tuần, tới lúc đó, tôi sẽ quay trở lại đây!

- Diệp tiên sinh! Anh muốn rời khỏi đây sao?

Bạch Dương giật mình, không chỉ Bạch Dương ngay cả Bành Hiểu Lộ cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, Dựa vào câu nói đó của Diệp Lăng Phi, hắn ý là muốn rời khỏi đây.

Diệp Lăng Phi không hề phủ nhận, hắn cười nói:

- Tôi muốn rời khỏi đây một thời gian, phải về thăm người nhà tôi chứ. Hai người yên tâm, tôi chỉ rời khỏi vài ngày thôi, sẽ trở lại ngay thôi!

- Cái này....!

Bạch Dương tỏ vẻ không biết làm sao, nói:

- Diệp tiên sinh, có phải anh đã liên lạc với thủ trưởng Bành rồi phải không, tôi nhận mệnh lệnh nói là ở đây anh là người phục trách, nếu anh muốn rời khỏi đây, sẽ ảnh hưởng.....!

Diệp Lăng Phi xua xua tay nói:

- Cái này anh không cần phải lo, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa!

Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Nếu bây giờ anh rời khỏi đây, chả phải là vứt hết trách nhiệm đi sao, lẽ nào người nhà của anh so với cống hiến cho quốc gia quan trọng hơn hay sao?

Diệp Lăng Phi nghe thấy câu nói đó của Bành Hiểu Lộ thì vẫn cười nói:

- Hiểu Lộ! Tôi không có yêu nước như vậy đâu, trong lòng tôi, gia đình tôi vẫn là quan trọng nhất!

Bành Hiểu Lộ nghe xong, lập tức đứng phắt dậy, tức giận nói:

- Tôi không nghĩ anh là là loại người như vậy!

Nói xong, cô tức giận bỏ đi. Diệp Lăng Phi chỉ lắc đầu, không nói gì cả.

Diệp Lăng Phi quyết định trong hai ngày này sẽ rời khỏi đây, hắn sắp xếp hết mọi chuyện ở đây, dù sao chuyện ở đây cũng có Bạch Dương phụ trách, và mấy người của Lang Nha trước đó làm như thế nào thì bây giờ cứ như vậy mà làm. Không vì chuyện Diệp Lăng Phi rời khỏi mà chịu ảnh hưởng. Angel vốn muốn cùng Diệp Lăng Phi trở về, nhưng Diệp Lăng Phi lại không muốn đi một mình cùng Angel, ai mà biết được a đầu Angel này sẽ làm ra chuyện gì.

Sở dĩ Diệp Lăng Phi muốn trở về Vọng Hải, còn có một nguyện nhân khác, đó chính là vì ở đây bị Angel và Bành Hiểu lộ mê hoặc, lại không có nơi nào phát tiết. Cảm giác đó thật khó chịu, Angel cứ tới buổi tối là tới tìm Diệp Lăng phi, một hai lần như vậy sớm muộn gì Diệp Lăng Phi chẳng bị mê hoặc. Lại thêm cả Bành Hiểu Lộ đó nữa, cô ta cũng chẳng coi hắn là “đồng chí” gì cả, làm sao mà không thèm thuồng được.

Đúng trong lúc Diệp Lăng Phi đang nói chuyện với Bạch Dương ngày thứ ba, Diệp Lăng Phi đã thu dọn hành lý lại, chuẩn bị đi khỏi. Một khi Diệp Lăng Phi đã hạ quyết tâm, là lập tức đi làm ngay. Kết quả, trong lúc Diệp Lăng Phi chuẩn bị mang hành lý lên xe, thì nhìn thấy vài chiếc xe việt dã đang tiến từ ngoài trại vào. Diệp Lăng Phi vốn đã định mở cửa xe, nhìn thấy mấy chiếc xe đó, hắn lại đóng cửa xe lại.

Dã Lang, Angel, và những người khác vốn định đi tiễn Diệp Lăng Phi, sau khi nhìn thấy những chiếc xe đó, bọn họ đều đổ dồn ánh mắt về phía đó. Thì nhìn thấy phía sau mấy chiếc xe việt dã đó cong một đoàn ô tô tải chuyên dụng của quân đội đi đằng sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui