Đô Thị Tàng Kiều

Bành Nguyên nói lần này muốn cùng Bành Hiểu Lộ trở về Bắc Kinh, Bành Hiểu Lộ giật mình, hỏi:

- Ông nội! Con về Bắc Kinh làm gì ạ? Cuộc tập huấn ở đây vẫn chưa kết thúc mà!

Bành Nguyên cười nói:

- Hiểu Lộ! Con không muốn kết hôn hả? Lần này về Bắc Kinh, là để bàn chuyện thành thân của con. Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, cũng không thể cứ mãi ở một mình trong quân đội mãi được, bố mẹ con đều là người trong quân đội, nếu con muốn tìm chồng trong quân đội cũng không phải vấn đề, lần này con cùng ông về Bắc Kinh đi xem mặt!

- Ông nội! Con không về đâu!

Bành Hiểu Lộ bĩu môi, nói:

- Ai nói con muốn tìm một người trong quân đội chứ, bố mẹ con đều là người trong quân đội, con cũng là một sĩ quan, còn tìm thêm một người trong quân đội làm gì nữa ạ! Lẽ nào cả nhà ta đều là người của quân đội sao ạ! Như thế hay là muốn con của con sau này cũng làm trong quân đội luôn đi!

- Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì ngay khi sinh ra đã biết đào hang, Hiểu Lộ đó là vận mệnh của cô, cô hãy chấp nhận đi!

Diệp Lăng Phi cởi giày ra, hai chân đặt lên giường, cười nói:

- Cô còn muốn tìm một người đẹp trai như tôi sao? Tôi thấy hay là thôi đi! Tốt nhất là cứ tìm một quân nhân, lại sinh thêm một tiểu quân nhân, cả nhà một màu xanh, chẳng phải rất tốt hay sao?

- Đi đi! Không có chuyện của anh!

Bành Hiểu Lộ cởi giày của Bành Nguyên ra, nghe thấy câu nói đó của Diệp Lăng Phi, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Đó là chuyện riêng của tôi, chẳng liên quan gì tới anh, ây da, cái chân thối của anh, mau đi rửa chân đi, lẽ nào anh muốn ông tôi chết vì ngửi cái mùi thối đó!

Bành Hiểu Lộ nói rồi lôi Diệp Lăng Phi đi, cô và Diệp Lăng Phi đã quá quen thuộc như vậy. Nhưng vừa đi được vài bước, cô bỗng chợt nhớ ra ông nội mình vẫn còn ở đây, cô vội vàng quay người lại, nói với Bành Nguyên:

- Ông nội! Bây giờ con chưa muốn lấy chồng! Con đang thích một người!

Bành Nguyên cười đáp:

- Hiểu Lộ, đứa trẻ ngốc này, làm sao mà có thể không kết hôn chứ, ông và bố con đã bàn bạc xong rồi, bố con nói lần này hoàn toàn do con quyết định. Ông cũng biết chuyện hôn nhân trước đây của bố con là do ông quyết định. Một thời gian dài bố con rất giận ta. Bây giờ nghĩ lại cũng thật là, ông lúc đó phong kiến cổ hủ quá, chỉ muốn con trai cưới một người môn đăng hộ đối. Về phần con, ta cũng sẽ không ép con cưới người mà con không yêu, ta đã đánh động mấy ông bạn già của ta rồi. Lần này về Bắc Kinh, là dẫn con đi coi mặt, chỉ cần con hài lòng, ông cũng không nói gì nữa!

- Ông nội, con không thích mấy người đó!

Bành Hiểu Lộ nói:

- Bây giờ con đang thích một người, ai nói cần phải kết hôn chứ!

- Nói bậy bạ gì vậy hả! Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Hiểu Lộ, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, nên lấy chồng đi thôi!

Bành Nguyên nói:

- Ông nghĩ con cứ về Bắc Kinh với ông, nhỡ đâu con gặp được ý trung nhân thì sao?

- Ông nội, tới khi đó hãy nói đi!

Bành Hiểu Lộ không muốn nói mãi vấn đề này với Bành Nguyên nữa, trong lòng cô hiểu rõ, hôn nhân của cô không giống với hôn nhân của những cô gái bình thường khác, chỉ cần đó là người mình thích, thì có thể kết hôn, mặc dù Bành Nguyên nói là cho Bành Hiểu Lộ tự do lựa chọn, nhưng ông cũng đã chọn sẵn cho cô rất nhiều người tốt rồi. Bành Hiểu Lộ đi ra ngoài, mang theo nước rửa chân, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bành Hiểu Lộ rửa chân cho Bành Nguyên, hắn bèn nói:

-Hiểu Lộ, lát nữa cũng giúp tôi rửa chân nha!

-Cút!

Bành Hiểu Lộ tức giận nói:

-Đừng có làm loạn thêm nữa, lòng tôi đang rối hết lên đây!

Diệp Lăng Phi cười ha ha, tự mình bưng lại một thau nước, tự rửa chân cho mình. Sau khi dọn dẹp xong, Bành Hiểu Lộ rời khỏi phòng. Ở đó chỉ còn lại Bành Nguyên và Diệp Lăng Phi, Bành Nguyên lại thở dài, nói:

-Tiểu Diệp, đứa trẻ Bành Hiểu Lộ này sống tự lập quen rồi, lần này trước khi tôi đến, thì nghe thấy một số chuyện liên quan tới Hiểu Lộ!

-Lão già! Không phải ông nói chuyện tên sĩ quan Nhiếp Quân đó chứ!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nếu ông nhắc tới hắn thì ông có thể yên tâm được rồi, giữa hắn và Hiểu Lộ chẳng có quan hệ gì cả đâu, hai ngày trước, Hiểu Lộ còn mắng cho Nhiếp Quân một trận, bây giờ không phải hắn đã rời khỏi đơn vị bộ đội đặc chủng Lang Nha rồi sao?

Bành Nguyên cười, nói:

- Chẳng cần biết như thế nào, Hiểu Lộ thân gái một mình ở trong quân đội, tôi vẫn có chút không an tâm, cậu nói tôi phải làm sao?

- Lão già, ý ông là sao vậy? Ông hỏi tôi làm thế nào chẳng phải là hỏi nhầm người à?

Diệp Lăng Phi nói:

- Làm sao mà tôi biết được!

- Ý tôi là nếu tôi điều Hiểu Lộ tới Bắc Kinh, dựa vào sự hiểu biết của cậu với Hiểu Lộ, nó có hận tôi không?

- Cái này thì cũng chưa chắc, tóm lại là tôi không biết đâu, cô ấy rất dã man, chẳng ai dám chọc giận cô ấy cả. Nếu ông không quản giáo nghiêm, thì sợ sau này không ai dám cưới cô ấy!

Cuối cùng thì Bành Hiểu Lộ cũng không trở về cùng Bành Nguyên, thái độ của cô rất kiên quyết, nhất định phải đào tạo xong đợt bộ đội đặc chủng này mới nói chuyện cá nhân mình. Bành Nguyên cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ còn biết đồng ý với suy nghĩ của Bành Hiểu Lộ. Bành Sở Hoa luôn nghĩ rằng con gái mình không thể đi theo vết xe đổ của cha, còn nhớ năm đó chính ông là người bị Bành Nguyên ép tới không còn cách nào khác, mới kết hôn với người vợ hiện tại. Trong mấy năm đầu kết hôn, tình cảm vợ chồng của hai người hoàn toàn không tốt, mãi cho tới khi Bành Hiểu Lộ ra đời, Bành Sở Hoa mới thay đổi cách nhìn với vợ, tình cảm vợ chồng ngày một tốt lên.

Đối với việc hôn nhân của Bành Hiểu Lộ, Bành Sở Hoa muốn hoàn toàn cho con gái mình tự do quyết định, không muốn ép Bành Hiểu Lộ.

Đợi Bành Nguyên vừa đi khỏi, Diệp Lăng Phi liền chuẩn bị kế hoạch huấn luyện mới. Địa điểm tập huấn rất nhanh chóng đã được chọn xong, đó là một xưởng hóa chất gần đơn vị. Đó vốn dĩ là một xưởng sản xuất hóa chất lớn, sau này bị bỏ hoang.

Diệp Lăng Phi dẫn vài người tham mưu cùng tới xưởng sản xuất đó, Bành Hiểu Lộ cũng cùng đi theo. Sau khi Bành Hiểu Lộ biết ông nội mình muốn dẫn mình đi xem mặt, không hiểu tại sao, cô lại cảm thấy trong lòng đau khổ, giống như ngày tàn sắp đến vậy.

Bành Hiểu Lộ sớm đã biết chuyện hôn nhân của cô không bao giờ có thể do cô quyết định, cũng giống như bố cô, cưới một cô gái cũng là nhân viên cấp cao trong quân đội, mặc dù nói mấy năm gần đây, bố cô luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng ông vẫn thường nói chuyện quá khứ với cô. Dường như, trong tim ông vẫn còn có điều tiếc nuối, chỉ là không thể nói ra mà thôi.

Bành Hiểu Lộ cũng biết, sau này cô cũng phải đi con đường như vậy, chỉ là không ngờ nó lại tới nhanh như vậy. Bành Hiểu Lộ vừa cảm thấy có chút tình ý với Diệp Lăng Phi thì lại phải về Bắc Kinh coi mặt, như vậy cũng có nghĩa là cô sắp phải kết hôn. Mặc dù trong lòng Bành Hiểu Lộ không đồng ý, nhưng cũng không thể làm khác được, bây giờ điều duy nhất cô có thể làm được là mau chóng trở về Bắc Kinh, tận hưởng nốt khoảng thời gian vui vẻ còn lại.

Diệp Lăng Phi lái xe vào bên trong nhà xưởng, dừng xe lại, Diệp Lăng Phi xuống xe. Hắn đứng cạnh cửa xe, thò tay lấy ra một điếu thuốc, đang định châm lửa, Bành Hiểu Lộ đi từ bên kia cửa xe lại, cướp đi điếu thuốc trên tay hắn, miệng nói:

- Cái tên này, đây là xưởng hóa chất, anh lại hút thuốc ở đây!

- Cô nói bậy gì thế?

Diệp Lăng Phi cướp lại điếu thuốc từ tay Bành Hiểu Lộ, đứng trước mặt Bành Hiểu Lộ hút thuốc, miệng nói:

- Xưởng hóa chất này đã bỏ không nhiều năm, cô nghĩ ở đây liệu có chất độc gì chứ?

- Cũng không thể nói trước được!

Bành Hiểu Lộ nói.

Diệp Lăng Phi cười, hút thuốc, giao cho mấy người tham mưu đó đi do thám tình hình khắp nơi, để xác định rõ đường lối và chiến lược cho đợt tập huấn này. Sau khi mấy người đó đi khỏi, Diệp Lăng Phi dựa mình trên than xe, nhìn Bành Hiểu Lộ, tay trái kẹp điếu thuốc, miệng nói:

- Hiểu Lộ, tại sao cô không trở về với ông nội cô, ở đây có ý nghĩa gì đâu!

- Đó là chuyện của tôi, chẳng liên quan tới anh!

Bành Hiểu Lộ cất bước, đá viên đá ở gần chân cô đi, bay đúng tới khung cửa kính đối diện, liền nghe thấy tiếng loảng xoảng, viên đá đó đã làm vỡ một nửa miếng kính. Bành Hiểu Lộ quay về phía Diệp Lăng Phi lạnh nhạt nói:

- Tôi chẳng giống anh, tự do tự tại, thích làm gì thì làm!

- Tại sao cô nói tôi tự do tự tại, lẽ nào cô nghĩ tôi sống dễ dàng lắm à?

Diệp Lăng Phi hít một hơi khói thuốc thật sâu, sau đó vứt điếu thuốc dung chân dập tắt, thở ra trước mặt Bành Hiểu Lộ một làn khói. Bành Hiểu Lộ khua khua tay xua khói đi, nhăn mặt nói:

- Đồ khốn! Anh định giết người à?

- Tôi chỉ là muốn cô biết tôi sống cũng chẳng dễ dàng gì, cô xem từ sáng tới tối tôi đều sống trong khí độc, đâu có tốt như cô!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Con nhà giàu như các người vốn không hiểu được nỗi khổ của con nhà nghèo, cô hãy xem những cô gái bây giờ, ai chẳng muốn gả cho một người lắm tiền nhiều của, nhưng cô thì khác, lại thích kén cá chọn canh. Có khi vứt cô sang Châu Phi 7, 8 năm, chờ khi cô trở lại thì vẫn có người cưới cô ấy chứ.

-Cút! Anh lại nói láo!

Bành Hiểu Lộ bĩu môi.

Diệp Lăng Phi nói:

-Cô nhìn tôi xem, đều quên chuyện đó rồi, mặc dù những người Châu Phi đó hơi đen một chút, nhưng không biết chừng cô lại chọn một người da đen cũng nên.

-Cái tên chết tiệt này, anh muốn chết hả?

Bành Hiểu Lộ lườm Diệp Lăng Phi, đấm vào ngực hắn một đấm. Diệp Lăng Phi đưa tay ra nắm chặt lấy tay Bành Hiểu Lộ, rồi lôi Bành Hiểu Lộ lại gần. Bành Hiểu Lộ lo lắng bị người khác nhìn thấy, xấu hổ nói:

-Bỏ tay ra! Cái tên này, mau bỏ tay ra!

Bành Hiểu Lộ nói như vậy nhưng Diệp Lăng Phi không những không bỏ tay ra, ngược lại càng nắm chặt hơn, nói nhỏ:

-Hiểu Lộ, cô hét cái gì, cô mà hét như vậy, kể cả người khác không biết cũng bị cô gọi tới hết!

Bành Hiểu Lộ vừa nghe thấy, bèn nói nhỏ:

- Vậy anh buông tay ra đi!

- Tôi thấy tình tình ở đây rất phức tạp, tôi lo nếu tôi buông tay ra, nói không chừng cô lại ngã mất!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi thấy hay là tôi dẫn cô đi xem xét một chút!

Diệp Lăng Phi dắt tay Bành Hiểu Lộ đi, mặt Bành Hiểu Lộ dần dần đỏ ửng, cô không hề giằng tay ra khỏi tay Diệp Lăng Phi mà ngoan ngoãn đi theo hắn vào trong nhà xưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui