Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ cùng đi tìm Bạch Dương, hôm nay tâm trạng của Bạch Dương rất buồn, nhìn thấy nhiều binh sĩ như vậy sẽ rời khỏi trong hôm nay, trong lòng Bạch Dương cảm thấy chua xót. Chẳng qua là Bạch Dương không biểu hiện ra bên ngoài, nghe Diệp Lăng Phi nói định tổ chức một cuộc tranh tài vào ngày mai để thư giãn một chút, Bạch Dương lập tức giơ cả hai tay ủng hộ.

- Ở chỗ tôi có bóng đá, hơn nữa không phải chỉ có một quả!

Bạch Dương cầm ra hai quả bóng, đặt hai quả bóng đó trước mặt Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Lần đầu tiên tôi tới, là đã định chuẩn bị một trận đấu bóng đá, vì vậy tôi đặc biệt chuẩn bị hai quả bóng đá này!

Diệp Lăng Phi cầm một quả bóng trên tay, nói:

- Bạch đội trưởng, anh xem ngày mai chúng ta sẽ tổ chức hoạt động này như thế nào?

- Rất đơn giản! Để tất cả những người thích bóng đá đều được tham gia thi đấu, đợi lát ăn cơm xong, tôi sẽ dẫn vài người tới sân huấn luyện, dọn dẹp một chút, sau đó dựng hai khung thành!

Bạch Dương hứng trí bừng bừng nói,

- Từ trước tới nay tôi đều rất muốn làm một trận đấu bóng đá, nhưng kết quả mãi mà chẳng có thời gian. Tôi nghĩ ngày mai là thích hợp nhất!

Bạch Dương nói tới đây, có chút đợi không được nữa bèn nói:

- Hay là không cần đợi ăn cơm xong đâu, bây giờ tôi dẫn người đi dọn dẹp ngay đây!

- Bạch đội trưởng, anh đừng có nóng vội như vậy! Ba người chúng ta lên kế hoạch trước đã, trận đấu ngày mai sẽ làm như thế nào, sau đó tôi muốn tổ chức cuộc thi kéo co nữa, anh thấy sao?

- Ừm, Diệp tiên sinh, tôi nghe anh. Anh muốn sao thì cứ thế mà làm!

Bạch Dương nói.

Trước khi ăn cơm Bạch Dương, Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi cùng nhau thương lượng một lúc. Trong lúc ăn cơm, ba người lại bàn bạc kế hoạch cụ thể. Khi ăn gần xong, Bạch Dương đứng trước tất cả mọi người tuyên bố về cuộc thi ngày mai.

Phòng ăn này trước đây rất nhộn nhịp, hàng trăm người cùng ăn cơm. Bây giờ đột nhiên nhiều người như vậy rời khỏi, cảm thấy có chút hoang vắng. Nhất là những binh sĩ còn sót lại thì cũng đang chìm đắm trong cảm giác im lặng thương cảm, cảm thấy như mất hết tinh thần. Nghe thấy Bạch Dương tuyên bố về trận đấu ngày mai, những binh sĩ này mới lấy lại được chút tinh thần, ai cũng muốn được tham gia.

Những chuyện đằng sau đều do Bạch Dương giải quyết, dù sao cũng không có quá nhiều việc cần giải quyết. Ngoài ra có một chút khó khăn là chuẩn bị cầu môn, rồi đặt tên, chia đội, v.v..... Những chuyện này Diệp Lăng Phi cũng không hề nhúng tay vào. Hắn ăn xong cơm không hề trở về phòng mà một mình tới phòng làm việc.

Diệp Lăng Phi tới phòng làm việc gọi điện cho Bạch Tình Đình, sau khi bị Bành Hiểu Lộ làm cho dục vọng bốc lên ngùn ngụt, bây giờ hắn lại muốn nói chuyện với Bạch Tình Đình.

- Chào anh!

- Xin hỏi cô có phải Bạch tiểu thư không?

Diệp Lăng Phi cố nói nhỏ để Bạch Tình Đình không nhận ra tiếng của hắn.

- Anh là ai?

Bạch Tình Đình đề cao cảnh giác, hỏi:

- Làm sao anh biết được điện thoại của tôi?

- Cái này cô không cần phải hỏi, trong tay tôi có bí mật của cô, nếu tôi đưa những thứ này tới tay chồng cô, không biết chồng cô sẽ nghĩ thế nào đây. Thế nào, năm trăm vạn nhân dân tệ tôi sẽ đưa những bức ảnh ở trong tay tôi trả lại cô!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cười thầm, hắn tưởng tượng không biết Bạch Tình Đình nhận được điện thoại tống tiền như thế này sẽ có phản ứng như thế nào, sẽ mắng cho hắn một trận hay là lập tức báo cảnh sát.

Nhưng lại không tưởng tượng được rằng đầu dây bên kia Bạch Tình Đình tỏ ra có chút căng thẳng, giọng nói nhỏ dần:

- Anh là ai! Nói mau!

- Tôi chỉ muốn cô chuẩn bị xong tiền cho tôi đi, chuyển vào tài khoản cho tôi, tôi sẽ giao lại ảnh cho cô!

Diệp Lăng Phi suýt thì không nhịn được nữa, bật cười lớn, hắn cố nhịn cười, muốn đùa Bạch Tình Đình một chút, đổi giọng nói:

- Tôi cũng tin là cô không muốn chồng cô biết chuyện này chứ!

Đầu dây bên kia bỗng yên lặng, sau đó Bạch Tình Đình nói:

- Được thôi, năm trăm vạn phải không, trong tay tôi không có nhiều tiền như vậy, anh cho tôi thời gian hai ngày, tôi sẽ chuẩn bị đủ năm trăm vạn, nói cho tôi biết tài khoản của anh, ba ngày nữa tôi sẽ gửi vào cho anh!

Sắc mặt Diệp Lăng Phi bỗng thay đổi, hắn không ngờ Bạch Tình Đình sẽ nói như vậy. Đây là điện thoại bảo mật, bên đầu dây bên đó không có cách gì biết được số bên này. Mặc dù trước đây Diệp Lăng Phi đã gọi điện cho Bạch Tình Đình, nhưng Bạch Tình Đình không thể biết được số điện thoại này. Diệp Lăng Phi có chút lặng người đi, nhất thời hắn không nói được gì, liền nghe thấy Bạch Tình Đình bên kia đang tỏ ra rất sốt sắng hỏi:

- Này! Anh còn nghe không! A lô!

- Tôi đang nghe!

Diệp Lăng Phi nói nhỏ hơn, nhưng giọng của hắn trầm lại. Nhưng Bạch Tình Đình ở đầu dây bên kia lại không hề nhận ra, Bạch Tình Đình dường như vừa thở ra nhẹ nhõm nói:

- Ba ngày sau tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho anh, tới lúc đó anh phải tuân thủ lời hứa, trả lại tôi những bức ảnh anh đã chụp được, bây giờ nói cho tôi biết tài khoản của anh!

- Tôi có chút việc, hôm khác sẽ nói cho cô!

Diệp Lăng Phi không nói tiếp nữa, lập tức dập điện thoại ngay.

- Chuyện này là sao?

Trong lòng Diệp Lăng Phi đang nghĩ, lẽ nào trong thời gian hắn không có ở nhà, Bạch Tình Đình đã làm chuyện gì có lỗi với hắn. Diệp Lăng Phi có chút hoảng loạn, nhất thời mất đi vẻ điềm tĩnh như ban đầu. Đột nhiên, hắn phi ra khỏi phòng làm việc chạy tới trước phòng của Bành Hiểu Lộ, lấy hết sức gõ mạnh cửa phòng. Bành Hiểu Lộ mở cửa phòng ra, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng bên ngoài, cô có chút ngạc nhiên, lại nhìn thấy sắc mặt của Diệp Lăng Phi không tốt, giống như là Diệp Lăng Phi đang muốn giết người vậy, Bành Hiểu Lộ cho rằng đã xảy ra chuyện gì rồi, vội hỏi:

- Sao vậy?

- Ở đâu có máy bay, tôi phải về Vọng Hải ngay bây giờ!

- Về Vọng Hải?

Bành Hiểu Lộ giật mình, nói:

- Bây giờ mấy giờ rồi mà anh.......?

- Bành Hiểu Lộ, bây giờ cô nói cho tôi biết làm sao về được Vọng Hải đây. Tôi phải về Vọng Hải ngay lập tức!

Diệp Lăng Phi cố kiềm chế để không bộc phát nộ khí của mình. Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi có gì đó không bình thường, trước đó cô chưa bao giờ thấy sắc mặt Diệp Lăng Phi khó coi như lúc này. Cô nghĩ ngợi một lát rồi nói:

- Bây giờ có thể ra sân bay, sử dụng máy bay của quân đội bay về Vọng Hải. Nếu như bây giờ anh đi, nhanh nhất cũng phải sáng mai mới về tới Vọng Hải, hơn nữa máy bay quân dụng cần....!

- Tôi biết rồi!

Diệp Lăng Phi ngắt lời Bành Hiểu Lộ nói:

- Bây giờ cô lập tức liên hệ giúp tôi, tôi phải về Vọng Hải ngay!

Diệp Lăng Phi cũng không nói với ai câu nào, chỉ mang theo Dã Lang và Dã Thú. Hắn nhờ Bành Hiểu Lộ đưa ra sân bay của quân đội. Trên đường đi, Diệp Lăng Phi không nói câu nào, chỉ ngồi hút thuốc. Bành Hiểu Lộ mấy lần định hỏi Diệp Lăng Phi rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy, Bành Hiểu Lộ cũng không dám hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui