Đô Thị Tàng Kiều

Phản ứng của Bạch Cảnh Sùng khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy không thể hiểu nổi, rốt cuộc cha mình làm sao vậy? Bạch Tình Đình không đoán ra sao cha mình lại đột nhiên biến thành thế này, cô cầm điện thoại di động đi tới bên giường, đưa điện thoại cho Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, cha em muốn anh nghe điện thoại nay!

Diệp Lăng Phi nhận lấy di động, nằm ở trên giường, để di động lên tai, nói:

- Nhạc phụ đại nhân, con cũng chỉ vừa về đến nhà thôi mà cha đã biết, lão nhân gia cũng thật lợi hại đó!

Bạch Tình Đình lên giường nằm bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô gối đầu lên tay Diệp Lăng Phi, những ngón tay thon dài ngọc ngà vuốt ve bộ ngực nở nang của Diệp Lăng Phi, thỉnh thoảng cô lại ghé môi hôn lên ngực hắn. Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình khiêu khích khiến cho ngứa ngáy trong lòng, bàn tay của hắn bóp ** của Bạch Tình Đình, trong lúc nói chuyện điện thoại với Bạch Cảnh Sùng vẫn không quên thân mật với Bạch Tình Đình.

Trong điện thoại vang lên giọng nói đầy hưng phấn của Bạch Cảnh Sùng:

- Tiểu Diệp, tối nay cha sẽ tới thành phố Vọng Hải, đến lúc đó cha trực tiếp đến gặp con. Lần này cha có chuyện rất khẩn cấp cần con trợ giúp.

- Tối nay cha sẽ về sao?

Diệp Lăng Phi sửng sốt, nhìn thoáng qua Bạch Tình Đình đang dùng đôi môi đỏ mọng hôn lên ngực mình, ngạc nhiên hỏi:

- Nhạc phụ đại nhân, không phải là ngày mai cha mới về đến nơi sao?

- Có việc gấp, một khắc cũng không thể chậm trễ được!

Bạch Cảnh Sùng thở dài, nói:

- Trong điện thoại thì không thể nói rõ ràng được, chờ đến tối khi cha về cha sẽ nói chuyện với con. Tiểu Diệp, tối nay con đến sân bay đón cha đi, bây giờ cha đã đến Bắc Kinh rồi, vốn cha định đi gặp lão thủ trưởng, nhưng lão thủ trưởng thực sự quá bận, không có thời gian để gặp cha, cha chỉ có thể về thành phố Vọng Hải trước thôi!

Nói đến đây. Bạch Cảnh Sùng lại khẽ thở dài. Diệp Lăng Phi nghe Bạch Cảnh Sùng nhắc tới Bành Nguyên bận quá không có thời gian gặp Bạch Cảnh Sùng, hắn đoán là có lẽ Bạch Cảnh Sùng có chuyện gì xin Bành Nguyên giúp đỡ, nhưng hiện giờ Bành Nguyên không có thời gian tiếp Bạch Cảnh Sùng nên mới khiến cho Bạch Cảnh Sùng thất vọng như vậy. Sức khỏe của Bành Nguyên không được tốt, đúng là không thích hợp để gặp người khác, nếu như không phải vì muốn thành lập một đơn vị bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất Trung Quốc, sợ rằng Bành Nguyên sẽ không lộ diện lần nào nữa, hẳn là trốn sẽ trốn đến một nơi thắng địa để an dưỡng rồi.

Theo phán đoán của Diệp Lăng Phi, lần này Bạch Cảnh Sùng gặp phải một chuyện rất khó giải quyết, bằng không Bạch Cảnh Sùng cũng sẽ không muốn đến tìm Bành Nguyên để giúp đỡ. Chỉ là Diệp Lăng Phi không rõ lắm vì sao Bạch Cảnh Sùng lại sốt ruột muốn gặp mình như vậy, lẽ nào ông ấy cho rằng mình có năng lực để trợ giúp ông ấy sao? Dù sao Bạch Cảnh Sùng cũng là bố vợ của Diệp Lăng Phi, bất kể xảy ra chuyện gì Diệp Lăng Phi đều phải hỗ trợ, điều này thì không cần phải hoài nghi. Diệp Lăng Phi hỏi rõ Bạch Cảnh Sùng mấy giờ sẽ về đến đến thành phố Vọng Hải rồi mới dập máy. Bạch Tình Đình nghe nói cha mình sẽ về thành phố Vọng Hải ngay trong tối hôm nay, cô ngồi dậy, vuốt lại mái tóc rối, ngạc nhiên nói:

- Sao cha em lại vội vã muốn quay về thế nhỉ, đúng là một chuyện kì lạ!

- Anh thấy chuyện này chắc chắn là vì mấy người họ hàng của em!

Diệp Lăng Phi ngồi dậy, vươn tay lấy một chiếc áo lót bằng vải bông mặc vào người, nói:

- Anh vốn đang muốn đi tắm nhưng xem ra là không kịp rồi. Bà xã, chúng ta chuẩn bị một chút rồi đến sân bay đón cha em đi, hôm nay đường trơn lắm, nếu như đi quá trễ thì lúc cha em đến nơi có khi chúng ta vẫn còn đang ở trên đường đó!

Thành phố Vọng Hải vừa có một trận tuyết lớn, lái xe lúc trời sáng cũng đã phải cực kì cẩn thận rồi càng không cần phải nói xem buổi tối lái xe thì như thế nào. Tuy là vẫn có đèn đường, nhưng ánh sáng của đèn đường sao có thể sao với ánh mặt trời, hơn nữa tuyết trên đường đã bị ứ đọng dồn nén, rất dễ xuất hiện hiện tượng phản quang tạo thành ảo giác sai lệch đối với người lái xe, từ đó dẫn đến tai nạn xe cộ. Bên cạnh đó còn các vấn đề khác như phanh xe không hiệu quả, bánh xe trơn trượt, tuy xe của Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi có tính chống trơn trượt cực cao nhung dù vậy khi lái xe vẫn phải hết sức cẩn trọng. Bạch Tình Đình gật đầu, cô đứng trong phòng, nói:

- Ông xã, em cũng chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức đi ngay. À, suýt nữa thì em quên mất mấy người bà con dưới tầng dưới, ông xã, để em xuống đấy bảo Trương Vân nấu cơm cho bọn họ ăn, hai người chúng ta chấp nhận ăn chút gì ở bên ngoài vậy!

- Còn Hân Mính thì sao?

Diệp Lăng Phi nhắc nhở Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình “xì” một tiếng, cười nói:

- Yên tâm đi, ông xã, em sẽ không bạc đãi Hân Mính đâu. Bây giờ Hân Mính chính là đối tượng cần được chiếu cố trọng điểm, em đã dặn dò Trương Vân chuẩn bị một bữa ăn riêng cho Hân Mính rồi.

Diệp Lăng Phi mặc áo sơ mi, đi tới Bạch Tình Đình trước mặt, hôn lên môi Bạch Tình Đình một cái, thò tay vỗ vỗ mông Bạch Tình Đình, nói:

- Em cứ xuống trước đi, anh đi nói chuyện với Hân Mính một lát!

- Ông xã, hai người cũng không nên thân thiết quá lâu đó nha!

Bạch Tình Đình nở nụ cười, xoay người rời khỏi gian phòng. Diệp Lăng Phi đi thẳng tới trước gian phòng của Chu Hân Mính, từ lúc Chu Hân Mính đón Diệp Lăng Phi trở về, cô chỉ ở trong gian phòng của mình. Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng Chu Hân Mính ra, nhìn thấy Chu Hân Mính đang ngồi trước máy vi tính. Diệp Lăng Phi đi tới sau lưng Chu Hân Mính, cúi người xuống, môi hắn ghé sát gương mặt Chu Hân Mính, cười nói:

- Bảo bối Hân Mính, bây giờ em không nên ngồi lâu ở đây, máy vi tính có phóng xạ, ảnh hưởng không tốt đến thai nhi đó!

- Em biết mà!

Chu Hân Mính ý bảo Diệp Lăng Phi nhìn một chậu cây tiên nhân cầu đặt ở gần đó, nói rằng:

- Em cố ý mua cây tiên nhân cầu chính là để phòng ngừa phóng xạ của máy vi tính đó, bây giờ em rất ít khi tiếp xúc máy vi tính, đi làm thì ít bật máy vi tính. Khi nãy em thấy hơi buồn chán nên mới bật máy vi tính xem có tin tức gì!

Diệp Lăng Phi xoay người Chu Hân Mính lại đối diện với mình, hắn ngồi xổm xuống, áp tai lên bụng Chu Hân Mính, nhẹ giọng nói:

- Nào, con trai bảo bối của cha. Ở trong đó thế nào, có muốn được sớm nhìn thấy cha con không?

Chu Hân Mính bật cười nói:

- Anh đừng náo loạn nữa, làm sao anh biết nó là con trai chứ, vạn nhất là con gái thì sao?

- Con trai và con gái đều như nhau, anh đều thích!

Diệp Lăng Phi cúi người, cực kì cẩn thận ôm lấy Chu Hân Mính đang ngồi trên ghế xoay. Tay phải Chu Hân Mính khoác lên vai Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh làm gì gì vậy, buông em ra!

- Anh sẽ yêu thương bảo bối Hân Mính của anh!

Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Mính đi tới trước giường, hắn nhẹ nhàng đặt Chu Hân Mính nằm lên giường, Chu Hân Mính cho rằng Diệp Lăng Phi muốn ân ái với mình, vội vàng nói:

- Đừng như vậy, bây giờ đang là ban ngày, hơn nữa em cũng không dám làm... làm chuyện ấy quá kịch liệt!

Gương mặt Chu Hân Mính đỏ bừng, ý tứ của cô rất rõ ràng, không phải là cô không thể thân mật với Diệp Lăng Phi, chỉ là động tác của Diệp Lăng Phi phải nhẹ nhàng một chút. Diệp Lăng Phi nằm trên giường, hôn lên môi Chu Hân Mính một cái, nói:

- Hân Mính, chờ anh quay về đã, bây giờ anh và Tình Đình phải đi sân bay đón bố vợ của anh!

- Tối nay bác Bạch đã về rồi sao, không phải Tình Đình nói ngày mai bác ấy mới về à?

Chu Hân Mính kỳ quái hỏi.

- Anh cũng không biết nữa!

Diệp Lăng Phi đặt tay lên bụng Chu Hân Mính, nhẹ nhàng vuốt ve, nói:

- Nhạc phụ nói tối trở về, anh còn chưa kịp tắm giặt đã lại đến sân bay, sớm biết như vậy anh cũng chưa về nhà vội. Hân Mính, tối nay em ăn cơm một mình nhé, khi nào anh đón bố vợ anh xong sẽ về nhà với em. À, có thời gian rảnh anh cũng muốn đi gặp nhạc phụ đại nhân của anh. Hân Mính, khi nào cha em có thời gian, anh muốn kéo gần quan hệ với ông ấy!

Chu Hân Mính gắt giọng:

- Anh đừng có làm bậy nữa, bây giờ em như thế này đã khiến cha em khó xử lắm rồi, nếu như anh khiến cha em mất mặt thì sự tình có thể còn phiền phức hơn đó. Hiện giờ cha em đang rất nhiều việc, không có thời gian đâu!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hân Mính, không phải lần trước cha em đã ngầm đồng ý chuyện giữa hai chúng ta rồi sao, em còn lo lắng cái gì nữa? Yên tâm đi, trong lòng anh biết rõ mà, anh sẽ không xằng bậy đâu!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa ghé môi hôn Chu Hân Mính. Trong lúc Diệp Lăng Phi đang thân mật với Chu Hân Mính thì cửa phòng bị Bạch Tình Đình đẩy ra. Bạch Tình Đình vừa mở cửa đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang thân thiết với Chu Hân Mính, cô cố ý ho khan một tiếng, nói rằng:

- Ông xã, em cho anh thêm mười phút nữa, anh mau lên một chút nha!

Câu này của Bạch Tình Đình khiến cho Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính tách nhau ra. Diệp Lăng Phi từ trên giường đi xuống, cười nói:

- Tình Đình, anh đi bây giờ đây!

Hắn lại quay sang chỗ Chu Hân Mính, thấy Chu Hân Mính bởi vì bị Bạch Tình Đình phá vỡ giây phút thân mật với Diệp Lăng Phi, đã kéo chăn tới che mặt lại. Diệp Lăng Phi cười cười, bước nhanh ra chỗ cửa. Bạch Tình Đình thấy Chu Hân Mính dùng chăn che đầu, cố ý hỏi:

- Hân Mính, bọn mình phải ra ngoài rồi, cậu không chào bọn mình một tiếng sao?

Lúc này Chu Hân Mính đã sớm ngượng ngùng đến độ nói không ra lời. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo theo của Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng nói:

- Đừng trêu Hân Mính nữa. Tình Đình, chúng ta đi thôi!

Nói xong, Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng lại. Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Chu Hân Mính mới thò đầu ra khỏi chăn, hai tay đặt lên gương mặt nóng bừng, có vẻ hết sức thẹn thùng. Bạch Tình Đình nói với mấy người thân đang ở tầng dưới là tối nay Bạch Cảnh Sùng sẽ trở về thành phố Vọng Hải, bây giờ cô phải đi đón cha mình, để ba người này tạm thời chờ ở đây. Nhân tiện Bạch Tình Đình dặn dò Trương Vân chuẩn bị com tối phong phú một chút để chiêu đãi ba người họ hàng của cô.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ra khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi lái xe, ra đến cửa khu biệt thự, Diệp Lăng Phi mới nói:

- Bà xã, em có nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ mà em gọi là thím kia không?

- Làm sao vậy?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Anh chỉ cảm thấy hình như là cô ta muốn cám dỗ anh, lúc nào cũng khiến anh thấy khó chịu!

Diệp Lăng Phi nói.

- Còn cả cái đứa bé kia nữa, anh cũng không thích nó, hơn nữa cái ông già kia, e hèm, nói gọn lại một câu, anh chẳng thích ba người họ hàng của em tí nào!

Bạch Tình Đình nở nụ cười, vừa nãy Bạch Tình Đình cũng nhận ra Diệp Lăng Phi không thích mấy người thân thích này. Không chỉ Diệp Lăng Phi, ngay cả Bạch Tình Đình cũng không thích. Cái ông già mà theo thứ bậc Bạch Tình Đình phải gọi là ông kia, từ lúc nhìn thấy ông ta, lúc nào ông ta cũng làm ra vẻ rất gia trưởng, trực tiếp hỏi Bạch Cảnh Sùng ở chỗ nào, xem bộ dạng thì như là Bạch Cảnh Sùng phải tới đón ông ta chứ không phải là Bạch Tình Đình. Còn người thiếu phụ có ánh mắt câu hồn kia, lúc nhìn thấy Bạch Tình Đình, trong ánh mắt người phụ nữ đó tràn ngập sự đố kỵ, nhưng cô ta vẫn có làm ra vẻ đáng thương, khiến Bạch Tình Đình vừa thấy đã muốn nôn, về phần đứa bé kia Bạch Tình Đình lại càng không thích, tuổi còn nhỏ nhưng lại thích nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Bạch Tình Đình, nhất là cái cặp mắt nó đảo lia liạ, làm cho người ta vừa thấy cũng đã đoán đây là một đứa trẻ rất hư hỏng nghịch ngợm.

- Ông xã, em cũng không thích bọn họ! Nếu như không phải là cha em muốn em đón bọn họ thì em đã mặc xác họ rồi!

Nói đến đây, Bạch Tình Đình bổ sung thêm một câu:

- Ông xã, anh không được phép nói với cha em đâu đó!

- Anh biết rồi, sao anh lại đi nói lung tung kia chứ!

Diệp Lăng Phi nói rằng.

- À, bà xã, bên Long Sơn tiến triển ra làm sao rồi?

- Hạng mục bên đó đã quy hoạch xong rồi, chờ đầu xuân sẽ khởi công, bản vẽ cũng đã được viện thiết kế kiến trúc thiết kế xong rồi!

Bạch Tình Đình đáp.

- Tiền cũng đã được đầu tư đúng hạn, chuyện này không có vấn đề gì!

- Vậy là tốt rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

Đúng như Diệp Lăng Phi đã nghĩ tới, tình hình giao thông đường cực kì xấu, buổi sáng đã xảy ra không ít sự cố giao thông, đến khi trời tối thì tình hình lại càng thêm gay go, rất nhiều xe tiến vào khu vực thành thị. Bởi vì khu công nghiệp có rất nhiều nhà máy ở ngoại thành, để tiện cho công nhân đi làm, các nhà máy ở ngoại thành đều có tuyến xe riêng, các nhà máy lớn một chút có tới hơn 10 chiếc xe, vừa đến giờ tan tầm, các tuyến xe của các nhà máy lục tục kéo vào nội thành, dẫn đến việc giờ tan tầm giao thông hỗn loạn kinh khủng, khắp nơi đều có thể thấy được các ô tô xếp hàng dài hơn 300 mét.

Diệp Lăng Phi lái xe từ khu biệt thự Nam Sơn đến sân bay tốn hơn ba giờ đồng hồ, khi tới được sân bay thì trời đã tối rồi. Hai người gửi xe trong bãi đỗ xe của sân bay. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vào ăn tối ngay tại nhà hàng của sân bay. Nhà hàng này tính giá tiền giống như nhà ăn hạng sang vậy, nếu như không phải bởi vì nằm ở trong sân bày, nhà hàng này đã sớm phá sản rồi.

Cái này cũng giống như những thứ bán trên tàu hòa, một gói mì ăn liền bình thường ở bên ngoài giá là một tệ, trên tàu hỏa thì vọt lên 5 tệ, anh có mua hay không. Trong khi cả nước đang kêu gọi kinh tế thị trường, một số xí nghiệp có tính lũng đoạn có lẽ còn chưa dịch chuyển cơ cấu, vẫn thực hiện thể chế kinh tế có kế hoạch. Thị trường cũng chưa chắc là người quyết định tất cả, có thể nói kinh tế bây giờ không phải mang đúng nghĩa thị trường mà là một thị trường giả danh có tính chất đặc thù.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ở trong sân bay chờ chuyến bay của Bạch Cảnh Sùng đến thành phố Vọng Hải. Trong lúc nói chuyện, Diệp Lăng Phi nhắc tới việc đến Ai Cập kết hôn. Bạch Tình Đình còn chưa đề cập chuyện này với cha mình, không biết Bạch Cảnh Sùng sẽ nghĩ như thế nào, Bạch Tình Đình trong lòng có chút lo lắng.

Diệp Lăng Phi sau khi qua được ải của cha mẹ Chu Hân Mính thì còn phải vượt ải của Bạch Cảnh Sùng nữa. Sở dĩ Diệp Lăng Phi có thể thuận lợi qua cửa của cha mẹ Chu Hân Mính chắc chắn là có liên quan mật thiết đến việc trước kia Diệp Lăng Phi đã từng giúp đỡ Chu Hồng Sâm, bởi vì Diệp Lăng Phi có thể giúp Chu Hồng Sâm không chỉ không phải ngồi tù vì sự hãm hại của bí thư thị ủy lúc đó, trái lại nhân họa đắc phúc, trở thành người đứng đầu Vọng Hải.

Nhưng khi đối mặt Bạch Cảnh Sùng thì Diệp Lăng Phi không có được sự tự tin lớn như vậy. Tuy vậy trong tay Diệp Lăng Phi vẫn còn một con át chủ bài, đó chính là Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi hy vọng Bạch Cảnh Sùng sẽ suy nghĩ cho hạnh phúc của con gái mà đồng ý chuyện nghe qua thì có vẻ rất hoang đường này. Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua, bất tri bất giác đã là bảy giờ tối, giờ này chuyến bay hẳn là phải đến thành phố Vọng Hải rồi, nhưng vì lý do thời tiết nên có thể đến trễ hơn hai mươi phút, trong lúc loa phát thanh trong sân bay thông báo cho mọi người thời gian chuyến bay đến, bỗng nhiên Bạch Tình Đình thấy Trương Lộ Tuyết mặc một chiếc áo khoác đen xuất hiện tại sảnh chờ khách xuống máy bay.

-o0o-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui