Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi rất biết rõ sòng bài Ma Cao, hắn và Dã Thú, Dã Lang đã không ít lần qua Ma Cao chơi. Nguồn vốn kinh tế Ma Cao chủ yếu là ngành bài bạc, ngoại trừ Las Vegas của Mỹ, sòng bài Ma Cao là nơi thứ hai được hợp pháp hóa.

Không chỉ thanh niên, ngay cả bà lão đi chợ ở Ma Cao cũng sẽ để dành tiền đi chợ còn dư đem đến sòng bài chơi vài ván, thắng thua cũng đi, cũng không lưu luyến sòng bài.

Mà sòng bài Ma Cao đều là quản lý chính quy hóa, hơn nữa cũng có tình người, nếu như anh ở trong sòng bài thua thậm tệ, không có tiền về nhà, sòng bài người ta sẽ cho anh tiền đón xe, cho anh về nhà.

Cho dù ở trong một số sòng bài ngầm, cũng sẽ không để anh thua quá thậm tệ, nếu không sau này sao anh còn chơi. Đây chính là sòng bài của Ma Cao, không phải sòng bài ngầm nào cũng có thể sánh được.

Cũng bởi vì Diệp Lăng Phi biết rõ quy cách của sòng bài Ma Cao, mới tin rằng chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, người gọi là chú của Bạch Tình Đình căn bản không thể ở trong sòng bài thua 100 triệu, giải thích duy nhất chính là có người muốn lấy mạng người chú đó của Bạch Tình Đình. Nếu quả thật như vậy, vậy thì rắc rối rồi, không phải một chuyện đơn giản như thế. Cho dù mang theo 100 triệu tiền mặt sang đó, có thể người và tiền đều mất hết.

Tiền này không mang qua đó có lẽ người đàn ông đó còn có thể sống lâu một chút, nhưng mà, nếu mang tiền qua bên đó, người đàn ông đó nhất định chết chắc.

Diệp Lăng Phi không nói quá rõ với Bạch Tình Đình, hắn ôm Bạch Tình Đình trở về biệt thự. Lúc này. Bạch Cảnh Sùng đã bắt đầu tán gẫu với ông lão đó, còn người thiếu phụ kia đang ôm bé trai 5-6 tuổi, đáng thương mà ngồi một bên sofa, trong tay người thiếu phụ kia cầm một chiếc khăn tay, đang lau nước mắt. Gương mặt đã trang điểm của cô đã có hai hàng nước mắt.

Trương Vân đã làm theo lời dặn của Bạch Tình Đình. Chuẩn bị xong phòng cho 3 người này, chỉ có điều ông lão và thiếu phụ đó đều không chịu ngủ, chỉ ngồi trong phòng khách chờ đợi. Đối với bé trai, đã hét lên vài lần muốn đi ngủ, nhưng bị mẹ nó trách mắng, không cho nó đi ngủ.

Trương Vân đều đem những chuyện này nói với Bạch Tình Đình, đặc biệt nhắc tới thiếu phụ đó trách mắng đứa bé đừng đi ngủ. Bạch Tình Đình nghe xong, lúc đó liền cảm thấy thiếu phụ đó có chút quá đáng, sao có thể không cho con mình đi ngủ!

Đêm nay Bạch Cảnh Sùng cùng vú Ngô cũng phải ở đây, may là ở đây có nhiều phòng, cũng không lo lắng. Chỉ có điều vú Ngô kiên quyết muốn ở cùng Trương Vân, hai người đều là bảo mẫu, tuy nói quan hệ của vú Ngô và Bạch Cảnh Sùng khá thân, nhưng vú Ngô luôn kiên quyết bản thân là một bảo mẫu, bà muốn cùng Trương Vân tán gẫu, liền ngay lúc cả nhà Bạch Cảnh Sùng và ông Bạch đang nói chuyện phiếm, vú Ngô giúp Trương Vân thu dọn phòng ngủ cho khách.

Bạch Cảnh Sùng nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình từ ngoài vào, ông chào hỏi nói:

- Tiểu Diệp, qua đây, bố giới thiệu cho con!

Diệp Lăng Phi hiện cảm thấy có chút mệt, hôm nay hắn vừa trở về, còn chưa kip nghỉ ngơi, liền lái xe đến sân bay đón Bạch Cảnh Sùng. Mặt khác, chủ yếu là Diệp Lăng Phi không muốn tham gia vào chuyện này, hắn nhìn ra được, chuyện này không đơn giản là dùng tiền mua người, trong đó có lẽ còn có chuyện khác, một khi can dự vào, chuyện rắc rối sẽ đến.

Chỉ có điều, Bạch Cảnh Sùng gọi hắn qua, Diệp Lăng Phi lại không thể không qua. Trong lòng cảm thấy có chút chán nản, nhưng Diệp Lăng Phi lại không biểu hiện ra ngoài, hắn và Bạch Tình Đình đến giữa phòng khách. Bạch Cảnh Sùng cười giới thiệu nói:

- Chú Bạch, đây là con rể của cháu, Diệp Lăng Phi. Tình Đình chú cũng gặp qua rồi, không cần cháu giới thiệu!

Ông cụ đó vừa rồi không biết đã cùng Bạch Cảnh Sùng tán gẫu chuyện gì, chung quy hiện giờ tỏ vẻ ngao mạn hơn lúc chiều Diệp Lăng Phi gặp ông, có lẽ là buổi chiều ông cụ vừa tới. Bạch Tình Đình không thể hiện ra quá cung kính, chỉ là xuất phát từ lễ phép mà hơi khách sáo với ông Bạch, đây khiến ông Bạch rất không vui, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.

Nhưng đối mặt với Bạch Cảnh Sùng thì lại hoàn toàn khác. Bạch Cảnh Sùng thì vô cùng cung kính đối với ông Bạch, nói chuyện vô cùng cẩn thận, sợ khiến ông Bạch không vui. Ông cụ này liền nổi giận, từ khi Bạch Tình Đình đón ông tới, ông Bạch đã có chút không vui. Ông là trưởng bối, bên Thông Dương, có ai nhìn thấy ông Bạch mà không cung kính, nhưng ở đây, hai người Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi quả thật là coi ông Bạch như người lạ, ngoại trừ vài câu khách sáo giữa Bạch Tình Đình và ông Bạch. Diệp Lăng Phi hầu như chẳng để tâm đến ông Bạch.

Sau khi Bạch Cảnh Sùng giới thiệu xong, ông Bạch quan sát Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi không biết vì sao, đặc biệt không thích ánh mắt ông cụ nhìn hắn, vốn còn muốn khách sáo vài câu cùng ông cụ, nhưng lại bị ánh mắt đó của ông cụ làm cho có chút phiền lòng, hắn chỉ là thản nhiên nói một câu:

- Bố, chiều nay con đã gặp qua ông cụ rồi, Tình Đình và con đã giới thiệu, hôm nay con cũng ngồi máy bay trong thời gian rất dài, cảm thấy có chút mệt, con muốn đi nghỉ ngơi trước!

Bạch Tình Đình nhìn ra được sắc mặt của Diệp Lăng Phi có chút không ổn, nghi chắc là đã bị ánh mắt của ông cụ chọc tức. Bạch Tình Đình hiểu tính khí của Diệp Lăng Phi, lo lắng Diệp Lăng Phi khiến cho mọi người không vui, vội vàng nói:

- Bố, hôm nay anh ấy cũng ngồi máy bay từ Bắc Kinh trở về, về đây còn chưa kịp nghỉ ngơi liền đi đón bố, đường đi cũng không tốt, anh ấy đi lẫn về mất gần hơn 5 tiếng đồng hồ, nếu như bố có chuyện gì, đợi mai nói đi!

Bạch Cảnh Sùng cũng cảm thấy sắc mặt của Diệp Lăng Phi có chút không tốt, có lẽ là quá mệt. Nghĩ kỹ lại quả thật là chuyện như vậy, hôm nay quả thật làm cho Diệp Lăng Phi mệt mỏi. Bạch Cảnh Sùng muốn cho Diệp Lăng Phi lên lầu nghỉ ngơi, nhưng lúc này ông Bạch lại lên tiếng.

- Cảnh sùng, nhà họ Bạch chúng ta luôn đòi hỏi nề nếp, lúc ba cháu còn sống, rất giữ nề nếp, nhà họ Bạch chúng ta sở dĩ bây giờ có thể được người khác kính trọng, cũng là vì nhà họ Bạch chúng ta giữ nề nếp!

Bạch Cảnh Sùng hơi thay đổi sắc mặt, giọng điệu không khỏi nghiêm lên, có chút chỉ trích nói:

- Tiểu Diệp, con là chồng của Tình Đình, cũng coi như người của nhà họ Bạch chúng ta, nhà họ Bạch chúng ta luôn coi trọng quy cách, bây giờ con nhìn thấy trưởng bối, nên cung kính, xem con, sao có thể dùng giọng điệu đó để nói chuyện với trưởng bối, mai đến đây nhận lỗi!

Diệp Lăng Phi nhìn ông Bạch liếc mắt một cái, trong lòng bắt đầu phản cảm. Theo tính khí của hắn, đó là tự nhiên sẽ không nhận lỗi. Bạch Tình Đình thấy phản ứng của Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm nói chết chắc, cô vội vàng kéo vai Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, luận vai vế, anh và em nên gọi là ông Bạch!

Bạch Tình Đình âm thầm bóp vai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi trong lòng khẽ thở một hơi, bản thân không cần thiết đấu khí với ông cụ này, không có ý nghía, nghĩ đến đây. Diệp Lăng Phi thản nhiên nói:

- Ông Bạch, tôi mệt rồi, xin thất lễ!

Nói xong câu này, Diệp Lăng Phi quay lưng thì lên lầu. Bạch Tình Đình cảm thấy Diệp Lăng Phi trong lòng có cơn giận, cô vội vàng nói:

- Ông Bạch, ông và bố cháu từ từ nói chuyện, cháu lên lầu chút!

Nói xong, Bạch Tình Đình cũng theo Diệp Lăng Phi đi lên lầu.

- Giống gì chứ, chẳng phân lớn nhỏ!

Ông Bạch hiển nhiên tức giận, dùng giọng điệu khiển trách nói với Bạch Cảnh Sùng:

- Cảnh sùng, chú nhìn cháu trưởng thành, từ nhỏ cháu đã biết tôn trọng trưởng bối, nhưng mà, đứa con rể này của cháu chẳng có chút giáo dục gì cả, sau này nếu như cháu dẫn theo đứa con rể này về nhà chúng ta ở Thông Dương, cẩn thận bị người nhà họ Bạch chúng ta cười, nhà họ Bạch chúng ta là đại gia tộc, là rất coi trọng quy cách!

Bạch Cảnh Sùng mới nhìn ra Diệp Lăng Phi có chút không vui, trong lòng ông có chút hối hận, sớm biết sẽ thế này, vừa rồi không nên gọi Diệp Lăng Phi đến, để Diệp Lăng Phi đi thẳng lên lầu thì hay biết mấy. Bạch Cảnh Sùng hiện vẫn còn kỳ vọng vào Diệp Lăng Phi, nhưng lại xảy ra chuyện này, nếu như Diệp Lăng Phi bởi vì ông Bạch mà mặc kệ chuyện này, vậy thì chuyện sẽ trở nên tệ rồi.

Vừa nghe thấy ông Bạch nói vậy, Bạch Cảnh Sùng liền gật đầu liên tục, nói:

- Cháu nhớ rồi, cháu sẽ nhắc nhở tiểu Diệp!

Nói đến đây. ông chuyển giọng nói:

- Chàng trai Tiểu Diệp này rất khá, có thể hôm nay có chút mệt mỏi, cho nên mới không có tinh thần như vậy. Bây giờ cháu đã giao công ty ra, cháu sống ở Mỹ cũng rất lâu, nếu như không phải chú có chuyện, có thể cháu còn đang ở Mỹ. Đối với chuyện bên thành phố Vọng Hải, tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế là do con rể của cháu quản lý, nó nắm phần lớn cổ phần trong tập đoàn, chú à, bây giờ cháu là người đơn độc, luận tài sản, có thể cũng không chắc sẽ nhiều hơn chú!

Bạch Cảnh Sùng nói ra câu này, thiếu phụ đó có chút không tin tưởng mà nói:

- Em nghe Thúy Bách nhắc đến anh, anh ấy nói may mắn nhờ có anh, nếu không anh ấy cũng sẽ không có doanh nghiêp vật liêu xây dựng đó, anh ấy nói anh kinh doanh công ty tập đoàn quy mô lớn, một năm cũng kiếm được mấy trăm triệu!

Bạch Cảnh Sùng khẽ thở dài, nói:

- Em dâu, em không biết, công ty tập đoàn của anh sớm đã không còn như mấy năm trước, lợi nhuận liên tục hai năm của tập đoàn cũng không quá 20 triệu, chỉ năm nay, anh đã đem tất cả cổ phần của anh giao hết cho con gái, trước mắt cổ đông lớn nhất trong tập đoàn là con rể anh, kế đến mới là con gái anh, còn anh cũng chỉ là lãnh tiền dưỡng lão để sống qua ngày mà thôi!

Bạch Cảnh Sùng nói có chút khoa trương, nhưng thiếu phụ đó cùng ông Bạch đều nghe ra được. Bạch Cảnh Sùng đang nói cho ho biết, thật sự có khả năng giúp họ là con rể của ông. Ông Bạch nghe xong, ánh mắt hiện ra một chút hối hận, sao ông lại không nghĩ đến, chàng thanh niên đó sẽ có tài sản nhiều như thế.

Ông Bạch trong lòng hối hận, ông vốn nghĩ rằng Bạch Cảnh Sùng là người giàu có nắm giữ tài sản kếch xù của nhiều năm trước, còn chàng thanh niên đó chẳng qua chỉ là con rể của Bạch Cảnh Sùng, không có bản lĩnh gì. Ông Bạch mới tỏ vẻ nói giọng điêu của trưởng bối, muốn trách mắng thái độ ngạo mạn của Diệp Lăng Phi đối với ông, nhưng không ngờ chuyện sau cùng lại trở nên thế này, bản thân vô tình đã đắc tội với người có thể giúp được con trai ông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui