Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi và Bạch Cảnh Sùng nói chuyện mãi cho tới hơn một giờ sáng. Bạch Tình Đình mới đưa Bạch Cảnh Sùng về phòng, rồi mới quay lại phòng ngủ. Lúc cô quay về phòng ngủ, thấy Diệp Lăng Phi đứng trước cửa sổ, rèm cửa được kéo ra. Diệp Lăng Phi đang nhìn ra bên ngoài, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.

Bạch Tình Đình bước tới sau lưng Diệp Lăng Phi, hai tay cô ôm lấy eo Diệp Lăng Phi từ phía sau, má ghé vào bờ lưng rộng của Diệp Lăng Phi, khẽ nói:

- Ông xã, em thấy anh có nhiều tâm sự lắm, có phải tại câu nói lúc nãy của em đã làm khó anh!

Diệp Lăng Phi không quay người lại, hắn chỉ khẽ thở dài, nói nhỏ:

- Bà xã, để giải quyết chuyện này khá phức tạp, trước anh đã nói rồi, anh không muốn can dự vào chuyện này, nhưng anh lại cũng không có cách nào khác, buộc phải giải quyết chuyện này!

- Ông xã, xin lỗi, em biết câu nói lúc nãy của em đã làm anh khó xử, em chỉ không muốn bố thất vọng, em muốn bố được vui, để dễ nói chuyện với bố về chuyện của anh, em và Hân Mính!

Diệp Lăng Phi quay ngurời lại ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, dịu dàng nói:

- Tình Đình, anh biết em vì cả ba người chúng ta, anh cũng rất muốn tìm cơ hội để bố chấp nhận mấy chuyện hoang đường này, đừng nói tới một trăm triệu, ngay cả một tỉ, thậm chí mười tỉ anh cũng đồng ý đưa, chỉ là muốn anh đi Ma Cao thì… anh có chút...!

Diệp Lăng Phi không nói tiếp, hiển nhiên có chuyện muốn giấu, khó nói ra.

- Ông xã, anh rốt cục là vì cái gì?

Bạch Tình Đình nhìn ra Diệp Lăng Phi không muốn đi Ma Cao, cô tò mò hỏi:

- Chẳng lẽ năm đó ở Ma Cao anh còn thích cô gái nào nữa à?

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, nói:

- Không phải, anh không muốn đi Ma Cao, chỉ vì năm đó vì sai lầm của anh, dẫn tới một người anh em của anh phải chết ở Ma Cao, từ đó tới nay, trong lòng anh luôn cảm thấy có lỗi với anh ấy. Tất cả là do anh tạo thành. Ma Cao chính là mảnh đất thương cảm của anh, anh không muốn tới Ma Cao lần nữa, chỉ đơn giản vì anh không muốn nghĩ lại chuyện đó!

Bạch Tình Đình lúc này mới hiểu được chuyện vì sao Diệp Lăng Phi không muốn can dự vào chuyện này, nếu chuyện như Diệp Lăng Phi nói, chuyện này không phải là chuyện đơn giản, bắt buộc phải tới Ma Cao xử lý. Bạch Tình Đình cắn chặt môi dưới, cô bỗng buông hai tay đang ôm Diệp Lăng Phi ra, quay người bước về phía cửa.

Diệp Lăng Phi nắm lấy cánh tay Bạch Tình Đình, hỏi:

- Tình Đình, em làm gì thế?

- Em đi tìm bố, em nói với bố chuyện này chúng ta không tham dự vào!

Bạch Tình Đình cắn chặt môi. ánh mắt cô sâu nặng tình cảm nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi, nói:

- Em không muốn nhìn thấy ông xã buồn, trong lòng em, làm ông xã vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất!

- Tình Đình, đùng ngốc nữa, anh đã đồng ý với bố vợ thì anh sẽ nghĩ cách để giải quyết!

Diệp Lăng Phi kéo Bạch Tình Đình lại, nói:

- Vừa nãy anh đã suy nghĩ rồi, anh chỉ giúp bố vợ chuyện này, bố vợ mới có thể đồng ý chuyện hôn nhân giữa ba chúng ta. Hân Mính đang đợi, anh không muốn để Hân Mính cảm thấy cô ấy là người tình của anh, anh muốn cho cô ấy một danh phận, hơn nữa, chuyện đó cũng đã quá lâu rồi, có lẽ lần này anh tới Ma Cao lần nữa, trong lòng anh sẽ bình thản hơn, chuyện này cũng không nói trước được!

- Ông xã, em hiểu anh!

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, những thể hiện của Bạch Tình Đình lúc này chính là thể hiện sức quan sát tinh tế, nhạy bén mà một vị Tổng giám đốc vốn có, nói:

- Ánh mắt anh rõ ràng đang nói với em, giờ tâm trạng anh rất mâu thuẫn, anh không hề muốn đi Ma Cao, tuy giờ em không có cách nào để lý giải cảm tình của anh với người anh em đó, nhưng em biết, trong lòng anh, địa vị của người anh em đó cũng giống như em, thậm chí còn hơn em!

Diệp Lăng Phi nghe tới đây, vừa mở miệng ra. Bạch Tình Đình liền đưa tay che miệng Diệp Lăng Phi lại, cô nói tiếp:

- Ông xã, anh không cần phải giải thích với em, em không hề ghen hay hờn dỗi gì, em chỉ nói ra sự thật mà thôi, tuy em chưa từng trải qua cảm giác sinh ly tử biệt như anh và người anh em của anh, nhưng em lại có thể tưởng tượng được tình cảm mà các anh xây dựng lên, cũng giống như lần trước, một khi anh có chuyện, những người anh em của anh cho dù ở khắp nơi trên thế giới này đều có thể lập tức lao tới đây. Ông xã, Angel từng nói với em, cô ấy nói với em, mọi người trong Lang Nha là một cơ thể, chỉ cần bất kể một ai trong Lang Nha xảy ra chuyện, những người khác sẽ từ bỏ tất cả để giúp đỡ, em tận mắt chứng kiến qua, em tin điều này là thật. Thế nên, em mới không muốn ông xã dằn vặt trong lòng, em tin, dù có trải qua bao nhiêu năm đi nữa, tâm trạng anh đi Ma Cao lúc nãy cũng sẽ giống với tâm trạng của anh năm đó khi ở Ma Cao, anh sẽ không thay đổi!

Diệp Lăng Phi nghe xong những lời của Bạch Tình Đình, hai tay hắn liền ôm chặt lấy Bạch Tình Đình, cảm giác đó cứ như muốn ôm trọn Bạch Tình Đình gắn vào người hắn, một giây cũng không muốn rời!

Lúc Diệp Lăng Phi dậy, Bạch Tình Đình vẫn còn đang ngủ. Sau hai tháng huấn luyện, Diệp Lăng Phi đã quen với việc dậy sớm. Tối qua đáng lý ra là một đêm tuyệt đẹp của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, song vì chuyện của Bạch Thúy Bách khiến Diệp Lăng Phi mất hết cả hứng thú.

Diệp Lăng Phi không muốn đánh thức Bạch Tình Đình, hắn khe khẽ rời khỏi giường, mặc quần áo thể thao vào, bước ra khỏi biệt thự. Trời mới đang tờ mờ sáng, có điều, khắp nơi phủ tuyết trắng xóa, thế nên ngược lại cảm thấy trời không tối quá.

Đạp trên tầng tuyết dầy đặc, Diệp Lăng Phi chạy vòng quanh biệt thự. Khu biệt thự này có rất nhiều tòa nhà liền kề nhau, những người ở đây đa phần là phụ nữ trẻ, lái những chiếc xe giá cả nghiêng trời. Trong đó còn có thể nhìn thấy những nữ minh tinh nổi tiếng sống ở đây, khu biệt thự Nam Sơn này được xây dựng dành cho những người có tiền ở, mà những người có tiền mua biệt thự ở khu này cũng chỉ dành để nuôi bồ.

Trong đầu Diệp Lăng Phi đang nghĩ về chuyện của Bạch Thúy Bách, tuy rằng hắn không muốn đi Ma Cao, nhưng lần này lại không thể không tới Ma Cao. Trong cuộc nói chuyện với Bạch Cảnh Sùng tối qua. Diệp Lăng Phi phát hiện có một điểm đáng nghi, chính là chuyện ban đầu Bạch Thúy Bách tới Ma Cao hoàn toàn không phải do hắn tự nguyện muốn đi, mà vì có người bạn động viên hắn đi. Cũng có nghĩa là Bạch Thúy Bách không muốn tới Ma Cao đánh bạc, nếu thật sự là như vậy, thế thì khả năng Bạch Thúy Bách đánh bạc thua mất một trăm triệu ở sòng bạc Ma Cao là rất thấp, ít ra cũng phải do chính Bạch Thúy Bách tự nguyện đánh bạc thua một trăm triệu.

Điều quan trọng bây giờ chính là làm rõ bối cảnh của mấy người cũng đi Ma Cao với Bạch Thúy Bách, điểm này rất quan trọng. Nhưng theo Bạch Cảnh Sùng nói, ông Bạch cũng không rõ Bạch Thúy Bách rốt cục là đi với những ai, chuyện Bạch Thúy Bách đi Ma Cao với mấy người bạn là do vợ của Bạch Thúy Bách nói. Cứ nghĩ tới bộ dạng vợ của Bạch Thúy Bách. Diệp Lăng Phi liền nghi ngờ những lời của người phụ nữ này có phần không đáng tin.

Tuy vợ của Bạch Thúy Bách dẫn theo con bộ dạng có vẻ cực kỳ đáng thương, nhưng Diệp Lăng Phi cứ cảm thấy người phụ nữ này có vẻ như hoàn toàn không phải đang đau thương, rốt cục có chỗ nào không đúng, hắn cũng không nói rõ được, chỉ cảm thấy được như vậy thôi.

Cái mà Diệp Lăng Phi nói để chờ hắn thương lượng với bạn bè, chẳng qua chỉ là cái cớ của Diệp Lăng Phi mà thôi, hắn chỉ là không muốn lập tức đồng ý với Bạch Cảnh Sùng. Diệp Lăng Phi chạy vòng quanh khu biệt thự ba vòng, mới quay trở về biệt thự. Đợi lúc hắn quay trở về, những người khác cũng đều đã dậy. Vú Ngô và Trương Vân đang ở trong nhà bếp làm bữa sáng. Vú Ngô tuy ở Mỹ cũng được một thời gian song bà vẫn luôn nấu bữa sáng cho Bạch Cảnh Sùng.

Bạch Cảnh Sùng không thích đồ ăn ở Mỹ, ông vẫn cảm thấy hương vị đồ ăn Trung Quốc ngon hơn, thế nên Vú Ngô thường xuyên làm bữa sáng cho Bạch Cảnh Sùng.

Ông Bạch và Bạch Cảnh Sùng đang đi dạo và nói chuyện phiếm với nhau ở hậu hoa viên, Bạch Cảnh Sùng không nói cho ông Bạch biết chuyện này không phải cứ dùng tiền là giải quyết được vấn đề. Ông chỉ nói giờ đang nghĩ cách, để ông Bạch đỡ lo. Bạch Cảnh Sùng muốn trấn an ông Bạch, không muốn để ông Bạch phải lo lắng, ông hy vọng Diệp Lăng Phi nhanh chóng nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề này.

Còn về có thiếu phụ kia, có ta đang ôm đứa con trai ngồi trong phòng khách. Cậu bé khá nghịch ngợm, hôm qua khả năng là do vừa tới thành phố Vọng Hải, quá mệt, thế nên mới ngoan ngoãn chút, sau khi ngủ một giấc xong, cậu bé hoàn toàn đã khôi phục tinh thần, chạy lòng vòng quanh biệt thự, chốc chốc lại nhảy lên ghế sofa, bàn uống nước.

Bạch Tình Đình đều nhìn thấy cả, tuy trong lòng có không hài lòng lắm nhưng bề ngoài lại không có bất kỳ phản ứng gì. Với một cô gái thường xuyên tiếp xúc các vấn đề lớn, làm sao có thể dễ dàng để cho người khác thấy được nội tâm của mình.

Khi Diệp Lăng Phi bước vào, vừa hay nhìn thấy cậu bé đang đứng trên chiếc bàn kính ở phòng khách, trên tay đang cầm lấy hai cốc nước, rồi nghe thấy tiếng “choang” một cái, cậu bé cố tình ném vỡ cốc nước xuống đất. Cô thiếu phụ đó ngồi ngay bên cạch chiếc ghế sofa bên bàn nước, thấy cậu bé lại định ném cốc nước xuống đất, không chỉ không trách mắng, mà chỉ lo lắng nói:

- Con yêu, cẩn thận chút, đừng ném xuống!

Diệp Lăng Phi thấy thế liền cau mày, sau khi câu bị đó lại cố ý ném cốc nước khác xuống đất xong. Diệp Lăng Phi có chút không vui nói:

- Trông con cô cho cẩn thận, ở đây không phải chỗ chơi của trẻ con, không phụ trách trông nom trẻ.

Ngay lúc cô thiếu phụ đó nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi quay sang nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, đặt phòng cho bọn họ ở khách sạn, hôm nay để bọn họ đến ở khách sạn, đừng ở đây đùa nghịch linh tinh!

Cậu bé đó bỗng nhiên khóc òa lên, còn cố ý đạp lên bàn bước, có vẻ nói nó không vui. Cậu bé đó chân mang giầy, từ bàn nước nhảy xuống ghế sofa, trèo vào lòng cô thiếu phụ đó, khóc ầm lên, có vẻ vô cùng oan ức. Cô thiếu phụ đó thì dỗ cậu bé, cũng đúng lúc này. Ông Bạch và Bạch Cảnh Sùng từ bên ngoài bước vào.

Ông Bạch thương yêu cậu bé nhất, vừa bước vào, nghe thấy cháu trai khóc rất đáng thương, hơn nữa cậu bé sau khi nhìn thấy ông xong, liền vừa khóc, vừa dùng dậy đạp đạp ghế sofa.

Ông Bạch liền hỏi, có thiếu phụ đó liền kể lại những lời lúc nãy Diệp Lăng Phi nói. Lúc cô thiếu phụ nói, còn nói do cậu bé làm sai chuyện, thầm trách Diệp Lăng Phi tính toán nhỏ mọn với cậu bé.

Bạch Cảnh Sùng thấy thế, liền vội vàng nói:

- Tiểu Diệp, thôi đi, thằng bé còn nhỏ, đừng trách thằng bé làm gì, bố thấy hôm nay đưa thằng bé tới chỗ bố đi!

Diệp Lăng Phi không nói gì, nhưng ánh mắt sắc lạnh của hắn lại trừng lên nhìn cô thiếu phụ, cô thiếu phụ đó sau khi nhìn thấy ánh mắt này của Diệp Lăng Phi, bỗng cúi đầu, không dám nói gì nữa. Bạch Tình Đình thấy tâm trạng Diệp Lăng Phi vô cùng xấu, vội vàng bước qua, kéo lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, anh mau đi tắm đi, cả người hôi chết đi được!

Bạch Tình Đình kéo Diệp Lăng Phi lên lầu.

Ông Bạch đợi khi Diệp Lăng Phi rời đi xong, mới nói với Bạch Cảnh Sùng:

- Cảnh Sùng, cháu nói xem con rể của cháu kiểu gì thế hả, sau lại đi trách mắng một đứa trẻ chứ, chẳng ra gì cả, tiểu Bảo vẫn còn là trẻ con mà!

- Cháu biết, cháu sẽ nói với Tiểu Diệp, có thể tại tâm trạng tiểu Diệp không được tốt!

Bạch Cảnh Sùng vội vàng nói. Cậu bé đó vẫn ra sức đạp lên ghế sofa. ông Bạch liền tới bên cạnh cậu bé ngồi xuống, cười nói:

- Tiểu Bảo, lát ông đưa cháu đi chơi nhé!

Ông Bạch dỗ đứa bé khá lâu, cậu bé mới thôi khóc. Cô thiếu phụ đó liền lầm bầm nói:

- Thật sự con chưa thấy ai như vậy, đường đường một đấng nam nhi lại đi so đo với một đứa trẻ con, chẳng qua cũng vì lần này chúng ta có việc mới phải tới đây, chứ nếu không ai thèm qua đây chịu tức giận chứ!

Những lời này vừa hay tất cả đều lọt vào tai của Bạch Tình Đình đang bước xuống lầu. Bạch Tình Đình nhìn ra, tâm trạng của Diệp Lăng Phi vô cùng loạn, nếu không sáng sớm ra sẽ không nổi nóng như vậy. Nghĩ tới việc Diệp Lăng Phi muốn giúp đỡ, bị thúc ép đi Ma Cao. Bạch Tình Đình trong lòng liền nổi nóng.

Bạch Tình Đình cau mày lại, bước xuống, nhìn cậu bé đó một cái, rồi lại đưa mắt nhìn về phía cô thiếu phụ đó. Bạch Tình Đình với bộ dạng là một Tổng giám đốc, khí thế hùng hùng. Bạch Tình Đình dùng lời lẽ thường trách mắng nhân viên nói:

- Tôi tôn trọng chị nên mới gọi chị bằng thím, nếu không tôn trọng chị, đến gọi tôi cũng không thèm gọi làm gì, nhớ rõ, đây là nhà tôi, không phải nhà chị. Ở nhà của tôi, nhất thiết phải tuân thủ theo quy tắc ở nhà tôi, chồng tôi nãy cũng nói rồi, nhà tôi không phải nơi trông trẻ, bảo con chị ngoan ngoãn chút, nếu chị cảm thấy không quen, bây giờ chị có thể rời đi cũng được, đừng để tôi nhìn thấy chị nữa, còn về chuyện của các người, cũng đừng tìm đến chúng tôi, chúng tôi không lo nữa!

Những lời này của Bạch Tình Đình vừa nói xong, không chỉ có thiếu phụ đó đơ người mà ngay cả Bạch Cảnh Sùng cũng trợn tròn mắt, không dám tin những lời này lại do chính con gái mình nói ra.

- Tình Đình, con đang nói vớ vẩn gì thế!

Bạch Cảnh Sùng cảm thấy mất mặt vô cùng, trách mắng:

- Sao con có thể nói những lời như vậy chứ?

- Bố, con không muốn nhìn thấy chồng con buồn!

Bạch Tình Đình quay sang nhìn Bạch Cảnh Sùng, dòng nước mắt lăn lăn bên khóe mi, nói:

- Bố, tôi qua chẳng phải đã nói rồi sao, chuyện này không phải cứ việc lấy tiền ra giải quyết được vấn đề, chồng con bắt buộc phải tới Ma Cao, bố, bố biết không, chồng con căn bản không muốn tới Ma Cao. Ở đó là mảnh đất thương tâm của chồng con. Hơn nữa đó là một trăm triệu, chẳng lẽ một trăm triệu không phải là tiền sao, bố, bố luôn nói tiền có thể từ từ kiếm, điều quan trọng là bọn con biết đi mượn ở đâu ra một trăm triệu. Giờ thì hay rồi, bọn con vì chuyện này mà phiền não, ngược lại lại cảm thấy như mình đang mắc nợ người ta vậy, còn ở đây mà trách móc chồng con. Nếu họ đã có thể trách móc như vậy, thế thì để cô ta tự đi mà lo đi, đừng tìm tới chúng con làm gì, bố, chuyện này bọn con không lo nữa!

Bạch Tình Đình nói xong, xoay người, rảo bước lên lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui