Đô Thị Tàng Kiều

Mary đứng ngay trước cửa sòng bạc, thân là quản lý một sòng bạc lớn, cô không nên đứng trước cửa như một nữ tiếp viên như vậy. Nhưng hành vi này của Mary lại vô cùng bất thường. Cô đứng trước cửa sòng bạc nhưng ánh mắt lại tập trung hết vào người Diệp Lăng Phi. Lúc Mary nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng trước một bàn cờ bạc, cô ta quay người đi, nói qua chiếc micro đeo ở tai:

- Ông chủ, tôi thấy cử chỉ của họ rất bình thường, không có hành vi gì khả nghi!

- Ừm. Tôi biết rồi, cô cứ làm việc của cô đi, tôi sẽ tự sắp xếp!

Bên trong phòng kiểm soát, có một người đàn ông mặc lễ phục, dẫn theo một người đàn ông khác chừng ba lăm tuổi, tay đang chống cằm. Ánh mắt hắn nhìn qua lớp cửa kính màu xanh theo dõi từng phản ứng của Diệp Lăng Phi. Bên cạnh người đàn ông này là một cô gái chân dài xinh đẹp mặc váy ngắn. Năm ngón tay của cô gái này rất thon và dài, cả năm ngón đều đeo nhẫn sáng lấp lánh.

Cô gái này còn sơn móng tay. Rất nhiều cô gái sơn móng tay để bảo vệ móng, nhưng cô gái này sơn mong tay chỉ vì muốn làm đẹp và khiến mình nổi bật. Người đàn ông đó quay lại, nói với cô gái:

- Cô đi xuống dưới xem thế nào?

- Ông chủ! Em biết rồi!

Cô gái xinh đẹp đáp lại, quay người và đi ra khỏi phòng. Diệp Lăng Phi và Angel đang đứng trước bàn cờ bạc đó, đối diện là một cô gái đang phát bài. Diệp Lăng Phi bốc được cây A, hắn ngay cả việc xem bài mình còn những cây gì cũng không xem, đưa tay vứt luôn quân bài xuống bàn, nói:

- Toàn thắng rồi!

- Điên rồi! Có hai quân A mà cứ nghĩ mình không có đối thủ nữa hả!

Người đàn ông bên cạnh thấy Diệp Lăng Phi không thèm xem những quân còn lại liền vứt ngay quân bài xuống bàn, hắn lạnh lùng nói:

- Đúng là trong mắt không có ai cả!

Có một số người nhìn bài của mình rồi không chơi nữa, có một số người lại thấy bài của mình quá to, tiếp tục chơi. Đến khi lật bài Diệp Lăng Phi đúng thật đã có 3 quân A.

- Thật ngại quá! Tôi thắng mất rồi!

Diệp Lăng Phi cười, ngay cả tiền cũng không thèm thu, bèn quay người đi, rời khỏi bàn đó. Dã Thú quay lại, thu lại mấy đồng xèng và quẳng cho cô phát bài Diệp Lăng Phi xèng, nói:

- Tặng cô chút tiền bo, tối có thời gian không, tôi mời cô ăn cơm!

Không đợi cô gái chia bài đó trả lời, Dã Lang đã lôi vạt áo của Dã Thú kéo đi. Diệp Lăng Phi tới đây không phải để kiếm tiền, hắn tới đây chỉ là muốn xem tình hình ở đây như thế nào, đối với việc thắng bao nhiêu hay thua bao nhiêu đối với hắn đều không là gì cả.

- Angel, em cảm thấy ở đây thế nào?

Diệp Lăng Phi và Angel đi lung tung trong sòng bạc. Hắn cơ bản chẳng có đích tới, bên này chơi một chút bên kia chơi một chút. Angel bá cổ Diệp Lăng Phi, nghe thấy hắn hỏi mình như vậy, Angel lắc đầu nói:

- Không hiểu tại sao, em cứ cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta!

- Anh cũng cảm thấy như vậy, lẽ nào tên Kim Quảng vốn đang ở trong sòng bạc, hắn biết anh sẽ tới đây!

Angel cười nói:

- Satan, sao anh lại biến thành thần kinh yếu thế này, lẽ nào anh cho rằng gã đàn ông đó quả thật rất thần thông quảng đại, biết cả việc chúng ta sẽ tới đây!

- Cái này cũng chưa biết được!

Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Ai mà biết sẽ sảy ra chuyện gì, chúng ta lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác!

Diệp Lăng Phi vừa nói tới đây, thì có một cô gái xinh đẹp chừng hai mươi tư, hai lăm tuổi bước lại gần. Cô gái này mặc chiếc váy da ngắn, cặp đùi trắng bóc lộ ra ngoài, bên trên mặc một chiếc áo yếm ngắn, hở cả rốn ra, cảm giác vô cùng gợi cảm.

Lúc cô gái này đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, giống như bị vấp ngã, dáng người liêu xiêu, giả vờ đổ vào người Diệp Lăng Phi. Ngay trong tích tắc đó, Dã Thú đi bên cạnh Diệp Lăng Phi vội vàng nắm lấy cánh tay cô gái, đỡ cô gái đứng dậy. Dã Thú nói:

- Người đẹp, đi đứng cẩn thận một chút, đừng có bị đụng ngã đó!

Lúc Dã Thú nói câu này, còn bóp mông cô gái đó một cái.

Cô gái xinh đẹp bị Dã Thú lôi lại như vậy, cô nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Tôi đi thế nào liên quan gì tới anh!

- Như vậy không đúng rồi! Cô vừa nãy suýt nữa thì bị ngã, là tôi cứu cô, lẽ nào ngay cả điều này cô cũng không hiểu?

Dã Thú cười nói.

- Tôi thích thế nào thì là như vậy, liên quan gì tới anh!

Cô gái xinh đẹp lấy hết sức đẩy mạnh tay của Dã Thú ra, nhưng Dã Thú nắm rất chặt, cô gái bỗng dưỡn cao ngực lên nói:

- Vị tiên sinh này, anh muốn bao tôi sao?

- Lại để cô nhìn ra rồi! Đúng là tôi đang có ý đó!

Dã Thú nói.

- Vậy thì anh nằm mơ đi!

Cô gái nhấc chân dẫm cho Dã Lang một cái. Dã Thú đau đớn buông tay ra. Cô gái đó quay người đi, đi thẳng tới hướng thang máy. Dã Thú mắt nhìn chằm chằm theo cô gái đó, cười đáp:

- Thú vị lắm, tôi thích rồi đó!

Dã Lang dùng tay đấm vào ngực Dã Thú nói:

- Cậu nhìn cái gì vậy?

Dã Thú cười, nói:

- Tôi cũng chỉ nhìn thôi mà!

Cô gái vừa nãy định ám hại Diệp Lăng Phi, nhưng tất cả đều bị Angel nhìn ra. Ánh mắt của Angel theo sát cô gái đó đi lên lầu, nói nhỏ với Diệp Lăng Phi:

- Satan, em thấy bên trong có chuyện, cô gái đó như là cố tình tới gây chuyện vậy!

Diệp Lăng Phi không thay đổi sắc mặt, gật đầu, nói:

- Anh cũng nhìn ra rồi, bên trong nhất định có chuyện!

- Ông chủ! Tôi bị tên cao to kia chặn lại, nếu không phải do tên khốn đó làm hỏng chuyện, tôi nhất định sẽ biết được người đàn ông đó rốt cuộc là như thế nào!

Cánh cửa bị đẩy mạnh, cô gái xinh đẹp lúc nãy vừa định đụng vào Diệp Lăng Phi bước vào mặt đầy tức giận. Người đàn ông đó vẫn luôn quan sát Diệp Lăng Phi từ trong phòng này, sự việc vừa nãy hắn đều nhìn rõ. Người đàn ông gật đầu, nói:

- Tôi nhìn thấy tất cả rồi, xem ra, hai người đằng sau kia thân thủ không đơn giản, nhất là tên đàn ông kia cao lớn mà thân thủ lại nhanh nhẹn như vậy.

- Làm thế nào bây giờ, hay là tôi đi xem lại lần nữa!

Cô gái xinh đẹp hỏi.

- Không cần nữa, tôi không có thời gian!

Gã đàn ông đó ôm lấy cô gái xinh đẹp vào lòng, hay tay xoa xoa mông cô, lạnh lùng đáp:

- Tạm thời mặc kệ bọn chúng, dù sao bọn chúng cũng không chạy đi đâu được, bây giờ tôi phải đi gặp ông chủ Chu. Cô nói với Mary, khi nào ông chủ Chu tới lập tức đưa tới phòng khách quý!

- Vâng!

Mary đứng ngay tại cửa sòng bạc, hôm nay những người tới đây quả không ít. Diệp Lăng Phi và những người khác tới sòng bạc không đúng như trong kế hoạch của họ. Người mà Mary đợi phải sáu giờ tối mới tới.

Chỉ nhìn thấy một gã đàn ông mặt đầy sát khí bước vào sòng bạc cùng một người con gái xinh đẹp mặc bộ lễ phục màu đen. Cô gái này bước vào trong sòng bạc, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của những gã đàn ông trong sòng bạc. Nhất cửa nhất động của cô gái này đều rất quyến rũ.

- Satan, chính là cô gái đó!

Angel nhìn thấy cô gái đó xong liền lôi tay của Diệp Lăng Phi, nói:

- Tối qua, người con gái tôi gặp ở sòng bạc chính là cô ta.!

Diệp Lăng Phi đưa mắt ra nhìn, nhìn thấy cô gái đó, Diệp Lăng Phi nói nhỏ:

- Không thể ngờ rằng lại có thể gặp được cô ta ở đây! Thế giới này quả thật nhỏ bé quá!

- Ai cơ?

Angel giật mình, cô hoàn toàn không quen biết người phụ nữ này.

- Mễ Tuyết!

Diệp Lăng Phi nói:

- Lần trước chúng tôi đã gặp nhau tại Vọng Hải, tôi cứ luôn nghĩ rằng cô ta chết rồi, nhưng lại không hề nghĩ rằng cô ta còn sống, hơn nữa lại còn sống rất tốt. Xem ra, sáng nay trong khách sạn người tôi nhìn thấy chính là cô ta, chỉ là tại sao cô ta lại tới đây?

Dã Lang cũng nhìn thấy Mễ Tuyết, Dã Lang nói nhỏ bên tai của Diệp Lăng Phi:

- Lão đại, làm thế nào bây giờ?

- Không làm gì cả, nơi đây là Ma Cao, không phải Vọng Hải!

Diệp Lăng Phi nói:

- Nếu chúng ta ở đây gây chuyện sẽ không dễ giải quyết như bên Vọng Hải đâu. Chúng ta cứ đợi xem Mễ Tuyết này tới Ma Cao định làm gì?

Angel lập tức cười lên, nói:

- Satan, những việc như thế này thì cần tới em rồi, lẽ nào anh không thấy việc này giao cho em là thuận lợi nhất hay sao?

- Chỉ sợ, cô ta đã phát hiện ra chúng ta!

Vừa nãy Diệp Lăng Phi, Angel,Dã Lang,Dã Thú chỉ lo nói chuyện, đã không để ý Mễ Tuyết và người đàn ông sát thủ đó đã tách nhau ra. Người đàn ông đó được Mary dẫn lên lầu. Chỉ còn một mình Mễ Tuyết ở lại dưới đại sảnh của sòng bạc. Mễ Tuyết đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi, cô có chút giật mình, bề ngoài tỏ ra có nét gì đó không tự nhiên, ngay sau đó Mễ Tuyết bước lại gần chỗ Diệp Lăng Phi đang đứng.

Mễ Tuyết mặc một bộ lễ phục dạ hội, từng cử chỉ hành động của cô ta đều tỏ ra như là thục nữ vậy. Cô ta bước tới trước mặt Diệp Lăng Phi, ngay trước khi Diệp Lăng Phi nói chuyện, Mễ Tuyết cướp lời nói:

- Diệp tiên sinh, không ngờ tôi lại gặp anh ở đây, trái đất này nhỏ thật!

Diệp Lăng Phi cười đáp:

- Thật đúng là như vậy! Tôi cũng không ngờ lại gặp cô ở đây, tôi cứ nghĩ trời xanh quen thói má hồng đánh ghen, đẹp như cô khó mà sống nổi, không ngờ cô vẫn sống tốt như thế này!

- Có phải rất thất vọng không?

Mễ Tuyết hỏi.

- Ừm, đúng là có một chút thất vọng!

Diệp Lăng Phi không ngại ngần nói ra ý nghĩ của hắn. Hắn đã từng hi vọng Mễ Tuyết chết quách đi, như vậy sẽ đỡ đi nhiều phiền phức. Sau này Diệp Lăng Phi phát hiện không thể để cho Mễ Tuyết chết, bởi vì còn rất nhiều việc phải thông qua Mễ Tuyết để điều tra. Bây giờ Diệp Lăng Phi thấy những chuyện đó nhất định phải tiếp tục điều tra, cứ cho là điều tra được người đứng đằng sau Mễ Tuyết, thì có tác dụng gì, chết đi một người, lại xuất hiện thêm một người.

Những lời nói này của Diệp Lăng Phi và Mễ Tuyết khiến những người xung quanh nghe thấy đều cảm thấy vô cùng kì lạ, nhưng Diệp Lăng Phi và Mễ Tuyết đều nói chuyện có vẻ rất vui vẻ vậy. Diệp Lăng Phi thậm chí còn phá lên cười:

- Diệp tiên sinh, anh nói thẳng ruột ngựa quá đấy, khiến tôi cũng khó chấp nhận nổi, tôi cũng biết trong lòng anh tôi là một người phụ nữ xấu xa. Nói chính xác phải là loại phụ nữ đáng chết trăm nghìn lần. Nhưng mà, bây giờ tôi sống rất tốt, hơn nữa tôi tin sau này tôi còn sống tốt hơn bây giờ nữa.

- Mễ Tuyết, cô đang nói đùa với tôi đó hả, từ trước tới giờ tôi chưa từng nghĩ cô là người phụ nữ xấu xa!

Diệp Lăng Phi nói rồi lắc đầu, Mễ Tuyết hỏi:

- Vậy tôi là loại phụ nữ như thế nào đây?

- Cô ta loại con gái khiến đàn ông phải phạm tội, loại người như cô không thể dùng từ xấu xa để hình dung, mà phải dùng từ hồng nhan họa thủy để hình dung. Lẽ nào cô không biết loại người như cô rất biết hại người sao, tôi nhớ Dương Tử là do bị cô hại chết!

Mễ Tuyết không hề biến sắc, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy ngược lại Mễ Tuyết còn cười:

- Cảm ơn anh đã quá khen, tôi không thể nghĩ được rằng trong lòng anh tôi lại là loại con gái như vậy. Tôi nên vui mừng, ít ra tôi cũng là loại đàn bà có thể mê hoặc đàn ông, không biết tôi có làm cho Diệp tiên sinh cũng mê mẩn rồi không?

Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Thật ra, cô không thể làm tôi mê mẩn hoàn toàn không phải lỗi của cô, mà là tôi quá ưu tú. Ưu tú tới nỗi mà tất cả những người phụ nữ bên cạnh tôi đều có sức mê hoặc hơn cô. Còn chưa tới lượt cô quyến rũ tôi!

Câu nói này của Diệp Lăng Phi làm Angel nghĩ tới một câu tục ngữ rất phổ biến đừng có mê hoặc anh, anh chỉ là một truyền thuyết. Angel bật cười. Tiếng cười đó làm cho cuộc nói chuyện kì lạ giữa Diệp Lăng Phi và Mễ Tuyết bị đứt đoạn. Mễ Tuyết nhìn chằm chằm Angel, nói:

- Suýt nữa thì tôi quên mất, tối qua chúng ta đã gặp nhau!

- Tôi biết chúng ta từng gặp nhau, nhưng tôi không ngờ là anh ta và cô lại gặp nhau ở Vọng Hải!

Angel rời tay ra khỏi người Diệp Lăng Phi, chủ động nắm lấy tay Mễ Tuyết, tay cô xoa xoa bàn tay được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ của Mễ Tuyết, nói:

- Sớm biết trước, tôi đã sớm về Vọng Hải, nếu mà như vậy, chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn rồi!

Mễ Tuyết đối với phản ứng của Angel thì rất nghi ngờ, cô ta rất ghét bị người con gái khác sờ tay mình như vậy, nhưng lại không tiện rụt tay lại, bèn nói:

- Tôi cũng nghĩ như vậy!

Diệp Lăng Phi nghe thấy Mễ Tuyết trả lời như vậy, thì bật cười. Tiếng cười của Diệp Lăng Phi làm cho Mễ Tuyết ngạc nhiên, không hiểu tại sao Diệp Lăng Phi lại cười như vậy.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Mễ Tuyết nhìn mình như vậy, bèn cười nói:

- Nếu như cô biết Angel là một cô gái thích con gái, không biết cô còn nói như vậy không?

Mễ Tuyết nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ta như bị điện giật, vội giật tay lại. Angel lườm Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Không có như vậy đâu! Cô không biết đó thôi, vừa nãy tôi tìm được một cảm giác, cảm giác đó khiến tôi cứ muốn tiếp tục được tìm hiểu mỹ nhân như cô!

Khuôn mặt Mễ Tuyết có chút trắng, cô vội vàng nói:

- Các người cứ nói tiếp đi! Tôi ra ngoài một chút!

Nói xong, quay mình đi ngay. Nhìn thấy bộ dạng Mễ Tuyết vội vội vàng vàng rời khỏi, Diệp Lăng Phi cười thầm:

- Con người cô gái Mễ Tuyết rất khó hiểu, khi cô ta còn ở Vọng Hải tôi đã biết cô ta có quá nhiều bí mật!

Nói tới đây, Diệp Lăng Phi vẫy tay gọi Dã Lang lại, nói thầm bên tai Dã Lang vài câu, gật đầu rồi đi theo.

Dã Lang vừa rời khỏi, Angel lại ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, giận dỗi nói:

- Satan, sao anh lại có thể làm như thế, em còn muốn lên giường với cô gái đó, bây giờ thì hay rồi, tất cả đã hết rồi!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hết thì hết, loại con gái như vậy không nên dây vào!

Diệp Lăng Phi nói tới đây, hắn vội đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy một đôi nam nữ đang nhìn sang phía này. Ánh mắt người phụ nữ đó và ánh mắt Diệp Lăng Phi gặp nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui