Đô Thị Tàng Kiều

Đợi lúc Diệp Lăng Phi đến nhà hàng của khách sạn Grand Lisboa, bọn người Lương Ngọc đã ngồi yên chỗ hết rồi, chỉ còn đợi Diệp Lăng Phi đến. Diệp Lăng Phi xin lỗi nói:

- Thật ngại quá, lúc nãy tôi nói chuyện điện thoại hơi lâu!

Diệp Lăng Phi ngồi xuống liền nói:

- Hôm nay không tôi mời, mọi người cứ ra sức gọi món, tôi biết mức sống ở Hồng Kông cao, riêng mua nhà một mét vuông cũng đã mấy trăm nghìn rồi, tiền lương của cảnh sát đương nhiên cũng sẽ không ít rồi!

Lương Ngọc cười nói:

- Lương của cảnh sát chúng tôi rất thấp!

Diệp Lăng Phi vừa nghe nói:

- Sĩ quan Lương, các cô tiền lương được bao nhiêu thì tôi không rõ, có điều nhà ở Hồng Kông thì một mét vuông đã mấy chục nghìn tệ là không giả đâu, dựa vào giá nhà ở có thể suy ra lương của cô không thấp!

- Diệp tiên sinh, sao tôi lại nghe nói nhà ở đại lục cũng cao, giống như nhà ở Thâm Quyến chẳng phải trung bình cũng trên nghìn tệ sao, hơn nữa còn nghe nói có biệt thự bình thường nhưng bán ra với giá trên chục triệu, dựa vào cái này mà suy ra thì chẳng phải mức sống của đại lục cũng giống như Hồng Kông đó sao?

- Cái này nói không chắc được!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Tôi chỉ nói giá nhà cửa cao vốn không nói lên rằng mức sống cũng cao, thậm chí có một số người…!

Diệp Lăng Phi không nói tiếp nữa, mấy thứ này không phải là những thứ mà hắn nên can thiệp vào.

Tuy ngoài miệng Diệp Lăng Phi nói là ra sức gọi món, nhưng trên thực tế lại không có làm vậy. Sau khi ăn xong Diệp Lăng Phi bảo Dã Lang đưa Lương Ngọc trở về, còn hắn và Dã Thú cũng đã về phòng của Dã Lang.

Đống vũ khí lấy được đó đều đặt hết ở phòng của Dã Lang, Diệp Lăng Phi chọn một khẩu súng trong số đó nhét vào người. Cách bố trí của phòng Dã Lang gần như y hệt phòng của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lấy một chai rượu từ trong tủ rượu ra rót một ly, ngồi lên ghế sô fa nói với Dã Thú đang hí hoáy đống vũ khí đó ra:

- Dã Thú, lúc nãy Kim Quảng gọi điện cho anh!

- Kim Quảng?

Dã Thú tay đang cầm khẩu súng, sau khi nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc lúc nãy Kim Quảng gọi điện đến hắn tiện tay ném khẩu súng vào cái túi ba lô màu đen đó bước lại nói:

- Lão đại, sao tên khốn đó lại gọi điện đến nhanh vậy, chẳng phải tối qua hắn nói là không ở Ma Cao đó sao?

- Chẳng biết tên khốn Kim Quảng này định giở trò gì với mình đây!

Diệp Lăng Phi cầm ly rượu đặt lên miệng nhưng không vội uống mà là ngửi mùi vị của rượu. Dã Thú từ trên người mò ra gói thuốc, hắn với Diệp Lăng Phi mỗi người một điếu nói:

- Lão đại, có phải anh đã có cách rồi không?

- Có thì có, nhưng vẫn chưa chắc chắn!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Dã Thú, anh còn đang điều tra một chuyện!

- Điều tra một chuyện?

Dã Thú ngạc nhiên.

Diệp Lăng Phi gật đầu, đột nhiên đặt ly rượu xuống, từ trên người rút chiếc điện thoại ra. Điện thoại đang để chế độ rung, gọi đến vốn không nghe thấy tiếng chuông. Diệp Lăng Phi bắt máy cười nói:

- Hiểu Lộ, tra được nhanh vậy sao?

- Tra cái gì chứ, lúc nãy em có tìm đến Viên gia gia!

Bành Hiểu Lộ trách móc.

- Những việc như thế này anh tìm em làm gì chứ, sao không tìm ông của em ấy, lời nói của ông em có hiệu quả hơn em, em phải lôi kéo khá lâu mới tìm được Viên gia gia đó, cuối cùng còn phải nói là yêu cầu của anh, anh đây có phải là đang dày vò em đó không hả?

- Hiểu Lộ, đừng nói vậy chứ!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Anh cũng chỉ là nhất thời nghĩ đến, anh vốn định tìm ông em, nhưng anh lo sức khỏe của ông em không được tốt lắm, không dám làm phiền. Lần trước ông em đã giới thiệu anh làm quen không ít người, nhưng em cũng phải biết, con người anh trí nhớ không được tốt, vừa giới thiệu xong là quên mất tiêu, đặc biệt là cái người gì gì họ Viên mà em nói đó, anh cũng biết là quyền lực của ông ta cũng rất to. Nhưng ngay cả tên anh còn chẳng nhớ được, càng huống hồ chi nói đến phương thức liên lạc gì gì đó, anh nghĩ chẳng phải em đang ở Bắc Kinh sao, thì giúp anh điều tra xem, đây không phải là việc gì khó khăn chứ!

- Chẳng phải anh có bản lĩnh đó sao, sao vậy, mấy người đặc khu Ma Cao đó anh không giải quyết được rồi?

Bành Hiểu Lộ hỏi.

- Hây!

Diệp Lăng Phi cố ý thở dài nói:

- Đây chẳng phải là lúc trước anh nghĩ không thể để cho vũ khí lưu nhập vào Trung Quốc, tránh phải xuất hiện những chuyện không an toàn nên mới không có tiếp xúc với người bên Ma Cao, anh vốn không có cửa ngõ, Hiểu Lộ, anh làm những cái này cũng đều là vì anh là một người Trung Quốc!

- Được rồi, được rồi, anh còn xem là một người Trung Quốc kìa, bây giờ ngay cả quốc tịch Trung Quốc anh cũng không có, còn xem là người Trung Quốc!

Bành Hiểu Lộ bĩu môi nói:

- Giờ anh chỉ có thể được xem là Hoa Kiều thôi, hiểu chưa?

- Không hiểu, cái gì mà gọi là Hoa Kiều chứ, hậu duệ của người Hoa?

- Cái này…!

Bành Hiểu Lộ ngập ngừng rồi lập tức nói:

- Em nhát phải đấu võ mồm với anh, chẳng hay ho gì hết, Viên gia gia đã liên lạc với bên Ma Cao rồi, nhanh nhất thì cũng phải đến ngày mai mới có thể biết được tin chính xác, đến lúc đó em lại gọi điện thông báo cho anh!

- Ừm, vậy anh phải đợi tin của em rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Ê!

Bành Hiểu Lộ cảm giác Diệp Lăng Phi sắp cúp máy, ngay sau khi Diệp Lăng Phi nói xong câu nói này cô hét lên:

- Anh không định hỏi xong chuyện của anh rồi cúp máy đấy chứ!

- Làm gì có, anh đâu có nghĩ vậy đâu!

Diệp Lăng Phi quả thực định cúp máy. Nhưng Bành Hiểu Lộ đã nói vậy Diệp Lăng Phi lại nuốt câu hắn định nói, cười bảo:

- Khó có mỹ nữ chịu gọi điện cho anh, anh vui còn không hết, sao có thể cúp máy sớm vậy được!

- Nói dối quá trắng trợn, em nói này Diệp Lăng Phi, phiền anh lần sau có muốn nói dối thì cũng đừng có trắng trợn như thế!

Bành Hiểu Lộ hừ lạnh nói.

- Anh không hỏi thăm hôm nay em đã làm gì à?

- Làm gì?

Diệp Lăng Phi vừa nghe lại bật cười, hắn đưa điếu thuốc lúc nãy Dã Thú đưa cho hắn mà vẫn chưa hút cho vào miệng, ra hiệu cho Dã Thú bật bật lửa lên, lúc Dã Thú cầm bật lửa, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Em còn có thể làm gì chứ, dạm hỏi à, chẳng phải em đã nhắc về người dạm hỏi của em với anh rồi sao, theo như anh thấy, mẹ em sẽ không xong chuyện như vậy đâu, chí ít cũng sẽ sắp xếp dạm hỏi cho em, thế nào, anh không đoán sai đó chứ?

Lúc này Dã Thú đã cầm bật lửa đến châm thuốc cho Diệp Lăng Phi, sau đó Dã Thú đứng lên tiếp tục hí hoáy đống vũ khí đó.

- Diệp Lăng Phi, vẫn là anh đoán đúng rồi. Lần này mẹ em lại giới thiệu cho em một người, anh đừng nhắc nữa, người đó lúc em liếc mắt nhìn em còn tưởng vị chưa thành niên ấy! Em cũng chả biết…!

Bành Hiểu Lộ bắt đầu buôn chuyện với Diệp Lăng Phi, chuyện càng lúc càng nhiều, thi thoảng còn bật cười. Diệp Lăng Phi chỉ nghe thôi, thi thoảng chen vào hai ba câu. Có lúc, con gái nói chuyện vốn không cần đàn ông cũng nói thao thao bất tuyệt, bọn họ chỉ muốn tìm một người dốc bầu tâm sự, đàn ông chỉ cần lẳng lặng lắng nghe là được rồi. Đương nhiên, bạn cũng không thể chỉ ngu ngốc cầm điện thoại mà nghe không thôi. Những lúc thích hợp nên chen vào đôi ba câu, như vậy mới hiện rõ bạn đang chuyên tâm lắng nghe.

Lúc này Diệp Lăng Phi chính là làm như vậy, hắn thi thoảng chen vào đôi ba câu, có lúc phát ra vài tiếng kinh ngạc mà thôi. Ánh mắt của hắn lại dừng chỗ Dã Thú, nhìn Dã Thú hí hoáy đống vũ khí đó. Đống vũ khí này đủ cho bốn người dùng, tám khẩu súng ngắn, bốn khẩu súng dài, còn có một đống đạn. Đồng thời còn cầm mấy quả boom khói, pháo sáng và mìm muỗi, những vũ khí này đều nằm trong tay bốn người Diệp Lăng Phi thì có thể phát động một trận tranh đấu với quy mô nhỏ rồi.

- Diệp Lăng Phi, anh nói em nên làm thế nào đây?

Đột nhiên Bành Hiểu Lộ hỏi câu này, Diệp Lăng Phi vốn không có nghe thấy Bành Hiểu Lộ đang nói gì, đột nhiên Bành Hiểu Lộ lại hỏi mình nên làm sao, Diệp Lăng Phi chần chừ lúc rồi nói:

- Em cầm đũa đi làm đi!

- Anh… thật bị anh làm cho tức chết, em đoán vừa rồi anh nhất định không có nghe em nói!

Bành Hiểu Lộ hiện rõ bất mãn nói:

- Nếu như anh không nghe em nói, vậy thì em đi Ma Cao tìm anh, dù sao em cũng biết anh đang ở đâu, em bây giờ đi ngay đây!

- Được thôi, em đến đi, hoan nghênh em đến!

Diệp Lăng Phi vốn không để ý đến lời nói của Bành Hiểu Lộ, theo như Diệp Lăng Phi thấy được, Bành Hiểu Lộ cũng chỉ là muốn uy hiếp mình. Giờ Bành Hiểu Lộ đang ở nhà ở Bắc Kinh, bố mẹ cô đều ở nhà cả, mẹ của Bành Hiểu Lộ lại đang sắp xếp dạm hỏi cho Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi không tin Bành Hiểu Lộ sẽ chạy đến đây. Cho dù có đánh chết Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không tin.

-o0o-

Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì nghe thấy cúp máy. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra khỏi tai vứt lên bàn hừ lạnh:

- Hừ, tiểu nha đầu, muốn uy hiếp anh à, tưởng anh dễ bị dọa khiếp thế sao!

- Lão đại, lúc nãy anh còn chưa nói xong đó!

Sau khi Dã Thú nhìn thấy Diệp Lăng Phi đã nói chuyện điện thoại xong, bỏ khẩu súng dài trên tay xuống, quay người lại đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi nói:

- Tên Kim Quảng đó rốt cuộc gọi điện cho anh là có ý gì?

Trước đó Diệp Lăng Phi định nói chuyện của Kim Quảng cho Dã Thú nghe, kết quả bị Bành Hiểu Lộ gọi điện đến làm cho đứt quãng. Lúc này Dã Thú lại nhắc đến Kim Quảng.

- Mục đích gọi điện của Kim Quảng chẳng qua chỉ là nói Bạch Thúy Bách quả thật có bị người của hắn bắt cóc, nhưng người đó lại không thấy đâu nữa, bảo anh cho hắn ít thời gian, hắn sẽ tìm ra người đó!

Diệp Lăng Phi hút thuốc, trên khóe miệng nở nụ cười nhạt nói.

- Giờ anh cảm thấy con người Kim Quảng có chút thú vị, lòng dạ vô cùng độc ác, anh có hứng thú chơi chút trò với hắn!

Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi định chơi chút trò với Kim Quảng, hắn nổi hứng hỏi:

- Lão đại, rốt cuộc là chơi thế nào?

- Đến lúc đó cậu sẽ biết!

Diệp Lăng Phi không nói với Dã Thú, sau khi hắn dập đầu thuốc vào gạt tàn xong lại cầm ly rượu lên nhàn nhã nhâm nhi rượu vang.

********************************************

Lúc Dã Lang về không hề nói gì chuyện hắn đưa Lương Ngọc về. Dã Thú bà tám truy hỏi, Dã Lang không nói. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Dã Thú, cậu đừng hỏi nữa, nếu Dã Lang đã không muốn nói thì đừng có hỏi nữa!

Dã Thú lầm bầm:

- Lão đại, em cũng là quan tâm Dã Lang thôi, em thấy cô cảnh sát đó có ý với Dã Lang, em định giúp Dã Lang!

- Được rồi đó!

Angel bĩu môi nói:

- Dã Thú, nói không chừng anh đã thích người ta rồi đó!

- Angel, cô đừng có nói bậy, tôi tuyệt đối không bao giờ đụng vào người phụ nữ của huynh đệ. Càng huống hồ cô cảnh sát đó chẳng có mông ngực gì cả, vốn không phải là mẫu tôi thích!

- Được rồi, hai người đừng nói nữa!

Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng gọi Dã Thú qua nói:

- Dã Thú, chiều nay cậu đặt một phòng, bao luôn căn phòng đối diện của cậu ấy, để cho Angel dọn qua đó ở!

- Để em dọn qua đó?

Angel vừa nghe liền hét lớn:

- Satan, anh làm gì vậy hả, chẳng lẽ anh không biết có người muốn giết em đó hả, anh bảo em dọn qua đó ở, thì có khác gì căn phòng trước đó của em chứ, chẳng phải nguy hiểm giống nhau đó sao, em không đi!

Diệp Lăng Phi làm vậy là muốn để cho Angel và Mễ Tuyết dọn ra khỏi phòng của mình, hắn đều có tính toán hết cả, bảo Dã Thú đi đặt phòng, cho dù có người muốn giết Mễ Tuyết thì cũng phải đi tìm phòng cụ thể. Vì phòng đó là phòng Dã Thú đặt, mấy người đó sẽ không dễ dàng tìm ra được.

Lần trước Angel và Mễ Tuyết bị người ta đả kích nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là hai người này quá bất cẩn, đi ra bị người ta theo dõi, mà người muốn giết Mễ Tuyết nhất định đã theo hai người bọn họ vào trong khách sạn, hơn nữa còn tìm ra được phòng của hai người ở, mới có thể động thủ. Bây giờ thì khác rồi, bảo Dã Thú đi đặt phòng, chí ít có thể khiến cho đối phương không biết Angel và Mễ Tuyết ở đâu. Chỉ cần Angel và Mễ Tuyết không bị người ta theo dõi thì rất khó tìm ra được phòng của hai người đang ở.

Lại cộng thêm bảo an ở khách sạn cũng tăng cường, bọn người Diệp Lăng Phi cũng biết có người muốn giết Mễ Tuyết, bắt buộc phải tăng cường bảo vệ Mễ Tuyết và Angel, những người muốn giết Mễ Tuyết ở trong tình huống này cũng nhất định không dám mạo hiểm đến đả kích lần nữa.

Việc sáng nay cũng khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy còn sợ hãi, đổi thành bất kỳ ai đều cảm thấy việc này rất đáng sợ. Bạn ngủ tỉnh dậy đột nhiên phát hiện bên cạnh nằm một người, tuy sáng nay Diệp Lăng Phi phát hiện người nằm bên cạnh là Angel, nhưng không thể nói Diệp Lăng Phi rất mong cho Angel nằm bên cạnh mình. Đối với Diệp Lăng Phi mà nói, Angel là một quả bom hẹn giờ, nói không chừng lúc nào đó sẽ bùng nổ.

Chuyên tối qua là không còn cách nào Diệp Lăng Phi mới để cho Angel và Mễ Tuyết ở phòng trong của phòng mình, nhưng đây không phải kế lâu dài. Hai người Mễ Tuyết và Angel đều có sức mê hoặc dồi dào, Mễ Tuyết là loại phụ nữ phong tình lẳng lơ, trong nhất cử nhất động đều tỏa ra sự phong tình trong tận xương cốt. Loại phong tình này nói thông tục một chút thì chính là lẳng lơ, chính là mê hoặc đàn ông.

Còn Angel, trên người tỏa ra luồng khí ngang bướng, tuy da của Angel không có trắng mịn như mấy phụ nữ mỗi ngày đều đến SPA dưỡng da ấy, nhưng Angel lại mang chút sắc da mạnh mẽ ngăm đen, cộng thêm với cơ thể bốc lửa gợi cảm, ánh mắt hút hồn, tất cả đều là một con quỷ hút hồn, đàn ông đứng trước loại phụ nữ này không chịu nỗi mà tấn công.

Diệp Lăng Phi là một người đàn ông bình thường, hắn không thể bảo đảm mình không phạm sai lầm, giống như chuyện sáng nay, Diệp Lăng Phi cũng không rõ hắn có phạm sai lầm hay không. Angel không giống với những cô gái khác, cuộc sống của Angel ở trong môi trường tàn khốc, đắp nặn nên cá tính độc lập của cô. Cô dám yêu dám hận, sẽ không tính đến hậu quả mà chỉ làm những việc cô muốn làm.

Diệp Lăng Phi luôn dùng từ quả bom hẹn giờ để hình dung Angel, có ý là nói những cô gái giống như Angel không thể gây chuyện được, một khi gây ra chuyện thì giống như đụng phải quả bom hẹn giờ, không bảo đảm được lúc nào sẽ bùng nổ.

Diệp Lăng Phi sau khi nghe thấy tiếng phản đối kịch liệt của Angel, hắn nói:

- Angel, em thấy phòng anh nếu ở một người thì còn được, nhưng nếu ở ba người thì rõ ràng không được tiện, dù gì chúng ta cũng khác giới, không thể ở cùng nhau. Đương nhiên anh biết giờ em cũng rất nguy hiểm, vì thế nên anh mới bảo Dã Thú đặt cho tụi em căn phòng đối diện với phòng cậu ấy ở. Như vậy em và Mễ Tuyết ở đó, Dã Thú sẽ bảo vệ tụi em mọi lúc. Hơn nữa phòng anh và Dã Thú ở hai bên, có chuyện gì chúng ta có thể kịp thời chi viện, được rồi, như vậy đi!

Angel nhìn Diệp Lăng Phi một cái bất mãn nói:

- Em thấy anh là chê hai người bọn em ở đây phiền phức, anh liền nghĩ cách để đuổi tụi em đi!

Angel nói xong nói với Mễ Tuyết:

- Mễ Tuyết, chúng ta vào lấy đồ, chúng ta sẽ đi phòng đó ở, nếu chúng ta xảy ra bất trắc gì thì để cho Satan hối hận cả đời!

Diệp Lăng Phi nghe xong hết cách lắc đầu. Hắn dặn dò Dã Thú:

- Dã Thú, cậu mau đi làm thủ tục đi!

- Vâng!

Dã Thú đáp.

Dã Thú rất nhanh đã làm xong thủ tục của phòng đó, vừa khớp tới giờ trưa, khách ở phòng đối diện vừa trả phòng, Dã Thú không tốn nhiều thời gian để giải quyết căn phòng đó.

Angel tức hồng hộc xách hành lý cố ý đi qua trước mặt Diệp Lăng Phi, cô không thèm nhìn Diệp Lăng Phi, hiện rõ rất giận dữ. Đợi sau khi Angel và Mễ Tuyết dọn đi rồi, Dã Thú mới nói với Diệp Lăng Phi:

- Lão đại, anh làm vậy chẳng phải cho hai tiểu nha đầu không gian càng lớn đó sao, ai biết nha đầu đó với Mễ Tuyết sẽ làm ra chuyện gì, hai người phụ nữ này ở cùng nhau gây loạn, việc này vốn dĩ rất thú vị!

Diệp Lăng Phi ngậm điếu thuốc trong miệng, khẽ thở dài nói:

- Anh đây cũng hết cách rồi, tiểu nha đầu Angel này ở chỗ này của anh, anh luôn cảm thấy không an toàn, cậu nghĩ xem, anh cũng phải ngủ chứ, ai biết được nửa đêm tiểu nha đầu sẽ từ trong phòng chạy ra dọa anh, anh đã nghĩ rồi, hay là để bọn họ ở đối diện với cậu tương đối an toàn!

- Lão đại, anh nói quá đúng rồi!

Dã Thú phụ họa theo.

- Em cũng cảm thấy nha đầu Angel này quá ngang bướng, việc gì cũng có thể làm được, em không muốn nha đầu này trở thành đại tẩu của em đâu, vậy sau này chẳng phải không ngóc đầu lên được sao!

- Dẹp, cậu lại nói bậy gì thế!

Diệp Lăng Phi nói.

- Đi xem bên Angel có gì cần giúp đỡ không, đợi cô ấy bận xong thì chúng ta đi xuống nhà ăn ăn cơm, hay ngày nay đừng có rời khỏi khách sạn Grand Lisboa, cứ ở trong này!

- Lão đại, em biết rồi!

Dã Thú đáp.

Mễ Tuyết và Angel thu dọn rất nhanh, hai người vốn cũng chẳng thu dọn cái gì. Vừa đóng cửa phòng lại Angel bật cười với Mễ Tuyết.

Mễ Tuyết ngồi trên sôfa, tay cô kẹp điếu thuốc của phụ nữ, sau khi châm lửa, Mễ Tuyết nhấc chân phải tròn trịa của mình gác lên chân trái nhìn Angel hỏi:

- Lúc nãy chẳng phải cô rất giận đó sao, sao giờ lại cười rồi!

- Giận là giả bộ để cho Satan thấy!

Angel cười đi đến bên tủ rượu cầm ra một chai rượu nói:

- Nào, chúng ta uống hai ly trước đã!

- Có tâm trạng nhàn nhã mà đi uống rượu, tôi thật không hiểu cô rồi.

Mễ Tuyết khẽ cười nói.

- Cô luôn khiến cho tôi thấy khó hiểu!

- Từ từ cô sẽ hiểu tôi!

Angel cầm ly rượu đến bên Mễ Tuyết, cô rót hai ly rượu, Mễ Tuyết cầm một ly, trước khi uống, đột nhiên Mễ Tuyết hỏi:

- Angel, cô có thể nói cho tôi biết một chuyện không, rốt cuộc Satan là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui