Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi lúc này khó khăn lắm mới nịnh xong được Bành Hiểu Lộ. Đợi lúc hắn vừa quay về phòng, chuyện đau đầu lại đến tiếp, tiểu nha đầu Angel cũng muốn cùng Diệp Lăng Phi đi dạo.

Diệp Lăng Phi nghĩ nghĩ một lát, nếu như ném một mình Angel ở lại trong khách sạn quả thật cũng không phải là tốt lắm. Hôm nay còn là tết Nguyên Đán, thế là hắn quyết định tất cả cùng đi chơi. Diệp Lăng Phi vốn còn lo Bành Hiểu Lộ sẽ có ý kiến gì, song thấy Bành Hiểu Lộ cũng không có bất cứ biểu hiện nào không vui cả. Diệp Lăng Phi lúc này mới yên tâm đi dạo chơi.

Ma Cao tuy là vùng đất nhỏ, song mỗi năm lượng khách du lịch đổ về đây tham quan lại rất đông. Hôm nay là tết Nguyên Đán, những khách thăm quan trên đường rất nhiều.

Sòng bạc là ngành kinh doanh trọng điểm ở Ma Cao, có điều, đến Ma Cao không phải chỉ có thể lao tới sòng bài đánh bạc, còn có rất nhiều khu vui chơi giải trí khác. Ví dụ như trò chơi “Trăm bước lên trời" cũng là một trò tiêu khiển khá hay.

“Trăm bước lên trời” bắt đầu xuất phát từ độ cao 100m trên tháp cự ly, tháp lên tháp xuống mất khoảng tầm hơn hai tiếng đồng hồ. Còn có những bước nhảy cao, có thể đẩy du khách lên cao tới 233m, trong vòng 20 giây, sau đó lại dùng tốc độ nhanh với vận tốc 75km/h nhảy xuống, song khá an toàn và chắc chắn.

Bành Hiểu Lộ rất ít khi ra ngoài chơi, chỉ cần trong bộ dạng vui vẻ của cô cũng có thể nhìn ra được, thật ra trong lòng Bành Hiểu Lộ vẫn thích cuộc sống như thế này hơn, chỉ là cô quen với nếp sống quân đội rồi, do đó mới khiến người khác hiểu lầm Bành Hiểu Lộ là một cô gái không thích thế giới lằng nhằng ở bên ngoài.

Angel khoác lấy tay Diệp Lăng Phi, nhìn bộ dạng vui vẻ của Bành Hiểu Lộ, Angel khe khẽ chạm vào cánh tay Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:

- Satan, em thấy Bành Hiểu Lộ không phải là cô gái dễ dàng xua tay đuổi đi đâu, anh nhất định phải chú ý đó, đừng có chơi quá đà!

- Chuyện này còn cần em dạy sao!

Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn Angel một cái, miệng hắng giọng nói:

- Em cũng là một trong những nhân vật khó chơi, trong hai bọn em đều có điểm đặc biệt này là giống nhau!

- Em đâu có phải như thế đâu!

Angel bĩu bĩu môi, không vui khi thấy Diệp Lăng Phi nói cô như vậy, cô lạnh lùng hắng giọng nói:

- Em là em thích anh, nhưng em đồng thời cũng thích cả phụ nữ nữa, cho dù không có anh ở bên, em cũng có thể sống những ngày vui vẻ được!

- Anh hy vọng em có thể sống như vậy đó!

Diệp Lăng Phi nói.

Bành Hiểu Lộ chơi xong, liền chạy qua, trên trán có xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ lăn tăn, vừa chạy tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ liền cười nói:

- Hai người sao không chơi vậy chứ, nãy giờ chỉ đứng nhìn không là sao!

- Mấy trò này không thích hợp với anh, anh đã già rồi!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hiểu Lộ, anh thấy thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, hôm nay chúng ta chơi một ngày rồi, đợi lát nữa chúng ta đi ăn cơm thôi!

- Ăn cơm xong thì đi làm gì tiếp đây?

Bành Hiểu Lộ có vẻ rất kỳ vọng vào những chuyện sau đó. Diệp Lăng Phi còn chưa nói gì cả, Angel liền cướp lời chen vào nói:

- Ăn xong thì quay trở về ngủ thôi!

Khuôn mặt của Bành Hiểu Lộ xuất hiện chút thất vọng, trông bộ dạng này của Bành Hiểu Lộ, biết ngay Bành Hiểu Lộ còn chưa chơi đã, vẫn còn muốn tiếp tục đi chơi tiếp. Diệp Lăng Phi lo Bành Hiểu Lộ sẽ giận, dù sao sáng nay lúc nịnh Bành Hiểu Lộ, hắn có nhắc qua tới việc đi xem phim. Hắn liền cười nói:

- Hiểu Lộ, vốn tối nay anh định đi xem phim, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, xem phim thì chẳng có gì hay cả, đều toàn là những đồ giả tạo thôi, chi bằng chúng ta ăn cơm xong tới bên bờ biển đi dạo đi?

Bành Hiểu Lộ nghe xong câu này của Diệp Lăng Phi, trên khuôn mặt lại xuất hiện lại nụ cười tươi vui, cô gật gật đầu, nói:

- Được đó!

Bành Hiểu Lộ nhìn Angel, thấy Angel đang đưa tay khoác cánh tay Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ cũng đưa tay ra, khoác lấy cánh tay còn lại của Diệp Lăng Phi. Tuy rằng đàn ông được mỹ nữ vây lại là một chuyện đáng vui mừng, song, cũng phải xem người đó là ai nữa đã. Diệp Lăng Phi được Angel và Bành Hiểu Lộ khoác lấy tay, đó là một chuyện đau khổ a. Trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn không hề muốn có bất cứ một sự đột phá nào đối với bất kỳ ai trong cả hai người phụ nữ này, phải biết rằng, cả hai người phụ nữ này đều là người mà hắn không nên dính dáng tới.

Diệp Lăng Phi chọn một quán ăn nhỏ bên cạnh bờ biển, quán ăn nhỏ này đừng trông vẻ bề ngoài nhỏ như vậy, song bên trong bối cảnh quả thật rất tao nhã, đồng thời, giá cả cũng cực kỳ đắt đỏ, người bản địa ở Ma Cao sẽ không dám tới chỗ này ăn cơm, những người tới đây ăn cơm đa phần chỉ là một số khách du lịch bên ngoài tới đây thôi.

Diệp Lăng Phi, Angel và Bành Hiểu Lộ chọn lấy một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ. Cửa sổ đó được làm bằng gỗ, có thể để lộ những vân gỗ ra ngoài. So với những cánh cửa bằng nhôm đơn giản một màu kia thì cánh cửa kiểu này hiển nhiên có phần khác lạ hơn nhiều.

Chiếc ghế ở đây rất nhỏ, Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi ngồi xích lại với nhau. Angel ngồi đối diện nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Phi, cô không nhịn được cứ thế bật cười khúc khích.

- Có gì mà đáng cười chứ hả, em không biết, anh đi cùng với cả hai mỹ nữ như bọn em áp lực nặng thế nào à?

Diệp Lăng Phi nói.

- Nhất là em đó Angel trời mùa đông thế này mà còn mặc ít như vậy, cố tình gây chú ý hả, cẩn thận không bị mấy tên háo sắc lôi đi bây giờ!

- Mùa đông thì sao chứ, thời tiết cũng có lạnh lắm đâu!

Angel hừ lạnh, hắng giọng nói.

- Còn về mấy tên háo sắc thì em càng không sợ, có anh ở đây rồi, tên háo sắc nào còn dám tiến lại cạnh bên em chứ!

Diệp Lăng Phi bất lực chỉ còn biết cách lắc lắc đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía Bành Hiểu Lộ, nói:

- Hiểu Lộ, em nghe thấy chưa, đây chính là kiểu con gái bị thế giới muôn màu làm hư hỏng đó, em nhất định đừng có đi học cô ấy, thế nên, anh nghĩ ở quân đội là thích hợp nhất với em đó!

- Quân đội có gì mà hay chứ, cuộc sống nhàm chán!

Bành Hiểu Lộ nói.

- Hôm nay em mới phát hiện, em đã thoát ly ra thế giới bên ngoài rồi, có một số thứ căn bản em còn chưa được gặp qua, em quay trở về sẽ suy nghĩ tới việc rời bỏ quân đội, có lẽ có thể em sẽ điều tới thành phố Vọng Hải!

- Được đó, đến thành phố Vọng Hải đi, tôi cũng ở đó nè, tôi có thể đưa cô đi chơi!

Angel nghe thấy Bành Hiểu Lộ nhắc muốn tới Vọng Hải, liền hí hửng đồng ý nói.

Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn Angel mở miệng nói:

- Đâu có người như em chứ. Hiểu Lộ là người có thể tùy tiện tới Vọng Hải sao, cho dù cô ấy rời khỏi quân đội, cũng sẽ ở lại Bắc Kinh làm việc!

- Điều này thì chưa chắc đâu!

Bành Hiểu Lộ nói:

- Em có thể điều tới thành phố Vọng Hải đó, dù sao ở bên này cũng có quân khu mà!

- Cái này... ăn cơm trước đã vậy, sau này… về sau nói tiếp đi!

Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói muốn điều tới Vọng Hải. hắn liền ý thức ngay được những chuyện rắc rối của hắn lại chuẩn bị nhiều lên rồi, chẳng lẽ thật sự hắn đã ăn phải vận đào đoa sao, sao hết cô gái này đến cô gái khác cứ muốn tạo quan hệ **với hắn thế.

Có một số chuyện muốn trốn cũng không thể trốn được, điều phải làm duy nhất chỉ có thể là dũng cảm đối mặt.

Diệp Lăng Phi để Dã Lang ở lại Ma Cao xử lý những chuyện về sau xong, hắn liền lên máy bay quay trở về Vọng Hải. Diệp Lăng Phi có dự định của hắn. Dã Lang không thể lúc nào cũng cứ thế sống một mình mãi được, còn cái cô cảnh sát có tên là Lương Ngọc kia cũng không tồi. Diệp Lăng Phi hy vọng Dã Lang có thể cùng với Lương Ngọc ở bên nhau nhiều hơn, nếu Dã Lang cảm thấy ở bên cạnh Lương Ngọc thoải mái. Diệp Lăng Phi cũng không hề phản đối để Dã Lang định cư lại ở bên Hồng Kông.

Bành Hiểu Lộ trực tiếp lên máy bay quay trở về Bắc Kinh, tuy rằng Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đã tách rời khỏi nhau, song trong lòng Diệp Lăng Phi vẫn cứ có cảm giác bất an, có vẻ như sắp có chuyện sắp xảy ra. Nhất là câu nói trước lúc đi của Bành Hiểu Lộ, cô nói cô muốn điều đến thành phố Vọng Hải làm việc, điều này cứ khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy Bành Hiểu Lộ có ý muốn cuốn lấy hắn.

Hắn thì có cái gì hay chứ? Một thằng đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu, đều đã có gia đình cả rồi, người cũng chẳng có gì gọi là đẹp trai cả. Tại sao Bành Hiểu Lộ lại thích hắn chứ?

Bạch Tình Đình đứng ở sân bay đợi Diệp Lăng Phi, đợi sau khi Diệp Lăng Phi xuống khỏi máy bay xong. Bạch Tình Đình cũng không quan tâm ở chỗ đông người, đứng ngay trước mặt bao nhiêu người, hôn lấy Diệp Lăng Phi.

Bạch Tình Đình có nghìn lời vạn chuyện muốn nói với Diệp Lăng Phi, song, Angel lại ở ngay bên cạnh. Bạch Tình Đình không tiện nói gì cả. Chỉ có thể để những chuyện đó vào trong bụng, đợi sau khi cùng Diệp Lăng Phi về nhà xong, sẽ từ từ nói với Diệp Lăng Phi cũng không muộn. Lên xe xong, Bạch Tình Đình thắt xong dây an toàn, bỗng quay sang nói với Angel:

- Angel tôi quên không nói với cô một chuyện, ở nhà cô có thêm hai người ngoại quốc nữa, bọn họ vừa tới tối qua!

- Người ngoại quốc!

Angel giật nảy mình, hỏi:

- Trông thế nào?

- Hai thiếu nữ ngoại quốc, tuổi chừng mười tám mười chín, có mái tóc vàng óng ả, bọn họ là chị em sinh đôi!

Bạch Tình Đình nói.

- Tối qua tôi chỉ được nhìn qua bọn họ có một lát thôi, bọn họ luôn đi cùng với Alice, vì tối qua tôi có chuyện, cũng không có hỏi gì Alice cả!

- Sinh đôi?

Angel vừa nghe xong, hai mắt liền sáng lên long lanh đầy vẻ hưng phấn, trông dáng vẻ như hận một nỗi không lập tức bay thẳng về nhà được vậy.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Angel, xem ra em lại có chuyện phải làm rồi!

- Chuyện này liên quan gì tới anh chứ, đây là chuyện riêng của em!

Angel lạnh hắng giọng nói một câu.

Diệp Lăng Phi cũng chẳng buồn đôi co với Angel, đưa mắt nhìn về phía Bạch Tình Đình, hỏi:

- Bà xã, trong thời gian anh rời Vọng Hải, ở đây có xảy ra chuyện gì không?

- Cũng không có chuyện gì cả!

Bạch Tình Đình lái xe, vừa lái ra khỏi sân bay, cô vừa lái xe vừa nói:

- Chỉ là hai ngày trước bố của Hân Mính có tới gặp em, nói với em về chuyện nhà thu nhập thấp, em đồng ý với bác Chu sẽ khởi công sau năm mới, một lần xây dựng tới ba nghìn căn hộ thu nhập thấp, ông xã, tới lúc đó hạng mục ở Long Sơn có thể sẽ phải kéo dãn một chút thời gian!

- Chuyện này không thành vấn đề!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh cũng không gấp lắm về chuyện khai phá nhanh chóng khu Long Sơn, nếu bí thư Chu đã có chuyện cần chúng ta giúp đỡ, tự nhiên sẽ không thành vấn đề gì!

- Ồ, đúng thế!

Bạch Tình Đình bỗng nhiên nói:

- Ông xã, anh biết cô gái nào có tên là Phương Linh không?

- Phương Linh?

Diệp Lăng Phi nghe thấy cái tên này bỗng giật mình, ngay sau đó liền hỏi:

- Cô ta làm sao?

- Cô ấy gửi cho anh một thiệp mời, có vẻ như mùng mười tháng một này cô ấy kết hôn, mời ông xã tới tham dự hôn lễ!

Bạch Tình Đình nói.

Diệp Lăng Phi sao không nhớ cô gái có tên Phương Linh này chứ, nghĩ ban đầu còn là một cô gái mà hắn quen lúc vào làm việc ở công ty bảo hiểm Dân An, không ngờ Phương Linh đã kết hôn nhanh như vậy rồi, quả thật nằm ngoài dự đoán của Diệp Lăng Phi. Có điều thế cũng tốt, giữa Diệp Lăng Phi và Phương Linh vốn cũng không tiếp xúc qua lại nhiều. Diệp Lăng Phi cũng không muốn hắn dính dáng tới quá nhiều phụ nữ, với tình hình hiện nay đủ để khiến hắn có chút thấy mệt mỏi khi phải đối phó với các cô gái rồi.

- Đó là một nữ đồng nghiệp lúc anh làm việc ở công ty bảo hiểm đó, khả năng là kết hôn muốn bảo anh tới tham gia hôn lễ tiện thu chút tiền đây!

Diệp Lăng Phi nói.

-Ồ!

Bạch Tình Đình cũng không nghĩ nhiều, tiện miệng bật lên một câu:

- Ông xã, bố em tối nay muốn ăn cơm với chúng ta, tối nay anh có đi không?

- Đi chứ, đương nhiên phải đi rồi!

Diệp Lăng Phi lập tức nói.

- Bà xã, anh còn muốn nói chuyện với bố về chuyện của chúng ta nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui