Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi lần trước có nhắc tới việc tu sửa mới lại ngôi biệt thự một chút. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ở nhà cùng nhau bàn bạc xong, cảm thấy vẫn cứ để Diệp Lăng Phi quay về rồi nói chuyện này sẽ tốt hơn. Diệp Lăng Phi là trụ cột trong gia đình mà, có chuyện ai đều cần phải có Diệp Lăng Phi quyết định. Do đó, lúc Diệp Lăng Phi quay về, trong nhà vẫn không hề có thay đổi gì nhiều.

Bụng của Chu Hân Mính đã nhô cả lên rồi, vốn Chu Hân Mính đự định cùng với Bạch Tình Đình đi đón Diệp Lăng Phi, nhưng Bạch Tình Đình lo cho sức khỏe của Chu Hân Mính, mới quyết không để Chu Hân Mính tới sân bay đón Diệp Lăng Phi.

- Hân Mính, qua đây chu cái nào!

Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình từ bên ngoài sân bước vào tới cửa biệt thự, thành phố Vọng Hải vừa có tuyết rơi xong, thời tiết có chút lạnh. Chu Hân Mính trên người mặc chiếc áo khoác lớn màu trắng tuyết, đứng ngay ở cửa biệt thự chờ Diệp Lăng Phi quay về, khá giống với cảnh hiền thê đứng đợi phu quân về nhà.

Chu Hân Mính nghe thấy giọng điệu đầy vẻ ***của Diệp Lăng Phi, khuôn mặt xinh đẹp của cô liền hiện lên một chút ngại ngùng, đợi lúc Diệp Lăng Phi bước gần tới xong. Chu Hân Mính mới nói:

- Vào nhà thôi, ở bên ngoài lạnh quá!

Diệp Lăng Phi ôm lấy eo của Chu Hân Mính, đưa mới tiến qua, mạnh mẽ thơm lên đôi môi của Chu Hân Mính một cái. Lúc này mới mãn nguyện ôm lấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính bước vào trong biệt thự.

Trương Vân đã thu dọn trong nhà sạch sẽ rồi, sau khi biết hôm nay Diệp Lăng Phi sẽ về xong. Trương Vân lại làm thêm mấy món ăn nữa. Đây vẫn là những thứ mà Bạch Tình Đình sắp xếp để Trương Vân làm, tuy rằng Diệp Lăng Phi ở Ma Cao có thể ăn những món ăn ngon, song dù sao nó cũng không giống với được ăn ở nhà, đừng nghĩ Bạch Tình Đình không thể làm món ăn, song là một người vợ, cô vẫn khá đảm đang, cô lúc nào cũng luôn suy nghĩ cho chồng.

- Bà xã, không phải chứ, bây giờ ăn cơm?

Diệp Lăng Phi nhìn nhìn đồng hồ, giờ đã là hai giờ chiều rồi, lúc này mà ăn cơm nữa, tối chắc không cần phải ăn nữa rồi.

- Ông xã, mọi người đều chưa ăn gì cả, đợi anh về cùng ăn đó!

Bạch Tình Đình bĩu môi lên, nói:

- Hân Mính cũng còn chưa ăn cơm đâu, cô ấy giờ lại đang mang bầu nữa, song vẫn đợi anh về nhà cùng ăn đó!

- Bọn em đúng là ngốc cả với nhau thế này, sao lại không ăn cơm đi chứ!

Diệp Lăng Phi nghe thấy cả mấy người chưa ai ăn cơm, trong lòng có chút thấy có lỗi, mở miệng nói:

- Được thôi. Trương Vân, cô thu dọn chút đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm!

- Tôi không cần nữa đâu, tôi ăn tạm chút cũng được rồi, mọi người ngồi ăn đi!

Trương Vân không muốn cùng ngồi ăn với Diệp Lăng Phi, dù sao cô cũng chỉ là một người giúp việc.

- Cô nói vớ vẩn gì thế, cái gì gọi là ăn tạm!

Diệp Lăng Phi nói với Trương Vân:

- Tôi vừa mới về nhà, chúng ta cùng ngồi với nhau tụ tập ăn đi, như thế vui vẻ biết mấy, thôi nào, Trương Vân, cô đừng nói nhiều nữa, mau thu dọn đi, cùng nhau ăn cơm nào!

Trương Vân nghe xong những lời này của Diệp Lăng Phi, mới đồng ý cùng ngồi ăn cơm. Diệp Lăng Phi quay trở về phòng ngủ, cởi chiếc áo khoác ngoài ra, thay bằng bộ đồ rộng rãi thoải mái ở nhà, gọi Bạch Tình Đình lại:

- Tình Đình, đi lấy một chai rượu vang cất trong nhà ra, hôm nay chúng ta uống chút rượu!

- Vâng!

Bạch Tình Đình tới bên tủ rượu, tìm ra một chai rượu vang. Bạch Tình Đình cầm trong tay nói:

- Ông xã, có cần phải đi mua thêm món gan ngỗng Pháp không?

- Tỉ mỉ như thế làm gì chứ, chúng ta chỉ là cùng nhau ở nhà ăn bữa cơm thôi mà!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, cảm giác ở nhà với cảm giác ăn ở khách sạn vẫn khác!

- Đó là điều đương nhiên rồi!

Bạch Tình Đình cười nói.

- Nếu không phải thế, anh chắc sẽ ngày ngày ở khách sạn thôi!

- Ai bảo thế, nếu chúng ta mà ờ khách sạn, cũng cần phải đem Hân Mính qua đó, ba người chúng điên cuồng một đêm!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa vỗ vào mông Bạch Tình Đình, miệng cười nói:

- Bà xã, mông em lại đẫy đà lên rồi đó, sao mà lại căng nẩy thế chứ, đợi lát tối quay về, anh phải kiểm tra thật kỹ mới được!

Bạch Tình Đình nũng nịu nói:

- Ai béo lên đâu chứ, anh chỉ nói linh tinh!

Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng nũng nịu, yêu kiều của Bạch Tình Đình, cười nói:

- Bà xã, anh chỉ là nói đùa thế thôi mà!

Nói đến đây. Diệp Lăng Phi lại đưa miệng sát gần đến bên tai Bạch Tình Đình, cười dâm dê nói:

- Bà xã, mấy ngày hôm nay anh quả thật buồn chết rồi, một mình ở Ma Cao chỉ có thể ngủ cô đơn lẻ loi, hạ thân của anh tèo chắc rồi!

- Đi, đi nào, mau xuống ăn cơm thôi, anh chỉ toàn nói mấy chuyện linh tinh thôi!

Tuy miệng Bạch Tình Đình nói vậy, song bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô lại túm lấy hạ thân của Diệp Lăng Phi, ngay sau đó liền nụng nịu lầm bầm nói:

- Gạt người ta!

Diệp Lăng Phi cầm những thứ hắn mua ở Ma Cao xuống dưới lầu, đi một chuyến Ma Cao sao có thể không mua quà về chứ!

Chỉ là mấy quà này đều là do Angel giúp chọn cả, Diệp Lăng Phi đâu có biết mua quà chứ. Bành Hiểu Lộ càng không biết gì, chỉ có Angel mới hiểu được việc chọn đồ cho phụ nữ mà thôi.

Diệp Lăng Phi mua cho Bạch Tình Đình một bộ lễ phục hãng Chanel cùng một số đồ trang điểm. Bạch Tình Đình thường xuất hiện trong những bữa tiệc, dạ hội, thế nên quần áo dạ hội là không thể thiếu được. Còn về Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi mua cho cô một chiếc váy dài thắt đai, cùng với một số đồ trang điểm khác. Ngoài mấy thứ này ra, Diệp Lăng Phi còn mua cho Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính mỗi người hai bộ nội y sexy, đây cũng là ý kiến của Angel cả, tuy Diệp Lăng Phi cho rằng mấy thứ này hắn không nên tự mua, song sau đó hắn vẫn quyết định mua lấy hai bộ nội y gợi cảm.

Cũng vì hai bộ nội y sexy này, Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi không ít lần. Bành Hiểu Lộ tự nhiên không hề mặc những bộ quần áo kiểu này, nên nói là nhìn thấy những bộ quần áo kiểu này là thấy đỏ mặt.

Đương nhiên, Diệp Lăng Phi không thể quên phần của Trương Vân được, hắn cũng mua cho Trương Vân một bộ đồ thời trang, sau khi phân phát quà xong, Diệp Lăng Phi mới tới bên bàn ăn.

Hắn ngồi ở giữa bàn ăn. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngồi ở hai bên của Diệp Lăng Phi. Trương Vân thì ngồi cách xa một chút, cách Bạch Tình Đình một cái ghế.

Bạch Tình Đình mở rượu ra, rót vào ly của bốn người mỗi người một chút rượu. Nghĩ đến việc Chu Hân Mính đang mang bầu. Bạch Tình Đình chỉ rót cho Chu Hân Mính có chút ít thôi, chỉ là hình thức cho qua.

- Trước khi ăn cơm, anh cần nói một số chuyện!

Diệp Lăng Phi cố ý hắng hắng giọng cho thật trong, đưa mắt nhìn trước tiên là khuôn mặt Bạch Tình Đình, mở miệng nói:

- Bà xã, lúc ở Ma Cao anh đặc biệt rất nhớ em, nghĩ tới từng phút từng giây ở bên em, có em ở bên cạnh anh đó quả thật là sự may mắn nhất của cuộc đời anh!

- Ông xã, anh sao lại nói như thế chứ!

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi nói vậy hiển nhiên có chút ngại ngùng. Những lời này nói lúc nằm ôm nhau trên giường thì còn có thể được, song nói trước mặt người khác thế này. Bạch Tình Đình cảm thấy có chút nổi da gà. Diệp Lăng Phi đưa tay nắm lấy tay Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, đây là những lời thật lòng của anh, anh thật sự rất vui mừng khi có được em, anh yêu em!

Diệp Lăng Phi đưa môi tiến qua. Bạch Tình Đình ngại ngùng ngẩn lên, cùng Diệp Lăng Phi hôn một chút.

Diệp Lăng Phi lại kéo lấy tay của Chu Hân Mính, mở miệng nói:

- Hân Mính, dù sao mà nói, cả đời này sau khi có được Tình Đình xong, còn có thể có được em, cho dù anh có chết, anh cũng không cảm thấy hối tiếc, trước khi gặp được hai em, cuộc đời của anh không được tính là hoàn mỹ gì cả, song, bây giờ anh cảm thấy vây quanh anh đều là cảm giác hạnh phúc, vì có em và Tình Đình ở bên cạnh anh, anh có dũng khí đối mặt với bất cứ thử thách nào!

Chu Hân Mính ngẩn lên nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, không hề có ý né tránh, trong mắt của cô có chút lệ ánh lên. Chu Hân Mính từ khi quen biết Diệp Lăng Phi, cuộc đời như chuyển biển sang bước ngoặt mới. Trước đây, Chu Hân Mính luôn khát vọng trở thành một nữ cảnh sát ưu tú, cô căn bản không nghĩ ai tới kết hôn. Song, khi người đàn ông Diệp Lăng Phi này xuất hiện trong cuộc đời cô, tất cả mọi thứ đều bị thay đổi cả. Chu Hân Mính càng ngày càng chỉ muốn trở thành một người vợ hiền, có thể cả ngày nói lời yêu thương với người chồng của mình. Nhưng Chu Hân Mính cũng biết đây không phải là hiện thực, bạn tốt của cô mới chính là vợ của Diệp Lăng Phi, còn cô lại không thể cướp mất Diệp Lăng Phi từ trong tay của Bạch Tình Đình, điều cô có thể làm là âm thầm ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, không cần tính toán tới thân phận.

Nhung Diệp Lăng Phi lại muốn cho cô một danh phận, vì có thể cho cô một danh phận, Diệp Lăng Phi mới bỏ ra nhiều như vậy. Chu Hân Mính cảm thấy sự lựa chọn ban đầu của cô không có sai, được ở cùng người đàn ông này, sợ ai cả đời này chỉ là người tình của Diệp Lăng Phi chứ, cô cũng cảm thấy rất đáng, cái giá phải trả cho tất cả chuyện này rất đáng.

- Diệp Lăng Phi, em yêu anh!

Chu Hân Mính bỗng nói ra một câu chân tình, sâu nặng, phải biết rằng Chu Hân Mính trước đây không thể ở trước mặt Bạch Tình Đình nói những câu kiểu thế này được, song Chu Hân Mính lúc này lại quá cảm động về Diệp Lăng Phi, thế nên cô mới nói ra được câu này. Bạch Tình Đình cũng không có chút ghen tỵ nào, mà còn thấy cảm động. Sự cảm động này là một thứ rất kỳ quặc. Khi bạn không biết lúc nào vì những lời như thế nào hoặc những chuyện như thế nào sẽ bị cảm động, song Bạch Tình Đình lúc này vì câu nói của Chu Hân Mính mà cảm động, phải biết rằng, cô là vợ hợp pháp của Diệp Lăng Phi. Theo những tư duy bình thường thì Bạch Tình Đình sau khi nghe Chu Hân Mính nói câu này xong, sẽ cảm thấy ghen tỵ, nhưng Bạch Tình Đình lại không hề có cảm giác đó. Trong lòng cô, Chu Hân Mính sớm đã trở thành một thành viên trong gia đình này, cô và Chu Hân Mính đều là vợ của Diệp Lăng Phi.

-o0o-

Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Chu Hân Mính, gật mạnh cái đầu, nói:

- Hân Mính, anh cũng yêu em, anh yêu em và cả Bạch Tình Đình hơn cả sinh mạng của chính anh, các em là người không thể thiếu nhất trong cuộc sống của anh!

Diệp Lăng Phi nói những lời như thế này, cũng chỉ vì hắn vừa mới trải qua trận chiến sinh tử. Lần này đi Ma Cao, trông thì có vẻ trời yên biển lặng, không có gì nguy hiểm cả, ai biết được sau lớp bình yên đó lại là sát khí tứ phương, chỉ cần một chút không cẩn thận, tính mạng của Diệp Lăng Phi đã nằm lại ở Ma cao.

Hoskin trước giờ luôn âm mưu muốn giết Diệp Lăng Phi, từ ban đầu là sát thủ, cho đến sau đó là sự xuất hiện của trường Tử Vong. Hoskin hết lần này tới lần khác âm mưu vạch kế hoạch tiêu diệt Diệp Lăng Phi, sau khi thất thủ. Hoskin lại bỏ ra nửa năm, lập kế hoạch trông như là một cơ hội hoàn mỹ không một kẽ hở, dụ dỗ thành công Diệp Lăng Phi tới Ma Cao, bước gần tới cảm bẫy tử thần mà hắn thiết kế dành riêng cho Diệp Lăng Phi.

Nếu Diệp Lăng Phi không cẩn trọng, thêm vào đó là chút cơ duyên trùng hợp. Diệp Lăng Phi sẽ không thể nhìn ra và phá được âm mưu của Hoskin, nếu như thế. Diệp Lăng Phi đã gặp phải nguy hiểm, khả năng sau này hắn đều không thể được gặp lại Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nữa. Lần này được quay về nhà, Diệp Lăng Phi có cảm giác như chết đi sống lại, thế nên mới trong tình cảnh này, nói ra những lời như thế.

Đương nhiên, Diệp Lăng Phi sẽ không nói về những chuyện xảy ra ở Ma Cao cho Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nghe, như thế sẽ khiến cả hai người phụ nữ yêu hắn sâu sắc này cảm thấy kinh động, sợ hãi. Diệp Lăng Phi không muốn Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính chịu bất kỳ tổn thương nào.

Diệp Lăng Phi hôn lên môi Chu Hân Mính một cái xong, mới đưa mắt nhìn về phía Trương Vân. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Trương Vân, điều tôi muốn nói với cô chính là, cô đã là một thành viên trong gia đình của chúng tôi, tôi hy vọng cô không nên quá khách sáo với chúng tôi như vậy, cô có chuyện gì thì bất kể lúc nào hãy cứ nói với tôi!

- Diệp tiên sinh, tôi giờ đã rất thỏa mãn rồi!

Trương Vân vội vàng nói:

- Tôi trước giờ không hề nghĩ tôi lại có thể được sống tốt như ngày hôm nay, tôi rất may mắn khi được gặp Diệp tiên sinh!

Diệp Lăng Phi nghe xong, cười nói:

- Trương Vân à, từ bao giờ cô lại trở thành thế này, như thế không tốt đâu, tôi vẫn thích một Trương Vân bản chất thật thà hơn!

- Diệp tiên sinh, không... không phải đâu, tôi... tôi nói đều là thật lòng cả!

Trương Vân nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, vội vàng giải thích. Bạch Tình Đình nhìn bộ dạng luống cuống của Trương Vân, trông không được nữa, cô đưa khuôn mặt xinh đẹp của mình nhìn Trương Vân, cười nói:

- Trương Vân, ông xã tôi chỉ là nói đùa với có thôi, mọi người trong chúng tôi đều biết cô là một người thật thà, để hôm nào tôi đưa cô ra ngoài chăm sóc da!

- Cảm ơn!

Trương Vân nói.

Diệp Lăng Phi cũng bật cười lên, hắn buông tay Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ra, đưa tay cầm lấy cốc rượu, mở miệng nói:

- Anh vốn nên quay về vào tết Nguyên Đán, song rất đáng tiếc, hôm tết Nguyên Đán anh lại không có cách nào quay về được, may mà hôm nay cũng không phải quá muộn, nào, chúng ta cùng nâng cốc, chúc cả nhà một năm mới vạn sự như ý!

- Cạn ly!

********************************************

Kênh truyền hình thành phố Vọng Hải đưa tin về việc Tùy Trường Hoành thay mặt thị trưởng đi quan sát khu công nghiệp ven biển mới đầu tư vào thành phố Vọng Hải, khu công nghiệp này sẽ chính thức mở cửa hội thương vào năm nay. Mấy năm nay, kinh tế thành phố Vọng Hải phát triển cao độ, song, con bài trọng điểm là ngành du lịch lại mãi không có hiệu quả gì, còn ngành công nghiệp cũ cũng không thấy tiến triển lắm, rất nhiều công ty bị lỗ, dẫn đến áp lực lớn đối với ngành công nghiệp mới ở thành phố Vọng Hải.

Để ứng phó với tình hình này, ngay khi Chu Hồng Sâm còn là thị trưởng, đã từng đề nghị xây dựng khu công nghiệp ven biển cùng với thành phố anh em chung hưởng nền kinh tế phồn hoa vùng duyên Hải. Khu công nghiệp ven biển này chủ lực chính là thu hút đầu tư, những nhà đầu tư mới tham gia vào khu công nghiệp này sẽ được hưởng chính sách ưu đãi miễn thuế ba năm.

Lúc Chu Hồng Sâm trở thành bí thư thành phố, khu công nghiệp ven biển này đã được bước đầu quy hoạch, khu công nghiệp này có hơn mười công ty đầu tư động thổ khởi công, xây dựng nhà xưởng. Khu công nghiệp ven biển còn thúc đẩy cả sự phát triển của những vùng xung quanh, ba vùng thôn quê ở đó cũng đạt được động lúc phát triển, khách sạn nhỏ, nhà ăn được xây dựng lên ở đây, cũng được coi là mang tới sự phát triển cho khu đó.

Tùy Trường Hoành lần này đến thị sát chủ yếu là để tham quan một xí nghiệp điện tử là nhà đầu tư mới ở Nhật Bản đã khởi công hoàn thành, xí nghiệp này do một tập đoàn tài chính có tên là Suzukawa đầu tư vào, dự kiến sau khi xí nghiệp này đi vào sản xuất, sẽ có khoảng ba nghìn tới năm nghìn công nhân làm việc ở đây, đồng thời, Suzukawa cũng là một tập đoàn tài chính quy mô lớn với nhiều công ty con khác, xí nghiệp điện tử này chẳng qua chỉ là kế hoạch đầu tư thời kỳ đầu của tập đoàn tài chính này, nếu phát triển tốt, sau này họ sẽ còn tiếp tục đem nhiều xí nghiệp khác tới đầu tư ở thành phố Vọng Hải.

- Giặc ngoại xâm tiến vào rồi!

Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, trên tay cầm một điếu thuốc đang ngồi hút. Chu Hân Mính giờ đang mang bầu. Bạch Tình Đình lo Diệp Lăng Phi hút thuốc sẽ ảnh hưởng không tốt đối với thai nhi, cấm chỉ Diệp Lăng Phi ở trước mặt Chu Hân Mính hút thuốc. Diệp Lăng Phi chỉ có thể nhân lúc Chu Hân Mính lên lầu thay đồ, ngồi ở trong phòng khách vừa xem ti vi vừa hút thuốc.

Bạch Tình Đình bưng lên một đĩa hoa quả vừa được rửa qua từ trong phòng khách bước ra, cô vừa bước ra, liền nghe thấy Diệp Lăng Phi lầm bầm. Bạch Tình Đình đặt đĩa hoa quả xuống trên chiếc bàn uống nước trước mặt Diệp Lăng Phi, mở miệng hỏi:

- Ông xã, anh nói cái gì thế, gì mà giặc ngoại xâm tiến vào rồi!

Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình bước qua, hắn liền vỗ vỗ lên đùi của hắn, miệng nói:

- Bà xã, qua đây ngồi, để ông xã thương thương em cái nào!

Bạch Tình Đình vén vén tay áo của cô lên, để lộ ra bàn tay nõn nà trắng như tuyết, đặt mông ngồi xuống trên đùi của Diệp Lăng Phi, mở miệng nũng nịu cười nói:

- Da mặt anh dày thật đó, ai cần anh thương chứ!

Diệp Lăng Phi đưa tay ra vuốt vuốt bộ ngực sữa đẫy đà cao cao của Bạch Tình Đình, miệng cười nói:

- Bà xã, em thật là không nhớ anh sao!

- Không nhớ!

Bạch Tình Đình nũng nịu cười nói.

- Đỡ để anh quay về chỉ biết bắt nạt em, ai da, anh sao lại hút thuốc rồi hả, em đều đã nói qua rồi cơ mà, anh không được hút thuốc nữa, anh không nghĩ cho Hân Mính sao, thật là!

Bạch Tình Đình vừa nói vừa cầm lấy điếu thuốc từ trong miệng của Diệp Lăng Phi ra, dập điếu thuốc vào trong cái gạt tàn.

Diệp Lăng Phi ôm lấy cái eo của Bạch Tình Đình, đưa tay phải qua cầm lấy một miếng hoa quả đã được gọt sẵn từ trên đĩa hoa quả lên, đặt vào miệng cắn một cái, hắn đưa mắt nhìn về phía màn hình điện tử ở phía đối diện nói:

- Anh ban nãy nói là mấy tên người Nhật Bản đó lại quay trở lại Trung Quốc rồi, em nói xem thành phố Vọng Hải đang yên ổn như thế, bỗng dưng việc ai lại đi thu hút mấy cái xí nghiệp người Nhật Bản vào đầu tư làm ai chứ, chẳng lẽ ở khu Đông Hải này người Nhật Bản đầu tư còn ít lắm sao, bây giờ lại chạy tới thành phố Vọng Hải, anh thấy ở đây tám chín phần là có vấn đề gì đó rồi, anh đã từng nghe nói, người Nhật Bản thích nhất chính là thăm lại chốn xưa, nghĩ lại năm đó, bọn họ sau khi bị chúng ta đánh đuổi đi, ngay lúc bọn họ rời đi, đã từng nói qua, bọn họ sẽ còn quay lại, nhìn xem, bây giờ bọn họ chẳng phải lại quay lại rồi đó sao, hơn nữa còn được chúng ta mời quay lại nữa chứ!

- Em nói anh đang nói cái gì thế hả, linh tinh vớ vẩn quá!

Bạch Tình Đình cầm lấy một qua nhỏ, bóc đi lớp vỏ, đặt vào bên miệng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cắn một miếng tọt vào miệng. Bạch Tình Đình lại cầm lên một quả khác, bóc vỏ xong rồi đưa vào miệng mình, cô vừa ăn vừa nói:

- Bây giờ đã là lúc nào rồi, còn nghĩ tới những chuyện trước đây làm gì chứ. Ông xã, bây giờ cần phải lợi dụng nguồn vốn đầu tư, người Nhật Bản đến với chúng ta, lựa chọn đầu tư ở đây là một chuyện tốt, chúng ta có thể thu hút được kỹ thuật tiên tiến của Nhật Bản.

- Anh thấy chưa hẳn là thế đâu!

Diệp Lăng Phi bĩu bĩu môi, nói:

- Bà xã, theo như em nói thì Đông Hải sớm đã trở thành đô thị lớn quốc tế rồi, bây giờ chẳng phải vẫn chỉ là một thành phố ven biển nghèo nát sao, mấy năm nay, cũng đâu có phát triển nhanh mạnh như thành phố Vọng Hải của chúng ta. Anh xem những câu như thu hút kỹ thuật tiên tiến của Nhật Bản cũng chỉ là khẩu hiệu mà thôi, thật sự thì chẳng có ích lợi gì đâu, thế anh hỏi em nhé, em biết Suzukawa là tập đoàn tài chính gì không?

Bạch Tình Đình lắc lắc đầu, hỏi:

- Ông xã, chẳng lẽ anh biết sao?

- Anh đương nhiên là biết rồi!

Diệp Lăng Phi lạnh hắng giọng một câu rồi nói:

- Nghĩ lại năm đó, anh đã từng có tiếp xúc qua với tập đoàn tài chính này, tập đoàn tài chính này dã tâm lớn lắm đó, không chỉ từng bước can dự vào nền công nghiệp dân dụng, còn bí mật sản xuất vũ khí quân sự nữa. Anh nghĩ tất cả những gì mà hiện nay tập đoàn tài chính này đang làm chính là vì mục đích đó thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui