Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã, tập đoàn tài chính Suzukawa dã tâm lớn lắm, bọn họ không chỉ thâm nhập vào ngành công nghiệp dân dụng mà còn sản xuất cả vũ khí quân sự nữa, anh không cho rằng chuyện tập đoàn tài chính Suzukawa đầu tư vào thành phố Vọng Hải lại là một chuyện tốt đâu!

Bạch Tình Đình ngồi trên đùi Diệp Lăng Phi, tay phải cô khoác lên vai của Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Ông xã, anh nói anh và tập đoàn tài chính Suzukawa đã từng tiếp xúc qua?

- Đó là chuyện cách đây rất lâu rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Năm đó, khi anh còn ở Anh, có tiếp xúc qua với tập đoàn tài chính này, trong ấn tượng của anh, tập đoàn tài chính này luôn có một số hoạt động ngầm, ví dụ như âm thầm giúp đỡ những lực lượng thân Nhật...!

Tất cả những gì Diệp Lăng Phi nói Bạch Tình Đình đều chưa được tiếp xúc qua, thậm chí còn không rõ là chuyện gì. Lần này từ miệng Diệp Lăng Phi nghe thấy những thông tin mà ít ai có thể biết được. Bạch Tình Đình có chút lo lắng, nói:

- Ông xã, theo như anh nói, vậy lần này tập đoàn tài chính Suzukawa đầu tư vào thành phố Vọng Hải mục đích đơn giản không phải chỉ là để kiếm tiền?

- Điều này chưa nói rõ được, nói không chừng cũng chỉ đơn thuần là muốn kiếm tiền thôi!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Những chuyện này đều không phải là chuyện anh và em cần quan tâm làm gì!

Ngay lúc Diệp Lăng Phi vừa dứt lời xong, Chu Hân Mính mặc chiếc áo lông màu hồng phấn từ trên lầu bước xuống. Cái bụng nhỏ của Chu Hân Mính hơi khẽ nhô lên, mỗi bước đi đều hiển nhiên rất cẩn thận, dè dặt.

Chu Hân Mính bước tới trước sofa. Diệp Lăng Phi đập đập lên chiếc đùi còn lại của hắn, gọi Chu Hân Mính nói:

- Hân Mính, qua đây!

Chu Hân Mính vừa nhìn thì thấy Bạch Tình Đình đang ngồi trên đùi của Diệp Lăng Phi, cô chần chừ nói:

- Em vẫn nên ngồi trên ghế sofa thì tốt hơn!

- Hân Mính, cậu qua đây ngồi đi, câu không biết anh ấy chính là một tên háo sắc sao?

Bạch Tình Đình cất tiếng gọi Chu Hân Mính. Chu Hân Mính nghe thấy câu này của Bạch Tình Đình xong, mới ngồi lên trên chiếc đùi còn lại của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi tay trái ôm, tay phải ấp, hai bàn tay hoạt động công suất không cái nào chịu thua cái nào. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi vuốt nhéo có chút hơi đau, liền mở chiếc miệng nhỏ nhắn của mình cắn lên cổ Diệp Lăng Phi một cái rồi nũng nịu nói:

- Ông xã, đau chết được!

- Thật sao, sao anh không cảm thấy gì nhỉ?

Diệp Lăng Phi cười đầy ẩn ý nói:

- Ai bảo bà xã của anh lại lôi cuốn đến thế chứ!

- Em không thèm chơi với anh nữa!

Bạch Tình Đình vừa nói xong liền đứng ngay dậy, song lại bị Diệp Lăng Phi ôm chặt lại. Bạch Tình Đình nũng nịu nói:

- Ông xã, em muốn gọi điện cho bố em!

- Thì em cứ ở đây gọi đi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Em không thích đâu, anh cứ ngồi đây gắng sức thương yêu Hân Mính đi. Ông xã, anh không biết chứ, trong thời gian anh còn chưa về cô ấy ngày ngày nhắc tới anh trước mặt em đó, em sắp chịu không được nữa rồi!

Bạch Tình Đình cười duyên nói:

- Em thấy Hân Mính đúng là ngốc!

Chu Hân Mính hai má đỏ ửng, mở miệng phản bác, nói?:

- Tình Đình, cậu đừng nói linh tinh, tới nhớ cậu mới là người thường xuyên nhắc đấy chứ!

- Tớ lúc nào nhắc tới vậy!

Bạch Tình Đình từ trên đùi Diệp Lăng Phi đứng dậy.

- Em về phòng ngủ gọi điện thoại đây, không làm phiền hai người thân mật với nhau nữa. À, ông xã, anh phải chú ý đấy nhé. Hân Mính đang mang bầu đó!

Bạch Tình Đình nói xong, liền cười hì hì cất bước lên trên lầu. Trong phòng khách chỉ còn lại có Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi, bàn tay của Diệp Lăng Phi liền tiến thẳng vào bên trong áo của Chu Hân Mính, đặt ngay tại chiếc bụng nhỏ của Chu Hân Mính.

- Hân Mính, có nhớ anh không?

Diệp Lăng Phi khẽ hỏi.

Chu Hân Mính gật gật đầu, cô cúi đầu xuống, đôi má mềm mại tựa hồ nước vậy. Diệp Lăng Phi đưa môi qua, thơm ngay lên đôi môi mỏng manh ấy của Chu Hân Mính, hai tay Chu Hân Mính ôm chặt lấy cổ của Diệp Lăng Phi, bộ ngực cao đẫy đà của cô vươn lên. Bàn tay Diệp Lăng Phi tụt xuống dưới, đặt ngay lên chỗ thắt lưng quần của Chu Hân Mính, cởi thắt lưng của Chu Hân Mính ra.

- Hân Mính, em đừng thắt lưng quần chặt như thế này, không tốt cho thai nhi đâu!

Đôi môi của Diệp Lăng Phi rời khỏi đôi môi của Chu Hân Mính, cặp mắt mỹ lệ của Chu Hân Mính chan chứa đầy tình thương yêu, trong mắt cô chỉ toàn có Diệp Lăng Phi, không còn có bất cứ vật ai khác vướng bận cả. Chu Hân Mính dịu dàng nói:

- Em biết!

Cô khe khẽ cúi đầu xuống, đã thấy Diệp Lăng Phi cởi khóa quần dài của cô rồi. Bàn tay của Diệp Lăng Phi đang tiến vào bên trong quần nhỏ, đặt vào ngay vùng giữa hai chân của cô.

- Không được đâu, tối nay anh còn phải đi gặp bố của Tình Đình nữa!

Chu Hân Mính không muốn ngăn cản ý của Diệp Lăng Phi, chỉ dịu dàng nói:

- Anh vừa mới về tới nơi, còn chưa được nghỉ ngơi gì cả, em không muốn để anh quá mệt, nếu anh thật sự muốn, tối nay em sẽ ở cùng anh!

Tay của Diệp Lăng Phi không hề có ý cứ vậy rút ra, tay hắn vẫn đặt nguyên như cũ tại hạ thân của Chu Hân Mính, đôi môi mỏng manh đó của Chu Hân Mính khe khẽ mở ra, miệng của Diệp Lăng Phi một lần nữa lại tiến qua hôn lên đôi môi của cô, mãi một lúc sau, môi của Diệp Lăng Phi mới chịu rời khỏi đôi môi đỏ hồng đó của Chu Hân Mính, đồng thời cũng rút bàn tay đặt tại nơi nhan sắc kia của Chu Hân Mính.

- Em giúp anh mát-xa một chút nhé!

Chu Hân Mính hai chân khép chặt lại, cô cúi đầu, cài lại thắt lưng quần bị Diệp Lăng Phi tháo ra, rồi lại ngẩng đầu lên, nói với Diệp Lăng Phi:

- Em biết anh bây giờ nhất định rất mệt, em giúp anh mát-xa thả lỏng cơ thể chút, nếu tối quả thật anh vẫn muốn, em... em sẽ ngoan ngoãn ở bên anh!

- Ừm!

Diệp Lăng Phi gật gật đầu. Chu Hân Mính từ trên đùi Diệp Lăng Phi đứng dậy, Diệp Lăng Phi cũng đứng dậy, ôm lấy eo của Chu Hân Mính lên lầu.

Trong phòng ngủ, Bạch Tình Đình đứng ở cửa sổ, đang nói chuyện với ba của cô. Bạch Tình Đình muốn xác nhận lại với ba của cô xem vào lúc nào đi ăn cơm, ăn ở đâu. Bạch Tình Đình cũng lo lắng như Chu Hân Mính vậy. Diệp Lăng Phi vừa mới quay về nhà, sức khỏe còn đang rất mệt mỏi, Bạch Tình Đình muốn đợi ngày mai rồi mới đi ăn cơm cùng với Bạch Cảnh Sùng.

- Tình Đình, bố muốn nói một số chuyện với Tiểu Diệp, để ngày mai ăn cơm cũng được thôi!

Bạch Cảnh Sùng nói.

- Có điều, bố vẫn hy vọng tối nay có thể gặp được tiểu Diệp, có một số lời, trước khi Tiểu Diệp còn chưa đi Ma Cao bố đã định nói rồi!

- Bố, dù sao đó cũng là chồng của con, con thương anh ấy!

Bạch Tình Đình nói.

- Con không muốn để chồng con vừa mới quay về nhà đã phải đi gặp bố luôn, bố, như thế này đi, trưa mai chúng ta hãy gặp mặt đi, dù sao cũng chỉ có một ngày thôi, cũng không có chuyện gì cả.

Đầu đây điện thoại bên đó Bạch Cảnh Sùng khẽ thở dài, nói:

- Tình Đình, bố hỏi lại con một câu, con thật sự muốn làm như vậy sao, bố không muốn để con phải hối hận, con phải biết rằng chuyện này không phải là trò chơi vợ chồng của trẻ con, hôm nay tình cảm của mọi người tốt thì sống cùng với nhau, con và Hân Mính là bạn tốt của nhau, nhưng cũng không có nghĩa là sau này giữa hai bọn con không có mâu thuẫn. Tình Đình, con đã nghĩ qua việc một khi giữa hai đứa có mâu thuẫn thì sẽ giải quyết thế nào chưa?

- Bố à, chuyện đều đã tới bước này rồi, bố có nói gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng gì cả!

Bạch Tình Đình nói.

- Chẳng lẽ bố muốn con rút lui?

Bạch Cảnh Sùng im lặng. Bạch Tình Đình tiếp tục nói:

- Bố, con nói qua với bố rồi, cả đời này con sẽ chỉ có một người đàn ông, con và chồng con giờ chuyện gì cũng làm cả rồi, chẳng lẽ bố muốn con lại đi tìm một người đàn ông khác sao, con làm không được, cũng sẽ không đi làm những chuyện đó. Thật ra, tất cả những chuyện này cũng chính là do bố tạo nên cả, nếu năm đó bố không để con và anh ấy kết hôn thử, cũng sẽ không có những chuyện như thế này. Đương nhiên, con trước giờ vẫn không hề hối hận qua, con chỉ muốn nói với bố, con sẽ không rời khỏi anh ấy, cho dù bố có phản đối đi nữa, con cũng sẽ không rời khỏi anh ấy đâu!

- Tình Đình, bố hiểu rồi!

Bạch Cảnh Sùng nói.

- Thế này đi vậy, trưa mai mấy người chúng ta cùng đi ăn cơm, bố sẽ bàn với Tiểu Diệp về việc bọn con lúc nào tổ chức hôn lễ!

- Cảm ơn bố!

Bạch Tình Đình nói.

Bạch Tình Đình cúp điện thoại xong, liền đưa tay lau lau giọt nước mắt đang rơi xuống. Ngay lúc cô vừa lau khóe mắt xong, cửa phòng liền mở ra. Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Mính bước vào. Chu Hân Mính đề nghị mát-xa cho Diệp Lăng Phi, vốn muốn tới phòng của cô, nhưng Diệp Lăng Phi vừa lên tới lầu liền ôm lấy Chu Hân Mính bước về phòng này.

Diệp Lăng Phi vừa bước vào liền nhìn thấy Bạch Tình Đình đang lau khóe mắt. Diệp Lăng Phi khe khẽ giật mình, hỏi:

- Bà xã, em làm sao thế?

- Không... không sao!

Bạch Tình Đình sắc mặt có chút hoảng loạn, quay lưng qua, không muốn để Diệp Lăng Phi nhìn thấy cô vừa lau khóe mắt. Diệp Lăng Phi buông tay ôm lấy Chu Hân Mính ra, bước tới trước mặt Bạch Tình Đình, hắn đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ xinh của Bạch Tình Đình lên, nhìn thấy trong mắt Bạch Tình Đình có chút lệ lóe qua.

- Làm sao thế?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Thật sự không sao mà, em chỉ là nói chuyện với bố chút thôi, em nói với bố anh quá mệt, tối nay sẽ không đi nữa, trưa mai chúng ta sẽ đi ăn với bố sau!

Bạch Tình Đình nở nụ cười tươi, nói:

- Ông xã, em thật sự không có chuyện gì cả!

-o0o-

- Không có chuyện gì?

Diệp Lăng Phi đưa tay lau lên khóe mắt của Bạch Tình Đình, khóe mắt cô vẫn còn chút ướt ướt.

- Bà xã, thế này cũng nói là không có chuyện gì sao, nói cho anh biết, tại sao em lại khóc?

- Là tại bố em!

Bạch Tình Đình nói.

- Bố em bảo để chúng ta sớm tổ chức hôn lễ, em bị cảm động quá!

Diệp Lăng Phi cũng nhìn ra Bạch Tình Đình không muốn nói thật với hắn. Hắn cũng không muốn cưỡng ép quá, đưa tay ôm lấy eo của Bạch Tình Đình, mở miệng nói:

- Nếu tối nay đã không cần đi gặp bố em, thế anh chỉ có thể nhanh nhanh chóng chóng tắm trận nước nóng thôi, cả đoạn đường đi mệt lắm rồi, anh cảm thấy cả người mình toàn mùi thôi à. Bà xã, à, còn cá Hân Mính nữa, chúng ta cùng nhau tắm nhé!

Bạch Cảnh Sùng cho xe dừng lại trước biệt thư của Trương Khiếu Thiên, ông nhấn nhấn còi xe, liền thấy Trương Lộ Tuyết khoác chiếc áo màu hồng từ trong biệt thự cất bước đi ra.

- Bác Bạch, sao bác lại tới đây?

Trương Lộ Tuyết mở cửa biệt thự ra. Bạch Cảnh Sùng không cho xe tiến vào trong biệt thự mà đứng ở cổng, hắn xuống xe, nói với Trương Lộ Tuyết:

- Bác qua đây thăm Khiếu Thiên, bố cháu đâu?

- Bố cháu đang ở trong thư phòng luyện thư pháp đó!

Trương Lộ Tuyết cười nói:

- Bố cháu dạo này mê món thư pháp rồi!

- Nhã hứng tốt đó!

Bạch Cảnh Sùng cười nói.

- Bác thì chẳng có cái nhã hứng này, tới lúc nào bác mới có thể giống như bố cháu đây!

- Bác Bạch, bác có thể cùng với cháu học thư pháp mà!

Trương Lộ Tuyết nén giọng nhỏ lại, nói:

- Bố cháu chỉ là loạn viết linh tinh thôi, cháu nhìn không ra bố cháu viết thế đẹp ở chỗ nào, cháu cũng có thể viết được!

Lúc Bạch Cảnh Sùng nhìn Trương Lộ Tuyết, trong mắt lóe qua ánh mắt từ ái, ông nhìn Trương Lộ Tuyết cũng giống như nhìn thấy Bạch Tình Đình vậy, ban đầu Bạch Tình Đình cũng siống như Trương Lộ Tuyết, có điều, sau khi Bạch Tình Đình kết hôn xong, không còn nhìn thấy được một Bạch Tình Đình như trước đây nữa. Kết hôn dễ khiến một phụ nữ trưởng thành hơn, có một số chuyện, chỉ có sau khi kết hôn xong mới hiểu được.

Trương Lộ Tuyết dẫn Bạch Cảnh Sùng tới thư phòng, vừa đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Trương Khiếu Thiên đang cầm trên tay cây bút, cũng có chút phong độ đại gia, đang viết gì đó.

- Bố, bố xem ai tới này!

Trương Lộ Tuyết bước tới trước mặt Trương Khiếu Thiên, nhìn mấy chữ Trương Khiếu Thiên vừa viết đó, cô vuốt vuốt mũi, lầm bầm nói:

- Bố, bố viết mấy chữ này là chữ gì thế, con đều nhìn không ra nữa rồi!

- Tiểu nha đầu, con thì biết cái gì chứ, đây là lối viết chữ Thảo!

Trương Khiếu Thiên đưa tay xoa xoa đầu Trương Lộ Tuyết, miệng cười nói:

- Đi nào, rót cho bố hai cốc trà ngon lại đây!

- Vâng!

Trương Lộ Tuyết cười đáp.

Bạch Cảnh Sùng ngồi trên ghế sofa, khe khẽ thở dài. Trương Khiếu Thiên ngồi bên cạnh Bạch Cảnh Sùng, cười nói:

- Tôi thấy con người ông kỳ lạ thật đấy, sao vừa tới chỗ tôi lại thở dài hả. Chẳng lẽ ông nhìn thấy lão già tôi đây thấy phiền năo lắm à?

- Đâu có chuyện đó đâu, tôi chỉ là có chút buồn thôi!

Bạch Cảnh Sùng nói.

- Tôi đang định tìm ông nói chuyện!

- Tìm tôi nói chuyện?

Trương Khiếu Thiên nghe xong, bật cười lên, nói:

- Tôi là một lão già tóc bạc rồi, ông không phải là không biết đầu óc tôi đã từng được phẫu thuật qua, tư duy của tôi đâu được như trước nữa đau, có một số chuyện tôi còn không sao nghĩ được nữa là, bây giờ, tôi cũng chỉ còn biết ở nhà viết chữ, xem sách. Hai ngày trước, lão Vương có gọi rủ tôi đi đánh Golf, tôi lúc đó liền nói với ông ấy, tôi đánh không được cái gì nữa rồi, chỉ cần vừa cầm lấy gậy, còn chưa kịp đánh, tôi đã run lên rồi, nếu nói tới buồn, tôi đây còn buồn hơn ông mấy lần, tôi đã từng làm lính mười mấy năm, bây giờ lại trở thành bộ dạng thế này, tôi đã ngại gặp mấy người bạn chiến hữu của tôi lắm rồi!

- Khiếu Thiên, cuộc sống của ông bây giờ rất tốt, tôi giờ còn đang ngưỡng mộ ông đây!

Bạch Cảnh Sùng nói.

- Tình Đình nhà tôi tuy đã kết hôn rồi, nhưng vẫn không làm tôi yên tâm được, có một số chuyện tôi không biết phải làm thế nào nữa, nghĩ nghĩ lại thấy sầu. Thật ra, tôi cũng suy nghĩ qua rồi, có một số chuyện do chính bản thân gây nên, con người tôi cũng thật là mâu thuẫn, một mặt hy vọng con rể, mặt khác lại hy vọng con rể nghe lời mình.

- Ông nói tới Tiểu Diệp? Không biết Tiểu Diệp có chuyện gì à!

Trương Khiếu Thiên nói.

- Tiểu Diệp ban đầu lúc mới tới Vọng Hải, đó là lão thủ trưởng gọi điện cho tôi, để tôi đưa tiểu Diệp vào làm một chức vụ nào đó trong tập đoàn của tôi. Giờ nghĩ lại, con người Tiểu Diệp cũng không phải đơn giản, có thể ở lại tập đoàn của tôi lâu như vậy, lại trước sau không để tôi biết được bối cảnh của nó không đơn giản, bây giờ nghĩ thấy, tập đoàn Tân Á may mà có Tiểu Diệp, nếu không sớm đã phá sản rồi. À, ông xem tôi này, chuyện này cứ nói nhiều. Lộ Tuyết nhà tôi lại khuyên nói ít đi chút, nó cứ lo cho sức khỏe của tôi mãi. Lão Bạch, khó khăn lắm hôm nay ông mới tới thăm tôi được, để tôi lẩm bẩm thêm vài câu vậy. Tiểu Diệp thật sự rất được, giờ tôi có chút hối hận, nếu như sớm để Lộ Tuyết quay về, nói không chừng Tiểu Diệp giờ đã là con rể của tôi rồi!

Tâm tư của Trương Khiếu Thiên không giống trước đây nữa, bây giờ lúc ông ấy nói chuyện, cứ nghĩ tới đâu nói tới đó, có chút hiện tượng suy giảm trí tuệ của người già, không suy xét tới hậu quả của câu nói mình nói ra, chỉ muốn nói ra những lời trong lòng đang nghĩ. Bạch Cảnh Sùng không để ý tới những lời này của Trương Khiếu Thiên, đừng nói Bạch Cảnh Sùng biết Trương Khiếu Thiên được động đao mổ não qua, cho dù bạn chiến hữu sinh tử mười mấy năm, giữa hai người cũng không nhất thiết phải có bất kỳ bí mật gì, đường hoàng có thể nói hết cho nhau nghe.

Bạch Cảnh Sùng nghe xong những lời này của Trương Khiếu Thiên, lại thở dài nói:

- Khiếu Thiên, tôi không biết phải nói thế nào nữa. Ông biết không, giờ toàn bộ cổ phần của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đều nằm trong tay con gái và con rể tôi!

- Đây là chuyện tốt mà, nếu đã như thế, sẽ không còn ai tranh giành cướp đi tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế của ông nữa rồi!

Trương Khiếu Thiên nói.

- Xem ra, tôi cũng nên để Lộ Tuyết tìm Tiểu Diệp mua lại toàn bộ cổ phần của tập đoàn Tân Á mới được, lần trước tôi nghe lão thủ trưởng đề cập qua đến Tiểu Diệp, thì ra tài sản của cậu ta kinh khủng lắm đó. Ông Bạch, tiền của chúng ta có góp lại, đều không nhiều hơn tiền của cậu ta đâu!

Bạch Cảnh Sùng nghe những lời này của Trương Khiếu Thiên, chỉ không ngừng lắc lắc cái đầu. Xem ra đầu óc của người này thật là không thể mở ra được nữa rồi. Trương Khiếu Thiên là một nhân vật tinh tường như thế nào chứ, một nhân vật hô mưa gọi gió ở thành phố Vọng Hải, song bây giờ lại cảm thấy dòng suy nghĩ của Trương Khiếu Thiên nói quả thật chẳng mạch lạc chút nào.

Cửa thư phòng bị Trương Lộ Tuyết đẩy ra. Trương Lộ Tuyết bưng hai cốc trà vừa pha xong bước vào. Cô đặt cốc trà lên trên chiếc bàn gỗ lim trước mặt hai người Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên, hai tay bưng lấy một cốc trà, đặt tới trước mặt Bạch Cảnh Sùng.

- Bác Bạch, bác uống trà đi!

Trương Lộ Tuyết lại đưa cốc trà còn lại đặt tới trước mặt Trương Khiếu Thiên, rồi mới đứng người dậy. Trương Khiếu Thiên quay đầu lại, hỏi Trương Lộ Tuyết đang đứng ngay bên cạnh ông, nói:

- Lộ Tuyết, giờ tập đoàn Tân Á của chúng ta có bao nhiêu phần trăm cổ phần đang nằm trên thị trường?

- Bố, sao bố lại đi hỏi con chuyện này?

Trương Lộ Tuyết đứng bên cạnh Trương Khiếu Thiên, rất ngạc nhiên nhìn vào ba của mình. Phải biết rằng Trương Khiếu Thiên sớm đã không quản việc của tập đoàn Tân Á nữa rồi, từ trước tới nay, đều là Trương Lộ Tuyết quản lý chuyện của tập đoàn Tân Á, lần này, bỗng nhiên nghe thấy Trương Khiếu Thiên nhắc tới chuyện của tập đoàn Tân Á. Trương Lộ Tuyết trong lòng không hiểu gì cả.

- À, không có chuyện gì, bố chỉ là đột nhiên nhớ tới Tiểu Diệp thôi!

Trương Khiếu Thiên nói.

- Cổ phần của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đều nằm trong tay của Tiểu Diệp và Tình Đình, tập đoàn Tân Á chúng ta cũng có thể làm như vậy. Lộ Tuyết, có thời gian thì đi tìm Tiểu Diệp, để Tiểu Diệp thu hồi lại toàn bộ cổ phần trên thị trường của tập đoàn chúng ta, như thế sẽ không còn ai có thể mua lại cổ phần của tập đoàn chúng ta nữa. Tiểu Diệp rất có tiền, bố...!

Trương Khiếu Thiên nói tới cuối cùng một chút manh mối cũng không có, Trương Lộ Tuyết càng nghe càng cau mày lại, cuối cùng, Trương Lộ Tuyết không nghe tiếp nữa, cô vội vàng nói:

- Bố, con biết rồi, con có thời gian sẽ đi tìm Diệp Lăng Phi nói về chuyện này, bố, con thấy bác Bạch tới đây, bố và bác Bạch cứ ngồi nói chuyện đi, con còn phải đi chơi nữa, thôi vậy, cứ thế bố nhé!

Trương Lộ Tuyết nói xong, còn chưa đợi Trương Khiếu Thiên nói gì cả. Trương Lộ Tuyết liền vội vội vàng vàng bước ra ngoài. Trương Khiếu Thiên nhìn Trương Lộ Tuyết vội vàng bước ra ngoài, ông cười nói:

- Ông Bạch, ông nhìn thấy gì không. Lộ Tuyết đứa bé này không bằng Tình Đình!

Bạch Cảnh Sùng vốn định tìm Trương Khiếu Thiên để nói chuyện, bộc bạch những phiền muộn trong lòng mình với Trương Khiếu Thiên, song bây giờ ông lại không biết có nên nói tiếp với Trương Khiếu Thiên hay không, nhìn cách nói chuyện của Trương Khiếu Thiên thế này, cho dù ông có nói cho Trương Khiếu Thiên nghe. Trương Khiếu Thiên cũng sẽ không giúp ông giải quyết được điều gì cả.

Có điều Bạch Cảnh Sùng từ trong những câu nói lúc nãy của Trương Khiếu Thiên hiểu ra được một chuyện, thằng con rể của ông không giống với những người bình thường. Bạch Cảnh Sùng nghĩ tới những chuyện trước đây Diệp Lăng Phi giúp ông, bỗng trong chốc lát, những mỏi mệt trong lòng Bạch Cảnh Sùng được giải tỏa. Chỉ cần con gái ông có thể sống hạnh phúc, thế thì còn có quan hệ ai nữa chứ?

- Ông Bạch, ông đang nghĩ gì thế?

Trương Khiếu Thiên hỏi.

- Không nghĩ gì cả!

Trương Khiếu Thiên cầm cốc trà lên, trước khi uống trà, bỗng vô tình nói một câu:

- Con cái lớn rồi, bậc làm cha mẹ như chúng ta không quản được nữa rồi, cứ để bọn nó tự quyết đi, chỉ cần con cái hạnh phúc, chúng ta việc ai phải để ý chứ!

Thông minh giả đần độn, tầm ngầm đấm chết voi!

Bạch Cảnh Sùng lúc này thấy mình hồ đồ rồi, rốt cục Trương Khiếu Thiên đang hồ đồ hay là sáng suốt đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui