Đô Thị Tàng Kiều

Bên cạnh học viện ngoại ngữ Vọng Hải vốn là một bãi rác, sau này học viện ngoại ngữ Vọng Hải bỏ vốn đầu tư ra xử lý sạch bãi rác, rồi xây dựng một quảng trường nhỏ, còn trồng thêm rất nhiều cây cối. Nơi đây bỗng trở thành địa điểm lý tưởng để sinh viên học viện ngoại ngữ Vọng Hải đi dạo ngắm cảnh, vào mùa hè quảng trường này còn trở thành nơi các đôi tình nhân sinh viên thân mật, bày tỏ tình cảm. Nhưng, ở đây cũng đã từng xảy ra án mạng, một đôi tình nhân đang yêu nhau ở gốc cây bị giết hại, hung thủ còn lấy hết tất cả những gì trên người hai nạn nhân, sinh viên nữ còn bị.....mặc dù sau đó không lâu hung thủ đã bị bắt về quy án, nhưng quảng trường này cũng đã có danh tiếng không tốt như vậy, vì vậy các đôi tình nhân sinh viên bây giờ cũng chỉ đi dạo xung quanh quảng trường, chứ rất hiếm khi đi vào sâu trong các bụi cây.

Thành phố Vọng Hải vài ngày trước vừa có tuyết rơi, trên sân quảng trường này vẫn còn đọng rất nhiều tuyết. Các ghế đá trên quảng trường cũng đã được dọn sạch băng tuyết. Phantom liền dắt Vu Đình Đình ra gần một cái ghế đá trong quảng trường, hắn đặt ba lô xuống, lau sạch bụi trên ghế, rồi ra dấu bảo Tình Đình ngồi xuống. Vu Đình Đình không ngồi xuống, chỉ chỉnh lại chiếc thắt lưng của áo khoác, đứng nói với Phantom:

- Lát nữa em còn phải về trường ôn tập, anh Phantom, nếu anh có gì muốn nói thì anh cứ nói đi!

Phantom ngồi xuống ghế đá, mặt anh ta lạnh lùng, sắt đá, nhìn Vu Đình Đình nhưng không nói câu gì. Vu Đình Đình bị Phantom nhìn như vậy liền cảm thấy bất an, cô ngập ngừng nói:

- Anh Phantom, nếu anh không có chuyện gì, vậy em về trước đây!

Nói rồi, Vu Đình Đình liền quay người định bỏ đi, đúng lúc này Vu Đình Đình nghe thấy Phantom nói:

- Vu Đình Đình, sao em lại có thể không biết xấu hổ như vậy!

- Không biết xấu hổ?

Vu Đình Đình quay người lại nhìn Phantom, đôi mắt xanh biếc như nước hồ thu quay ra nhìn Phantom tỏ vẻ mơ hồ, không hiểu.

- Đúng, em có thể nói cho anh biết, buổi trưa nay em đã ở cùng ai không?

Phantom chất vấn.

- Em.....em ở bên cạnh người yêu em!

Vu Đình Đình ngập ngừng đáp:

- Em và bạn trai em cùng đi ăn trưa!

- Em đang nói dối!

Phantom nghe thấy câu nói đó của Vu Đình Đình thì bỗng nhiên đứng phắt dậy, đôi mắt như sắp phát hỏa nhìn trằm trằm Vu Đình Đình, nói:

- Anh nhìn thấy hết rồi, anh nhìn thấy buổi trưa em cùng một gã đàn ông ôm nhau thân mật lắm ở Phúc Qúy viên, gã đàn ông đó nhìn có vẻ rất giống ông chủ của bọn xã hội đen. Buổi chiều, hai người còn tới biệt thự nữa, Vu Đình Đình! Đừng nói với anh, tất cả những gì anh nhìn thấy đều là giả. Anh không bao giờ nghĩ em lại là loại con gái như vậy, lại để cho đàn ông bao, hơn nữa tên đó lại là trùm xã hội đen!

- Anh theo dõi em hả?

Vu Đình Đình nghe Phantom nói như vậy, sắc mặt tái đi, trắng bệch, cô nói:

- Anh dựa vào cái gì mà theo dõi em, em thích đi với ai thì đi, đó là việc riêng của em, anh dựa vào cái gì mà quản em!

Vu Đình Đình thường ngày thuộc loai con gái yếu đuối, thuộc loại ai cũng có thể bắt nạt được. Cô cũng không thích tranh giành với người khác cái gì bao giờ. Bạn học cùng Vu Đình Đình gần như chưa bao giờ nhìn thấy Vu Đình Đình tức giận phát hỏa với ai bao giờ. Vu Đình Đình lần này bị Phantom chọc cho tức điên lên, sự việc như thế này ai gặp phải cũng sẽ không thể nhịn được. Cơn giận này của Vu Đình Đình, khiến Phantom cứ tự cho rằng Vu Đình Đình bị mình nói trúng tim đen nên mới chuyển từ xấu hổ sang tức giận. Phantom càng tức hơn, hắn càng hét to hơn, nói:

- Anh dựa vào cái gì quản em ư? Dựa vào chuyện anh thích em. Anh có chỗ nào không bằng tên đó, lẽ nào vì hắn nhiều tiền hơn anh. Vu Đình Đình, nếu như em thật sự thích tiền như vậy, anh có thể cho em. Em cần bao nhiêu? Một vạn, hai vạn, hay là nhiều hơn. Anh đều có thể cho em!

Lần này Phantom, vừa nói vừa móc ví tiền trong người ra, cầm tờ chi phiếu 10 vạn ra trước mặt Vu Đình Đình, tức giận nói:

- Nhìn thấy chưa? Đây là tiền, nếu em thích tiền đến vậy, bây giờ anh đưa cho em!

Hai hàng nước mắt như thủy tinh trong suốt chảy ra từ mắt Vu Đình Đình, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ chịu ấm ức như lần này. Phantom lúc này giống như đang hạ nhục Vu Đình Đình, hai tay cô đẩy Phantom ra, khóc lóc nói:

- Sau này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!

Phantom vừa nhìn thấy Vu Đình Đình định đi, hai tay hắn đột nhiên ôm chặt lấy eo Vu Đình Đình, miệng liên tiếp nói:

- Đình Đình, anh thật sự thích em, anh biết những gì anh vừa nói thật quá đáng. Nhưng đó là vì anh đang giận, anh thật sự không có cách khống chế nổi bản thân nữa, Đình Đình, cho anh một cơ hội, để anh chăm soc cho em, anh sẽ chăm sóc em thật tốt!

- Mau bỏ em ra, bỏ ra!

Vu Đình Đình bị Phantom ôm eo như vậy, hai tay cô liên tiếp đấm vào vai Phantom, miệng hét lên:

- Bỏ em, mau bỏ ra............!

- Đình Đình, anh rất yêu em, cho anh một cơ hội này thôi!

Hai tay Phantom càng ôm Vu Đình Đình chặt hơn, hắn không có ý định bỏ tay ra. Hắn ôm chặt lấy Vu Đình Đình, nhưng chân hắn bỗng nhiên khuỵu xuống, hắn và Vu Đình Đình đều ngã trên mặt đất. Phantom và Vu Đình Đình đều ngã ra trên tuyết, lúc này Phantom đã sớm bị cơn giận choán hết cả đầu óc, hắn không hề đỡ Vu Đình Đình dậy, mà lại đè Vu Đình Đình xuống, muốn hôn cô. Vu Đình Đình nằm trên mặt đất, giãy giụa, cô hét lên:

- Cứu tôi với!

Bỗng nghe thấy có một người quát lên:

- Tên khốn, lại dám tới đây làm bậy!

Vu Đình Đình cảm thấy thân mình nhẹ đi, Vu Đình Đình nhìn thấy Phantom đã bị Diệp Lăng Phi nhấc bổng lên. Sau đó Diệp Lăng Phi dùng sức đấm cho Phantom một cú đấm trời giáng, khiến cho Phantom ngã lăn ra ghế đá trong quảng trường. Diệp Lăng Phi bước nhanh tới trước mặt Phantom, giơ chân đá Phantom đang nằm lăn lộn. Diệp Lăng Phi chỉ đá một cái, đã nghe thấy tiếng Vu Đình Đình khóc lóc:

- Diệp đại ca, đừng mà!

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe thấy Vu Đình Đình vừa khóc vừa xin như vậy, hắn lại đá Phantom thêm cái nữa. Rồi quay ra nhổ một bãi nước bọt vào người Phantom, quát:

- Tên khốn, coi như hôm nay số mày tốt. Nếu không tao đã hoạn mày rồi. Xem mày chết cũng không biết làm thế nào để chết!

Sau khi Diệp Lăng Phi mắng Phantom xong, hắn tới trước mặt Vu Đình Đình, đỡ Vu Đình Đình còn đang nằm trên đấy dậy, ân cần hỏi han:

- Đình Đình, em không bị thương chứ?

Hai hàng nước mắt của Vu Đình Đình chảy ngày càng nhiều rơi cả xuống tuyết. Cô ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi, khóc to lên và nói:

- Diệp đại ca, đưa em về, em không muốn ở đây nữa!

- Đình Đình, không sao rồi, không sao rồi!

Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy Vu Đình Đình, hai tay vỗ về bờ vai của Vu Đình Đình, nhẹ nhàng an ủi:

- Chúng ta đi ăn cơm thôi!

Vu Đình Đình không nói gì, chỉ biết khóc mãi. Lúc này Phantom giãy giụa trên đất một hồi, sau đó tay chống xuống đất, ôm bụng từ từ bò dậy. Vừa nãy một đá của Diệp Lăng Phi thật thâm hiểm, Phantom liền cảm thấy sương cốt trong người dường như gãy hết, đau hơn chết. Diệp Lăng Phi ghé sát môi vào tai Vu Đình Đình, dịu dàng nói:

- Đình Đình, em lên xe đợi anh chút, anh sẽ quay lại ngay!

Vu Đình Đình vừa khóc vừa gật đầu, cô không nhìn Phantom, từ từ đi lại phía chiếc xe Diệp Lăng Phi dựng gần đó. Vừa nãy Diệp Lăng Phi vốn đã lái xe đi rồi, nhưng hắn lại nhìn thấy vòng tay của Vu Đình Đình rơi trên xe, hắn muốn quay lại trả lại chiếc vòng tay cho Vu Đình Đình. Vì vậy hắn mới lái xe quay lại, kết quả nhìn thấy từ xa Vu Đình Đình đi theo một người thanh niên tới chỗ này. khi Diệp Lăng Phi lái xe tới đây đã nhìn thấy Vu Đình Đình và Phantom mặt đối mặt. Diệp Lăng Phi cảm thấy sắp có chuyện xảy ra, mới chạy vội lại xem. Thì đúng lúc nhìn thấy Phantom đang đè trên người Vu Đình Đình, định cưỡng ép Vu Đình Đình hôn hắn. Lúc này Diệp Lăng Phi châm một điếu thuốc, nhìn thấy Phantom ngồi trên ghế đá, thở hồng hộc. Diệp Lăng Phi cười nhạt nói:

- Tiểu tử thối, lại còn dám chơi trò này, mày có tin tao chỉ cần một ngón tay có thể giết chết mày không?

Phantom trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, hai mắt sôi sùng sục, tỏ ra rất không phục. Chỉ là khi đó Phantom sợ bị Diệp Lăng Phi đá thương chỗ đó nên mới kê lên:

- Ai da!

- Nào tới đây, đã muốn chơi với tao thì tới đây, xem ra mày có vẻ không phục!

Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:

- Nếu đã không phục, mày lại đây này thử lại đi, tao đứng đây!

- Ông đừng có cậy có tiền thì muốn làm gì thì làm, tôi không sợ!

Phantom nói:

- Có bản lĩnh thì giết chết tôi luôn đi, nếu không tôi cho ông sau này không được sống yên thân đâu!

Lúc này Phantom vẫn còn đang tức tối, đầu óc muốn nổ tung, nói ra câu này mà không nghĩ tới hậu quả. Diệp Lăng Phi vừa nghe xong bèn cười phá lên:

- Ngươi khá lắm, có bản lĩnh, dám chơi với tao hả. Nhưng mà, mà đã nói ra câu này mày phải gánh lấy hậu quả!

Diệp Lăng Phi ném điếu thuốc xuống mặt đất, dùng chân dập tắt, bước vọt tới trước mặt Phantom, hắn giơ cánh tay trái chắc nịch như gang ra bóp lấy cổ Phantom. Phantom lập tức cảm thấy vô cùng khó thở. Hắn cố liều mạng đưa tay tới cổ Diệp Lăng Phi, nhưng tí sức lực như muỗi đó của Phantom chỉ như gãi ngứa cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cơ bản không thèm để ý. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Phantom mắt trắng dã ra, mới nói ra giọng ồm ồm,:

- Tiểu tử thối, mày biết tao là ai không tao chính là ác ma của địa ngục, bóp chết mày dễ và đơn giản như giết một con muỗi. Tên tiểu tử nhà mày không tự lượng sức mình, tao cho mày nến thử cảm giác chết từ từ như thế nòa. Tại thành phố Vọng Hải này tao nắm giữ sự sống và cái chết của tất cả mọi người, cũng không có ai quản tao được cả. Cái tên ngựa non háu đá nhà ngươi, lại không biết thế nòa là trời cao đất dày, đây chính là cái giá mà mày phả trả đấy con ạ.......!

Ý thức của Phantom bắt đầu mê mê hồ hồ, hắn nghe thấy những gì Diệp Lăng Phi đáng nói giống như ma quỷ đang nói với hắn vậy. Con người phải mong manh giữa sự sống và cái chết mới biết thế nào là sợ hãi. Lúc này Phantom cảm thấy như hắn sắp chết thật rồi, cảm giác đó khiến hắn rất muốn nói cầu xin tha mạng, nhưng trong giây phút đó hắn cũng chợt nhận ra hắn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào cả. Phantom cảm thấy cơ thể mình nhẹ lâng lâng, hồn vía của hắn đang lơ lửng trong không trung, tử thần chỉ cách hắn rất gần, hắn cảm thấy hình như hắn đã chết rồi.

Diệp Lăng Phi buông tay ra, Phantom ngã dúi dụi trên mặt đất, đôi mắt sợ hãi tới tột cùng nhìn Diệp Lăng Phi, hai tay hắn ôm lấy cổ mình. Giữa hai đùi Phantom, lênh láng một vũng nước. Vừa nãy trong trạng thái sợ hãi cực độ, Phantom không nhịn được đã đái cả ra quần. Phantom lúc này chỉ biết có sợ hãi và bất an.

- Vừa nãy tao nói rồi đó, số mạng mày vẫn tốt lắm, vì Đình Đình cầu xin tao lương tay cho mày!

Diệp Lăng Phi cười nhạt nói:

- Lần này tao tha cho mày, nhưng không có nghĩa lần sau tao cũng sẽ tha cho mày đâu. Lần sau mày sẽ không may như lần này đâu. Lần này tiện thể tao nhắc mày một câu. Nếu mày muốn mang tiền ra oai, thì đừng cầm tờ 10 vạn này, ít nhất cũng nên cầm tờ 10 vạn ra, nếu không xấu hổ lắm. Nếu mày thật sự có bản lĩnh, thì cầm luôn chi phiếu 100 vạn ra như vậy mới oai.

Phantom sợ Diệp Lăng Phi tới nỗi chỉ dám nhìn, chứ không dám nói một câu nào. Tất nhiên lúc đó cho dù hắn có muốn nói cũng không nói được câu gì. Diệp Lăng Phi lấy trong người ra một sấp tiền ném vào mặt Phantom.

- Số tiền này là đủ cho cái mạng chó của mày rồi! Thậm chí cái mạng của mày cũng không đáng so với số tiền này. tao cho mày biết, mày có thể tự điên một mình chứ đừng liên lụy tới người nhà mày. Phàm là những ai đã đắc tội với tao, không chỉ có nó, mà cả nhà nhà nó cũng phải chết. Tao là một người rất thích diệt cỏ phải diệt tận gốc, tao biết mày là bạn cùng quê với Đình Đình, thậm chí biết bố mày làm cái gì. nếu mày không muốn nhìn thấy bố mày cũng giống mày bây giờ, sớm rời khỏi cái thế giới này thì sau này tránh xa Đình Đình ra một chút!

Diệp Lăng Phi nói xong, đi về phía xe đang đỗ và Vu Đình Đình đang đợi trong đó. Phantom tới lúc này vẫn không dám nói một câu nào, hắn có thể cảm nhận được rằng Diệp Lăng Phi không phải đang nói đùa. Vừa nãy cảm giác suýt chết của Phantom khiến hắn bây giờ vẫn chưa định thần lại được, con người chỉ khi trải qua cái chế mới biết trân trọng sinh mạng của mình. Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra, lên xe, Vu Đình Đình đã không còn khóc nữa, chỉ là hai khóe mắt đỏ đỏ. Vu Đình Đình lấy ra giấy ăn từ trong xe ra không ngừng lau nước mắt.

- Đình Đình, đã đói chưa? Có muốn đi ăn gì không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Vu Đình Đình lắc đầu, Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình không nói chuyện, hắn lại nói tiếp:

- Hay là chúng ta đi tìm Khả Hân, để xem buổi tối có gì vui không?

Vu Đình Đình vẫn lắc đầu, xem ra Vu Đình Đình chẳng muốn làm gì cả. Diệp Lăng Phi hết cách, chỉ còn biết lái xe tới thẳng chỗ quán bar của Lý Khả Hân, lúc này trong quán bar không đông lắm. Sau khi Diệp Lăng Phi dừng xe, nắm lấy tay Vu Đình Đình, đi tìm Lý Khả Hân. Lý Khả Hân sau khi nghe Diệp Lăng Phi tường thuật lại, thì lớn tiếng quát Phantom:

- Diệp Lăng Phi, anh có hoạn tên khốn nạn đó chưa? Cái loại đàn ông như vậy thật không đáng làm đàn ông, nên làm cho nó không thể làm đàn ông được nữa!

Lý Khả Hân nó chuyện hùng hùng hổ hổ, cái gì cũng dám nói, Diệp Lăng Phi lần trước cũng đã từng chứng kiến. Lần này thấy Lý Khả Hân công khai nói muốn biến Phantom thành nam không ra nam nữ không ra nữ thì bất giác cũng nhìn xuống của quý của mình.

- Anh nhìn cái gì vậy, anh đâu có làm như vậy đúng không, phụ nữ bên cạnh anh còn ít à. Em thấy bây giờ anh nhìn thấy đàn bà là tránh xa chạy xa.

Lý Khả Hân lạnh lùng nói câu đó. Cô kéo tay Vu Đình Đình, nói:

- Đình Đình, tối nay đừng về trường nữa. Chị cũng học qua đại học, biết thi cuối kỳ là như thế nào. Đợi trước hai ba ngày thi xem qua một lượt, vậy là xong. Đợi tí chọ gọi điện cho Hiểu Uyển, bảo Hiểu Uyển cũng tới luôn đây. Tối nay ba người chúng ta cùng ở chỗ chị chơi đã đời. Đợi tới nửa đêm, chị lái xe qua nhà mới của chị, ba người chúng ta cùng nhau tâm sự!

- Khả Hân, em làm như vậy là không đúng rồi! Em không phải định dạy hư Đình Đình đấy chứ? Cô ấy sắp thi rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Đây là chuyện riêng của phụ nữ chúng em, anh là đàn ông tham gia làm gì!

Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Chẳng phải anh nói hôm nay phải đi tìm công ty tổ chức đám cưới cho anh và Tình Đình sao. Bây giờ đã hơn học viện ngoại ngữ Vọng Hải, đừng có ở đây làm ồn nữa. Mau lái xe về nhà đi. Đình Đình để em chăm sóc, đảm bảo không xảy ra chuyện gì. anh yên tâm đi, em đảm bảo không để bảo bối yêu Đình Đình của anh thiếu đi một cọng tóc!

- Chị Khả Hân..........!

Vu Đình Đình nghe thấy Lý Khả Hân nói như vậy, cô ngẩng mặt lên, mắt đỏ đỏ, vừa nãy cô gọi Lý Khả Hân là chị Khả Hân, thì đã bị Khả Hân cắt ngang nói:

- Đình Đình, chị nói thật đấy, trong mắt Diệp Lăng Phi, em đúng là bảo bối của anh ấy, vậy là không ai dám động tới rồi. Không phải vừa nãy em cũng nghe thấy Diệp Lăng Phi nói đó sao. Nếu vừa nãy không phải nể mặt em thì anh ấy đã giết tên khốn kia rồi!

Vu Đình Đình ngại tới nỗi nhìn trộm Diệp Lăng Phi, sau đó vội cúi đầu xuống. Diệp Lăng Phi lại gần, hai tay ôm lấy hai người, cười nói:

- Khả Hân, em đừng nói như vậy, em trong lòng anh cũng quan trọng như vậy. Hai em đều là bảo bối của anh!

- Cứ coi là hai bọn em đều là bảo bối của anh cũng vô dụng, kể cả có thêm cả Hiểu Uyển, cả ba người bọn em cũng không bằng một người nhà anh!

Lý Khả Hân cười Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh có dám tối nay không về nhà không?

- Cái này không tiện đâu, dù sao anh cũng là người đàn ông có gia đình rồi, cũng không thể cứ làm bừa như vậy. Hơn nữa, anh cũng chưa chuẩn bị tốt một đêm ba nàng đâu. Khả Hân, hay là cho anh thêm thời gian, anh chuẩn bị!

- Đi đi, anh mơ đẹp nhỉ?

Lý Khả Hân cười nói:

- Anh nghĩ cả ba người bọn em chiều một mình anh sao? Nhưng mà anh đừng có mà mơ, amu về nhà với vợ anh đi!

Lý Khả Hân vội vàng đuổi Diệp Lăng Phi đi, Diệp Lăng Phi đồng ý nói:

- Vậy cũng được, anh về nhà trước. Đình Đình anh giao cho em, có chuyện gì gọi điện cho anh!

Diệp Lăng Phi nói rồi hôn lên má Vu Đình Đình và Lý Khả Hân mỗi người một cái, hôn xong mới đi ra về. Đợi Diệp Lăng Phi lái xe đi khỏi, Lý Khả Hân kéo tay Vu Đình Đình, thở dài nói:

- Đình Đình, em yêu một người đàn ông không nên yêu, người đàn ông này không thuộc về bất kỳ ai trong số chúng ta. Chị cũng vậy, chị cũng yêu một người đàn ông chị không nên yêu. Em nói xem đây là hạnh phúc của chúng ta hay là bất hạnh đây?

Diệp Lăng Phi đi là đi luôn một ngày, đợi khi hắn trở về biệt thự, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đã ngồi đợi hắn về ăn cơm rồi. Chu Hân Mính đã nói với Diệp Lăng Phi bố Chu Hân Mính ngày mai muốn Diệp Lăng Phi đưa lên tỉnh. Diệp Lăng Phi cũng đã đồng ý rồi. Buổi tối chuẩn bị một chút, Diệp Lăng Phi cũng đi ngủ sớm. Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng Phi và Chu Hồng Sâm gặp mặt ở sân bay, Chu Hồng Sâm lần này đi một mình, không mang theo thư ký, xem ra chuyến đi này có gì đó bí mật. Trên máy bay, Chu Hồng Sâm nói tới chuyện Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính sẽ tổ chức hôn lễ tại dh. Yêu cầu của Chu Hồng Sâm rất đơn giản, hôn lễ này phải khiễn Chu Hân Mính cả đời ghi nhớ là được, cồn về phần ông ta thì không cần gì hết. Yêu cầu này xem có vẻ đơn giản, nhưng thật ra rất khó. Rốt cuộc hôn lễ này phải long trọng cỡ nào mới khiến Chu Hân Mính cả đời này ghi nhớ đây?

Từ thành phố Vọng Hải tới tỉnh thành ngồi máy bay không mất quá 40 phút. Trước đó Diệp Lăng Phi đã gọi điện trước cho bí thư Trương. Vừa xuống máy bay, bí thư Trương đã cho người ra sân bay đón Chu Hồng Sâm và Diệp Lăng Phi. Chu Hồng Sâm rõ rằng lần này tất cả đều nhờ vào Diệp Lăng Phi, nếu không thì bản thân ông ta chẳng bao giờ có cơ hội gặp được bí thư Trương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui