Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi đè lên người Trương Lộ Tuyết, hai tay nắm lấy ** mềm mại của Trương Lộ Tuyết. Răng Trương Lộ Tuyết cắn vào tận thịt Diệp Lăng Phi, máu tươi từ trong kẽ răng Trương Lộ Tuyết chảy ra, có vẻ vừa mặn lại tanh, máu của Diệp Lăng Phi dính đầy trên môi Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết lúc này trông rất có dáng điệu của một con quỷ hút máu. Mùi tanh của máu kích thích thần kinh của Trương Lộ Tuyết, cô hơi tỉnh táo lại, bỗng nhiên há miệng ra, nhìn thấy trên vai Diệp Lăng Phi có một vết máu thật sâu, đó chính là do vết cắn của cô mà thành.

- A, cái tên điên nhà anh, anh chính là một tên điên khùng!

Trương Lộ Tuyết lấy tay đẩy đẩy Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh bị chảy máu rồi kìa, mau đi băng bó lại đi!

Diệp Lăng Phi không hề có ý muốn đứng dậy, tay hắn vẫn đặt trên người Trương Lộ Tuyết, mặc kệ cho vết thương tiếp tục chảy máu.

- Coi như là em van anh mà, anh mau băng bó lại đi!

Trương Lộ Tuyết cầu khẩn,

- Cái tên ngốc nhà anh, em van xin anh đó!

- Em còn giận nữa không?

Diệp Lăng Phi hói.

Trương Lộ Tuyết lắc lắc đầu, nói:

- Em không hận anh, nhưng nếu như anh cứ tiếp tục thế này nữa thì em sẽ hận anh, anh mau đi xử lý vết thương đi.

Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy mới rời khỏi người Trương Lộ Tuyết. Trên bộ ngực của Trương Lộ Tuyết vẫn còn lưu lại mấy vết đỏ do Diệp Lãng Phi bóp nắn mà thành, cô vội vàng ngồi xuống, mặc lại chiếc nịt ngực đã bị Diệp Lăng Phi cởi ra, chỉnh trang lại một chút, sau đó vội vội vàng vàng ra khỏi phòng làm việc. Không lâu sau, Trương Lộ Tuyết cầm băng dán cầm máu tới. Cô cực kì cẩn thận tỉ mỉ, nhẹ nhàng dán băng lên vết thương của Diệp Lăng Phi, sau đó lại dùng một chiếc khăn thấm nước lau sạch vết máu trên vai Diệp Lăng Phi, thúc giục:

- Để em đưa anh đi bệnh viện xử lý vết thương, nếu như vết thương bị nhiễm trùng thì sẽ nguy hiểm đó!

- Không sao đâu, chỉ là vết thương cỏn con mà thôi, chỉ cần máu ngừng chảy, vết thương tự nhiên sẽ khép miệng!

Diệp Lăng Phi có vẻ rất nhẹ nhàng, tiện tay lấy thuốc lá ra châm lửa hút, vừa mới rít được một hơi đã bị Trương Lộ Tuyết đoạt lấy. Trương Lộ Tuyết gắt giọng:

- Cái anh này, sao anh suốt ngày cứ như vậy nhỉ, rõ ràng là đang bị thương mà còn muốn hút thuốc, lẽ nào anh không thể bỏ thuốc được sao?

- Đây chính là tính mạng thứ hai của anh, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng thuốc lá thì tuyệt đối không thể cai!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa giật lại điếu thuốc, nhét vào trong miệng hung hăng rít một hơi. Trương Lộ Tuyết cũng phải bỏ tay, đành để cho Diệp Lăng Phi hút thuốc tiếp. Cô quay trở lại bàn làm việc của mình, từ trong một đống văn kiện tài liệu trên bàn lấy ra một tập tài liệu lớn, cầm đến chỗ ghế salon.

- Những thứ này là tài liệu trong cuộc họp ngày hôm nay, em để anh xem trước cho biết, cụ thể thể thế nào thi khi họp, phó tổng giám đốc Trần mới trình bày!

Trương Lộ Tuyết cầm tập tài liệu đặt lên chỗ bàn trước mặt Diệp Lăng Phi.

- Đây là báo cáo tài vụ của tập đoàn Tân Á năm vừa qua, trong đó bao gồm cả vốn đầu tư, tỷ lệ số nợ, anh xem đi!

Tay phải Diệp Lăng Phi cầm điếu thuốc gẩy tàn thuốc xuống cái gạt tàn trên bàn, ánh mắt hắn nhìn lướt qua bàn báo cáo tài vụ, nở nụ cười, nói:

- Lộ Tuyết, cái thứ này em cho anh xem cũng vô ích, anh căn bản là chẳng thể nào đọc Hiểu được báo cáo tài chính, lẽ nào em nghĩ rằng cái gì anh cũng biết sao, anh vừa thấy mấy cái con số này là lập tức đau hết cả đầu. Nào, em nói sơ lược với anh là được, nói xem chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền!

- Cái này biết nói như thế nào nhỉ, nhìn từ báo cáo tài vụ, năm nay lợi nhuận của chúng ta ước chừng 20 triệu, đương nhiên trong này chưa bao gồm một số khoản tiền chúng ta chắc chắn có thể thu lời thêm. Nhưng có một vấn đề rất quan trọng, năm nay tập đoàn Tân Á sẽ tiến hành thay đổi mô hình kinh doanh, lấy việc sản xuất ô tô làm phương hướng kinh doanh chủ yếu, chúng ta …!

Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết giới thiệu sơ lược, hắn cũng không cảm thấy hứng thú với mấy cái chuyện gọi là phương hướng đầu tư, phải biết rằng những thứ đó đều là việc mà bộ máy quản lý của tập đoàn Tân Á phải làm. Sau khi hút xong điếu thuốc, trong lúc Trương Lộ Tuyết còn chưa nói xong. Diệp Lăng Phi đã ngắt lời cô:

- Lộ Tuyết, em nói nhiều như vậy làm gì, anh căn bản là không hiểu rõ cái phương hướng đầu tư gì gì đó mà em nói, anh chỉ biết là một tập đoàn hẳn là phải lấy con người làm gốc, những cái thuật ngữ như tỷ suất đầu tư cố định gì gì đó đối với anh mà nói không hề có tí ý nghĩa gì. Theo như những lời em vừa nói thì, tập đoàn Tân Á chúng ta sẽ tăng cường tìm kiếm nhân tài, nhưng mà em có từng nghĩ rằng, những công nhân cũ của tập đoàn Tân Á thì làm sao bây giờ, lẽ nào em cho rằng tiền thưởng cuối năm nhiều như vậy đã đủ rồi sao?

Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, hỏi:

- Anh nói vậy là có ý gì, em còn chưa kịp nói câu tiếp theo mà, tiền thưởng cuối năm của công nhân vẫn dựa theo quy định cũ mà làm!

- Anh vừa nghe em phân tích qua về dự toán, anh cảm thấy em dự toán cho chuyện tiền thưởng quá ít!

Diệp Lăng Phi nói.

- Trước tiên là vấn đề mà em mới đề cập, về phương diện tài chính, khấu trừ vốn đầu tư sang năm cùng với tiền thưởng của công nhân, khoảng chừng sẽ có hơn 10 triệu để chia hoa hồng cho các cổ đông, vừa rồi em cũng nói qua, lợi nhuận trong năm nay đạt 20 triệu, anh cảm thấy số tiền em giữ lại để chia hoa hồng quá nhiều, hoàn toàn không cần phải...!

Diệp Lăng Phi là đại cổ đông của tập đoàn Tân Á, đại bộ phận cổ phần công ty đều nằm trong tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nói như là có ý hắn cũng không cần quá nhiều tiền từ tập đoàn Tân Á. Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Vậy anh định làm thế nào bây giờ?

- Để anh trình bày ý kiến của mình nhé!

Diệp Lăng Phi nói.

- Thứ nhất, sang năm tập đoàn Tân Á nhất định phải tìm kiếm nhân tài, mà ở phương diện đãi ngộ phải cao hơn các xí nghiệp cùng nghề ở quốc nội, chỉ có như vậy mới có thể nhân tài; thứ hai, sang năm tiền lương tiêu chuẩn của công nhân trong tập đoàn Tân Á phải tăng thêm một bậc, ít nhất cũng phải vượt qua các xí nghiệp cạnh tranh ở thành phố Vọng Hải. Các công ty một năm tăng lương một lần, một lần bất quá cũng chỉ được thêm hơn 100 tệ mà thôi, trên phương diện này, tập đoàn Tân Á có thể một năm tăng lương hai lần, mỗi lần tăng thêm từ 200 đến 500 tệ, chỉ có nâng cao lương bổng đãi ngộ mới có thể khiến tập đoàn đạt được những bước tiến triển mới. Không có công nhân tốt, tập đoàn sao có thể phát triển được? Còn những chuyện khảo hạch để tuyển chọn nhân tài là chuyện ban giám đốc phải làm, anh không quản tới. Thứ ba là vấn đề tiền thưởng cuối năm, cũng là vấn đề trọng điểm mà anh muốn nói, tiền thưởng cuối năm phải cao lên. Anh đại cổ đông tập đoàn Tân Á, chỉ cầm một chút tiền tượng trưng thôi, còn lại số dư còn lại hẳn là phải chia thưởng cho các công nhân viên của của tập đoàn Tân Á!

- Cái gì, anh muốn chi thêm tiền nữa sao?

Thấy Trương Lộ Tuyết kinh ngạc nhìn mình. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hôm nay anh đến đây cũng không phải để nghe cái gì kế hoạch phát triển của tập đoàn Tân Á trong năm tới, mục đích anh đến đây là muốn chia tiền thưởng cho mọi người. Lộ Tuyết, bây giờ em đi thương lượng với phó tổng giám đốc Trần một chút, trước khi cuộc họp bắt đầu sửa chữa lại vấn đề dự toán đầu tư và mức đãi ngộ cho công nhân viên, cứ dựa theo lời anh mà làm đi!

- Cái này, được rồi, bây giờ em đi tìm phó tổng giám đốc Trần để sửa lại!

Trương Lộ Tuyết nói xong liền đứng dậy, chỉnh lý lại số tài liệu trên bàn làm việc, sau đó tự mình đi tìm Trần Ngọc Đình. Trương Lộ Tuyết vừa đi khỏi, Trịnh Khả Nhạc đã lập tức lẻn vào. Trịnh Khả Nhạc đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, nũng nịu hỏi:

- Diệp đại ca, vừa nãy anh nói gì với tổng giám đốc về tiền thưởng cuối năm của em vậy?

- A, chuyện này à, anh quên nói rồi!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Khi nãy anh chỉ lo bàn chuyện với Lộ Tuyết, quên mất chuyện tiền thưởng cuối năm của em rồi!

- Không thể nào. Diệp đại ca, sao anh có thể quên mất chuyện này chứ?

Trịnh Khả Nhạc vốn định đặt tay lên vai Diệp Lăng Phi, nhưng cô không cẩn thận chạm phải vết thương vừa mới được băng lại của Diệp Lăng Phi, nơi đó dán những sáu miếng băng che vết thương.

- Tiểu nha đầu, đau quá!

Diệp Lăng Phi chau mày, quay mặt lại nói:

- Em không thấy anh bị thương sao?

Lúc này Trịnh Khả Nhạc mới chú ý tới vết thương trên cổ Diệp Lăng Phi, cô vội vàng nói lời xin lỗi:

- Diệp đại ca, xin lỗi, xin lỗi, em không nhìn thấy!

- Đi rót cho anh chén nước lại đây!

Diệp Lăng Phi phân phó.

Trịnh Khả Nhạc vội vàng đứng dậy, đi tới trước máy đun nước, rót một chén nước nóng đặt trước mặt Diệp Lăng Phi. Trịnh Khả Nhạc ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, lần này cô rất cẩn thận, sợ mình lại vô ý chạm vào vết thương của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cầm lấy cốc nước uống một hớp, sau đó đặt lại xuống bàn, cười nói với Trịnh Khả Nhạc:

- Tiểu nha đầu, em cứ yên tâm đi, sẽ không thiếu tiền thưởng cuối năm của em đâu!

Trịnh Khả Nhạc nghe xong câu này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức, Trịnh Khả Nhạc hỏi:

- À, đúng rồi. Diệp đại ca, tối mai anh có rảnh không vậy?

- Tối ngày mai à? Để anh xem lại đã, dạo gần đây anh bận nhiều việc lắm, à, quên nói cho em biết, ngày 15 tháng này anh sẽ cử hành hôn lễ, trong khoảng thời gian này loay hoay mệt muốn chết!

Diệp Lăng Phi nói.

- Rốt cuộc có chuyện gì hả?

- Thật ra thì cũng không có chuyện gì, là em chơi một trò game Online, ngày mai thì bạn bè trong trò chơi sẽ tụ tập ở thành phố Vọng Hải, em vừa muốn đi lại vừa thấy ngại!

Trịnh Khả Nhạc có vẻ ấp a ấp úng, trong lòng cũng hơi xấu hổ, không biết phải nói như thế nào. Hai tay Trịnh Khả Nhạc nắm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng lắc lắc, nói:

- Diệp đại ca, em không biết phải nói như thế nào, là thế này, trong trò chơi em làm quen với một cái ông xã, nói thẳng ra là tìm một người hướng dẫn em chơi, à, không đúng, không đúng, là thế này, tài khoản là của tổng giám đốc, em chỉ dùng để chơi thôi. Lần trước thứ em cho ông xã trong trò chơi nhìn thấy chính là ảnh chụp của tống giám đốc, lần này, người ta muốn đến rồi, em nghĩ kêu tổng giám đốc cùng đi với, nhưng tổng giám đốc nói chị ấy còn có việc, có thể không có thời gian để đi, còn em thì vừa muốn đi lại vừa sợ, nói chung là em đang rất mâu thuẫn. Diệp đại ca, nếu như tối mai anh không có việc gì chi bằng cùng đi với em đi, nói không chừng tổng giám đốc cũng sẽ đi đấy, em cảm thấy hình như là tổng giám đốc lo lắng cái loại họp mặt kiểu này không an toàn!

- Khả Nhạc, em cũng buồn chán nhỉ, lại còn chơi cái loại trò chơi này nữa!

Diệp Lăng Phi bĩu môi, nói:

- Em xem một tiểu nha đầu nhà em, tìm ông xã trong trò chơi, lẽ nào ngoài đời em không tìm được bạn trai sao. Hơn nữa trong trò chơi em chơi thì chơi, sao còn làm loạn tới tận cuộc sống thực, lẽ nào em thích tìm tình yêu qua mạng sao?

- Ai thích tìm tình yêu qua mạng chứ!

Trịnh Khả Nhạc nhõng nhẽo,

- Cũng là do Diệp đại ca không để ý tới em, em một mình buồn chán nên mới lên mạng chơi!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Khả Nhạc, anh cũng không cấm em tìm bạn trai mà!

- Mấu chốt là bạn trai mà em tìm phải giống như Diệp đại ca, nhưng mà em chưa từng gặp ai giống hệt Diệp đại ca cả, anh nói em phải làm sao bây giờ. Diệp đại ca, nếu như anh còn có một người em trai hoặc là anh trai song sinh nữa thì có lẽ em sẽ suy nghĩ đến chuyện gả cho anh ta!

- Vậy thì em cứ chờ xem, chờ đến lúc kỹ thuật phát triển đến độ có thể nhân bản vô tính người hoàn chỉnh, anh sẽ đi tạo một người nhân bản cho em!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay véo nhẹ khuôn mặt xinh đẹp Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc nũng nịu cười nói:

- Nói tiếp nữa, nếu như anh không có anh em sinh đôi, em đây sẽ lại trông cậy vào anh!

Diệp Lăng Phi lại véo cái má hồng của Trịnh Khả Nhạc một cái, nói:

- Được rồi, em thích thì cứ ỷ lại anh. Anh đúng là bó tay với em, chuyện ngày mai để anh xem thế nào, bây giờ anh chưa thể đồng ý với em được, anh còn phải về nhà xem thế nào đã!

- Được ạ. Diệp đại ca, em chờ điện thoại của anh đó!

Trịnh Khả Nhạc khoái chí cười vui vẻ, chí ít thì Diệp Lăng Phi không cự tuyệt cô. Trịnh Khả Nhạc trong lòng nhất thời sung sướng, đôi môi kiều diễm hôn lên mặt Diệp Lăng Phi một cái, sau đó đứng dậy, cặp mông đầy đặn quay về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vươn ra vỗ thật mạnh vào mông của Trịnh Khả Nhạc, nói:

- Mau đi làm việc đi!

Sau khi Trịnh Khả Nhạc rời khỏi phòng. Diệp Lăng Phi lấy tay lau chỗ vừa được Trịnh Khả Nhạc hôn, khẽ lắc đầu.

Ba giờ chiều, hội nghị cổ đông được tiến hành trong phòng họp của tập đoàn Tân Á. Là phó tổng giám đốc của công ty, Trần Ngọc Đình báo cáo tổng kết tình hình kinh doanh của tập đoàn Tân Á với các thành viên hội đồng quản trị. Tuy lần trước Diệp Lăng Phi đã đuổi đi đại bộ phận cổ đông của tập đoàn Tân Á nhưng không hề đối xử như với các cổ đông của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ thu mua toàn bộ số cổ phần trong tay các cổ đông khác, ít ra thì ở tập đoàn Tân Á còn có chút ít cổ phần nằm trong tay các cổ đông khác, các cổ đông này coi trọng sự phát triển của tập đoàn Tân Á, trong tay nắm giữ công ty cổ phần nhưng không tham dự vào việc quản lý tập đoàn. Những cổ đông này cũng hiểu rõ, cho dù bọn họ có tham dự vào việc quản lý tập đoàn Tân Á thì cũng không có tác dụng. Diệp Lăng Phi với số lượng cổ phần chiếm tuyệt đối sẽ không cho bọn họ bất cứ một cơ hội gì. Với điều kiện như vậy, tập đoàn Tân Á vẫn giữ lại được hội đồng quản trị, dù sao thì một tập đoàn đưa ra thị trường với hình thức đầu tư cổ phần, hội đồng quản trị nhất thiết phải thành lập.

Sau khi Trần Ngọc Đình tổng kết xong. Trương Lộ Tuyết làm báo cáo kế hoạch phát triển tập đoàn Tân Á trong năm nay. Trong kế hoạch phát triển Trương Lộ Tuyết và Trần Ngọc Đình đã dựa theo lời của Diệp Lăng Phi sửa chữa lại báo cáo cũ để làm ra cái mới. Trong kế hoạch năm sau bước đầu xác định ba phương hướng phát triển quan trọng:

- Thứ nhất, tăng cường tìm kiếm nhân tài và kỹ thuật, tập đoàn sẽ đầu tư một số tiền lớn cho việc này, trên phương diện tìm kiếm nhân tài sẽ tạo mức đãi ngộ cao hơn các xí nghiệp cạnh tranh trong nước, cố gắng thu hút các nhân tài kỹ thuật tiên tiến trong nước. Trên phương diện kỹ thuật cũng sẽ tăng mức đầu tư, từ hai dây chuyền sản xuất lắp ráp hiện tại nâng lên thành bốn dây chuyền.

- Thứ hai, nâng cao năng lực tiêu thụ, triển khai thêm nhiều chiêu thức tiêu thụ mới, phí dụng quảng cáo sẽ được tăng thêm, chỉ có tiêu thụ được càng nhiều mới có thể kiếm được càng nhiều tiền.

-Thứ ba, tăng cường bảo hành kĩ thuật và các dịch vụ sau khi mua, tập đoàn sẽ bỏ vốn thành lập cửa hàng ôtô 4S tại nơi chưa có cửa hàng ôtô, ở những nơi chưa thể có đại lý mua bán, tập đoàn sẽ áp dụng phương thức mua bán trực tiếp, đương nhiên giá tiền cũng sẽ cùng tiêu chuẩn như ở đại lý trung tâm 4S.

Sau khi đưa ra ba vấn đề trên. Trương Lộ Tuyết thấy không có ai phản đối, cô tiếp tục thông báo về việc chia hoa hồng của các cổ đông trong năm nay, trong đó Trần Ngọc Đình trong hiện giờ cũng đã nắm giữ cổ phần của công ty, lần này việc chia hoa hồng cho các cổ đông cũng liên quan đến Trần Ngọc Đình, vốn Trương Lộ Tuyết dự toán mỗi cổ tức chia 1 tệ, nhưng sau khi nghe ý kiến của Diệp Lăng Phi, cô hạ xuống chỉ còn một nửa, như vậy, dựa theo tỉ lệ cổ tức tính ra. Diệp Lăng Phi có thể lấy được 4 triệu, về phần Trương Lộ Tuyết và Trần Ngọc Đình thì nhận được ít hơn. Trần Ngọc Đình chỉ nắm giữ một ít cổ phần của tập đoàn Tân Á nên chỉ có thể nhận được chưa đầy 50000 tệ, đương nhiên, đây cũng chỉ là số tiền thêm vào thôi, phải biết rằng Trần Ngọc Đình chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn, hưởng lương hàng năm, mỗi năm lương cũng phải tầm 5 trăm, 6 trăm nghìn. Sau khi Trương Lộ Tuyết nói về việc chia hoa hồng xong. Diệp Lăng Phi vốn không nói không rằng rốt cuộc cũng đã lên tiếng. Hắn vốn luôn ngồi dựa người vào ghế, lúc này thì nghiêng người về phía trước, cầm lấy phương án đãi ngộ và tiền thưởng mà Trương Lộ Tuyết mới đưa cho hắn.

- Để tôi nói mấy câu, phương án lương bổng tiền thưởng năm tới mà tổng giám đốc Trương vừa làm tôi cũng đã xem qua, tôi cho rằng phương án lương thưởng năm tới cứ làm theo kế hoạch này đi, sang năm mới tập đoàn Tân Á sẽ.. à, dựa theo dương lịch thì phải nói là năm nay!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, cười cười, bảo:

- Chúng ta là người Trung Quốc, hẳn là phải dựa theo âm lịch của Trung Quốc rồi, chúng ta nói là năm mới âm lịch, nói chung, sang năm công nhân viên của tập đoàn Tân Á chúng ta sẽ có hai cơ hội để được tăng lương, mỗi lần tăng sẽ nằm trong khoảng từ 200 đến 500 tệ, nói cách khác, những công nhân viên có biểu hiện tốt một năm có thể tăng lương được thêm 1000 tệ, tôi tin rằng ở thành phố Vọng Hải không có công ty hay tập đoàn có thể làm được điều này, à, tất nhiên là ngoại trừ tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, trong phòng họp vang lên một trận cười, những người này đều biết thân phận của Diệp Lăng Phi, tự nhiên cũng biết rõ tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ cũng là tài sản của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng bật cười, chờ tiếng cười dứt hẳn. Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:

- Ngoại trừ vấn đề trả lương thưởng cho công nhân viêc còn có vấn đề tiền thưởng cuối năm, tôi biết mọi người làm việc đều rất mệt nhọc, nhất là các công nhân ở tầng thấp nhất, gặp phải lúc công việc cấp bách còn phải tăng ca làm thêm giờ. Vì thế tôi xin tiết lộ chút thông tin, bốn triệu tiền chia lợi nhuận của tôi sẽ làm tiền lì xì cho công nhân, chia cho bọn họ. Như vậy, cùng với tiền thưởng cuối năm mà tổng giám đốc Trương nhắc tới, các công nhân viên của tập đoàn Tân Á chúng ta cuối năm nay sẽ nhận được hai lần tiền thưởng. À, tổng giám đốc Trương, phiền cô giữ kín chuyện này, tạm thời không nên để lộ ra ngoài, chờ đến cuối năm sẽ chia tiền thưởng cho các nhân viên!

- Được!

Trương Lộ Tuyết đáp ứng.

Diệp Lăng Phi quay đầu lại, nói:

- Các vị, tôi vẫn cho rằng uống nước thì phải nhớ nguồn, chúng ta những người quản lý tập đoàn và các cổ đông có thể ngồi ở đây lấy tiền, chính là nhờ có sự lao động cần cù vất vả của các công nhân viên cấp dưới. Tôi hy vọng các vị luôn luôn nhớ rằng, bọn họ mới là trụ cột của tập đoàn Tân Á, không có bọn họ khổ cực lao động, sẽ không có chuyện chúng ta ăn mặc sáng sủa ngồi ở chỗ này uống nước trà, bàn chuyện chia tiền. Tôi hy vọng tổng giám đốc Trương và phó tổng giám đốc Trần khi mở hội nghị các lãnh đạo trung tầng, nói suy nghĩ này của tôi cho bọn họ, để cho bọn họ luôn nhớ kỹ câu uống nước nhớ nguồn, để cho bọn họ đặt lợi ích của công nhân viên của chúng ta lên hàng đầu, đồng thời, về phía tập đoàn, chúng ta cũng cần phải mang lại nhiều lợi ích cho những người công nhân, để cho bọn họ nhớ rõ, chỉ khi tập đoàn Tân Á tiếp tục phát triển tốt đẹp, bọn họ mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Tôi hy vọng các cán bộ công nhân viên chức của tập đoàn Tân Á chúng ta đều toàn tâm toàn ý dốc lòng làm việc vì tập đoàn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui