Đô Thị Tàng Kiều

Hứa Đình tới tổ chức cuộc tụ tập này ở thành phố Vọng Hải mục đích chính là nhằm vào Trương Lộ Tuyết. Không ngờ rằng sau khi đến đây xong, hắn lại bị dội ngay gáo nước lạnh vào đầu. Tận mắt được nhìn thấy Trương Lộ Tuyết còn xinh đẹp gấp mấy lần so với trong ảnh, song lại chỉ có thể ngồi trợn mắt nhìn “bà xã” trong game của hắn ngồi thân mật bên cạnh người đàn ông khác.

Tuy rằng Trịnh Khả Nhạc đã giải thích qua rồi, nhưng Hứa Đình dẫu sao vẫn luôn chứa đầy hy vọng hắn có thể được cùng người vợ tuyệt sắc giai nhân này của hắn, tốt nhất là có thể thiết lập được mối quan hệ cả trong hiện thực nữa. Hứa Đình vốn muốn ban đầu thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Trịnh Khả Nhạc trước đã, song hắn lại phát hiện ra cô mỹ nữ Trịnh Khả Nhạc này dường như cũng có quan hệ khá gần gũi với người đàn ông chạc ba mươi kia, lúc ăn cơm, dường như cả người cô ấy đều dán về phía người đàn ông đó, đàn ông kiểu này không thể chấp nhận được việc có mỹ nữ ở ngay trước mặt hắn nhưng lại có thái độ chẳng thèm quan tâm, chẳng thèm để ý gì tới hắn, phàm là những động vật đực đều có thái độ như vậy cả, luôn hy vọng được phát huy hết sức hút, sức quyến rũ của mình đối với động vật cái, để tạo cho động vật cái một cảm giác tốt đẹp, tiếp đó là nảy sinh những hành động giao phối giữa động vật với nhau.

Con người chẳng qua cũng chỉ là một loài động vật bậc cao, thế nên vẫn luôn có bản tính của động vật. Không chỉ Hứa Đình, ngay cả phó hội trưởng Tuyệt thế ngất trời kia cũng có ý nghĩ như vậy, trong lúc ăn cơm, tính đực trong cơ thể của những động vật mang tính được này đều được khơi dậy mạnh mẽ.

Hứa Đình nâng cốc rượu đầy của hắn lên một hơi uống cạn, sau đó liền đặt cốc rượu xuống, dùng tay lau lau miệng, quay mặt sang phía Trịnh Khả Nhạc, nói:

- Nguyệt Nhi, à, tôi quen rồi, cô đừng để ý!

Trịnh Khả Nhạc vừa mới gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, nghe thấy Hứa Đình nói chuyện với cô xong. Trịnh Khả Nhạc khe khẽ nhai thức ăn trong miệng, sau khi nuốt thức ăn trong miệng xong, đặt đũa xuống, khẽ gật đầu với Hứa Đình, nói:

- Không sao!

- Nguyệt Nhi, lần này tôi vốn định để mọi người lên trên tỉnh tụ tập, tới lúc đó tôi có thể đưa mọi người đi chơi một vòng, nhưng chẳng phải cô cứ kiên quyết phải tổ chức ở Vọng Hải sao, tôi chỉ đành tới nơi này vậy, vốn tôi muốn lái chiếc xe Benz nhập khẩu của mình đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng không lái đi nữa, tôi lo lái xe từ trên tỉnh xuống tới đây, nhỡ tôi mệt quá thì khó có thể được tụ tập cùng mọi người.

Phó hội trường Tuyệt thế ngất trời kia nghe đến đây xong, đặt ngay đũa xuống, đưa tay vỗ vỗ lên vai của Hứa Đình, mở miệng nói:

- Hội trưởng, sao cậu không nói sớm, tôi có thể lái xe giúp cậu mà!

Người đàn ông Tuyệt thế ngất trời này cũng chạc tầm hai hai hai ba tuổi, tuổi tác có vẻ cũng ngang tuổi Hứa Đình. Tên thật của anh ta là Từ Thế Vĩ, trước đây làm nghề xã hội đen. Sau khi các băng đảng xã hội đen lớn lớn nhỏ nhỏ bị thanh trừ xong. Từ Thế Vĩ liền cũng bạn bè bắt đầu làm quán internet. Quán internet cũng chẳng có việc gì, cả ngày từ sáng tới tối chỉ là chơi trò chơi. Từ Thế vĩ dẫn theo một số người bạn kết giao tốt trong giới xã hội đen, lần này, nghe nói Hứa Đình tới thành phố Vọng Hải tổ chức tụ tập, để những người trong ban hội đều đến đây tụ tập. Từ Thế Vĩ liền tất bật hẳn lên.

Từ Thế Vĩ biết lái xe, nghe xong câu này của Hứa Đình, hắn liền liến thoắng cái miệng, nói:

- Lái xe chuyện này cứ giao cho tôi là xong ngay, nghĩ trước kia, tôi cùng với đại ca của chúng tôi đi chém người, mỗi lần đi tới hẳn một hai trăm người, trùng trùng điệp điệp cả một đoàn xe, đó đúng là uy phong mà, ở đất Vọng Hải này, chẳng có ai dám quản bọn tôi cả, đợi lúc đến nơi, tôi cho xe dừng lại, cầm đao đi chém người, chém người xong liền tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi. Lúc đó đúng là sảng khoái, sau đó, cuộc sống kiểu như vậy không còn ý nghĩa gì nữa, tôi mới mở quán nét, có điều, mấy huynh đệ đó của tôi đều vẫn đang ở thành phố Vọng Hải đó, hội trưởng Hứa, nơi khác thì tôi không dám nói chứ, ở thành phố Vọng Hải này, chỉ cần nhắc tới tên tôi là ổn ngay!

Người này chỉ cần uống rượu vào, nói chuyện ắt không nên coi là thật. Mấy lời của Từ Thế Vĩ độ khoa trương khá cao. Diệp Lăng Phi vừa gắp miếng thức ăn, nghe xong những lời này của Từ Thế Vĩ. Diệp Lăng Phi chỉ khe khẽ cười, lắc lắc đầu. Từ Hàn Vĩ liếc mắt qua nhìn thấy, mở miệng nói:

- Sao hả, không tin những lời tôi nói sao?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Đương nhiên không phải, con người tôi đây chẳng có bản lĩnh lớn gì cả, chỉ biết bái phục một số người có bản lĩnh thôi, vừa nãy nghe cậu nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc, không ngờ cậu mới là thanh niên trẻ tuổi như vậy đã có bản lĩnh lớn đến thế, sau này nếu tôi ở đất Vọng Hải mà có gặp chuyện gì, có phải cũng có thể tìm tới cậu giúp đỡ không?

- Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi!

Từ Thế Vĩ nghe xong, khẽ nhếch mép lên, nói:

- Huynh đệ, tuy anh và tôi không quen biết, nhưng một khi anh đã là bạn của Nguyệt Nhi, tự nhiên cũng sẽ là bạn của tôi, thế nên cũng dễ nói chuyện thôi. Có chuyện gì cứ việc tìm tôi giúp. À. Nguyệt nhi, em cũng thế nhé, có chuyện gì cứ tới tìm anh, chúng ta hôm nay có thể ngồi ở đây uống rượu cùng nhau, đó chính là duyên phận rồi!

Trịnh Khả Nhạc nhìn Từ Thế Vĩ một cái, khe khẽ nở ra nụ cười, sau nụ cười phù phiếm qua loa cho có lệ. Cô liền đưa miệng sát gần vào bên tai của Diệp Lăng Phi, nhỏ giọng nói:

- Diệp đại ca, em cảm thấy ở đây không thoải mái, hay là chúng ta đi chỗ khác ăn cơm đi!

Trịnh Khả Nhạc không thích ngồi ăn cơm với mấy người này, cô bây giờ có chút hối hận rồi, chỉ bằng gặp mặt cái rồi đi ngay còn hơn, giờ ở lại ăn cơm, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhất là nghe xong những lời ba hoa chích chòe kia, càng khiến cô cảm thấy cơm cũng không sao nuốt nổi nữa.

Diệp Lăng Phi khe khẽ gật đầu, quay sang phía Trương Lộ Tuyết, nhỏ giọng nói vài câu vào bên tai của Trương Lộ Tuyết xong. Trương Lộ Tuyết liền cầm khăn giấy lên, đưa lên mép lau miệng, chuẩn bị sẵn sàng rời đi.

Trịnh Khả Nhạc đặt đũa xuống, từ trong túi lấy ví tiền ra. Rút ra hai tờ một trăm, đưa cho Hứa Đình, nói:

- Tiêu Diêu, đây là tiền của tôi và chị Lộ Tuyết, chúng tôi có chuyện, phải đi trước vậy!

- Nguyệt Nhi, cô đã phải đi rồi sao?

Hứa Đình nghe xong, giật mình trong chốc lát, hắn không ngờ mấy người Trịnh Khả Nhạc lại đi nhanh đến như vậy.

- Có chút chuyện!

Trịnh Khả Nhạc đứng người dậy, nói:

- Tiêu Diêu, chúng ta sau rồi gặp nhé!

- Nguyệt Nhi, đợt lát!

Hứa Đình cầm tiền đưa lại cho Trịnh Khả Nhạc, mở miệng nói:

- Tôi sớm đã nói rồi, bữa cơm hôm nay là do tôi mời, đây cũng chỉ là mấy đồng thôi mà, tiền tiêu vặt của tôi một tháng cũng có năm sáu chục nghìn, tôi tiêu vào trong chỗ chơi cũng đã mấy nghìn rồi. Nguyệt Nhi, chúng ta sau này liên lạc sau bằng điện thoại nhé, đợi lúc nào cô lên tỉnh, nhất định tôi sẽ dẫn cô đi chơi!

- Chuyện này nói sau đi vậy!

Trịnh Khả Nhạc vừa dứt lời, liền nghe thấy từ cửa khách sạn vọng lại có tiếng người ngạc nhiên gọi:

- Diệp tiên sinh!

Tiếng gọi đó rất lớn, ba bốn mươi người đang ngồi cùng một bàn ăn trong đại sảnh, nghe thấy câu “Diệp tiên sinh” xong, đều đưa mắt nhìn về phía cửa khách sạn, chỉ thấy ở cửa khách sạn vừa bước vào năm sáu người đàn ông. Mấy người đàn ông đó vừa bước vào, ông chủ của khách sạn Phú Quý Viên này liền vội vàng bước lên đón, nhìn kiểu khí thế này, biết ngay người đàn ông này không phải là hạng vừa.

Đứng đầu là một người đàn ông tầm hai bảy hai tám tuổi, người đàn ông đó khiến người khác vừa mới nhìn cái liền cảm thấy ngay con người này không đơn giản, ánh mắt sắc sảo khiến người khác bất giác rùng mình.

Chỉ thấy người đàn ông này không thèm để ý gì tới ông chủ kia cả mà cất bước về phía Diệp Lăng Phi, miệng cười nói:

- Diệp tiên sinh, không ngờ lại gặp ngài ở đây, lâu lắm rồi tôi mới được gặp ngài đó!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôn Hồng, tôi có chút chuyện, khoảng thời gian trước không có ở Vọng Hải. Thế nào rồi, tôi nghe nói nha đầu Vũ Văn đó làm công ty giải trí truyền hình ra mưa ra gió đấy chứ!

- Diệp tiên sinh, ngài đừng nói nữa, đại tiểu thư bây giờ hành hạ tôi gần chết rồi, động một cái là lại bắt tôi dẫn người đi làm mấy tay đánh thuê, quan trọng nhất là để bọn tôi tới cho mấy tay sinh viên kia đánh mới khổ chứ, đây chẳng phải là trò cười sao, tôi trước đây chuyên đi đánh người cơ mà, đâu đã bị ai đánh bao giờ, lần trước tôi có nói qua với đại tiểu thư rồi, dù là quay phim chăng nữa, ít ra cũng nên tìm lấy mấy tay sinh viên đánh người cho ra hồn chút, mấy tay sinh viên đó vừa nhìn là biết ngay không phải dạng chuyên đi đánh nhau, tay chân nhỏ như cái đũa vậy, cầm đao chém người còn không biết chém thế nào. Diệp tiên sinh, ngài có thời gian rảnh mong nói với đại tiểu thư giúp tôi với, đừng có quay mấy cái bộ phim đó nữa, hành hạ người chết được, đại tiểu thư nếu như muốn quay, tôi có thể tìm giúp cô ấy mấy người, song đừng để tôi phải đưa người đi nữa!

- Tôn Hồng, ông đây là đang than thân trách phận với tôi đó à!

-o0o-

Diệp Lăng Phi cười cười vỗ vào vai của Tôn Hồng, mở miệng nói:

- Đây gọi là mô phỏng, mấy ông vốn là những chuyên gia trong nghề này mà, nếu như muốn quay phim xã hội đen, trực tiếp tìm mấy ông là được rồi, nói cho ông nghe, đại bộ phận những tay xã hội đen bên Hồng Kông đều là diễn viên cả, chỉ có những người ở trong ngành này mới biết được chuẩn xác, à, thế này đi, đợi lúc nào tôi có thời gian, tôi sẽ nói lại với Vũ Văn!

- Cảm ơn Diệp tiên sinh quá, à. Diệp tiên sinh, thế tôi không làm phiền ngài nữa!

Tôn Hồng nói xong liền đưa mắt lướt một vòng, nhìn thấy Từ Thế Vĩ, hắn khẽ cau mày lại, cảm thấy có vẻ quen quen. Từ Thế Vĩ sớm đã nhận ra Tôn Hồng, hắn thấy Tôn Hồng nhìn vào hắn, vội vàng đứng thẳng người dậy, khẽ chạy qua, mặt cười rạng rỡ, mở miệng nói:

- Tôn đường chủ, ngài không nhận ra em sao, em vốn đi theo đại ca Trần!

- Đại ca Trần?

Tôn Hồng lặng người một lát, có vẻ như không nhớ lắm tới con người này. Một người đàn ông đứng sau Tôn Hồng ghé sát vào Tôn Hồng, nhỏ giọng nói bên tai Tôn Hồng câu gì đó. Tôn Hồng gật gật đầu, đưa mắt nhìn về phía Từ Thế Vĩ, nói:

- Là Trần Ngũ ấy à!

- Dạ, dạ, chính là Trần Ngũ đại ca. Tôn đường chủ vốn em cũng đã được gặp qua ngài rồi!

Từ Thế Vĩ lấy ra một điếu thuốc, đưa cho Tôn Hồng, hắn lại đưa tới cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi xua xua tay, nói với Tôn Hồng:

- Ở đây tôi còn có hai người bạn nữa, chúng tôi có chuyện phải đi trước đây!

Diệp Lăng Phi cất bước vừa định rời đi, bỗng nhiên lại dừng lại, nhìn vào Tôn Hồng nói:

- Tôn Hồng, tôi nghe nói mấy ông lúc đi chém người lái cả một đội xe dài một hai trăm cái, ở thành phố Vọng Hải không ai dám quản mấy ông, tôi sao không biết chuyện này thế nhỉ, chẳng lẽ là vào thời gian trước khi tôi đến thành phố Vọng Hải sao?

Tôn Hồng giật mình, hắn nghi ngờ nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp tiên sinh, là tên khốn nạn nào nói như thế, bang hội chúng tôi năm đó đâu có khoa trương tới mức như vậy chứ, đừng thấy bang hội của bọn tôi giờ không còn nữa, nếu như biết được tên khốn nạn nào dám làm bại hoại thanh danh của chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho tên khốn nạn đó đâu!

Diệp Lăng Phi nhìn Từ Thế Vĩ đang sợ tới mức cắt không còn giọt máu, khe khẽ cười, nói:

- Tôi chỉ là tiện miệng hỏi thế thôi, thôi vậy, cứ thế nhé!

Diệp Lăng Phi nói xong liền cùng Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc bước ra ngoài.

Tôn Hồng miệng vẫn còn lầm bầm nói:

- Lạ thật. Diệp tiên sinh sao bỗng dưng lại hỏi chuyện này chứ, ưm, nếu như để ta tìm ra tên khốn nạn đó, ta nhất định sẽ cho tên khốn nạn đó thành tàn phế luôn!

Từ Thế Vĩ cúi đầu xuống, căn bản không dám nhìn vào Tôn Hồng. Tôn Hồng lúc này mới nhớ ra còn một tên tiểu tử đang ở trước mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy đã gặp tên tiểu này trước đó ở đâu rồi, có vẻ như ban đầu là người dưới trướng của hắn, song hắn lại không ấn tượng lắm. Phủ Đầu Bang bây giờ đã giải tán cả, mấy anh em còn lại đều đi theo Tôn Hồng.

Tôn Hồng đưa tay vỗ vỗ lên vai Từ Thế Vĩ, cái vỗ này, khiến Từ Thế Vĩ cả người sợ tới mức run lên cầm cập, suýt chút nữa thì ngã vật ra đất. Tôn Hồng giật mình, mở miệng nói:

- Sao thế, không khỏe sao?

- Tôn đường chủ, không... không phải... không phải thế!

Từ Thế Vĩ sắc mặt trắng bạch, run run rẩy rẩy nói.

- Sau này đừng gọi ta là Tôn đường chủ nữa, bang hội sớm đã giải tán rồi. Bây giờ, ta chỉ là một người làm ăn chính đáng thôi!

Tôn Hồng nói.

- Thôi, quay về ngồi ăn với mấy người bạn của cậu đi!

- Dạ vâng, vâng!

Từ Thế Vĩ gật đầu lia lịa.

Tôn Hồng cũng không để ý tới Từ Thế Vĩ nữa, cất bước lên lầu. Từ Thế Vĩ vừa quay lại chỗ ngồi, liền như thoát được nạn vậy, ngồi thẳng mông xuống ghế. Những người tới tham gia buối tụ họp hôm nay đều đã nghe được những lời ban này Từ Thế Vĩ nói chuyện với Tôn Hồng, nhất là những người sống ở thành phố Vọng Hải này, họ cũng hiểu được chuyện năm đó bang hội xã hội đen ở thành phố Vọng Hải này.

Hứa Đình không rõ, đợi lúc Từ Thế Vĩ ngồi xuống xong. Hứa Đình mới bĩu môi, lạnh hắng giọng nói:

- Người đó là ai, ngang ngược tới mức đó cơ à!

Từ Thế Vĩ nghe xong, sợ đến thất sắc, miệng liên mồm nói:

- Cậu đừng có nói linh tinh, người đó không dây vào được đâu, trước đây ở thành phố Vọng Hải có một bang hội lớn gọi là Phủ Đầu Bang, người đó là đường chủ, nói thế nào đây, ban nãy tôi nói có chút khoa trương rồi, nhưng. Phủ Đầu Bang năm đó ở thành phố Vọng Hải là có thể nói là hô mưa gọi gió đó. Ai da, tôi nghĩ ra người đó là ai rồi!

Từ Thế Vĩ bỗng chốc nhớ ra thân phận của Diệp Lăng Phi, lúc này. Từ Thế Vĩ lại càng cảm thấy sợ hãi lên.

Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc rời khỏi Phú Quý Viên, ba người vốn cũng không ăn gì nhiều. Diệp Lăng Phi lái xe, chở hai người tới quán muốn ăn ngay cạnh bến tàu.

Biểu hiện ăn cơm của Trương Lộ Tuyết ở đây với bộ dạng cau có mặt mày lúc nãy khi ăn ở Phú Quý Viên hoàn toàn tuyệt diệt, một trời một vực, khuôn mặt nở nụ cười, ngồi ngay bên cạnh Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:

- Khả Nhạc, lần này thì phiền phức rồi đây, tiểu tử đó chắc chấn sẽ bám lấy em. Ban nãy chỉ nhìn thấy rất rõ, tiểu tử đó nhìn em mê đắm thế nào!

- Chị Lộ Tuyết, chị đừng có nói nữa, giờ em vẫn đang hối hận chết được!

Trịnh Khả Nhạc có chút khoa trương nói:

- Em cho anh ta số điện thoại của em, nhỡ hắn lại tới làm phiền em thì em biết làm thế nào đây?

- Đó là chuyện của riêng em mà!

Trương Lộ Tuyết cười nói.

- Khả Nhạc, em tự nghĩ cách giải quyết đi, nếu không chi bằng em đổi số điện thoại đi!

- Chuyện này... em thật sự cần phải nghĩ một lát!

Trịnh Khả Nhạc nói, lúc này Trịnh Khả Nhạc quả thật thấy rất lo lắng.

- Diệp Lăng Phi, chúng ta ăn cơm xong thì làm gì tiếp đây?

Trương Lộ Tuyết hỏi.

- Ăn cơm xong đưa hai người về nhà thôi, còn làm gì được nữa!

Diệp Lăng Phi nhìn ra phía ngoài, ngoài trời đã đen cả rồi, trong lòng Diệp Lăng Phi đang thầm tính toán cũng nên tới trở về nhà rồi.

- Không phải chứ, như thế này đã phải về nhà rồi sao!

Trương Lộ Tuyết nghe xong, môi liền cong cong lên, hiển nhiên có chút không tình nguyện cho lắm, cô đưa tay vươn tới bên đùi của Diệp Lăng Phi, vuốt ve đùi của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không biết Trương Lộ Tuyết muốn làm gì, mở miệng nói:

- Lộ Tuyết, em làm gì thế!

- Làm gì, đương nhiên là lấy điện thoại của anh rồi, em cần phải gọi điện cho Bạch Tình Đình!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Em gọi Bạch Tình Đình qua đây!

- Đừng gây chuyện nữa!

Diệp Lăng Phi đẩy Trương Lộ Tuyết ra, nói:

- Ngày mai anh và Tình Đình còn phải đi chụp ảnh cưới nữa, tối nay cần phải về sớm nghỉ ngơi. Lộ Tuyết, anh đồng ý với em, lần sau sẽ dẫn em đi chơi!

Trương Lộ Tuyết nghe xong câu này, ở ngay trước mặt Trịnh Khả Nhạc thơm lấy Diệp Lăng Phi một cái, mở miệng nói:

- Quyết định như thế nhé, đừng quên chuyện anh đã đồng ý với em đó!

Diệp Lăng Phi lau lau chỗ bị Trương Lộ Tuyết thơm lên, cúi đầu xuống, chỉ để ý tới ăn cơm.

Nhà của Trương Lộ Tuyết gần ngay bên cạnh bến tàu. Diệp Lăng Phi lái xe đưa Trương Lộ Tuyết về trước, sau đó lại đưa Trịnh Khả Nhạc quay về tiểu khu phố chỗ Trịnh Khả Nhạc thuê phòng. Diệp Lăng Phi không hề tắt xe. Trịnh Khả Nhạc cũng không muốn cứ như thế xuống xe, mở miệng nói:

- Diệp đại ca, anh không lên đó ngồi chút sao?

- Hôm nay muộn rồi, đợi hôm khác đi!

Diệp Lăng Phi đưa tay sờ sờ lên khuôn mặt nõn nà của Trịnh Khả Nhạc, mở miệng nói:

- Ngày mai anh còn có chuyện, đợi thời gian này anh bận xong rồi nói tiếp, à, em lúc nào đổi phòng thế?

- Trước tết thôi!

Trịnh Khả Nhạc nói.

- Dịp tết em về nhà, trước khi về em tìm chỗ trọ chuyển luôn!

- Ừm, thế là tốt nhất!

Diệp Lăng Phi nói.

- Có chuyện gì thì gọi cho anh nhé!

- Diệp đại ca, em có chuyện muốn hỏi anh!

Trịnh Khả Nhạc nhìn Diệp Lăng Phi, ngập ngừng ngập ngừng. Diệp Lăng Phi giục:

- Khả Nhạc, có chuyện gì thì em cứ nói đi!

- Chuyện về... chuyện về... tiền lì xì cuối năm em được bao nhiêu?

Diệp Lăng Phi nghe xong, bật cười, nói:

- Tiểu nha đầu, chỉ nghĩ về tiền lì xì thôi đúng không, chuyện này anh đã giao cho Lộ Tuyết làm rồi, anh thấy lì xì cuối năm nay của em không ít đâu, mười nghìn đủ không?

- Diệp đại ca, thật sao, anh không lừa em đó chứ?

Trịnh Khả Nhạc có chút không tin nói:

- Có phải là tiền thưởng cuối năm của em không tính, thêm vào đó còn cho em mười nghìn nữa?

Diệp Lăng Phi gật gật đầu, cười nói:

- Anh việc gì phải lừa em chứ?

- Diệp đại ca, cảm ơn anh, tốt quá rồi!

Trịnh Khả Nhạc nở nụ cười sảng khoái, cô ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, thơm mạnh lên má Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vào mông của Trịnh Khả Nhạc, nói:

- Tiểu nha đầu, thôi nào, đừng có vui mừng như thế chứ, mau về nhà đi nào!

- Diệp đại ca, em biết rồi!

Trịnh Khả Nhạc trước khi xuống xe, lại thơm lên trên má của Diệp Lăng Phi cái nữa mới chịu xuống hẳn, đưa mắt nhìn Trịnh Khả Nhạc lên trên lầu. Diệp Lăng Phi mới lái xe rời đi.

Đợi lúc Diệp Lăng Phi quay về tới biệt thự, phát hiện thấy ở trong biệt thự có phần náo nhiệt. Vu Tiêu Tiếu, Angel, Alice và cả hai nữ bảo vệ của Alice cũng đang có mặt trong biệt thự.

- Chuyện gì thế này, mở hội à?

Diệp Lăng Phi vừa bước vào xong, liền cởi chiếc áo khoác xuống, ném ngay lên chiếc ghế sofa, đặt mông ngồi xuống. Bạch Tình Đình hứng khởi ngồi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, em và mấy người bọn họ đang ngồi bàn bạc xem chúng ta chụp ảnh cưới như thế nào nè!

- Không phải chứ, sao mà chụp có ảnh cưới thôi cũng cần bọn em phải tốn công đến thế cơ à, nhiếp ảnh chụp ảnh cưới sẽ dạy cho em mà, bà xã, em tạm ngừng chút đi, ngủ sớm thôi, mai còn phải chụp ảnh cưới cho đẹp nữa chứ!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa mắt đảo về phía Angel và Alice, nói:

- Bọn em cũng về nghỉ sớm đi, ngày mai bọn em đừng có đi xem náo nhiệt nữa, anh cảm thấy khá loạn rồi đấy!

Angel nghe thấy vậy lập tức phản bác:

- Anh sao lại như thế chứ, chẳng lẽ không thể để em và Alice đi xem được sao, tóm lại, bọn em đều quyết định rồi, cho dù anh không cho bọn em đi xem đi nữa, bọn em cũng vẫn đi!

- Tùy bọn em đó, anh giờ rất mệt, sớm đi ngủ thôi!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đứng dậy, nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã yêu à, đừng quên sáng mai còn phải dậy sớm chút đó, em và mấy người bọn họ đừng có nói chuyện quá muộn đó!

- Vâng, em biết rồi.

Bạch Tình Đình đáp.

Diệp Lăng Phi quay người bước lên lầu, thấy Chu Hân Mính đang nằm trên giường, trong tay đang cầm một cuốn sách xem. Diệp Lăng Phi lên trên giường, đặt đầu vào chiếc bụng nhỏ đang nhô cao của Chu Hân Mính, miệng dịu dàng nói:

- Này, có nghe thấy bố đang nói không?

Chu Hân Mính đặt sách xuống, miệng cười nói:

- Đừng đùa nữa, mới mang bầu có bốn tháng, đứa bé sao có thể nghe thấy anh nói chuyện được chứ!

- Chuyện này không chắc, con của Diệp Lăng Phi anh nhất định sẽ là rồng trong nhân gian!

Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, thơm lên miệng Chu Hân Mính một cái, ngay sau đó liền bước xuống giường, nói:

- Anh đi tắm trước đã, đợi tắm xong đã rồi nói tiếp!

Bạch Tình Đình rất hưng phấn, tuy rằng chưa tổ chức lễ cưới, chỉ riêng mỗi chụp ảnh cưới thôi, cô đã vui mừng tới muốn chết. Vu Tiêu Tiếu bị Bạch Tình Đình gọi qua giúp. Vu Tiêu Tiếu vốn không thích ở trong kí túc xá, mấy bạn ở cùng phòng đều đi tự ôn cả. Vu Tiêu Tiếu một mình cuộn trên giường trong kí túc xá chơi trò chơi. Lúc cô nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình xong, hào hứng lao ngay qua.

Angel và Alice cũng bị Bạch Tình Đình gọi qua. Bạch Tình Đình không chỉ vì chuyện chụp ảnh cưới mà còn vì chuyện nên mặc áo cưới màu gì trong ngày cưới, cả đống vấn đề đều muốn cùng bàn bạc với mấy người Vu Tiêu Tiếu.

Còn về Laura và Ann, hai cô là bảo vệ của Alice, thế nên Alice đi đâu, hai cô cũng bám theo đó, nửa bước không rời. Mấy người ngồi nói chuyện, cứ thế nói mãi cho tới hơn mười giờ. Vu Tiêu Tiếu lúc này mới làm cái ngáp ngủ, cô có chút buồn ngủ rồi, dụi dụi mắt, mở miệng nói:

- Chị, em buồn ngủ rồi, em đi ngủ trước đây!

- Hơn mười giờ rồi!

Bạch Tình Đình nhìn đồng hồ, giật mình nói:

- Chết rồi, mai còn phải chụp ảnh nữa, nhất định phải ngủ sớm chút mới được, nếu không thì, ngày mai sẽ không còn đẹp nữa!

- Chị, đúng rồi đó, sớm đi ngủ thôi!

Vu Tiêu Tiếu lại ngáp cái nữa, nói:

- Chị, em đi rửa mặt chút đây, em ngủ phòng trước kia của chị Hân Mính nhé!

- Ừ, đúng rồi, em ngủ ở phòng của Hân Mính đi!

Bạch Tình Đình nói.

- Em tự mình lên đi nhé!

Vu Tiêu Tiếu vừa ngáp, vừa dụi mắt bước lên trên lầu. Phòng của Chu Hân Mính cái gì cũng có. Chu Hân Mính chỉ là chuyển qua ngủ ở căn phòng ngủ của cả ba người mà thôi, còn những thứ khác không hề động gì cả. Vu Tiêu Tiếu cởi quần áo ra, thay bằng quần áo ngủ của Chu Hân Mính. Quần áo ngủ của Chu Hân Mính có chút rộng. Vu Tiêu Tiếu mặc lên trên người. áo ngủ kéo tận tới đất, chiếc áo ngủ màu trắng này mặc trên người Vu Tiêu Tiếu sống hệt như một chiếc áo trong phòng thí nghiệm vậy. Vu Tiêu Tiếu thắt chặt chiếc đai giữa chiếc áo ngủ, rồi mới bước ra khỏi phòng ngủ đi đánh răng.

Lúc cô bước ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng ngủ vẫn còn chưa đóng. Vu Tiêu Tiếu liền nghe thấy tiếng điện thoại vang lên. Cô quay trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại lên, nhìn là số điện thoại nhà.

Vu Tiêu Tiếu chần chừ nhấc máy, điện thoại đầu bên kia vọng lại tiếng của mẹ cô.

- Tiêu Tiếu, con ngủ chưa thế?

Vu Tiêu Tiếu ngồi xuốngbên giường, mở miệng nói:

- Chưa ạ!

- Tiêu Tiếu, mẹ... mẹ có chuyện muốn nói với con!

Mẹ của Vu Tiêu Tiếu ngập ngừng nói. Vu Tiêu Tiếu cầm điện thoại, cắn chặt môi lại, nói:

- Mẹ, có phải mẹ định nói với con về chuyện của bố không, con biết rồi, chuyện này là do ông, bố và mẹ đều khó xử, nhưng, mẹ à, đây là chuyện lớn cả đời của con, chẳng lẽ mẹ nhẫn tâm nhìn con gả cho một người mà con không thích sao, à, mà còn là người con ghét nữa chứ!

- Tiêu Tiếu, mẹ biết!

Mẹ của Vu Tiêu Tiếu nói:

- Chỉ là chuyện lần này có chút nghiêm trọng rồi. Tiêu Tiếu, trong chuyện này cho dù mẹ có nói đi chăng nữa con cũng không hiểu, ý của ông con muốn con và Tưởng Nhạc Dương đính hôn...!

Mẹ của Vu Tiêu Tiếu còn chưa nói dứt lời. Vu Tiêu Tiếu đã lầm bầm chen vào:

- Mẹ, con không đính hôn với Tưởng Nhạc Dương đâu, con nói qua với mẹ rồi, con có người đàn ông con thích rồi, hơn nữa, con còn mang thai đứa con của anh ta nữa, tóm lại, con sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Tưởng Nhạc Dương cả!

Vu Tiêu Tiếu nói xong, liền cúp ngay điện thoại vào, gục thẳng xuống giường, bật khóc, điện thoại lại vang lên lần nữa. Vu Tiêu Tiếu rõ ràng nghe thấy, song không hề có ý nhận điện thoại nữa, mãi cho tới lúc điện thoại reo tới lần thứ ba. Vu Tiêu Tiếu mới ngồi dậy, tay trái gạt đi nước mắt, tay phải nhấc điện thoại nghe.

- Tiêu Tiếu, con đừng khóc nữa, mẹ biết con chưa bao giờ phải chịu ấm ức cả!

Mẹ của Vu Tiêu Tiếu cũng rơi lệ, bà vừa khóc vừa nói:

- Tiêu Tiếu, mẹ không hề ép con, con là con gái của mẹ, mẹ đương nhiên hy vọng con có thể sống hạnh phúc. Lần này, trên tỉnh xảy ra chuyện, tuy rằng không có liên quan gì tới bố con, nhưng lại liên lụy tới ông của con, mấy chuyện này mẹ cũng không thể nói rõ với con được, mẹ chỉ có thể nói cho con biết. Tiêu Tiếu, đồng ý với mẹ, phải sống hạnh phúc nhé!

- Mẹ, có phải bố xảy ra chuyện rồi không?

Vu Tiêu Tiếu lau lau nước mắt, vội vàng hỏi.

- Tiêu Tiếu, thật ra, bố con sớm muộn cũng xảy ra chuyện thôi, đây chính là kiểu thay đổi thế lực, ông con về hưu rồi, còn Vu gia lại không có nhân vật nào có thế có quyền, chỉ có thể trống mắt nhìn người khác bắt nạt. Thật ra, Tiêu Tiếu, mẹ nói riêng với con nhé, cho dù con có đính hôn với Tưởng Nhạc Dương, cũng không giúp gì được cho bố của con cả, mẹ đã từng nói với bố con. Tưởng gia sẽ không giúp Vu gia đâu, cho dù cả hai nhà có liên hôn đi chăng nữa, cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì cả, ngược lại, còn trở thành bàn đạp để Tưởng gia leo lên, chuyện này đã chứng minh rõ điều đó, bí thư Tưởng Khải Lâm không hề có ý muốn giúp bố con, hoàn toàn chỉ khoanh tay đứng nhìn....!

Vu Tiêu Tiếu không hoàn toàn hiểu hết được toàn bộ dụng ý của mẹ cô ở trong đó, cô chỉ âm thầm cảm thấy có chút phức tạp, liên quan tới cả hai gia tộc. Mấy chuyện này không phải chuyện gì Vu Tiêu Tiếu cũng có thể hiểu được, cô cũng không muốn trở thành vật hy sinh của gia tộc.

- Mẹ, con không muốn con...!

Lời của Vu Tiêu Tiếu bị mẹ của cô chặn ngang lại, chỉ nghe thấy mẹ của cô nói:

- Tiêu Tiếu, mẹ hiểu ý của con, mẹ cũng không có ý muốn ép con làm gì, ban nãy mẹ đã nói rồi, cho dù Vu gia có liên hôn với Tưởng gia, không những không có được lợi gì, mà ngược lại còn trở thành bàn đạp cho Tưởng gia, những lời này, mẹ chỉ có thể nói với con mà thôi, bố con không nghe vào. Tiêu Tiếu, con đừng nghe lời của bố con, ông ấy cũng không có cách nào cả. À. Tiêu Tiếu, tết này con thật sự không về sao?

- Mẹ, con không muốn về, con muốn ở lại đây, lần trước con nói với mẹ rồi, con ở đây có quen một người chị, kỳ nghỉ con sẽ tới làm thêm ở tập đoàn của chị ấy, còn tết thì con cũng sẽ ở đây đón tết!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Con cảm thấy bố con rất giận, mẹ, giờ con thật sự không muốn về nhà!

- Tiêu Tiếu, mẹ không muốn ép con, à, tiền con còn đủ dùng không, mẹ gửi cho con ít tiền để con đón tết!

Mẹ của Vu Tiêu Tiếu nói.

- Con không có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ nhé, báo cho mẹ biết con bình an, đợi bố con hết giận xong, tới lúc đó rồi nói. Bố con giờ cũng rất buồn, ông ấy có thể sẽ bị điều ra khỏi tỉnh, theo tình hình hiện nay, tình hình của bố con hiện nay tốt lắm cũng chỉ là một thị trưởng ở một thành phố nghèo thôi...!

-o0o-

- Mẹ, con không thiếu tiền, trong tay con vẫn còn tiền!

Vu Tiêu Tiếu nói.

- Con chỉ là muốn tìm công việc để làm nhân lúc nghỉ thôi, con muốn làm thêm chút, con không muốn cứ mãi dựa vào gia đình, con muốn tự kiếm tiền nuôi sống bản thân!

- Ừ, con làm thế là tốt!

Mẹ của Vu Tiêu Tiếu nói.

- Có chuyện gì hoặc lúc nào rảnh con cứ gọi điện cho mẹ, đừng quên đó nhé!

- Con biết rồi!

Vu Tiêu Tiếu gác điện thoại, buồn bã hồi lâu, cố gắng bĩnh tĩnh lại tâm trạng của mình, một lúc sau cô mới lững thững mới ra khỏi phòng ngủ. Sau khi đánh răng xong. Vu Tiêu Tiếu lại quay về phòng ngủ, ngồi trước bàn trang điêm. Vu Tiêu Tiếu thoa lên mặt chút sữa dường da, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì điện thoại lại kêu lên. Vu Tiêu Tiếu nghĩ vẫn là mẹ cô gọi điện tới, vội vàng cầm lấy điện thoại, nhìn cũng không nhìn số gọi tới đã nhấn luôn nút nghe điện.

Nằm ngoài dự tính của Vu Tiêu Tiếu, đầu điện thoại bên kia vọng lại tiếng cười dâm đãng của Tưởng Nhạc Dương, tiếng cười đó vọng lại bên tai của Vu Tiêu Tiếu xong, cô chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn. Cô tức giận nói:

- Tưởng Nhạc Dương, anh làm cái gì thế hả?

- Tiêu Tiếu, anh nhớ em rồi!

Tiếng của Tưởng Nhạc Dương có chút dung tục, điện thoại vọng lại những tiếng ồn ào, có vẻ như Tưởng Nhạc Dương đang ở một nơi nào đó rất náo nhiệt.

- Anh nhớ tôi làm gì chứ, sao tôi thấy cả người mình đều nổi da gà lên thế nhỉ!

Vu Tiêu Tiếu chẳng vui vẻ gì nói.

- Nghe này Tưởng đại công tử, cả ngày từ sáng tới tối anh chẳng phải rất bận sao, sao lại rảnh gọi điện cho tôi thế này, tôi nghe thấy giọng của anh chỉ cảm thấy buồn nôn thôi à!

- Tiêu Tiếu, xem em nói gì kìa, chúng ta là quan hệ gì chứ, em nói chuyện với anh thế này chẳng phải sẽ làm tổn thương anh sao!

Tưởng Nhạc Dương hiền nhiên có chút đắc ý, tiếng của hắn toát ra vẻ ha hê, cười trên nỗi đau của người khác, dùng giọng điệu mà Vu Tiêu Tiếu cảm thấy buồn nôn đó nói:

- Tiêu Tiếu, anh cảm thấy mấy đứa con gái bên cạnh anh sao chẳng ai tốt hơn em thế chứ, bọn họ mông chẳng có mông, ngực chẳng có ngực, ngay cả cảm giác ở trên giường cũng chẳng thấy sung sướng chút nào, chỉ biết loạn kêu kêu ở trên giường thôi, đúng là ồn chết được, giờ anh đặc biệt nhớ em, nhớ tới muốn chết luôn vậy, cứ nghĩ tới cái mông tròn đẫy đà của em, bộ ngực mềm mại cao cao của em, anh đã cảm thấy thẳng nhỏ của anh ướt luôn rồi....!

- Tưởng Nhạc Dương, anh có phải nhàn rỗi quá không, muốn bị người ta cưỡng hiếp lắm phải không, tên khốn nạn, anh đừng để tôi nhìn thấy mặt anh, bằng không tôi sẽ kẹp cho anh chết thì thôi!

Vu Tiêu Tiếu nghe xong những lời mà Tưởng Nhạc Dương xỉ nhục cô, lập tức nổi giận lôi đình, mở miệng mắng xối xả.

Tuởng Nhạc Dương nghe xong những lời Vu Tiêu Tiếu mắng hắn, không những không tức giận, ngược lại còn bật cười lên.

- Tiêu Tiếu, cô bớt sức lực nghỉ ngơi đi, chẳng lẽ cô không biết chuyện của bố cô sao, anh nói cho cô biết, lần này bố cô chết chắc rồi. Vu gia nhà cô không còn như trước nữa, ông cô đã về hưu rồi, còn mấy ông chú của cô thì e rằng cững không có ai ra hồn cho lắm. Tưởng gia nhà anh lại hoàn toàn khác. Lúc này Vu gia nhà cô chỉ có thế nghĩ cách làm thế nào để ôm lấy gót chân Tưởng gia nhà anh thôi, hừm, đừng nghĩ rằng cô tốt đẹp lắm, nói cho cô biết, phụ nữ tôi chơi cũng nhiều rồi, tôi thèm để ý gì tới cô chứ. Nhưng tôi không có cách nào cả, ai bảo ông cô lại cứ bám mãi lấy mấy chuyện cũ, cứ đòi mãi người kế thừa Tưởng lai của Tưởng gia phải lấy cô về, có điều, không sao cả, lấy cô rồi, tôi có thể ném cô vào trong nhà coi như vật trang trí cũng không thành vấn đề gì cả....

- Tưởng Nhạc Dương, anh là tên khốn nạn, anh là tên đê tiện, muốn lấy tôi sao, đi mà nằm mơ đi nhé, tôi tuyệt đối không bao giờ lấy anh đâu!

Vu Tiêu Tiếu quát lớn vào trong điện thoại.

Tưởng Nhạc Dương cười lạnh lùng nói:

- Chúng ta cứ đợi đó rồi xem, rất nhanh bố cô sẽ nhìn thấy kết cục thôi, không biết cái chức tỉnh trưởng ở tỉnh này của bố cô sẽ thế nào đây, tới lúc đó, cô sẽ phải chạy tới quỳ dưới chân tôi mà cầu xin tôi lấy cô, nếu không, bố cô nói không chừng sẽ có một kết cục thảm bại không tưởng đó, ha ha!

- Tưởng Nhạc Dương, anh là tên đê tiện, tôi nguyền rủa anh chết không toàn thây!

Vu Tiêu Tiếu nói xong, pụp một tiếng gác luôn điện thoại, cô gục ngay xuống giường khóc lớn tiếng. Cô lớn thế này rồi, chưa bao giờ bị người khác xỉ nhục như vậy, lần này bị Tưởng Nhạc Dương xỉ nhục thế này. Vu Tiêu Tiểu cảm thấy ấm ức tới mức không biết nên xả giận vào đâu được.

Cô nằm trên giường khóc lớn một hồi xong, giọng cũng bị khàn cả đi. Cô từ trên giường bước xuống, lau lau nước mắt, bước ra khỏi phòng ngủ. Vu Tiêu Tiếu dẫu sao cũng là một cô gái được cưng chiều từ bé, gặp phải chuyện như thế này, cô muốn tìm người an ủi cô. Ở đây chỉ có Bạch Tình Đình. Vu Tiêu Tiếu tới trước phòng ngủ của Bạch Tình Đình, do dự gõ gõ cửa phòng.

- Ai?

Ở trong phòng vọng lại tiếng của Bạch Tình Đình.

- Chị, là em!

Vu Tiêu Tiếu giọng nói khàn khàn, nói được có một câu.

- Tiêu Tiếu!

Bạch Tình Đình chưa hề ngủ, lúc cô quay về phòng, Diệp Lăng Phi đã ngủ rồi. Chu Hân Mính tuy đã nằm xuống, song đợi lúc Bạch Tình Đình quay lại, Chu Hân Mính vẫn ngồi dậy, Diệp Lăng Phi ngủ như chết rồi. Bạch Tình Đình lên giường xong, Diệp Lăng Phi liền đặt tay lên trên đùi của Bạch Tình Đình, có vẽ như thói quen lấy tay vuốt ve hạ thân nơi có chút sợi cỏ mọc đó của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình rút tay Diệp Lăng Phi từ giữa đùi củạ mình ra, lo Diệp Lăng Phi sẽ cuốn lấy mình, cô liền đẩy Diệp Lăng Phi sang bên giường, để Chu Hân Mính nằm vào giữa.

Hai người Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nữa ngồi trên giường, trên người đắp chiếc chăn. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngồi nói chuyện về chuyện ngày mai chụp ảnh cưới. Vừa nghĩ tới chuyện ngày mai được mặc áo cưới, Bạch Tình Đình có chút không sao ngủ được.

Chu Hân Mính mang bầu, Diệp Lăng Phi không dám làm gì cả, lo bất cẩn sẽ làm tổn thương tới Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi nằm vào bên giường ngủ rồi.

Đúng lúc Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang nói chuyện về chuyện ngày mai mặc áo cưới, cửa phòng liền vọng lại tiếng gõ cửa. Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng của Vu Tiêu Tiếu xong, liền đi chân đất, mặc chiếc áo ngủ bước xuống giường, đi đôi dép tới bên cửa phòng mở cửa, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu cả mặt toàn nước mắt, đứng ngay trước cửa phòng.

- A. Tiêu Tiếu, em làm sao thế này?

Bạch Tình Đình nhìn bộ dạng của Vu Tiêu Tiếu, vội vàng kéo ngay Vu Tiêu Tiếu vào trong phòng.

- Chị!

Vu Tiêu Tiếu lao thẳng vào trong lòng của Bạch Tình Đình, lại bật khóc lên. Vu Tiêu Tiếu khóc như vậy song Diệp Lăng Phi cũng không hề có phản ứng gì, vẫn nằm trên giường khò khò ngủ. Bạch Tình Đình lo tiếng của Vu Tiêu Tiếu sẽ làm tỉnh Diệp Lăng Phi, vội vàng an ủi nói:

- Tiêu Tiếu, hay ra chúng ta ra ngoài từ từ nói chuyện đi?

- Vâng!

Vu Tiêu Tiếu đáp một tiếng, ngay chính lúc này, liền nghe thấy tiếng của Diệp Lăng Phi nằm trên giường nói:

- Nửa đêm nửa hôm thế này, ra ngoài làm gì chứ, không sợ gặp ma sao, ở đây nói chuyện được rồi, anh đã ngủ thật đâu mà!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa ngồi dậy, lật chăn lên, mở miệng nói:

- Anh đi vệ sinh lát!

Diệp Lăng Phi đã quen với việc cởi trần ngủ, dù sao Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cũng đều là vợ của hắn. Diệp Lăng Phi cũng chẳng lo gì tới việc trần truồng thân thể trước hai mỹ nữ này, tuy rằng Bạch Tình Đình thường xuyên phản đối Diệp Lăng Phi ngủ trần, nhưng Diệp Lăng Phi lại thích ngủ như vậy, còn thi thoảng nửa đêm nhân lúc Bạch Tình Đình ngủ say, cởi ngay đi quần áo ngủ của Bạch Tình Đình, lấy hạ thân ép chặt vào bộ phận giữa hai đùi **kia của Bạch Tình Đình. Tới sáng Bạch Tình Đình dậy phát hiện ra, Diệp Lăng Phi còn giả bộ vô can, oan ức, nói là Bạch Tình Đình nửa đêm quyến rũ hắn. Bạch Tình Đình cũng chẳng còn cách nào với Diệp Lăng Phi cả, vốn tối ngủ mặc quần nhỏ, song đấu không lại được với Diệp Lăng Phi lúc sờ lúc mó, lúc nhéo lúc vuốt, chỉ đành để Diệp Lăng Phi thích làm gì thì làm.

Diệp Lăng Phi theo quán tính lật chăn ra, để trần truồng bước xuống giường, đợi lúc hắn nhảy xuống giường xong, mới để ý ra Vu Tiêu Tiếu vẫn còn đang ở trong phòng. Diệp Lăng Phi vội vàng cầm lấy chiếc quần đùi, nhanh chóng mặc ngay vào. Tuy Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu đã có những tiếp xúc thân mật qua, song ở trước mặt của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, vẫn còn có chút ái ngại. May mà trong phòng chỉ mờ có đèn ngủ. ánh điện không sáng lắm. Diệp Lăng Phi mặc xong chiếc quần đùi, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.

- Tên này!

Bạch Tình Đình lầm bầm một tiếng, cô ôm lấy Vu Tiêu Tiếu, nói:

- Tiêu Tiếu, lên giường nói chuyện!

Vu Tiêu Tiếu chần chừ nói:

- Chị...!

- Không sao, dù sao chiếc giường này cũng rộng, nằm bốn người cũng không vấn đề gì cả, nếu thật sự nằm không đủ, đạp anh ta xuống giường là xong, cho anh ta đi ngủ ở phòng khác!

Bạch Tình Đình vừa ôm Vu Tiêu Tiếu lên giường vừa nói.

- Tiêu Tiếu, rốt cục là có chuyện gì thế, nói chị nghe nào!

Bạch Tình Đình hỏi.

Vu Tiêu Tiếu khóc nức nở kể lại chuyện ban nãy cho mọi người nghe. Diệp Lăng Phi vừa từ trong phòng vệ sinh quay ra liền nghe thấy Bạch Tình Đình tức giận đùng đùng nói:

- Trên đời này sao còn có tên lưu manh, vô lại đến thế chứ, sao hả, nhà hắn có quyền là có thể khoa trương nhu vậy sao, loại người này có chết một trăm lần cũng đáng!

Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng của Bạch Tình Đình tức giận đùng đùng, vội vàng hỏi:

- Bà xã, có chuyện gì thế?

Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi quay lại, giống như đã nhìn thấy vị cứu tinh, giận đùng đùng kể lại những chuyện ban nãy Vu Tiêu Tiếu nói cho cô nghe đem kể lại cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không lên giường, chỉ mặc chiếc quần đùi ngồi lên trên ghế dựa vào bên cửa sổ, nghe xong mấy lời trần thuật của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cười nói:

- Bà xã, anh còn nghĩ là có chuyện gì cơ đấy!

- Ông xã, chuyện này còn nhỏ được sao, tên khốn nạn đó sao lại có thể hạ nhục Tiêu Tiếu thế chứ?

Bạch Tình Đình tức giận nói:

- Em chưa được gặp tên khốn nạn đó, nếu để em nhìn thấy tên khốn nạn đó, em... em...!

Bạch Tình Đình nói một hồi cũng không sao nói ra được lời nào, cô không biết mắng người, lại không biết nói những lời gì gì mà “giết chết tên khốn nạn đó”.

Diệp Lăng Phi tiếp luôn lời của Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, có phải em muốn cho tên đó thành tàn phế luôn không, nếu em thật sự nghĩ như vậy, đơn giản thôi, mai anh sẽ cho người cho tên đó đi luôn, bà xã, em nói đi, rốt cục em muốn xử thế nào, muốn tay hắn, chân hắn hay là muốn cho hắn không còn làm đàn ông được nữa, hay là trực tiếp lấy luôn mạng của hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui