Đô Thị Thiếu Soái

Vân Thủy Sơn Cư nằm ngay bên cạnh hồ. Sở Thiên cùng với Bát Gia lặng lẽ ngồi cho cá ăn. Nhìn đàn cá tranh nhau thức ăn, Sở Thiên bỗng cảm giác dường như có điểm gì đó giống với mình. Chúng vì sự sống, vì miếng ăn luôn cố gắng tranh giành được nhiều thức ăn nhất. Thời đại này, ai cũng phải cố gắng liều mạng vì miếng ăn, ngay cả giới hắc đạo cũng phải như vậy.
Bát Gia ném hết số thức ăn, rồi xoa xoa tay. Sau đó vừa đi vừa nói chuyện với Sở Thiên, lời nói có chút gì đó như khen ngợi:
- Sở Thiên! Cái kia của con có giá trị ba triệu. Người khác mất cả ba mươi triệu cũng không có được hiệu quả như vậy. Chỉ có con mới có thể làm được tốt như thế mà thôi.
Sở Thiên không nói gì. Khi tới đình, hắn kéo ghế cho Bát Gia ngồi rồi sau đó mới ngồi theo. Chú Trung nhanh chóng bưng lên một bình trà ngon châm cho Bát Gia và Sở Thiên. Sau đó, y cung kính đừng nhìn Bát Gia và Sở Thiên, một người từng là ông trùm của Thượng Hải và một người hiện tại là thiếu gia đang nổi của Thượng Hải.
Sở Thiên nhấp một ngụm trà, cảm giác miệng thơm mát liền buột miệng:
- Đúng là trà ngon.
Bát Gia mỉm cười cũng nhấp một ngụm trà rồi sau đó mới nói với Sở Thiên:
- Đối với tình hình hiện nay thì Soái Quân cũng khó có thể tiến thêm một bước. Tình hình hai bên tương đương nhau. Tương bang đông người, Soái Quân thì binh giỏi. Nếu như hai bên liều mạng tấn công nhau, quyết phân thắng bại thì bên nào cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Sở Thiên gật đầu. Bát Gia nói hết sức có lý. Thế nhưng hiện tại, Sở Thiên nghĩ phải tốc chiến tốc thắng, nếu kéo dài càng lâu thì càng khó ra tay với Tương bang. Hắn liền mở miệng nói:
- Cha nuôi nói đúng. Hai bên mà liều mạng thì chắc chắn là tổn thất nặng. Thế nhưng nếu để lâu thì sẽ càng có nhiều các bang phái nhỏ sáp nhập vào Trường Tôn Cẩn Thành, khiến cho thế lực của Trường Tôn Cẩn Thành càng lúc càng mạnh. Tới lúc đó thật sự khó mà nhổ được chúng đi.
Bát Gia khẽ gật đầu. Lão cũng đã được kiểm chứng điểm này. Từ lâu, những bang phái lớn ở Thượng Hải rất dễ dàng tiêu hóa những cái bang phái nhỏ quy thuận kia thành thế lực của mình. Nhìn thấy Sở Thiên như đã tính trước, lão hiếu kỳ hỏi:
- Vậy con định làm gì bây giờ?
Sở Thiên nâng ly trà lên vừa ngắm mấy con cá bơi lội vừa cười nhạt:
- Vừa rồi khi cha nuôi cho cá ăn chẳng phải đã nói cho Sở Thiên rồi hay sao?
Bát Gia hơi sững sờ rồi lập tức cười ha hả, nói:
- Đúng là Thiếu soái. Vừa nói chuyện vừa nghĩ đối sách trong lòng. Xem ra Bát Gia nhận con làm con nuôi đúng là một việc tốt nhất trong đời.
Chú Trung đứng bên cạnh thở dài. Bát Gia nói chuyện với Thiếu gia, y nghe hoàn toàn không hiểu. Có lẽ bọn họ nói chuyện quá mức thâm sâu, còn mình đã già rồi.
Sở Thiên lại nâng ly trà lên, nhưng chưa kịp đưa lên miệng thì đột nhiên thấy trong nước trà phản chiếu lại một điểm sáng lập lòe. Hắn chưa kịp lên tiếng thì một viên đạn đã được bắn ra. Sở Thiên vội vàng vung Minh Hồng đao, chắn sau đầu mình. "Choang!" Viên đạn rơi xuống đất. Chú Trung nhìn thấy thì giật mình vội vàng nhào lên người Bát Gia, đồng thời hét to:
- Tay súng bắn tỉa.
Đám đệ tử Thanh bang ở Vân Thủy Sơn Cư nghe thấy tiếng kêu liền vội vàng cầm vũ khí, tỏa ra xung quanh xem xét. Cô Kiếm đang nằm phơi nắng và Thiên Dưỡng Sinh liền vùng dậy, nhìn xung quanh.
"Chíu!" lại một viên đạn nữa được bắn về phía Sở Thiên. Sở Thiên thả lỏng toàn thân, nhắm mắt lại, sử dụng toàn lực. Minh Hồng đao trong tay hắn vẽ lên một dải ánh sáng màu vàng. Viên đạn nhanh chóng bay tới mặt Sở Thiên. Hắn cũng không dùng Minh Hồng đao để đỡ lấy viên đạn, mà đột nhiên xoay tay, mượn lực nhanh chóng hất viên đạn quay ngược trở về. Tay súng bắn tỉa sững sờ, không thể ngờ được Sở Thiên không chỉ đỡ được đạn mà còn làm cho nó thay đổi được phương hướng. Tới lúc có phản xạ, viên đạn đã bắn thủng vai khiến cho người đó kêu lên một tiếng. Tay súng bắn tỉa biết rõ hôm nay không giết được Sở Thiên, thậm chí mình có khi còn phải dể mạng lại, liền vội vàng cầm súng lui lại, định bỏ đi. Thế nhưng vừa mới chạy được mấy bước thì phát hiện ra trước mắt có hai người đầy sát khí đang đứng chặn đường.
Cả ba người lập tức đứng yên. Tên bắn tỉa cảm nhận được từ người họ tản ra sát khí rất mạnh khiến cho tay súng bắn tỉa cảm thấy bản thân cũng hơi run.
Tay súng bắn tỉa định giơ súng lên nhưng bả vai trái bị thương đã không còn sức. hơn nữa, chỉ cần y hơi cử động thì có thể bị hai người trước mặt chém chết. Trong lúc đó, đột nhiên có một âm thanh vọng tới:
- Hai người các ngươi không được cử động, nếu không tôi sẽ nổ súng.
Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm lạnh lùng nhìn thấy từ bên cạnh mình bước ra một thiếu nữ, trong tay cầm lăm lăm một cây súng, bước tới bên cạnh tên bắn tỉa kia. Co ta không hỏi thương thế y như thế nào mà hỏi:
- Ưu Mỹ Tử! Cô có giết được mục tiêu hay không?
Ưu Mỹ Tử lắc đầu. Cái mục tiêu kia thực sự không phải là người mà là thần. Hắn không chỉ có thể đỡ đạn mà còn dùng dao để thay đổi quỹ tích của viên đạn. Trên thế gian này có lẽ không tìm đâu ra người thứ hai nữa. Tới bây giờ, cô mới hiểu được tại sao lần trước thiếu nữ xinh đẹp kia lại thất bại.
Cô gái xinh xắn nhìn thấy Ưu Mỹ Tử lắc đầu thì khẽ thở dài trong lòng nhưng nét mặt thì vẫn thản nhiên, mở miệng nói:
- Ưu Mỹ Tử! Chúng ta đi.
- Tôi đã nói rồi, một cô gái xinh xắn như vậy, không nên cầm đao giết người.
Chẳng biết Sở Thiên xuất hiện từ lúc nào, cất tiếng thở dài và lên tiếng:
- Súng chưa chắc đã giết được người. Quan trọng hơn, súng không chỉ không giết được tôi mà cũng không giết được hai người bọn họ. Có khi nó càng làm cho họ nổi giận hơn.
Cô gái xinh xắn thấy Sở Thiên xuất hiện bình an thì trong lòng có chút vui vẻ nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng, mở miệng nói:
- Cho dù như thế nào thì tôi cũng phải đưa Ưu Mỹ Tử đi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Thiên Dương Sinh vung đao trong tay thành một vòng tròn bảo vệ lấy người, đồng thời lao tới phía hai cô gái. Ưu Mỹ Tử vội vàng hô to:
- Khả Nhi nổ súng.
Khả Nhi hơi do dự không bóp cò ngay thì lập tức tay cô đã bị cây đao đen nhánh đánh trúng. Ai cũng biết, chỉ cần Khả Nhi có chút gì khác lạ, Thiên Dưỡng Sinh sẽ lập tức cắt tay của cô. Cô Kiếm lạnh lùng bước tới, cầm lấy súng của Khả Nhi và Ưu Mỹ Tử. Gã hơi dùng sức một chút bóp méo thân súng rồi ném sang một bên.
Đúng lúc này, "chíu chíu" có năm viên đạn lao về phía năm người. Sở Thiên cầm Minh Hồng đao ngăn cản viên đạn bắn về phía mình. Thiên Dưỡng Sinh cũng vung đao đánh rớt một viên đạn. Cô Kiếm thì không chỉ tránh được mà còn kéo cả Khả Nhi lách được viên đạn bắn về phía cô. Chỉ có Ưu Mỹ Tử thì không ngờ lại có đạn bắn về phía mình. Do không đề phòng, bị viên đạn bắn trúng ngực. Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm sau khi tránh được đạn liền lao về hướng có súng nổ.
- Ưu Mỹ Tử! Ưu Mỹ Tử!
Nước mắt Khả Nhi chảy giàn dụa, ,nhìn Ưu Mỹ Tử đang hấp hối. Sở Thiên bước tới xem xét rồi lắc đầu. Viên đạn đã xuyên thủng trái tim, không còn cách nào cứu chữa.
Khả Nhi cũng là sát thủ, sau khi rơi lệ một chút thì kiên cường đứng dậy. Ánh mắt của cô tràn ngập ý chí báo thù. Nhìn thấy Sở Thiên đứng bên cạnh, cô chợt mở miệng nói:
- Sở quân! Anh có thể giúp tôi được không? Từ nhỏ tới giờ chỉ có chị ấy quan tâm chăm sóc cho tôi. Cho dù nhiệm vụ có nguy hiểm tới mức nào thì chị ấy cũng xông ra trước. Tôi muốn báo thù cho Ưu Mỹ Tử. Chỉ cần anh giúp đỡ tìm ra người giết Ưu Mỹ Tử thì tôi sẽ làm theo anh hết.
Sở Thiên bước tới ôm lấy thân hình mềm mại Khả Nhi rồi nói:
- Kẻ địch của em cũng là kẻ địch của anh. Bọn chúng thấy các em không giết được anh cho nên mới định giết hai người để diệt khẩu.
Một lúc sau, Cô Kiếm và Thiên Dưỡng Sinh lôi một người đàn ông Đông Doanh về. Tay chân của người này đã bị Cô Kiếm bẻ gãy. Gã vất người đàn ông xuống trước mặt Sở Thiên. Người đàn ông đó cố gắng chịu đau, mà gào lên:
- Bát cách nha lỗ, bát cách nha lỗ (tiếng Nhựt, chẳng hiểu gì cả, hic)
Cô Kiếm lên tiếng:
- Chết hai người. Chạy thoát hai người. Bắt được tên ở lại cản đường.
Khả Nhi bước tới, đá văng người đàn ông Đông Doanh mà nói:
- Sơn Điền Hạnh Hùng! Không ngờ lại là anh Tại sao anh muốn giết tôi và Ưu Mỹ Tử?
Sơn Điền Hạnh Hùng chịu đau, gân cổ lên quát:
- Các người thất bại thì phải chết. Đây là nguyên tắc.
Khả Nhi cố gắng cầm nước mắt. Tất nhiên cô biết rõ đây là nguyên tắc. Từ khi Sơn Khẩu Tổ thiết lập tổ sát thủ thì đã có cái nguyên tắc đó. Nhưng Khả Nhi không có cách nào chấp nhận được việc Ưu Mỹ Tử bị giết. Cô nói đầy oán hận:
- Ai muốn Ưu Mỹ Tử chết thì tôi cũng muốn hắn chết.
Sơn Điền Hạnh Hùng trợn mắt, rõ ràng là khinh thường câu nói của Khả Nhi. Ngay cả khi gã bị Cô Kiếm bẻ gãy tay chân vẫn chưa hề rên một tiếng.
Khả Nhi trợn đôi mắt đẹp, bàn tay trắng như ngọc hơi run run. Cô nhìn gã đầy lạnh lùng mà nói:
- Chết đi.
Sở Thiên hiểu ý liền vội giơ tay nắm lấy con đao mỏng của Khả Nhi, đồng thời lên tiếng:
- Tôi nói rồi. Tay đẹp như vậy, sau này không nên cầm đao, cầm súng giết người.
Khả Nhi thể hiện rõ bản tính của thiếu nữ Đông Doanh, rúc vào bên cạnh Sở Thiên. Nhìn nụ cười của hắn, ánh mắt cô từ từ trở nên hòa thuận, không còn có lấy một chút sát khí.
Sở Thiên bước tới bên cạnh Sơn Điền Hạnh Hùng rồi nói:
- Tao chỉ nói một lần. Nếu mày không trả lời thì chịu chết đi. –
Hắn lập tức trầm giọng:
- Chúng mày đang ở đâu? Chỗ đó có bao nhiêu người?
Sơn Điền Hạnh Hùng quay đầu đi, quyết tâm không trả lời câu hỏi của Sở Thiên.
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, ôm Khả Nhi từ từ đi xuống núi. Khi đi qua Thiên Dưỡng Sinh, hắn chợt nói:
- Chém.
Âm thanh của Sở Thiên cũng chẳng hề có sát khí, hoàn toàn bình tĩnh. Thế như khi chữ "chém" của hắn vừa mới vang lên, người đàn ông Đông Doanh liền giật mình, sắc mặt không giấu được sự sợ hãi. Vốn gã cho rằng mình còn có giá trị, Sở Thiên sẽ không giết mình. Chỉ cần chưa chết thì có thể chờ người tới cứu. Nhưng gã không ngờ được Sở Thiên không thèm hỏi mà định giết mình.
Sơn Điền Hạnh Hùng vội vàng hét lên:
- Phòng 808, khách sạn Đế Vương. Chúng ta có mười lăm người.
Sau khi hét lên, gã hy vọng đối phương có thể tha cho cái mạng nhỏ của mình.
Thanh đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh hơi dừng lại một chút. Thế nhưng khi thấy Sở Thiên không hề quay đầu lại, cây đao trong tay anh ta lập tức tăng tốc, xẹt qua cổ của Sơn Điền Hạnh Hùng khiến cho máu văng khắp nơi.
Khả Nhi cảm thấy khó hiểu, thỏ thẻ:
- Sở quân không cần hỏi lại gã hay sao? Có lẽ có thể biết được một số tình huống có ích.
Sở Thiên lắc đầu, nở một nụ cười hết sức tự tin:
- Không cần! Những chuyện khác gã biết thì anh cũng biết. Bọn em là sát thủ của Sơn Khâu Tổ, được chị Lệ mời tới đây. Vốn bọn em định ra tay với Diệp Tam Tiếu nhưng sau khi Diệp Tam Tiếu chết, chị Lệ mới cho bọn em ra tay với anh.
Khả Nhi hơi giật mình nhìn Sở Thiên rồi nói:
- Làm thế nào mà Sở quân biết rõ được như vậy? Chẳng trách mà không ai giết được Sở quân.
Sở Thiên qua Khả Nhi hiểu được một chút tình huống của Sơn Khẩu Tổ. Trước mắt, Sơn Khẩu Tổ là một thế lực bạo lực có quy mô lớn nhất trong thế giới xã hội đen. Nó nắm số lượng những bang phái khắp toàn cầu cũng phải với một nhân số kinh người. Cơ cấu của nó theo hình Kim Tự Tháp, tương đương với bán hàng đa cấp. Sơn Khẩu Tổ chỉ là một cách gọi mà thôi. Phía dưới của nó chia ra làm Tổng chấp hành bộ, có chức vụ và phân công rõ ràng. Càng xuống dưới, các bộ phận lại càng thêm chặt chẽ. Chẳng hạn như có tổ Tùng Cương, tổ Ngọc Địa, tổ Xuyên Hợp, tổ Đại Bình… Tất cả được phân chia dựa theo thế lực và thực lực. Dưới nhưng tiểu tổ đó còn chia ra những tiểu tổ nhỏ hơn.
Mấy năm trước, Sơn Khẩu Tổ thiếp lập một tổ chức sát thủ lấy một cái tên hết sức nhẹ nhàng là Anh Hoa Mạn Thiên. Thành viên trong tiểu tổ được tuyển chọn kỹ lưỡng có thân thủ hơn người. Số lượng người vào thời kỳ cao nhất của nó đạt tới hơn năm trăm người. Ngoại trừ việc thay Sơn Khẩu Tổ loại trừ đối thủ ra thì Anh Hoa Mạn Thiên còn làm thuê cho người khác, tiến hành các hoạt động sám sát. Hàng năm, nó kiếm cho Sơn Khẩu Tổ tới mấy tỷ. Đây là một tiểu tổ hết sức quan trọng của Sơn Khẩu Tổ.
Khả Nhi và Ưu Mỹ Tử được tổ chức phái tới Thiên triều làm nhiệm vụ ám sát. Thế nhưng vừa tới Thiên triều một ngày, liền nhận được mục tiêu thay đổi. Vì vậy mới có chuyện Khả Nhi ám sát Sở Thiên tại phòng mát xa. Sau khi thất bại, Khả Nhi có nói với Ưu Mỹ Tử rằng không thể nào ám sát Sở Thiên được, yêu cầu Ưu Mỹ Tử bỏ phương án B. Không ngờ, Ưu Mỹ Tử nhân lúc Khả Nhi không chú ý, mạo hiểm tới đây một mình. Khả Nhi thật sự không ngờ rằng đám người Sơn Điền Hạnh Hùng cũng đi theo Ưu Mỹ Tử và giết chết cô ấy.
Sở Thiên chợt nhớ tới một chuyện liền hỏi:
- Khả Nhi! Em vì Ưu Mỹ Tử mà phản bội lại tổ chức của mình thì có đáng không?
Khả Nhi như nhớ tới Ưu Mỹ Tử, lời nói có chút thương tâm, thở dài:
- Em và Ưu Mỹ Tử đều là cô nhi, lớn lên từ Cô nhi viện. Từ trước tới nay, tất cả mọi thứ đều do Ưu Mỹ Tử quan tâm, đối xử với em như em gái. Em gia nhập vào Sơn Khẩu Tổ hoàn toàn là vì Ưu Mỹ Tử. Chị ấy đi đâu là em đi đó. Chị ấy thành lập tổ sát thủ, em cũng đi theo. Em chẳng có tình cảm gì với Sơn Khẩu Tổ, chỉ vì Ưu Mỹ Tử mà thôi.
Ánh mắt của cô trở nên sắc như dao:
- Ai muốn Ưu Mỹ Tử chết thì em muốn kẻ đó chết.
Sở Thiên có thể hiểu được sự thân thiết giữa Khả Nhi và Ưu Mỹ Tử vốn nương tựa vào nhau từ bé, chia sẻ sự sống và cái chết. Chưa nói tới nhiệm vụ của Khả Nhi thất bại, cũng không thể trở về được.
Sở Thiên xoa xoa mũi, mỉm cười, nói:
- Khả Nhi! Hôm nay sẽ là ngày em báo thù cho Ưu Mỹ Tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui