Đô Thị Thiếu Soái

Đối mặt với khu giải trí Ma Quỷ và Thiên Sứ, là một tòa sắp nhà bị phá bỏ. Bề mặt bên ngoài đen sì, cùng sự trống rỗng im lắng bên trong tăng thêm vài phần quỷ dị. Hai bóng đen giống như quỷ hồn nhanh đi vào, không một người phát hiện, có lẽ chỉ khi đứng gần mới có thể cảm thấy sự tồn tại của bọn họ. Toàn thân họ phát ra sát khí cùng hàn khí lạnh thấu xương.
Mai phục có tất cả tám xạ thủ bắn tỉa, bọn chúng chia nhau ẩn nấp ở các vị trí hẻo lãnh trên các tầng lầu. Ở đó rất yên tĩnh chỉ có tiếng thở hết sức nhẹ nhàng. Tất cả họ mặc đồ đen, họng súng giảm thanh ngắm thẳng vào cửa ra vào và con đường đi tới khu đô thị giải trí. Bọn họ đang chờ đợi người nào đó xuất hiện, cũng chờ đợi tín hiệu của ai đó. Bọn họ không quan tâm sẽ giết ai, có khó giết hay không, chỉ cần ai có đủ tiền có thể thuê bọn họ, khi ấy bọn họ sẽ sử dụng kỹ thuật bắn súng bách phát bách trúng hạ sát mục tiêu. Bởi vì bọn họ đều là các sát thủ chuyên nghiệp đảng cấp cao.
Lầu một, một con mắt sắc bén đang chăm chú quan sát cửa lớn khu giải trí "Ma quỷ và Thiên sứ". Hắn lần nữa sự dụng ống kính hồng ngoại để xác định chính xác mục tiêu. Một thanh niên anh tuấn, khóe miệng tràn ngập nụ cười thản nhiên. Tên sát thủ này miệng cười trào phúng, trong mắt hắn, tên kia chỉ là một xác chết, nhiều đối thủ khó nhằn hơn còn bị giết, huống chi tên tiểu tử lông chưa mọc hết này.
Ánh mắt chăm chú, quan sát kính ngắm, đọc các số liệu: "Tốc độ gió: 3m/s, nhiệt độ 21 độ, độ ẩm tương đối 30%. Sát thủ không thấy có động tĩnh gì, thả lỏng một chút, cọ cọ mắt, khi mở ra, nhìn thấy biểu tình người trẻ tuổi làm hắn không hiểu, trên người tản mát hàn khí thế làm hắn không thở nổi. Ngay lúc hắn uốn phản kháng lại, Cô Kiếm vẫn đứng sau lưng gã sát thủ dùng dao cắt đứt động mạch chủ nơi cổ hắn, gã sát thủ không tự chủ được mở miệng ra, Thiên Dưỡng Sinh cứng rắn nhét con dao đen nhánh vào họng hắn.
Thiên Dưỡng Sinh nhàn nhạt nói một câu:
- Kế tiếp đến lượt tôi.
Sau đó liền nhẹ nhàng đi trước, Cô Kiếm mỉm cười, lại ẩn mình vào trong bóng tối.
Lầu 7, hai tên sát thủ ẩn giấu vị trí có thể nhắm bắn có lợi nhất, nhìn như một xác chết không chút hơi thở. Góc chết trong mắt của bản thân được che chắn cực tốt, lại thêm bộ quần áo đen sì như màu của đêm đen yểm hộ, nếu còn có thể bị người phát hiện một cách đơn giản mà nói... ngoại trừ kẻ địch quá mạnh, tuyệt đối không phải do kỹ xảo ẩn nấp.Họ được nghe từ cố chủ thì kẻ bị giết lần này chỉ là một tên hắc đạo bình thường, ngoài gan dạ tỉnh táo và thân thủ tốt hơn một chút mà thôi, đối với những kẻ đánh lén bằng súng ngắm như họ sẽ không phòng bị, cho nên đối với nhiệm vụ ám sát mục tiêu lần này họ cảm thấy rất nhẹ nhõm. Nhưng thân là sát thủ cấp cao, bọn họ được học phải cẩn trọng trong mọi tình huống. Hiện tại ,tay chân giữ nguyên vị trí đã 30 phút rồi, ngón trỏ tay phải một mực đặt ở trong cò súng, tùy thời bắn. Trong tám sát thủ ở đây, bọn họ là ưu tú nhất; từ lúc nổ súng tới khi đến mục tiêu căn bản không dến một giây, dùng súng ngắn cũng có thể đạt thành tích trăm phát trăm trúng, mỗi phát đều vỡ đầu, nếu không bọn hắn không có khả năng tồn tại ở nơi hoàn cảnh thay đổi mỗi cái nháy mắt như trên chiến trường.
Đêm ngày càng tối, toàn bộ tầng bảy tựa như một mảnh hắc ám, căn bản giơ tay ra không thể nhìn thấy năm ngón.
Đột nhiên, dưới sàn lầu 7, hai tên xạ thủ tự nhiên cảm thấy lạnh như băng, lấy tay sờ soạng, đó là nước. Trong lòng rất nghi hoặc, cũng cảm giác cổ quái, tính cảnh giác của sát thủ khiến bọn hắn rút ra súng lục, dùng kính hồng ngoại nhìn bốn phía lại không thấy cái gì cả. Đột nhiên, cảm giác tê rần từ hai chân truyền tới, một dòng điện lan tỏa toàn thân, súng trong tay cũng không cầm được, không tự chủ được kêu lên:
– A.
Dòng điện đột nhiên biến mất, hai bóng đen như sói đói lao vào hai con cừu non đã không thể động đậy chờ bị làm thịt.
Lại nói tới trong khu đô thị giải trí Ma quỷ và Thiên Sứ, Sở Thiên nhìn càng gần năm cô gái xinh đẹp bức người này, không dám khinh thường. Sở Thiên luôn luôn hiểu rõ, trên cái thế giới này có vài loại người không thể trêu trọc, một là đàn bà ra ngoài lăn lộn; hai là hòa thượng hóa duyên không thành. Một loại đàn bà ra ngoài lăn lộn, không giết qua vài người sao dám cả gan cùng đàn ông tranh giành thiên hạ; còn loại người kia hóa duyên không thành, sẽ dùng siêu độ vong linh kinh Phật đối với ngươi niệm mấy đêm làm sao chịu nổi, cho nên Sở Thiên luôn luôn đối với hai loại này kính nhi viễn tri mà thôi.
(DG: đọc đoạn này không hiểu gì cả.
Biên: Có gì không hiểu, đàn bà ra ngoài lăn lộn chính là các đại tỷ giang hồ đó, không giết người không bao giờ hơn được đàn ông, mà đàn bà độc ác thì còn gấp trăm nghìn lần đàn ông; còn sư hóa duyên không thành á, sư đi hóa duyên hỏi: thí chủ có lòng thành không? Anh mà không có lòng thành, không hóa duyên, thì sư sẽ giảng kinh Phật cho anh có lòng thành thì thôi, mà sư giảng kinh công lực thế nào chắc mọi người cũng hiểu. Đoạn này có tí giải thích, có gì sai mọi đừng chém tớ tội nghiệp)
Bốn cô gái xinh đẹp gầm nhẹ, xung quanh cùng giáp công Sở Thiên. Một cô gái khác nhảy lên cao, đao cầm trong tay bổ đầu Sở Thiên. Năm cô gái này phối hợp không chê vào đâu được, tung ra sát chiêu nhằm thẳng cổ tay, lồng ngực, yết hầu, phần lưng, đỉnh đầu; nhìn qua đủ biết họ được huấn luyện kỹ càng, có kinh nghiệm chém giết phong phú. Sở Thiên thấy đao pháp đối phương nhẹ nhàng, đao ý cao thâm, hoa đao phiêu phiêu mà chém tới, công thủ song toàn. Lợi hại. Lập tức, Minh Hồng chiến đao chấn động, kim quang hiện ra, không để ý tới đến đao đối phương, vạch ra sơ hở mà đâm tới, trực chỉ năm cái cổ tay. :
Minh Hồng chiến đao dài hơn đoản đao, mấy cô gái có chút sợ hãi, đoản đao chưa tới thì cổ tay đã lìa. Họ không chút khinh thường, đoản đao chém ngang, cổ tay lật qua một chuyến, chém tới đao của Sở Thiên. Âm thanh va chạm vang lên, lóe ra ánh tia lửa, hổ khẩu họ đau nhức. So một chiêu, hai bên đều thu lại sự khinh thường của mình, họ bài trừ tạp niệm, tập trung tư tưởng, đao cầm trong tay sẵn sàng đánh tới.
Năm cô gái chấn kinh rồi, lực lượng năm người không làm chấn động mảy may Sở Thiên - một tên nhóc con học cấp ba, là do mình vô năng, hay Sở Thiên quá bá đạo?
Sở Thiên trong lòng cũng kinh hãi, năm cô gái này mạnh xa tưởng tưởng của hắn. Lực lượng quá mạnh mẽ thật không thể tưởng tượng nổi.
Sở Thiên ngẩng đầu, ánh mắt quét qua thân thể năm người, nhìn qua cổ họng có hầu kết, Sở Thiên nao nao, cười khổ một tiếng, mở miệng nói:
- Chị Lệ, bọn họ là đàn ông à? Tại sao lại có đàn ông xinh đẹp như vậy? Trách không được khí lực lơn như thế làm tôi giật mình?
(DG: đoán ở chương trước không sai, hóa ra là bọn chuyển giới)
Mụ Lệ hừ khẽ, trên mặt lại không che dấu được đắc ý, nhàn nhạt nói:
- Bọn họ không gọi là đàn ông, mà bọn họ còn có thể làm cho đàn ông yêu, thông tục chút gọi là: thái giám.
(*Biên: Sao lại thái giám nhỉ, thường gọi là nhân yêu mới phải. Thái giám làm gì có cái…)
Sở Thiên nhìn kĩ: thân hình mảnh khảnh, làn da mịt màng, trắng bóc, mông lại căng; ngực lớn, căng tròn cao ngất, ngạo nghễ; khuôn mặt thanh tú lại có khí chất ôn nhu của phụ nữ. Họ còn xinh đẹp hơn phụ nữ bình thường gấp mấy lần. Nhưng nghĩ đến các cô là đàn ông, Sở Thiên có cảm giác buồn nôn, cảm giác thương hoa tiếc ngọc lập tức biến mất, Minh Hồng chiến đao trong tay lập tức nhấc lên. Năm cô gái hung dữ xông lên, đoản đao chém tới, tràn ngập sát cơ, dưới ánh đèn công kích từng bộ vị của Sở Thiên.
Sở Thiên một tay cầm đao, lấy ý vận pháp, không cầu kỳ hiểm, nhớ tới sự chất phác, ý cảnh cao xa mênh mông, chân thật, thanh thoát, không bị trói buộc. Minh Hồng chiến đao tiện tay vung đến, lấy hình tả thần, lấy thế ngự chiêu, thoát khỏi phàm trần. Bang chúng Tương bang hoa mắt. Trong mắt Trưởng Tôn Cẩn Thành, nhiều năm lịch duyệt lại để cho hắn âm thầm cả kinh nói:
- Tên nhóc con này đao pháp, thân thủ mênh mông cao xa, ý cảnh không dứt, bằng ấy tuổi đã tới cảnh giới tự nhiên thu phát, ngày sau thành tựu không thể tưởng được.
Nói xong mặt lo lắng vô cùng, đêm nay mọi cách phải giết được Sở Thiên, bằng không thì, ngày sau khó mà sống nổi.
Năm tên PD xinh đẹp giằng co đã lâu với Sở Thiên, rất lo lắng, nhìn lẫn nhau, ba gã PD hai tay xoay chuyển hợp nhất đoản đao, tăng gấp đôi chiều dài xoay tròn vây lấy Sở Thiên. Minh Hồng chiến đao đón đỡ, lập tức ba gã PD tách thành song đao kẹp lấy Minh Hồng chiến đao. Đằng sau, hai gã PD còn lại nhân cơ hội, thân hình biến hóa, một đao phóng ra, một đao đâm tới tim Sở Thiên. Bọn họ tâm linh tương thông, phối hợp vô cùng hoàn mỹ.
Trưởng Tôn Cẩn Thành trong mắt lộ ra nụ cười, những tên PD này sức chiến đấu vượt qua tưởng tượng của họ. Mụ Lệ càng vui mừng, những tên PD này do chính tay mình chọn lựa. Tổ chức sát thủ chuyển giới rất coi trọng giá tiền mà mụ Lệ đưa ra, còn nói với cô ta, những sát thủ ôn nhu xinh đẹp này bên ngoài mang vẻ xinh đẹp ôn nhu của đàn bà, bên trong có khí lực bá đạo đạo của đàn ông, còn có kinh nghiệm nhiều năm phối hợp, thật sự là sát thủ trong sát thủ. Cô thưởng thức bọn họ mới mang về để đối phó Sở Thiên, đối phó soái ca, ánh mắt của mình đương nhiên sẽ không kém rồi.
Sở Thiên cũng cảm thấy năm tên PD này thật khó chơi, muốn rút đao ra nhanh chóng giải quyết bọn này; xuất ra năm phần lực lượng vẫn cảm thấy không đủ, thầm nghĩ PD khí lực thật lớn chả lẽ khi chuyển giới đều thế? Lúc này, hai thanh đoản đao nhanh như cắt tới trước mặt. Mắt Sở Thiên bắn ra tinh quang, dùng bảy thành lực lượng, lập tức sáu thanh đoản đao kẹp lấy Minh Hồng chiến đao bị bung ra; ba tên PD cũng bị phản chấn mà lui lạnh hai bước. Sở Thiên dựng thẳng Minh Hồng chiến đao đón đỡ.
- Đương, đương.
Hai thanh đoản đao rơi xuống. Hai gã PD không ngờ Sở Thiên có thể phá tan sự kèm cặp của đoản đao lại còn đánh rụng hai thanh đoản đao phi tới, kinh sợ muốn lui gấp về sau.
Sở Thiên thừa cơ truy kích, tiến sát lại, nhanh như thiểm điện, đao quang quyét qua ngực hai tên PD. Hai tên đó lui không kịp, đưa đoản đao ra đỡ. Sở Thiên mỉm cười, Minh Hồng chiến đao tiếp tục vẽ ra mấy cái vòng tròn nữa,hai tên PD xây xẩm mặt mày không kịp đón đỡ đãn bị đao Sở Thiên chém vào ngực, máu tươi chảy ròng ròng.
Mụ Lệ cùng Trưởng Tôn Tử Quân mặt đen lại. Bang chúng Tương bang lại càng sợ hãi, không có cao thủ nào có thể đánh lại Sở Thiên, sợ rằng cuối cùng bọn họ sẽ lại phải xông lên.
Chuyện xảy ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng gì. Chỉ trong nháy mắt, đao Sở Thiên phá sự kèm cặp của ba tên PD, chém chết hai tên PD. Vô cùng bi phẫn, ba tên còn lại hung hãn cầm đao giết tới.
Lúc này Sở Thiên cảm giác nhẹ nhõm hẳn, hai tên nhân yêu đã chết áp lực chỉ còn lại một nửa. Tiếp tục chiến đấu, còn dư lại ba tên kia đã mất đi tiên cơ, ánh mắt mất hết sự tự tin chiến thắng. Đấu tiếp mười hiệp Sở Thiên đao pháp ngày càng lăng lệ ác liệt, ba tên nhân yêu đã không chịu nổi, nhưng đao tới không ngừng. Đao này chưa dứt đao kế đã tới, chiêu thức huyền diệu, lực lượng bá đạo, tạo ra sự bức bách trói buộc. Họ cảm giác giống như mình là một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, mờ mịt sợ hãi, tùy thời bị sóng đánh lật. Đã rơi hoàn toàn vào thế hạ phong.
Thế đã thành, Sở Thiên không buông tha kẻ nào, chiến đao liên tục chém ra, phảng phất vân vũ chuyển rời, thiên phong cuộn sóng, uy thế phô thiên cái địa áp tới ba tên PD, kim quang đại thịnh, vây ba tên PD vào giữa. Một lát sau, Sở Thiên bỗng nhiên ngừng đao mà đứng, vẻ mặt thong dong bình tĩnh, mỉm cười. Mà ba tên PD mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, trên ngực dễ dáng thấy vết thương lộ ra cả tim, không tin được nhìn Sở Thiên rồi chậm rãi ngã xuống.
Sở Thiên mỉm cười,sờ mũi, nhìn vẻ mặt bi thống của mụ Lệ, ngượng ngùng nói:
- Chị Lệ, thật sự có lỗi, đêm nay lại để cho bảy người bạn của chị lên gặp Thượng đế rồi.
Mụ Lệ sát ý lưng tròng, nắm đoản kiếm trong tay phi tới Sở Thiên, Sở Thiên giơ đao đón đỡ, nhanh như cắt chuyển hướng, lăng lệ ác liệt đao pháp đâm thẳng ngực Lâm lão. Lâm lão không cam lòng ngã xuống, súng trong tay chưa kịp bóp cò đã rơi ra. Lão mở to mắt, chỉ cần một giây nữa Sở Thiến sẽ chết, nhưng lão không có một giây này rồi.
- Lâm lão đệ.
- Anh cả Lâm.
- Chú Lâm, tỉnh lại đi.
Trưởng Tôn Cẩn Thành, Hàn lão gia tử cùng Trưởng Tôn Tử Quân, còn có mụ Lệ bi phẫn thét lên, nhưng mà, Lâm lão gia tử không bao giờ có khả năng nghe được bọn họ nữa, càng không thể tỉnh lại. Sở Thiên chắc là sẽ không cho bất cứ kẻ nào cơ hội muốn nổ súng bắn lén hắn.
- Tao muốn giết mày, giết chết mày.
Trưởng Tôn Cẩn Thành cuồng loạn hét lên:
- Anh em Tương bang đâu, giết chết tên nhóc con này cho tao.
Bang chúng Tương bang thấy bang chủ phát lệnh, lại từ từ vây lấy Sở Thiên. Ánh mắt vô cùng sợ hãi, ai cũng biết, chính mình vừa đi lên, nhất định trở thành quỷ hồn dưới đao của Sở Thiên, nhưng không đi lên, mình cũng sẽ bị ông chủ giết. Bọn họ bi ai bây giờ làm xã hội đen cũng thật khó.
Sở Thiên thở dài, ánh mắt vài phần bất đắc dĩ, vài phần tang thương, nhìn mấy người Tương bang cảm thấy bi tráng thương xót.
Lúc này trên người Sở Thiên đầy vết máu của kẻ địch, nhưng chiến ý vẫn vô cùng mãnh liệt, ánh mắt thâm thúy, tựa hồ dung nạp tất cả, trên tay Minh Hồng chiến đao chảy xuống giọt máu cuối cùng.
'Boong boong, loong coong, loong coong, boong boong, loong coong.
Một hồi thanh nhã du dương, tiếng đàn tranh âm vang, khiến cho màn đêm thêm phần bi ai.Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh. Trưởng Tôn Cẩn Thành lại lộ ra vẻ vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui