Đô Thị Thiếu Soái

Sở Thiên mỉm cười, một nụ cười mê người khiến cả căn phòng như sáng lên, nhẹ nhàng nói:
- Tôi là Sở Thiên, nhưng tôi không phải thiên tài, càng không phải là thiên tài trong truyền thuyết gì cả?
- Trời ạ, nụ cười của của cậu ta hoàn toàn tỷ lệ với tỷ lệ vàng.
(Tỷ lệ vàng: Tỷ lệ vàng – Wikipedia tiếng Việt)
Một bạn cùng phòng đang dùng một chiếc Laptop mini, ngón tay lướt trên bàn phím sau đó quay máy tính cho lại cho hai người xem, trên máy hiện lên một loạt các số liệu cùng hình ảnh Sở Thiên đang cười. Người này si ngốc nhìn Sở Thiên, kinh ngạc nói:
- Có phải nụ cười thần thánh lạc chốn nhân gian.
Sở Thiên cùng cậu bạn còn lại cùng nhìn lại, nhìn hình ảnh dáng cười của Sở Thiên cùng các số liệu phận tích, rất ngạc nhiên không hiểu cậu ta làm sao hoàn thành được chỉ trong mấy phút ngắn ngủi?
Người bạn cùng phòng này thấy bọn Sở Thiên kinh ngạc, nhẹ nhàng cười cười, mang theo vài phần đắc ý, mở miệng nói:
- Rất đơn giản, đây là chiếc máy tính cá nhân tân tiến nhất thế giới hiện nay, nó có một chiếc camera mini, khi cậu ấy bước vào tôi tiến hành chụp lại hình dáng nụ cười cậu ta sau đó sử dụng phần mềm chuyên dụng để phân tích các số liệu.
- Cậu này, không nói dối cậu đâu, máy tính luôn đưa ra kết quả chân thật chính xác.
Người này lại thở dài, nói:
- Người anh em, chỉ cần cậu mỗi ngày đều nở nụ cười này, thì toàn bộ nữ sinh của trường Đại học Thiên Kinh sẽ yêu mến, si ngốc cậu điên cuống.
Sở Thiên trong lòng cũng chấn động, tên nhóc này có khả năng sử dụng máy vi tính quá pro, nếu Soái quân có nhân tài như vậy gia nhập, chỉ cần ba đến năm năm phát triển thì tác dụng không thua gì một cái đường khẩu.
- Sở Thiên, xin chào, tôi tên là Tôn Bân, đến từ Sơn Đông.
Người bạn cùng phòng bên cạnh đưa tay ra, Sở Thiên bước lên phía trước bắt tay một cách thân thiện, tuy thoạt nhìn ánh mắt Tôn Bân có chút kiêu ngạo, nhưng cơ trí thần sắc lại cho Sở Thiên có ấn tượng rất tốt.
- Sơn Đông vốn là nơi địa linh nhân kiệt, từ xưa tới nay đã xuất hiện không biết bao anh tài.
Sở Thiên cười nói:
- Tôi đoán các bậc trưởng bối đã đặt rất nhiều hy vọng trên người cậu, mong ước một ngày, có thể hiệu lực Thiên triều, phóng nhãn Thần Châu, Kiếm Phong Sở Chỉ, không gì không sánh được.
Tôn Bân trong mắt phóng ra dị sắc, tiến lên kéo lấy tay Sở Thiên, hưng phấn nói:
- Người anh em, cậu nói rất hay, đêm nay anh mời chú uống rượu, chú thật sự quá thần kỳ rồi, ông nội của tôi là fan trung thành của Tôn Vũ hầu, cho nên không chỉ có đặt tên cho tôi theo tên chiến tướng mà còn bắt tôi từ nhỏ phải học "Binh pháp Tôn Tử" - "Ba mươi sáu kế".
- Hư hư thật thật, thật thật hư hư, cho nên cậu vừa rồi vì thăm dò tôi có phải Sở Thiên hay không, có phải thiên tài Sở Thiên đích thực, nên muốn tôi lộ tài năng có phải không?
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, ngay thẳng nói:
- Nếu như tôi đoán không lầm, thì các bạn bán tín bán nghi với những tin đồn trên mạng về tôi, vì vậy lúc nãy vận dụng thiên thời địa lợi để thăm dò tôi.
Trong mắt đám Tôn Bân không chỉ có sự cuồng nhiệt mà còn có sự hưng phấn, đồng thanh nói:
- Hiện tại, chúng tôi tuyệt đối tin cậu là Sở Thiên, chúng tôi đã gặp rất nhiều người có tài, nhưng chỉ có mình cậu khiến bọn tôi thán phục.
Cất chiếc Laptop lên giường, đưa tay ra cười hắc hắc, nói:
- Tôi tên là Âu Dương Thắng Cơ, đến từ Quảng Đông.
Sở Thiên tiến lên bắt tay chân thành, nói:
- Anh Âu Dương, anh thật sự là 'Thần Cơ' a, dùng máy tính "pro" như thế khiến mọi người đều rất thán phục.
Âu Dương Thắng Cơ thấy Sở Thiên khen mình rất chân thật, cũng khoa trương nói:
- Âu Dương tôi chỉ có chút thành tựu ở phương diện máy tính, người anh em là hùng tài đại lược, tôi so với cậu chẳng đáng là gì. Nếu cậu chuyên tâm một việc, với tài nghệ, trí tuệ của mình thì thử hỏi còn có việc gì trong thiên hạ này còn làm khó được cậu?
- Được rồi, không nói mấy lời khách sáo vớ vẩn này nữa, đêm nay ba chúng ta thoải mái uống rượu không say không về. Bạn đang đọc truyện được tại
Tôn Bân không hổ là đã đọc thuộc lòng "Binh pháp Tôn Tử" từ nhỏ, biết rõ cái gì mới được là trọng tâm.
Từ xưa anh hùng trọng anh hùng, nhân tài trọng nhân tài, không tới mấy phút, ba người trở nên quen thuộc như anh em, cùng nhau sửa sang lại phòng ở. Sở Thiên không nghĩ sẽ ở lại đêm nay, cho nên chỉ mang theo một bộ quần áo để thay với một ít tiền mặt. Nhìn chiếc giường trống rỗng không có cái gì trong lòng cười khổ, nếu biết sẽ gặp Tôn Bân cùng Âu Dương Thắng Cơ có lẽ mình đã mang thêm mấy thứ.
- Sao còn một người nữa chưa tới nhận phòng nhỉ?
Tôn Bân để cây lau nhà, dựa vào vách tường, chỉ vào chiếc giường trống còn lại nói:
- Không biết người bạn này sẽ như thế nào, có ở chung được hay không nữa?
Lúc này cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, một cái võ trang đầy đủ gia hỏa xuất hiện, sở dĩ nói anh ta là võ trang đầy đủ, là vì vai trái của anh ta- đeo bốn cái bình nước, tay phải ôm hai cái chiếu trúc, trên lưng vác lấy chăn màn, trên cổ đeo vài chục cái ổ khóa, người này ném toàn bộ đồ xuống sàn nhà, sau đó đóng cửa lại, miệng thở phì phò, nháy mắt với bọn Sở Thiên, ngón tay kề môi ám hiệu bọn họ đừng nói gì.
Bọn Sở Thiên tò mò nhìn người này, đang lúc nghi hoặc, thì nghe thấy tiếng của nhân viên quản lý:
- Kỳ quái, cái tên tiểu thương thoáng cái đã biến mất? Cậu ta trốn chỗ nào nhỉ? Hay là lên tầng tìm thử.
Tiếng bước chân của nhân viên quản lý xa dần. Nghe thấy bên ngoài đã không còn động tĩnh, tiểu tử võ trang đầy đủ nhẹ nhàng thở ra, chắp tay nói:
- Cảm ơn các vị huynh đệ đã trượng nghĩa ra tay tương trợ, tiểu đệ mới có thể bảo trụ cái mạng nhỏ.
(DG: Nghe như kiếm hiệp ấy)
Bọn Sở Thiên không nói gì, chỉ cẩn thận đánh giá người này. Xương gò má lồi ra, tóc tai rối bời, một điệu cười nham nhở bướng bỉnh, cao khoảng 5 thước (cỡ 1,5m), nặng khoảng 100 pounds (cỡ 45kg), không khác gì một tiểu ngoan đồng. Tướng mạo cậu ta quái dị không khác gì Napoléon, khi ra ngoài quay đầu lại tuyệt đối là một quái nhân.
Âu Dương Thắng Cơ nhìn vài lần, vỗ máy tính, cười hắc hắc:
- Đường Thương Hùng, là người anh em đến muộn ở phòng ký túc xá này, tới từ Giang Tô, từ nhỏ có hiệp nghĩa chi khí, vì bạn bè đánh nhau, bị thương nhiều lần, bị bắt chuyển trường vô số. Thầy cô, gia đình cũng chẳng có hy vọng gì với cậu ta. Ba năm trước, lại thần kỳ thi đỗ vào trường trung học trọng điểm ở Giang Tô, cùng lúc đó tuyên bố thoát khỏi sự giúp đỡ về kinh tế của gia đình, đây là chuyện đáng cười nhất của cậu ta.
Âu Dương Thắng Cơ dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục mở miệng:
- Trong ánh mắt không tin của mọi người, Đường Thương Hùng đã bán các đồ văn phòng phẩm bình thường, bán đồ ăn vặt. Ngày nghỉ còn tự mình lưng cõng cái bao tải to đến Nghĩa Ô, Nghiễm Châu đi nhập hàng, sau đó cậu ta bắt đầu bán quà tặng, hoa tươi, dùng tiền mình kiếm được để chi trả học phí, tiền sinh hoạt hằng ngày. Trong hai năm, Đường Thương Hùng không chỉ có thể nuôi sống chính mình, còn có thể xây một gian nhỏ trong nhà mình, cũng giúp đỡ mấy học sinh gặp khó khăn, trong kỳ thi Đại Học đạt thủ khoa các môn tự nhiên để vào học Đại học Thiên Kinh, hai tháng trước được Bộ giáo dục mời đi trao đổi kinh nghiệm, trên miệng thường xuyên một câu danh ngôn là: Một người đàn ông tài hoa tỷ lệ nghịch với dung mạo.
Sở Thiên cùng Tôn Bân kinh ngạc nhìn quái nhân này, Đường Thương Hùng cũng kinh ngạc nhìn Âu Dương Thắng Cơ, đông thanh nói:
- Anh bạn, thật kỳ diệu.
Sở Thiên cùng Tôn Bân tán thưởng Đường Thương Hùng, còn Đường Thương Hùng tán thưởng Âu Dương Thắng Cơ.
Âu Dương Thắng Cơ đắc ý, dương dương tự đắc chỉ vào chiếc Laptop của mình, cười nói:
- Chỉ cần có chiếc máy tính này trong tay, bất kỳ tư liệu của ai, chỉ cần công khai hợp pháp tôi đều biết.
Bồi thêm một câu:
- Tư liệu bảo mật, muốn biết tôi cũng tìm được.
Đường Thương Hùng mừng rỡ như điên bắt lấy tay Âu Dương Thắng Cơ, trong mắt toát ra kim quang, nói lớn:
- Bạn tốt, chúng ta hợp tác hợp tác, dùng tài năng của chúng ta kinh doanh ở Đại học Thiên Kinh lợi nhuận mỗi người một nửa thế nào? Tôi cam đoan chỉ cần nửa tháng hồi lại vốn, một tháng có doanh thu, hai tháng có lợi nhuận gấp bội.
Âu Dương Thắng Cơ cười khổ một tiếng, chỉ vào Sở Thiên cùng Tôn Bân nói:
- Đường Thương Hùng, Âu Dương tôi chẳng là cái gì cả, trước mắt cậu hai vị này mới được gọi là người tài ba, một người là thủ khoa các môn tự nhiên tỉnh Sơn Đông - Tôn Bân. Sơn Đông dân số đông, mật độ nhân tài rất cao, cậu đủ biết nơi đó thủ khoa thì khó đến thế nào. Còn vị này so với chúng ta thì đúng là nhật nguyệt so với đom đóm,; cậu ta chính là từ cổ chí kim tới giờ người đầu tiên đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn. Còn dùng chữ giáp cốt làm bài, cậu nói muốn phát triển hùng tài sao có thể bỏ qua bọn họ?
Đường Thương Hùng hết nhìn Tôn Bân, rồi lại nhìn Sở Thiên, quỳ bịch xuống, mấy thứ trên người rơi xuống đất, kích động nói:
- Thật sự là trời cao có mắt, để cho Đường Thương Hùng tôi gặp được rồng trong loài người, không thể tưởng được chỉ hơn 10 mét vuông phòng ký túc xá lại ngọa hổ tàng long như thế này.
Thằng nhãi này như thế nào lại hành lễ lớn như vậy? Sở Thiên cùng Tôn Bân vội bước tới nâng Đường Thương Hùng dậy, không nói gì cả. Đường Thương Hùng không biết bọn họ nghĩ gì, mở miệng nói:
- Không có gì, chỉ hơi mệt thôi, hôm nay chạy cả buổi, chạy qua mấy lần mấy cái ký túc xá không có khóa cửa, muốn kiếm chút đỉnh trước khi an ninh khu ký túc xá được hoàn thiện thôi mà.
Tôn Bân tò mò hỏi:
- Cậu kiếm được bao nhiêu tiền trong nửa ngày?
Đường Thương Hùng ngồi xuồng giường, tháo từng đồ trên người xuống, không do dự trả lời:
- Buôn bán được 3750 tệ, lợi nhuận là 2100 tệ, khấu trừ giá thành nhân lực thì lãi được 2000 tệ.
- 2000 tệ?
Tôn Bân cùng Âu Dương Thắng Cơ đồng thanh:
- Làm sao có thể?
Sở Thiên mỉm cười thay lời Đường Thương Hùng phân tích:
- Dùng ổ khóa làm thí dụ, lúc tôi đi ngang qua siêu thị cạnh trường học, giá của một chiếc ổ khóa là 5 tệ, nhưng Đường Thương Hùng mua nhiều nên giảm giá còn 1,5 tệ một cái, mà khi Đường Thương Hùng Bán lại cao hơn giá bán lẻ 1,5 NDT nữa, cho nên mỗi chiếc khóa cậu ta lãi 3 tệ, mười chiếc khóa là 30 tệ. Tôi nghĩ, với nhu cầu của ổ khóa và sức của Đường Thương Hùng, bán được khoảng 30 cái một ký túc xá, mười lần như thế đã lãi 300 tệ. Còn các thứ khác cũng tương tự nên trong một buổi sáng kiếm được 2000 tệ cũng không phải không thể.
Đường Thương Hùng kinh ngạc nhìn Sở Thiên, dựng lên ngón cái, khen:
- Người anh em, tôi bội phục cậu rồi, hôm nay được gặp cậu tôi xác định lời mọi người là đúng, thiên tài đúng là thiên tài, còn tưởng bọn họ nói quá, quả nhiên là danh bất hư truyền.
- Một người đàn ông tài hoa tỷ lệ nghịch với dung mạo.
Đường Thương Hùng thần sắc lộ ra vài phần xấu hổ, nói:
- Sở Thiên, câu danh ngôn của tôi hôm nay được gặp cậu có lẽ phải sửa lại rồi.
Sở Thiên trong lòng cũng là thật hâm mộ Đường Thương Hùng, tên nhóc này rất nhiệt tình với thương nghiệp, còn có năng lực nhạy cảm trong làm ăn, chỉ thời gian nữa, nhất định sẽ là một thương nhân tài ba. Sở Thiên thầm nghĩ, nếu có hội nhất định phải mời Đường Thương Hùng gia nhập Soái quân, khi đó về vấn đề kinh tế của Soái quân sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng tạm thời cũng không gấp, cần thời gian để xem xét. Huống chi con đường của Soái quân không phải ai cũng muốn đi.
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, Đường Thương Hùng rất nhanh đã trải giường chiếu hoàn chỉnh, thư thái nằm xuống, thở dài nói:
- Thời buổi bây giờ kiếm tiền thật không dễ dàng, thế nhưng hiện tại không có gắng kiếm tiền thì sau này lại phải è cổ ra kiếm.
Sở Thiên cười cười, nói lại câu của Chu Long Kiếm:
- Con ngựa có chạy nhanh hay không thì phải để nó chạy trên đồng bằng mới biết được.
- Sâu sắc!
Ba người còn lại cùng đồng thanh nói.
- Ồ, Sở Thiên, cậu không mang đồ đạc tới à, sao trên giường không có gì vậy?
Đường Thương Hùng kinh ngạc nhìn giường Sở Thiên.
Sở Thiên cười khổ một phen, mở miệng nói:
- Bởi vì tôi không biết là mỗi ngày nên về nhà hay ở lại tốt hơn.
- Đương nhiên là ở lại rồi, bốn người chúng rất hợp ý nhau, hoàn toàn có thể được gọi là Đại học Thiên Kinh 'Tứ đại tài tử'.
Đường Thương Hùng suy nghĩ sau một lát, đem những món chưa bán được, gối nhỏ, chiếu, chăn, màn, khăn mặt cho Sở Thiên, nói:
- Đêm nay ở lại đi, chúng ta cùng tụ tập cho vui.
Đường Thương Hùng ném hết mấy thứ, thì Tôn Bân cũng góp một cái chăn ấm, còn Âu Dương Thắng Cơ thì lấy ra một đôi dép lê mới tinh. Một lát sau.giường Sở Thiên đã rực rỡ hẳn lên, ấm cúng hơn nhiều.
Sở Thiên hơi sửng sốt, khoát tay nói:
- Sao tôi có thể không biết xấu hổ như thế, ngày mai tôi sẽ mang đồ từ nhà tới.
- Anh em chúng ta cần gì so đo như thế?
Đường Thương Hùng ném cho túi hạt dưa Sở Thiên:
- Quá khách khí, quá khách khí rồi.
Tôn Bân cười hắc hắc, nhích lại gần, nói:
- Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, chúng tôi không nỡ để cậu đi.
- Không say không về.
Âu Dương Thắng Cơ lại lướt ngón tay trên máy tính, sau một lát, ghi nhớ rồi nói:
- Có một quán bar không tồi được trên mạng khen như nước thủy triều. Nơi đó có loại rượu Trúc Diệp Thanh hương thơm ngào ngạt, hương vị động lòng người nhưng mà hơi xa một chút.
Sở Thiên giật mình, chẳng lẽ là "Quán bar Mê Tình?"
- Nó tên là Mê Tình.
Âu Dương Thắng Cơ nói nốt.
Đường Thương Hùng đã nằm lại giường của mình, ngồi dậy, ăn thịt bò khô Tôn Bân cho nói:
- Xa một chút cũng không sao, bây giờ có một thứ kết nói tất cả đó là xe taxi.
Sau đó vỗ vỗ túi bên hông của mình:
- Huống chi, tôi có không có ít tiền.
- Thương Hùng, bữa rượu này tôi mời.
Tôn Bân vươn người nói:
- Cậu kiếm tiến không dễ dàng không nên tiêu phí như vậy.
Đường Thương Hùng lắc đầu, chỉ ra chỗ sai của Tôn Bân nói:
- Tiền không phải là vốn đi ra, mà là lợi nhuận đi ra, tôi bây giờ kiếm tiền để tiêu xài, không tiêu thì làm gì có động lực để kiếm tiền? Tôi không phải là loại vắt cổ chày ra nước, đối với tôi kinh doanh kỳ tài mới là mục tiêu của tôi.
Sở Thiên tán dương nhìn xem Đường Thương Hùng, sau đó cười nói:
- Bữa rượu này để tôi mời, quán bar đó có một phần là của tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui