Đô Thị Thiếu Soái

Không lâu sau khi bước vào quán bar, Sở Thiên mới biết mấy người bạn cùng phòng của mình cũng không thanh thuần tài hoa trong như mình tưởng tượng, mà giống như là cá gặp nước. Ánh mắt mập mờ, nói năng ngọt xớt, xem ra họ cũng là khách quen của các quán bar.
Sở Thiên lắc đầu, cười nói:
- Còn tưởng ba người anh em là đàn ông "thuần khiết", xem ra cũng là sát thủ đa tình trong quán bar, thói đời lụi bại, lòng người cũng không còn thuần phác.
- Người anh em, bây giờ đàn ông không xấu đàn bà không yêu.
Tôn Bân mở nắp bình rượu Trúc Diệp Thanh, mùi rượu lập tức phiêu tán ra, nhàn nhạt nói:
- Vì để phụ nữ yêu mình, phải cố gắng làm người xấu.
. Âu Dương Thắng Cơ như là chó săn ngửi thấy mùi rượu.
Đường Thương Hùng thở dài, nhìn những đôi trai gái ở những góc khuất trong quán bar, thần sắc có vài phần thất lạc, mang theo vẻ ưu sầu nói:
- Nếu như tôi nói, mỗi lần tôi đến quán bar thuần túy chỉ để uống rượu các cậu có tin không.
- Tin!
Đám Sở Thiên cũng không ngẩng đầu lên trả lời, tướng mạo của Đường Thương Hùng cũng đủ để cha mẹ yên tâm về cái khoản kia, ngoại trừ ngồi uống rượu ra Đường Thương Hùng chỉ sợ cũng chỉ có thể ngồi tự giày vò bản thân.
- Móa, chẳng lẽ tôi giống "Người ngoài hành tinh" thật?
Đường Thương Hùng lúc tự giễu cợt mình cũng không có chút tự ti, hơn nữa có sự tự tin rất lớn, nói:
- Tôi sẽ trở thành thương nhân kỳ tài, trụ cột của quốc gia.
- Ai nói với cậu là cậu giống người ngoài hành tinh?
Sở Thiên không đếm xỉa tới mà hỏi.
Đường Thương Hùng tưởng rằng Sở Thiên muốn vì cậu ta mà đòi lại bất công với thiên hạ, mừng rỡ chỉ vào Âu Dương Thắng Cơ, mở miệng nói:
- Chính là tên nhóc này, trên đường đi tới đây vụng trộm nói với tôi là giống tới 70%, chả lẽ Đường Thương Hùng tôi lại khó nhìn tới vậy sao?
Âu Dương Thắng Cơ làm vẻ mặt vô tội, vỗ máy tính bên cạnh mình nói:
- Không phải tôi nói mà là số liệu do máy tính phân tích.
Sở Thiên nhìn Âu Dương Thắng Cơ với vẻ mặt "Trách cứ", an ủi Đường Thương Hùng:
- Không có việc gì, đừng nghe cậu ta, người ngoài hành tinh không có khó coi lắm đâu.
Lập tức nói với Âu Dương Thắng Cơ:
- Thần Cơ a, làm người phải phúc hậu, không nên thấy người ta giống cái gì thì bảo người ta giống cái đó chứ.
Tôn Bân cùng Âu Dương Thắng Cơ suýt nữa thì phun rượu từ trong miệng ra, vội nuốt rượu vào sau đó vuốt bụng cười không thôi, Đường Thương Hùng cũng giữ chặt Sở Thiên tay, bày ra vẻ "Phẫn nộ" vô cùng nói:
- Nhóc con nhìn cậu rất trung thực nhưng xem ra cậu mới là kẻ giảo hoạt nhất, phạt ba chén.
Sở Thiên cười cười, không từ chối uống ba chén Trúc Diệp Thanh, dù sao rượu này cũng không làm say lòng người.
Hồ Bưu tự mình bưng mấy đĩa đò nhắm tới, bắt chuyện với bọn Tôn Bân, rồi vỗ vai Sở Thiên, thần bí cười nói:
- Chú em, hôm nay có một chuyện vui sắp tới.
Sở Thiên hơi chút sững sờ, cầm lấy mấy hạt lạc, tò mò:
- Chuyện gì vui?
Hồ Bưu cười cười, không nói gì, ánh mắt ngước lên sân khấu.
Lúc này, một bài hát trữ tình bằnh tiếng Anh vang lên: "Girl in my the mirror".(Đây là bài hát của Britney Spear)
- Theres a girl in my mirror
I wonder who she is…
Giọng hát khoan thai, nhẹ nhàng lại có hơi chút cô đơn. Sở Thiên trong tay cầm một chén Trúc Diệp Thanh, động tác hơi ngừng lại bởi vì trên sân khấu không phải ai khác mà chính là Phương Tình. Cô mặc một bộ quần áo giống cowboy miền tây, trên đầu đội một chiếc mũ hơi cũ cụp xuống che đi một phần dung nhan xinh đẹp của cô. Cô đứng trên sân khấu, tay trái đỡ lấy chiếc guitar điện, ngón tay phải lướt trên các dây đàn vang lên những âm thanh kết hợp với một giọng hát rất tròn, rất ấm áp. Những động tác rất đơn giản, tùy ý những người ta lại cảm thấy rất bình dị, cuốn hút người nghe.
Không thể tưởng tượng giọng hát và khả năng chơi đàn guitar của Phương Tình lại tốt như vậy, rất có mị lực. Sở Thiên thầm áy náy, cô ấy theo mình có lẽ sẽ làm mai một tài năng của cô ấy.
- Phương Tình, 20 tuổi, 15 tuổi thi đậu Đại học Thiên Kinh, ba năm sau tốt nghiệp, sau đó đi xuống phía nam, công tác tại một tòa soạn báo, liên tục đạt được giải "Người đưa tin ưu tú" ở hai tỉnh.
Âu Dương Thắng Cơ lại lấy ra chiếc máy tính bảo bối, đắc ý lấy ra tư liệu Phương Tình, cao hứng nói:
- Kết luận, cô là một tài nữ, không phải mà là một người phụ nữ xinh đẹp tài hoa.
- Oa, một cô gái tài hoa hơn người, tài năng tỏa ra bốn phía lại còn xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành thật đúng là cực phẩm.
Tôn Bân phấn khích, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Quán bar Mê Tình có thể mời một người như vậy tới hát thì không lo không có "tiền đồ" nha.
Hồ Bưu liếc mắt nhìn Sở Thiên, cười cười, ý vị thâm trường:
- Chú em, cô ấy không phải là ca sỹ hát ở đây mà là hồng nhan tri kỷ của Sở Thiên.
Lời này vừa nói ra, ba người kỳ tài ngưỡng mộ nhìn Sở Thiên, ánh mắt như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không dứt.
- Nhóc con, chỗ này là của tao, cút đi!
Một giọng nói cực kỳ khiếm nhã vang lên cạnh Sở Thiên. Sở Thiên ngẩng đầu nhìn thì ra là một tên to con cao 1m8 mà mình không biết. Tên đó nhuộm tóc đỏ chói, trên tay xăm hình một con hổ lớn, ánh mắt hung ác, biểu hiện tao là xã hội đen! Tao là một tên xã hội đen hung ác.
Người cao to còn ôm hai con đàn bà trang điểm cực đậm trong ngực, sặc mùi nước hoa. Ánh mắt hai con đàn bà nhìn bọn Sở Thiên rất khinh miệt, bên trong còn có sự gợi tình.
Phía sau tên cao to còn có mấy tên côn đồ giúp hắn làm càn, trên mặt bọn chúng đều có nụ cười ngang ngược càn rỡ không ai sánh bằng.
- Nhóc con, mày bị điếc à, tao cho mày cơ hội cuối mau cút khỏi chỗ này, không đừng trách ông mày ra tay độc ác.
Tên cao to thấy người thanh niên nho nhã này không để mình vào mắt, tức giận, cạnh mình có hai con đàn bà đang nhìn mà mất hết uy phong, sao đêm nay có thể hứng khởi làm người?
Hồ Bưu sắc mặt biến hóa, nếu như là trước kia cái thằng chết tiệt này đã ăn hai chai rượu vào mặt nhưng bây giờ là mở cửa kinh doanh, chỉ có thể cười nói:
- Người anh em, tôi là phụ trách ở đây, bên kia còn một vị trí tốt anh bạn tới đó ngồi được không? Tiền rượu đêm nay tính cho tôi.
Tên cao to thấy Phương Tình trên sân khấu, trong ánh mắt nổi lên dục hỏa, đổi giọng nói:
- Không cho ông mày ngồi đây cũng được, gọi cô gái kia tới hầu ta vài chén rượu.
Hai ả đàn bà cũng tương đối xinh đẹp, vuốt ve cơ bắp tên đó ghen ghét nói:
- Anh Hồ chả lẽ chúng em còn chưa đủ sao?
– Hoa Nam Hổ tao đang nói chuyện đừng có chõ miệng vào.
Tên cao to trừng mắt nhìn hai ả trong ngực mình.
Sở Thiên mỉm cười, Hoa Nam Hổ? Ngoại hiệu này cũng quả thực có chút ý tứ.
- Sở Thiên, chúng ta đổi cái bàn khác cũng được mà.
Tôn Bân nhìn tình thế hai bên, nếu cả hai đánh nhau thì người chịu thiệt là Sở Thiên, vì vậy rất thiện ý khuyên bảo:
- Hành động theo cảm tính là tối kỵ của binh gia.
Đường Thương Hùng cùng Âu Dương Thắng Cơ cũng gật đầu, thu thập một số thứ rồi kéo Sở Thiên đang ngồi trên ghế sofa dậy.Sở Thiên khe khẽ thở dài, vừa tới thủ đô thêm nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện.
Vì vậy Sở Thiên đứng dậy, không thèm nhìn bọn Hoa Nam Hổ, đi tới cái bàn bên cạnh.
Sau khi hát xong, Phương Tình tung tăng như chim sẻ chạy đến chỗ Sở Thiên, phấn khích kéo cánh tay hắn nói:
- Vừa rồi em hát thế nào?
- Rất hay, rất đặc sắc.
Sở Thiên ôn nhu nói:
- Nếu như chỉ có mình anh khen thì như thế là nịnh nọt, nhưng ba bạn học ở đây cũng rất thích mà khen tặng thì thật sự rất hay.
- Vậy sao? Cám ơn các cậu đã khen ngợi. Chào mọi người, tôi tên là Phương Tình, các cậu gọi tôi là chị Tình là tốt rồi.
Phương Tình nhìn bọn Tôn Bân, vươn bàn tay trắng như ngọc ra bắt tay làm quen.
Bọn Tôn Bân kích động vội vàng lấy khăn lau tay, sau đó run rẩy nắm lấy tay Phương Tình:
- Chào chị Tình, chị thật xinh đẹp, là cực phẩm từ xưa tới nay.
Phương Tình giống như đang cười, chỉ một chút mà đã mê đảo mấy tên nhóc con này rồi, lại rót cho bọn họ mỗi người một chén rượu sau đó dựa vào cạnh Sở Thiên cùng nói chuyện phiếm.
Bọn Đường Thương Hùng ngưỡng mộ nhìn Phương Tình dùng bàn tay trắng muốt cầm tay Sở Thiên, thầm nghĩ khi trở lại trường phải cố gắng học hỏi Sở Thiên mấy chiêu.
Nhưng mà, xung đột tại ý trời là nhất định không thể tránh, Hoa Nam Hổ thấy bọn Sở Thiên nhường chỗ ngồi cho bọn họ, đắc ý khoe khoang thực lực của mình với hai con đàn bà kia. Nhưng lại thấy Phương Tình cùng Sở Thiên thân mật, trong lòng lại nổi lên sự tức tối. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Vì vậy, Hoa Nam Hổ mang mấy tên thủ hạ tới trước mặt Sở Thiên, khiêu khích nói:
– Nhóc con, ánh mắt của mày vừa rồi làm ông mày rất không thoải mái biết không hả.
- Các anh muốn gì?
Sở Thiên cầm chén rượu lên, trong lòng thầm than: Đêm nay không muốn có chuyện gì xảy ra, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ngày đầu tiên khai giảng cũng là ngày khai chiến đầu tiên.
- Đơn giản, mày quỳ xuống dập đầu chúng tao.
Hoa Nam Hổ đắc ý nhìn Sở Thiên, lập tức quét mắt qua Phương Tình, không có ý tốt gì nói:
- Sau đó để cho con bé bên cạnh mày sang hầu rượu tụi tao, cao hứng tao tha, mất hứng tao cho mày bò ra khỏi đây.
- Tao nghĩ, phải bò ra ngoài là bọn mày.
Thường ca cùng Vương Đại Phát không biết lúc nào mang theo mấy người anh em lạnh lùng nói:
- Đừng nghĩ mấy tên Hổ bang bọn mày nơi nào cũng có thể làm loạn lung tung, đây là thủ đô, dưới chân thiên tử, xảy ra xung đột bọn mày sống cũng không khá giả gì đâu.
Hoa Nam Hổ cẩn thận đánh giá bọn Thường ca vài lần, ánh mắt mang theo khinh thường nói:
- Ơ, biết rõ chúng tao là Hổ Bang à? Hóa ra là chúng mày ở đây ngăn cản mấy kẻ gây chuyện? Chẳng lẽ là người hội Hắc Long?
Thường ca trên mặt không chút biểu tình, lạnh lùng nói:
- Chúng tao không phải hội Hắc Long, nhưng chúng tao bảo đảm quán bar này bình yên vô sự.
- Chúng mày không phải là người của hội Hắc Long thì không có tư cách nói chuyện cùng tao.
Hoa Nam Hổ ôm hai con đàn bà trong ngực, hôn mỗi ả một cái, quát:
- Ông mày, đêm nay sẽ đuổi mấy đứa thích xen vào chuyện của người khác này ra, tiếp quản cái quán bar này.
- Thậm chí lấy cả người.
Con mắt Hoa Nam Hổ dâm đãng nhìn về phía Phương Tình.
Hai tên thủ hạ bên cạnh Hoa Nam Hổ biết ý hét lớn:
- Ân oán cá nhân, ai không quan hệ tất cả cút đi.
Những người trong quá bar đang vui vẻ sửng sốt, không có kịp phản ứng, hai tên côn đồ thấy mọi người không cho chúng mặt mũi, liền rút ra hai con dao bầu sáng loáng:
- Còn uống? Còn chơi? Muốn chết phải không?
Người trong quán bar mới hiểu bây giờ đang có người muốn sống mái với nhau, vội vàng cầm lấy đồ đạc chạy ra ngoài, sợ đi chậm, chính mình sẽ bị chém thành mấy đoạn, vậy là tự hại mình huống chi bây giờ chạy đi thì không phải thay toán tiền nữa.
Sau một lát, mọi người trong quán bar hầu như rời đi hết, Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, quay đầu lại nói với mấy người bạn cùng phòng:
- Các anh em, đêm nay hứng thú uống rượu đã hết, chúng ta lại hẹn hôm khác tới uống vậy. Bây giờ mọi người muốn về trường hay ở lại xem chuyện vui.
- Đương nhiên xem cuộc vui.
Bọn Tôn Bân đồng thanh nói:
- Chúng ta đã nói có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, chúng ta sao có thể vứt bỏ cậu?
- Các cậu không sợ trêu trọc phải phiền toái sao?
Sở Thiên ôm Phương Tình, nhẹ nhàng quơ chén rượu, nói:
- Bọn chúng là xã hội đen đấy.
- Người anh em, cậu đúng thiên tài, cậu còn không sợ, chúng tôi cần gì phải lo lắng?
Đường Thương Hùng cười cười nói:
- Đêm nay mấy anh phải xem kịch vui cho đã, không chừng còn có khả năng giúp đỡ một tay.
Kỳ thật bọn Đường Thương Hùng có một phần ba là vì nghĩa khí, một phần ba đúng bởi vì tò mò, một phần nữa là vì Sở Thiên rất bĩnh tĩnh khiến trong lòng sinh ra khí thế hào hùng. Sở Thiên có khí chất tướng soái, vì cái gì mình phải rời đi?
Sở Thiên mỉm cười, vốn muốn nói tuổi trẻ ngông cuồng, nhưng lại nghĩ có lẽ nên để cho bọn họ biết ít về mình một chút, cũng không nói gì, hé miệng uống Trúc Diệp Thanh.
Lúc này, đội ngũ hai bang hội đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời chuẩn bị khai chiến.
Tuy phe Hoa Nam Hổ nhân số có mười mấy người, nhưng Thường ca cùng Vương Đại Phát khí thế không chút thua kém, Thường ca lắc cổ, bẻ ngón tay, vô cùng bình tĩnh nói với Vương Đại Phát:
- Đại Phát, đêm nay để mấy thằng mất dạy này cho tôi, lão Thường tôi từ lúc ra khỏi nhà tù trọng phạm chưa được động tay động chân rồi.
Bọn côn đồ sau lưng Hoa Nam Hổ hơi chấn động, thì ra mấy kẻ này là trọng phạm đi ra từ trong ngục, chẳng trách trên người lệ khí nặng như vậy, xem ra đêm nay không cứng không xong rồi.
- Trong tù anh còn có thể luyện nắm đấm, còn tôi đi cướp thì không đánh ai, nên mấy tên này để tôi.
Vương Đại Phát cầm cái gậy sắt nặng hơn mười cân, trên mặt treo nụ cười thân thiết.
Bọn côn đồ trong lòng càng hoảng hốt, thì ra mấy người này không phải là trọng phạm thì là bọn cướp, xem ra thật khó đối phó.
- Lưỡng binh tương đối, công tâm vi thượng. (Hai bên quân đội khi đánh nhau, thì tâm lý sĩ khí là rất quan trọng)
Tôn Bân bật ngón cái nói:
- Hai vị đại ca này trước khi chiến lại am hiểu quấy nhiễu tâm lý đối phương, khiến đối phương chưa đánh đã thua một nửa, thật sự là không đơn giản.
Sở Thiên nhìn Tôn Bân mấy lần, tên nhóc này quan sát, nhận định rất chuẩn, thật có vài phần mưu lược, chỉ cần nhìn qua vài trận, tham dự vài trận thực tế thì sử dụng cậu ta làm quân sư bên người là tốt nhất.
- Đồ chó hoang, nói nhiều như vậy làm gì?
Hoa Nam Hổ ngồi ở trên ghế sa lon, đạp một cước tên côn đồ trước mặt, gào thét nói:
- Tất cả lên cho tao, lên cho tao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui