Bọn Sở Thiên cáo biệt Tất Mậu Thịnh, bước nhẹ trên những chiếc lá rụng, đi về hướng giảng đường ngàn năm, nếu như không có Liễu Yên ở giữa cắt ngang, Sở Thiên sẽ không cưỡng lại được mà cầm lấy bàn tay trắng như ngọc của Tô Dung Dung
Có lẽ, đây là tiếng sét ái tình. Cho dù Tô Dung Dung có là thuốc độc hắn cũng cam tâm tình nguyện. Trong lòng Sở Thiên nhàn nhạt nghĩ.
Tất Mậu Thịnh nhìn Sở Thiên rời đi trong lòng có sự tán thưởng lẫn yêu quý. Lấy điện thoại di động ra gọi cho thư kí, nói:
- Tiểu Đường, giúp tôi tìm tài liệu về một tân sinh của học viện quản lý, tên của cậu ta là Sở Thiên. Hiện giờ tôi đang cần.
Tất Mậu Thịnh buông điện thoại xuống, một lần nữa đến bên ghế đá ngồi. Không còn lòng dạ nào đọc tiếp cuốn sách trên tay, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua chiếc điện thoại bên cạnh. Năm phút sau, điện thoại nhẹ nhàng vang lên, Tất Mậu Thịnh cầm lên gấp rút hỏi:
- Tiểu Đường, tìm được gì không vậy?
- Ông Tất, cậu ta là thiên tài!
Giọng nói của Tiểu Đường có chút hưng phấn, cung kính nói:
- Cậu ta là thí sinh thiên tài, là trạng nguyên Triết Giang, điểm trạng nguyên cao nhất toàn khoa, điều tuyệt vời hơn là bài văn hơn ngàn chữ của cậu ta dùng toàn bộ chữ giáp cốt để hoàn thành, lưu thủy hành vân, đã đạt đến trình độ bậc thầy.
Tim của Tất Mậu Thịnh đập dữ dội, ông ta gần như hét lên:
- Cái gì? Cậu ta chính là thiên tài Sở Thiên sao? Tôi còn tưởng rằng là người cùng danh tính. Đáng tiếc, đáng tiếc. Thực nên đem tên tiểu tử này về học viện kiến trúc, trình độ kiến trúc phong thủy của tên tiểu tử này cũng không kém tôi.
- Ông Tất, chỉ sợ sẽ gặp khó khăn ạ. Trước hết không nói đến quản lý học viện sẽ không từ bỏ cậu ta, lại còn có rất nhiều chuyên gia chữ giáp cốt, chuyên gia khảo cổ cũng đang quan tâm, muốn Sở Thiên trở thành học trò của mình.
Giọng nói của Tiểu Đường có phần bất đắc dĩ. Anh ta cứ tưởng rằng ông Tất chắc chắn vừa ý với sự thông minh của Sở Thiên, chỉ là không ngờ Sở Thiên có quan hệ với kiến trúc, trình độ còn so được với ông Tất
Ông Tất buông điện thoại xuống, mỉm cười, tìm cho mình lý do trấn an, dù sao Sở Thiên cũng đã đồng ý mỗi tuần dùng vài tiếng đồng hồ cùng ông nghiên cứu thảo luận.
Lúc này Sở Thiên đang đứng trước cửa giảng đường ngàn năm, mái nhà hình tháp cao ngất ngưởng, hình thức kiến trúc hai cánh vươn về phía trước, bố cục bên trong là hàng cột nối liền nhau, toàn bộ tường ngoài hết sức trang trọng được trang trí bằng đá hoa cương, quảng trường rộng lớn khiến trong lòng Sở Thiên thầm than. Ý tưởng thiết kế kiến trúc giảng đường ngàn năm tinh xảo, trình tự rõ ràng, hứng thú đan xen, cảm nhận mãnh liệt. Có đặc thù thời đại rõ ràng, cùng với các tòa nhà xung quanh bổ sung cho nhau đạt đến sự hài hòa thống nhất của khuôn viên trường.
Những đặc thù này của giảng đường vừa thể hiện sự hiểu biết và kế tục văn hóa kiến trúc truyền thống và văn hóa trường học đối với lịch sử hình thành hàng trăm năm của đại học Thiên Kinh, vừa thể hiện rõ ràng phương pháp cách tân và phong cách thời đại của nghệ thuật kiến trúc hiện đại, xem ra lại là tác phẩn từ chính bàn tay của Tất Mậu Thịnh rồi.
Đúng là một bậc thầy tài hoa hơn người. Sở Thiên không khỏi thầm khen Tất Mậu Thịnh một câu.
Bỗng nhiên thần sắc Sở Thiên có chút xấu hổ, nở nụ cười khổ, bởi vì đội ngũ dạo chơi công viên của Đái Mộng Nghiêu vừa hay cũng đi tới giảng đường ngàn năm. Lúc này giảng giải đã không phải là Đái Mộng Nghiêu nhiệt tình nữa mà là người con trai đeo kính đen, thần thái mang chút kiêu ngạo, đang theo sau người tân sinh giảng giải hướng về phía giảng đường ngàn năm:
- Đại học Thiên Kinh là tòa nhà với những phương tiện tiên tiến lớn nhất trong các trường đại học cao đẳng, giảng đường có đầy đủ các chức năng hiện đại hóa. Với ngụ ý ngàn năm bất bại, đại học Thiên Kinh đã làm lễ kỉ niệm để chúc mừng giảng đường xây dựng tròn 100 năm.
- Mọi người đang ở trong trường đại học Thiên Kinh, diện tích chiếm 5600 m², diên tích kiến trúc là 12672 m², một tầng hầm, trên có ba tầng chủ chốt, khán đài 2 tầng, khán phòng cao khoảng 6 tầng được xây dựng ở vị trí cao nhất. Các công trình chủ yếu khác: phòng hóa trang tương xứng, phòng tập luyện, phòng đa chức năng, sân cỏ bốn mùa, phòng họp, phòng chờ.
Mấy trăm tân sinh của học viện quản lý nhìn một cách ủ rũ, hoàn toàn không biết học trưởng muốn biểu đạt cái gì đó. Sự hiếu kỳ và việc lặn lội đường xa trong lòng họ đã gần như không còn. Nếu như không phải biết rõ bản thân là tân sinh thì bọn họ đã sớm tạo phản. Đường Thương Hùng dường như buồn chán muốn chuồn đi nhưng lại phát hiện mình đang đứng phía trước để nhìn Đái Mộng Nghiêu, nên không tiện rời đi, chỉ có thể oán trời trách đất.
Đái Mộng Nghiêu đang lẳng lặng uống nước khoáng bên cạnh quảng trường nhìn thấy ba người bọn Sở Thiên, lông mày nhíu lại rồi đi thẳng về phía Sở Thiên. Thần sắc trên mặt khiến Sở Thiên khẽ thở dài, lại tới lúc khói thuốc súng sẽ tràn ngập bầu trời.
Quả nhiên, Đái Mộng Nghiêu đi đến trước mặt Sở Thiên lớn tiếng dọa nạt, mang chút dư vị giáo huấn:
- Bạn học, tại sao mới vào trường được mấy hôm mà đã vô tổ chức vô kỉ luật như vậy hả? Tất cả các tân sinh đều phải tuân theo sự sắp xếp của bọn tôi, sao các cậu lại đặc biệt như vậy, dám tự tiện hành động?
Kỳ thực đây hoàn toàn chỉ là một chuyện nhỏ thậm chí cũng không có chuyện gì, nhưng ấn tượng của Đái Mộng Nghiêu với Sở Thiên là kiêu ngạo, tự cho mình là đúng, quan trọng hơn là không nghe lời, do vậy đã quyết định ra oai làm mất uy phong của Sở Thiên. Bạn đang đọc truyện được tại
Liễu Yên một mực buồn rầu làm thế nào để đả kích Sở Thiên, giờ đây nhìn thấy Đái Mộng Nghiêu làm khó Sở Thiên không chút khách khí, trên mặt cũng hiện lên sự vui sướng hả hê.
- Còn hai tiểu muội nhất định phải cẩn thận, đừng để bị người ta lừa gạt một cách mù quáng.
Đái Mộng Nghiêu nhìn đám người Tô Dung Dung góp ý thẳng thắn.
Tuy những lời nói của Đái Mông Nghiêu như kim đâm, nhưng Tô Dung Dung không hề có ý so đo tính toán, chỉ cười mà không tỏ thái độ.
Với tính khí của Liễu Yên vốn dĩ muốn phản kích Đái Mộng Nghiêu vài câu nhưng thấy cô ta chủ yếu nhằm vào Sở Thiên nên đành nhịn.
Như bình thường, Sở Thiên có lẽ sẽ cười mà cho qua, không đối đầu đến cùng. Nhưng lúc này nhìn thấy Đái Mộng Nghiêu ăn nói lỗ mãng, còn chỉ trích Tô Dung Dung, khuôn mặt lập tức tỏ vẻ không vui hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu, thanh âm vẫn rất bình tĩnh chỉ vào mấy trăm tân sinh mặt mày ủ rũ nói:
- Học tỉ, vốn dĩ dạo chơi công viên là hoạt động rất thú vị, nhưng các tỉ lại làm cho hoạt động thú vị này trở nhàm chán vô vị. Trước đây những tân sinh này đều tinh thần hăng say còn bây giờ ai nấy đều mặt mày ủ rũ. Tỉ cũng được coi như là người đầu tiên trong thiên cổ đấy.
Tô Dung Dung lo lắng nhìn Sở Thiên. Ai cũng biết lời nói này của Sở Thiên có tính mỉa mai, không chừng sẽ là một cuộc tranh luận vô cùng gay gắt.
Sắc mặt Đái Mộng Nghiêu biến đổi, bọn họ cũng đã từng nghĩ làm thế nào để dạo chơi công viên trở nên thú vị và có ý nghĩa chứ không phải chỉ đơn giản nhạt nhẽo vô vị như thế này. Nhưng khi bọn họ trải qua phân tích, vẫn cho rằng giới thiệu một cách đơn giản mới có thể giảm thiểu những ý nghĩ phiền chán của các tân sinh, còn có thể khiến các tân sinh muốn đi thăm các kiến trúc khác.
Giọng nói của Sở Thiên cũng không lớn nhưng cũng khiến cho mấy trăm tân sinh quay đầu lại nhìn. Cả đám đông lập tức trở nên yên lặng, mắt ngoắc ngoắc nhìn Sở Thiên rồi lại nhìn Đái Mộng Nghiêu, cho dù là kẻ đần cũng có thể cảm nhận được mùi thuốc súng giữa bọn họ. Thế là mấy trăm tân sinh lập tức hưng phấn lên, cho dù là những học sinh ưu tú cũng không thể ngoại lệ, tâm lý người xem lập tức xuất hiện. Bọn Đường Thương Hùng thấy Sở Thiên và Đái Mộng Nghiêu hình như nảy sinh xung đột lại càng ra sức lách người nhích gần về phía bọn Sở Thiên.
- Chóng mặt, tên tiểu tử Sở Thiên kia sao lại có nhiều mỹ nữ bên mình vậy?
Ánh mắt Đường Thương Hùng lộ vẻ ngưỡng mộ:
- Sớm biết vậy thì đã cùng hắn mặt trận thống nhất rồi, ít nhất cũng có thể quen với hai mỹ nữ mà không phải dạo chơi công viên một cách nhàm chán nữa
Tôn Bân vỗ vai Âu Dương Thắng Cơ, hưng phấn nói:
- Cảnh giới, cảnh giới. Tên tiểu tử này đúng là cao nhân, toàn người đẹp ở bên cạnh. Ta càng ngày càng sùng bái hắn rồi, đúng là phục sát đất.
- Tiếc là ta không mang máy tính đi nếu không thì có thể tra ngay hai mỹ nữ kia là người ra sao.
Dương Thắng Cơ oán trách mình, bắt đầu hối tiếc than thở.
- Cậu đúng là đồ đần, ngươi không biết dùng điện thoại chụp trước rồi về tìm sau à.
Đường Thương Hùng "khôn ngoan bẩm sinh" nhắc nhở Âu Dương Thắng Cơ "hậu thiên mất thông".
Âu Dương Thắng Cơ ngây người một lúc rồi lập tức vỗ vỗ đầu, rút chiếc điện thoại hàng hiệu hàng ngàn pixel ra nhằm vào Tô Dung Dung cùng Liễu Yên nhấn nút chụp lia lịa. Lập tức lưu hình ảnh xinh đẹp của Tô Dung Dung cùng Liễu Yên vào trong điện thoại rồi cất điện thoại vào trong túi áo như cất bảo bối.
Đái Mộng Nghiêu trầm mặc một lúc, tuy biết là Sở Thiên muốn uy hiếp, nhưng cô nàng vốn dĩ mạnh mẽ không chịu chấp nhận thất bại vẫn giương cao đầu nhìn chằm chằm vào Sở Thiên phản kích nói:
- Tôi thành thực thừa nhận là bọn tôi đã không làm tốt ở phương diện này, nhưng chẳng lẽ cậu có cách làm tốt hơn? Cậu có cách làm cho tinh thần của mấy trăm tân sinh ở đây phấn chấn lên chăng? Làm cho hoạt động ở công viên trở nên thú vị có ý nghĩa hơn chăng?
Đây là lời khiêu chiến rất khó khăn, một tòa kiến trúc lại đi nói những lời ba hoa chích chòe làm cho người ta cảm thấy rất nhàm chán và vô vị.
Sở Thiên ngắm nhìn Tô Dung Dung, khuôn mặt nở nụ cười mê người, ngẩng đầu liều lĩnh nói với Đái Mộng Nghiêu:
- Tất nhiên là được.
Đái Mộng Nghiêu vốn chỉ muốn kích động Sở Thiên một chút để hắn không phải "ngồi mà không biết đau lưng", ai ngờ tên tiểu tử này lại ngạo mạn như thế này, dám nói làm tốt hơn so với bọn họ. Khuôn mặt tỏ ý giễu cợt nói:
- Học đệ, nếu cậu thật sự có thể làm mấy trăm tân sinh có hứng thú với giảng đường ngàn năm này thì cái vị trí bộ trưởng tuyên truyền này ta sẽ nhường cho cậu.
- Nếu như không thể, tôi cũng không có yêu cầu gì lớn, chỉ cần cô em thừa nhận với mấy trăm tân sinh rằng mình là kẻ "tự cho mình là đúng" là được rồi.
Liễu Yên muốn thấy khuôn mặt tỏ ý kinh hoàng của Sở Thiên nhưng lại phát hiện tên tiểu tử này mặt lạnh như không có chuyện gì. Chẳng lẽ Sở Thiên thật sự có thể thay đổi được cảm hứng của mấy trăm tân sinh?
Bọn Đường Thương Hùng đang nhìn Sở Thiên không chớp mắt chờ đợi câu trả lời của hắn. Mấy trăm người yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
- Được, quyết định vậy đi.
Sở Thiên duỗi duỗi người, dịu dàng nhìn Tô Dung Dung, theo đó lại nhìn Đái Mộng Nghiêu nói:
- Cho tôi ba phút, tôi sẽ làm cho bọn họ điên cuồng.
Có phải tên tiểu tử này điên rồi không? Không chỉ có vẻ mặt hoảng hốt của Đái Mộng Nghiêu cùng Liễu Yên, ngay cả mấy trăm tân sinh cũng nghi ngờ nhìn Sở Thiên.
Bọn Đường Thương Hùng cảm thấy Sở Thiên đùa hơi quá, cũng bắt đầu lo lắng nhìn người thiên tài cùng phòng này. Giờ đây bọn họ chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, không biết Sở Thiên sẽ làm bọn họ điên cuồng như thế nào.
- Vậy thì mời học đệ
trình diễn tài nghệ để bọn tôi quỳ bái một phen.
Ánh mắt Đái Mộng Nghiêu toát ra vài phần chế giễu, ngay cả Đái Mộng Nghiêu cũng không cách nào hoàn thành sự việc thì cái tên tân sinh Sở Thiên này có thể giở trò bịp bợm gì?
Tuổi trẻ ngông cuồng! Đái Mộng Nghiêu đặt cho Sở Thiên một biệt danh cứng nhắc.
Trong sự chú ý phức tạp của mọi người Sở Thiên đi lên cầu thang, sau đó chân phải dừng lại, chân trái xoay tròn, làm một cái xoay người rất đẹp, gọn gàng mà linh hoạt. Đối diện với mấy trăm khuôn mặt lạ lẫm, nét mặt đẹp đến mê người, ánh mắt xa xăm thâm thúy khiến tâm hồn một vài nữ sinh rung động. Họ quyết định cho dù Sở Thiên làm tốt hay không tốt vẫn sẽ cổ vũ hết mình.
Cách đó không xa Tô Dung Dung cũng đang huơ tay cổ vũ cho Sở Thiên. Trong số mấy trăm người cũng chỉ có mình Tô Dung Dung tin tưởng Sở Thiên có thể làm được việc mình muốn, không có lý do nào chỉ là sự tín nhiệm từ sâu trong lòng.
- Các huynh đệ tỷ muội,
mọi ngươi có đồng ý chôn những ý tưởng của mình trên mảnh đất này không?
Sở Thiên khuấy động cảm hứng giơ tay phải ra không phải chỉ vào giảng đường ngàn năm mà chỉ vào mảnh đất dưới chân nói:
- Mảnh đất này, chính là mảnh đất mà mọi ngươi đang đứng đó, mọi ngươi đã cúi mình tôn trọng, đến đây chỉ để có thể cảm nhận được hơi thở của các bậc thầy danh tiếng. Cho dù là đã mất đi hay vẫn còn sống thì tinh thần của bọn họ, văn hóa của bọn họ, lịch sử của họ vẫn in sâu dưới bàn chân mọi ngươi.
Mấy trăm tân sinh yên tĩnh lại, tuy vẫn chưa có sự điên cuồng nhưng trong lòng họ đều đã khẽ rung động. Tất cả đều chăm chú nhìn Sở Thiên giàu sức cuốn hút, trong lòng Đái Mộng Nghiêu cùng Liễu Yên bắt đầu rung động. Tại sao tên tiểu tử này nghiêm túc vậy bỗng chốc đã khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác.
Ánh mắt Tô Dung Dung dịu dàng nhìn Sở Thiên, khóe miệng bất giác mỉm cười mà ngay bản thân cũng không biết.
- Mảnh đất này không biết bao nhiêu người đã giẫm lên, danh giá sáng chói, sáng lạn như sao. Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ chết, khi mà chúng ta không kịp chôn những ý tưởng của mình trên mảnh đất này, phải chăng chúng ta nên để thân thể mình chôn tại mảnh đất này, để bản thân có thể ôm ấp cái hơi thở văn hóa lịch sử mãi mãi không bao giờ mất đi.
Sở Thiên tay vung vẩy nắm đấm với một tinh thần sục sôi, chỉ về giảng đường ngàn năm phía sau mình, giọng nói lại vang lên:
- Nếu như tòa giảng đường thật sự có thể lưu truyền đến ngàn năm thì hôm nay với tư cách là tân sinh chúng ta muốn hiểu biết quá khứ của nó, muốn dùng tay, mũi, thân thể của các người, thân mật chạm vào từng tấc kiến trúc, từng mảnh đất hay không?
- Muốn, muốn, muốn.
Mấy trăm tân sinh hét lên khiến cho lòng Đái Mộng Nghiêu cùng Liễu Yên bối rối. Bọn họ cảm thấy mấy trăm tân sinh này sắp phát điên rồi. Khuôn mặt Tô Dung Dung tràn ngập niềm kiêu hãnh và tự hào.
- Tôi biết tất cả mọi người đều là người có trình độ cao đến từ mọi miền đất nước, là trụ cột của đất nước trong tương lai, mọi người nói xem mảnh đất này có giữ hay không ý tưởng của các người. Tòa giảng đường này không có dấu chân của các người vậy thì giữ lại ý tưởng của ai, dấu chân của ai?
- Chúng ta, chúng ta, chúng ta.
Mấy trăm tân sinh lại hét lên. Đường Thương Hùng lắc lắc đầu như người ngoài hành tinh, ngoài sự hưng phấn còn không quên nói với Tôn Bân:
- Nghe tên tiểu tử Sở Thiên nói mà sao tôi như muốn khóc vậy?
- Tôi hận không thể mai táng mình ở chốn này.
Tôn Bân nhìn Sở Thiên trên cầu thang cũng không quay đầu lại mà trả lời Đường Thương Hùng.
Âu Dương Thắng Cơ thầm tự nhủ không chớp mắt:
- Nhiệt huyết tôi đang dâng trào, tôi sùng bái cậu ta.
Lập tức lại thở dài:
- Tại sao mọi người đều đỗ trạng nguyên cao của các tỉnh, sự chênh lệch vẫn còn lớn như vậy?
- Chỉ điểm giang sơn sục sôi văn tự.
Ánh mắt Sở Thiên chăm chú nhìn những gương mặt đã phát cuồng, cuối cùng hét lên một câu:
- Đến đây đi, điên cuồng đi để cho các bậc thầy cảm nhận được sức sống của chúng ta, để họ cũng biết rằng chúng ta bằng lòng mai táng, bằng lòng thiêu đốt nhưng vĩnh viễn sẽ không để tiêu vong
- Không tiêu vong, không tiêu vong, không tiêu vong.
Mấy trăm tân sinh mang theo nhiệt huyết không thể kìm nén được, từng bước bước lên cầu thang của giảng đường ngàn năm, tinh tế chạm vào những kiến trúc trong tay, cảm nhận hơi thở của giảng đường ngàn năm bằng con tim, chỉ lo mình còn bỏ sót cái gì.