Sở Thiên dưới ánh đèn sân khấu toát lên vẻ phiêu lãng lạnh lùng, ánh mắt biết cười chói lóa đến cực độ.
"Hôn lễ trong mơ" đẹp đẽ lãng mạn từ từ được phát ra từ bàn tay Sở Thiên, phím đàn đen trắng thay nhau nhảy nhót, róc rách như nước chảy, nhịp nhàng như chim tước, lúc thì vui mừng, lúc thì đau thương, lúc nhanh lúc chậm, một loại âm thanh khiến người ta nao nao xúc động, tất cả những khoảnh khắc đẹp nhất, những gian nan vất vả nhất hay những vẻ đẹp ban đầu đều dần dần được lột tả.
Lấy chồng sẽ lấy người như Sở Thiên! Gần ba nghìn sinh viên nữ cùng lúc trong lòng đã có tiêu chuẩn kén chồng.
Làm người phải làm người giống như Sở Thiên! Hơn ba nghìn sinh viên nam trong lòng cũng có mục tiêu phấn đấu.
Toàn hội trường không có ai lên tiếng, nếu như nói lúc Sở Thiên hát là âm thanh tự nhiên của trời đất, thì tiếng dương cầm độc tấu bây giờ chính là tiếng nước chảy của nước từ trên núi cao, khiến người ta lắng đọng trong lòng, tựa như cách xa biển cả nhưng vẫn chiếm hữu tất cả những con sóng ầm ầm, mạnh mẽ.
Nhớ về mối tình đầu, nhớ về gia đình, nhớ về con đường mình đã đi, tất cả mọi người trong hội trường đều đang thả mình trong những hoài bão của tiếng đàn, mỗi một âm vang lên đều trấn an một trái tim bình yên, ấm áp ẩn chứa trong mỗi người.
Khúc cuối cùng, mọi người không có động tĩnh gì, yên lặng, yên lặng và yên lặng.
Sau đó không có tiếng vỗ tay mà là tiếng gào thét của hơn sáu nghìn tân sinh viên trong giảng đường:
- Sở Thiên, vô địch, vô địch, vô địch!
Trong hội đồng ban giám khảo bất luận là nghệ sĩ âm nhạc hay không, trong mắt đều không thể không toát lên vẻ thán phục, mọi người đều không có cách nào để dùng ngôn ngữ biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình. Phương Như Hân lại đứng dậy, giơ thẻ điểm quay hai vòng cho mọi người biết, những giám khảo khác cũng lần lượt giơ thẻ điểm trong tay.
Điểm tối đa!
Lại là điểm tối đa!
Mộng Mộng và Lộ Lộ ở sau khán đài trong ánh mắt dần dần hiện lên vẻ ngưỡng mộ, hận không thể lôi hai người đàn ông bên cạnh đi học tập.
Bọn người Tần Thành đều không nói gì, ngoài việc đố kị với tài năng của Sở Thiên ra, còn cảm thấy thật may mắn, Sở Thiên bây giờ đã khiến cho các tân sinh viên quên mất việc Phạm Tâm Tâm vốn dĩ sẽ xuất hiện, đồng thời nâng cao vị trí của hội sinh viên trong mắt các tân sinh viên, mặc dù mục đích ban đầu không phải là như thế.
Sở Thiên đứng dậy, chỉnh lại quần áo, dường như không có ý định dừng sự điên cuồng trong hội trường, chậm rãi bước đến trước mặt Tô Dung Dung, kéo bàn tay ngọc ngà của cô đến giữa sân khấu, bình thản nói:
- Dung Dung, có muốn nhảy một điệu với anh không?
Tô Dung Dung hiện rõ vể đam mê trong ánh mắt, si mê nói:
- Muốn!
Đêm nay Tô Dung Dung mặc bộ đồ màu trắng, dưới ánh điện sáng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, dưới đôi lông mày thanh tú là đôi mắt long lanh dễ thương, trong vắt thanh tịnh, rực rỡ đầy sao, đôi mắt cười giống như vầng trăng non vậy, phảng phất khí chất thần linh, trong khoảnh khắc cười nhăn mày, vẻ cao quý tự nhiện lộ ra, khiến người ta không thể không trầm trồ với ánh hào quang thanh tú nhã nhặn. Bạn đang đọc truyện được tại
Sở Thiên quay lại, giơ tay để mọi người yên tĩnh trở lại, cười nói:
- Cô ấy chính là Tô Dung Dung, là cô gái mà tôi yêu, hãy để chính tôi dùng một điệu nhảy đẹp kết thúc buổi giao lưu chào đón tân sinh viên.
Tiếng vỗ tay vang lên, trong ánh mắt không ít nữ sinh đều vô cùng ngưỡng mộ nhìn Sở Thiên nắm tay Tô Dung Dung, nam sinh viên nhìn hai người họ nhảy múa trên sau khấu thì tấm tắc khen ngợi:
- Kim đồng ngọc nữ!
Sở Thiên lại quay người lại, nói với mọi người sau sân khấu:
- Cho âm nhạc bài thần thoại!
Nhân viên điều phối của hội sinh viên nhanh chóng tìm âm nhạc, đổi sang bài khác, ngay lập tức, nhạc bài "Thần thoại" đã vang lên.
Rời khỏi em,
Sự chờ đợi thần bí nhất.
Những vì sao đang rơi xuống, gió đang thổi.
Cuối cùng cũng mang em vào lòng anh.
Hai trái tim run rẩy.
Sở Thiên nắm tay Tô Dung Dung, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Múa đi!
Tô Dung Dung gật đầu, ánh mắt chứa đựng tình yêu vô bờ bến.
Sở Thiên kiên cường dũng mãnh đưa tay đưa chân vô cùng thanh thoát, Tô Dung Dung nhẹ nhàng uyển chuyển, thân thể như mây, hai tay mềm mại không xương, từng bước từng bước, tư thế múa như một bông hoa sen vậy, nhịp nhàng như bướm bay lượn giữa rừng hoa, như nước chảy róc rách không ngừng.
Mọi người như say như mê, không thể không hát theo nhạc bài "Thần Thoại".
Theo tiết tấu âm nhạc, bước nhảy của hai người càng ngày càng nhanh, bước nhảy hoàn mĩ của Sở Thiên nhẹ nhàng nhưng không hề thiếu lực, linh hoạt mà đẹp lạ lùng, bàn tay ngọc ngà của Tô Dung Dung khéo léo uyển chuyển, váy áo tung bay, hai đôi mắt biết nói nhịp nhàng chuyển động, cả thân người giống như hoa dưới sương mù, lung linh mờ ảo, phát lên ánh sắc màu tuyệt đẹp, mà lại như xa vời khó nắm bắt.
Ai cũng không quên được quá khứ.
Những lời thề ngày xưa.
Nước mắt của em đã biến thành bươm bướm bay khắp trời.
Tình yêu là ngọn gió dưới đôi cánh, hai trái tìm cùng bay.
Em là thần thoại đẹp và duy nhất trong lòng anh.
Khi "Thần Thoại" kết thúc ở nốt nhạc cuối cùng, cơ thể uyển chuyển của Tô Dung Dung khẽ chuyển mình, xà vào lòng của Sở Thiên, vốn đang được mở rộng, đẹp rung động lòng người, khoảnh khắc hai người tạo hình đã tạo lên một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Sự tác hợp của ông trời! Mọi người trong hội trường không vỗ tay, cũng không gào thét vì sợ sẽ làm hỏng mất bức tranh tuyệt đẹp ở trước mắt.
Sở Thiên cứ như vậy nhìn ngắm Tô Dung Dung nằm gọn trong lòng mình, khẽ mỉm cười, nói đủ cho cả hội trường nghe thấy:
- Dung Dung, em có nguyện trở thành người mà Sở Thiên yêu không, dù chân trời hay góc bể đều theo cậu ta đến cùng?
Ồ! Tất cả các sinh viên nữ trong lòng đều hô lên:
- Tỏ tình, đây là cách mà Sở Thiên tỏ tình, thật là lãng mạn, tất cả các nữ sinh trong lòng đều đang mâu thuẫn, vừa muốn Tô Dung Dung cự tuyệt Sở Thiên, vừa lại muốn Tô Dung Dung chấp nhận lời tỏ tình tuyệt vời rung động lòng người này.
Toàn hội trường lại lần nữa yên lặng, tất cả đều nhìn Tô Dung Dung đang ở trong lòng Sở Thiên, đợi câu trả lời của cô.
- Em đồng ý!
Tô Dung Dung khẽ nói lên ba từ.
Sở Thiên lập tức cúi xuống, dùng đôi môi nóng bỏng hôn lên bờ môi hồng của Tô Dung Dung, dòng điện hạnh phúc đê mê trong khoảnh khắc lan truyền khắp người Tô Dung Dung, khóe mắt trào dâng nước mắt của hạnh phúc.
Tô Dung Dung chợt nhớ đến một câu nói: Một người khi mà chết ở lúc hạnh phúc nhất thì linh hồn sẽ biến thành một vì sao, sáng lấp lánh mãi mãi là rung động lòng người.
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, điên cuồng, còn hung mãnh hơn mấy lần trước, ẩn chứa sự cảm động, còn có cả niềm hạnh phúc.
Bỗng nhiên tiếng vỗ tay của mọi người dừng lại, sau đó vang lên những tiếng hò hét hưng phấn:
- Chúc Sở Thiên và Tô Dung Dung tương thân tương ái, hạnh phúc vui vẻ, thiên trường địa cửu.
Âm thanh đó vang vọng khắp giảng đường Ngàn Năm, mãi không thôi.
Những nhân viên điều hành của hội sinh viên thức thời lạ thường, nhìn nhau rồi lập tức đổi nhạc sang bài "Chuyện tình lãng mạn nhất".
Giai điệu rung động lòng người vang lên, làm xúc động tất cả mọi người trong hội trường.
Anh có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất.
Đó là cùng em sống đến già.
Trên đường đời gom góp những nụ cười vui vẻ.
Để sau này ngồi xích đu chậm rãi nhớ lại.
Trong mắt của Lộ Lộ ở sau cánh gà cũng đã ướt, si mê nói:
- Dung Dung thật là hạnh phúc!
Mộng Mộng cũng lau nước mắt, gật gật đầu nói:
- Nếu tôi mà được hạnh phúc như vậy thì cả đời này cũng mãn nguyện rồi, chết cũng không hối tiếc! Tần Thành, các cậu nói xem, tôi và Lộ Lộ có cơ hội này không?
Bọn người Tần Thành lập tức cúi đầu, cái này, cái này thật sự không có.
Liễu Yên vẫn không nói gì, trong mắt hiện lên ý cười cổ quái khó ai đoán được.
Đái Mộng Nghiêu đứng bên cạnh khẽ thở dài, tiếng thở này chứa đừng nhiều tình cảm phức tạp, có sự cảm động, bất ngờ còn có cả sự mất mát mà chính bản thân cũng không rõ, sau đó nhớ đến Sở Thiên lúc ăn sáng nói, xem ra không phải Sở Thiên quá trẻ quá ngông cuồng, mà là do mình ếch ngồi đáy giếng, Đái Mộng Nghiêu giờ không chút nghi ngờ Sở Thiên trong vòng một năm là có thể tốt nghiệp.
Sở Thiên cầm tay Tô Dung Dung, cúi người cảm ơn hơn sáu nghìn tân sinh viên cùng ban giám khảo, sau đó đi vào cánh gà.
Toàn hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay inh ỏi, ban giảm khảo cũng gật gật đầu với nhau, đêm nay đã được mở rộng tầm mắt, đại học Thiên Kinh quả nhiên là nơi đào tạo nhân tài.
Đêm diễn hôm nay rõ ràng vô cùng thành công, cũng đã được ghi vào lịch sử của trường đại học Thiên Kinh, trở thành một trang văn chương huy hoàng, ngay đêm đó, BBS và các trang mạng lớn đều đăng tải diễn xuất từ trước đến giờ chưa từng có của Sở Thiên, vùi nghi vấn văn học "Người có thể ưu tú, nhưng không thể nào hoàn mĩ" vào trong những lời thóa mạ của hàng ngàn người với khí thế áp đảo, trong đó, đội quân kì cựu suốt đêm không ngủ chính là bọn người Đường Thương Hùng.
Trong ban giám khảo có một người phụ nữ trung niên đeo kính vẻ khôn khéo giỏi giang, đằng sau bà là một cô gái xinh đẹp, nhìn Sở Thiên rời khỏi, trong ánh mắt có vài phần cô đơn, vài phần kích động, khóe môi có chút vẻ khó chịu.
- Diệp Hồng, em đang suy nghĩ gì mà đơ người ra vậy?
Người phụ nữ trung niên quay đầu lại nhìn cô gái trẻ tuổi, cười nói:
- Chẳng có lẽ em cũng yêu Sở Thiên mất rồi? Mấy cô gái trẻ các em đúng là dễ bị lãng mạn làm cho cảm động, nhưng Sở Thiên đích thực là nhân tài. Diệp Hồng, tìm cơ hội làm quen với người phụ trách của bọn họ đi, xem xem đêm trung thu có thể mời Sở Thiên đến công ty Hồng Phát của chúng ta không, hát vài bài, tôi nghĩ chủ tịch Sở sẽ rất vui đó.
Diệp Hồng nghe theo gật gật đầu, ánh mắt lại như cũ vô hồn nhìn về phía lối ra vào khán đài, trong lòng thầm than thở:
- Sở Thiên, anh cuối cùng đến rồi! Anh vẫn như trước, chói lóa tỏa sáng, làm cho người khác lóa mắt, không biết sâu thẳm trong lòng anh còn có chỗ cho Diệp Hồng em không?
(Mọi người không cần nghi ngờ vì sao Hồng Diệp lại tên là Diệp Hồng, phần tiếp theo sẽ nói, ở đây nói trước chính là sợ có người xem không hiểu?)
Sở Thiên và Tô Dung Dung đi vào cánh gà, sau cánh gà có rất nhiều nhân viên phụ trách điều hành đều hưng phấn nhìn cặp đôi hạnh phúc này. Mộng Mộng và Lộ Lộ cũng chạy đến, kéo tay Tô Dung Dung, ngưỡng mộ nói:
- Dung Dung, vừa rồi cậu như thiên thần xinh đẹp vậy, nhảy qua nhảy lại trên sân khấu.
Mộng Mộng và Lộ Lộ mặc dù trong lòng đã tác thành cho Sở Thiên và Tô Dung Dung nhưng nhìn thấy Liễu Yên vẫn chưa tỏ thái độ gì nên cũng không dám bày tỏ lời chúc phúc của mình, tránh sau này lại bị Liễu Yên tính nợ.
Bọn người Tần Thành nhìn nhau, cảm thấy đàn ông nên rộng lượng một chút, vì vậy bước đến nắm tay Sở Thiên, lịch sự nói:
- Sở Thiên, chúc mừng hai bạn đã biểu diễn thành công trên sân khấu, cảm ơn các bạn.
Liễu Yên thở dài, thản nhiên nói:
- Hai người tự làm tự chịu đó, Dung Dung, ngày nào đó có hối hận thì đừng trách chị em không ngăn cản hai người, cũng đừng về tìm chị em chúng tôi mà khóc lóc nỉ non đó.
Tô Dung Dung bước lên một bước, cười nói:
- Đúng là ngốc mà, tớ sẽ không hối hận đâu, giống như câu nói cậu thường nói vậy, không cần quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ quan tâm những gì đã có. Bất luận sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, điều tớ cần làm bây giờ là quý trọng hiện tại mà thôi.
Sở Thiên hơi liếc nhìn sang Liễu Yên, có chút kinh ngạc, quan niệm môn đăng hộ đối của cô nàng này vô cùng cứng đầu, lại không phải người dễ thỏa hiệp như vậy, giờ sao lại có thể nhanh chóng đồng ý cho Tô Dung Dung qua lại với mình được chứ? Xem ra sau này phải chú ý hơn nhiều rồi.
Liễu Yên thấy Sở Thiên nhìn mình, trợn tròn mắt, không hề khách sáo gào thét:
- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ sao? Sau nay trong mắt cậu chỉ được có Dung Dung, nếu không tôi sẽ gọi mấy anh cao to lực lưỡng đến xử cậu đó.
Sở Thiên thành thật gật gật đầu, thở dài nói:
- Tôi từ trước đến giờ không bao giờ để mắt đến Dung Dung.
Bọn người Liễu Yên sững sờ, Tô Dung Dung cũng có chút căng thẳng nhìn Sở Thiên, không biết sao hắn lại nói ra những lời làm người khác đau lòng như vậy.
- Bởi vì tôi đã trao hết cho cô ấy rồi!
Sở Thiên thản nhiên nói nốt câu cuối cùng.
Khuôn mặt Tô Dung Dung lập tức vui mừng như một đóa hoa.
Đồ chó hoang! Liễu Yên trong lòng không nhịn nổi chửi ra ba từ này.
Mộng Mộng và Lộ Lộ thì quay đầu nhìn sang người yêu mình, dường như đang ám chỉ nói: Cố gắng mà học tập Sở Thiên dỗ dành cho bạn gái vui đi.
Bọn người Tần Thành giả bộ không nhìn thấy, nhìn đông nhìn tây, dặn dò những người khác thu dọn đồ đạc rời khỏi giảng đường Nghìn Năm.
Sở Thiên kéo tay Tô Dung Dung, đi sau bọn người Liễu Yên, vừa bước ra khỏi giảng đường Nghìn Năm, hai chiếc xe của cảnh sát đi đến, đỗ lại trước mặt bọn họ, sau đó ba viên cảnh sát hùng hổ cùng một người đàn bà không ai bì nổi bước xuống xe.
Sở Thiên nhìn thấy người đàn bà đó, cười khổ, lại phiền phức rồi.
Đường Hiểm Phong đi ở phía trước sững người, sau đó hiện rõ nụ cười trên khuôn mặt, đi đến phía người đàn bà đó, nhiệt tình nói:
- Chị Tâm Tâm, sao chị vẫn đến đây, buổi diễn đã kết thúc rồi.
Người đàn bà đó chính là Phạm Tâm Tâm, sau lưng cô ta là cứu binh mà ả gọi đến, phó cục trưởng Cổ và hai tên thuộc hạ đắc lực.
Lưu Thành Thắng lịch sự gật đầu với Đường Hiểm Phong, nói:
- Hiểm Phong, hôm nay xảy ra chút việc, không đến diễn xuất được, buổi tiệc tối nay có lẽ không thuận lợi?
Đường Hiểm Phong rất muốn thành thực nói với Phạm Tâm Tâm, hơn sáu nghìn tân sinh viên sớm đã quên việc cô sẽ diễn xuất rồi, tất cả danh tiếng đều bị Sở Thiên cướp mất rồi, nhưng Đường Hiểm Phong biết, nếu mình nói như vậy sợ rằng sẽ gặp phải sắc mặt khó coi của Phạm Tâm Tâm, vì vậy cười cười nói:
- Đúng vậy, chị không đến, những người tham dự buổi tiệc đêm nay đều muốn phát điên lên.
Sau đó giả bộ bất đắc dĩ:
- Khiến bọn em khó xử đó!
- Hiểm Phong, thật ngại quá, lần sau có cơ hội, chị nhất định sẽ đến lấy lại thể diện cho cậu.
Phạm Tâm Tâm rất hài lòng với phản ứng bất đắc dĩ của Đường Hiểm Phong, sau đó sắc mặt liền thay đổi:
- Hiểm Phong, hôm nay chị có việc không tâm sự với em được, có chuyện gì nói sau nhé.
Đường Hiểm Phong gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Cậu ít nhiều cũng hiểu được tính khí Phạm Tâm Tâm, dùng lời của chị gái cậu nói thì người mà có lợi với Phạm Tâm Tâm ả thì ả sẽ không chỉ cười mà còn bán rẻ nụ cười, bán rẻ nhân cách, giá trị con người, người mà không có giá trị lợi dụng gì với ả, ả nói vài câu chuyện đã là rất tốt rồi.
Phạm Tâm Tâm nhìn thấy Sở Thiên, trên khuôn mặt hiên rõ vẻ kích động muốn trả thù, chỉ ngón tay ngọc ngà, không che dấu nổi sự thù hận, nói:
- Cục trưởng Cổ, chính là tên nhóc này vô duyên vô cớ đập phá chiếc xe của tôi, còn đánh người của tôi bị thương, mau đưa hắn vào tù giáo dục đi.
- Cô nói dối!
Bọn người Đường Thương Hùng không biết từ lúc nào xuất hiện, chỉ vào Phạm Tâm Tâm nói:
- Rõ ràng là cô lái xe làm thương người khác trước, sau đó còn hung hăng, Sở Thiên không nhịn nổi mới đập phá cửa kính xe của cô, sau đó Phạm Tâm Tâm còn sai vệ sĩ tấn công Sở Thiên, ai ngờ vệ sĩ cũng bị Sở Thiên dễ dàng đánh bại.
- Được rồi, chuyện này trước tiên không nói nữa, về rồi giải quyết!
Phó cục trưởng Cổ không kiên nhẫn nổi khoát khoát tay:
- Tôi nhận được lời tố cáo của Phạm tiểu thư, tố cáo Sở Thiên đập hỏng cửa kính xe của cô, mấy người này đều là người trong cuộc, chuyện này có thực hay không?
Bọn người Đường Thương Hùng hơi sững người, vẻ bất lực với loại câu hỏi cắt câu lấy nghĩa này, uể oải nói:
- Là thật.
Cái đầu trọc lốc của phó cục trưởng Cỏ ở dưới ánh đèn trông giống như cái bóng đèn vậy, bóng loáng, quét mắt nhìn Sở Thiên, lạnh lùng nói:
- Cậu thanh niên, tuổi còn nhỏ đã học phá phách cướp bóc rồi? Như vậy không tốt, nhà nước đào tào các cậu tốn bao tâm huyết, đi, cùng chúng tôi về cục công an, nể tình cậu là sinh viên sẽ không còng tay cậu.
Nghe thấy từ "còng tay", sắc mặt Tô Dung Dung lập tức căng thẳng, muốn lên tiếng nói gì đó nhưng bị Sở Thiên ngăn lại.
Sở Thiên duỗi duỗi người, thản nhiên nói:
- Tôi không rảnh!
Mọi người lại sững sờ, cậu nhóc này thật sự không ngừng nói những lời làm người khác giật mình.
- Chúng tôi có quyền yêu cầu cậu phối hợp!
Phó cục trưởng Cổ sắc mặc trầm xuống.
- Giấy phép!
Sở Thiên vẫn không sợ hãi, nói:
- Bỏ giấy phép của các ngài ra xem nào, ai mà biết các ông là cảnh sát thật hay là giả! Gần đây, đồ giả quá nhiều rồi!
Bọn người Liễu Yên lắc lắc đầu, cậu nhóc này thật sự to gan, đến cảnh sát cũng không phối hợp như vậy, còn đòi người ta đưa giấy tờ ra, chế nhạo người ta.
Sắc mặt phó cục trưởng Cổ tím tái, thân phận này của ông ta sao còn cần giấy tờ chứng minh chứ, sau đó liền quát hai tên thuộc hạ đắc lực phía sau:
- Cho cậu ta xem bằng chứng!
Không ngờ cậu nhóc này còn hiểu luật, mẹ nó chứ, vào cục rồi xem, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ, phó cục trưởng Cổ oán hận thầm nghĩ.
Hai tên thuộc hạ đắc lực nhanh chóng rút ra giấy tờ chứng minh là cảnh sát, đặt trên tay Sở Thiên, Sở Thiên cầm lên, dưới ánh đèn yếu ớt xem kĩ càng, việc này không chỉ làm Phó cục trưởng Cổ và bọn người Phạm Tâm Tâm cảm thấy mất vui mà còn làm bọn người Liễu Yên cảm thấy dở khóc dở cười, bây giờ rốt cuộc ai điều tra ai?
Sở Thiên xem một lúc, uốn éo cổ, bước lên hai bước, đem giấy tờ trả lại nhân viên cảnh sát đứng bên trái, thản nhiên nói:
- Nhân viên cảnh sát 3728, giấy tờ quá hạn 30 ngày, vô hiệu, tôi sẽ không tố cáo anh việc giả mạo cảnh sát đâu!
Tên nhân viên cảnh sát bên trái sắc mặt thay đổi, lập tức cầm lại xem, quả nhiên thời gian đã quá hạn, quên mất không làm lại giấy tờ.
- Nhân viên cảnh sát 4721, ảnh chụp quá mờ, dấu bị mất.
Sở Thiên vừa nói vừa bỏ giấy tờ vào tay nhân viên cảnh sát bên phải:
- Không có cách nào phân biệt thật giả, theo pháp luật, bảo vệ bên lợi ích yếu hơn, giấy tờ vẫn không có hiệu lực.
Phó cục trưởng Cổ tay sờ soạng phần eo, hận không thể móc súng bắn chết tên nhóc ngông cuồng này, nhưng lại nhanh chóng phát hiện, không mang theo thứ gì hết, vật dụng căn bản cũng không mang theo, không phát huy được tác dụng gì cả.
- Có giấy tờ khác chứng minh thân phận các ông không?
Sở Thiên trầm giọng quát:
- Nếu không có thì nhanh chóng rời khỏi, bằng không tôi sẽ tố cáo tội quyấy nhiễu công dân ăn khuya đó!
Bọn người Liễu Yên lại sững sờ, đầu óc hôm nay đã không còn rõ ràng nữa rồi, cúi đầu hỏi Tô Dung Dung:
- Có tội quấy nhiễu công dân ăn khuya sao?
Tô Dung Dung khẽ cười, lắc lắc đầu, rõ ràng là Sở Thiên nói bừa.