Đô Thị Thiếu Soái

Cuộc thi cuối kì lớp mười hai khá là khó. Đây là nhà trường xuất phát từ việc cân nhắc tâm lí thi đại học. Những câu hỏi bây giờ khó một chút mới có thể khiến học sinh biết học thế vẫn chưa đủ, mới có thể phấn đấu, hơn nữa. Đề bài bây giờ khó, lúc thi đại học gặp đề khó cũng không quá sốc, sẽ giúp cho thí sinh có được thành tích tốt. Đây thực ra là diễn tập trước kì thi đại học. Theo phân tích của các thầy cô giáo, không ít những câu hỏi trong bài thi có thể làm khó ngay cả những học sinh học khá tốt.
Hôm thi đó, buổi sáng là thi văn, thời gian làm bài 2 tiếng rưỡi. Thí sinh cầm đề thi trong tay, ai cũng nghệt ra. Những câu hỏi này vô cùng khó. Mấy câu phía sau càng không biết phải trở về năm bao nhiêu mới có thể đọc hiểu được. Không khí trong phòng thi dường như ngưng đọng. Lão cổ hủ ở bên ngoài hiểu ý khẽ cười. Đây chính là kết quả mà lão muốn. Lũ nhóc sau lưng vẫn gọi lão là Lão cổ hủ, không làm cho cổ một chút thì sao xứng với danh hiệu mà chúng gọi?.
Lão cổ hủ nhìn đề thi trong tay. Đề thi tổng cộng 150 điểm này, có thể làm được 60 điểm coi như là đạt yêu cầu.
Sau khi Sở Thiên cầm đề thi, đầu tiên đọc lướt qua một lượt những câu hỏi, đáp áp dường như hiện ra hết rồi. Hắn như mở cờ trong bụng. Đầu tiên hắn còn sợ kiến thức của mình không đối phó lại được với đề thi này, quay lại nhìn Khương Tiểu Bàn, thấy Khương Tiểu Bàn không bối rối như các bạn khác, trong miệng nói lẩm bẩm, ngòi bút tuy không thật tự tin nhưng đã bắt đầu cố gắng điền vào bài thi.
Giám thị coi thi hôm nay có vẻ nhẹ nhõm khác thường. Dẫu sao mọi người cũng sẽ không quay cóp. Vì có quay cóp cũng chẳng có tác dụng gì, không biết chừng còn sửa đúng thành sai.
Sở Thiên chỉ cần một tiếng đã làm xong bài thi. Hơn nữa hầu hết thời gian minh giải thêm phần xuất xứ, lịch sử.
Sở Thiên thấy mỏi lưng, đứng dậy nộp bài thi cho giám thị. Sau đó đi ra khỏi phòng thi. Những thí sinh khác kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên các bạn trong lớp nhìn thấy Sở Thiên là người đầu tiên nộp bài thi.
Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ thấy mình chỉ làm được có một nửa bài thi, lại không chắc chắn là đúng, nhìn sang Sở Thiên rời khỏi, thầm khinh thường, xem ra tên Sở Thiên này thấy bài thi khó có thể làm xong được, nên dứt khoát nộp bài sớm cho xong chuyện. người đứng đầu trường cả năm có thể làm được 20 điểm cũng là khá lắm rồi. :
Giám thị phòng thi cũng khẽ lắc đầu. Xem ra câu hỏi lần này quá khó, nhanh như vậy đã làm thí sinh nhụt chí, bỏ dở bài thi rồi, đưa tay cầm lấy bài thi của Sở Thiên, xếp cho ngay ngắn, suýt chút thì phun nước trà trong miệng ra. Bài thi của Sở Thiên không ngờ đều đã làm xong hết.
Giám thị nghĩ thầm, chẳng lẽ cậu nhóc này lại suy đoán lung tung, làm bừa? Bản thân lão cũng không chắc chắn câu hỏi phần đọc hiểu và phần cơ sở, không dám đánh giá đúng sai trong bài của Sở Thiên. Điều duy nhất giám thị có thể làm đó là uống ngụm trà, xem yêu cầu ở bên dưới: Lịch sử đúng là khô cứng, buồn tẻ, nhưng rất thần bí, nếu chúng ta đi qua đằng sau lịch sử để tìm kiếm lịch sử, lịch sử sẽ là những tác phẩm tinh tế tuyệt vời. Hãy dùng những kiến thức mà em biết để viết ra một trang lịch sử đằng sau lịch sử có sức say mê hấp dẫn khác thường.
Giám thị gật gật đầu. Câu hỏi này thực sự rất khó, nếu ai không có hiểu biết gì về lịch sử, e rằng khó mà hạ bút, vừa nghĩ vừa mở bài thi của Sở Thiên ra.
Thủy Chử Chiến quốc - Cho bạn một Chiến quốc khác biệt.
Tứ bề báo hiệu bất ổn, kỵ binh lưỡi mác, bang vô định giao, đất vô định chủ, Chiến quốc trăm năm, thất hùng có thắng có bại.
Giám thị nuốt hết chỗ trà xuống bụng, mắt mở trừng trừng, vẻ mặt kinh ngạc và khó tin. Nếu không phải là giám thị, lão thậm chí sẽ vỗ vào bàn mà khen hay. Toàn bài văn này, hành văn liền mạch lưu loát, sinh động, tư tưởng phá vỡ những nhận thức truyền thống về Chiến quốc, cho con người ta cảm giác mới mẻ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy mình đưa tờ giấy thi trắng toát cho Sở Thiên, lại tận mắt nhìn Sở Thiên nộp bài đã làm xong, giám thị sẽ nghĩ mình đang đọc tác phẩm của các tác gia.
Buổi chiều thi môn toán, trải qua sự tra tấn của môn văn, thí sinh ai nấy đều kinh hồn bạt vía, không biết đề thi của thầy toán có hành hạ thân xác và tinh thần người ta nữa không. Thầy giáo bộ môn toán cười đầy thiện ý:
- Mọi người đừng căng thẳng, có thể làm được 50 điểm thì coi như đạt tiêu chuẩn rồi.
Sau đó đưa đề thi cho giám thị rồi lại đi sang những phòng khác để phát đề thi.
Câu nói của thầy giáo bộ môn toán khiến mọi người vừa lo lắng vừa vui mừng. Lo lắng bởi đề thi chắc chắn sẽ rất khó, vui vì 50 điểm là đã đạt tiêu chuẩn rồi. Vậy tức là mình có thể xoay xở với 100 điểm này.
Sở Thiên cầm lấy đề thi, xem lướt qua, cầm bút như thần, rồi đặt bút xuống từng câu từng câu một, chưa đầy 30 phút, đã công đức viên mãn. Sở Thiên lại đứng dậy, cầm bài thi khẽ đặt lên bàn giáo viên, sau đó khẽ nhìn về phía Khương Tiểu Bàn rồi rời khỏi. Khương Tiểu Bàn thở dài: "Cứ như Sở Thiên lại hay, không có phụ huynh quản đốc, thi thế nào, thi được bao nhiêu điểm cũng không ai để ý. Nếu thi đứng thứ 30 trở đi trong lớp…" … Sắc mặt Khương Tiểu Ban hiện lên vẻ sợ hãi. Dường như nhìn thấy chính sách đòn roi của bố, cậu ta vội cúi đầu làm bài thi, trong mồm khẽ đọc:
- Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh tâm nghi khí tĩnh, vọng ngã độc thần tâm thần hợp nhất.
Thí sinh trong phòng lại tiếp tục nhìn Sở Thiên như nhìn sinh vật lạ dần rời khỏi, 30 phút đã nộp bài rồi? Đề thi mặc dù rất khó, nhưng chỉ cần cố gắng làm, làm được thêm mấy điểm cũng tốt, hà tất vội vàng từ bỏ như vậy? E rằng lần này Sở Thiên đứng thứ nhất toàn trường từ dưới lên.
Sau khi Sở Thiên làm xong bài thi liền đi dạo trong khuôn viên trường một lúc. Sân trường lúc này yên tĩnh gấp mấy lần lúc trước, mọi người còn đang bán sống bán chết làm bài thi. Lúc đi qua văn phòng ký túc xá, Sở Thiên vừa hay gặp thanh tra coi thi - Phó hiệu trưởng của trường Liễu Trung Hoa. Liễu Trung Hoa lúc này nhìn thấy Sở Thiên thì vô cùng kinh ngạc, ân cần hỏi:
- Sở Thiên, lúc này lẽ ra em phải đang ở trong phòng thi làm bài thi chứ?
Sở Thiên cười cười, đối mặt với Liễu Trung Hoa cảm nhận được sự ấm áp, vì vậy thành thật nói:
- Em làm xong lâu rồi ạ!
Liễu Trung Hoa không tin nhìn Sở Thiên nói:
- Làm xong rồi? Những câu hỏi lần này đều rất khó, sao em lại làm nhanh như vậy? Đến những câu hỏi lớn đều làm xong rồi?
Thực ra Liễu Trung Hoa muốn nói đó là: Có phải lại điền lung tung không? Nhưng nể mặt Sở Thiên, không tiện nói thẳng.
Sở Thiên dễ nhận thấy ý của Liễu Trung Hoa, thản nhiên nói:
- Phó hiệu trưởng, khi nào có kết quả thì thầy sẽ biết ạ.
Liễu Trung Hoa gật gật đầu. Ông cũng khá tin vào nhân cách của Sở Thiên, nên không hỏi cặn kẽ nữa. Sau khi Sở Thiên chào ông, ông tiếp tục đi làm nhiệm vụ thanh tra thi.
Giám thị lúc này nhìn bài thi Toán của Sở Thiên như đang dò mìn vậy. Ông vốn dạy toán lớp 11, kiến thức về toán học đương nhiên không tồi. Sau khi xem kĩ, trong lòng kinh ngạc, kiến thức toán của thí sinh này quá tốt, cách trả lời câu hỏi và lối giải thích ông chưa từng gặp qua, học sinh này hẳn là học sinh xếp trong top 3 của khối lớp 12? Giám thị coi thi mở xem tên thí sinh "Sở Thiên". Giám thị lắc lắc đầu, chưa từng nghe qua. Mấy cái tên trong bảng thành tích lớp 12 ông ít nhiều đã nghe qua. Ví dụ như Trương Vạn Giang… Cái tên "Sở Thiên" đúng là mới nghe lần đầu.
Sau khi Sở Thiên đi dạo quanh sân trường, vào một quầy bán đồ ăn vặt ăn một bát mì xong, tiếng chuông hết giờ lúc này mới chậm rãi vang lên. Sở Thiên trở về hành lang ngoài phòng thi. Một đám học sinh vừa làm bài thi xong tụ tập ở đó bàn luận về đề thi. Không khí có vẻ nặng nề khác thường. Nhìn thấy nụ cười của Sở Thiên sáng lạn như vậy ai anasy đều kinh ngạc. Không biết người này rốt cuộc có gì mà vui đến vậy.
Khương Tiểu Bàn lết thân xác nặng nề bước ra khỏi phòng thi, nhìn thấy Sở Thiên đang đứng đợi, lập tức trở lên hoạt bát, chạy đến, kéo Sở Thiên đi ra phía ngoài, lặng lẽ nói:
- Sở Thiên, bí quyết tĩnh tâm của cậu thật là có hiệu quả đó, ít nhất giúp tớ hôm nay nhìn thấy đề thi không bị hoảng loạn, làm tớ có thể bình tĩnh làm bài thi, biết rằng bình tĩnh làm bài là đã thành công một nửa rồi. Bao nhiêu lần vì tinh thần không tốt, mỗi lần đến kì thi quan trọng đều làm không ra gì, tớ đoán là sẽ được liệt vào top 30, lần này về nhà được ăn cà rốt rồi.
Sở Thiên cười cười, vỗ vai Khương Tiểu Bàn, nói:
- Vậy thì tốt rồi, vừa rồi thấy bộ dạng cậu bán sống bán chết, tôi còn tưởng cậu làm bài rất chán cơ.
Khương Tiểu Bàn vội giơ ngón tay lên, "xuỵt" một tiếng, nói:
- Tôi giả vờ như vậy đó, nếu tớ làm bài tốt, mọi người xung quanh không làm được, tâm lí bọn họ sẽ càng khó chịu, sẽ có tâm lí buồn chán, sau đó sẽ không chơi với tôi nữa.
Sở Thiên trong lòng sững lại, ai nói Khương Tiểu Bàn vừa béo vừa ngốc, tâm hồn còn sáng hơn những kẻ thông minh khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui