Tần Thành bụm răng trong miệng đã lung lay chịu đau hét:
- Có bản lĩnh chờ đó.
- Thằng nhóc, mày có bè phái không? Có bè phái thì bảo lão đại mày ra, hôm nay ông dọn cửa đường bọn mày ngồi chỗ của lão đại bọn mày.
Hắc Sơn Đao tiến lên trước hai bước, Tần Thành sợ lùi lại mấy bước. Bọn Hắc Sơn Đạo đắc ý cười lên chỉ Tần Thành xem thường nói:
- Không có bè phái cũng không sao, cứ gọi điện thoại gọi cứu binh triệu tập tiếp viện, bất luận đến bao nhiêu người, ta đều một chiêu thu dọn bấy nhiêu. Khó được ra Bắc Kinh hưởng không khí trong lành, thì sợ bọn con rùa chúng mày dài mắt rồi. Để tao nói sơ qua, chỗ này không có ai đánh thắng tao, bây giờ bọn mày đừng đi, đàn ông dập đầu, phụ nữ bồi ngủ.
Sở Thiên không có gì, nhẹ nhàng đi tới phía sau Tô Dung Dung ôm lấy thắt lưng của cô, nhàn nhạt nói:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tô Dung Dung nhìn thấy Sở Thiên đã đến trong lòng thở nhẹ ra, dịu dàng nói:
- Nói ra thì không dài, đều là Liễu Yên uống rượu, uống điên rồi trêu chọc người ta, kết lấy thù oán nhưng đối phương cũng thật sự quá ngạo mạn.
Thì ra tối nay mọi người đều vui vẻ uống rượu, Liễu Yên càng không giống mình ngày thường. Sau khi uống mấy chay bia Đức vào bụng thì bắt đầu trở nên điên cuồng, vặn vẹo uốn éo xung quanh, tỏ ra vô cùng phong tình. Xung quanh tuy có không ít đàn ông nhìn với con mắt háo sắc, nhưng nhìn thấy quần áo của bọn Liễu Yên đều biết những tuấn nam mỹ nữ này có chút địa vị.
Bọn Hắc Sơn Đao bên cạnh cũng uống một tá bia lót bụng, tâm tình cũng bắt đầu trở nên tăng vọt, nhìn thấy Liễu Yên bên cạnh hiện ra vô cùng phong tình không ngừng huýt sáo mấy tiếng miệng hơi cười điểu. Liễu Yên đã say ngà ngà tất nhiên không thể dễ dàng tha thứ những đàn em bình thường háo sắc này, cầm chai bia trên bàn lên thì đập bể đi qua, tuy không có đập trúng bọn Hắc Đạo Sơn nhưng nước bia văng lên người của Hắc Sơn Đao.
Thế là bọn Hắc Sơn Đao tuy quần áo bình thường nhưng khí thế lại không bình thường, nhìn thấy Liễu Yên đổ bia lên người mình không nói lời nào, thì xông qua đá ngã bàn của của bọn Liễu Yên. Đổi lại lúc bình thường, bọn Liễu Yên cũng không chịu để yên, bây giờ đã uống tới say ngà càng là thêm tức giận. Bọn Tần Thành bảy tám người đàn ông lập tức nhào lên, kết quả Hắc Đạo Sơn người ta đơn độc xuất chiến thì đánh bọn chúng như hoa rơi nước chảy. Một quyền đánh bay Tần Thành, một chân đá đã ngã Lang Côn phong hiểm và bọn người khác xông lên cũng bị câu quyền đánh cho răng rơi đầy đất. Sau khi miệng hô một tiếng làm phấn chấn tinh thần đánh bọn người còn lại đến mức bọn chúng khóc kêu cha gọi mẹ.
Tô Dung Dung nhìn thấy tình hình không bình thường, nghĩ tới đầu tiên là tìm Sở Thiên mà không phải là cảnh sát.
Sở Thiên gật đầu, hắn tất nhiên nhìn ra vẻ kiêu ngạo của bọn Hắc Sơn Đao, thiếu niên kiêu ngạo lại có thân thủ kiệt xuất tìm tới thế giới phồn hoa của Bắc Kinh há gì không thể không cuồng ngạo? Mà bọn Liễu Yên lại vừa đúng lúc trở thành dây dẫn kích nổ cho bọn họ. Bạn đang đọc truyện được tại
- Bọn mày vẫn không có cứu viện à?
Hắc Sơn Đao vừa vung tay, người phía sau quay người từ phía sau cầm chai bia lên ném cho anh ta. Hắc Sơn Đao nghe tiếng mà đoán vị trí, cũng không quay đầu lại đón lấy chai bia. Sau đó trút vào miệng uống mấy ngụm, cười khinh miệt nói:
- Cho bọn mày thêm mười phút tìm không được lão đại đến, thì tao sẽ dẫn mấy cô gái này của chúng mày đi.
Người xung quanh nhìn thấy Hắc Sơn Đao mới tới Bắc Kinh lại cuồng ngạo như vậy, trong lòng bắt đầu có phản cảm, nhưng khi nhìn thấy thân thủ của Hắc Sơn Đao còn động tác đón lấy bia lúc nãy thì trong lòng lại bắt đầu chìm xuống.
Sắc mặt của bọn Tần Thành bắt đầu trở nên sợ hãi, bọn họ tin Hắc Sơn Đao chân trần đánh thiên hạ này thật sự dám cướp đi bọn người Liễu Yên, không khỏi nhìn xung quanh không có cứu binh đến. Bỗng nhiên nhìn thấy Sở Thiên đang đứng sau lưng Tô Dung Dung trên mặt lập tức sáng lạn lên, lòng bất an dần dần buông xuống.
Bọn Lang Côn lôi kéo Liễu Yên chỉ vào Sở Thiên rõ ràng muốn Liễu Yên đi cầu xin Sở Thiên, sắc mặt Liễu Yên cũng vừa vui lập tức lại lờ mờ, lại cần Sở Thiên mới có thể qua ải không? Chẳng lẽ bọn Lang Côn hết cách rồi sao?
- Thằng nào không biết sống chết phá đám cuộc vui của ông hả?
Một tiếng quát hung mãnh từ cửa truyền đến, lập tức đi vào mười mấy người vạm vỡ mặt trái xâm một con rồng đen dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo hét lên:
- Chẳng lẽ không biết đây là vùng của Vương Hạo Nam tao à? Chẳng lẽ không biết đây là địa bàn của hội Hắc Long à?
Vương Hạo Nam vừa vào thì liền báo tên tuổi, sợ mọi người không biết mình là người của hội Hắc Long. Trên mặt bọn Hắc Sơn Đao trước là sửng sốt, liền sau đó vui mừng hẳn lên, cuối cùng có bang phái xuất hiện tấn công bọn họ hay thu phục bọn họ, đối với đề cao tên tuổi của mình ở Bắc Kinh tương đối có lợi.
Thế là ánh mặt của Hắc Sơn Đao từ trên người bọn Liễu Yên thu lại, cảm thấy mình đối phó đám con cháu ăn chơi trác táng này thật sự có mất thân phận của mình, thế là quay đầu nhìn Vương Hạo Nam lạnh lùng nói:
- Bà mẹ nó, mày nói ai không biết sống chết? Nói cho mày biết tối nay tao nhất định phải phá chỗ này. Tốt nhất chúng mày nhanh chóng thần phục tránh tao đánh chúng mày thành tàn phế rồi mới xin tha.
Sắc mặt Vương Hạo Nam biến đổi lớn, lúc nhỏ gã bị người ta dùng ngôn ngữ này nhục mạ, trên mặt không khỏi kích động hẳn lên. Hình xăm hắc long xung quanh bắt đầu lay động, rõ ràng gã vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy thần sắc khẩn trương của bọn người Hắc Sơn Đao biết đối phương có lai lịch, thế là theo quy luật giang hồ hét:
- Xin hỏi người anh em uống nước ở đâu? Đốt củi ở đâu?
Bọn Hắc Sơn Đao sửng sốt không biết trả lời thế nào.
Sở Thiên biết đây là tiếng lóng, chính là thăm dò đối phương có phải là bang đệ tử có chỗ dựa không, thế là hơi mỉm cười hững hờ trả lời:
- Không cần hỏi nữa bọn họ không phải đệ tử của Hổ Bang.
Trả lời của Sở Thiên thoạt nhìn vô ý chân thật, nhưng ngược lại gây nên nghi ngờ trong lòng Vương Hạo Nam. Mấy người này không dám trả lời, chẳng lẽ trong lòng có quỷ? Tại sao người thanh niên này mạnh miệng nói bọn họ không phải là đệ tử của Hổ bang, chẳng lẽ là giấu đầu hở đuôi? Bọn họ chính là đệ tử Hổ Bang đến quán bar gây rối?
Vương Hạo Nam biết mấy ngày nay hội Hắc Long và Hổ Bang ngấm ngầm đánh đấu, bây giờ nhìn thấy bọn Hắc Sơn Đao có chút thần sắc cổ quái, còn có lời giải thích đặc biệt của Sở Thiên, trong lòng hoàn toàn cho rằng bọn Hắc Sơn Đao là đệ tử Hổ Bang.
Sở Thiên nhìn thấy thần sắc của Vương Hạo Nam biết lời nói của mình hiệu nghiệm rồi, thế là đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Bọn Hắc Sơn Đao không rõ tình hình quét nhìn Sở Thiên mấy cái, thì trừng trừng nhìn Vương Hạo Nam. Sở Thiên trong mắt bọn họ chính là một tên ăn chơi trác táng, bóp chết hắn giống như bóp chết con kiến.
Nhìn thấy bọn Hắc Sơn Đao trừng mắt nhìn mình, sắc mặt Vương Hạo Nam liền thay đổi sau đó hét lên:
- Bọn mày là ai, ở địa bàn của hội Hắc Long kiếm chuyện chính là tìm cái chết. Tối nay ông mang bọn này đi khỏi chỗ này mới không làm hội Hắc Long thất vọng.
- Hội Hắc Long cái bà mẹ nó? Ông hôm nay biến nó thành Ô Long hội.
Hắc Sơn Đao uống hết chai bia rồi ném xuống đất chỉ Vương Hạo Nam nói:
- Cho bọn mày mở rộng tầm mắt, Tam Thái Tử là làm thế nào rút gân rồng lột da rồng.
Vương Hạo Nam không có nói gì bỗng nhiên vung tay, mười mấy người đàn ông vạm vỡ giống như hổ xông tới bọn Hắc Sơn Đao. Hắc Sơn Đao cười lạnh mấy tiếng, bước chân vừa di chuyển lập tức sau đó nhảy lên, hai chân giao nhau đá lên người hai đàn ông trước mặt, người đàn ông thân hình như hổ tuy vóc người khôi ngô nhưng cũng khó chịu được sức tấn công cực lớn của Hắc Sơn Đao, trọng tâm không vững ngã về phía sau đè lên thân của mấy người phía sau làm nháo nhào ngã một đám.
Sở Thiên không thể không thừa nhận tên Hắc Sơn Đao này quả thật hung hãn mạnh mẽ, một mình đứng giữa mười mấy người đàn ông thân hình vạm vỡ giống như con thuyền đơn độc trong biển, nhưng con thuyền đơn độc này chính là sừng sững không ngã. Không tới mấy phút mười mấy người đàn ông hung thần ác sát tất cả bị gã đánh ngã xuống đất, kêu thảm thiết không dậy nổi. Hắc Sơn Đao vừa nãy đối phó bọn Liễu Yên đã hạ thủ lưu tình, bằng không những tiểu thư công tử đó sớm đã nửa chết, nửa sống rồi.
Tô Dung Dung từ lúc Sở Thiên xuất hiện ở bên cạnh cô, cô đã hoàn toàn không có chỗ nào gọi là sợ hãi. Cô biết cho dù trời sập xuống cũng có Sở Thiên giúp cô chống đỡ, cô dịu dàng dựa vào Sở Thiên xem sóng gió mãnh liệt trước mắt.
- Bà mẹ nó, lại là phế vật vô dụng.
Hắc Sơn Đao vô cùng đắc thắng mang mấy phần uể oải nói:
- Bà mẹ nó, Bắc Kinh một người để đánh cũng không có, điều này làm ông quá kiêu ngạo rồi.
Người xung quanh Hắc Sơn Đao cười ầm lên, người khác lại trầm mặt không biết làm sao.
Liễu Yên mang theo cảm giác say đi tới bên cạnh Sở Thiên kéo Sở Thiên tới một góc, nữa say mê cắn vào tai của Sở Thiên nói:
- Tiểu tử đánh hạ cái thằng kiêu ngạo đó cho tôi, tối nay bà cô là của cậu.
Liễu Yên vừa nói vừa lộ ra cái rãnh trắng noãn tỏa mùi hương như ẩn như hiện mê hoặc Sở Thiên.
Sở Thiên hơi sửng sốt vẫn kìm chế mình, lập tức nhìn ánh mắt say ngà của Liễu Yên đẩy cô ấy ra, nhàn nhạt nói:
- Cô uống say rồi.
Sở Thiên nói xong thì chậm rãi đi về bên cạnh Tô Dung Dung, hoàn toàn không có suy nghĩ lời nói lúc nãy của Liễu Yên. Đừng nói Liễu Yên là bạn thân trong khuê phòng của Tô Dung Dung, huống hồ Sở Thiên không muốn đi đối phó bọn Hắc Sơn Đao, mấy người này tuy càn rỡ nhưng người ta có thực lực.
Vương Hạo Nam suy nghĩ một lát liền cắn răng cắn lợi tức giận hét lên xông tới Hắc Sơn Đao. Nếu có thể làm tới tiểu đầu mục, thân thủ tất nhiên có cái thế như vậy. Nhưng Hắc Sơn Đao nhẹ nhàng lắc đầu hừ một tiếng xem thường:
- Mày không được, mày không phải đối thủ của tao.
Hắc Sơn Đao vừa nói vừa đi nghênh tiếp, nắm tay thẳng tắp vươn ra nhắm ngay Vương Hạo Nam đánh ra một quyền."Ầm" một tiếng, Hắc Sơn Đạo không chút nhúc nhích, Vương Hạo Nam lại giống như diều đứt dây ngã ra ngoài giãy dụa đứng lên, tay phải cũng không còn lực giơ lên mặt, rõ ràng vô cùng đau đớn.
Hắc Sơn Đao quay đầu nhìn Sở Thiên khẽ động, Hắc Sơn Đao xương cốt dị thường đột nhiên xông ra, rõ ràng là phản cốt trời sinh, Hắc Sơn Đao từ từ đi tới Vương Hạo Nam, Vương Hạo Nam sợ hãi lùi lại sau mấy bước, tay trái sờ được một cai bia lại lần nữa hung hãn hét một tiếng co rút con rồng đen xăm trên mặt xông tới Hắc Sơn Đao. Trên mặt Hắc Sơn Đao hiện ra vẻ không nhịn được, không tránh bất cứ chai bia nào nện lên đầu mình, sau đó một tay nện lên vai của Vương Hạo Nam, Vương Hạo Nam hoàn toàn bay ra ngoài, lần này bất luận giãy dụa thế nào cũng không đứng lên nổi.
- Con mẹ nó, gọi lão đại bọn mày đến.
Hắc Sơn Đao hét lên:
- Đều là phế vật.
- Tránh ra cảnh sát đến!
Không biết ai gọi đến, lập tức tiếng còi cảnh sát vang lên.
Người của quán bar hỗn loạn một trận lũ lượt bỏ đi. Tuy không phải bọn họ gây chuyện, nhưng sợ bị bắt tới đồn cảnh sát hỏi làm ghi chép, đó là khá phiền phức. Ban quản lý bên trong quầy bar đang cầm máy tọa đàm, bên trong, tiếng còi cảnh sát vui mừng vang lên. Anh ta nhìn thấy bọn Vương Hạo Nam lập tức sử dụng chiêu phải giết tuyệt, đến lui địch bỏ đi.
Bọn Hắc Sơn Đao hung hăng nhìn bọn Vương Hạo Nam trên đất, lại nhìn miệt thị bọn Tần Thành, liền theo mọi người rời đi, bọn họ cũng không muốn dính vào cảnh sát.
Sở Thiên vỗ vỗ vai của Tô Dung Dung, mỉm cười nói:
- Dung Dung, em về trước đi, anh đi một chút sẽ trở về.
Tô Dung Dung giỏi hiểu lòng người gật đầu giọng dịu dàng nói:
- Cẩn thận.
Sở Thiên thản nhiên cười đi về hướng bọn Hắc Sơn Đao bỏ đi.
Liễu Yên lộ ra thần sắc nửa say nửa tỉnh nhìn Sở Thiên bỏ đi.