Lúc Tam hổ tam tướng nhảy vọt lên, trong tay người nào cũng cầm theo binh khí.
Binh khí là ba con dao ngắn, ba con dao bầu.
Khuyết điểm dao bầu chém ra, dao ngắn lại cực kỳ chính xác bù lại khuyết điểm đó, một dài một ngắn, phối hợp không chê vào đâu được.
Sở Thiên nhìn tư thế liều chết tiến đến của họ thì đã biết thân thủ dũng mãnh rồi, nhưng binh khí của họ mặc dù đã rút ra, nhưng cơ hồ là ngay cả cơ hội sử dụng cũng không có, không phải họ quá nhân từ, cũng không phải họ quá tự đại, mà là Lão yêu quá hung hãn.
Một Lão yêu luôn im lặng quay nướng thịt nai, khi Tam hổ tam tướng nhảy vọt lên cao, thân hình đột nhiên kéo dài ra.
Dao bầu của một chiến tướng vừa chém xuống một nửa, thì Lão yêu đã tiếp cận ngực gã, tay phải cầm dao cắt thịt đâm ngược lên.
Vị chiến tướng này bỏ xuống dao bầu lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, bưng chặt cổ họng, chậm rãi ngã xuống.
Không hề có tiếng kêu thảm thiết, cổ của gã giống như sợi mì mềm mại rơi xuống.
Hai con dao song song đâm tới, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía nhắm thẳng vào ngực Lão yêu.
Tay phải Lão yêu run lên, máu tươi dính trên dao cắt thịt văng khắp nới, khi hai vị chiến hổ cảm thấy nhiệt độ ấm áp trên mặt thì dao cắt thịt đã xẹt ngang qua cổ tay họ, dao cắt thịt của Lão yêu thuận thế đâm vào ngực trái chiến hổ, tay trái không cầm gì đột nhiên nắm lấy con dao của chiến dao đâm ngược vào trái tim chiến hổ bên phải, vị trí vô cùng chính xác, người thường không làm được.
Vẫn như cũ không hề có tiếng kêu thảm, hai vị chiến hổ từ từ ngã xuống.
Không có từ nào khác có thể miêu tả võ công của Lão yêu.
Chỉ có một từ: "Nhanh".
Nhanh đến không thể tin nổi, nhanh đến không cách nào chống đỡ nổi, nhanh đến người ta không thấy được biến hóa của "Lão yêu". Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Ánh mắt Sở Thiên không liếc nhìn hổ tướng đã chết, mà đặt ánh mắt ở trên miếng thịt nai, bây giờ mới phát hiện, thịt nai nướng chín ở dưới dao của Lão yêu không chỉ không có cảm giác cắt phá thành mảnh nhỏ, thậm chí còn như một tác phẩm nghệ thuật lộ ra khung xương đầy đủ, đầu nai còn mang theo nụ cười đọng lại, tất nhiên, nai lúc chết không hề giãy dụa, không hề thống khổ, ngược lại còn rất bình yên nhắm mắt nữa.
Sở Thiên nhớ đến một câu thành ngữ: Bào đinh giải ngưu. (Đầu bếp chặt bò)
Lâm Đại Pháo rót rượu cho Sở Thiên, giọng điệu rất bình tĩnh nói:
- Thiếu soái, đêm trăng tròn, không nên vì tiểu nhân mà cắt đứt hào hứng. Tới, chúng ta tiếp tục tâm sự ngắm trăng, nâng cốc vui hoan.
Sở Thiên nâng chén rượu lên, uống vài ngụm, thản nhiên nói:
- Đêm trăng tròn, quả nhiên là đêm đại hung đại cát, không ngờ đêm nay lại là một đêm máu chảy thành sông.
Ánh mắt của Sở Thiên vẫn từ ánh trăng sáng di chuyển đến Lão yêu, Tam hổ tam tương lúc này chỉ có lại nhất hổ nhất tướng thôi, mặt Lão yêu vẫn không chút thay đổi đứng ở chính giữa, một hổ một tướng chặn trái phải Lão yêu, trong mắt có sợ hãi, họ hoàn toàn không ngờ Lão yêu lại có thể mạnh đến mức này.
Trần Cát Mộng cũng không ngờ đến, thật không ngờ một đầu bếp làm hai mươi năm không có gì đặc biệt, không hề nổi tiếng lại hung hãn đến vậy.
Mồ hôi hột của Trần Cát Mộng từ từ thẩm thấu chảy ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, anh ta vốn nghĩ mình đã rất hiểu Lâm Đại Pháo, bây giờ mới phát hiện, mình hoàn toàn không hiểu gì về con người của Lâm Đại Pháo cả.
Trần Cát Mộng quay đầu nhìn vài lần hơn ba trăm thân tín sau lưng, muốn tìm lại một chút yên tâm, nhưng lại phát hiện, quay đầu nhìn vẻ mặt của Lâm Đại Pháo, trong lòng vẫn không yên tâm được chút nào.
Người này tuyệt đối không phải là người lỗ mãng, ngược lại là người rất đáng sợ.
Lâm Đại Pháo thở ra một hơi, nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, chuyện tối nay chứng minh một điều, dao trong tay bạn bè, có khi còn đáng sợ hơn cả dao trong tay kẻ thù, bởi vì người cẩn thận như thế nào cũng khó tránh khỏi việc thường xuyên quên đề phòng nó.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt toát ra tự tin, nói:
- Dao của anh em Soái quân vĩnh viễn chỉ biết nhắm vào kẻ thù, tuyệt đối không đâm sau lưng tôi.
Lâm Đại Pháo không hề do dự tin tưởng những lời nói của Sở Thiên.
Trần Cát Mộng nay đâm lao phải theo lao, đến tình hình này rồi thì chỉ có cá chết lưới rách, vì vậy lùi về sau vài bước, tay phải nhẹ nhàng vung lên.
Mấy chục bang chúng Hổ Bang lập tức tiến vào, bảy tám người xông vào trước tay cầm dao chém, mười mấy người ở chính giữa chuyển động lưỡi móc, mười mấy người vào sau cùng tay cầm chặt súng trường, khi binh khí phối hợp hợp lý trật tự, uy lực sẽ tự nhiên tăng lên vài lần.
Lâm Đại Pháo rưới Trúc Diệp Thanh lên than nướng nóng đỏ, than nướng trong chớp mắt trở nên chói mắt, bắn ra tia lửa khiến mọi người không thể không chớp mắt vài lần.
Ánh mắt Lão yêu lóe sáng, khóe miệng rung lên, nụ cười lạnh lùng nở rộ trong thời gian ngắn ngủi của một cái chớp mắt, tay trái đã rút ra hơn mười cây đinh sắc, là loại đinh vô cùng sắc bén. Cùng lúc đó, tay phải cầm dao cắt thịt của Lão yêu, cơ thể cùng dao giống như hợp lại làm một.
Ánh sáng con dao như cầu vồng hiện lên, khi đinh sắt bay ra, so với sao băng còn nhanh hơn.
Hơn mười cây đinh sắt giống như có mắt, bay vòng qua bảy tám bang chúng Hổ bang cầm dao pha trong tay, xẹt qua người mười mấy gã tay cầm móc câu ở hàng giữa, mười mấy người im lặng từ từ ngã xuống mặt đất, ánh mắt không tin và không cam lòng, đồng thời cũng ngăn chặn đường tiến lên của mười mấy người tay cầm súng trường đằng sau.
Trong phút chốc, Lão yêu đã nắm chặt dao cắt thịt tấn công kẻ thù trước mặt, bảy tám bang chúng Hổ Bang còn chưa kịp phản ứng thì dao cắt thịt giống như giải phẫu nai xẹt ngang qua bụng họ, khi họ cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo ở vùng bụng thì dao cắt thịt cắt ngang qua, cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, sau đó máu tươi đỏ sẫm chảy ra.
Khi bọn họ ngã xuống, Lão yêu dùng chân hất mười mấy thanh dao bầu trên mặt đất, dao bầu lóe ra ánh sáng lạnh lẽo giống như gió xoáy bắn về phía mười mấy bang chúng nắm chặt súng trường ở đằng sau, mỗi một con dao đều dính máu tươi của họ, đoạt đi sinh mệnh của họ.
Uy lực của đòn này, quả thật không ai đủ sức chống cự, không ai đủ sức né tránh.
Một đòn tấn công này của Lão yêu chẳng những lựa chọn thời điểm người ta bất ngờ nhất, cũng nhanh đến mức người ta không thể tưởng tượng được.
Thời điểm con người ta bất ngờ nhất, cũng chính là thời điểm chính xác nhất.
Chỉ cần ra tay đúng lúc thì sẽ không lưu lại cho đối phương một đường lui nào cả, ngoan độc, chính xác, nhanh chóng.
Sở Thiên bây giờ đã biết Lão yêu là kẻ sát nhân đáng sợ cỡ nào rồi, mới biết vì sao vẻ mặt Lâm Đại Pháo lại bình tĩnh lạnh nhạt đến vậy.
Lúc nãy Sở Thiên còn có chút lo lắng, có chút không tin tưởng Lâm Đại Pháo chỉ dựa vào Lão yêu đối kháng với hơn ba trăm người của Trần Cát Mộng, bây giờ, Sở Thiên tin, tin tưởng Lâm Đại Pháo có thể sống, thậm chí có thể sống thật tốt nữa.
Trần Cát Mộng nghiến răng nghiến lợi, lại phất tay lên, bang chúng phía sau đã không còn giống lúc ban đầu thấy chết không sờn nữa, mà họ cẩn thận nắm chặt súng trường bước qua xác anh em trước mặt, bang chúng cầm móc câu trong tay cũng làm giảm sự chú ý lên người mình rất nhiều, sợ Lão yêu muốn mạng của mình trước.
Lâm Đại Pháo nhìn bang chúng từ từ đến gần đình nghỉ, thở dài một tiếng, từ ghế dựa phủ da hổ lớn đứng dậy, đi đến phía trước Lão yêu, nhìn thẳng mọi người, giọng nói không hề táo bạo, vô cùng bình tĩnh nói:
- Hổ Bang có thể đứng sừng sững ở Kinh thành không ngã, là dựa vào tình đoàn kết chân thành của các anh em. Không thể ngờ, hôm nay lại huynh đệ tương tàn, khiến Lâm mỗ ở trước mặt Thiếu soái trở thành trò cười rồi, đến tột cùng là bi ai của Lâm mỗ, hay là bi ai của mọi người đây?
Những bang chúng Hổ bang đứng gần chậm lại tốc độ đứng dậy, đều không tự chủ nhìn Lâm Đại Pháo táo bạo lỗ mãng ngày xưa, trên mặt thêm vài phần xấu hổ, mâu, thuẫn.
- Nếu bây giờ mọi người có thể dừng lại trước bờ vực, Lâm Đại Pháo cam đoan không truy cứu trách nhiệm người nào cả.
Ánh mắt uy nghiêm của Lâm Đại Pháo quét qua bang chúng Hổ Bang:
- Lâm Đại Pháo cái gì cũng không có, nhưng một lời nói một gói vàng vẫn làm được.
Bang chúng Hổ Bang lộ ra vẻ mặt do dự, bắt đầu quay đầu nhìn nhau.
Trần Cát Mộng khẩn trương, anh ta sợ họ bị Lâm Đại Pháo thuyết phục, vội vàng hô lên:
- Mọi người ngàn vạn lần không được tin Lâm Đại Pháo, giữ chức nhiều năm, chỉ biết múa hát ngựa chó, đã từng làm chuyện gì cho Hổ Bang chưa? Hổ Bang có ngày hôm nay, tất cả đều do Trần Cát Mộng ta dẫn theo các vị anh em dùng máu tươi chém giết ra, Lâm Đại Pháo, mày có đức hạnh gì đáng để ngồi ở vị trí này chứ?
Bang chúng Hổ Bang không tự chủ được gật gật đầu, mấy năm nay Lâm Đại Pháo quả thật không quan tâm chuyện trong bang, chỉ lo hưởng thụ.
Lâm Đại Pháo khinh thường liếc nhìn Trần Cát Mộng vài cái, cười lạnh nói:
- Trần Cát Mộng, mày thấy Vương lão gia sắp về hưu, mới dám ra tay giết tao tối nay, nếu không, cho mày thêm mười lá gan, mày cũng không có gan làm loạn, mày thực sự nghĩ mình có đủ tài đức ngồi lên vị trí này sao?
Sở Thiên gật gật đầu, rất tán thành lời nói của Lâm Đại Pháo, không có chỗ dựa vững chắc, ngồi ở vị trí long đầu, giống như ngồi trên than nóng vậy.
Trần Cát Mộng im lặng không nói, ngẩng đầu nhìn tầng trệt biệt thự, chuẩn bị ra lệnh cho hơn mười tay súng xuất hiện.
Lâm Đại Pháo dường như biết Trần Cát Mộng đang nghĩ gì, cười miệt thị nói:
- Trần Cát Mộng, mày có phải muốn hơn mười tay súng trên lầu xuất hiện? Có phải hay không chuẩn bị súng bắn loạn xạ bắn chết bọn tao?
Trần Cát Mộng kinh ngạc, khuôn mặt trắng bệch nhìn Lâm Đại Pháo, Lâm Đại Pháo sao lại biết mình mai phục tay súng?
Sở Thiên đứng dậy, tự mình đi cắt mấy miếng thịt nai, chậm rãi nhấm nháp thưởng thức, ăn mấy miếng, cảm giác so với tay nghề của Lão yêu, kém rất nhiều, vì vậy nhẹ nhàng thở dài, nghề nghiệp nào cũng cần nghiên cứu, lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Cát Mộng, không kìm được cười nói:
- Quản lý Trần, tôi đã nói qua rồi, anh là một kẻ ngu ngốc, Lâm bang chủ có thể sống đến bây giờ, thật sự là do mệnh tốt sao?
Lâm Đại Pháo nở nụ cười, đi đến bên cạnh Sở Thiên, vỗ vỗ bả vai hắn nói:
- Thiếu soái, phải luôn hiểu biết người xung quanh mình, không phải người bên cạnh mình, mà là đối thủ.
Sở Thiên không hề do dự gật gật đầu, lời lẽ chí lý.
Lâm Đại Pháo vỗ vỗ tay, mấy chục vật thể "ba, ba" từ biệt thự tầng trệt rơi xuống, trong ánh sáng ngọn đèn, Trần Cát Mộng có thể nhìn rõ được đó là mấy chục xác chết, hơn nữa đó chính là mười tay súng mình mai phục, trong tay họ đã không còn súng nữa, trong mắt chỉ còn lại hoảng sợ chưa từng biến mất thôi.
Lâm Đại Pháo lại vỗ tay, bóng người lay động ở tầng trệt, dần dần hiện lên thân hình của mấy chục người, nửa vòng tròn tản ra, trong tay người nào cũng cầm súng, họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào mấy trăm bang chúng Hổ Bang, trong đó có không dưới năm cây súng nhắm thẳng vào đầu Trần Cát Mộng.
Trần Cát Mộng cười khổ đứng dậy, anh ta biết mình đã thua.
Mấy trăm bang chúng Hổ Bang chấn động đứng dậy, không tự chủ được lùi về phía sau, muốn thoát khỏi họng súng như ác mộng kia.
Sắc mặt Lâm Đại Pháo trầm xuống, uy nghiêm hô lên:
- Tôi đếm đến ba, người nào đầu hàng trong vòng ba tiếng đếm, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ. Sau ba tiếng đếm không chịu buông vũ khí, giết không tha.
Mấy trăm bang chúng Hổ Bang bắt đầu khẩn trương, nhìn lẫn nhau. Sở Thiên biết, lúc này chỉ cần có một người buông dao xuống, những người khác nhất định đầu hàng theo.
Lâm Đại Pháo nhẹ nhàng đếm:
- Một.
- Hai.
Vẻ mặt uy nghiêm của Lâm Đại Pháo quét qua mấy trăm người.
Tiếng "ba" còn chưa hô lên, mấy trăm bang chúng Hổ Bang đã buông vũ khí xuống, giống như một đám nai chờ giết thịt, nhất hổ nhất tướng còn lại nhìn Trần Cát Mộng vài lần, lại nhìn quanh vài lần, biết đại thế đã mất, họ không buông vũ khí trong tay xuống, mà là cầm vũ khí trong tay đâm vào ngực bản thân.
Sở Thiên tuyệt đối không bất ngờ, họ cũng biết rất rõ, Lâm Đại Pháo có thể dễ dàng tha thứ cho bang chúng bình thường phản bội theo người khác, nhưng không thể coi họ như tâm phúc như ngày xưa nữa, giống như một gốc cây đại thụ, cành lá có thể rơi rụng hết, nhưng thân cây vĩnh viễn không thể hư thối.
Trần Cát Mộng không tức giận, cũng không kinh ngạc, không thống khổ, cũng không tiếc nuối, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Cho dù nhìn như thế nào cũng không có bộ dạng của một phản đồ lòng dạ khó lường, cho dù là ai rơi xuống bước đường này, cũng khó tránh khỏi cảm thấy có chút khẩn trương bất an, nhưng anh ta hoàn toàn không có những cảm giác đó.
Qua một lúc lâu, Trần Cát Mộng mới than thở một câu:
- Quá muộn rồi!