Đô Thị Thiếu Soái



Bên ngoài ngõ nhỏ ở phía sau, mười mấy tên đệ tử hội Hắc Long đang thay nhau hút thuốc, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhõm, lặng lẽ bàn về chiến sự đêm nay, ngữ khí đều có vài phần hưng phấn.

Một đợt gió lạnh đột nhiên thổi qua, làm cho quần áo đầu tóc chúng đều bay lên, hây hẩy có tiếng, ánh đèn của đường phố chợt lóe lên, vô cùng quỉ dị, hai tên đệ tử hội Hắc Long bắt đầu tò mò, cầm theo khảm đao đến chỗ lối vào, lập tức cảm thấy toàn thân trở nên lạnh cứng, tay chân không còn nghe theo sự sai khiến, ngay cả nói cũng không nói nên lời, khảm đao trong tay càng không giơ lên nổi, bởi vì chúng đã nhìn thấy một đôi mắt.

Đó là một đôi mắt chứa đầy sát khí, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo và cả điên cuồng nữa. Hai bang chúng hội Hắc Long còn chưa kịp phản ứng thì hai tay của Sở Thiên đã đâm vào lồng ngực của chúng, chính xác lại nhanh chóng mãnh liệt, căn bản là không có cơ hội phản kháng lại.

Bang chúng hội Hắc Long hoảng sợ đau đớn nhìn Sở Thiên. Bọn họ không thể tin người trước mặt này có thể tay không xuyên qua lớp áo, cắm vào lồng ngực họ. Giờ phút này, bọn họ ngay cả kêu to cũng đã quên, thời gian cứ như vậy dần dần trôi qua, cơ thể mất máu đau đớn ngã xuống đất.

Máu tươi dính đầy tay Sở Thiên nhỏ giọt xuống hai con dao pha, chẳng thèm liếc nhìn bọn chúng một cái, đạp qua thân xác chúng tiến về phía trước. Máu nhỏ giọt xuống khuôn mặt đau đớn của bọn họ. Bọn họ vẫn chưa chết, run rẩy. Sở Thiên biết có đôi khi sống còn đau khổ hơn cả chết nữa, giống như đang ở trong đêm tối, lắng nghe thanh âm máu của mình chậm rãi chảy ra, cái chết lại như vậy xa xôi mà rõ ràng.

Gió đêm nay rất lạnh, đêm tối đêm nay cũng càng thêm đen tối.

Mười mấy bang chúng hội Hắc Long ở ngoài cảnh giới nghe được thanh âm từ bên trong truyền đến, vội ngậm thuốc lá, tăng thêm lòng can đảm cầm dao pha bước vào. Bước được vài bước thì bỗng nhiên nhìn thấy trước mặt hiện ra bóng mười mấy người. Còn chưa kịp phản ứng thì một con dao găm, một con dao cắt thịt, một con dao pha đã chém tới. Không ai có thể hình dung tốc độ của họ, cũng không ai có thể miêu tả sự hung mãnh của họ, bởi vì bang chúng hội Hắc Long ngay cả bóng người cũng không thấy rõ ràng. Cổ họng đã bị rạch một đường, máu tươi như dòng suối phun ra.

Chỉ còn vẻn vẹn một bang chúng hội Hắc Long còn đứng. Bởi vì Sở Thiên còn không muốn cho gã ta chết.

Sở Thiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt sợ hãi của tên hội Hắc Long, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Tên là gì?

- Từ Ngọc Bình!

Bang chúng hội Hắc Long nghe câu hỏi không có ác ý của Sở Thiên, cả người thả lỏng rất nhiều. Gã không dám giấu diếm gì, nói ra hết toàn bộ:

- Một đội trưởng nho nhỏ của hội Hắc Long.

Sở Thiên gật gật đầu, biết mình đã giảm bớt căng thẳng của Từ Ngọc Bình, thản nhiên nói:

- Tôi muốn biết tình hình ở bên trong, anh có thể nói cho tôi biết không? Càng cụ thể càng tốt, làm phiền anh rồi.

Con người sau khi gặp phải áp lực rất lớn, sau đó lại được thả lỏng thật sâu, sẽ trở nên thành thật, thậm chí còn cảm ơn nữa.

Từ Ngọc Bình chính là như vậy. Gặp Sở Thiên "đối xử tử tế" như vậy với mình, trong lòng gã tràn đầy cảm ơn, trong lúc bất tri bất giác sẽ xem Sở Thiên "như người một nhà", đem đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện nói hết cho Sở Thiên biết. Sở Thiên nghe nói người trong quán bar Mê Tình còn sống thì cảm thấy rất vui mừng.

- Bọn họ có kế hoạch lợi hại gì không?

Cẩn thận như Sở Thiên chắc chắn sẽ không chú ý đến bất cứ điều gì có liên quan đến vấn đề sống chết.

Từ Ngọc Bình cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, đáp:

- Có, Ưng gia dẫn theo rất nhiều tay súng, có gần trăm người……

Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, đó là một chuyện phiền phức. Tuy nhiên, bất cứ giá nào, đi vào quán bar Mê Tình trước rồi nghĩ cách sau. Vì thế hắn bình tĩnh nói:

- Chúng tôi muốn đi vào quán bar Mê Tình, anh có biện pháp nào không?

Từ Ngọc Bình hiển nhiên đã sớm biết Sở Thiên đến cứu người. Xuất phát từ ý nghĩa "người một nhà", gã cau mày nói:

- Đằng sau quán bar Mê Tình có ít nhất một ngàn bang chúng hội Hắc Long, chỉ sợ các anh khó đi đường đó.

- Thay quần áo của bọn họ!

Sở Thiên quét nhìn những người nằm trên mặt đất, bình tĩnh nói:

- Vũ khí của họ cũng thay đổi luôn.

Đám người Vương Đại Phát gật đầu. Sau một lúc, mười mấy bang chúng "hội Hắc Long" sống lại.

Từ Ngọc Bình không hiểu nhìn Sở Thiên. Sở Thiên cười mỉm, vỗ vỗ bờ vai gã, nói:

- Người anh em này, cần anh giúp một việc, đưa chúng tôi vào quán bar Mê Tình. Nếu trên đường đến đó có người ngăn cản hoặc hỏi thăm thì anh cứ nói là "Ưng trọc" cử chúng ta là đội đi vòng ra sau quán bar Mê Tình.

Từ Ngọc Bình tự nhiên biết nguy hiểm của chuyện này, nhưng trong lòng lại biết, nếu từ chối, mình sẽ gặp nguy hiểm ngay. Vì thế gã đằng hắng, thấp giọng trả lời:

- Tốt, trên đường để tôi ứng phó là được.

Sở Thiên gật gật đầu, không hề nhìn qua đám đệ tử hội Hắc Long chết trên đất, dưới sự mở đường của Từ Ngọc Bình, chậm rãi đi vào quán bar Mê Tình, bọn Phong Vô Tình cùng đi theo, cách phía trước vài chục mét, nghiễm nhiên nhìn thấy gần nghìn tên đệ tử hội Hắc Long đang ở phía sau ở quán bar, tầng tầng tầng lớp lớp cùng nhau đàm tiếu, rõ ràng là nhận được lệnh chỉ bao vây không tấn công.

- Đứng lại, ai?

Vài tên đang nói chuyện phiếm nhìn thấy mấy chục người đang đi tới, vội nắm khảm đao nhìn kĩ:

- Chúng mày mặc quần áo hội Hắc Long, nhưng tại sao tao chưa từng gặp qua chúng mày?

Mấy trăm tên đệ tử hội Hắc Long cũng nhìn sang, ánh mắt cũng đều cảnh giác.

Từ Ngọc Bình đi lên phía trước vài bước, Phong Vô Tình cùng tới, khảm đao trong tay hết sức chăm chú đề phòng Từ Ngọc Bình trốn chạy, Từ Ngọc Bình dĩ nhiên cảm thấy sát khí mãnh liệt, không dám lỗ mãng, quát lớn đám bang chúng hội Hắc Long:

- Láo xược, ngay cả tao cũng không nhận ra?

Mấy tên đệ tử hội Hắc Long dưới ánh đèn yếu ớt nhìn Từ Ngọc Bình vài lần, khuôn mặt lập tức cười nói:

- Hóa ra là đội trưởng Từ, tiểu nhân có mắt không tròng, đều do tối tăm quá mà không nhận ra, đội trưởng Từ chớ trách, đội trưởng Từ không phải ở phía trước canh gác sao?

Vài tên bang chúng hội Hắc Long miệng nói vậy, nhưng ánh mắt lại quét qua bọn Sở Thiên. Truyện Tiên Hiệp -

Từ Ngọc Bình hiển nhiên biết chúng nghĩ gì, ho khan hai tiếng, thu hút chú ý của bọn chúng, hạ giọng nói:

- Hơn mười người này đều là anh em do Ưng gia mời tới, thân thủ mỗi người đều rất cao, Ưng gia muốn bọn họ làm nhiễu loạn quán bar Mê Tình từ đằng sau, cho nên muốn tôi dẫn đường, sợ các cậu không biết mà sinh ra hiểu lầm.

Vài tên bang chúng hội Hắc Long bừng tỉnh ngộ ra, gật gật đầu, ánh mắt bớt đi chút cảnh giác.

Từ Ngọc Bình lại cười nói thêm:

- Chẳng lẽ các cậu cho rằng bọn họ đều là chi viện của quán bar Mê Tình? Lúc này, còn có người chui đầu vào lưới, vậy bọn họ chẳng phải là mười thằng ngốc? Chúng ta có những ba nghìn người.

Vài tên đệ tử hội Hắc Long hoàn toàn buông lỏng, trên mặt đều nở nụ cười, lúc này ngoại trừ thằng ngốc, còn ai dám lao đầu vào lửa đâu? Ai dám ngông cuồng mang theo mười mấy người đến giải cứu đám mồi câu này?

Quan trọng hơn là, mệnh lệnh của "Ưng trọc" truyền xuống cấp dưới không ai dám chống.

Sở Thiên nhờ sự dẫn dắt của Từ Ngọc Bình, dễ dàng tiến vào vòng vây cuối cùng, vách tường của quán bar Mê Tình sắp hiện lên, hơi gas đậm đặc dần dần lan ra, người phía dưới quán bar đều bất giác lùi lại vài mét, trong lòng Sở Thiên vô cùng lo lắng, gật đều với đám người Vương Đại Phát, nói:

- Mau đi lên, người ở bên trong e rằng sắp phát nổ.

Sở Thiên lưu lại đi ở phía sau, là muốn hội Hắc Long sau khi phát hiện điều bất thường nhân tiện khống chế tình thế.

Thân hình mập mạp của Vương Đại Phát giống như chú chuột theo vách tường chạy thật nhanh lên trên, khiến cho đám đệ tử hội Hắc Long ở xung quanh chậc chậc tán thưởng, người mà Ưng gia mời tới thân thủ thật không tệ, xem ra đêm nay tỉ lệ sống của mình lớn hơn rất nhiều.

Lập tức bọn Phong Vô Tình phi lên, anh em Soái quân canh giữ ở cửa sổ hiển nhiên đã phát hiện ra có người đến, vội phái người báo cáo cho bọn anh Thường, anh Thường và mọi người trong lòng kinh ngạc, bang chúng hội Hắc Long sao lại tấn công sớm như vây? Lẽ nào phát hiện ra ý đồ muốn làm nổ tung khí gas của mình?

Anh Thường vừa nghĩ vừa cầm khảm đao đi đến cửa sổ phía sau, đúng lúc muốn mở cửa sổ ra thăm dò, đột nhiên, cửa sổ xuất hiện một cái đầu to lớn, anh Thường hoảng sợ, đang định vung đao chém tới, lại phát hiện là đầu của Vương Đại Phát, trong lòng vui mừng, vội mở cửa sổ ra, đón Vương Đại Phát vào.

Vương Đại Phát sau khi lên, không nói gì, trước tiên lấy khảm đao của mình chém vào đao trên tay anh Thường "Keng keng keng", lập tức quay đầu lại hô:

- Các anh hem, mau lên!

Anh Thường nhìn Vương Đại Phát khó hiểu, lập tức ở cửa sổ lại có mấy anh em Soái quân nữa nhảy vào, tiếng khảm đao của Vương Đại Phát và anh Thường lại chạm vào nhau "Keng keng", hạ giọng nói:

- Thiếu soái đến rồi, các cậu mau tắt gas đi!

Anh Thường trên mặt khiếp sợ, lập tức mừng rỡ như điên, đột nhiên xoay người, người liền vô ảnh vô tung biến mất, Vương Đại Phát biết anh ta đi thông báo cho bọn Hồ Bưu, nên cũng không theo sau, mà phân phó cho các anh em:

- Các cậu hãy dùng khảm đao chém nhau, ngàn vạn lần không được dừng lại, đôi khi còn phải kêu lên vài câu thảm thiết, yểm trợ cho Thiếu soái bọn họ đi lên.

Các anh em Soái quân đều gật đầu, lập tức "Keng keng" chém giết.

Sau một lát, hơn mười mấy anh em Soái quân đã tiến vào quán bar Mê Tình, Sở Thiên nhìn Lão yêu và Phong Vô Tình nhảy vào cửa sổ, quay đầu lại nhìn Từ Ngọc Bình, đi đến trước mặt hắn, hạ giọng thản nhiên nói:

- Ông có thể đi thông báo sự thật cho Ưng gia rồi, Sở Thiên sẽ nhanh chóng tiếp gã.

Từ Ngọc Bình hơi kinh sợ ngơ ngẩn, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, đây là cơ hội Sở Thiên để lại mạng sống cho mình, đáy lòng cảm kích vô cùng, lập tức vượt qua đám người, chậy đến trung tâm chỉ huy của "Ưng trọc".

Sở Thiên đợi Từ Ngọc Bình sau khi rời khỏi, liền nắm hai thanh khảm đảo, người nhẹ như yến nhảy vào cửa sổ của quán bar Mê Tình, Sở Thiên biết phía mình vừa đi, chín phần chết một phần sống, nhưng nếu không đi, anh chị em ở trong chắc chắn sẽ chết không còn một ai, dù cho chỉ có một phần trăm cơ hội, Sở Thiên cũng quyết định dùng trăm phần trămnỗ lực.

Từ Ngọc Bình rất nhanh đã đến trước mặt "Ưng trọc", vẻ mặt một mực cung kính kêu một tiếng:

- Ưng gia!

"Ưng trọc" lạnh lùng quét mắt nhìn tên thủ lĩnh nhỏ bé này, sốt ruột nói:

- Chuyện gì? Tốt nhất có thể làm cho tao hứng thú, nếu không mày nhất định phải hối hận vì đã tùy tiện đòi gặp tao.

Từ Ngọc Bình vẻ mặt căng thẳng, vội mở miệng nói:

- Sở Thiên đã tiến vào quán bar Mê Tình rồi.

Chén trà đang trong tay "Ưng trọc", nghe xong lời Từ Ngọc Bình vừa nói, nước trà đổ ra một chút, khẩn cấp nói:

- Mày nói gì? Sở Thiên đã vào quán bar Mê Tình? Hắn đi vào thế nào? Sao không hề có động tĩnh gì?

Từ Ngọc Bình hắng hắng giọng, khiến cho thanh âm trở nên âm vang rõ ràng hơn, nói:

-Sở Thiên thân thủ rất cao, giết hết mười mấy anh em bên cạnh em, uy hiếp em yểm trợ hắn tiến vào quán bar Mê Tình, thủ hạ vốn định dẫn người cùng hắn quyết chiến đến cùng, nhưng lại sợ quá nhiều anh em phải tử thương, sau đó lại nhớ tới lời Ưng gia, tiến vào không ra, vì thế tương kế tựu kế giúo Sở Thiên vào quán bar Mê Tình, đưa vào cửa địa ngục.

Tuy Từ Ngọc Bình nói nhiều như vậy, nói dễ nghe như vậy, nhưng "Ưng trọc" là người thông minh, biết Từ Ngọc Bình sợ chết mà giúp Sở Thiên tiến vào quán bar Mê Tình, nhưng cũng lười vạch trần hắn, dù sao Sở Thiên vào quán bar hay ở trong tình huống khác cũng đều phải chết.

"Ưng trọc" sờ sờ vào cái đầu nhẵn bóng của mình, trên mặt trở nên hưng phấn, quay đầu nói tên thân tín:

- Lập tức đi làm hai việc. Thứ nhất cho ba trăm tay súng vây quanh quán bar Mê Tình, hễ có người lao tới quán bar Mê Tình là bắn. Thứ hai khẩn trương báo cho Kiều gia, Sở Thiên đã tiến vào bao vải, chúng ta chuẩn bị thu lưới, hỏi lão nhân gia có hứng thú xem cuộc chiến này không.

Đám đệ tử hội Hắc Long lập tức gật đầu, lui đi xử lí sự việc.

Từ Ngọc Bình không dám rời đi, vẫn ở trước mặt "Ưng trọc" chờ phân phó.

"Ưng trọc" nhìn quét hắn vài lần, lạnh nhạt nói:

- Mày có thể đi rồi!

Từ Ngọc Bình thở phảo nhẹ nhõm, xoa mồ hôi trên đầu, xoay người đi về phía sau, "Ưng trọc" phất tay, tên thật tín hiểu ý, cung kính lập tức bước lên vài bước, đưa cho "Ưng trọc" một mũi phi tiêu.

"Ưng trọc" nắm lấy phi tiêu, lập tức bắn ra tinh quang, phi tiêu trong tay nháy mắt lao ra ngoài, Từ Ngọc Bình vừa đi được mấy chục bước cảm thấy âm thanh của vũ khí sắc bén đằng sau, theo bản năng quay đầu lại, phi tiêu phi tiêu đúng lúc đâm vào mi tâm của gã, Từ Ngọc Bình không tin ngã xuống, nghĩ mãi cũng không hiểu, Sở Thiên không giết hắn, nhưng "Ưng trọc" lại giết gã.

- Con bà nó, lại sa xút rồi!

Ưng trọc thất vọng vỗ đầu, nói với tên đứng bên cạnh:

- Về sau phải rèn luyện nhiều mới được.

Tên thân tín bên cạnh gật đầu tuân lệnh, đưa chiếc khăn tay cho "Ưng trọc" lau tay.

Một tên đệ tử lúc này đang đi tới, bước qua thi thể của Từ Ngọc Bình, nói:

- Kiều gia đã tới.

Bọn Phương Tình nhìn thấy Sở Thiên, trong lòng vô cùng vui sướng, ánh mắt toát ra hi vọng, lập tức lại trở nên thống khổ, rất mâu thuẫn.

Sở Thiên nhìn thấy năm bình gas xếp thành một hàng, nhẹ lắc đầu, hắn hiển nhiên biết bọn Phương Tình muốn làm gì, thở dài một hơi, từ tốn nói:

- Từ giờ trở đi, bất cứ ai cũng không được coi nhẹ mạng sống, Sở Thiên sẽ cùng mọi người huyết chiến, rửa hận cho những anh em đã chết.

Bọn Phương Tình biết đã bị Sở Thiên nhìn thấu ý đồ thật sự của mình, đều có vài phần xấu hổ, nhưng lập tức đều gật đầu kiên định.

- Mọi người nghe đây, Soái quân không bao giờ thất bại.

Sở Thiên ánh mắt toát lên sự tự tin mạnh mẽ, quát lớn:

- Trận chiến đêm nay, nhất định phải khiến cho hội Hắc Long máu chảy thành sông, sợ mất mật.

Anh em của Soái quân đều biết rằng Sở Thiên thần dũng vô cùng, dù không biết rõ được hắn làm cách nào có thể thoát khỏi vòng vây trùng điệp này, nhưng thấy đôi mắt hắn sáng rực, thân hình thẳng đứng to lớn mạnh mẽ, thần thái trên mặt toát lên vẻ cứng rắn, kiên cường, thanh âm lộ ra ý chí chiến đấu và niềm tin mãnh liệt, phong thái hùng dũng không ai bì nổi, gắng sức giành chiến thắng trong mọi trận chiến, cổ vũ mạnh mẽ tinh thần của anh em.

Hơn trăm Soái quân ban đầu nản lòng thoái chí trong nháy mắt lập tức thay đổi, thần thái trở nên phấn chấn, ánh mắt rực cháy lóe ra sự điên cuồng.

Trên mặt bọn Phong Vô Tình đều toát ra vẻ khâm phục, cũng chỉ có Sở thiên trong thời gian ngắn ngủi có thể khôi phục niềm tin và ý chí chiến đấu của mọi người, bọn Phong Vô Tình không chút hoài nghi, hơn trăm tàn binh hiện tại đủ sức chống lại hàng trăm tên đệ tử hội Hắc Long.

Đám bang chúng hội Hắc Long bắt đầu khởi động đứng lên, một vài tên đã đập mạnh vào cửa chính của quán bar Mê Tình, Sở Thiên biết, "Ưng trọc" đã biết mình vào quán bar Mê Tình rồi, sau một lát bọn chúng sẽ phát động công kích quán bar, nếu như dự đoán không sai, nhất định chúng sẽ dùng súng lục áp chế tên nỏ, sau đó thi nhau chém giết qui mô lớn, với hàng nghìn tên đệ tử khiến cho hơn trăm người của mình chìm ngập trong khảm đao.

Sở Thiên nhìn năm bình ga, trong lòng đã có cách đối phó, quyết định hủy diệt các loại vũ khí nguy hiểm nhất trong hội Hắc Long, lấy bản thân phá vây giảm bớt tính sát thương phiền phức, vội nói với Vương Đại Phát:

- Đưa cho anh một liên nỏ, năm mũi tên nỏ, trên tên nỏ buộc lấy bông cồn, anh muốn cho những tay súng của hội Hắc Long thất bại ở cửa lớn.

Vương Đại Phát đã quen với việc này, lập tức tuân theo yêu cầu của Sở Thiên, chuẩn bị cho tốt.

Sở Thiên lập tức nói với Hồ Bưu:

- Lấy năm chiếc tên này đốt cháy, nhét vào bình gas làm ngòi nổ, sau đó bọc nhựa gói kĩ miệng gas lại.

Hồ Bưu tay chân lanh lẹ dẫn người xử lý xong chuyện này, sau đó nhìn chằm chằm Sở Thiên.

Cửa chính, cửa sổ dưới lầu, thậm chí là vách tường cũng đã bị bang chúng hội Hắc Long đập phá, cửa vào dài đến năm mét đã biến quán bar Mê Tình thành một tầng lầu nguy hiểm, một tiếng còi tử vang lên, đám bang chúng hội Hắc Long phá hủy các vách tường cửa sổ xong lập tức thối lui, Sở Thiên ngay tức khắc nhìn thấy năm cánh cửa sắt dựng thẳng đứng đang di chuyển về phía quán bar Mê Tình, biết đám đệ tử hội Hắc Long dùng cửa sắt để tiến lên, ngăn chặn thương tổn do tên nỏ gây ra, sau khi tiến vào quán bar, những tay súng ẩn sau cánh cửa sắt áp chế các Soái quân.

Sở Thiên không nói gì, trên mặt lộ ra một nụ cười vô cùng rực rỡ.

Sở Thiên gật gật đầu với Phong Vô Tình. Phong Vô Tình lập tức hiểu ý bước lên trước vài bước, xoay mở van bình gas, khí gas lập tức tràn ra, màng bảo vệ từ từ phồng lên. Khí gas vờn xung quanh van mở, nhưng vì được bọc cẩn thận nên khí gas vẫn chưa tràn ra ngoài không khí.

Sở Thiên cầm nỏ liên hoàn, ánh mắt vô cùng kiên định, quát:

- Quăng!

Phong Vô Tinh lập tức nâng bình gas nặng gần trăm kg lên, quát lớn một tiếng, dùng sức vừa đủ, quăng bình gas thẳng đến giữa tấm cửa sắt lớn hai mét ở trước cửa quán bar Mê Tình. Bình gas giống như quả đạn pháo, xoay tròn với tốc độ cực nhanh, bay thẳng vào giữa tấm cửa sắt.

Bang chúng hội Hắc Long đứng ngoài quán rượu đều mở to mắt nhìn bình gas bay xoáy đến. Ai cũng biết đám người Sở Thiên muốn phá vỡ cửa sắt nghiệm mật, nhưng với khoảng cách xa như vậy lại muốn dùng bình gas phá hủy cửa sắt thì ai cũng không ngờ được. Nên biết, mỗi một cửa sắt đều do ba thanh niên trai tráng giữ vững.

Nhưng Phong Vô Tình quả thật biểu hiện ra thần lực và độ chính xác kinh người.

Ầm!!!!!!

Bình gas nằm chính giữa cửa sắt "Đang" một tiếng văng ra. Lực văng của bình gas khiến cho những gã giữ cửa sắt đứng không vững, lảo đảo ngã về phía sau. "Ầm" một tiếng, cửa sắt và người ngã lăn xuống đấy, đè bị thương mười mấy tay súng của hội Hắc Long.

Bang chúng hội Hắc Long bị ném trúng đều mở to mắt ngẩn người. Ai cũng không ngờ Phong Vô Tình lại có sức mạnh lớn kinh người như vậy.

Nhưng điều làm bọn họ ngạc nhiên hơn còn ở phía sau. Sở Thiên châm lửa vào nỏ, lập tức nắm nỏ nhắm ngay bình gas còn đang lăn trên mặt đất. Bang chúng hội Hắc Long thấy hành động của Sở Thiên, ai nấy cũng hoảng hồn, nghĩ rằng Sở Thiên muốn bắn chết mình, vội vàng cúi đầu nằm sấp trên mặt đất. Đồng thời di chuyển đến sau cửa sắt, muốn dùng cửa sắt làm tấm chắn.

Bình gas từ từ ngừng lại, màng bảo vệ đã bị hư hỏng, khí gas "xì, xì" thoát ra ngoài.

Lòng Sở Thiên bình tĩnh như mặt hồ nước không chút gợn sóng, ngón tay nhẹ nhàng bóp nỏ. Mũi tên cháy rực trong chớp mắt bắn ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui