Cô gái tiêu hồn dùng ánh mắt câu hồn nhìn Sở Thiên, đôi ngọn núi trước mặt cuộn trào mãnh liệt, cười híp mắt nói:
- Cậu em, chị đẹp không?
Mười mấy bang chúng hội Hắc Long xung quanh nhìn tới chảy nước bọt, trong mắt lóe ra dục vọng của đàn ông.
Sở Thiên không có quay đầu lại, cũng không có động đậy.
Hắn không động, hắn đã cảm nhận một loại không có gì kiên cố mà không gì lay nổi, chỗ nào cũng có, chỉ cần hắn vừa động, bất luận động tác nào đều có thể tạo thành cơ hội cho đối phương ra tay, ngay cả một rút nảy của bắp thịt cũng có thể tạo thành sai lầm chí mạng. Tuy hắn biết người như cô gái tiêu hồn này là tuyệt đối sẽ không ra tay đánh lén hắn, nhưng hắn không thể không đề phòng.
Cô gái tiêu hồn bỗng nhiên cười, tiếng cười càng câu hồn phách người, yêu kiều nói:
- Quả nhiên không hổ là cao thủ thiên hạ vô song.
Sở Thiên vẫn trầm lặng.
Thiên Dưỡng Sinh và Kiều Ấn trong trận đã đấu qua ba chiêu, nhưng không phân thắng bại nhưng Sở Thiên lại không hề lo lắng. Trên đời này người có thể đánh bại Thiên Dưỡng Sinh không có mấy người, cho dù thân thủ có giỏi hơn anh ta, đao bén hơn anh ta, nhưng khi bắt đầu đối chiến lại không nhất định có thể thắng anh ta. Vì Thiên Dưỡng Sinh bản thân chính là thanh đao thép, có thể chém đứt, nhưng không thể bẻ cong.
Bất động chính là động, điểm chung của tất cả động tác biến hóa chính là bất động.
Tay phải Kiều Ấn hơi rung, bước chân chuyển về phía trước, bảo đao như con rắn độc có sinh mạng nhanh chống chuyển động trong tay, thừa dịp Thiên Dưỡng Sinh lui lại bổ ra hai đao, một hư một nghiêm, nhắm vào vị trí cổ họng. Một đao này toàn là chiêu số tiến thủ cường công, mạnh mẽ ngang tàn, vô cùng ngạo mạn. Giống như nếu không thấy máu tuyệt đối sẽ không thu lại, nhất thời làm cao thủ dùng đao như Thiên Dưỡng Sinh toàn thân máu huyết sôi trào lên.
Thiên Dưỡng Sinh tiến lên nữa bước, đao ô hắc thẳng tắp bổ xuống "tang" một tiếng, hai đao chạm vào nhao, hai nguồn chân kình giao nhau, hai người lại lui về phía sau.
Bang chúng hội Hắc Long xung quanh nhìn thấy đao pháp của bọn họ lợi hại vô cùng, cũng sợ lạc đạn lần lượt lui ra xa tới chỗ trống phía mườii mấy cái bàn gần cửa sổ, để cho Thiên Dưỡng Sinh và Kiều Ấn liều mạng chém giết.
Đồng xu loáng nhoáng mấy cái, cuối cùng dừng lại.
Cô gái tiêu hồn lại lanh lảnh cười lên, nụ cười lại đột nhiên thu lại, liền sau đó sát khí lập tức xuất hiện.
Kiều Ấn nhìn Thiên Dưỡng Sinh trước giờ chưa từng có biểu tình này, nhẹ nhàng thở một tiếng, nói:
- Bọn mày đi đi!
Thiên Dưỡng Sinh nhẹ nhàng xoay người, đang muốn đi tới phía Sở Thiên, đôi mắt Kiều Ấn lóe lên ánh sáng hung ác, bảo đao trong tay trong nháy mắt hồi phục sinh khí, cả người giống như con báo vồ về phía Thiên Dưỡng Sinh. Bảo đao linh hoạt, sắc biết đánh lén về phía Thiên Dưỡng Sinh không có phòng bị.
Nếu trước đây Sở Thiên còn cho rằng Kiều Ấn có chút kiêu ngạo ngông cuồng, bây giờ lại bắt đầu đê tiện bỉ ổi.
Cô gái tiêu hồn gần như đồng thời ra tay, rượu trong tay trái tạt lên Sở Thiên trước, tay phải lóe ra một sợi dây thép, giống như một con rắn độc bắn lên, nhanh như thiểm địa bắn tới ngực Sở Thiên. Thế tấn công linh hoạt sắc bén như vậy, thủ đoạn ác độc như vậy, hoàn toàn tương phản với dung mạo như hoa như nguyệt của cô.
Không khí lập tức nóng lên, sát khí tràn ngập.
Ánh mắt Sở Thiên bình tĩnh như nước, tựa hồ hoàn toàn không cảm nhận được sát khí, vặn thân hình, tay phải cũng đẩy ly rượu ra, tránh rượu tạc tới, ly rượu lấy tốc độc nhanh hơn đánh tới chỗ ngồi của cô gái tiêu hồn.
Cô gái tiêu hồn kêu lên một tiếng, thân hình không vững vàng, ngã về phía sau, dây thép trong tay cũng chậm thế công, mất đi thước đo, đánh lên chén sứ bên cạnh. "Tang" một tiếng, chén sứ bị dây thép đánh vỡ thành mười mấy mảnh, cực kỳ đáng sợ.
Sở Thiên không dám tưởng tượng dây thép nếu như bắn vào trán mình sẽ là tình hình thế nào.
Cô gái tiêu hồn vừa đánh không có đắc thủ, thì không có ra tay nữa, vẫn ánh mắt mê người như trước quét mắt nhìn Sở Thiên.
Hai cái bóng của Thiên Dưỡng Sinh và Kiều Ấn trên trận chiến đang chớp động giao phong như con thỏ nhảy lên xuống, tốc độ làm người ta hoa mắt rối rắm. Đao qua đao lại, tiến hành cận thân đấu sức linh hoạt kịch liệt nhất, cho dù đám người Sở Thiên cách xa bọn họ cũng nhìn tới hoa mắt, thở không nổi.
Sở Thiên nhìn đồng hồ biết binh sĩ của hội Hắc Long sắp chạy tới rồi, mỉm cười, cầm bát sứ nhỏ trên bàn lên, giọng bình tĩnh nhưng vang dội nói:
- Thiên Dưỡng Sinh, trước khi cái bát ngừng, chém thằng đó cho tôi.
Sở Thiên làm cái bát sứ trên bàn chuyển động, sau khi Thiên Dưỡng Sinh nghe thấy lời nói của Sở Thiên, đao ô hắc trở nên càng hung hiểm hơn. Anh ta đã tìm ra nhược điểm chí mạng của Kiều Ấn, do đó anh ta có lòng tin đánh bại Kiều Ấn.
Nhược điểm của Kiều Ấn không ở đao pháp của y, mà ở đao trong tay y.
Bảo đao của Kiều Ấn tuy đẹp, sặc sỡ lóa mắt, nhưng đẹp cũng có cái giá, đó chính là rất nặng. Sức nặng của bảo đao luôn làm người dùng đao trở nên không đủ linh hoạt. Cho nên Thiên Dưỡng Sinh quyết định lấy nhanh khắc chế, làm Kiều Ấn hoàn toàn không thi triển được tuyệt học.
Thiên Dưỡng Sinh đến lúc này mới dùng tuyệt học của mình, hư không bổ ra một đao, đao khí cực lớn lập tức xông tới Kiều Ấn, hàn khí tràn ngập cả phòng.
Kiều Ấn không kìm được trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, vốn cho rằng mình và Thiên Dưỡng Sinh đao pháp ngang nhau, bây giờ xem ra lại kém hơn một chút.
Thiên Dưỡng Sinh tiến lên hai bước, nhanh chóng đoạt trước, vung đao mãnh mẽ lướt nhanh hóa thành đường ánh sáng trắng nhắm vào ngực Kiều Ấn. Đao trong tay sắc bén như thiểm điện hóa thành trăm đường ánh sáng chói mắt bao phủ Kiều Ấn cả người lẫn đao vào trong đó, đao pháp tinh diệu vô cùng làm người ta khó mà tin được.
Kiều Ấn trong lòng biết không ổn, càng biết đao pháp mơ hồ đến này hoàn toàn là không thể nắm bắt, không thể nắm chắc. Giây khắc nguy cắp sinh tử treo trên sợ tóc, đơn thuần dựa vào trực giác để phán đoán Thiên Dưỡng Sinh sát khí tồn tại, sau đó bảo vệ toàn thân, hoành đao đỡ lấy, nhìn như rất nhanh, thực tế đã hỗn độn.
Cao thủ so chiêu, thắng bại chính ở trong một đường.
Đinh!
Sau một tiếng vang lên, đao ô hắc và bảo đao hoa lệ không ngừng giao kích. Kiều Ấn liền chặn Thiên Dưỡng Sinh ép tới, như chim bay cá lội, liền ba đao không thể tìm được vết tính, giết làm y mồ hôi ướt đẫm, thiếu chút nữa vứt bỏ đao chạy trốn.
Thiên Dưỡng Sinh tinh quang hơi bắn, đao ô hắc đâm thẳng ra ngoài.
Kiều Ấn tinh thần đã hoảng loạn cho rằng Thiên Dưỡng Sinh nhất định còn có kế sách lợi hại. Cho nên cũng không có đâm thẳng tới, một đao không có chút kỹ thuật trình độ đặt vào mắt, đề phòng bảo đao ở chỗ khác.
Ánh đao chợt lóe, hai người phút chốc tách ra
Đao của Thiên Dưỡng Sinh không có chút biến hóa, cứ đơn giản như vậy đâm vào bụng của Kiều Ấn
.
Kiều Ấn kêu thảm một tiếng, nhảy lùi phía sau, y hoàn toàn không ngờ chiêu thức của Thiên Dưỡng Sinh đâm trúng mình, lại không ngờ trực tiếp đơn giản như vậy.
Kiều Ấn ôm bụng, khiếp sợ nhìn Thiên Dưỡng Sinh, giống như đang nói:
- Mày cứ như vậy mà đâm trúng tao?
Thiên Dưỡng Sinh mặt không biểu tình nhìn Kiều Ấn, từ giây khắc Kiều Ấn đánh lén, anh ta từ trong lòng phỉ nhổ Kiều Ấn.
Đang! Đang!!!!
Cái bát Sở Thiên xoay rốt cục cũng dừng lại.
Sở Thiên uống xong nửa ly rượu, đứng lên, không có chút mảy may đến cô gái tiêu hồn, nhàn nhạt nói:
- Các người chuyển lời với Kiều Ngũ, kẻ giết anh em tao nhất định phải chết. Hôm nay dùng năm tên Phi ưng và Bạch Diện Sinh hiến tế anh em Soái quân, ngày khác nhất định dùng cái đầu trên cổ của Kiều Ngũ và Chu Triệu Sâm để rửa sạch sỉ nhục của Sở Thiên.
Cô gái tiêu hồn nhìn Sở Thiên hoàn toàn không có sơ hở, chần chờ một lát, cuối cùng bỏ ý định ra tay.
Mấy chục bang chúng hội Hắc Long bị khí thế của Sở Thiên làm cho chấn động khiếp sợ, vòng bao vây đã càng ngày càng lớn. Nhìn thấy Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh đi về phía cửa, sắp biến mắt trong biển người mênh mông bên ngoài, mấy tên bang chúng hội Hắc Long cắn răng cắn môi, cầm đao chém sáng loáng, xong tới Thiên Dưỡng Sinh ở phía sau.
Ánh đao lóe lên, máu tươi văng khắp nơi, trên đất lại có thêm mấy cái xác của bang chúng hội Hắc Long.
Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh vừa bước ra khỏi Kim ốc tàng kiều, đi về phía trước mới hơn mười bước, một chiến xe không có biển hiệu dừng bên cạnh Sở Thiên, cửa sổ xe kéo xuống ke hở nhỏ nhất có thể, một giọng nói quen thược truyền đến:
- Thiếu soái, lên xe!
Trên mặt Sở Thiên lập tức hiện nụ cười khổ, bất đắc dĩ cùng Thiên Dưỡng Sinh chui vào trong xe.
Xe có rèm che không có biển hiệu từ từ chạy về phía trước, lập tức tốc độ nhanh thêm. Vừa xông lên đường bốn làn xe chạy, Sở Thiên nhìn thấy không ít xe có rèm che treo biển số hội Hắc Long nghênh mặt tới, rõ ràng là chi viện của hội Hắc Long tới. Nguồn: https://truyenfull.vn
Sau khi xe có rèm che và xe của hội Hắc Long gặp thoáng qua, Lý Thần Châu mới mở miệng nói:
- Thiếu soái, hôm nay lại nở mày nở mặt một phen à?
Sở Thiên cười khổ lắc đầu, cười nói:
- Bây giờ tôi cũng sắp thành Tư lệnh tay không rồi, còn nở mày nở mặt gì chứ? Đội trưởng Lý lại không chịu phái đặc cảnh anh dũng thiện chiến cho tôi, để tôi san bằng hội Hắc Long vì nước trừ hại.
Lý Thần Châu không tỏ ý kiến cười, nói:
- Thần Châu tự nhiên biết Thiếu soái ngực có Càn Khôn, cản trở nhỏ chính là khích lệ. Tin rằng Thiếu soái có thể Đông Sơn tái khởi, tiêu diệt hội Hắc Long để báo thù rửa hận cho các anh em đã chết.
Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, trên mặt mang mấy phần thương cảm nói:
- Báo thù cho các anh em đã chết, đó là chuyện không thể nghi ngờ, bằng không hôm nay cũng sẽ không chém bọn Bạch Diện Sinh, còn làm trọng thương thiếu gia Kiều Ấn gì gì của bọn chúng.
Lý Thần Châu cười khanh khách thất thanh, rất lâu mới mở miệng nói:
- Kiều thiếu gia đó chính là Kiều Ấn? Bên cạnh có phải có cô gái xinh đẹp không?
Sở Thiên gật đầu, lập tức hỏi lại:
- Đúng vậy, tuy bọn họ hơi bỉ ổi vô sỉ, nhưng không thể phủ nhận thân thủ đều rất giỏi. Nếu không phải bọn họ xuất chiến, chúng tôi hoàn toàn có thể làm cho Kim ốc tàng kiều gà bay chó xuất.
Lý Thần Châu lắc đầu cười, quẹo xe vào quán, nói:
- Các cậu thật lợi hại, Kiều Ấn là con của Kiều Ngũ, học qua mười năm đao pháp ở Đông Doanh, đánh khắp Đông Kinh không có địch thủ. Cũng là đệ nhất đao thủ của hội Hắc Long, không ngờ bị các cậu chém trọng thương.
Thiên Dưỡng Sinh vẫn không có nói câu nào thốt ra một câu:
- Đao pháp có thể, đao quá đẹp rực rỡ!
Lý Thần Châu ý vị thâm trường từ kính chiếu hậu nhìn Thiên Dưỡng Sinh. Không ngờ Kiều Ấn bại trong tay Thiên Dưỡng Sinh, chỉ vì đao quá đẹp. Nếu để Kiều Ấn biết, gã sẽ mua đậu hũ đâm đầu vào chết không?
- Về cô gái xinh đẹp, tên là Dương Phi Dương, là người tình của Kiều Ấn.
Lý Thần Châu tựa hồ cái gì cũng biết, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước, nói:
- Về xuất xứ, không hề rõ ràng, nhưng cô ta ra tay tương đối độc ác, đang lúc cười nói chuyện thì ra tay lấy mạng người ta.
Sở Thiên nghĩ tới dây thép trong tay Dương Phi Dương, thì cảm thấy kinh hoàng. Thầm nghĩ lần sau gặp cô ta phải ra tay trước chiếm lợi thế, tránh bị cô ta dùng dây thép ác độc quấn, vậy sẽ giống như là bát sứ, tan tác.
- Thiếu soái quyết định làm thế nào đối phó hội Hắc Long?
Lý Thần Châu cuối cùng chuyển tới vấn đề chính, từ kính chiếu hậu nhìn chằm chằm Sở Thiên.
Sở Thiên nhẹ nhành thở ra một tiếng, sau đó mới mở miệng nói:
- Đánh nhỏ còn có thể, nhưng làm sao diệt sạch hội Hắc Long, bây giờ tôi không có đối sách. Hổ Bang bị diệt, thủ đô đã không bang không phái có thể kiềm chế rồi Hắc Long hội. Nếu tôi khai chiến với hội Hắc Long, hội Hắc Long mấy ngàn nhân mã còn không trong chốc lát giẫm bẹp tôi à? Nhất định phải bàn bạc kỹ hơn.
Sở Thiên biết Lý Thần Châu tìm tới mình không có chuyện tốt gì. Cho nên những lời nói nửa thật nửa giả này ý đồ chính là làm Lý Thần Châu cung cấp ủng hộ cần thiết và hiểu mấu chốt quan trọng, để anh ta biết đơn giản dựa vào Soái quân là khó đối chọi hội Hắc Long thâm căn cố đế.
Lý Thần Châu khẽ nhíu mày, không ngờ Sở Thiên trải qua huyết chiến trở nên không đủ lòng tin, thế là mở miệng nói:
- Thiếu soái, Lý Thần Châu hôm nay chờ cậu là muốn nói cho với cậu hai chuyện. Thứ nhất, ngày mười tám tháng chín âm lịch, hội Hắc Long tổ chức Hội nghị thượng đỉnh. Hai ngay này sẽ có không ít người phụ trách phân hội từ các tỉnh thành vào thủ đô, tôi nghĩ Thiếu soái có thể làm chút chuyện.
Ánh mắt Sở Thiên hiện lên vẻ mừng rỡ, lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
Lý Thần Châu hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói:
- Chuyện thứ hai, lão gia bảo tôi giải thích mấy điểm mấu chốt cho cậu. Lúc Thiếu soái chém đầu Chu Triệu Sâm, cũng chính là lúc hội Hắc Long sụp đổ, mấy ngàn bang chúng sẽ trở thành cát vụn.
Khóe miệng Sở Thiên có ý cười, hắn chờ chính là thái độ và bảo đảm này của Chu Long Kiếm. Không có quân cờ như Chu Long Kiếm, cho dù mình ở thủ đô gây sức ép tới chết đi sống lại, vẫn không có phần thắng, bây giờ hoàn toàn yên tâm rồi.
Sở Thiên chợt nhớ tới chuyện gì, vỗ vai Lý Thần Châu nói:
- Đội trưởng Lý, dùng quan hệ của anh, bớt thời gian tìm chút chuyện cho hội Hắc Long làm, tránh bọn họ tìm chúng tôi khắp thế giới, chúng tôi còn cần chút thời gian chỉnh đốn.
Lý Thần Châu hơi sững sốt, lập tức gật đầu nói:
- Tôi nghĩ một cách là cả thủ đô nghiêm cấm đi lại, quét sạch kẻ đầu độc, thế nào?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, dựng ngón tay cái lên khen ngợi:
- Anh thật xảo huyệt!
Lý Thần Châu cũng cười, giẫm lên chân ga, đưa Sở Thiên tới ngoại ô.
Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh về tới quân doanh, Nhiếp Vô Danh đang dẫn hơn 100 tử sĩ từ Hàng Châu đến tập luyện. Hai bên đang ngồi là thành viên tổ Tinh Nguyệt, Phương Tình đang dẫn bọn họ tỉ mỉ quan sát. Nhìn thấy khí thế và lợi hại sắc bén tản ra trên người tử sĩ, thành viên đều giương vẻ kính phục, ảo tưởng ngày nào đó mình cũng có thể đạt được khí thế như vậy.
Thiên Dưỡng Sinh nhìn thấy Nhiếp Vô Danh tư thế nhanh nhẹn, nhất thời ngứa đao, lóe lên ý cười, lộ ra hắc đao đánh tới lưng của Nhiếp Vô Danh. Thiên Dưỡng Sinh khí quán cầu vòng, ánh đao nhàn nhạt như ẩn như hiện làm người ta cực kỳ ngạc nhiên thán phục.
Nhiếp Vô Danh bản năng có thể cảm nhận được đao phong sắc bén linh hoạt, chờ Thiên Dưỡng Sinh tới gần ba thước, nhanh chóng lộ ra gao dăm đen nhánh, trở tay đăm lên lưng hắc đao của Thiên Dưỡng Sinh, làm Thiên Dưỡng Sinh không thể không thay đổi thế công.
Nhiếp Vô Danh lập tức lui vào trong khe hở của hơn trăm tử sĩ, dựa vào thân hình mọi người phản kích Thiên Dưỡng Sinh.
Thành viên tổ Tinh Nguyệt đều không khỏi tự chủ vỗ tay, tỏ ra rất phấn chấn, liền sau đó sắc mặt của bọn họ trở nên ngưng trọng. Vì hơn trăm tử sĩ không có chút biểu tình, cũng hoàn toàn không tránh binh khí chợt lóe của Thiên Dưỡng Sinh và Nhiếp Vô Danh, thậm chí không nhìn đao phong cắt lên người đao đớn.
Thành viên tổ Tinh Nguyện từ cao hứng trở thành thưởng thức, cuối cùng trở thành kính trọng, toàn bộ đều đứng lên hướng về hơn trăm tử sĩ hành lễ chăm chú cao quý nhất. Đây chính là tử sĩ, tử sĩ kỷ luật nghiêm minh, lạnh lùng hà khắc như sắt.
Cửa doanh trại, bọn anh Thường đang nằm phơi nắng, cũng đang trợn mắt há mồm nhìn trăm tên tử sĩ không chút sứt mẻ. Đợi Sở Thiên đi tới mới cùng tề thanh than:
- Thiếu soái, có đám anh em này, chúng tôi hoàn toàn lòng tin tăng vọt. Cho dù lại đến ba nghìn bang chúng Hắc Long, chúng tôi cũng có lòng tinh giết hết đi ra.
Sở Thiên gật đầu, Thiên Dưỡng Sinh chỉ là sát thủ giỏi, cũng là chiến tướng giỏi, đàn ông bình thường tới tay anh ta đào tạo đều biến thành chiến sĩ hung hãn. Sau này để Thiên Dưỡng Sinh bồi dưỡng tử sĩ thống soái, tử sĩ sau này sẽ trở thành lực lượng lớn mạnh không thể thiếu được của Soái quân.
Sở Thiên vỗ vỗ vai bọn anh Thường, liền sau đó bước vào doanh trại. Chị Mỵ đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, trên mặt đã mất đi vẻ lo lắng tối qua, hồi phục dung nhan dịu dàng bình tĩnh, chỉ là giữa lông mày u buồn vẫn còn, làm tăng thêm mấy phần đáng yêu.
Sở Thiên nhẹ nhàng lại gần từ phía sau ôm chị Mỵ, ngửi ngửi mùi thơm trên cười chị, thương tiếc nói:
- Chị, đều là em không tốt, tối qua làm chị sợ hãi như vậy. Là em không tốt đưa chị vào ân oán giang hồ.
Chị Mỵ trở tay sờ lên mặt Sở Thiên, dịu dàng nói:
- Em trai, tất cả đều là việc ông trời đã định, giữa chị và em không cần phân biệt rõ đúng sai. Chị sẽ chăm sóc tốt cho mình, ngược lại là em mấy ngày nay vất vả rồi, nhất định phải bảo trọng thân thể.
Sở Thiên gật đầu, thản nhiên thở dài, nhẹ nhàng hôn lên mặt chị Mỵ, sau đó ngửi mùi thức ăn, dùng giọng điệu vui sướng hỏi:
- Chị, bữa tối tối nay có gì phong phú không?
Chị Mỵ giơ tay mở nắp vung, cười nói:
- Đương nhiên có, heo gà cho các em hưởng thụ.
Thức ăn luôn dễ dàng làm người ta vui thích, huống hồ là thức ăn thơm ngon chứ?
Sở Thiên vội cầm chén đưa cho chị Mỵ, ánh mắt nháy lên, nói:
- Uống chén súp đầu tiên trước.
Chị Mỵ mang nụ cười không biết làm sao nhìn Sở Thiên, múc cho hắn nửa chén. Sau đó giống như nhớ tới cái gì, chần chờ một lát, mở miệng nói:
- Cuối tháng là sinh nhật của chú Lâm, Ngọc Đình cũng sẽ về, nó bảo chúng ta cùng tụ tập, em đi không?
Sở Thiên tay đang bưng cái chén dừng lại, đây là vấn đề còn khó hơn đối phó hội Hắc Long. Sở dĩ hắn vẫn tránh gặp Lâm Ngọc Đình chính là không biết một ngày nào đó sau này hai người sẽ đối chọi gay gắt. Dù sau giữa hắc bạch mãi mãi cũng có ranh giới. Mà Lâm Ngọc Thanh lại không giống như Lý Thần Châu, Chu Long Kiếm bọn họ, khéo léo đưa đẩy, ăn sạch hắc bạch lưỡng đạo.
Cuối cùng Sở Thiên vẫn còn bưng cái chén, tỉ mỉ thưởng thức hai cái, nhìn chị Mỵ thần tình phức tạp, trong mắt không khỏi thương tiếc, nói:
- Chị, tới lúc đó em đi với chị.
Có những việc cuối cùng vẫn phải đi đối mặt!
Lúc này, thiện thoại của Sở Thiên vang lên, vội cầm lên nghe, bên trong truyền đến giọng lo lắng,của Hứa Chí Vĩ :
- Tổng giám đốc, tôi ở nhà hàng nhận được một chút tin tức, hội Hắc Long muốn hạ độc thủ xí nghiệp Hồng Phát, tối nay muốn đốt kho hàng bến tàu.
Trong lòng của Sở Thiên khẽ động, hắn lập tức hiểu rõ tất cả việc làm của mình và Thiên Dưỡng Sinh ở Kim ốc tàng kiều đã chọc giận hội Hắc Long, làm bọn họ đánh mất lý trí, cả xí nghiệp Hồng Phát chính quy cũng muốn hạ động thủ, cái này là ép bọn Sở Thiên xuất hiện để tính sổ.
Trên mặt của Sở Thiên lộ ra ý cười khó đoán, nhẹ nhàng bước ra cửa, tối nay để hơn trăm tên tử sĩ thử đao phong.
Gió tây lạnh ập đến, tà dương như máu.