Đô Thị Thiếu Soái



Tập kích quân doanh là một chuyện lớn!

Người đến trước là Hà Hãn Dũng chứ không phải Lý Thần Châu, bởi người đầu tiên được Sở Thiên báo tin là ông ta, dù sao thì ở địa bàn của Hà Hãn Dũng, việc chuẩn bị và xử lý như thế nào cũng nên hỏi qua ý kiến ông ta một chút.

Hà Hãn Dũng mang theo một xe tải chở một toán binh lính vũ trang đầy đủ tới quân doanh, nhìn thấy những thi thể trước cửa, ông ta liền biết Soái quân lần này đã chết không ít người. Ngó thấy còn có một lão đầu trọc và một phụ nữ còn sống, ông ta không nói lời nào, móc súng lục ra đoàng đoàng đoàng bắn liền mấy phát, đương nhiên là chỉ bắn vào những bộ phận không nguy hại.

Gã đầu trọc đã mất máu quá nhiều, lại bị Hà Hãn Dũng bắn thêm mấy phát, không kìm được phải rên lên, bây giờ gã đã biết thế nào là cảm giác sống không bằng chết.

Thành viên tổ Tinh Nguyệt khẩn trương cầm máu cho gã, Thiếu soái đã yêu cầu không được để người này chết nhanh như vậy được.

Sở Thiên tất nhiên là biết Hà Hãn Dũng làm như vậy chỉ là để cho mình thấy ông ta cùng mình có chung mối thù, cũng tỏ vẻ xin lỗi Soái quân bị nạn ở quân doanh. Đừng nhìn Hà Hãn Dũng cao lớn thô kệch, nếu luận về tâm tư thì không thua Hà Đại Đảm chút nào, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử.

Sau khi trút hết bực tức lên gã đầu trọc, Hà Hãn Dũng đến bên Sở Thiên, xin lỗi:

- Thiếu soái, thật sự xin lỗi!

Ánh mắt Sở Thiên lóe lên, toàn thân tỏa ra khí thế và sát thí kinh người, nợ máu phải trả bằng máu, nếu có cơ hội, nhất định phải tìm tổ chức "Đột Đột" đòi lại công đạo. Hắn thản nhiên nói:

- Anh Dũng, sự việc khá lớn, gần trăm người còn lại của em không thích hợp ở lại đây nữa, có điều nhất thời chưa có cách nào sắp xếp chỗ ở an toàn cho bọn họ, anh có thể giúp em nghĩ biện pháp hay không?

Sở Thiên thừa cơ đổ hết khó khăn cho Hà Hãn Dũng, Hà Hãn Dũng tất nhiên cũng biết ý tứ của Sở Thiên, mỉm cười nói:

- Đại đội trưởng Tôn!

Một người đàn ông khôi ngô chạy tới, quát một tiếng đưa tay chào theo nghi thức quân đội:

- Có mặt!

Hà Hãn Dũng nghiêm túc chỉ vào mấy thành viên tổ Tinh Nguyệt:

- Đại đội trưởng Tôn, tôi giao nhiệm vụ quan trọng này cho anh, anh mang mấy đứa nhỏ đang huấn luyện quân sự này mang về quân doanh của anh cho tôi, sau đó tăng cường đề phòng, đừng để chúng gặp bất kì bất trắc nào!

Đại đội trưởng Tôn không phải kẻ ngu dốt, sau cuộc bắn nhau đêm nay, chỉ biết đám Sở Thiên có lai lịch rất lớn, thân là lính quèn tất nhiên phải cùng gánh vác với sếp lớn, vì thế liền sảng khoái nhận lời:

- Thủ trưởng cứ an tâm, tôi cam đoan sẽ sắp xếp thỏa đáng!

Sở Thiên khẽ mỉm cười, quay sang nói với đám Phương Tình:

- Phương Tình, mọi người mau theo Đại đội trưởng Tôn, chỗ này là hiện trường vụ án, sẽ bị phong tỏa nhanh thôi.

Phương Tình gật đầu, nhẹ đáp:

- Thiếu soái xin hãy cẩn thận!

Nói rồi bèn dẫn theo bảy tám chục thành viên tôt Tinh Nguyệt leo lên hai chiếc xe tải lớn rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm.

Người phụ nữ kia sớm đã bị đám binh lính trông coi rất nghiêm cẩm, lão đầu trọc thì bị ném trên mặt đất, không ai nghĩ một người bị chặt đứt tứ chi, trúng thêm vài viên đạn, chảy nhiều máu như vậy còn có thể trốn chạy, trừ phi gã là Tôn Ngộ Không.

Đám Phương Tình rời đi được khoảng mười phút thì bọ Lý Thần Châu đến, phía sau là hai chiếc xe tải chở đầy đặc công súng vác vai, đạn lên nòng, trong số đó có một xe có rèm che, treo cờ đỏ, mang biển số trung ương, Sở Thiên đương nhiên là biết đó là xe của ai.

Lão cáo già Chu Long Kiếm không ngờ cũng tới!

Người bước xuông từ chiếc xe đó quả nhiên là Chu Long Kiếm, tuy Hà Hãn Dũng không trực thuộc quyền điều hành của Chu Long Kiếm nhưng cũng biết lão ta quyền thế cực cao, so với Hà gia chỉ hơn chứ không kém bèn tiến lên vài bước, cung kính cất tiếng chào:

- Chào thủ trưởng!

Chu Long Kiếm tuy chưa gặp Hà Hãn Dũng lần nào nhưng đã từng nghe Lý Thần Châu kể qua về hai đứa con trai của Hà gia, cũng biết bọn họ hay qua lại với Sở Thiên, thậm chí cái doanh trại này cũng là do Hà Hãn Dũng cấp cho Sở Thiên, vừa thấy Hà Hãn Dũng cúi chào, Chu Long Kiếm liền đoán được đây chính là con trai cả của nhà họ Hà, trên mặt liền nở một nụ cười ấm áp, nói:

- Là Đại công tử Hà gia sao, cha cậu vẫn tốt chứ?

Hà Hãn Dũng hơi ngớ người, không ngờ Chu Long Kiếm lại nhận ra mình, chẳng trách cha nói đám người Trung Nam Hải đều đã thành tinh, sau thoáng chốc mới phản ứng lại, cung kính đáp:

- Cha cháu mọi thứ đều tốt, cảm ơn thủ trưởng quan tâm!

Chu Long Kiếm không tự chủ được phải gật đầu tán thưởng, tướng môn hổ tử quả nhiên không phải giả, nói chuyện khéo léo, khí khái uy vũ mà lại linh hoạt, bèn cười nói:

- - Vậy là tốt rồi, hôm nào mọi người rảnh rỗi thì cùng đến thủ đô gặp nhau một chuyến, tránh cho việc bị vài kẻ có dụng tâm khác nói rằng chúng ta có mâu thuẫn gì đó với nhau!

Kỳ thật mâu thuẫn ngấm ngầm do xung đột lợi ích giữa Vương Hoa Hoa với Chu Long Kiếm là vẫn có, nếu không trước khi về hưu, Vương Hoa Hoa cũng không cần hao tổn nhiều tâm tư để đưa Hà Đại Đảm về thủ đô như vậy, có điều trong trường hợp này vẫn phải nói như thế.

Hà Hãn Dũng trong lòng cũng biết rõ như vậy, trên mặt nở một nụ cười rất thành kính.

Sở Thiên đã có chút không kiên nhẫn được nữa, hai mươi mấy anh em Soái quân thiệt mạng, hai kẻ này lại ở đây úp mở với nhau, thật là trời đất cũng không tha thứ được, có chút bất mãn nói:

- Heo may hiu hắt, trăng thu vô biên, hai vị thật là rảnh rỗi quá!

Lý Thần Châu cũng ý thức được là không ổn, cúi đầu cười khổ.

Đám Chu Long Kiếm thoáng sửng sốt rồi lập tức bật cười ha hả, Chu Long Kiếm bước đến bên Sở Thiên, vỗ vỗ bả vai hắn rồi bước đến khoảng đất trống cách đó không, vẫn không quên quay lại Lý Thần Châu:

- Này Thần Châu, cậu cùng Hà công tử nghiên cứu vụ án cho thật kĩ sau đó chuyển giao cho trung tâm chống khủng bố, tôi cùng Thiếu soái bàn chút chuyện hệ trọng.

Đám Lý Thần Châu gật gật đầu, lập tức đi đến cạnh đống thi thể xem xét.

Chu Long Kiếm phủi nhẹ mấy nhành cỏ dại bám trên người, cười nói:

- Đêm nay Thiếu soái lại lập công lớn cho quốc gia, thật sự là tiền đồ vô lượng a.

Sở Thiên tâm tình không được tốt, lạnh lùng nói:

- Hai mươi mấy người ngã xuống đều là người của Soái quân của tôi! Nếu lập công lớn mà có thể đổi được mạng bọn họ, tôi tình nguyện đem công lao này tặng lại cho Bộ trưởng Chu.

Chu Long Kiếm không có chút trách cứ nào với thái độ của Sở Thiện, lại nói tiếp:

- Tuy rằng anh em của cậu chết không ít người nhưng Thiếu soái cũng không có lí do gì mà phải phẫn nộ đến mức này, hay là còn ẩn tình gì khác?

Đồ chó hoang Chu Long Kiếm! Trong lòng Sở Thiên đầy oán hận, rốt cục chửi lên mấy câu cực kì thô tục, tên này đúng là cáo già, lại đến đây dò xét xem mình còn có tư liệu gì, đêm nay phải nói cho rõ, thuận tiện mượn thanh Thượng Phương bảo kiếm trong tay ông ta một phen:

- Bộ trưởng Chu, ẩn tình thật sự là cũng có. Đám phần tử khủng bố này sở dĩ tìm được tới đây là do Cửu thúc của hội Hắc Long cung cấp thông tin, thậm chí tôi còn nghi ngờ hội Hắc Long đã cung cấp vũ khí cho chúng, ông xem, mấy khẩu tiểu liên kia ngay cả đội chống khủng bố cũng chưa chắc đã có. - .

Phán đoán của Sở Thiên là căn cứ vào kho vũ khí Tây Đơn, đoán rằng hội Hắc Long có thể tham gia buôn lậu vũ khí.

Chu Long Kiếm quay đầu lại quét mắt qua đống súng ống vài lần, không tự chủ được gật gật đầu, nhưng kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên quan trường mách bảo ông ta hãy để cho gã con đường sống, bèn thử thăm dò:

- Thiếu soái nói bọn hội Hắc Long cung cấp tin tức, còn cho rằng bọn chúng vận chuyển vũ khí, tuy rằng có vẻ hợp lý nhưng nếu muốn ra tay với hội Hắc Long thì vẫn cần phải có bằng chứng xác thực hơn.

Trong lời nói của Chu Long Kiếm ám chỉ Sở Thiên và hội Hắc Long từng có quan hệ, nay muốn trở mặt với nhau thì cần phải có lí do thích đáng.

Chỉ chờ có thế, Sở Thiên bèn thản nhiên đáp:

- Có hai người làm chứng, trong đó người phụ nữ kia đã khai rằng Cửu thúc là người cung cấp tình báo, tôi nghĩ, vì công vì tư, Bộ trưởng Chu đều nên triệu tập Cửu thúc tới đây chất vấn một phen!

Chu Long Kiếm hơi giật mình, không tự chủ được nói:

- Nữ khủng bố kia không ngờ lại khai ra. Bọn chúng đều là loại người liều mạng, đám khủng bố bình thường đều là loại một chữ cũng không chịu khai!

Sở Thiên không nói chuyện lừa người cho Chu Long Kiếm biết, chỉ bình thản nói:

- Bộ trưởng Chu, tôi cam đoan lời nói của tôi là thật, vấn đề là hiện tại đã có nhân chứng thì có bắt Cửu thúc hay không đây? Nếu Bộ trưởng Chu không chê, Sở Thiên nguyện được thay ngài chủ trì công đạo.

Chu Long Kiếm dừng lại, đầy thâm ý liếc nhìn Sở Thiên, khóe môi nhếch lên:

- Thiếu soái có phải muốn phụng chỉ giết người hay không?

Sở Thiên rất thành thật gật đầu. Đây là đả kích lớn cho hội Hắc Long, đương nhiên không thể buông bỏ dễ dàng, nhưng vì để cho Chu Long Kiếm đồng ý với mình bèn quyết định xuất ra con át chủ bài, khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:

- Bộ trưởng Chu, trong tay tôi đã có một đạo thánh chỉ, Vương Hoa Hoa đã giao văn kiện trưng thu Hắc Long Tower do ông ấy phê duyệt cho Sở Thiên, xem như tôi đã là người của Nhà nước được một nửa rồi, nếu Bộ trưởng Chu lại cho thêm một đạo thánh chỉ, xuất sư lại càng thuận lợi a!

Trong lòng Chu Long Kiếm thầm khiếp sợ, Sở Thiên đã có được văn kiện của Vương Hoa Hoa, sao có thể như vậy? Vương Hoa Hoa sao lại bị hắn đánh động như thế? Tuy biết Sở Thiên sẽ không dám lừa mình nhưng lão vẫn không kìm nén được:

- Thật vậy sao, nếu quả là như thế thì tôi sẽ cho cậu cùng điều tra vụ này với Lý Thần Châu.

Chu Long Kiếm đã có tính toán riêng. Nếu chẳng may Sở Thiên có thể đưa ra văn kiện thật, ông ta không quan tâm việc sẽ phải chung thuyền với Vương Hoa Hoa, sẽ để Sở Thiên đi gây sức ép với hội Hắc Long, dù sao đối với mình cũng có lợi mà không có hại, nếu như không thể đưa văn kiện ra thì cũng cứ để Sở Thiên thay mình đi gõ cửa đám hội Hắc Long kia, tránh phải trực tiếp động chạm đến tổ chức khủng bố đó.

Sở Thiên nghe Chu Long Kiếm nói xong bèn móc ra hai phần văn kiện đưa cho Chu Long Kiếm, nương theo ánh trăng nhìn lướt qua vài phần, thấy dấu đỏ nổi của Trung Nam Hải kia, ông ta liền biết Sở Thiên đã một nửa là người nhà rồi, vì thế bèn trả lại văn kiện đó cho Sở Thiên rồi quay đầu lại gọi:

- Thần Châu, mau qua đây!

Lý Thần Châu nhanh chân chạy tới, sắc mặt hết sức cung kính.

Chu Long Kiếm cười nhẹ, chỉ vào Sở Thiên, nói:

- Thần Châu, Sở Thiên là đương sự quan trọng, sẽ giúp cậu tra án, ngày mai hãy thảo một văn kiện cho cậu ta, đương nhiên Sở Thiên tuy là người giúp đỡ nhưng cậu hãy cứ nghe theo lời cậu ta, hiểu chưa?

Lý Thần Châu cũng là một con cáo thành tinh, tự nhiên hiểu được Chu Long Kiếm và Sở Thiên đã đạt thành hiệp nghị nào đó, bèn gật đầu đáp:

- Thần Châu hiểu rồi!

Sở Thiên dõi nhìn ngọn núi nơi xa, trong mắt hàn quang lấp lánh, ngày mốt sẽ diễn ra đàm phán, ngày mai sẽ để Chu Triệu Sâm nhiễu loạn tâm thần, mang hai đạo thánh chỉ tới Hắc Long Tower làm cho long trời lở đất, gà chó không yên một phen.

Tầng cao nhất, Hắc Long Tower.

Chu Triệu Sâm ngồi trên sô pha, tự mình rót ly rượu đỏ cho Cửu thúc, vẻ mặt rất vui vẻ hung phấn khiến cho Cửu thúc vài phần kinh ngạc vội nhận lấy. Ngồi ở sô pha phía đối diện Chu Triệu Sâm cẩn thận nhấm nháp, miệng vẫn không quên khen:

- Rượu ngon!

Chu Triệu Sâm cầm ly rượu đứng lên, nhìn về hướng doanh trại của Sở Thiên, thản nhiên nói:

- Cửu thúc, kế này rất hay, Sở Thiên bọn chúng nghĩ chuyển đến quân doanh thì chúng ta không tìm ra hắn, cho dù tìm ra cũng không có cách gì, bọn chúng thế nào cũng không ngờ chú lại dẫn đường cho bọn phần tử "Đột Đột" đến tập kích quân doanh.

Trên mặt Cửu thúc không ngăn được mà đắc ý, đầu ốc khôn khéo lại không quên vuốt mông ngựa:

- Đều là do Hội trưởng anh minh chỉ đạo!

Chu Triệu Sâm từ chối cho ý kiến chỉ cười cười, sau đó lại nói:

- Cũng không biết đám "Đột Đột" này có giết sạch bọn Sở Thiên không, tên tiểu tử Sở Thiên này quả thực có chút đạo hạnh, cháu quả thực quá xem thường hắn rồi, ít nhất hắn đáng đánh hơn so với Lâm Đại Pháo.

Cửu thúc cũng đứng lên nói:

- Nghe nói Rắn Đuôi Chuông phái mười mấy người đi làm vụ này, còn ôm theo hai khẩu súng tự động, hhơn nữa bọn họ bất cứ lúc nào cũng sẽ hiến thân cho tổ chức, Sở Thiên chắc không có mạng lớn như vậy.

Chu Triệu Sân xoay người nhìn Cửu thúc, nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay nói:

- Mọi chuyện đều không có tuyệt đối, có lẽ Sở Thiên thật sự sẽ không chết? Tuy nhiên vấn đề này không quan trọng, quan trọng là đám phần tử khủng bố này sẽ khiến cho Sở Thiên đại thương nguyên khí, buổi đàm phán vào ngày kia quyền chủ động đã nằm trong tay chúng ta rồi.

Cửu thúc gật gật đầu, chần chừ một chút, vẫn là mở miệng nói:

- Kỳ thật vẫn nhất định phải đàm phán sao? Hai nghìn quân tinh nhuệ của chúng ta đều đã vào thủ đô, tuy rằng bọn Sở Thiên mấy ngày nay nước tới chân mới nhảy, tuyển quân mua ngựa, tạo thành một đám ô hợp, nhưng thế nào cũng không phải đối thủ của hội Hắc Long?

Chu Triệu Sâm lập tức thở dài, mang theo một ít khổ sở nói:

- Kỳ thật cháu cũng thấy không cần phải đàm phán… Nhưng Sở Thiên có chỗ dựa là Tô gia, ý tưởng của lão Trần là thế nào cũng tỏ vẻ bề ngoài một chút, tỏ vẻ chúng ta đều hy vọng sống trong hòa bình, bởi vậy, đàm phán này nhất định phải thực hiện!

Cửu thúc đường như hiểu ra, gật gật đầu nói:

- Đã hiểu, đến lúc đó chỉ cần đề xuất yêu cầu hà khắc, Sở Thiên chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí tức giận, lúc đó đem tội danh phá hư hòa bình đổ lên đầu Sở Thiên, Tô gia cũng không thể nói gì.

Chu Triệu Sâm cười ha hả, uống cạn ly rượu đỏ rồi nói:

- Hoàn toàn chính xác, quyền chủ động đều nằm trong tay chúng ta, nhưng sư gia có tiếng mới có thể khiến lão Trần chịu chút áp lực, coi như là báo đáp ông ta chiếu cố chúng ta bao nhiêu năm qua.

Trên mặt Cửu thúc cũng hiện lên ý cười, trong lòng lại nói thầm, sao lại có cảm giác giống như hiệp nghị năm đó giữa hai đảng vậy, hội Hắc Long giống như đảng của lão Tưởng, Sở Thiên yếu thế như lão Mao, tuy nhiên vận mệnh của hai người đó sẽ đảo ngược lại.

Cửu thúc dường như nhìn thấy tiền đồ sáng ngời của mình, nhưng lại không biết tất cả ảo tưởng sẽ dừng tại đêm nay, hoàn toàn không ngờ ngày mami sẽ bị Sở Thiên phụng chỉ hành sự khiến cho vĩnh viễn không còn yên tĩnh, đánh vỡ tất cả mộng đẹp của ông ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui