Chiếc Audi chậm chạp khởi động.Chị Mỵ lấy khăn lau máu trên mặt Sở Thiên, rồi nhẹ nhàng phủi tuyết bám trên quần hắn.Toàn thân Sở Thiên bình tĩnh trở lại, chị Mỵ trong lòng vô cùng sùng bái đại sư Không Vô. Nếu để cho đại sư đến trại giam trong thành, mỗi ngày tụ kinh niệm phật cùng đám tội phạm thì chắc chắn họ sẽ trở thành người tốt.Thấy chị Mỵ cười một mình, Sở Thiên nghĩ một lát, hay là không nói ra việc Lâm Ngọc Thanh muốn đối phó với Chu Long Kiếm, để chị Mỵ khỏi phải lo lắng cho sự an nguy của Lâm Ngọc Thanh. Thế nhưng sự cố chấp của Lâm Ngọc Thanh lại khiến cho Sở Thiên cảm thấy bất an. Dù gì hắn cũng sẽ không để Chu Long Kiếm giết Lâm Ngọc Thanh. Bất luận là vì Lâm Ngọc Đình hay chị Mỵ thì bằng mọi giá vẫn phải giải quyết êm thấm việc này.Trên đường tuyết đã phủ một lớp dày khiến Phong Vô Tình không dám lái xe nhanh.Gần đây Sở Thiên đã giao địa bàn của hội Hắc Long cho Vương Hoa Hoa, Tổng bộ của Soái quân được thiết lập ở vườn hoa Tiềm Long phía Tây Nam kinh thành. Có thể nói đây là vị trí vô cùng thuận lợi.Đây là nơi cao, đất cứng, phía trước quang đãng, vị trí rất hiển hách, sáng sủa, khang trang. Về góc độ phong thủy thì đây là một vùng đất hiếm có.Sau mười phút, chiếc Audi đến trước của vườn hoa, mấy Soái quân gác cổng nhanh nhẹn mở cổng, cung kính nghênh đón vị Thiếu soái anh hùng. Ai cũng biết Sở Thiên là một vị tướng nhiều kế sách, nếu không thì chẳng thể đánh bại cả nửa giang sơn xã hội đen dễ dàng đến vậy.Phong Vô Tình đỗ xe ở cửa biệt thự, Sở Thiên mở cửa xe đi vào. Mỗi bước đi dẫm nát lớp tuyết dưới chân. Có mấy anh em Soái quân hoảng sợ chạy từ trong biệt thự ra, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, luôn miệng gào lên:
- Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!Sở Thiên hơi tò mò, phẩy tay gọi một người đến hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Anh ta là ai?Anh lính dùng kính ngữ cung kính trả lời:
- Thưa thiếu soái, đó là một lang trung trong giang hồ, biết Soái quân treo thưởng tìm bác sĩ giỏi liền đến đây công bố thần dược có thể trị bách bệnh nên quân sư Phàm Gian để anh ta thử. Anh ta mang ra mấy viên thuốc hoàn tán bảo uống ba ngày liền thì vết thương sẽ lành miệng rồi đòi chúng tôi trả ba cọc tiền. Sở Thiên bật cười nói:
- Chắc tên này muốn chơi kiểu ve sầu lột xác đây, không ăn được sẽ không đi. Không ngờ trong giang hồ lại có kẻ gan to vậy, dám lừa bịp cả Soái quân của ta.Anh lính gật đầu nói thêm:
- Quân sư Phàm Gian chưa đưa tiền cho anh ta, cũng không cho anh ta đi mà đưa viên thuốc đó cho bác sĩ kiểm tra thành phần, quả nhiên chỉ là một viên vitamin. Điều đó khiến cho các anh em rất phẫn nộ, thậm chí bên trong còn là phấn. Vì thế quân sư Phàm Gian muốn đem anh ta đi chôn sống.Sát khí lại hiện lên trong mắt Sở Thiên, nhưng nghĩ đến đại sư Không Vô, hắn lại kiềm chế nói:
- Được rồi, không phải kích động vì những người như thế. Mang anh ta ra ngoài đánh một trận là được rồi. Sau đó ra ngoài thông báo tìm bác sĩ giỏi đến đây.- Cảm ơn! Cảm ơn!
Tên lang băm mừng không tả, cảm ơn rối rít rồi bị đám binh lính lôi ra ngoài.Sở Thiên khẽ cười, không để ý nữa, tay phủi mấy bông tuyết trên vai rồi đi vào trong. Phàm Gian từ trong phòng bệnh đi ra, nét mặt vui vẻ nhanh chóng bị sự lo lắng thay thế, vội ra nghênh đón:
- Thiếu soái đã về! Sở Thiên gật đầu hỏi:
- Vết thương của Thiên Dưỡng Sinh thế nào rồi?Phàm Gian thở dài, lắc đầu:
- Không có gì lạc quan cả. Hôm nay bác sĩ kiểm tra nguyên nhân nói Thiên Dưỡng Sinh bị tổn thương huyết quản, máu không ngừng chảy. Phải tìm cách khâu lại nếu không sẽ không cầm cự được lâu.Sở Thiên buồn rầu, lo lắng nói:
- Bác sĩ không thể khâu lại sao?Phàm Gian lắc đầu, vẻ mặt hiện lên sự thất vọng nói:
- Các bác sĩ trong kinh thành đều không chắc, cuộc giải phẫu này phải cần đến bác sĩ thật giỏi, chỉ sai một lỗi thì máu sẽ chảy đến chết. Vì thế không ai dám phẫu thuật cho Thiên Dưỡng Sinh. Họ sợ Thiên Dưỡng Sinh chết thì đầu họ cũng mất!Sở Thiên hỏi vội:
- Bác sĩ nước ngoài cũng không được sao?Phàm Gian cúi đầu:
- Đã thuê rồi, cũng có người nhận lời nhưng thấy quá khứ của chúng ta nên họ lại từ chối!Sở Thiên đi đi lại lại như muốn những bước đi sẽ giảm bớt sự lo lắng trong lòng.Bỗng nhiên có một anh lính chạy vào, cung kính nói:
- Thiếu soái, bên ngoài có một bác sĩ nói có diệu kế để cứu Thiên Dưỡng Sinh.Sở Thiên không nói gì, ngay cả các bác sĩ nước ngoài còn không có cách lại có người chủ động tìm đến, còn nói có diệu kế. Chỉ sợ lại là đám lang băm, muốn thừa cớ mà vơ vét tiền bạc thôi.Phàm Gian nói thay Sở Thiên:
- Bảo tên bác sĩ đó tranh thủ thời gian mà đi khỏi đây. Cảnh cáo đừng có vì tiền mà để mất đầu.Anh lính nhận lệnh đi ra. Bỗng nhiên Sở Thiên không biết ma xui quỷ khiến thế nào nói:
- Cứ để người ta vào, xem hắn là bác sĩ thật hay là tên ngu ngốc. Nếu là bọn lang băm bịt bợm thì đêm nay sẽ bị gió tuyết vùi chết.Anh lính lại nhận lệnh đi ra. Phàm Gian biết trong lúc tuyệt vọng này thì Sở Thiên có thể thử mọi cách, để trong lòng được nhẹ nhàng hơn, và cũng là vì tình anh em. Anh lính dẫ theo người mặc áo khoác vào, toàn thân anh ta bó chặt, ngay cả mặt cũng được che đi, miệng cũng đeo khẩu trang. Người ta nói người ta là bác sĩ chứ không phải là bóng ma.Sở Thiên nhìn người này một lượt. Thật không muốn nhìn thấy hạng người như vậy, Sở Thiên nói như giễu cợt:
- Tự xưng là bác sĩ mà sao không dám cho người khác nhìn mặt, hình như không khác một sát thủ là mấy.Ánh mắt anh ta lạnh như băng, giọng nói cũng lạnh không kém:
- Không ít người đã nhìn thấy khuôn mặt tôi nhưng rất nhiều người đã chết. Bác sĩ và sát thủ cũng không khác nhau là mấy, đều dùng dao để kiếm bát cơm, cứu người giết người đều nằm trong dự tính của họ, Thiếu soái ngạc nhiên lắm hả?Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nét mặt Sở Thiên trở nên vui mừng, đứng vụt dậy nói:
- Người về trong đêm gió tuyết, anh luôn xuất hiên đúng lúc. Đêm nay Sở Thiên phải cho anh uống bao nhiêu hũ Trúc Diệp Thanh mới thể hiện được hết lòng biết ơn của tôi?Phàm Gian ngạc nhiên nhìn Sở Thiên, lại nhìn khắp người lạ kia, chắc chắn Sở Thiên biết anh ta.Phàm Gian đúng là người thức thời, người đến không đồng ý lộ diện, tự nhiên cũng là không muốn người khác biết thân phận của anh ta. Cậu ta liền phất tay để mấy anh em Soái quân lui ra sau đó tự ra ngoài. Trong đại sảnh lúc này chỉ còn Sở Thiên và người đó. Người tới hơi động cánh tay, những bông tuyết rơi xuống đất rồi kéo áo khoác ném về phía sau, rơi đúng vào giá treo.Sở Thiên bước lên hai bước, khen ngợi:
- Chủ Đao Y Sinh, thủ pháp tiến bộ không ít!Chủ Đao Y Sinh vẫn lạnh lùng ngoại trừ nụ cười, giọng vẫn cứng rắn:
- Đều là nhờ Thiếu soái, mấy ngày này tôi đã giúp anh thanh lý không ít kẻ muốn ám sát anh, thủ pháp không tiến bộ sao được. Nếu không tiến bộ thì tôi cũng chết rồi.Sở Thiên nở nụ cười, vào tủ lấy ra mấy bình Trúc Diệp Thanh, hôm vào nước nóng tồi ngồi vào salon nói:
- Sở Thiên chỉ biết dùng rượu để cảm ơn, tiếc là đến giờ vẫn không tìm được ai muốn lấy đầu anh, nếu không tôi nhất định sẽ đem đầu người đó đến cho anh.Chủ Đao Y Sinh cố ý không ngồi đối diện với Sở Thiên, nhìn bình Trúc Diệp Thanh trong nước nóng, khẽ thở dài:
- Có vẻ đã lâu lắm rồi, tôi thật sự muốn uống cho đã nhưng đêm nay không được rồi. Đêm nay tôi đến để cứu người. Sở Thiên sửng sốt, chẳng lẽ anh ta thật sự đến để cứu Thiên Dưỡng Sinh, khẽ cười nói:
- Chủ Đao Y Sinh, anh vẫn chưa nói cho tôi b iết, đao trong tay ngươi không những để giết người mà còn cứu được người, điều này khiến tôi thật sự ngạc nhiên đấy!Chủ Đao Y Sinh vẫn cười lạnh lùng, uống mấy ngụm nước ấm cho ấm người nói:
- Trước khi học giết người tôi đã học xong cách cứu người. Trước khi tôi trở thành sát thủ, tôi đã là một bác sĩ được người ta tôn trọng. Đây chính là nguyên nhân mà tôi không muốn người khác nhìn thấy gương mặt mình.Sở Thiên mở ấm trà, cho lá trà vào rồi đổ nước nóng. Hương thơm tỏa ra khắp phòng.Sở Thiên rót ra hai ly, hương trà tỏa khắp phòng, bưng một chén mới Chủ Đao Y Sinh nói:
- Bác sĩ được kính trọng thì đây là lần đầu tiên tôi được nghe. Nhưng trong suy nghĩ của tôi, anh là một người đàn ông có tình có nghĩa.Chủ Đao Y Sinh nâng chén trà lên, uống chậm chậm nói:
- Thiếu soái đừng làm tôi xúc động. Không chừng một ngày nào đó tôi lại dùng đao giải phẫu để mang đầu Thiếu soái đi nhận tiền đấy.Sở Thiên cười ha ha, ngửa đầu uống hết chén trà đặc , hào hứng nói:
- Nếu như bác sĩ có thể cứu người anh em của tôi thì cứ mang đầu tôi đi đi.Chủ Đao Y Sinh thể hiện sự đồng tình, duỗi ngón tay ra khen:
- Không trách được đám quân lính kia lại đến tận đây, không trách được họ lại khăng khăng một mực về dưới sự lãnh đạo của Thiếu soái. Thiếu soái thật là người tình nghĩa.Sở Thiên rót trà cho Chủ Đao Y sinh, vẻ mặt trở nên nghiêm trang nói:
- Bác sĩ, nếu có thể cứu được Thiên Dưỡng Sinh thì xin đừng chậm trễ.Chủ Đao Y Sinh uống xong chén trà, đứng lên nghiêm túc nói:
- Nếu đúng như các anh thông báo là tổn thương trong huyết quản thì tôi nắm chắc tám phần thành công. Bây giờ hãy đưa tôi đi xem, nếu tình hình lạc quan thì đêm nay sẽ tiến hành phẫu thuật.Sở Thiên cũng đứng lên, cảm kích nhìn Chủ Đao Y Sinh. Không thể tin được tự nhiên anh ta lại tìm đến. Chủ Đao Y Sinh không chỉ có thể giết người mà còn có thể cứu người, thật là không thể ngờ được.Sở Thiên nghẹ khoát tay, vẻ mặt không giấu được vui mừng, nói:
- Chủ Đao Y Sinh, mời sang bên này!