Đô Thị Thiếu Soái


Tô Gia, lầu chính Phúc Thái được canh phòng nghiêm ngặt.

Sở Thiên được Tô Dung Dung dẫn đường, xuyên qua nhiều tầng bảo vệ mới vào tới được lầu chính.

Tô lão gia đang ngồi nghiên cứu thế cờ trên sofa tại phòng khách, nhìn thấy Sở Thiên đi vào, vội vẫy tay gọi hắn lại gần, chỉ vào tàn binh tàn tướng trên bàn cờ nói:

- Hiện tại, hai bên đang rơi vào thế sinh tử tồn vong. Cháu có cách giải không?

Sở Thiên xem xét kỹ lưỡng. Quân đen: Song tốt đã nhập cung chuẩn bị bắt tướng, xe như cung đã căng dây, chỉ còn đợi bắn ra. Bên quân đỏ: Mãnh tướng nhiều như mây, xe pháo binh thèm thuồng nhìn doanh trại địch, lại có lợi thế đi trước, đang ở thế ép quân. Tình thế vô cùng hiểm ác.

Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Lão gia lại kiểm tra tiểu tử rồi. Thế này gọi là thế Khóa Hải Chinh Đông, bộ bộ vi doanh, bộ bộ sát cơ. Xác suất cờ hòa là chín mươi phần trăm. Xác suất thắng của bên Đen và Đỏ đều là năm phần trăm. Còn kết cục ra sao, phải xem là ai đang cầm quân.

Tô lão gia cười sang sảng, vỗ vỗ vai Sở Thiên, tán dương nói:

- Ngay đến cả thế cờ tàn này cũng bị Thiếu soái nằm rõ như lòng bàn tay. Lão phu hoàn toàn yên tâm! Chúc Thiếu soái vượt biển chinh đông, kỳ khai đắc thắng, làm vẻ vang cho Thiên triều.

Sở Thiên biết Tô lão gia gửi gắm hy vọng lớn vào mình. Hội Hắc Long tuy đã bị Soái quân tiêu diệt, nhưng trên lập trường của đất nước, đơn thuần chỉ là một lần xếp lại bài của Xã hội đen, không lợi lộc gì nhiều cho quốc gia. Còn việc đối phó với tổ chức Đột Đột là lần đầu tiên chính phủ Thiên triều thử uy lực của Soái quân. Nếu thắng, sẽ có được nguồn tư bản chính trị hùng hậu của Soái quân. Nếu thua, cũng chẳng sao, chính phủ không hề bị tổn thất gì cả.

Tô lão gia phất tay, chậm rãi nói:

- Dung Dung, đưa Sở Thiên đi gặp cha cháu đi.

Tô Dung Dung ngoan ngoãn gật đầu, kéo Sở Thiên đi lên lầu. Cho tới giờ, khóe mắt nàng vẫn còn đỏ. Thần sắc cũng hơi mỏi mệt. Có thể nhận ra rằng, khi biết Tô Xán bị thương, cô hẳn là đã khóc rất nhiều.

Tới tầng ba, trong căn phòng ngủ năm mươi mét vuông, Sở Thiên nhìn thấy Tô Xán đang xem phim bằng máy chiếu, tay phải bị băng bó kín mít. Lâm Nguyệt Như xinh đẹp hào phóng, đang ngồi bên cạnh tỉ mỉ chăm sóc ông, dùng đôi tay ngọc ngà xoa bóp cánh tay bị thương của Tô Xán, luôn miệng khẽ hỏi, làm hết bổn phận của một người vợ hiền dịu.

Lâm Nguyệt Như nhìn thấy Sở Thiên và con gái tiến vào, vội đứng dậy chào hỏi:

- Sở Thiên, cháu đến rồi hả?

Sở Thiên gật đầu, cử chỉ tự nhiên nhưng đúng mực, nói:

- Cháu nghe nói chú Tô bị trọng thương, muốn tới đây thăm chú.

Tô Xán nở nụ cười xán lạn, trấn an mọi người, nói:

- Sở Thiên, ngồi đi! Chú không sao, tay phải đã được nối lại rồi. Hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, phỏng chừng mấy tháng sau lại là một trang hảo hán.

Lâm Nguyệt Như thuần thục gọt một quả tuyết lê, rồi sắt miếng, sau đó đưa từng miếng tới bên miệng Tô Xán, trách:

- Lại còn hảo hán! Bác sĩ đã nói rồi, anh bị thương khá nghiêm trọng, tuần hoàn máu chậm, yêu cầu em ngày nào cũng phải xoa bóp cánh tay. Chưa đầy một năm, anh không được tùy ý cử động, nếu không để lại di chứng thì phiền.

Sở Thiên tiến lên trước xem xét vết thương của Tô Xán, khẽ mỉm cười, đặt tay phải lên cánh tay ông, sau đó vận nội lực. Nháy mắt, một luồng khí nhẹ nhàng và ấm áp chạy trong cánh tay Tô Xán, không ngừng chảy về phía miệng của vết thương, khiến máu của ông không ngừng sôi lên.

Tô Xán ngạc nhiên cảm nhận được cánh tay của mình ngứa ngáy, chỗ miệng vết thương lại như có kiến bò, kiến cắn.

Nhưng cái ngứa đó lại rất dễ chịu. Một lát sau, bàn tay vốn trắng bệch của ông trở nên hồng hào. Sở Thiên rút tay phải lại, khẽ thở hơi ra. Phải tiêu hao một nửa chân khí mới có thể thông được mạch, vết thương này quả rất nghiêm trọng.

Lâm Nguyệt Như nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của Tô Xán, lại nhìn Sở Thiên. Không thể tin nổi, những tình tiết chỉ có trong TV giờ lại đang xảy ra ngay trước mắt bà. Không khỏi tò mò, bà nhẹ nhàng tiến đến, lay lay ngón tay Tô Xán, cảm nhận được ngón tay đó hơi hơi có phản ứng mới tin rằng những điều trước mắt đều là thật.

Lâm Nguyệt Như vui sướng vô cùng, phấn khích nói:

- Sở Thiên, cháu biết khí công?

Sở Thiên do dự một lát vì không biết phải giải thích thế nào. Vì thế, hắn khiêm tốn thú nhận, thản nhiên nói:

- Hình như biết chút ít.

Lâm Nguyệt Như nhảy tưng tưng lên như trẻ con, vỗ vỗ tay, nói:

- Hay quá, Sở Thiên! Hôm nào cháu chữa giúp cho cô của ta đi. Cô ấy bị liệt nửa cánh tay phải, giờ đang ngày càng nghiêm trọng. Vết thương của chú Tô Xán còn có chuyển biến tốt như vậy, ta tin rằng chữa liệt nửa người cũng không khó.

Sở Thiên hơi hối hận vì đã nhận là biết khí công. Thời buổi này, đúng là không được nói dối. Nhưng giờ cũng không tiện chối, hắn đành bất đắc dĩ nói:

- Vâng, để hôm nào có cơ hội, Sở Thiên sẽ cố thử xem sao.

- Mẹ, trên người Sở Thiên vốn đã bị thương rồi!

Tô Dung Dung nghĩ đến vết thương trên cánh tay trái của Sở Thiên, lại thấy hắn hơi mệt mỏi, bất bình nói:

- Anh ấy thông kinh mạch cho cha đã mất không ít sức lực, mẹ còn nghĩ tới cánh tay liệt một nửa của bà Lan nữa.

Tô Xán khẽ cảm động, hoá ra Sở Thiên cũng đang bị thương. Vậy mà hắn còn chịu tiêu hao khí lực vì mình. Thật đúng là một người trẻ tuổi mà phúc hậu. Lão gia quả đã không chọn lầm người, tìm cho ta một chàng rể văn võ song toàn. Xem ra, đợi Dung Dung tốt nghiệp xong, phải khẩn trương cho hai đứa thành hôn, tránh bị con gái nhà khác cướp mất.

Lâm Nguyệt Như cũng kinh ngạc, nhìn Sở Thiên dò xét, hỏi:

- Sở Thiên, cháu cũng bị thương à? Có nặng hay không?

Sở Thiên đương nhiên không thể nói cho cô ấy biết trên tay hắn có "Tam đao lục động". Như vậy cô ấy sẽ phát khiếp lên mất. Vì vậy, hắn nói lảng sang chuyện khác, cười cười nói:

- Cô ạ, không sao! Nếu cơm tối mà thịnh soạn một chút, cháu nghĩ là cháu và chú sẽ hồi phục rất nhanh.

Lâm Nguyệt Như yên tâm mỉm cười. Vết thương của Tô Xán có chuyển biến tốt khiến tâm tình của bà ấy vui vẻ vô cùng. Vì thế, bà đứng dậy, vỗ vỗ tay, nói:

- Được, cô sẽ cho người chuẩn bị món ngon ngay. Tối nay sẽ dành hết cho hai người bồi bổ

.

Lâm Nguyệt Như khoan khoái đi ra cửa, lúc đến cạnh cửa, vẫn không quên quay đầu lại nói:

- Sở Thiên, nhớ nhé! Khi nào có thời gian nhớ chữa cánh tay bị liệt cho bà Lan - bà của Dung Dung. Cô tin chắc bà sẽ rất vui.

Sở Thiên hơi xấu hổ, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu. Sở Thiên không thể ngờ rằng, một lời hứa không chủ đích của hắn lại có tác dụng vô cùng quan trọng trong tương lai, giúp cho sự nghiệp xưng bá Xã hội đen của hắn có thêm nhiều màu sắc.

Bữa tối hôm đó quả thật rất thịnh soạn, sơn hào hải vị không thiếu thứ gì. Sự nhiệt tình của Lâm Nguyệt Như càng khiến cho Sở Thiên khó tiêu. Bà không ngừng nhắc Sở Thiên ăn. Nếu không vì Tô lão gia cũng có mặt, phỏng chừng Lâm Nguyệt Như đã gắp hết thức ăn trên bàn nhồi cho Sở Thiên.

Cơm nước xong xuôi, Tô Dung Dung đích thân tiễn Sở Thiên ra ngoài. Hai người ôm nhau ở cửa thật lâu không nỡ rời ra.

Tô Dung Dung giúp Sở Thiên dựng cổ áo lên để chắn gió lạnh, dịu dàng nói:

- Sở Thiên, ngày kia anh có tới trường không? Ngày kia có cuộc thi hùng biện của sinh viên mới. Em và Liễu Yên đã vào được vòng cuối. Em muốn anh đến cổ vũ cho em.

Sở Thiên ôm Tô Dung Dung vào lòng, kiên định nói:

- Dung Dung, em yên tâm, bất kể có chuyện gì, ngày kia anh sẽ về trường cổ vũ cho em. Anh muốn được nhìn thấy tư thế hiên ngang, phong thái hùng biện hùng hồn của em.

Tô Dung Dung sung sướng gật đầu, ôm chặt Sở Thiên. Thế giới riêng của hai người luôn cực kỳ ấm áp.

Gió lạnh hung hãn thổi vào hai người, dường như muốn tách họ ra, chẳng ngờ còn khiến họ ôm nhau chặt hơn.

Sở Thiên vừa mới ngồi vào xe, Lý Thần Châu gọi điện thoại đến, cười hỏi:

- Thiếu soái, khi nào thì thẩm vấn phần tử khủng bố?

Sở Thiên nhìn đèn hoa rực rỡ, thản nhiên nói:

- Đêm mai, tôi muốn đợi một người.

Mặt trời mọc rồi lặn, tuyên bố đêm tối đang đến.

Tại trung tâm chống khủng bố, phòng thẩm tra.

Nơi này không có nhân quyền, cũng không cần nói tới nhân quyền.

Sở Thiên lạnh lùng nhìn hai gã phần tử Đột Đột. Khóe miệng chúng rớm máu, mắt cũng sưng vù. Trạng thái mê muội của chúng cho thấy rằng trước khi tới đây, chúng đã phải chịu không ít khổ sở. Điều này cũng khó trách. Ai bảo bọn phần tử Đột Đột ngày càng càn rỡ, không phải là tập kích doanh trại quân đội thì lại là nổ bom giết quan khách trong và ngoài nước.

Sở Thiên khẽ phất tay. Hai cảnh sát đặc biệt lập tức mang nước đá vào, không chút thương xót, tạt vào mặt hai tên phần tử Đột Đột. Nhiệt độ trong phòng xuống dưới không độ, vì vậy khối nước đá này khá hữu hiệu, lập tức làm hai tên khủng bố lạnh mà tỉnh dậy, ngọ nguậy trên ghế.

Lý Thần Châu nhìn sang Sở Thiên, cười khổ nói:

- Thiếu soái, bọn phần tử khủng bố này khá kín miệng. Vài năm trở lại đây, tuy đã bắt không ít người bọn chúng, nhưng không moi được thông tin có giá trị gì từ miệng chúng.

Sở Thiên sờ sờ mũi, thản nhiên nói:

- Đó là bọn chúng chưa được gặp tôi. Nếu gặp tôi sẽ phải khai liền thôi.

Lý Thần Châu nghe Sở Thiên nói tự tin như vậy, cười sảng khoái, ngẫm thấy cũng đúng. Lần trước, Cửu thúc sống chết chống đối, nhưng cũng không lại được với Sở Thiên.

Hai gã phần tử khủng bố nhìn Sở Thiên căm hận, cắn chặt lấy môi.

Sở Thiên cũng chằm chằm nhìn bọn chúng, lạnh lùng nói:

- Các ngươi không muốn nói gì với ta sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn chết đến vậy?

Lần này, tiếp nhận nhiệm vụ tiêu diệt phần tử khủng bố, Sở Thiên biết, trước hết phải diệt trừ thế lực của phần tử khủng bố tại kinh thành. Mà muốn diệt trừ bọn chúng, nhất định phải moi được tin tình báo có giá trị từ hai gã phần tử Đột Đột này.

Hai gã phần tử khủng bố cùng lúc "Hừ" một tiếng, nhổ một bãi nước bọt ra đất, tỏ vẻ khinh thường.

Nữ cảnh sát viên làm nhiệm vụ ghi chép hơi thất vọng trong lòng. Xem ra, hôm nay lại không thu thập được gì rồi. Sở Thiên có thể đe dọa Cửu thúc, nhưng gặp phải mấy tên phần tử khủng bố vừa thối vừa cứng lại sẵn sàng cống hiến cho tổ chức bất cứ lúc nào, xem chừng cũng chẳng có biện pháp gì.

Sở Thiên không chỉ không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, bình tĩnh nói:

- Thực ra, cho dù các ngươi có muốn chết cũng không dễ dàng như vậy. Hôm nay, ta sẽ cho các người mở mang đầu óc, biết thế nào là thủ đoạn tàn khốc, biết thế nào là sống chẳng bằng chết.

Hai tên phần tử khủng bố vẫn ngẩng cao đầu, thái độ ngoan cố chống đối hiện rõ trên mặt.

Sở Thiên cười khỉnh, vỗ vỗ tay. Cửa phòng thẩm tra được mở ra, một người cao ngạo bước vào.

Nhưng kẻ vênh váo này vừa nhìn thấy Sở Thiên liền lập tức nở nụ cười khiêm tốn nịnh nọt, cung kính nói:

- Chào Thiếu soái! Thiếu soái Cát Tường!"

Sở Thiên chỉ hai tên phần tử khủng bố trước mắt, nói với người đó:

- Anh Thành, hai tên kia không chịu nói, giao cho anh đấy.

Người tới không phải ai khác, chính là anh Thành của Soái quân. Lúc ở Thượng Hải, anh này đã dùng khổ hình chải "Quy Đầu", khiến kẻ ngậm miệng như thóc là Đường Chí Cường sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, hồn phách cũng tiêu tán, ngoan ngoãn nhận tội.

Trong lòng Sở Thiên biết rõ, muốn bọn phần tử Đột Đột mở miệng, phải dùng thủ đoạn vô liêm sỉ. Mà chuyên gia dùng thủ đoạn vô liêm sỉ không ai khác là anh Thành trong bang. Vì vậy, hắn lệnh cho anh Thành đi cả đêm từ Thượng Hải tới đây.

Dùng đúng người là điều Sở Thiên lưu ý nhất khi dùng người. Hắn luôn biết thuộc hạ của hắn sẽ phát huy năng lực tốt nhất khi ở vị trí nào.

Anh Thành nắm trong tay không ít tài liệu. Đó đều là những tin tình báo Sở Thiên vứt cho anh ta để tiện moi những thông tin có giá trị.

Anh Thành quay đầu lại nhìn Sở Thiên và Lý Thần Châu, cười cợt nói:

- Thiếu soái, Đội trưởng Lý, vậy ta bắt đầu nhé.

Sở Thiên gật gật đầu, nhàn nhạt nói:

- Anh cứ làm việc của anh đi, không cần để ý tới chúng em, tiện đây cũng cho mọi người thêm chút kiến thức.

Nữ cảnh sát làm nhiệm vụ ghi chép ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, lại nhìn nhìn anh Thành, thầm nghĩ: Chẳng lẽ bọn họ có biện pháp bắt bọn phần tử khủng bố mở miệng thật?

Lý Thần Châu cười sang sảng, mỉm cười, phấn khởi nói:

- Đúng vậy, cho bọn tôi mở mang kiến thức.

Anh Thành gật gật đầu, đứng thẳng lưng, tát liền mấy cái "Bốp! Bốp!"vào mặt bọn phần tử khủng bố, hung thần ác sát nói:

- Mẹ kiếp, Chúng mày có nói không? Đợi khi lão tử ta động thủ rồi, có cầu xin cũng vô dụng.

Không chỉ hai tên phần tử Đột Đột nhìn anh Thành khinh bỉ vì thủ đoạn thấp kém, ngay cả cảnh sát đặc vụ và viên nữ cảnh sát ghi chép trong phòng thẩm tra cũng phải khẽ lắc đầu. Nếu như vậy có thể làm cho bọn chúng mở miệng thì bọn phần tử khủng bố kia đã sớm khai hết rồi, chẳng đến nỗi phải chịu nhiều cực khổ như vậy.

Anh Thành thấy bọn chúng không trả lời, phất tay nói:

- Đưa tên đầu trọc tới đây.

Hai viên cảnh sát đặc vụ nhanh chóng dẫn tên đầu trọc đã tập kích doanh trại quân đội tới. Mệnh của tên đầu trọc này quả rất lớn. Bị đứt tứ chi, còn bị trúng đạn, vậy mà vẫn không mất máu mà chết. Sau khi được các bác sĩ cứu chữa, gã đã sống lại một cách thần kỳ.

Đầu trọc liền bị ném xuống đất, hắn hung tợn nhìn Sở Thiên, hét:

- Tao phải giết mày, giết mày!

Anh Thành bước tới đá vào miệng tên đầu trọc, máu tươi tuôn ra, khiến hắn không thể cất lời. Sau đó, Anh Thành lôi tên đầu trọc tới trước mặt hai gã phần tử Đột Đột, đằng đằng sát khí nói:

- Hãy xem huynh đệ của chúng mày. Vì không chịu khai nhận, giờ đã bị biến thành viên thịt rồi. Nếu chúng mày không nói, kết cục còn thảm hại hơn. Đến lúc đó, được chết ngược lại chính là giải thoát.

Sau khi hai gã phần tử Đột Đột quan sát kỹ càng, nhận ra đó là đầu trọc đã tập kích doanh trại quân đội, cứ tưởng hắn đã hy sinh vì tổ chức, chẳng ngờ bị bọn người Thiên triều tra tấn thành ra người chẳng ra người ngợm chẳng ra ngợm như thế này, bọn chúng cũng như nhìn thấy hình dạng tương lai của chính chúng, không khỏi rùng mình một cái.

Anh Thành thấy phòng tuyến trong tim bọn chúng có phần lơi lỏng, liền gọi hai viên cảnh sát đặc vụ lại gần, thì thầm một lát. Sau đó, một đặc vụ đưa tên đầu trọc về góc phòng thẩm tra. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Một đặc vụ dựng một giá than trước mặt bọn phần tử khủng bố, trên đó là một cái nồi sắt. Trong nồi sắt có hai bàn chải sắt.

Lý Thần Châu bọn họ đều tò mò không hiểu anh Thành định làm gì, cũng không biết những người kia đang làm gì. Lẽ nào anh ta muốn học theo chiêu thức ấn dấu sắt của người cổ đại?

Hai tên phần tử khủng bố cũng nghĩ như vậy, chúng tỏ ra miệt thị, cuối cùng cũng phải thốt lên:

- Định dùng chiêu ấn dấu sắt với bọn tao? Mày ngây thơ quá! Vết sẹo trên người lão tử nhiều không kể xiết. Tao còn phải sợ chiêu ấn dấu sắt của chúng mày? Có bản lĩnh thì ấn nhiều vào. Nếu tao mà kêu lên một tiếng, tao là con chó.

Anh Thành cười gian giảo, khoát tay nói:

- Đó là thủ đoạn thấp kém, tao không hứng thú lắm.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào anh Thành, muốn biết đáp án.

Anh Thành cầm cái bàn chải sắt trong nồi lên, vuốt qua mặt hai gã phần tử Đột Đột, cho bọn chúng cảm nhận được cái nóng bỏng da của bàn chải, cười gian nói:

- Lão tử sẽ đem nước nóng tưới trên người chúng mày, sau đó dùng bàn chải sắt cạo từng lớp thịt trên người, cho tới khi chỉ còn trơ khung xương.

Nữ cảnh sát làm nhiệm vụ ghi chép "Ọe!" một tiếng, chạy vào góc phòng nôn thốc tháo.

Sở Thiên và Lý Thần Châu bọn họ cũng thấy dựng tóc gáy, da đầu run lên, chẳng ngờ thủ đoạn của anh Thành lại tàn độc như vậy.

Hai gã phần tử khủng bố biến sắc mặt, miệng rống lên:

- Có bản lĩnh thì giết tao đi, giết tao đi!

Anh Thành hiển nhiên rất hài lòng với hiệu quả vừa rồi, không thèm để ý tới sự gầm rú của bọn chúng, nói:

- Trước hết, cho chúng mày nghe thử một chút, tiếng kêu thảm thiết sau khi bị dùng tới khổ hình sẽ như thế nào. Tao bắt đầu từ đại ca trọc đầu của chúng mày trước nhé. Xem nó phải xé ruột xé gan, sống không bằng chết ra sao.

Anh Thành nói xong, khẽ phất tay. Hai đặc vụ lập tức múc trong nồi ra nửa thùng nước sôi, cầm một cái bàn chải sắt đi về phía đầu trọc.

AAAAAAAAAAA!

Đầu trọc kêu lên thảm thiết. Tiếng kêu vang dội khắp phòng thẩm tra.

Vừa mới khôi phục lại bình tĩnh, nghe tiếng kêu thảm thiết, nữ cảnh sát như bị truyền bệnh, lại chạy tới cạnh tường nôn mửa.

Ngay cả một người tâm lý vững vàng như Lý Thần Châu cũng có chút không đành lòng, cúi đầu nói nhỏ với Sở Thiên:

- Thiếu soái, tàn khốc quá!

Sở Thiên vỗ vỗ vai anh ta, thản nhiên nói:

- Trong vòng mười giây nữa thôi, ý chí bọn phần tử khủng bố sẽ sụp đổ.

Sở Thiên đã đánh giá quá cao hai gã phần tử Đột Đột. Đầu trọc kêu thảm thiết đến lần thứ ba thì hai gã phần tử khủng bố không ngừng lay ghế, gào lên thảm thiết:

- Dừng lại! Dừng lại! Bọn tao khai, Bọn tao khai là được chứ gì.

Tuy bọn chúng đã chuẩn bị hy sinh vì tổ chức bất cứ lúc nào. Nhưng khi chính tai được nghe đồng bọn khi xưa kêu thét, lại nghĩ rằng hình phạt này sắp được thực hiện trên người mình, tưởng tượng ra cảnh tàn khốc ấy, tâm lý không chịu đựng nổi.

Anh Thành khẽ mỉm cười, giơ tay ra hiệu cho đặc vụ ngừng tay, nhìn hai gã phần tử khủng bố, nói:

- Vội gì chứ? Tao còn muốn chải nó thành bộ xương cho chúng mày xem kia. Xương màu trắng, thịt băm màu đỏ, thực là một cảnh tượng hài hòa làm sao!

Nữ cảnh sát bị nôn lúc trước sắp ngất xỉu, tựa lưng vào tường run lẩy bẩy.

Hai viên đặc vụ trở lại, vứt cây bàn trải sắt sạch bong vào nồi, nói với anh Thành:

- Thưa chuyên gia, quả như anh đã dự kiến. Chúng tôi còn chưa kịp ấn bàn chải xuống, mới chạm vào người thôi mà đã kêu như lợn bị chọc tiết.

Sở Thiên và Lý Thần Châu nhìn nhau mỉm cười. Cứ ngỡ đầu trọc bị tra tấn sống không bằng chết thật, hóa ra là anh Thành dùng chiến thuật tâm lý, tra tấn tinh hai gã phần tử khủng bố để giải quyết chúng.

Sở Thiên sẵn nhiệt rèn sắt, bình tĩnh hỏi:

- Ai là kẻ cầm đầu? Hiện đang ở đâu?

Bọn phần tử Đột Đột lấy lại bình tĩnh, không chút giấu giếm, nói:

- Lần này, dẫn chúng tôi vào Thiên triều là "Rắn Đuôi Chuông". Tập kích doanh trại, phục kích lãnh đạo Trung Nam Hải, oanh tạc nhà khách Điếu Ngư Đài đều là do anh ta lên kế hoạch.

Anh Thành dương dương cây chổi sắt trên tay, vẻ mặt hung tợn, mất kiên nhẫn, nói:

- Đừng nói những điều chúng tao đều biết. Căn cứ của ở đâu? Nói mau! Cẩn thận tao cho chải ngươi!

- Căn cứ ở đâu, tôi thật sự không biết. Sau mỗi lần hành động, bọn tôi lại đổi một địa điểm khác.

Phần tử Đột Đột nhìn thấy tay phải anh Thành nắm chặt bàn chải thì sợ quá, vội vã nói lớn:

- Còn đổi đến địa điểm nào thì chỉ có "Rắn Đuôi Chuông" mới biết. Anh ta thường quyết định ngay lúc đó.

Sở Thiên bỗng ngắt lời, lạnh lùng hỏi:

- Vậy trước đây các ngươi trốn ở đâu?

Bọn phần tử Đột Đột trả lời không do dự:

- Bọn tôi chia nhau trốn trong chùa miếu, dùng thân phận khách hành hương vào chùa.

- Chùa miếu?

Mặt Sở Thiên lộ vẻ băn khoăn khó hiểu, rồi lại lập tức gật đầu tán phục. Đây quả đúng là chỗ ẩn náu an toàn. Cảnh sát có thể lục soát tất cả các địa điểm hoài nghi, nhưng thường không động tới chùa miếu vì sợ hiệp hội tôn giáo kiện.

Phần tử Đột Đột vội vàng gật đầu, sợ Sở Thiên không tin, cố gắng giải thích, nói:

- Chính là chùa miếu. Trước đây, do có đông người, phải tách nhau ra trốn vào chùa miếu. Nhưng do tập kích liền mấy trận khiến số người thương vong quá nhiều. Nay chỉ còn không đến 5 người. Tôi không biết "Rắn Đuôi Chuông" bọn họ sẽ trốn đi đâu.

Sở Thiên cau mày, khẽ thở dài, nói:

- Nhưng lời các ngươi nói lúc này chẳng có tác dụng gì cho ta cả. Có tin tức nào quan trọng, có thể bảo vệ được tính mạng cho các ngươi không? Đừng nói là các ngươi không có.

Bọn phần tử Đột Đột vã mồ hôi lạnh. Vừa lúc anh Thành gõ gõ chiếc chổi sắt, viên nữ cảnh sát vừa đứng dậy đã lại rùng mình một cái.

Bỗng nhiên, bọn phần tử Đột Đột như trúng được năm mươi vạn tệ tiền thưởng, cao hứng hét lên:

- Đúng rồi, đúng rồi! Mười tám tháng này, "Rắn Đuôi Chuông" sẽ tổ chức hành động nữa. Lần trước khi gọi điện thoại cho đại ca, tôi có nghe anh ta nói: "Cho nổ xong nhà khách Điếu Ngư Đài, ngày mười tám lại làm thêm một lần thật mãnh liệt nữa. Phải không ngừng công kích chính phủ Thiên triều, cho tới khi nào thỏa hiệp mới thôi". Anh ta còn nói quy mô phải càng ngày càng lớn.

Sở Thiên không có phản ứng gì. Cây bút trong tay Lý Thần Châu rơi "cạch" xuống đất, ánh mắt cực kỳ sợ hãi, thở hổn hển, hỏi lại:

- Các ngươi chắc chắn là ngày mười tám? Chắc chắn là ngày mười tám?

Bọn phần tử Đột Đột lại không dám khẳng định nữa, do dự nói:

- Tôi chỉ nghe lỏm được điện thoại của "Rắn Đuôi Chuông". Có thật là ngày mười tám hay không thì tôi không dám khẳng định. Nhưng tôi tuyệt đối không nói dối.

- Lũ chó đẻ! Lẽ nào bọn chúng có ý định tấn công lễ hội tôn giáo?

Lý Thần Châu vã mồ hôi lạnh từ khi nào cũng không hay. Cảm giác được cái lạnh sau gáy, anh ta vô cùng khiếp sợ:

- Nếu để bọn chúng đạt được mục đích, Thiên triều sẽ loạn mất.

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Lý Thần Châu băn khoăn, hỏi:

- Ngày hội tôn giáo?

Lý Thần Châu gật gật đầu, kìm nén cảm xúc, mở miệng nói:

- Ở Thiên triều, cứ ba năm tổ chức một lần hội. Mỗi đợt như vậy, những cao tăng nổi tiếng từ các nơi sẽ tụ về kinh thành. Số lượng ít nhất năm trăm vị. Bọn họ đều sẽ tham gia hội thảo nghiên cứu Phật pháp, còn tiến hành các buổi giảng đạo. Cậu thử nghĩ xem, nếu "Rắn Đuôi Chuông" ném vài trái bom tại lễ hội, cảnh tượng đó sẽ như thế nào?

Sở Thiên cũng vã mồ hôi trán. Tôn giáo và Dân tộc vẫn là vấn đề nhạy cảm nhất của Thiên triều. Nếu lễ hội tôn giáo bị bom nổ tan tành, kết cục sẽ nghiêm trọng hơn nhiều so với việc nổ bom tại nhà khách Điếu Ngư Đài. Phải biết rằng, những vị cao tăng này đều là các nhân vật cấp quốc bảo. Đến lúc đó, trong nước không chỉ nổi sóng nổi gió, nước ngoài cũng sẽ mượn cơ hội này để khiển trách, từ đó chọc ngoáy vấn đề Tân Cương và Tây Tạng.

Tên "Rắn Đuôi Chuông" thật là độc ác! Sở Thiên cũng phẫn nộ, quyết tâm phải bóp chết bọn "Rắn Đuôi Chuông" này từ trong trứng nước.

Sở Thiên ngẩng đầu, nhìn Lý Thần Châu chằm chằm, nói:

- Lễ hội tôn giáo tổ chức ở đâu?

Lý Thần Châu suy nghĩ một lát, sau đó trả lời:

- Năm nay tổ chức tại Thần Miếu Thiên Hữu.

Sở Thiên hơi giật mình, hỏi ngược lại:

- Thần Miếu Thiên Hữu?

Lý Thần Châu hơi ngạc nhiên với phản ứng của Sở Thiên, nhưng vẫn gật đầu.

Trước mắt Sở Thiên lập tức xuất hiện đôi chân trần tuyết địa của Phương trượng Không Vô. Chẳng trách Phương trượng Không Vô tới thăm Thần Miếu Thiên Hữu, hóa ra là tới tham gia Hội tôn giáo được tổ chức ba năm một lần. Có thể thấy được rằng tham dự lễ hội đều là các vị cao tăng.

Sở Thiên khẽ thở dài. Vì Phương trượng Không Vô, phải xử bọn "'Rắn Đuôi Chuông" cho bằng được.

Sở Thiên ngoảnh lại nhìn Lý Thần Châu, cười nói:

- Đội trưởng Lý, tuy rằng tôi phụ trách việc tiêu diệt tổ chức Đột Đột, nhưng lực lượng phía chính phủ do anh nắm giữ sẽ tốt hơn. Nếu có thể, hai người chúng ta ra tay đồng thời. Anh cho người điều tra tất cả chùa miếu và nơi công cộng. Tôi lệnh cho anh em Soái quân thanh tra xã hội đen. Nếu có kẻ phản kháng, xử ngay tại chỗ.

- Trong thời điểm nhạy cảm phải dùng thủ đoạn phi thường!

Lý Thần Châu tán thưởng gật gật đầu, bình tĩnh nói:

- Thiếu soái, cậu vất vả rồi! Thần Châu xin đa tạ.

Sở Thiên hiểu cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng của câu đó. Nghĩa bóng là chỉ việc của Chu Triệu Sâm. Vì vậy, hắn lắc lắc đầu, khẽ than:

- Đừng nên nhắc chuyện xưa nữa, tôi sẽ buồn đấy! Đội trưởng Lý, hôm nay ngày mười ba, chúng ta còn có bốn ngày, hy vọng sẽ kịp.

Lý Thần Châu gật gật đầu, đi vòng vài vòng quanh hai tên phần tử khủng bố đang mệt mỏi rã rời, chợt nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại nói:

- Thiếu soái, trong phòng giam tội phạm nguy hiểm còn có vài tên khủng bố nữa, hay là nhờ vị huynh đệ này bớt chút thời gian thẩm vấn. Tôi nghĩ, với thủ đoạn của anh ấy, có thể sẽ moi được gì.

Sở Thiên khẽ mỉm cười, cũng đứng lên, nhìn quanh, nói:

- Cũng được thôi. Tuy nhiên, đội trưởng Lý, tôi nghĩ, khi thẩm vấn chỉ nên dùng anh em của Soái quân thôi. Mấy vị đặc vụ này chứng kiến nhiều quá, e rằng sẽ ảnh hưởng tới tâm lý.

Lý Thần Châu nhìn sang nữ cảnh sát vừa mới hồi sức lại, lại nhìn nhìn những viên cảnh sát đặc vụ đang nhìn anh ta bằng con mắt mong đợi, đều tỏ vẻ họ không muốn tham gia vào việc thẩm tra tàn bạo này chút nào nữa. Vì vậy, khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Được, để cho anh em Soái quân phụ trách thẩm vấn vậy. Đặc vụ chống khủng bố hỗ trợ việc nâng vác phạm nhân. Toàn là những tên không có chí tiến thủ gì cả.

Thực ra, Lý Thần Châu trong lòng biết rõ, với thủ đoạn độc ác của anh Thành, là người chẳng ai chịu nổi. Chính anh ta khi phải chứng kiến một chút như vậy đã cảm thấy dựng tóc gáy, nếu bắt các đặc vụ chống khủng bố phải chứng kiến thêm vài lần, e rằng họ đều điên mất. Không ngờ bên cạnh Sở Thiên loại người nào cũng có.

Sở Thiên khẽ gật đầu, tới bên cạnh anh Thành vỗ vỗ vai, nói:

- Anh Thành, em sẽ yêu cầu Phàm Gian chọn vài huynh đệ cho anh. Nhớ kỹ, thủ đoạn có thể ý sử dụng tùy ý, nhưng tuyệt đối không được làm chết người. Như vậy, cả em và Đội trưởng Lý đều không gánh nổi trách nhiệm.

Anh Thành cười mỉa, gật đầu, vỗ ngực nói:

- Thiếu soái cứ yên tâm. Việc thẩm vấn phạm nhân, tôi đã luyện tới mức lư hỏa thuần thanh rồi. Lột da, đổ thủy ngân, gậy gọt người, thứ nào cũng tinh thông cả, đã đạt tới danh hiệu chiến binh "Bất chiến khuất nhân".

"Ọc, Ọc!"

Nữ cảnh sát lại nôn ra một trận, mặt mày xanh lét.

Sở Thiên không đợi anh Thành nói hết liền bỏ ra ngoài. Chính hắn phải khi nghe nhiều những chuyện này cũng cảm thấy lạnh sởn da gà. Anh Thành thấy Sở Thiên bỏ đi, buổi thẩm vấn hôm nay cũng đã hoàn thành, vội lật đật chạy theo.

Lý Thần Châu thấy Sở Thiên bọn họ rời đi thì cũng phất tay, lệnh cho đặc vụ đem phần tử khủng bố áp tải đi. Giờ anh ta phải khẩn trương xin chỉ thị của Chu Long Kiếm, tăng thêm nhân sự lùng sục tung tích bọn "Rắn Đuôi Chuông". Dù sao, chùa miếu trong thủ đô nhiều như vậy, lại phức tạp nhạy cảm như vậy.

Sắc trời đã tối, đèn hoa rực rỡ khoe vẻ phồn hoa của thủ đô.

Xe Audi bắt đầu nổ máy, chậm rãi khởi động. Khi chạy được khoảng vài trăm mét, Sở Thiên bỗng mở miệng nói:

- Anh Thành, giờ em giao cho anh một nhiệm vụ sống chết cũng phải giữ bí mật. Hơn nữa, em chỉ nói một lần. Anh phải nghe cho thật kỹ.

Anh Thành đang nhếch miệng cười, lập tức trở nên nghiêm chỉnh, cung kính đáp:

- Thiếu soái cứ ra lệnh.

Sở Thiên đóng cửa sổ xe, giọng điệu bình thản nói:

- Ngày mai, anh sẽ vào trung tâm chống khủng bố để thẩm vấn tội phạm. Vì tham gia thẩm vấn đều là những anh em thân tín của Soái quân nên anh phải tìm cơ hội tốt, thẩm vấn Maria cho em. Cô ta là nhân vật số hai của tổ chức Đột Đột, nắm giữ mạch máu kinh tế của tổ chức này.

Sở Thiên ngừng lại vài giây, tiếp tục bổ sung:

- Nghe nói, sở dĩ Nặc Đính tổ chức nhiều cuộc tấn công khủng bố như vậy là vì muốn chính phủ Thiên triều phóng thích Maria, vì hơn một nửa số tiền của Nặc Đình đều nằm trong ngân hàng Thụy Sĩ, mà mật mã lại nằm trong tay Maria, khiến lão ta không có tiền để mua thuốc phiện nữa.

Mắt anh Thành sáng lên, dường như đã biết Sở Thiên định nói gì, vì thế anh ta nói:

- Có phải là Thiếu soái muốn tôi moi mật mã trong miệng Maria, sau đó chúng ta lấy số tiền này ra để xây dựng?

Sở Thiên khẽ mỉm cười, anh Thành này quả là người thông minh.

Nhưng hắn vẫn nghiêm sắc mặt, nói:

- Về phần lấy tiền ra để làm gì, anh đừng suy đoán quá nhiều. Nhiệm vụ của anh là tìm ra mật mã, rõ chưa?

Anh Thành rụt cổ lại, vội vàng gật đầu, đáp:

- Hiểu, hiểu!

Anh ta vốn có nỗi sợ hãi bẩm sinh đối với Sở Thiên.

Sở Thiên rất hài lòng với thái độ đó của anh Thành, cười cười nói:

- Tình hình Thượng Hải hiện nay thế nào?

Sở Thiên sở dĩ hỏi anh Thành vấn đề này, là vì anh Thành là người thường xuyên lang thang ngoài đường trêu ghẹo "gái nhà lành", dễ dàng tìm hiểu tình hình dư luận tại Thượng Hải, cũng lại càng dễ thu thập được những tin "giang hồ đồn đại" có thực.

Anh Thành liếc mắt nhìn Sở Thiên, sợ hãi nói:

- Anh không nói có được không? Dù sao cũng chỉ là những lời vô chứng cớ, sợ nói ra trái với quy định của bang. Phải biết rằng, trong các quy định của bang do Đường chủ Đặng chế định ra, có một quy định là: Kẻ bịa đặt vu cáo hãm hại huynh đệ, chặt nửa đốt ngón tay út.

Sở Thiên thầm khen, chẳng ngờ Đặng Siêu chấp pháp nghiêm ngặt. Ngay cả anh Thành cũng phải sợ. Xem ra, giao Thượng Hải cho ông ta đóng giữ là hoàn toàn chính xác. Hắn liền nói với anh Thành:

- Yên tâm, đây là em yêu cầu anh nói, không trái với bang quy. Hơn nữa, tin hay không tin đều do em. Anh đừng lôi thôi nữa.

Anh Thành hít sâu một hơi, sau đó gãi đầu, cố gắng lắm mới thốt ra được một câu ngạn ngữ đã bị sửa chữa:

- Trên núi không có hổ, Hoàng hầu cũng xưng vương.

Sở Thiên sờ sờ mũi, vỗ đốp vào đầu anh Thành, nói:

- Hoàng Thiên Hùng thì bảo là Hoàng Thiên Hùng, lại còn nói là Hoàng hầu nữa.

Anh Thành hơi giật mình, chẳng ngờ Sở Thiên lại nắm rõ tình hình như vậy, lập tức cũng không dám giấu giếm, nói:

- Hiện tại, toàn bộ Thượng Hải, chỉ có Đường chủ Đặng là còn được Hoàng Thiên Hùng nể mặt, còn thì chẳng ai coi ra gì, vì trên tay anh ta giờ có hơn ngàn người.

Sở Thiên gật gật đầu, hơi ngạc nhiên, mở miệng hỏi:

- Lúc trước, khi Soái quân chinh phạt Giang Chiết, để lại Thượng Hải cũng chỉ hơn bảy trăm huynh đệ. Thế lực của hai bên tương đương. Sao Hoàng Thiên Hùng lại có thể phát triển nhanh như vậy?

Anh Thành bỗng trở nên phẫn nộ, thiếu chút nữa đã mở miệng chửi, suy nghĩ một lát, ghìm được tức giận, nói:

- Hoàng Thiên Hùng chơi trò "Bán hàng đa cấp", thu được năm người thì được làm nhóm trưởng, được hai mươi người thì được làm tiểu đội trưởng, được năm mươi người có thể được làm đại đội trưởng. Vì thế, chưa đầy nửa năm, anh ta đã có trên ngàn người.

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn anh Thành, cười nói:

- Vậy sao anh không học anh ta. Với sự vô liêm sỉ của anh, hẳn sẽ không kém Đường chủ Hoàng.

Anh Thành xấu hổ cười cười, ngượng ngùng nói:

- Thực ra, anh cũng đã làm thử vài ngày. Đúng lúc đó có chiếu phim "Vương Triều Ung Chính". Anh thấy Niên Canh Nghiêu chết thảm như vậy, lập tức dừng lại, thầm nghĩ: Cả Thượng Hải đều đã là thiên hạ của Soái quân, mình thu nhận nhiều người như vậy để làm gì chứ? Như vậy chẳng phải sẽ khiến Thiếu soái không yên tâm sao?

Vẻ mặt Sở Thiên trở nên nghiêm túc, không khỏi thở dài, nói:

- Anh Thành, anh quả không phải là kẻ ngốc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui