Đô Thị Thiếu Soái


Thời điểm đám Phong Vô Tình ẩu đả với hòa thượng trung niên kia, giữa sân đột nhiên lại xuất hiện hai hòa thượng trẻ tuổi khác, mắt thấy hòa thượng trung niên kia bộ dạng thảm hại như vậy liền rút súng lục giảm thanh bên hông ra.

Khi gã móc được súng ra thì bên này, Lão Yêu đã phất nhẹ tay trái một cái, hai mũi ám khí bắn trúng tay phải hai hòa thượng trẻ tuổi kia. Nếu không phải Sở Thiên dặn dò không được giết người ở Thiên Hữu các thì chỉ sợ hai kẻ kia đã ngã lăn ra đất rồi.

Tay phải hai hòa thượng trẻ tuổi kia đau nhức vô cùng nhưng trải qua nhiều năm rèn luyện, hai người so với người thường vẫn mạnh hơn rất nhiêu, bèn dùng tay trái rút đoản đao ra lao đến phía Lão Yêu, hiển nhiên mục đích lớn nhất của chúng là cứu hòa thượng trung niên kia.

Lão Yêu tiến lên trước vài bước, tay phải rút đao cắt thịt ra xuyên vào giữa hai người, chỉ thấy ánh đao lấp loáng, ngay cả một tiếng va chạm binh khí hay tiếng kêu thảm cũng chưa vang lên.

Ánh đao đột ngột dừng lại, gió rít ào ào!

Máu rơi nhàn nhạt trong đình viện nhỏ, hai thanh đoản đao rơi xuống!

Đao cắt thịt của Lão Yêu không thấy đâu nữa, nhưng hai tay ông ta đã bóp lấy yết hầu hai hòa thượng kia khiến cho hai người không hít thở được, não thiếu dưỡng khí liền ngã ra đất, mê man bất tỉnh!

Đình viện khôi phục lại sự yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất!

Trong thiện phòng, tiếng nước sôi vang lên.

Chiếc bình Tử Đồng phát ra tiếng kêu nhè nhẹ, nước đã đun xong!

Sở Thiên nhẹ nhàng rót nước vào ấm trà rồi lắc nhè nhẹ, trong chốc lát, Đại Hồng Bào trong ấm trà đã tỏa hương thơm nhàn nhạt, phiêu đãng khắp xung quanh, thật lâu chưa bay hết!

Thánh Không đại sư hít hà một lúc rồi thốt lên:
- Trà ngon!

Không Vô đại sư cuối cùng cũng mở miệng, thản nhiên cười nói:
- Sư huynh câu nệ rồi, người có tấm lòng lương thiện mới có thể cảm thụ được trà ngon!

Thánh Không đại sư gật đầu!

Sở Thiên nhẹ thở dài, nói:
- Hai vị đại sư đều câu nệ rồi, dù là trà ngon hay tấm lòng lương thiện thì cũng chỉ như phù vân lướt qua đỉnh núi mà thôi!

Thánh Không đại sư và Không Vô đại sư đều hơi chấn động, trong mắt hiện lên vẻ tán dương.

Không Vô đại sư cầm lấy tách trà, từ từ nhấm nháp, hết nửa chén mới quay sang nói với Sở Thiên:
- Sở thí chủ, Thánh Không sư huynh là tông trưởng khai lập ra chùa, phật hiệu tinh thâm, lần này đến Thủ đô hoằng pháp, quả thật là một việc may mắn!

Sở Thiên kinh ngạc nhìn Thánh Không đại sư, không ngờ ông ta là cao tăng cao nhất của Bảo Đảo, ngay như lão Mã, lão Trần, lão Lý muốn gặp ông ta còn phải hẹn trước mười ngày, không thể tưởng được mình bây giờ đang ngồi uống trà cùng ông ta, đúng là may mắn tu mấy kiếp mới có được!

Ý niệm thoảng qua trong đầu, Sở Thiên liền giơ chén trà lên, khẽ cười nói:
- Tiểu tử thật có phúc, lại có thể gặp gỡ được cao tăng đệ nhất hiện thời, thật là một điều may mắn, Sở Thiên xin kính hai vị đại sư!

Thánh Không đại sư và Không Vô phương trượng cũng không từ chối, nâng chén trà lên.

Qua một lúc, Không Vô đại sư thả chén trà xuống, thản nhiên nói:
- Sở thí chủ, chắc cậu đang rất vội, đi thôi, nếu có duyên ắt sẽ còn gặp lại. Trước khi đi, Không Vô xin có một lời tặng cậu: hãy vì chúng sinh thiên hạ!

Sở Thiên gật đầu rồi đứng dậy đi ra cửa. Hắn hiểu ý của Không Vô đại sư, giết hay không giết đều phải vì muôn dân, giết ác có thể cứu chúng thiện, nên giết, giết ác nhưng không thể làm thiện, không thể giết!

Từ đầu đến cuối ba người đều không đề cập đến chuyện đã xảy ra, cũng không nói đến việc vì sao lại xuất hiện tên hòa thượng trung niên kia.

Sở Thiên ra đến cửa, xoay người lại, cúi đầu với hai vị cao tăng, cung kính nói:
- Hai vị đại sư, hẹn gặp lại!

Thánh Không đại sư vốn vẫn yên lặng bỗng nhiên chậm rãi nói:
- Sở thí chủ, nếu có ngày cậu đến Bảo Đảo thì có thể ghé qua chùa Cổ Phật. Dù không có trà ngon nhưng lại có thứ nước tinh khiết nhất, không thể đem lại sự khoái chí nhưng có thể vĩnh tồn!

Sở Thiên khẽ mỉm cười, chợt phát hiện trong nụ cười của Thánh Không đại sư ẩn chứa trí tuệ vô cùng, cặp mắt kia tựa như có thể nhìn thấu mọi việc, bèn đáp:
- Cảm ơn sự ưu ái của đại sư, tiểu tử nhất định sẽ ghé qua thăm hỏi!

Có lẽ, ngày nào đó mình sẽ bước trên Bảo Đảo này chăng?

Sở Thiên nói xong bèn xoay người vén màn trúc rời đi!

Trước sân đã được dọn sạch sẽ, không có lấy nửa giọt máu tươi, chỉ còn hương thơm của bùn đất và cỏ cây ngập tràn trong gió.

Sở Thiên nhìn Phong Vô Tình và Lão Yêu, hỏi:
- Giải quyết xong rồi à?

Phong Vô Tình và Lão Yêu cùng gật đầu, nhẹ đáp:
- Xong rồi!

Sở Thiên nhếch miệng cười, thầm tính toán thời gian, thản nhiên nói:
- Về thôi!

Nhang thơm vẫn cháy ở miếu Thiên Hữu. Vốn lão hòa thượng muốn đợi Sở Thiên rời đi thì tắt nhang nhưng cứ mỗi lần tới gần ngọn nhang thì tâm thần liền trở nên bất an, suy nghĩ một lát bèn nhẹ thở dài, quyết định để mặc nó như vậy.

Mặt trời chói lọi giữa bầu trời Thủ đô, gió lạnh đã từ từ lắng lại!

Buổi trưa canh ba! Mười một giờ bốn ba phút!

Trước cửa Hắc Long Tower, hai mươi tư phần tử khủng bố đều đang quỳ gối cúi đầu.

Bọn chúng vốn gan góc lì lợm là thế mà gặp phải thủ đoạn của anh Thành liền trở nên ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí đối với cái chết trước mắt còn có phần chờ mong!

Hai mười tư người hành hình đã kề súng vào đầu chúng!

Phàm Gian đang tuyên đọc mười hành vi phạm tội của chúng, đây là cách mà những kẻ thống trị giết người: Tạo dựng bề ngoài thật hoành tráng. Nếu muốn giết người cứ giết cho sảng khoái nhưng nếu thuận theo lòng dân thì cứ phải đem kẻ phải chết liệt kê cho một đống tội trạng trời đánh thánh đâm là được.

Phàm Gian cuối cùng cũng khép lại bài diễn văn của mình, cũng giống như tuyên cáo tử hình cho đám khủng bố kia!

Lý Thần Châu đứng sau bọn họ, nhìn thấy Phàm Gian gật đầu, biết thời gian đã đến, thản nhiên nói:
- Chuẩn bị!

Đội hành hình tháo chốt bảo hiểm, âm thanh súng ống vang lên khiến đám người bên dưới thoáng chốc trở nên khẩn trương.

Lý Thần Châu nâng tay phải lên, đang chuẩn bị phất xuống.

- Dừng tay!
Một tiếng quát vang lên.

Người xung quanh càng trở nên hưng phấn hơn, không ngờ thật sự còn có người cướp pháp trường, đúng là còn kích thích hơn xem TV a!

Đám Lý Thần Châu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy ba gã toàn thân quấn đầy thuốc nổ hiện ra trong đám người, trong tay cầm một cái nút, chỉ cần nhấn một cái sẽ gây ra thảm họa cho người xung quanh.

Thượng Đế muốn diệt, ắt phải diệt cái đám điên cuồng này trước! Phàm Gian trong lòng thầm than một tiếng.

Tuy hơn trăm khẩu súng cùng nhằm vào ba gã kia nhưng không ai dám bắn. Ba khối thuốc nổ kia nếu phát nổ thì uy lực không nhỏ, ít nhất có thể thổi bay tất cả trong phạm vi mười thước, bao gồm cả chính mình!

Lý Thần Châu thoáng biến sắc, anh ta không ngờ ba gã kia thật sự dám đến cướp pháp trường, còn dám quấn đầy thuốc nổ quanh người thế kia.

Lúc này đám người ở dưới thấy thuốc nổ đã tự động lặng lẽ lui lại, không gian ở giữa dần trở nên trống trải.

Phàm Gian tiến lên vài bước, che trước mặt Lý Thần Châu, nói:
- Đội trưởng Lý yên tâm, Thiếu soái sớm đã có sắp xếp, hiện tại cứ để tôi ứng phó là được, không anhcần phải đích thân mạo hiểm.

Cô Kiếm không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

Lý Thần Châu khẽ gật đầu, có chút buồn bực. Tên tiểu tử Sở Thiên này sao có thể tính toán chi li đến mức này chứ.

Phàm Gian lạnh lùng nhìn ba tên khủng bố kia, thản nhiên nói:
- Ba người muốn thế nào?

Một tên nghiến răng đáp:
- Thả hết người của bọn tao ra, nếu không sẽ đồng quy vu tận!

Phàm Gian gật gật đầu, không chút lo lắng, bình tĩnh nói:
- Tất nhiên là có thể thả người nhưng tôi làm sao biết được thuốc nổ kia là thật hay giả? Có bản lĩnh thì cho nổ trước một quả xem!

Tên khủng bố sững sờ, rơi vào tình huống này còn muốn biết thuốc nổ là thật hay giả? Nhưng gã nhịn không được bèn hỏi lại:
- Muốn nổ thật sao?

Phàm Gian gật gật đầu, lạnh lùng nói:
- Đương nhiên là thật! Cho nổ ngay bây giờ đi, nếu không tôi khó mà tin rằng đó là hàng thật được! Nếu bị các người lừa gạt, tôi không thể thực thi chức trách, chẳng phải đầu sẽ nở đầy hoa sao?

Ba gã khủng bố nhìn nhau vài lần đều cảm thấy Phàm Gian nói có chút đạo lý, vì thế người ở giữa dỡ thuốc nổ xuống, muốn tìm một chỗ để cho nổ thử. Ngoại trừ trước cửa Hắc Long Tower có có chỗ trống thì xung quanh đều đầy người, căn bản không thể thử.
Vì thế gã kia bèn nhào vào giữa đám đông, hô to:
- Thuốc nổ này có thể lan đến phạm vi mười thước, không muốn chết thì mau tránh ra!

Gã này vừa nói vừa xách theo thuốc nổ chạy ra xa khỏi Hắc Long Tower, người xung quanh vừa thầm mắng Phàm Gian vừa nhanh chóng lùi lại, dù có náo nhiệt hơn nữa thì xem ra tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Trong chốc lát, ngoại trừ người đứng trên các tầng lầu thì hai bên đường đã vắng tanh vắng ngắt.

Thuốc nổ được đặt chính giữa ngã tư, gã kia chạy vội về định nhấn nút điều khiển.

Bỗng nhiên, đoàng.

Tiếng súng vang lên.

Tên khủng bố kia trúng đạn ngay giữa trán, không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã lăn quay ra đất, tay phải vẫn nắm chặt điều khiển. Cho dù hắn có kịp nhấn nút thì cũng không gây nguy hiểm gì cho những người ở trước cửa Hắc Long Tower, dù sao cũng xa hơn mười mét rồi!

Lý Thần Châu nhìn ngó chung quanh, đây nhất định không phải người của anh ta làm vì nếu không có lệnh của anh ta, ai dám nổ súng bậy bạ chứ!

Hai gã còn lại ngơ ngác một lúc rồi lập tức phản ứng lại, kích động gào lên:
- Mày vô sỉ, vô sỉ, âm thầm cho người bắn chết anh em của tao, tao muốn nổ chết bọn chúng mày!

Hai gã kia gào lên như điên, không ai dám chắc đến cuối cùng hai gã có kìm nén được hay không, cho nên đám Lý Thần Châu đều lùi vào trong Hắc Long Tower, chỉ còn Phàm Gian và Cô Kiếm vẫn đứng yên bất động!

Phàm Gian hét lên:
- Im miệng! Các ngươi còn muốn cứu Maria hay không?

Ba chữ Maria nháy mắt đã khiến cho hai gã kia bình tĩnh lại, bọn chúng bỏ mặc sống chết chính là vì muốn cứu Maria.

Phàm Gian rất hài lòng trước phản ứng của chúng, thản nhiên nói:
- Bây giờ tên kia chết rồi, công lao sẽ là của hai người các ngươi, không phải là cnàg tốt sao? Bây giờ các người có thể mang bọn Maria đi, nếu muốn dùng xe thì cứ dùng bất cứ cái xe nào ở bên kia. :

Lý Thần Châu sửng sốt, hai gã khủng bố cũng sửng sốt, không biết Phàm Gian đang muốn diễn trò gì đây!

Hai gã quả thực là rất đau đầu, nghĩ mãi không ra tại sao Phàm Gian giết đồng bọn của mình xong lại thả đám Maria đi, không khỏi tức giận quát lớn:
- Mày chơi cái trò gì thế hả?

Phàm Gian không trả lời, giọng lạnh như băng, nói:
- Các ngươi muốn cứu Maria hay không, muốn thì nhanh lên một chút!

Hai gã kia liền im bặt, bất kể thế nào, cứ cứu đám Maria ra trước rồi nói sau. Chưa nói đến việc mình thấy chết không sờn, cho dù có thể đồng quy vu tận với đám người ở đây thì hai mười mấy người đang quỳ trên mặt đất kia cũng khó tránh khỏi bị nổ chết.

Hai gã bèn nén cơn tức giận, gào lên:
- Mau thả bọn họ ra, mau lên!

Phàm Gian không để ý đến chúng, xoay người rời đi, thản nhiên nói:
- Các ngươi tự mình mở khóa đi, chìa khóa trên mặt đất, có cứu hay không tự mình quyết định. Không cứu thì cứ nhấn nút điều khiển từ xa, đồng quy vu tận với mọi người, xem Maria có bị hai ngươi nổ chết hay không!

Phàm Gian chỉ người thế thân cho Maria, nói:
- Đây chính là Maria của các ngươi, phỏng chừng các ngươi cũng không nhận ra cô ta!

Hai gã vẻ mặt tràn đầy căm tức nhưng cũng không nói được gì, chỉ có thể oán hận chửi Phàm Gian thêm một chặp rồi quay lại nhìn nhau. Lát sau tên bên trái đi đến nhặt chìa khóa mà Phàm Gian quăng giữa đất đi đến tháo khóa cho bọn Maria.

Lúc bắt đầu hai gã còn cẩn thận, sợ Phàm Gian sẽ giở thủ đoạn, đến lúc tên bên trái mở còng tay cho bọn ở trên thì hai người đã buông lỏng cảnh giác, tên còn lại thậm chí còn nhấc ngón tay của mình ra xa cái điều khiển.

Đợi khi tên kia hưng phấn chạy đến mở khóa cho Maria, Phàm Gian bèn quát nhẹ một tiếng:
- Hành động!

Đoàng một tiếng, một viên đạn súng ngắm bay ra, găm đúng vào giữa trán tên đang đứng đằng sau.

Gần như cùng lúc tiếng súng vang lên, Cô Kiếm đã vọt đến trước mặt tên mở khóa, tay phải bóp lấy cổ họng gã rồi dụng lực vặn mạnh, người này lập tức bị bẻ gãy yết hầu, cổ rũ xuống như sợi mì vậy!

Cô Kiếm còn dùng tay trái đoạt được điều khiển của gã, sau đó tung người về phía tên còn lại, ngay khi cái điều khiển trong tay gã rơi xuống anh ta đã kịp vươn tay đỡ lấy rồi giữ chặt thân thể của tên khủng bố, nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Cô Kiếm cầm lấy hai cái điều khiển, chậm rãi đứng lên, trên mặt vẫn không lộ chút cảm xúc nào!

Nguy cơ tới nhanh, đi cũng nhanh!

Hơn trăm cảnh sát xung quanh đều cảm thấy khiếp sợ trước thực lực của Soái quân cũng như kế hoạch tinh vi kia.

Lý Thần Châu bước tới, nhẹ thở dài, thất vọng nhìn các đội viên đội đặc cảnh Phi Long đang mặc thường phục, đồng thời kính nể Phàm Gian thêm vài phần. Cho dù Sở Thiên sớm đã tính đến chuyện cướp pháp trường, cũng đã an bài xạ thủ và cao thủ áp trận nhưng nếu không có Phàm Gian giữa lúc nguy hiểm vẫn thong dong bình tĩnh, chỉ sợ sẽ rất khó thực hiện kế hoạch.

Bởi bất luận có chút sai sót nào sẽ dẫn đến hậu quả đồng quy vu tận.

Lý Thân Châu tán dương:
- Phàm Gian, làm sao các vị biết ba gã khủng bố này sẽ quấn thuốc nổ tới cứu người?

Phàm Gian khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp:
- Thiếu soái đã tính trước mười ba tình huống có thể xảy ra, quấn thuốc nổ đầy người vừa hay là loại tình huống thứ hai!

Lý Thần Châu sửng sốt, chẳng lẽ Soái quân đã chuẩn bị mười ba phương án ứng phó, bèn vội hỏi:
- Loại thứ nhất là gì?

Phàm Gian ngoảnh nhìn xung quanh, sau đó ghé vào tai Lý Thần Châu, hạ giọng nói:
- Bắt cóc người đứng đầu Tôn giáo thịnh hội, Không Vô đại sư, sau đó dùng người đổi người, cùng lúc tiến hành!

Lý Thần Châu sắc mặt đầy vẻ khiếp sợ, thì thào tự nói:
- Chẳng lẽ Thiếu soái đến miếu Thiên Hữu là để giải cứu Không Vô đại sư?

Phàm Gian không trực tiếp trả lời mà nói:
- Đội trưởng Lý, chuyện còn lại phải nhờ đến anh rồi!

Lý Thần Châu cười cười rồi vung tay lên, mười cảnh vệ nhanh chóng lôi ba gã khủng bố kia đi.

Lý Thần Châu lại phất tay, đội hành hình lại một lần nữa nhắm vào đầu đám khủng bố.

- Bắn!

Sau tiếng quát của Lý Thần Châu, tiếng súng liên tục vang lên.

Không biết đám người đi xem náo nhiệt lúc nãy đâu cả rồi, đáng tiếc đã quá muộn, đã bỏ lỡ cơ hội xem cảnh chém đầu thị chúng duy nhất trong đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui