Sở Thiên khẽ cười, nhìn tên Sư trưởng Hoàng nghĩ một đằng nói một nẻo kia rồi không chút bận tâm hỏi:- Sư trưởng Hoàng đúng là người có lòng, không những báo cáo chuẩn xác mà còn hùng tâm tráng trí. Nếu tôi tới tuổi như của ông mà vẫn còn có chí hướng như vậy thì thật không uổng chuyến đi này rồi. Ông thật sự muốn lên đấu vài trận chứ?Câu nói này khiến Sư trưởng Hoàng rợn tóc gáy, trong lòng thầm suy đoán, tên nhóc này không phải muốn mình ra tiền tuyến đánh giặc thật đấy chứ? Rất nhanh liền phủ nhận, Sở Thiên là một người thông minh sao có thể trong lúc Trú Quân và Quốc Minh Đảng khai chiến? Làm như vậy chẳng những không phù hợp với binh pháp và cũng không phù hợp với lợi ích lớn nhất.Nghĩ tới đây, Sư trưởng Hoàng thẳng người, vỗ vào đầy hào khí nói:- Nếu Tư Lệnh ra lệnh, tôi sẽ đích thân xách thương ra trận, đánh hạ trận địa tuyến đầu của Trú quân.Sở Thiên khẽ cười, nói sang chuyện khác:- Các anh em thay đổi đồn trú canh phòng có thể ảnh hưởng tới sức chiến đấu không nhỉ?Sư trưởng Hoàng lắc đầu kiên quyết, cao giọng trả lời:- Không thể đâu, đều là binh lính Sa gia thì đối với xung quanh đều rất quen thuộc, sau khi thế chân thì không cần tới mười phút là có thể tập trung chiến đấu được.Sở Thiên bỗng như tỉnh ngộ gật gật đầu khiến Sư trưởng Hoàng trong lòng không khỏi hồi hộp.Sở Thiên nhìn giờ thì đã mười một giờ năm mươi phút bèn chỉ thẳng vào đồng hồ nói:- Sư trưởng Hoàng, Sở Thiên toại nguyện mong ước của ông. Sau mười phút nữa cũng chính là mười hai giờ đúng, ông hạ lệnh pháo doanh nã pháo trong mười phút rồi sau đó tướng sĩ tuyến đầu từ Đông Tây tuyến tiến công toàn diện còn Nam tuyến thì ổn định trận tuyến phòng bị.- Dùng một tiếng đồng hồ để đánh hạ trận địa tuyến đầu của Trú quân cho tôi.Tất cả mọi người trong bộ chỉ huy đều sửng sốt, chén trà trong tay Sư trưởng Hoàng cũng bị rơi xuống đất.Thật là sấm sét giữa trời quang! Nguồn: https://truyenfull.vnSư trưởng Hoàng sững sờ, hồi lâu mới lấy lại tinh thần nói:- Cậu nói cái gì cơ?Sở Thiên thản nhiên lặp lại:- Tấn công, tấn công toàn diện!Cùng lúc đó, bọn A Trát Nhi đã đứng quanh phòng chỉ huy, trên tay cầm súng theo dõi từng hành động của mọi nhân viên. Sở Thiên sớm đã dặn dò đội viên Huyết Thứ tuyệt đối không để cho bất cứ ai trong phòng chỉ huy phát tín hiệu cứu viện ra ngoài để tránh Sa Thành lại làm hỏng kế hoạch của mình.Sư trưởng Hoàng vỗ vỗ đầu, không ngừng được liền hỏi:- Tư lệnh, sao chúng ta lại phải tấn công chứ? Giờ Trú quân và Quốc Minh Đảng mới khai chiến, thực lực đều chưa tiêu hao là mấy cho dù có tiến công đi nữa cũng nên đợi tới khi họ sức lực cạn kiệt rồi chúng ta là ngư ông đắc lợi mới là thượng sách.Sở Thiên không chút khách khí ôm chặt vai của Sư trưởng Hoàng, sâu xa nói:- Cái này thì ông không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ theo mệnh lệnh của tôi mà thực hiện là được rồi. Tôi tin với trạng thái và sức lực của chúng ta nhất định sẽ có thể đánh cho Trú quân tả tơi, chiếm lấy trận địa tuyến đầu của chúng và ném trả hết những bức xúc của Sa gia cho Trú quân.Ai cũng biết chiếm được trận địa tuyến đầu không có ý nghĩa thực tế là mấy, khi Sư trưởng Hoàng muốn nhắc nhở Sở Thiên thì thấy nụ cười của hắn liền giật mình. Cuối cùng thì ông ta cũng hiểu Sở Thiên là muốn mượn cơ hội làm yếu thế lực của Sa Thành. Giờ hai nghìn binh lính của Sa Thành xông lên tuy không dám nói toàn quân bị diệt xong nhất định sẽ có thương vong.Sau khi suy xét Sư trưởng Hoàng giả bộ khó xử xin chỉ thị nói:- Tư lệnh, nếu tiến công toàn diện có nên để tôi và Tướng quân Sa chào hỏi một câu không nhỉ? Dù sao đây đều là thuộc hạ thân tín của Tướng quân, nếu để họ tiến đánh ra chiến trường chỉ e Tướng quân mà trách cứ thì khó mà đảm đương nổi.Sau khi nói xong Sư trưởng Hoàng đưa tay về phía điện thoại.Sở Thiên không cho ông ta có bất cứ cơ hội nào hết, một cú đè lấy tay cầm điện thoại của hắn thản nhiên nói:- Không cần xin chỉ thị của Tướng quân Sa đâu, tôi là Tư lệnh đương nhiên có quyền điều phối bất cứ quân số nào của Sa gia bao gồm cả thuộc hạ của Tướng quân Sa. Đương nhiên nếu Sư trưởng Hoàng cho rằng thuộc hạ của Sa tướng quân không thuộc về Sa gia thì có thể đề xuất ý kiến khác.Câu nói sau hàm ý chết người, cũng cho thấy rõ ý mượn dao giết người của Sở Thiên. Sư trưởng Hoàng có chút hồi hộp, nếu mình không thừa nhận binh lính của Tướng quân Sa thuộc Sa gia nói không chừng sẽ để cho Sở Thiên giết chết tại đây. Nhưng nếu mình thừa nhận thì Sở Thiên sẽ danh chính ngôn thuận điều động bộ đội tiến đánh Trú quân.Khó! Tình thế khó xử!Sở Thiên cầm lấy con dao rọc giấy trên bàn, vẻ đầy thâm ý vuốt vuốt dao, hàn quang như ẩn như hiện, toát ra ánh mắt sát ý như kim châm vào mọi người.Nếu Sư trưởng Hoàng chưa được thỉnh giáo thủ đoạn của Sở Thiên có lẽ sẽ coi thường không thèm để ý đuổi Sở Thiên ra ngoài hoặc điện báo cho Sa Thành. Nhưng âm mưu quyết đoán của Sở Thiên đến giờ mới khiến ông ta sợ hãi. Nếu không nghe theo hắn chỉ e sẽ bị giết chết. Sau khi suy nghĩ liền miễn cưỡng bài trừ tươi cười nói:- Đương, đương nhiên là thuộc Sa gia rồi!Sở Thiên gật đầu hài lòng, khẽ phất tay một cái mấy người tình báo theo sau và Phó quan lập tức tiếp lấy radio và điện thoại. Bọn A Trát Nhi thì nhìn chằm chằm theo dõi những nhân viên bị thay đổi, chỉ thị họ vào bàn bên cạnh ngồi nghỉ, trong lòng đều thán phục thủ đoạn của Sở Thiên.Sư trưởng Hoàng khẽ thở dài. Sở Thiên thật sự đã có chuẩn bị trước, đơn giản là thay đổi bộ đội phòng bị thật không ngờ lại có ngầm ý như vậy. Với uy phong và năng lực hiện nay của Sở Thiên sau khi khống chế Nộ chỉ huy đưa ra mệnh lệnh sẽ bị thực hành kiên quyết không ngừng. Thật không ngờ đa mưu túc trí như Sa Thành mà lại đấu không nổi với một tên tiểu hồ ly Sở Thiên.Sau khi nắm bắt được thông tin của bộ chỉ huy nhẹ nhàng vỗ vai Sư trưởng Hoàng cười nói:- Sư trưởng Hoàng, ông vừa hô to rằng vì tôi mà xách thương chiến đấu đánh vài trận ác liệt cho tôi xem mà, sao giờ lại không muốn nữa rồi? Tôi biết tuyến đầu nhiều nguy hiểm nên khẩn cầu Sư trưởng Hoàng ở lại để cùng chỉ huy với Sở Thiên.- Thắng lợi trận này là thuộc về ông!Khi Sở Thiên nói xong từ sau cùng thì Sư trưởng Hoàng đã sắp không kìm chế được nữa, xém chút thì hét lên:- Sở Thiên, cậu là đồ tiểu nhân!Nhưng gừng càng già càng cay, phẫn nộ bực tức được kìm nén lại, Sư trưởng Hoàng cắn môi khổ sở tuôn ra mấy từ:- Đều nghe theo Tư lệnh ngài!Sở Thiên nở nụ cười cự kỳ rạng rỡ như hoa anh túc đang nở rộ.Đúng mười hai giờ! Pháo doanh Sa gia bắt đầu nã pháo.Vô số bom đạn trút xuống trận địa tuyến trên của Trú quân, nện vào cát đá cành cây tung bay khắp trời. Không ai ngờ Sa quân lại có thể nổ súng nên số ít binh lực Trú quân được giữ lại trong nháy mắt bị công kích cho không ngóc đầu lên được. Sau khi tư lệnh Trú quân Vạn Thọ nhận được báo cáo thì căm hận ném bản thông báo xuống đất giẫm mạnh lên nói:- Sa quân điên rồi, điên mất rồi!Thượng tướng Lai Ôn nghĩ tới nụ cười của Sở Thiên thì không khỏi cảm thấy bất an liền vội sai Vạn Thọ Giang tăng cường binh lực cho trận địa tuyến đầu, đồng thời phát tín hiệu ngừng bắn hiệp nghị, ai biết Bộ tư lệnh Sa quân hống hách đáp lại:- Trừ phi Trú quân chấp nhận toàn bộ điều kiện đàm phán hòa bình của Sa quân nếu không sẽ tiến công tới cùng.Thượng tướng Lai Ôn lập tức cảm thấy mệt mỏi, tên Sở Thiên này thật là biết chọn thời gian mà đàm phán, rõ ràng là thừa nước đục thả câu mà, nhưng cũng biết tính cách hắn nếu không đáp ứng chỉ sợ sẽ rơi vào cảnh khó khăn của hai mặt tác chiến. Với vũ khí tinh xảo của Quốc Minh Đảng và sự chỉ huy sáng suốt của Sở Thiên thì Trú quân khó mà có được kết thúc tốt đẹp, bèn vội xin chỉ thị của Bộ thống soái.Trương Lâm của Quốc Minh Đảng cũng cực kỳ kinh ngạc sờ đầu gãi tai không hiểu gì nói:- Tên nhóc con Sở Thiên này lại phát bệnh thần kinh gì thế này? Hắn hao tổn tâm sức châm ngòi ly gián mà lại cứ bình chân như vại, chẳng lẽ lo lắng sau khi Trú quân tiêu diệt Đảng Quốc Minh rồi quay sang động thủ với Sa quân nên muốn liên minh hợp sức với chúng ta để tiến đánh Trú quân?Tuy trong lòng còn thắc mắc nhưng Trương Lâm cũng không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này, hạ lệnh cho binh sĩ toàn lực áp sát về phía trước thừa lúc Trú quân chân tay luốn cuống thì lấy thêm chút điểm, nên hơn hai nghìn binh lính Quốc Minh Đảng thay lính đánh thuê mệt mỏi bắt đầu tiến công, rất nhanh đã đánh tan phòng tuyến thứ hai của Trú quân.Mà sau khi Sa gia nã pháo thì hai đoàn Tây tuyến và Đông tuyến cũng vượt sông tác chiến. Vì Trú quân bị đánh cho trở tay không kịp nhưng chủ yếu là sự tiến công bên mạn sườn của Quốc Minh Đảng, trong thời gian ngắn khó mà tổ chức phản kích có hiệu quả, nên gần hai nghìn binh sĩ Sa Thành tiến công thần tốc về phía trận địa tuyến đầu của Trú quân.Tiếng súng kịch liệt, sau tiếng pháo, Sa quân với hai trăm người thương vong chiếm được trận địa Trú quân, mấy chục tên tù binh cũng thu được hai trăm khẩu súng, mấy nghìn viên đạn.Sở Thiên đợi sau khi binh lính tuyến Đông Tây ổn định, lại hạ lệnh binh lính Nam tuyến mang theo hai ngày lương thực vượt sông trợ giúp. Nên hơn hai nghìn lính thay quân của Sa Thành tới biên giới Trú quân thừa cơ viện trợ của Trú quân chưa tới kịp liền đào chiến hào chờ địch phản kích.Đương nhiên, những mệnh lệnh nay đều thông qua Sư trưởng Hoàng truyền ra.Khi hai nghìn binh lính Sa Thành đào hào tại trận địa Trú quân, buổi trưa bộ đội Sa quân vừa thay ca rời khỏi nửa đường nhận được mệnh lệnh yêu cầu quay lại thì mấy vị đoàn trưởng lập tức dẫn theo binh lính vẫn chưa nghỉ ngơi chỉnh đốn đã vội quay lại trận địa. Trên trận địa vẫn còn nhìn rõ những vật lộn xộn mà mình ném xuống.Ngay lập tức mệnh lệnh của Sở Thiên đã tới tay họ nghiêm lệnh cho binh lính các chiến tuyến đề cao cảnh giác đồng thời yêu cầu họ tăng cường hỏa lực phong tỏa toàn bộ mặt nước sông Văn Tinh, bất luận là Trú quân hay Quốc Minh Đảng thậm chí cả binh lính Sa quân qua sông nếu không có mệnh lệnh của mình mà cho đi, người tự ý cho qua sông và người qua đều sẽ bị bắn ngay trên sông.Trong lòng các Đoàn trưởng đều biết đây là hai thế lực lớn của Sa gia đang tranh đấu, binh sĩ Sa gia bên kia bờ sông đã gần đạp chân vào Quỷ Môn Quan nhưng Sở Thiên khiến lòng họ nảy sinh hy vọng và thiên chức của người quân nhân mà khiến họ kiến quyết thực hiện mệnh lệnh. Thế là ở nơi nước cạn bố trí quân hùng hậu phòng bị lập tức súng máy pháo cối súng cối tất cả đều được dựng lên.Mặt Sư trưởng Hoàng trắng bệch, ông ta cũng là người hành quân đánh trận đương nhiên cũng biết thế này nghĩa là gì. Cách làm này của Sở thiên rõ ràng là khiến binh lính của Sa Thành trở thành vật hi sinh, cho dù bị quân viện trợ của Trú quân tiêu diệt thì trên đường rút lui cũng sẽ bị Sở Thiên bắn chết, đến lúc này ông ta mới biết cái gì gọi là hết hi vọng.Sa Thành ngồi bên cạnh bàn hội nghị mặt như tro tàn. Không ngờ Sở Thiên lại dũng mãnh đến thế? Tất cả đều trở nên sợ hãi, sợ mình bị tàn sát.