Sáng sớm, mặt trời mọc từ đằng đông, gió mát từng trận!Sở Thiên nhẹ nhàng dịch chuyển khỏi bàn tay Phương Tình, vừa mới ngồi dậy, Phương Tình liền mở đôi mắt xinh đẹp ra, vặn vẹo eo thon, hai tay như rắn nước bò lên ngực Sở Thiên, sau đó nhẹ nhàng kéo hắn xuống, cắn cắn tai hắn rồi chu môi nói:
- Cùng em ngủ thêm một lát nữa!Nhẹ nhàng thở dài, Sở Thiên cúi người hôn trả Phương Tình, cở ra áo ngủ mỏng như cánh ve của cô, đang muốn ôn lại chuyện đêm qua thì hoa viên Tiềm Long không ngờ vang lên tiếng cảnh báo sắc bén linh hoạt. Trong sáng sớm yên tĩnh này càng trở nên chói tai, không chỉ làm cho người ta tỉnh táo lại mà còn khiến tâm tình vừa được đốt lên đột nhiên biến mất tăm mất tích.Sáng sớm tinh mơ đã có người đến gây sức ép, chẳng lẽ thật là Đông Hưng hội ngàn dặm xa xôi đến để cứu người? Sở Thiên khẽ cười khổ, buông tay đang để trên người Phương Tình, kéo chăn đắp lên người cô, không chút sợ hãi nói:
- Chị Tình, em ngủ một giấc đi, anh đi xem xem đã xảy ra chuyện gì?Phương Tình kéo hiểu lòng người gật đầu.Sở Thiên tung người đứng lên, mặc xong quần áo nhanh chóng đi ra ngoài cửa. Khi tới trước hoa viên đã thấy hơn mười anh em Soái quân đang đứng vây quanh hai người trung niên cao ngạo, áo trắng quần đen lộ ra vẻ đặc biệt chói mắt, trên đất còn ngã vài anh em Soái quân, trong đó ngửa mặt nằm trên đất chính là người đã lâu không gặp ‘Chủ đao y sinh’ toàn thân máu tươi.Sở Thiên kiềm chế nghi vấn, không nhanh không chậm đi tới. Anh em Soái quân nhìn thấy Sở Thiên xuất hiện đều cung kính tránh ra một lối đi, Phàn Giang đang dẫn người ở đằng trước cũng lui xuống vài bước, báo cáo tình hình cho Sở Thiên:
- Thiếu soái, sáng sớm, hai vị này tự tiện xông vào đuổi giết người, mà mục tiêu chính là vị nằm trên đất kia!Lần trước vì mổ cho Thiên Dưỡng Sinh, Phàm Gian đã gặp qua Chủ đao y sinh, hơn nữa biết thân phận của người này bí ẩn không thể nói ra trước mặt mọi người, vì thế tránh nặng tìm nhẹ nói:
- Các an hem thủ vệ thấy bọn họ ở hoa viên Tiềm Long giương oai, liền khiến bọn họ dừng tay, kết quả là hai vị này ra tay tàn nhẫn làm vài anh em của chúng ta bị thương!Một người trung niên toàn thân áo trắng, lạnh lùng cười nói:
- Không giết đã là tốt rồi, cũng dám ngăn cản Bạch Vô Thường tôi làm việc, đúng là không biết chết sống. Mau gọi chủ nhân của chúng mày ra đây, chịu nhận lỗi để chúng tao mang người đi, nếu không bố sẽ huyết tẩy chỗ này!Sở Thiên chẳng ừ hử gì, đầu tiên là đi đến bên cạnh Chủ đao y sinh, thử khí tức của anh ta, ngón tay vừa mới đụng tới mũi anh ta liền mở mắt, tuy rằng sắc mặt tiều tụy trắng bệch, nhưng vẫn nói năng rõ ràng:
- Ông bạn già, tôi còn sống, lần này thật quá mất mặt, không ngờ lại bị người ta đuổi giết hoa rơi nước chảy!- Rơi vào đường cùng chỉ có thể tới nơi này tìm kiếm sự che chở thôi!Sở Thiên cở áo khoác trên người xuống đắp cho anh ta, thanh âm bình tĩnh lại tự tin:
- Yên tâm, anh giúp tôi nhiều như vậy mà không cần báo đáp, lần này cho dù như nào tôi cũng giúp anh. Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ khiến cho anh an toàn, không có người nào có thể xúc phạm tới anh!Người trung niên toàn thân mặc đồ đen hừ mạnh một tiếng, giọng điệu cực kỳ khinh thường nói:
- Tiểu tử, mày không nên nói những lời này, mày có biết chúng tao là ai không? Tuổi còn trẻ sao lại ăn nói bừa bãi như thế, mặt cũng không đổ mồ hôi? Mau gọi phụ thân mày hoặc người chủ quản ra đây, bố không rảnh nói chuyện tào lao cùng chúng mày!Sở Thiên phất phất tay để hai anh em Soái quân đưa Chủ đao y sinh vào, sau đó toàn thân phát ra hàn khí âm trầm đi đến cách hai người trung niên ba thước, lạnh lùng đặt câu hỏi:
- Chúng mày là ai? Tại sao phải đuổi giết bạn tao? Tốt nhất là cho tao một lời giải thích hợp lý, nếu không hôm nay tao sẽ lấy mạng chúng mày!- Ha ha ha!
Hai gã trung niên cười như điên, tiếng sau càng chói tai hơn tiếng trước, thật lâu sau mới dừng lại, nhìn chằm chằm Sở Thiên nói:
- Tiểu tử, đây là chuyện cười hay nhất mà chúng tao nghe được, mày chẳng lẽ chưa từng nghe qua Hắc đạo sở tài phán Hắc Bạch vô thường? Khó trách, mày còn quá trẻ tuổi?Hắc đạo sở tài phán? Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, quả thật chưa từng nghe qua cái tên này, Phàm Gian lại giật mình, đi lên phía trước thấp giọng báo:
- Thiếu soái, Phàm Gian hơi có ấn tượng, nghe nói Hắc đạo sở tài phán do một vị lão đại về hưu hơn mười năm trước oai phong một cõi thành lập, ý đồ là để hòa giải ân oán trên giang hồ.- Còn nghe nói hội Hắc Long và Đường Môn năm đó có thể duy trì hiện trạng, bọn họ đã hạ không ít khí lực, em vẫn cho nó chỉ là trong truyền thuyết, thật không ngờ nó thực sự tồn tại. Nhân viên trong tổ chức của nó luôn luôn duy trì ở năm mươi người, ngoại trừ vị lão đại đức cao vọng trọng, những người còn lại toàn bộ đều là cao thủ trên thế giới được mời tới.Sở Thiên cười lạnh, khinh thường nói:
- Đây là Hắc đạo sở tài phán? Tôi thấy chẳng qua là ăn no rỗi việc tự mình gây sức ép, có phải là do đọc quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp, học người ta làm cái gì mà ‘Thưởng thiện phạt ác’? Cách sinh tồn trong hắc đạo đều là từ đánh mà co, không phải là do bọn chúng thổi ra!Những lời này, Hắc Bạch vô thường nghe mà thấy lỗ tai chói tai một cách lạ thường, đột nhiên bắn ra hàn quang, quát lên một tiếng lớn:
- Tiểu tử, dám vu tội cho Hắc đạo sở tài phán, mày nhất định phải dùng máy của mình để rửa sạch những lời làm nhục của mày, bố nhiều năm không rời nói, hôm nay vừa vặn sẽ bắt mày để khai đao hiến tế, để chúng tao cho Sở trưởng Tưởng một đáp án hài lòng!Từ trong lời nói của bọn chúng, Sở Thiên rất nhanh đã phân tích ra hai tin tức hữu dụng. Đầu tiên, Hắc Bạch vô thường này xem chừng là mới được mời tới, cho nên không biết tình hình hắc đạo bây giờ. Tiếp đó, người chủ quản họ Tưởng, nhưng đối với Sở Thiên mà nói, điều này không quan trọng, quan trọng là phải xử lý hai tên kiêu ngạo ngông cuồng Hắc Bạch vô thường này.Vì thế, khóe miệng Sở Thiên giương lên nụ cười, lắc đầu than nhẹ:
- Chẳng lẽ Sở trưởng Tưởng không nói cho chúng mày biết, gặp Thiếu soái của Soái quân thì phải đi đường vòng, thậm chí bò đi mới có đường sống sao?- Thiếu soái?
Hai mắt Hắc Bạch vô thường lóe ra điên cuồng nóng nảy:
- Mày chính là Thiếu soái? Thật sự là tìm được mà chẳng tốn chút công phu, mày làm nhiễu loạn cục diện hắc đạo, phạm thượng gây sóng gió đã được vào trong sổ đen của Hắc đạo sở tài phán rồi, Sở trưởng Tưởng đang muốn hạ lệnh phán quyết mày, không ngờ lại chính là mày!Phán quyết?Anh em Soái quân ở xung quanh thiếu chút nữa là cười rộ lên, thật đúng là đem mình thành Hắc Bạch vô thường thật!Vô nghĩa, Sở Thiên chắp tay sau lưng, sát khí như ẩn như hiện, tay phải nắm quả đấm nói:
- Tao còn muốn đi thăm Sở trưởng Tưởng của chúng mày, hỏi xem sao phải đuổi giết bạn tao? Nếu không cho ra đáp án, không chỉ có chúng mày hôm nay sẽ phơi thây đầu đường, mà cả Hắc đạo sở tài phán sẽ tai họa ngập đầu.Bạch vô thường hừ mạnh một tiếng, tức giận quát:
- Chúng tao làm việc trước giờ không cần giải thích với người khác, Sở trưởng Tưởng đã hạ lệnh đuổi giết bạn mày, đó chính là gã đáng chết. Tiểu tử, thức thời bó tay chịu trói, cùng chúng tao đi gặp Sở trưởng Tưởng, miễn cho chúng tao phải bóp nát xương cốt non nớt của mày!Nghe đến đó, Sở Thiên lui ra phía sau vài bước, phất tay để các anh em Soái quân tránh ra, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Hắc Bạch vô thường:
- Đừng nói nhảm, chúng mày truy sát bạn tao, lại đả thương an hem của tao, bất kể như nào, chúng mày cũng không thể ra khỏi cửa chính này. Tao sẽ cho chúng mày làm Hắc Bạch vô thường thực sự! Cùng lên đi!Hắc Bạch vô thường không giận còn cười, không thể tưởng tượng được trên đời này còn có người cuồng vọng như vậy, thật sự là tự gieo nghiệp chướng không thể sống. Bạch vô thường tung người tiến lên, tay phải nắm thành ưng trảo linh hoạt sắc bén đánh về phía Sở Thiên, Sở Thiên mở ống tay áo chuẩn bị phản kích thì phát hiện phía sau có bóng người, Cô Kiếm áo trắng bồng bệnh đã vọt tới ngay trước mặt Bạch vô thường.Sở Thiên hơi kinh ngạc, thế nào mà đoạt đối thủ của mình? Thiên Dưỡng Sinh từ phía sau chậm rãi đi tới, miệng cắn màn thầu, giải thích nói:
- Cô Kiếm từng nói, anh ấy hận nhất người khác toàn thân áo trắng, làm ảnh hưởng tới hình tượng của anh ấy. Cho nên anh ấy nhịn không được mà ra tay, kính xin Thiếu soái thông cảm!Sở Thiên kinh ngạc, quay đầu đặt câu hỏi:
- Sao hôm nay anh nói nhiều thế?Thiên Dưỡng Sinh mặt không đổi sắc, nuốt vào miếng màn thầu trong miệng:
- Tôi cũng hận người khác mặc đồ màu đen!Sở Thiên xem như hiểu được, không ngừng cười khổ nói:
- Anh muốn em để Hắc Bạch vô thường cho hai anh xử lý?Thiên Dưỡng Sinh không lộ vẻ gì, lạnh như bang trả lời:
- Tạ ơn Thiếu soái!Cảm ơn tôi làm gì? Sở Thiên hơi phát điên, các người đều lấy Hắc Bạch vô thường để luyện tập, tôi luyện bằng gì? Chẳng lẽ Thiếu soái thì không cần luyện.Thân thủ của Bạch vô thường quả thực rất cao, nhưng vẫn là kém cỏi so với cao thủ như Cô Kiếm, liên hoàn trọng quyền giã ra ngoài không thể động được vào nửa sợi lông của Cô Kiếm, ngay cả tay áo còn không thể chạm vào, không khỏi âm thầm khiếp sợ thân thủ của Cô Kiếm, lúc này mới hiểu được hoa viên Tiềm Long quả thật là ngọa hổ tàng long.Liên tục vồ hụt mấy chiêu, Bạch vô thường tâm hoảng ý loạn, vặn vẹo thân hình quỷ dị lao về phía trước, trên người bắn ra bốn năm mảnh vải trắng cuốn lấy Cô Kiếm, hai tay lập tức lộ ra đoản đao đâm tới. Tốc độ đao nhanh chóng, đao thế càng mạnh, giống như ngân luyện lăng không, Thiên Long vũ trảo, đao khí dày đặc phát ra tâm thanh Híz-khà zz Hí-zzz sắc bén.Mười thước xung quanh đều bị bao phủ ớn lạnh tới tận xương cốt.Tay phải Cô Kiếm nhẹ nhàng huy động, tất cả động khí trong nháy mắt ngừng lại!Yết hầu của Bạch vô thường xuất hiện một cánh tay khô gầy, nhưng cánh tay khô gầy này đã lấy đi sức sống của gã. Cô Kiếm khinh thường hừ một tiếng, nhẹ nhàng buông tay, Bạch vô thường giống như chim gãy cánh ngã ầm xuống đất, hào quang trong mắt tiêu tan cho đến khi mông mông mị mị không còn ánh sáng, toàn thân áo trắng càng trở nên âm trầm.Hắc vô thường ngơ ngẩn không tin là Bạch vô thường lại chết như vậy, tiến lên xem xét hơi thở của gã, sau khi xem xét liền rống lên giận dữ, cấp tốc tiến đánh Sở Thiên. Cùng lúc đó, trong tay còn lóe ra kiếm đen bén ngọn, liên tục xuất ra ba vòng tròn, Thiên Dưỡng Sinh nhún nhún vãi, lập tức nhảy tới, ngay đến đao cũng chưa động.Hắc vô thường nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh tiến lên như thế, phẫn nộ cười một tiếng, trong tay lóe ra hàn quang, chiêu thức không có một chút sức tưởng tượng nào, chỉ nhanh như chớp kinh hồng, càng giống như sao băng nước chảy, trong nháy mắt đâm tới trước ngực Thiên Dưỡng Sinh. Kiếm pháp mau lẹ, kiếm khí dày đặc, loại hàn ý giống như kim nhọn làm cho người ta lạnh thấu đến cả máu và cốt tủy.Kiếm đen giống như một con rắn độc trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Thiên Dưỡng Sinh, Thiên Dưỡng Sinh trong lúc điện quang hỏa thạch, nhẹ nhàng mau lẹ giơ cổ tay lên, đao Ô Hắc nhẹ nhàng vẽ một đường. Động tác đơn giản này, không ai có thể dùng hoàn mỹ để hình dung. Sau đó nhanh, chuẩn, lập tức thu hồi đao Ô Hắc về.Yết hầu Hắc vô thường phun máu tươi!Sở Thiên đáng tiếc lắc lắc đầu, sớm biết đã không rời giường rồi, bây giờ lại trở thành người ngồi xem, vì thế quay đầu nói với Phàm Gian:
- Phàm Gian, đem bọn chúng đi hủy thi, xử lý sạch sẽ một chút, để cho cái gì mà Hắc đạo sở tài phán kia đến địa ngục mà tìm Hắc Bạch vô thường. Chờ ngày nào đó rỗi rãi cho bọn chúng cùng một chỗ.Phàm Gian gật gật đầu, phất tay để cho các anh làm việc.Sở Thiên thì quay người vào mà, muốn xem xem thương thế của Chủ đao y sinh, cũng muốn anh ta xem xem thương thế của Dương Phi Dương. Nếu có thể, hắn vẫn không muốn tới Hongkong, ngoại trừ việc mới trở về từ Tam Giác Vàng cần nghỉ ngơ, hắn còn băn khoăn về thế lực của Đường gia, sợ sẽ gây tai họa cho người bên cạnh.