Đám người Ngưu Ma Vương thấy trong tay bọn họ không có súng, toàn bộ cùng tiến lại gần.Sát Hưởng dồn hết sức lực còn lại hét lên:- Ai dám đánh với tao?Sức cùng lực cạn, máu tươi đầy mặt kích thích sự dũng cảm và điên cuồng của bọn chúng, Ngưu Ma Vương chỉ cười cười, cảm thấy như nhìn thấy con thú bị nhốt trong lồng, khinh thường nói:- Bị thần kinh mới đánh nhau với mày, khi chúng mày phục kích Thiếu soái, ngay cả thuốc mê cũng dùng rồi, giờ lại muốn đối chiến công bằng sao?Nói xong, Ngưu Ma Vương giơ ngón tay lên, mười mấy khẩu súng đồng thời giơ lên, hai sát thủ buồn bã thở dài, trong mắt chứa đầy sự bi thương và bất đắc dĩ, sau đó nắm chặt con dao trong tay đâm vào ngực mình, máu tươi bắn ra nhỏ đầy mặt đất tựa như những đóa hoa nở rộ.Ngưu Ma Vương cười lạnh, tiến lên phía trước bắn thêm mấy phát súng.Chiến trường nhanh chóng sạch sẽ, năm mươi sát thủ chết, tám người của Hắc Dạ hội bị thương vong.Khi bên ta có ưu thế thắng lợi, hơn nữa còn dưới tình hình tập kích vẫn là bị sát thủ bắn chết và làm bị thương nhiều người như vậy, có thể thấy sự hung hãn của đối phương. Nếu như không phải lúc đầu làm cho đối phương bị thương nặng, cộng thêm sự áp chế hỏa lực của bọn chúng, e rằng kết quả vô cùng khó đoán.Lúc này đội xe của Sở Thiên đang chầm chậm lái vào nơi phục kích, Âu Dương Thải Vy cách phía sau khá xa vẫn không biết toàn bộ sát thủ đã bị giết. Khi rẽ vào khúc ngoặt vòng qua núi, Âu Dương Thải Vy vô cùng kinh ngạc khi thấy Sở Thiên chắn ngang đường, mười mấy tên trẻ tuổi đứng xếp hàng bên cạnh hắn và anh Húc.Sở Thiên ngồi trên xe lăn nhìn xe bọn họ cười.Sắc mặt Âu Dương Thải Vy có chút thay đổi, nhỏ giọng quát:- Quay trở về.Một người phụ nữ thông minh như cô tuyệt đối sẽ không cho rằng Sở Thiên dừng xe gây chút khó khăn cho bọn họ, lần này đến thiền viện Thanh Sơn nhất định là kế hoạch của hắn, còn cô vì quá muốn thắng trận mà rơi vào bẫy, khi cô gọi điện cho đám sát thủ có nhiệm vụ phục kích thì không thấy có hồi âm liền biết rằng bọn chúng nhất định đã xảy ra chuyện rồi.Hai chiếc xe con phía sau hoảng loạn muốn quay đầu xe trở về thì lại phát hiện, con đường phía sau không biết đã bị mấy chiếc xe tải chặn đường từ bao giờ, mười mấy người thanh niên từ trong xe đi ra, trong tay đều cầm súng lục chĩa về phía mình, cục diện này cho thấy đại thế đã mất, không còn đường sống. Âu Dương Thải Vy không để ý đến sự khuyên ngăn của mọi người xuống xe, sau đó phủi phủi tay để cho Sở Thiên thấy rằng trong tay cô ta không có vũ khí, sau đó chầm chậm tiến về phía Sở Thiên, khi cách Sở Thiên 3m, 5 khẩu sũng chĩa về phía Âu Dương Thải Vy ngăn không cho cô ta tiến lên, Âu Dương Thải Vy chỉ có thể cười khổ mà dừng lại.Trầm mặc một lúc, Sở Thiên nói:- Lại gặp nhau rồi.Âu Dương Thải Vy cười cười, khuôn mặt diễm lệ lần trước có thêm chút biểu cảm, nhàn nhạt trả lời:- Đúng vậy, lại gặp mặt rồi. Đáng tiếc hai người chúng ta lại đổi vị trí, tối qua anh còn là con tin trong tay tôi, hôm nay tôi lại thành tù nhân của anh, là tạo hóa trêu người hay là ông trời muốn diệt tôi?Sở Thiên không trực tiếp trả lời cô ta, ngón tay chỉ về ngôi chùa phía thiền viện Thanh Sơn, bình tĩnh cười nói:- Thiền viện Thanh Sơn Thiền Viện có một chỗ tên gọi "Quay đầu là bờ", nếu như hôm nay cô thật sự quay đầu là bờ, tin rằng sẽ không chết trong tay tôi, tất cả những kết cục thảm hại đều là do cô tham lam mới có.Âu Dương Thải Vy cười lạnh mấy tiếng, chỉ cười nói:- Quay đầu là bờ? Đối với Âu Dương Thải Vy tôi mà nói, tuyệt đối không có con đường nào quay lại, mỗi người sinh ra đều có những sứ mệnh trọng đại, sứ mệnh đó làm cho người ta không còn đường trở lại, anh có thể quay đầu thoát khỏi Hắc đạo không?- Nếu như anh có thể, Âu Dương Thải Vy tôi có chết cũng thấy cảm kích.Từng tù rõ ràng được nói ra.Xác thực là không thể. Sở Thiên nhẹ thở dài, có chút bất đắc dĩ nói:- Cô hình như rất muốn tôi rút khỏi Hắc đạo. Hắc đạo các cô dường như không thích bị cuốn vào cuộc chiến làm bá chủ, nhưng tại sao lại muốn diệt trừ tôi? Bản thân cô cũng biết đó hoàn toàn là lừa người?Âu Dương Thải Vy không hề ngạc nhiên, khuôn mặt diễm lệ có chút thống khổ, cười khổ nói:- Bí mật này để khi nào anh chết có lẽ sẽ có đáp án, khi anh còn sống sẽ không biết được chân tướng sự việc. Hơn nữa, cuộc sống sau này của anh nhất định sẽ có nhiều nguy hiểm đáng sợ, tôi có thể chết, nhưng vẫn có rất nhiều Âu Dương Thải Vy muốn đối phó với anh.Ánh mắt Sở Thiên như lửa, nhìn chằm chằm vào dung nhan diễm lệ của cô ta, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói:- Nếu như tôi muốn biết, tôi sẽ có cách biết ý đồ của Tưởng Thắng Lợi từ miệng cô, nhưng niệm tình cô là phụ nữ, hơn nữa lại là một đối thủ đáng kính trọng, tôi sẽ không dùng những thủ đoạn tàn khốc đối phó với cô, để cô an tâm lên đường.Âu Dương Thải Vy cảm thấy ngạc nhiên, ngạc nhiên Sở Thiên biết người đứng phía sau là Tưởng Thắng Lợi, nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh để che dấu, vả lại người sắp chết không suy nghĩ nhiều được, vì thế vẫn duy trì phong phạm của mình, bình tĩnh nói:- Đáp ứng tôi, để tôi chết trận.Chính vào lúc này, bốn thuộc hạ của Âu Dương Thải Vy xuất hiện, trên mặt đều vô cùng bi phẫn, đồng thanh hét lên:- Âu Dương tiểu thư, cô không thể chết, không thể chết.Bốn tên sát thủ này vừa hét vừa giơ súng định bắn nhưng lại bị mười mấy khẩu súng kia khống chế trước, mười mấy viên đạn bắn vào người bọn họ, thân hình được coi như vạm vỡ tựa như chiếc lá rụng, còn chưa ngã xuống lại bị mười mấy viên đạn bắn tiếp vào người.Tiếng súng im lặng như tờ. Sự sống bị hủy diệt.Âu Dương Thải Vy không hề ngạc nhiên, ngay cả sự khổ sở và đau đớn trong lòng cũng không biểu lộ ra ngoài, họng súng đen ngòm nhanh chóng tập trung chĩa về phái cô, ai cũng rõ, chỉ cần hai ngón tay Sở Thiên giơ lên, vô số đạn sẽ bay thẳng vào người cô.Sở Thiên cúi đầu thở dài, nhìn chằm chằm vào dung nhan mê người của cô, nghĩ đến yêu cầu cuối cùng của cô, bình tĩnh nói:- Lão Yêu, thành toàn cho cô ta.Lão Yêu vung đao tiến lên hai mét, hai mắt chứa đầy sát khí, Âu Dương Thải Vy buồn bã cười khẽ, lật tay rút ra con dao nhỏ sắc bén, khóe miệng lộ ra nụ cười khó hiểu, giống như là sự buồn rầu khi hết đường quay đầu, lại giống như là không tiếc thân mình quyết đấu một trận, có vài phần đau buồn lại có vài phần bi tráng.Khí thế chênh lệch quá nhiều, trận chiến này đã định sẵn thắng bại.Âu Dương Thải Vy khống chế trước, bước chân của cô vẫn nhẹ nhàng mà vững chãi như vậy, khi tiến ra, tay phải vung đao lên, từ chính diện vung thành một vòng cung xinh đẹp, đâm về phía Lão Yêu, ánh đao linh hoạt thay đổi khôn lường hoàn toàn bao phủ Lão Yêu. Lão Yêu không tránh ánh đao mà vô cùng bình tĩnh, lăn lộn giang hồ 18 năm, chờ đợi 18 năm khiến anh học được cách nhẫn nại, 18 năm nhẫn nại làm anh biết được thế nào là đợi chờ, mặc dù hiện giờ anh nhìn thấy rắn độc nhưng vẫn chưa nhìn thấy bảy tấc của rắn độc, vì vậy mà nhất định phải tiếp tục đợi.Nếu như anh ra tay, một đao có thể đâm trúng chỗ yếu của con rắn độc, không cho nó có khả năng cắn trả.Toàn bộ tinh thần anh tập trung vào những động tác đơn giản của Âu Dương Thải Vy, chăm chú nhìn vào ánh sáng đó, khi cô ta dốc toàn bộ sức lực, nhẹ nhàng chém ra hai đao, nhất thời sinh ra không khí thảm thiết bi tráng trên chiến trường, đao khí và ánh đao đâm mạnh vào ngực Âu Dương Thải Vy, máu tươi từ ngực tràn ra.Có lẽ có một chút bi ai cũng không đáng sợ, chết không đáng sợ.Dưới ánh nắng, một bóng hình xinh đẹp ngã xuống.Buổi trưa, gió nhẹ thổi qua, tiếng chuông từ thiền viện Thanh Sơn xa xa truyền đến.Sở Thiên đích thân đi đến bên cạnh Âu Dương Thải Vy, đưa tay khép lại đôi mắt mỹ lệ, sau đó quay lại nói với anh Húc:- Chọn chiếc quan tài tốt nhất, giúp Âu Dương tiểu thư sửa soạn lại sạch sẽ, đưa đến trước cửa hoa viên của Tưởng Thắng Lợi, cho dù trước kia cô ta có nhiều lỗi với tôi, nhưng chết rồi thì nên kết thúc tất cả mọi ân oán.Anh Húc gật đầu, phất tay sai người dọn sạch hiện trường.Âu Dương Vô Kỵ đang ở hoa viên Hoa Mai ở Kinh đô lại cảm thấy đau lòng một cách kỳ lạ, đau đớn thình lình khiến anh ta không thể chống đỡ, ngồi xổm xuống thở dốc, lại dùng toàn bộ sức lực khống chế tâm trí của chính mình. Tại Hà Đại Đảm đứng trước cây mai sừng sững quay đầu lại, quan tâm hỏi:- Vô Kỵ, cháu sao vậy? Có phải không quen với thời tiết Kinh thành không? Ta sai người nấu canh gừng cho cháu nhé.Âu Dương Vô Kỵ lắc đầu, cung kính trả lời:- Chú Hà, cháu không sao.Hà Đại Đảm mỉm cười, nhẹ nhàng nói:- Chúng ta như người một nhà, có việc gì cứ nói ra.Âu Dương Vô Kỵ cảm kích gật gật đầu, ôm ngực đứng thẳng dậy.