Trời đã sáng.Giữa không gian trời đất tĩnh lặng, không có tiếng rao bán hàng, cũng không có tiếng ồn ào của xe cộ.Thậm chí chẳng có lấy một tiếng gà gáy sáng.Nơi đây vốn là một phân đường tĩnh mịch và nghiêm trang của Đường Môn.Phương Tuấn ngồi trên chiếc ghế sofa bằng nhung mềm mại tại đại sảnh, đối mặt với cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ.Bình minh đang tới.Thua liên tiếp hai trận, Phương Tuấn nắm trong tay hai ngàn quân cũng không dám tấn công bừa nữa.Giờ gã đang nghĩ phải làm thế nào để chỉnh đốn và nâng cao khí thế cho anh em Đường Môn. Sau khi đã suy xét kỹ lưỡng, gã quyết định phòng thủ đợi tấn công.Tất cả bang chúng không được phép gây rối hoặc sinh sự với Soái quân. Ít nhất đừng để lộ ra sơ hở của bản thân. Gã hiểu rõ trong lòng, loại người như Sở Thiên chỉ cần gã hơi bất cẩn một chút thôi thì cuối cùng sẽ thua trọn cuộc chơi.Hôm nay, mưa vẫn lớn như trước. Không khí ẩm ướt giống như tâm trạng của Đường Thiên Ngạo.Gã đang điên cuồng giận dữ tại phân đường của Đường Môn. Thất bại khiến gã mất đi lý trí. Gã đá ngã lăn chiếc ghế đẩu chỉ vào bốn phía sạch bong hét:- Đường chủ Phương. Sở Thiên khinh người quá đáng như vậy, sao lại phải nhẫn nhịn hắn kia chứ?- Chúng ta còn có hai ngàn đệ tử. Soái quân nhiều nhất chưa tới ngàn người. Chỉ cần tập trung công kích, lo gì không diệt nổi Sở Thiên?Phương Tuấn nén lửa giận, cung kính trả lời:
- Đường thiếu gia, Sở Thiên này nhiều quỷ kế mưu gian, huống chi Soái quân hiện nay đang sĩ khí đại chấn, Nếu chúng ta nóng vội tham chiến, rất dễ rơi vào bẫy của Sở Thiên. Như vậy không chỉ để mất sinh mạng các anh em vô ích mà còn có thể để mất toàn bộ nỗ lực của chúng ta ở Trịnh Thôn.Đường Thiên Ngạo cười lạnh vài tiếng, không nói đúng sai mà chỉ nói:
- Hắn còn có thể giở âm mưu quỷ kế gì chứ? Tập hợp hai ngàn quân, đến thẳng cứ điểm của Soái quân quấy rối. Với thực lực của Sở Thiên bây giờ, sao dám chém giết cùng chúng ta? Tính mạng của hai ngàn bang chúng thì đã sao? Chỉ cần có thể giết được Sở Thiên, như vậy là hoàn toàn đáng giá! Đường chủ Phương hãy suy nghĩ kỹ đi.Thở hắt ra vài hơi buồn bã, Phương Tuấn thầm lắc đầu, Đường Thiên Ngạo quá hiếu thắng, chỉ biết duỗi mà không biết co. Nếu bản thân quả thực nghe theo ý gã mà tiến công Sở Thiên, phỏng chừng không chỉ không thể giết được Sở Thiên, thậm chí toàn quân có thể sẽ bị diệt sạch. Tối hôm qua còn có Liệt Dực đổi mạng cho. Lần sau còn ai có thể cứu bản thân được nữa đây?Nghĩ đến đây, Phương Tuấn kiên quyết lắc đầu:
- Đường thiếu gia, thứ lỗi cho Phương Tuấn không thể đồng ý!Đường Thiên Ngạo quay đầu nhìn gã chằm chằm, lạnh lùng nói:
- Tôi là Thiếu chủ Đường Môn, chẳng lẽ không có thể ra lệnh cho anh sao?Phương Tuấn cười khổ không thôi, nhưng vẫn trả lời:
- Đường thiếu gia, tôi là Chủ soái Đường Môn tại Trịnh phủ. Ngoại trừ Đường đại ca ra, không ai được phép ra lệnh cho tôi!Trong mắt Đường Thiên Ngạo bắn ra lửa giận, nhưng cũng không nói gì, quay đầu liền chạy vào làn mưa mù mịt.Phương Tuấn khẽ thở dài, phất tay ra hiệu cho vài người theo sau trông nom Đường Thiên Ngạo. Bất kể như thế nào, gã cũng là thiếu chủ của Đường Môn, dù sao cũng do Đường Vinh lệnh cho bản thân rèn luyện gã.Nếu có mệnh hệ nào, bản thân Phương Tuấn khó lòng thoái thác.Đường Thiên Ngạo không liều lĩnh đi tìm Sở Thiên, trong lòng gã cũng hiểu rõ gã không phải là đối thủ của Sở Thiên.Sở dĩ gã dốc hết sức lực đối phó với hắn là vì Sở Thiên quá xuất sắc, chiếm hết phần của gã.Vì vậy, sau khi gào thét điên loạn trong xe xong, gã lệnh cho bang chúng tới Khách sạn Phong Vân. Gã cần phải xả, xả lửa hận.
Đàn bà đôi khi chính là công cụ xả bức bối tốt nhất.Mười lăm phút sau, trong căn phòng VIP của Khách sạn Phong Vân, một phụ nữ nằm trên chiếc giường rộng lớn, khuôn mặt xinh đẹp như hoa, tuổi chưa đầy đôi mươi, thân hình thon thả mềm mại. Rơi vào tay tên đàn ông nào chắc cũng đều được sủng ái như báu vật. Nhưng rơi vào tay Đường Thiên Ngạo thì không. Gã chẳng hề thương hoa tiếc ngọc.Tay chân cô gái bị trói vào đầu giường, miệng cũng bị nhét khăn. Gã đè người lên, mượn đó để xả nỗi tức tối và lo lắng trong lòng.Người phụ nữ nằm dưới gã không rõ là do đau hay là sướng mà kêu ú ớ.Đối với Đường Thiên Ngạo mà nói, cho dù là gì đi chăng nữa thì đó cũng là minh chứng cho tính đàn ông, bách chiến bách thắng của gã.Làn da trắng trẻo của cô gái đẹp nằm dưới gã bị gã nắn bóp mẩn đỏ lên như hoa đào nở rộ.Khuôn mặt xinh đẹp dường như mơ màng, đó là biểu hiện của sự hoàn toàn bị chinh phục. Đôi mắt Đường Thiên Ngạo sáng bừng, mặt mày đỏ gắt, hơi thở hồng hộc, bắt đầu đợt gắng sức cuối cùng. Gã nhấp nhô lên xuống như con ngựa hoang băng trên đồng cỏ.Bỗng nhiên, gã dường như nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết bên ngoài cửa. Chẳng lẽ Sở Thiên đến ám sát chính mình?Cảm nhận được nguy hiểm, gã vội nhảy từ trên người cô gái xuống, vớ cái khăn, nhanh trí trèo ra ngoài cửa sổ.Gã chẳng ngu gì mà nhảy xuống, chỉ đứng trên cục nóng điều hòa nép vào tường, đồng thời thả cái khăn cho rơi xuống đất.Gã vừa mới trốn xong đã nghe thấy tiếng cửa phòng bị phá toang ra. Vài người người Đông Nam Á cầm súng lục trong tay xông vào, sát khí đằng đằng lùng sục tứ phía.Một lát sau, một người Đông Nam Á nhìn cô gái trên giường quát:
- Nó đâu?Cô gái hoảng hốt, thần trí mơ hồ đáp:
- Không biết!
Người Đông Nam Á “hừ” mạnh một tiếng, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới quan sát. Nhìn thấy khăn mặt rơi trên đất bèn nói với đồng bọn:- Mẹ kiếp! Không ngờ thằng ranh nhảy qua cửa sổ chạy mất. Trốn nhanh thế không biết. Lần này tạm tha cho cái mạng chó của nó. Đi! Về báo cáo Thiếu soái! Hôm khác ta lại tới giết nó.Sau khi nói xong, mấy người Đông Nam Á cầm súng nhanh chóng rút đi.Đường Thiên Ngạo hít sâu mấy hơi, vừa thầm mừng thoát chết vừa cảm thấy tức giận và lo lắng. Sở Thiên dăm ba lần dùng người Đông Nam Á tập kích Đường Môn. Tên tiểu tử này cũng quá là không hiểu phép tắc xã hội đen.Hôm khác nhất định cũng phải mời sát thủ trả thù hắn. Kẻ căm hận Sở Thiên như gã lại quên rằng chính mình đã dùng kim độc bắn chết Đỗ Kiếm Minh.Gã nán lại bên ngoài một lúc, cho tới khi quân của Đường Môn ầm ĩ xông vào mới leo từ ngoài cửa sổ trở lại phòng.Thấy ánh mắt của đám bang chúng đều chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái trên giường mà không kẻ nào quan tâm tới sự sống chết của gã, lửa giận trong lòng gã lại bùng lên. Gã vung tay cho tên dẫn đầu vài cái bạt tai, phát ra tiếng kêu đôm đốp.Đường Thiên Ngạo trần như nhộng, đi tới trước mặt kẻ cầm đầu mắng:
- Đồ bỏ đi, một lũ rác rưởi! Khách sạn Phong Vân có hơn hai trăm huynh đệ, sao lại có thể để bọn Đông Nam Á xông vào? Chẳng lẽ mày không biết chúng ta đã bị đoàn khảo sát của bọn Đông Nam Á tập kích nhiều lần rồi sao? Nếu ông mà bị chúng bắn nổ đầu, chúng mày cũng đừng mong sống nữa.Tên cầm đầu ôm cái tai nóng rần rần, cho rằng bị ăn mấy cái bạt tai này có chút oan uổng, vì thế ấp úng biện bạch:
- Thiếu chủ, mọi lối đi đều có anh em giám sát, nhưng không ai thấy chúng vào cả. Tôi cho rằng bọn chúng trà trộn vào đám khách của khách sạn, chờ cơ hội để quấy rối.Đường Thiên Ngạo cũng không phải kẻ ngu. Xả giận xong cũng bình tĩnh trở lại, trong lòng hiểu rõ không phải lỗi của bọn thủ hạ. Những người Đông Nam Á này có ở khắp mọi nơi, nếu không nhìn kỹ hình dạng, rất khó phân biệt chúng với người Thiên Triều. Vì vậy, gã lạnh lùng nói:
- Lẽ nào chúng bay lên đây? Điều tra ngay! Điều tra rõ cho tao!Tên cầm đầu gật gật đầu, đang định dẫn người đi làm việc thì bỗng nhiên một gã Đường Môn chạy tới, thở hổn hển mấy hơi thở liền hô:
- Thiếu… Thiếu chủ! Không xong rồi! Vừa rồi có điện thoại gọi tới, nói mười phút nữa có đoàn khảo sát Đông Nam Á tới ở Khách sạn Phong Vân, nói chúng ta sắp xếp người chịu trách nhiệm đón tiếp.Lại là đoàn khảo sát Đông Nam Á? Lại là muốn gặp người phụ trách!Bang chúng Đường Môn trong lòng đầy căm phẫn. Sở Thiên có phải cho chúng là bọn ngốc không mà lại giở chiêu này? Đường Thiên Ngạo cười như điên, thì thào tự nói:
- Sở Thiên, ngươi cứ tưởng bọn tao đều là ngốc cả sao? Định dùng đoàn khảo sát Đông Nam Á đánh du kích bọn tao ư? Mày khờ khạo quá!Hôm nay ông sẽ cho ngươi một trận lôi đình, cho ngươi biết Đường Thiên Ngạo ta không phải là kẻ ngốc.Vì thế. Đường Thiên Ngạo lệnh cho tên cầm đầu:
- Triệu tập tất cả anh em trong khách sạn, chuẩn bị súng ống tốt, chiếm trước các địa điểm có lợi, đợi đoàn khảo sát Đông Nam Á đến trước cửa khách sạn thì đồng loạt nổ súng giết chúng. Tao không tin, giết đoàn khảo sát Đông Nam Á này rồi, sau này còn có kẻ nào dám giả mạo nữa.Tên dẫn đầu gật gật đầu, chần chừ một lát mới mở miệng:
- Thiếu chủ, có cần báo một tiếng cho Đường chủ Phương biết không?Đường Thiên Ngạo trầm sắc mặt, nhìn chằm chằm vào tên dẫn đầu, đằng đằng sát khí đáp:
- Mày cho rằng tao không thể ra lệnh cho chúng mày? Hay là cho rằng ta không đủ sức đối phó với đoàn khảo sát Đông Nam Á?Tên dẫn đầu toát mồ hôi trán, vội mở miệng đáp lại:
- Không phải, không phải!Đường Thiên Ngạo hừ mạnh một tiếng, chắp tay sau lưng đi qua mặt bọn bang chúng Đường Môn, giọng điệu lạnh như băng nói:
- Không phải thì tốt! Tao cảnh cáo chúng mày, không kẻ nào được báo cáo Đường chủ Phương. Đợi ta xử xong nhóm Đông Nam Á này sẽ tự giải thích với ông ta. Có gì trách phạt tao sẽ chịu hết! Hiểu chưa?Bang chúng Đường Môn vội trả lời:
- Rõ! Rõ!Đường Thiên Ngạo rất hài lòng với thái độ của bọn chúng, lập tức quát:
- Rõ rồi còn không đi chuẩn bị đi?Lúc này, cách khách sạn 500m có một chiếc xe khách sang trọng đang đi tới.