Đô Thị Thiếu Soái

Mặc dù anh em Soái quân không cầm vũ khí, nhưng sát khí và tức giận trên người lại không thua cảnh sát bọn họ, bị súng làm cho kinh sợ bọn họ cũng không đổi sắc, chỉ cần Sở Thiên hạ lệnh giết, bọn họ sẽ không chút do dự xông lên.

Trần Tú Tài cũng nhận ra hai người bị thương là thân tín của mình vừa đầu quân vào.

Sở Thiên vẫy tay ngăn lại anh em Soái quân bức xúc đang muốn xông lên, sau đó lướt nhìn cảnh sát bọn họ trước mắt, đọc nhấn rõ từng chữ mà nói:
- Các ngươi là ai?

Võ Vân Thiên không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn người thanh niên trẻ:
- Anh Trương, anh đến xử lý đi!

Người thanh niên trẻ gật đầu, mặt lạnh lùng nói:
- Tôi đến để bắt người.

Trần Tú Tài nhảy đứng vụt lên, sắc mặt sầm sì, hỏi ngược lại:
- Bắt ai?

Ánh mắt người thanh niên trẻ đảo qua mấy lần, liếc về hướng Sở Thiên hừ nói:
- Sở Thiên.

Trần Tú Tài từ thái độ của Võ Vân Thiên biết người thanh niên trẻ dẫn đầu, nhưng từ xưa đến nay cầu phú quý trong nguy hiểm, thế là bước lên vài bước ưỡn ngực mà nói:
- Dựa vào cái gì mà bắt Thiếu soái? Theo cách của cảnh sát các người mà nói, bắt người phải có chứng cứ, chứng cứ tốt nhất của các người đâu? Nếu không ông đây tuyệt đối không để Thiếu soái đi cùng các ngươi.

Người thanh niên trẻ giơ tay dựng súng lục lên nói với Trần Tú Tài lạnh lùng hậm hừ:
- Ngươi là cái đồ gì? Lại dám cùng ta nói chuyện, có tin súng của ta bắn chết ngươi không?

Nữ quan cảnh sát bên cạnh ấn tay anh ta xuống, quát bảo ngưng:
- Nhạc Vân, không được tùy tiện nổ súng!

Nghe đến sự ngăn cản của nữ cảnh sát, người thanh niên trẻ không chỉ không có chút nào buông tay, mà ngược lại đem súng dí vào đỉnh đầu Trần Tú Tài, đầy thâm ý nói:
- Những bọn xã hội đen này ngày ngày vào nhà cướp của, chết mấy đứa cũng là trừ hại cho dân, mà hơn nữa có súng dí trên đầu bọn họ, thì sẽ không dám kiêu ngạo vênh váo nói chuyện cùng chúng ta.

Trong lòng Trần Tú Tài có chút run sợ, nhưng vẻ mặt như trước không có thay đổi.

Sở Thiên vặn eo bẻ cổ đứng lên, đi đến trước mặt người thanh niên cười nói:
- Anh ta là anh em của tôi, anh em của Sở Thiên này, lời của anh ta nói chính là lời của Sở Thiên nói, các ngươi đã muốn bắt ta, thì phải cho tôi biết mục đích và chứng cứ, nếu không tôi sẽ không chỉ không cùng các anh đi, mà các anh cũng đi không được.

Người thanh niên trẻ quay họng súng lại, ha ha cười lên nói:
- Tôi sớm nghe nói Sở Thiên là một tên kiêu ngạo ngông cuồng, không ngờ hôm nay gặp mặt đúng như thế. Mặc dù ta có thể để các người chết không rõ ràng. Nhưng hôm nay tâm trạng tốt nói cho anh, Sở Thiên. Tôi là Trương Nhạc Vân của sở công an tỉnh, đặc biệt đến đây bắt ngươi.

Sở Thiên vẻ mặt tự nhiên, thản nhiên nói:
- Tội danh!

Trương Nhạc Vân cầm súng như trước, dường như rất hưởng thụ cảm giác uy hiếp này, lạnh lùng trả lời:
- Tội danh rất lớn, lớn đến nỗi không ai có thể bảo vệ ngươi được. Sở Thiên bây giờ có người tố cáo ngươi tàn sát khách du lịch đến Vịnh ngắm cảnh, thương vong gần hai nghìn người. Bây giờ nhất định phải đưa ngươi về điều tra, nếu như dám chống lại thì xử ngay tại chỗ.

Sở Thiên hơi cười khẽ, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Quả nhiên là trò của Chu Bá Ôn, cũng là Vương Minh Hoa ác miệng nói.

Lời của Trương Nhạc Vân sau khi nói xong, phía sau tiến lên bốn gã cảnh sát vai rộng thắt eo, trong tay cầm còng lạnh như băng hướng Sở Thiên tiến gần tới. Những người này đều là cùng Trương Nhạc Vân trực tiếp từ sở tỉnh đến. Cho nên hoàn toàn không thấy thân phận địa vị của Sở Thiên, hơn nữa cũng không để tâm, dù sao mình cũng là người trong sở.

Sở Thiên không đợi bọn họ đến gần, giơ tay ngăn bọn họ trước nói:
- Tôi không cần biết anh là người nào, tóm lại tôi không cùng các anh về sở, hơn nữa anh thay lời tôi chuyển đến Chu Bá Ôn, đừng chơi trò trẻ con nữa, tự mình đánh không thắng lại đi tìm đại nhân, làm giảm bớt thiện cảm của tôi đối với ông ta, thậm chí hổ thẹn

Trương Nhạc Vân hơi biến sắc, lớn tiếng quát:
- Còng tay hắn ta.

Bốn gã cảnh sát như hổ nhào tới, bọn họ phải bắt Sở Thiên, anh em Soái quân không chịu được nữa, trước tiên là Phong Vô Tình tiến lên trên vài bước, chớp mắt chặn trước người Sở Thiên, đồng thời nhanh chóng ra tay quật ngược hai tên cảnh sát đằng trước nhất. Sau đó, rút ra thanh đao sáng dí vào cổ họng bọn họ, sát khí hừng hực tỏa ra.

- Không được động.
Phong Vô Tình này vừa động thủ, có thể nói một hòn đá dậy mấy ngàn tầng sóng, khiến cho phản ứng dây chuyền, trước tiên là cảnh sát đồng loạt giơ súng lên, tiếp đó anh em Soái quân cũng lần lượt đưa tay sờ vật giấu dưới áo, hai bên vung đao, dao ra khỏi vỏ, hỗn chiến bất cứ lúc nào có khả năng bạo loạn.

Võ Vân Thiên thầm kêu khổ, tự mình cũng là đến cho có khí thế!

Thấy hung hãn của Phong Vô Tình, Trương Nhạc Vân trong lòng không ngăn được sự kinh sợ, mồ hôi lạnh tự nhiên toát ra chảy xuống. Nhưng nhìn thấy Sở Thiên sau khi cười thản nhiên thì lòng lấy lại được, lần nữa giơ súng vào Sở Thiên, lớn tiếng quát:
- Sở Thiên bawtwsnghi phạm chúng tôi phải bắt, ai dám cản trở, cũng bị xử tội đồng lõa, toàn bộ dẫn đi.

Sau khi có thái độ cởi mở của Sở Thiên, Trần Tú Tài sống lưng lại thẳng lên, tay trái đặt bên đoản đao trên hông, nhìn chằm chằm Trương Nhạc Vân lạnh lùng cười nói:
- Đưa người đi? Chỉ sợ, ngươi hôm nay ai cũng không dẫn đi được, càng không nói đến dẫn Thiếu soái đi, ngươi có thể an toàn rời khỏi đây, cũng là một nghi vấn đấy?

Lời của Trần Tú Tài không ngờ như đổ thêm dầu vào lửa.

Võ Vân Thiên há hốc mồm, lại không lên tiếng.

Trương Nhạc Vân bị tên tiểu tử đầu mục bang xã hội đen coi thường như thế, lập tức giống như gà trống bị chọc giận, nhưng cùng Trần Tú Tài tính toán lại cảm thấy bị hạ thấp, thế là đem lửa giận chuyển đến người Sở Thiên quát:
- Bảo người của người toàn bộ lùi về phía sau, nếu không ông đây nổ súng, ông mày đến đây bắt người là có quyền được làm!
Nhân lúc y nói ngông cuồng khẩu súng run run, Sở Thiên chân phải tích đủ lực đạp ra, trong thế lực kìm hãm đạp ra vào phần bụng Trương Nhạc Vân, Trương Nhạc Vân như bị xe lửa lao nhanh đến, đụng trúng bên trong, cả người hai chân cách mặt đất bay xa

Sau khi đụng thương vài tên cảnh sát mới miễn cưỡng dừng lăn lộn.

Tất cả cảnh sát sững người, xã hội đen này sao nguông cuồng như thế?

Sở Thiên trên mặt nụ cười không giảm, nhưng hai mắt lại trở nên sâu thẳm. Trong mắt đen nháy lại hiện lên ánh sáng kinh hãi.

Tia sáng kia, sắc bén giống như đao lại độc như rắn rết. Nhưng đồng thời như trực tiếp đâm vào tim phổi chỗ sâu nhất. Dưới sự chú ý của Sở Thiên ép người hồn phiêu phách lạc, cảnh sát muốn xông lên giáo huấn bọn Sở Thiên, không kìm nổi rung mình một cái, trong mắt dâng lên hàn ý, hai chân không tự chủ được lui về phía sau.

Võ Vân Thiên lần nữa sắc mặt trắng bệch, ông mày thật phải ra cho khí thế đây.

Nữ quan cảnh sát phẫn nộ liếc nhìn Sở Thiên, sau đó chạy qua đỡ Trương Nhạc Vân, Trương Nhạc Vân bấm bụng đứng lên, nhưng lập tức hộc ra hai ngụm máu tươi, anh ta lau vết máu khóe miệng, từ trong tay cảnh sát rút súng hướng Sở Thiên quát:
- Khốn khiếp, mi muốn chết, ông mày bây giờ liền bắn chết ngươi.

Trong mắt Sở Thiên bắn ra sát khí, giữa hai ngón tay kẹp hai đồng xu.

Nữ quan cảnh sát lấy thân che họng súng, gắt gao cầm lấy nòng súng không bỏ:
- Nhạc Vân, anh điên rồi sao? Cứ coi như là tội trạng của Sở Thiên nghiêm trọng hơn, chúng ta cũng không có quyền làm thương hắn ta! Anh như thế này là vi phạm pháp luật! Nếu như nổ súng, thì chính là cùng loại người với Sở Thiên, tôi tuyệt đối không thể cho anh làm như vậy, chẳng sợ chết.

Trương Nhạc Vân đẩy nữ cảnh sát ra, thần kinh hô lên:
- Không được, ông đây phải diệt trừ hắn ta.

- Chỉ sợ, anh không diệt trừ được anh ta.
Tiếng của Hoành Lương từ bên ngoài truyền đến.

Trương Nhạc Vân trong lòng lửa giận, đầu cũng quay lại quát:
- Mẹ nó ai nói không diệt trừ được?

Âm thanh uy ngiêm mười phần, truyền từ xa mà như gần
- Còn bà nó, là không diệt trừ được!

Câu đáp trả này quả thật ngoài dự đoán rồi. Hơn nữa không ngờ dám đối đầu Trương Nhạc Vân, cũng không biết là dây thần kinh nào không được bình thường, duy chỉ có Sở Thiên khóe miệng lộ ra nụ cười, hôm nay xem ra không cần mình giằng co rồi, có người thay mình trừ họa, nếu không cũng thật không biết phải diệt trừ Trương Nhạc Vân như thế nào.

Về phần đi đến Sở, Sở Thiên từ trước đến nay chưa nghĩ đến, hắn ta tuyệt đối tin tưởng rằng rời xa cứ điểm thì cũng sẽ bị loạt súng chết, sau đó bị Trương Nhạc Vân theo đó tìm một cái lí do tắc trách khử đi, ví như mình đoạt súng cảnh sát, bị gã ta nổ súng bắn chết. Hoặc là súng ngắn trong tay gã ta không cẩn thận cướp cò…

Tóm lại là chết không thể nghi ngờ.

Lúc này người nói từ bên ngoài đã chạy vào, chính là Lý Thần Châu phong độ mệt mỏi.

Phía sau ông ta còn có bốn năm đội viên đặc công Phi Long, thể trạng và tinh thần của bọn họ chính là đem cảnh sát bọn họ đầy ở trong phòng đẩy ra, đợi Võ Vân Thiên bọn họ quét nhìn dấu hiệu trên vai áo, liền hít thật sâu khí lạnh vào, đội viên đặc công cảnh sát Phi Long thế nào lại đến Hải Nam? Lẽ nào Hải Nam lại có nổi sóng rồi sao?

Trong lòng bọn họ, đặc công Phi Long giống như là Cẩm Y Vệ ngày xưa.

Trương Nhạc Vân khả năng bị Trần Tú Tài làm cho ấm đầu, nhìn thấy Lý Thần Châu bọn họ vào vẫn không tỉnh lại, ôm bụng đau hừ nói:
- Các người là người nào? Không thấy sở cảnh sát tỉnh đang thi hành pháp luật sao? Các ngươi có phải là muốn bao che tội ác tày trời của Sở Thiên? Nếu đúng như vậy thì ngay cả các người cũng dẫn đi.

Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu. Trương Nhạc Vân chết chắc rồi!

Quả nhiên, Lý Thần Châu ánh mắt bắn ra, lòng bàn tay lóe ra khẩu súng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui